Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này
Chương 23
Cổng lớn Khu an toàn Lâm Thành lại mở ra.
Lúc sáng sớm, đoàn xe địa hình rầm rộ chạy ra, bây giờ lại chỉ còn lại một chiếc xe tải lẻ loi trở về.
Lạc Ẩm Băng chống gậy, đứng bên cạnh Hạ Lâm Thần, thấy rõ thần sắc đối phương vặn vẹo trong nháy mắt, có chút trào phúng mà nhếch lên khóe miệng.
Hạ Lâm Thần vốn nghĩ rằng, sau khi Ngô Phi làm phản làm bị thương người lái xe địa hình, những người còn lại trong đội săn bắn chắc chắn sẽ bao vây anh, cho dù Ngô Phi lợi hại đến đâu cũng không thể sánh được, vì vậy đội săn bắn vẫn có thể gánh chịu tổn thất đó.
Nhưng hiện tại xem ra, những người gã phái ra thực sự đã bị tiêu diệt hết, trong số những thành viên này không thiếu người mạnh trung thành của Khu an toàn, Hạ Lâm Thần khóe miệng co rúm, trong lòng rất đau.
Nhưng gã không hề biểu hiện ra thất thố, Lạc Ẩm Băng liền đứng bên người, gã muốn hùng hổ dọa người, buộc đối phương bồi thường tổn thất.
Chiếc xe tải thùng mui trần chậm rãi dừng lại, cửa xe ở ghế phụ mở ra, Ngô Phi nhảy xuống, mái tóc ngắn màu bạch kim lấp lánh, vẻ mặt bình tĩnh, Lạc Ẩm Băng chiếm quyền điều khiển thân thể trong lặng lẽ, hắn đi vài bước đến bên cạnh thùng xe tải, giơ tay gõ gõ.
Thùng xe đột nhiên nghiêng lên, sau đó, dưới con mắt của mọi người trong Khu an toàn, mười mấy dị năng giả hôn mê thương tích chồng chất trượt ra khỏi thùng xe.
Trong sự im lặng đến tột cùng, ánh mắt của mọi người rơi vào Ngô Phi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng kính nể.
Thiếu niên gầy gò cuối cùng nhảy ra khỏi thùng xe, đáp xuống trên người dị năng giả xếp trên mặt đất, ổn định cơ thể rồi lại nhảy xuống đất, vẻ mặt có chút vui vẻ.
Nhìn hành động làm càn của La Thanh, sắc mặt Hạ Lâm Thần liền tối lại mấy phần, trong bóng tối cách đó không xa, sắc mặt của đám người Anh Vương bí mật quan sát đều khiếp sợ, lập tức trầm tư.
Ngô Phi bước tới trước mặt Hạ Lâm Thần, ánh mắt trầm tĩnh:
"Người cùng xe muốn giết tôi, những người còn lại đều ở đây."
Lời nói này có chút mơ hồ, mà Hạ Lâm Thần rõ ràng hiểu ý của anh, ba người ngồi chung xe với Ngô Phi đã bị chôn thây trong bãi săn, những người còn lại chưa kịp biểu hiện ác ý, liền bị anh đánh bất tỉnh.
Đáy lòng gã nổi lên lửa giận, khó chịu vì sự càn rỡ của Ngô Phi, cũng căm tức những dị năng giả bên trong Khu an toàn quá mức phế vật, tình huống bây giờ cùng những gì gã dự liệu hoàn toàn khác nhau, lẽ ra gã đã khống chế Lạc Ẩm Băng, đội săn bắn kiểm soát tình hình của Ngô Phi, hiện tại trở thành một bộ phim hài.
Nhưng dù sao gã cũng có tâm cơ thâm trầm, không lộ ra một tia tâm tư gợn sóng, mà lại phất phất tay.
Lạc Ẩm Băng vốn là bị bốn người bao vây, lúc này nhìn thấy hành động của Hạ Lâm Thần, bốn người lại thay đổi đội hình, người cao nhất gần hai mét, đứng sau lưng Lạc Ẩm Băng, cánh tay rắn chắc kẹp lại cái cổ mảnh khảnh tái nhợt của Lạc Ẩm Băng.
Hạ Lâm Thần nhìn Ngô Phi với ánh mắt u ám:
"Tin tức mà tôi nhận được là cậu đã đào thoát, làm bị thương rất nhiều người trong Khu an toàn của tôi, một lời giải thích hời hợt liền muốn lừa gạt?"
Ý thức của Lạc Ẩm Băn hơi tách ra, kèm theo lời của Hạ Lâm Thần, người đàn ông phía sau siết chặt lòng bàn tay vào cổ hắn, mang đến cảm giác đau đớn cùng cường liệt nghẹt thở, hiển nhiên hắn bị xem là con tin dùng để uy hiếp Ngô Phi.
Mà bây giờ cũng là chính hắn điều khiển Ngô Phi, hắn xuyên thấu qua hai mắt tang thi, thấy sắc mặt của mình đỏ bừng hô hấp dồn dập, sát ý tối tăm xẹt qua trong lòng, nhưng hắn khống chế lại, biểu hiện ra vẻ căng thẳng mà Hạ Lâm Thần mong đợi.
Ngô Phi lạnh giọng:
"Dừng tay, anh muốn bồi thường gì?"
Hạ Lâm Thần hài lòng cười:
"Vị trí kho vật tư."
Ngô Phi im lặng trong chốc lát, Hạ Lâm Thần không nhanh không chậm giơ tay lên, siết chặt năm ngón tay, kèm theo đó là người ở hai bên Lạc Ẩm Băng nắm chặt bàn tay bóp cổ hắn.
Bản thể ý thức đã cảm thấy vô lực cùng choáng váng, Lạc Ẩm Băng không chậm trễ nữa, khiến Ngô Phi lộ ra vẻ tức giận bất đắc dĩ, giọng căm hận nói:
"Ở Viện nghiên cứu Tây Bắc."
Hạ Lâm Thần mở lòng bàn tay ra, Lạc Ẩm Băng cuối cùng cũng được tự do, trước mắt hắn biến thành màu đen, có chút chật vật hô hấp, với khả năng hồi phục của hắn, người phía sau vừa buông tay hắn liền khỏe lại, nhưng hắn đã đợi một lúc lâu mới lại đứng thẳng dậy.
Hôm nay Lạc Ẩm Băng mặc một chiếc áo khoác màu be, hắn kéo khóa áo lên trên, Hạ Lâm Thần chỉ cho là hắn muốn che đi vết bầm tím trên cổ, nhưng thực ra hắn là vì để tránh bị người khác nhìn thấy, nơi bị bóp cổ đã khôi phục như ban đầu.
Lạc Ẩm Băng lạnh giọng:
"Tôi khuyên anh trước khi đến Viện nghiên cứu nên suy nghĩ kĩ, để không tiền mất tật mang."
Hạ Lâm Thần nhìn bộ dáng chật vật của hắn, tâm tình tức giận đều khôi phục mấy phần, gã thản nhiên nói:
"Nói cho tôi biết thông tin chi tiết."
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng có chút mỉa mai, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh như thường:
"Trước Cấp 2 đừng nghĩ đi vào trong đó, nếu không Khu an toàn sẽ không còn quản lý lãnh đạo."
Hắn ngẩng đầu lên, dùng hàm dưới có đường nét đẹp đẽ chỉ vào thành viên đội săn bắn vẫn hôn mê bất tỉnh, hơi nhếch miệng:
"Chỉ cần dựa vào đám rác rưởi này sợ là không chịu được mấy ngày."
Vẻ mặt thản nhiên của Hạ Lâm Thần không còn duy trì được nữa, khóe miệng không vui đè xuống, phất tay khiến người đem Lạc Ẩm Băng kéo trở về.
Ngay khi người phía say muốn hành động, một quả bóng nước đã đập thẳng vào mặt, anh ta vội vàng lùi lại vài bước để né tránh, liền thấy Ngô Phi đã đứng bên cạnh Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng thu hồi ý thức, chống gậy, mang theo Ngô Phi đi về phía khu nhà ở.
Ngay sau khi rời khỏi tầm mắt của Hạ Lâm Thần và những người khác, vẻ mỉa mai và tức giận trên mặt hắn biến mất không còn tăm hơi, sắc mặt ủ dột như thường, hắn dùng đầu ngón tay gõ vào gậy chống, tình hình vừa rồi chiếu lại trong đầu hắn, cuối cùng rũ xuống lông mi nở nụ cười
Hạ Lâm Thần đã vào bình.
Ý ở đây là mắc mưu, như là vào rọ của Việt Nam đó. Mình muốn để nguyên văn phong của tác giả nên hơi khó hiểu, hơn nữa mình thấy ngụ ý thế này khá hay.
Cổng ra vào Khu an toàn, Hạ Lâm Thần lạnh mặt ra lệnh cho mọi người đem dị năng giả nằm một chỗ đi, phòng y tế nhỏ trong Khu an toàn chen lấn chật ních, vết thương của tất cả mọi người đều liên quan đến ba người Lạc Ẩm Băng, khiến cho các bác sĩ đều muốn nhìn thấy chân dung của Lạc Ẩm Băng cùng Ngô Phi.
Sau khi hiện trường được thu dọn, Hạ Lâm Thần vẫy lui người đi theo sau mình, đi về phía văn phòng, bước chân rất chậm.
Không lâu sau đó, thanh niên mặc áo sơ mi mới đi theo sau gã nửa bước, nói nhỏ với gã:
"Đều là lời nói thật."
Khóe mắt Hạ Lâm Thần hơi giật, trầm giọng hỏi:
"Chắc chắn chứ?"
Phía sau gã, Hạ Du sờ môi, khi đối mặt với Lạc Ẩm Băng dị năng não vực của anh ta đã bị mất hiệu lực, mà vừa rồi Lạc Ẩm Băng không biết anh ta ở đây, sẽ không đề phòng, hơn nữa anh ta đã phát huy hết dị năng của mình cũng không phát hiện sự bất thường.
Hạ Du yên tâm nói:
"Chắc chắn!"
Bên kia, trên đường trở lại khu nhà ở, tang thi thần sắc ngơ ngác đột nhiên hỏi:
"Viện nghiên cứu?"
Lạc Ẩm Băng trả lời ngắn gọn: "Giả."
Viện nghiên cứu đúng là có vật tư, nhưng số lượng không lớn, chỉ đủ cho những người sống sót trong đó sinh hoạt, nói vật tư ở đó, đơn thuần là bởi vì hắn chưa đi nhiều nơi, thuận miệng nói ra nghe có độ tin cậy và nguy hiểm.
Hạ Lâm Thần vẻ mặt u ám đột nhiên giãn ra, gã mỉm cười nói:
"Ba người chết đổi lấy vị trí vật tư, cuộc mua bán này cũng không lỗ."
Lập tức, gã thu liễm sắc mặt, trầm ngâm nói:
"Không đến Cấp 2 đi Viện nghiên cứu là chịu chết cũng là thật?"
Hạ Du nghiêm mặt nói:
"Là thật."
Ngô Phi nhận được câu trả lời nghiêng đầu khó hiểu, lại hỏi:
"Cấp 2?"
Câu trả lời của Lạc Ẩm Băng vẫn ngắn gọn:
"Giả."
Viện nghiên cứu Tây Bắc bây giờ căn bản đều là người thường, cho nên cái gọi là dị năng Cấp 2 mới có thể bình an vô sự, đương nhiên là do hắn bịa ra.
Hạ Lâm Thần trầm tư một lúc, cuối cùng quyết đoán đánh nhịp:
"Cuộc săn bắn bốn ngày sau cứ tiến hành như kế hoạch ban đầu, sau khi lấy được Nguyên Tinh anh có thể lên Cấp 2, cùng với người đó, thực lực tuyệt đối có thể áp một đầu ba người Lạc Ẩm Băng. "
Hạ Lâm Thần liếm môi, lại nói:
"Đến lúc đó, anh sẽ làm cho Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi phải hối hận vì bản thân quá tốt bụng, chỉ giết ba người trong đội săn bắn, bản thân lại cả đời lún vào địa ngục."
Nghe thấy Hạ Lâm Thần nhắc tới người đó, lại nói như vậy, thân thể Hạ Du hơi run lên, cúi đầu đồng ý.
Hạ Lâm Thần vẻ mặt hài lòng, âm trầm cười nói:
"Hạ Du, lần này em lập công, vật tư sẽ cho em một phần."
Vẻ mặt Hạ Du kích động, ánh mắt hơi tỏa sáng.
Ngô Phi nhìn Lạc Ẩm Băng, há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng từ bỏ việc dằn vặt đầu óc không thông minh của mình, tập trung bước đi.
Lạc Ẩm Bănb rũ mắt xuống, nhàn nhạt nở nụ cười:
"Máy dò nói dối hình người, thật sự là sỉ nhục dị năng giả não vực."
Bên trong Khu an toàn cuồn cuộn sóng ngầm, mà sau khi trở về nơi ở, Lạc Ẩm Băng lại trải qua cuộc sống thoải mái mà lười biếng.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Du đã cho hắn thay đổi cài ngực, áy náy biểu thị rằng trước đây anh ta đã không cân nhắc chu đáo, Lạc Ẩm Băng không truy cứu, sau một trận thành danh ở nhà ăn, cài ngực đối với hắn đã vô dụng, trái lại hắn cảm thấy Hạ Du càng nên xin lỗi giám sát viên bị thương nặng chưa lành trong phòng y tế.
Hạ Lâm Thần cử một vài người đi theo Lạc Ẩm Băng, đề phòng tai nạn trong mấy ngày trước cuộc đi săn tiếp theo, mà Lạc Ẩm Băng vẫn nhìn thấy La Thanh trước mặt họ, biết thời gian tập hợp tiếp theo của những người không có dị năng, tiện thể thôi miên người theo dõi, xóa đi ký ức về cuộc gặp mặt.
Một ngày trước khi cuộc săn bắt chính thức bắt đầu, 6h chiều, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, Lạc Ẩm Băng được hào quang ửng đỏ dát lên vầng sáng, hắn đi ra ngoài một mình, cái bóng phía sau nghiêng dài, phía sau lại có hai người lén lút theo dõi.
La Thanh chỉ đường cho hắn như lần trước, Lạc Ẩm Băng lại không đi theo chỉ dẫn, ngày hôm trước mưa to, đầu gối của hắn đặc biệt đau, cho tới bây giờ đều lười đi nhiều thêm một bước, hắn âm thầm thôi miên hai người phía sau, khiến đối phương không có phương hướng mà không thể nhìn thấy mình.
Hai người kia mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng chia ra tìm kiếm, Lạc Ẩm Băng vẫy tay gọi La Thanh, thong thả mang theo thiếu niên đi tới tòa nhà thí nghiệm, đồng thời cũng sửa lại ký ức của đối phương.
Lười biếng suốt chặng đường, cuối cùng cũng bước vào phòng thí nghiệm, Anh Vương và hơn mười người khác đã đợi sẵn ở đó.
Lúc sáng sớm, đoàn xe địa hình rầm rộ chạy ra, bây giờ lại chỉ còn lại một chiếc xe tải lẻ loi trở về.
Lạc Ẩm Băng chống gậy, đứng bên cạnh Hạ Lâm Thần, thấy rõ thần sắc đối phương vặn vẹo trong nháy mắt, có chút trào phúng mà nhếch lên khóe miệng.
Hạ Lâm Thần vốn nghĩ rằng, sau khi Ngô Phi làm phản làm bị thương người lái xe địa hình, những người còn lại trong đội săn bắn chắc chắn sẽ bao vây anh, cho dù Ngô Phi lợi hại đến đâu cũng không thể sánh được, vì vậy đội săn bắn vẫn có thể gánh chịu tổn thất đó.
Nhưng hiện tại xem ra, những người gã phái ra thực sự đã bị tiêu diệt hết, trong số những thành viên này không thiếu người mạnh trung thành của Khu an toàn, Hạ Lâm Thần khóe miệng co rúm, trong lòng rất đau.
Nhưng gã không hề biểu hiện ra thất thố, Lạc Ẩm Băng liền đứng bên người, gã muốn hùng hổ dọa người, buộc đối phương bồi thường tổn thất.
Chiếc xe tải thùng mui trần chậm rãi dừng lại, cửa xe ở ghế phụ mở ra, Ngô Phi nhảy xuống, mái tóc ngắn màu bạch kim lấp lánh, vẻ mặt bình tĩnh, Lạc Ẩm Băng chiếm quyền điều khiển thân thể trong lặng lẽ, hắn đi vài bước đến bên cạnh thùng xe tải, giơ tay gõ gõ.
Thùng xe đột nhiên nghiêng lên, sau đó, dưới con mắt của mọi người trong Khu an toàn, mười mấy dị năng giả hôn mê thương tích chồng chất trượt ra khỏi thùng xe.
Trong sự im lặng đến tột cùng, ánh mắt của mọi người rơi vào Ngô Phi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng kính nể.
Thiếu niên gầy gò cuối cùng nhảy ra khỏi thùng xe, đáp xuống trên người dị năng giả xếp trên mặt đất, ổn định cơ thể rồi lại nhảy xuống đất, vẻ mặt có chút vui vẻ.
Nhìn hành động làm càn của La Thanh, sắc mặt Hạ Lâm Thần liền tối lại mấy phần, trong bóng tối cách đó không xa, sắc mặt của đám người Anh Vương bí mật quan sát đều khiếp sợ, lập tức trầm tư.
Ngô Phi bước tới trước mặt Hạ Lâm Thần, ánh mắt trầm tĩnh:
"Người cùng xe muốn giết tôi, những người còn lại đều ở đây."
Lời nói này có chút mơ hồ, mà Hạ Lâm Thần rõ ràng hiểu ý của anh, ba người ngồi chung xe với Ngô Phi đã bị chôn thây trong bãi săn, những người còn lại chưa kịp biểu hiện ác ý, liền bị anh đánh bất tỉnh.
Đáy lòng gã nổi lên lửa giận, khó chịu vì sự càn rỡ của Ngô Phi, cũng căm tức những dị năng giả bên trong Khu an toàn quá mức phế vật, tình huống bây giờ cùng những gì gã dự liệu hoàn toàn khác nhau, lẽ ra gã đã khống chế Lạc Ẩm Băng, đội săn bắn kiểm soát tình hình của Ngô Phi, hiện tại trở thành một bộ phim hài.
Nhưng dù sao gã cũng có tâm cơ thâm trầm, không lộ ra một tia tâm tư gợn sóng, mà lại phất phất tay.
Lạc Ẩm Băng vốn là bị bốn người bao vây, lúc này nhìn thấy hành động của Hạ Lâm Thần, bốn người lại thay đổi đội hình, người cao nhất gần hai mét, đứng sau lưng Lạc Ẩm Băng, cánh tay rắn chắc kẹp lại cái cổ mảnh khảnh tái nhợt của Lạc Ẩm Băng.
Hạ Lâm Thần nhìn Ngô Phi với ánh mắt u ám:
"Tin tức mà tôi nhận được là cậu đã đào thoát, làm bị thương rất nhiều người trong Khu an toàn của tôi, một lời giải thích hời hợt liền muốn lừa gạt?"
Ý thức của Lạc Ẩm Băn hơi tách ra, kèm theo lời của Hạ Lâm Thần, người đàn ông phía sau siết chặt lòng bàn tay vào cổ hắn, mang đến cảm giác đau đớn cùng cường liệt nghẹt thở, hiển nhiên hắn bị xem là con tin dùng để uy hiếp Ngô Phi.
Mà bây giờ cũng là chính hắn điều khiển Ngô Phi, hắn xuyên thấu qua hai mắt tang thi, thấy sắc mặt của mình đỏ bừng hô hấp dồn dập, sát ý tối tăm xẹt qua trong lòng, nhưng hắn khống chế lại, biểu hiện ra vẻ căng thẳng mà Hạ Lâm Thần mong đợi.
Ngô Phi lạnh giọng:
"Dừng tay, anh muốn bồi thường gì?"
Hạ Lâm Thần hài lòng cười:
"Vị trí kho vật tư."
Ngô Phi im lặng trong chốc lát, Hạ Lâm Thần không nhanh không chậm giơ tay lên, siết chặt năm ngón tay, kèm theo đó là người ở hai bên Lạc Ẩm Băng nắm chặt bàn tay bóp cổ hắn.
Bản thể ý thức đã cảm thấy vô lực cùng choáng váng, Lạc Ẩm Băng không chậm trễ nữa, khiến Ngô Phi lộ ra vẻ tức giận bất đắc dĩ, giọng căm hận nói:
"Ở Viện nghiên cứu Tây Bắc."
Hạ Lâm Thần mở lòng bàn tay ra, Lạc Ẩm Băng cuối cùng cũng được tự do, trước mắt hắn biến thành màu đen, có chút chật vật hô hấp, với khả năng hồi phục của hắn, người phía sau vừa buông tay hắn liền khỏe lại, nhưng hắn đã đợi một lúc lâu mới lại đứng thẳng dậy.
Hôm nay Lạc Ẩm Băng mặc một chiếc áo khoác màu be, hắn kéo khóa áo lên trên, Hạ Lâm Thần chỉ cho là hắn muốn che đi vết bầm tím trên cổ, nhưng thực ra hắn là vì để tránh bị người khác nhìn thấy, nơi bị bóp cổ đã khôi phục như ban đầu.
Lạc Ẩm Băng lạnh giọng:
"Tôi khuyên anh trước khi đến Viện nghiên cứu nên suy nghĩ kĩ, để không tiền mất tật mang."
Hạ Lâm Thần nhìn bộ dáng chật vật của hắn, tâm tình tức giận đều khôi phục mấy phần, gã thản nhiên nói:
"Nói cho tôi biết thông tin chi tiết."
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng có chút mỉa mai, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh như thường:
"Trước Cấp 2 đừng nghĩ đi vào trong đó, nếu không Khu an toàn sẽ không còn quản lý lãnh đạo."
Hắn ngẩng đầu lên, dùng hàm dưới có đường nét đẹp đẽ chỉ vào thành viên đội săn bắn vẫn hôn mê bất tỉnh, hơi nhếch miệng:
"Chỉ cần dựa vào đám rác rưởi này sợ là không chịu được mấy ngày."
Vẻ mặt thản nhiên của Hạ Lâm Thần không còn duy trì được nữa, khóe miệng không vui đè xuống, phất tay khiến người đem Lạc Ẩm Băng kéo trở về.
Ngay khi người phía say muốn hành động, một quả bóng nước đã đập thẳng vào mặt, anh ta vội vàng lùi lại vài bước để né tránh, liền thấy Ngô Phi đã đứng bên cạnh Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng thu hồi ý thức, chống gậy, mang theo Ngô Phi đi về phía khu nhà ở.
Ngay sau khi rời khỏi tầm mắt của Hạ Lâm Thần và những người khác, vẻ mỉa mai và tức giận trên mặt hắn biến mất không còn tăm hơi, sắc mặt ủ dột như thường, hắn dùng đầu ngón tay gõ vào gậy chống, tình hình vừa rồi chiếu lại trong đầu hắn, cuối cùng rũ xuống lông mi nở nụ cười
Hạ Lâm Thần đã vào bình.
Ý ở đây là mắc mưu, như là vào rọ của Việt Nam đó. Mình muốn để nguyên văn phong của tác giả nên hơi khó hiểu, hơn nữa mình thấy ngụ ý thế này khá hay.
Cổng ra vào Khu an toàn, Hạ Lâm Thần lạnh mặt ra lệnh cho mọi người đem dị năng giả nằm một chỗ đi, phòng y tế nhỏ trong Khu an toàn chen lấn chật ních, vết thương của tất cả mọi người đều liên quan đến ba người Lạc Ẩm Băng, khiến cho các bác sĩ đều muốn nhìn thấy chân dung của Lạc Ẩm Băng cùng Ngô Phi.
Sau khi hiện trường được thu dọn, Hạ Lâm Thần vẫy lui người đi theo sau mình, đi về phía văn phòng, bước chân rất chậm.
Không lâu sau đó, thanh niên mặc áo sơ mi mới đi theo sau gã nửa bước, nói nhỏ với gã:
"Đều là lời nói thật."
Khóe mắt Hạ Lâm Thần hơi giật, trầm giọng hỏi:
"Chắc chắn chứ?"
Phía sau gã, Hạ Du sờ môi, khi đối mặt với Lạc Ẩm Băng dị năng não vực của anh ta đã bị mất hiệu lực, mà vừa rồi Lạc Ẩm Băng không biết anh ta ở đây, sẽ không đề phòng, hơn nữa anh ta đã phát huy hết dị năng của mình cũng không phát hiện sự bất thường.
Hạ Du yên tâm nói:
"Chắc chắn!"
Bên kia, trên đường trở lại khu nhà ở, tang thi thần sắc ngơ ngác đột nhiên hỏi:
"Viện nghiên cứu?"
Lạc Ẩm Băng trả lời ngắn gọn: "Giả."
Viện nghiên cứu đúng là có vật tư, nhưng số lượng không lớn, chỉ đủ cho những người sống sót trong đó sinh hoạt, nói vật tư ở đó, đơn thuần là bởi vì hắn chưa đi nhiều nơi, thuận miệng nói ra nghe có độ tin cậy và nguy hiểm.
Hạ Lâm Thần vẻ mặt u ám đột nhiên giãn ra, gã mỉm cười nói:
"Ba người chết đổi lấy vị trí vật tư, cuộc mua bán này cũng không lỗ."
Lập tức, gã thu liễm sắc mặt, trầm ngâm nói:
"Không đến Cấp 2 đi Viện nghiên cứu là chịu chết cũng là thật?"
Hạ Du nghiêm mặt nói:
"Là thật."
Ngô Phi nhận được câu trả lời nghiêng đầu khó hiểu, lại hỏi:
"Cấp 2?"
Câu trả lời của Lạc Ẩm Băng vẫn ngắn gọn:
"Giả."
Viện nghiên cứu Tây Bắc bây giờ căn bản đều là người thường, cho nên cái gọi là dị năng Cấp 2 mới có thể bình an vô sự, đương nhiên là do hắn bịa ra.
Hạ Lâm Thần trầm tư một lúc, cuối cùng quyết đoán đánh nhịp:
"Cuộc săn bắn bốn ngày sau cứ tiến hành như kế hoạch ban đầu, sau khi lấy được Nguyên Tinh anh có thể lên Cấp 2, cùng với người đó, thực lực tuyệt đối có thể áp một đầu ba người Lạc Ẩm Băng. "
Hạ Lâm Thần liếm môi, lại nói:
"Đến lúc đó, anh sẽ làm cho Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi phải hối hận vì bản thân quá tốt bụng, chỉ giết ba người trong đội săn bắn, bản thân lại cả đời lún vào địa ngục."
Nghe thấy Hạ Lâm Thần nhắc tới người đó, lại nói như vậy, thân thể Hạ Du hơi run lên, cúi đầu đồng ý.
Hạ Lâm Thần vẻ mặt hài lòng, âm trầm cười nói:
"Hạ Du, lần này em lập công, vật tư sẽ cho em một phần."
Vẻ mặt Hạ Du kích động, ánh mắt hơi tỏa sáng.
Ngô Phi nhìn Lạc Ẩm Băng, há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện không biết nên hỏi từ đâu, cuối cùng từ bỏ việc dằn vặt đầu óc không thông minh của mình, tập trung bước đi.
Lạc Ẩm Bănb rũ mắt xuống, nhàn nhạt nở nụ cười:
"Máy dò nói dối hình người, thật sự là sỉ nhục dị năng giả não vực."
Bên trong Khu an toàn cuồn cuộn sóng ngầm, mà sau khi trở về nơi ở, Lạc Ẩm Băng lại trải qua cuộc sống thoải mái mà lười biếng.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Du đã cho hắn thay đổi cài ngực, áy náy biểu thị rằng trước đây anh ta đã không cân nhắc chu đáo, Lạc Ẩm Băng không truy cứu, sau một trận thành danh ở nhà ăn, cài ngực đối với hắn đã vô dụng, trái lại hắn cảm thấy Hạ Du càng nên xin lỗi giám sát viên bị thương nặng chưa lành trong phòng y tế.
Hạ Lâm Thần cử một vài người đi theo Lạc Ẩm Băng, đề phòng tai nạn trong mấy ngày trước cuộc đi săn tiếp theo, mà Lạc Ẩm Băng vẫn nhìn thấy La Thanh trước mặt họ, biết thời gian tập hợp tiếp theo của những người không có dị năng, tiện thể thôi miên người theo dõi, xóa đi ký ức về cuộc gặp mặt.
Một ngày trước khi cuộc săn bắt chính thức bắt đầu, 6h chiều, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, Lạc Ẩm Băng được hào quang ửng đỏ dát lên vầng sáng, hắn đi ra ngoài một mình, cái bóng phía sau nghiêng dài, phía sau lại có hai người lén lút theo dõi.
La Thanh chỉ đường cho hắn như lần trước, Lạc Ẩm Băng lại không đi theo chỉ dẫn, ngày hôm trước mưa to, đầu gối của hắn đặc biệt đau, cho tới bây giờ đều lười đi nhiều thêm một bước, hắn âm thầm thôi miên hai người phía sau, khiến đối phương không có phương hướng mà không thể nhìn thấy mình.
Hai người kia mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng chia ra tìm kiếm, Lạc Ẩm Băng vẫy tay gọi La Thanh, thong thả mang theo thiếu niên đi tới tòa nhà thí nghiệm, đồng thời cũng sửa lại ký ức của đối phương.
Lười biếng suốt chặng đường, cuối cùng cũng bước vào phòng thí nghiệm, Anh Vương và hơn mười người khác đã đợi sẵn ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất