Chương 13: Địa ngục lăng trì
Tôi thật sự sợ Lương Ân lắm rồi. Còn tiếp tục nói chuyện, không biết hắn sẽ phun ra mấy lời táo bạo đến cỡ nào.
Tầm mắt tôi dời về phía hội trường đấu giá, làm bộ như tập trung chăm chú theo dõi tình hình, không quan tâm tới sư huynh đệ hai người họ nữa.
Nhưng càng xem lại càng nghẹn lời.
Hội đấu giá Cổ Thành không hổ danh sân chơi của ma tu, cái gì cũng dám đem lên đấu giá công khai. Tất nhiên tôi biết chính đạo bên trong cũng chẳng phải dạng vừa, nhưng chí ít bọn họ vẫn cần mặt mũi, không làm càn phóng túng được như ma tu.
Đấu giá nô lệ, yêu thú, pháp bảo, dược liệu, vân vân đều quá bình thường. Có người đem đấu giá cả xác chết ma tu khác, ma pháp hút máu thịt, thuật pháp giết người, chẳng hề kiên dè giấu giếm gì cả.
Tôi ngồi xem một hồi vẫn không thấy có thứ gì mình cần, thì món đấu giá kế tiếp đã làm tôi sửng sốt.
"Đối với vật phẩm tiếp theo, chủ vật phẩm không có yêu cầu gì đối với vật được đổi, quý vị có thể tuỳ ý đề xuất. Nếu là món được chủ vật phẩm yêu thích thì sẽ đồng ý trao đổi."
Thứ được đấu giá lần này là một nô lệ nam. Theo lời giới thiệu của chủ hội đấu giá, nô lệ nam này sinh ra đã có thể chất Thuần Linh hiếm có, nếu dùng làm lô đỉnh song tu thì đúng nghĩa làm ít ăn nhiều.
Dĩ nhiên từ nãy tới giờ không thiếu nô lệ bị đem ra bán đấu giá, tôi kinh ngạc là vì người này có gương mặt giống hệt Mộ Quang Dao!
Lương Ân là người đầu tiên phát hiện ra biến đổi của tôi. Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn người kia?"
"Ừ." Tôi cắn răng, gật đầu, quên cả cuộc chiến tranh lạnh ban nãy.
Mặc dù biết tỷ lệ người này là Mộ Quang Dao thật vô cùng nhỏ bé, song tôi không có cách nào bỏ qua được.
Mộ Quang Dao không có cái thể chất Thuần Linh gì kia.
Nhưng nếu ngộ nhỡ thật sự là y...
Nghĩ thế, lòng tôi đau như cắt. Tôi lục lọi trong nhẫn trữ vật, cắn tay trích máu, vẽ nhanh một tấm trận pháp.
"Hồ Huyên, không cần phải làm vậy." Lương Ân đặt xuống một thanh linh kiếm thượng phẩm: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi."
"Đúng vậy, ta vẫn còn vài món bảo vật quý giá." Mộc Khả Nhân vội lấy ra một cây linh thảo, nhịn đau ném qua.
Tôi mặc kệ bọn họ, vẫn chuyên tâm vẽ của mình. Khi nét bút hoàn thành thì chỉ còn ba mươi giây để đặt giá, tấm trận pháp kia cũng hoàn tất.
Kỳ thực tôi không muốn trao đổi thứ này, tác hại của nó đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Nhưng trong tình thế hiện tại, nó lại là thứ nhanh nhất tôi có thể cung cấp, nhiên liệu cũng dễ kiếm vì chỉ cần máu người vẽ trận mà thôi mà thôi.
Mặt sau trận pháp có ghi rõ cách sử dụng, tôi lúc này an tâm nộp lên, hy vọng trong ba món này sẽ trúng ít nhất được một.
Mộc Khải Nhân biết không nên hỏi, nhưng hắn thật sự quá tò mò: "Trận pháp kia có công dụng gì vậy? Ta chưa thấy qua bao giờ."
"Là trận pháp do ta tự nghĩ ra." Tôi bần thần nhớ lại ký ức cũ, "Có thể triệu hồi quân đoàn quỷ hồn, ra lệnh cho chúng làm việc trong một khoảng thời gian ngắn. Sức mạnh... có lẽ đồ thành cũng không thành vấn đề."
"Đệch, trâu bò dữ!" Mộc Khả Nhân hít khí lạnh.
"Tác dụng phụ là gì?" Lương Ân hiển nhiên không cho rằng trên đời có thứ gì tốt đẹp mà không cần trả giá.
"Người sử dụng không nhận tác dụng phụ." Tôi bâng quơ đáp.
Nhưng người vẽ trận pháp sẽ chịu.
Sau khi quỷ hồn hoàn thành mệnh lệnh, sẽ tìm đến người vẽ trận pháp để đòi trả công.
Địa ngục lăng trì.
Quỷ hồn không thể đầu thai, đa phần là vì có ác nghiệp trả chưa hết, phải ở địa ngục chịu phạt. Trận pháp sư vẽ trận chấp nhận gánh một phần hình phạt của mỗi quỷ hồn, xem như trao đổi đồng giá.
"An tâm đi, không chết được." Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Lương Ân, tôi xua tay tỏ vẻ không sao.
Chẳng qua thần hồn chỉ chịu chút thống khổ, nhịn qua được rồi sẽ không sao cả.
Trận pháp này là tác phẩm tôi tạo ra để bảo vệ Mộ Quang Dao sau khi y thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần.
Trên đời này khẳng định có rất nhiều người nhòm ngó huyết mạch của y, mà y lại quá nhỏ yếu, chưa đủ sức chống cả tu chân giới. Tôi cũng nhỏ yếu, không thể thay y cầm kiếm đánh tan quân thù được.
Vì vậy sau khi ngày đêm suy nghĩ đắn đo, đóng cửa bế quan bốn mươi chín ngày, trận pháp này đã ra đời.
Sư phụ từng nói về phương diện vẽ trận pháp tôi là kỳ tài ngàn năm có một, ngay cả ông thời trẻ cũng không linh hoạt được như vậy. Chỉ cần có đủ thời gian, dù nan đề khó đến đâu tôi đều sẽ nghĩ ra được trận pháp phù hợp.
Để tôi làm người gánh trao đổi cũng là sau khi đắn đo suy nghĩ mới rút ra được.
Tình huống có thể khiến Mộ Quang Dao dùng đến trận pháp này thì bản thân y đã trọng thương nặng lắm rồi, còn chịu thêm một lần địa ngục lăng trì thì tuyệt đối không sống nỗi.
Dùng sinh mạng của người vô tội không liên can thì chẳng khác gì ma tu, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh người thi trận, hơn nữa về sau gánh nợ nhân quả ác nghiệp trên lưng.
Suy đi ngẫm lại, tôi chịu đau một chút là được, đôi bên đều vui vẻ.
Đến khi tôi nếm trải thử địa ngục lăng trì mới biết mình ngây thơ cỡ nào. Đây không phải "chịu đau một chút", mà thật sự là bước xuống địa ngục chịu hình phạt lăng trì.
Nỗi đau này quá đáng sợ, mỗi nhát chém như kèm theo địa hoả hun nóng, cắt thần hồn tôi ra từng mảnh nhỏ, lại không có cách nào chết được. Tôi cắn răng chịu đựng, thề thốt trong lòng cả đời phải cố gắng làm người tốt, không muốn sau khi chết đi xuống địa ngục phải chịu lại những hình phạt này.
Kết quả khi sư phụ phát hiện, tôi đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Hôn mê gần cả tháng mới tỉnh lại, tôi hay tin Mộ Quang Dao đã quỳ gối trước cửa phòng tôi suốt một tháng.
Trong suốt thời gian đó y không màng vết thương chưa được chữa trị, thân hình bất động như núi quỳ chờ tôi tỉnh lại.
Tôi nghe xong tim đau như bị ai cắt thịt, vội chạy ra tìm y.
Mộ Quang Dao vừa nhìn thấy tôi mắt đã đỏ lên, bờ vai run run.
Y nói: "Xin lỗi... Ta không biết... ta thật sự không biết hậu quả khi dùng trận pháp..."
Tôi vỗ vai y an ủi: "Ta đưa ngươi là để ngươi dùng, cũng không nói cho ngươi biết việc này, sao lại là lỗi ngươi được."
Mộ Quang Dao ôm chặt tôi, nghẹn ngào: "Huyên à, ngươi đừng như thế nữa. Ta dù có tan xương nát thịt cũng không muốn ngươi chịu đau đớn một lần."
Tôi thầm nghĩ, tôi với y quả là một đôi trời sinh.
Y nghĩ như thế nào thì tôi cũng nghĩ y hệt như thế.
Tầm mắt tôi dời về phía hội trường đấu giá, làm bộ như tập trung chăm chú theo dõi tình hình, không quan tâm tới sư huynh đệ hai người họ nữa.
Nhưng càng xem lại càng nghẹn lời.
Hội đấu giá Cổ Thành không hổ danh sân chơi của ma tu, cái gì cũng dám đem lên đấu giá công khai. Tất nhiên tôi biết chính đạo bên trong cũng chẳng phải dạng vừa, nhưng chí ít bọn họ vẫn cần mặt mũi, không làm càn phóng túng được như ma tu.
Đấu giá nô lệ, yêu thú, pháp bảo, dược liệu, vân vân đều quá bình thường. Có người đem đấu giá cả xác chết ma tu khác, ma pháp hút máu thịt, thuật pháp giết người, chẳng hề kiên dè giấu giếm gì cả.
Tôi ngồi xem một hồi vẫn không thấy có thứ gì mình cần, thì món đấu giá kế tiếp đã làm tôi sửng sốt.
"Đối với vật phẩm tiếp theo, chủ vật phẩm không có yêu cầu gì đối với vật được đổi, quý vị có thể tuỳ ý đề xuất. Nếu là món được chủ vật phẩm yêu thích thì sẽ đồng ý trao đổi."
Thứ được đấu giá lần này là một nô lệ nam. Theo lời giới thiệu của chủ hội đấu giá, nô lệ nam này sinh ra đã có thể chất Thuần Linh hiếm có, nếu dùng làm lô đỉnh song tu thì đúng nghĩa làm ít ăn nhiều.
Dĩ nhiên từ nãy tới giờ không thiếu nô lệ bị đem ra bán đấu giá, tôi kinh ngạc là vì người này có gương mặt giống hệt Mộ Quang Dao!
Lương Ân là người đầu tiên phát hiện ra biến đổi của tôi. Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn người kia?"
"Ừ." Tôi cắn răng, gật đầu, quên cả cuộc chiến tranh lạnh ban nãy.
Mặc dù biết tỷ lệ người này là Mộ Quang Dao thật vô cùng nhỏ bé, song tôi không có cách nào bỏ qua được.
Mộ Quang Dao không có cái thể chất Thuần Linh gì kia.
Nhưng nếu ngộ nhỡ thật sự là y...
Nghĩ thế, lòng tôi đau như cắt. Tôi lục lọi trong nhẫn trữ vật, cắn tay trích máu, vẽ nhanh một tấm trận pháp.
"Hồ Huyên, không cần phải làm vậy." Lương Ân đặt xuống một thanh linh kiếm thượng phẩm: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi."
"Đúng vậy, ta vẫn còn vài món bảo vật quý giá." Mộc Khả Nhân vội lấy ra một cây linh thảo, nhịn đau ném qua.
Tôi mặc kệ bọn họ, vẫn chuyên tâm vẽ của mình. Khi nét bút hoàn thành thì chỉ còn ba mươi giây để đặt giá, tấm trận pháp kia cũng hoàn tất.
Kỳ thực tôi không muốn trao đổi thứ này, tác hại của nó đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Nhưng trong tình thế hiện tại, nó lại là thứ nhanh nhất tôi có thể cung cấp, nhiên liệu cũng dễ kiếm vì chỉ cần máu người vẽ trận mà thôi mà thôi.
Mặt sau trận pháp có ghi rõ cách sử dụng, tôi lúc này an tâm nộp lên, hy vọng trong ba món này sẽ trúng ít nhất được một.
Mộc Khải Nhân biết không nên hỏi, nhưng hắn thật sự quá tò mò: "Trận pháp kia có công dụng gì vậy? Ta chưa thấy qua bao giờ."
"Là trận pháp do ta tự nghĩ ra." Tôi bần thần nhớ lại ký ức cũ, "Có thể triệu hồi quân đoàn quỷ hồn, ra lệnh cho chúng làm việc trong một khoảng thời gian ngắn. Sức mạnh... có lẽ đồ thành cũng không thành vấn đề."
"Đệch, trâu bò dữ!" Mộc Khả Nhân hít khí lạnh.
"Tác dụng phụ là gì?" Lương Ân hiển nhiên không cho rằng trên đời có thứ gì tốt đẹp mà không cần trả giá.
"Người sử dụng không nhận tác dụng phụ." Tôi bâng quơ đáp.
Nhưng người vẽ trận pháp sẽ chịu.
Sau khi quỷ hồn hoàn thành mệnh lệnh, sẽ tìm đến người vẽ trận pháp để đòi trả công.
Địa ngục lăng trì.
Quỷ hồn không thể đầu thai, đa phần là vì có ác nghiệp trả chưa hết, phải ở địa ngục chịu phạt. Trận pháp sư vẽ trận chấp nhận gánh một phần hình phạt của mỗi quỷ hồn, xem như trao đổi đồng giá.
"An tâm đi, không chết được." Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Lương Ân, tôi xua tay tỏ vẻ không sao.
Chẳng qua thần hồn chỉ chịu chút thống khổ, nhịn qua được rồi sẽ không sao cả.
Trận pháp này là tác phẩm tôi tạo ra để bảo vệ Mộ Quang Dao sau khi y thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần.
Trên đời này khẳng định có rất nhiều người nhòm ngó huyết mạch của y, mà y lại quá nhỏ yếu, chưa đủ sức chống cả tu chân giới. Tôi cũng nhỏ yếu, không thể thay y cầm kiếm đánh tan quân thù được.
Vì vậy sau khi ngày đêm suy nghĩ đắn đo, đóng cửa bế quan bốn mươi chín ngày, trận pháp này đã ra đời.
Sư phụ từng nói về phương diện vẽ trận pháp tôi là kỳ tài ngàn năm có một, ngay cả ông thời trẻ cũng không linh hoạt được như vậy. Chỉ cần có đủ thời gian, dù nan đề khó đến đâu tôi đều sẽ nghĩ ra được trận pháp phù hợp.
Để tôi làm người gánh trao đổi cũng là sau khi đắn đo suy nghĩ mới rút ra được.
Tình huống có thể khiến Mộ Quang Dao dùng đến trận pháp này thì bản thân y đã trọng thương nặng lắm rồi, còn chịu thêm một lần địa ngục lăng trì thì tuyệt đối không sống nỗi.
Dùng sinh mạng của người vô tội không liên can thì chẳng khác gì ma tu, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh người thi trận, hơn nữa về sau gánh nợ nhân quả ác nghiệp trên lưng.
Suy đi ngẫm lại, tôi chịu đau một chút là được, đôi bên đều vui vẻ.
Đến khi tôi nếm trải thử địa ngục lăng trì mới biết mình ngây thơ cỡ nào. Đây không phải "chịu đau một chút", mà thật sự là bước xuống địa ngục chịu hình phạt lăng trì.
Nỗi đau này quá đáng sợ, mỗi nhát chém như kèm theo địa hoả hun nóng, cắt thần hồn tôi ra từng mảnh nhỏ, lại không có cách nào chết được. Tôi cắn răng chịu đựng, thề thốt trong lòng cả đời phải cố gắng làm người tốt, không muốn sau khi chết đi xuống địa ngục phải chịu lại những hình phạt này.
Kết quả khi sư phụ phát hiện, tôi đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Hôn mê gần cả tháng mới tỉnh lại, tôi hay tin Mộ Quang Dao đã quỳ gối trước cửa phòng tôi suốt một tháng.
Trong suốt thời gian đó y không màng vết thương chưa được chữa trị, thân hình bất động như núi quỳ chờ tôi tỉnh lại.
Tôi nghe xong tim đau như bị ai cắt thịt, vội chạy ra tìm y.
Mộ Quang Dao vừa nhìn thấy tôi mắt đã đỏ lên, bờ vai run run.
Y nói: "Xin lỗi... Ta không biết... ta thật sự không biết hậu quả khi dùng trận pháp..."
Tôi vỗ vai y an ủi: "Ta đưa ngươi là để ngươi dùng, cũng không nói cho ngươi biết việc này, sao lại là lỗi ngươi được."
Mộ Quang Dao ôm chặt tôi, nghẹn ngào: "Huyên à, ngươi đừng như thế nữa. Ta dù có tan xương nát thịt cũng không muốn ngươi chịu đau đớn một lần."
Tôi thầm nghĩ, tôi với y quả là một đôi trời sinh.
Y nghĩ như thế nào thì tôi cũng nghĩ y hệt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất