Chương 30
Chợt tỉnh, gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, sống lưng không nhịn được run lên. Đánh răng rửa mặt, lại xuống nhà bếp, bóng dáng của hắn, từ khi nào lại gầy như vậy, nhu nhu dịu dàng, khi đó ta nghĩ muốn tức giận, lạnh lùng với hắn, ta cho rằng như vậy hắn sẽ sớm tự nguyện rời đi. Hắn yêu ta, yêu đến mù quáng, hắn nhược trí, cái gì cũng vô tư ngây ngốc, ta từng thấy ở hắn là một con người trước kia của ta.
Thiếu niên từ nhỏ bị mang tiếng nhược trí, ta rơi vào tuyệt vọng, luôn nghe phụ mẫu mắng nhiếc, sợ hãi, tủi thân, không bạn bè, đó là một ác mộng lớn, mà khi đó ta chỉ vừa 6 tuổi.
Ta cho rằng cuộc đời của ta sẽ sớm chấm dứt, ta không mong nhận thấy sự chán ghét trong ánh mắt của phụ mẫu. Năm ta 10 tuổi, ta đã quyết tâm, tự học cách trở nên mạnh mẽ, khi đó ta có một người bạn đầu tiên, hắn gọi là Trịnh Phi.
Theo hắn học tập suốt 4 năm, lần đầu tiên đứng nhì trong lớp, phụ mẫu như vậy đột nhiên yêu thương ta, đặt cậy mọi niềm tin vào ta. Hạnh phúc đến một cách đột ngột, chính ta cũng không ngờ đến, ta đã tự nhủ, sẽ quyết tâm cố gắng chỉ để có sự yêu thương của phụ mẫu, ta từng muốn là trụ cột của gia đình. Quả nhiên ta đã thành công bất ngờ.
16 tuổi, Trịnh Phi cùng ta đồng một trường, hắn với ta so với trước kia càng thân thiết, có một người bạn đồng hành cả đời, ta chưa từng nghĩ muốn phản bội hắn. Thời điểm mọi người trong trường ai ai cũng ngó nhìn đến ta, nổi tiếng chỉ nội trong một ngày, người khác gọi ta là "mẫu người bạn trai lý tưởng", có thành tích học tập cao ngất ngưỡng, ngoại hình điển trai. Chỉ trong 1 tháng, ngoài Trịnh Phi, ta đã có nhiều bạn bè bên cạnh.
Một ngày, Vương Dương đột nhiên gặp riêng ta, hắn nói muốn giới thiệu một người, nhìn thấy người kia, ta đã sớm ngây ngốc, lần đầu tiên trong đời có một nam nhân đẹp như vậy, ta cho rằng ta đã yêu, mà người kia không sai chính là Mộng Hi.
Mộng Hi, nam nhân cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà tự tin, mỗi một lần hắn cười, nụ cười trong veo như suối, trái tim ta đập mạnh, ta đã liều mạng ngỏ lời yêu, mà khi đó, bộ dạng hắn rụt rè ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn nhẹ ửng đỏ, hắn gật đầu, lòng ta tràn đầy kinh hỉ, chúng ta trao nhau nụ hôn đầu tiên, điên cuồng trải qua một đêm hoan ái.
Ta nghĩ một đời ta chỉ có hắn, trái tim chỉ dành trọn cho hắn. Ngay khi trở về nhà, ta đã dũng cảm nói với phụ mẫu, bọn họ cư nhiên không sinh khí, ngược lại còn muốn gặp hắn. Ta và Mộng Hi, chúng ta gần như đã là người một nhà.
Một năm học kế tiếp, ta cùng Mộng Hi trò chuyện trên tầng thượng, nhìn thấy đồng học chạy lên, thoạt nhìn có chuyện gì thú vị. Ta vốn không muốn để tâm, trong mắt ta hiện tại chỉ cần có hắn, Mộng Hi của ta.
"Chính Kỳ, ta nghĩ có trò chơi dành cho ngươi."
Nghe hắn nói, ta cũng có chút tò mò.
"Ngươi không phải có tiếng nhất trường sao?"
"Như vậy thì làm sao?"
Không rõ sau đó là như thế nào, ta cư nhiên cùng đồng học nghĩ trò đùa ác ý, lần đó gặp một nam sinh ở ngoài sân, thân ảnh thấp bé khiêng thùng bóng, không biết người nọ đã đứng bao lâu, gương mặt có chút xanh, mặt đỏ gay. Thời khắc ôm hắn, ta phát hiện, hắn chỉ là một nam sinh bình thường, mà dung mạo lại xấu xí, đôi mắt một mí nhìn ta, tràn ngập kinh ngạc.
Ta muốn dừng lại, Trịnh Phi trước đó từng nói với ta.
"Ta nghĩ ngươi đừng nên làm, chỉ sợ tổn thương đến hắn."
Vương Dương cũng vốn ít tham gia những chuyện thế này, hiện tại lại có cảm giác hứng thú, nói với Trịnh Phi.
"Ngươi làm sao căng thẳng thế, chỉ là trò chơi, cũng sẽ sớm kết thúc. Huống hồ hắn cũng là nam nhân, tổn thương hay không sau đó chúng ta sẽ biết.."
Sau đó lại nhìn sang phía ta.
"Mộng Hi cũng ủng hộ việc này, ngươi yêu hắn, cứ việc tiến tới đi."
Ta chỉ dừng lại ở mức độ nhất định, về việc cưỡng bức hắn, ta không muốn phản bội Mộng Hi, cho dù hắn vẫn cam nguyện đồng ý. Mọi việc trôi qua, ta không nghĩ nam sinh đó lại tới tìm ta, ánh mắt mong chờ, ánh mắt lưu luyến, thật quen thuộc, kia không phải từng là ánh nhìn của ta sao?
Nhìn thấy hắn, chỉ khiến ta nhớ đến quá khứ đau thương, ta chán ghét, ta căm hận, ta lạnh lùng với hắn. Mà đôi mắt kia, hiện ra tia tuyệt vọng, rồi bi thương. Liền nhanh rời khỏi đây đi, liền cút khuất mắt ta, thực sự chán ghét, ta vô tình, ta lãnh cảm, ta đã tổn thương một nam nhân đơn thuần, kể cả khi hắn cam đảm trước mắt mọi người thổ lộ, không chút lưu tình xé bức thư, hắn, lẽ ra nên sớm từ bỏ ta.
Ta tìm đến Mộng Hi, chỉ cần thấy hắn, tâm ta mới được tĩnh lặng. Ta nghĩ tim ta chỉ có hắn, hắn cũng thương ta, không nghĩ đến hắn sẽ phản bội ta. Hắn hôn môi, hắn âu yếm, mà người kia, không phải là ta. Đau quá. Ngón tay run rẩy ấn số, nghe thấy bên kia hô hấp nặng nề.
"Ngươi đang ở đâu?"
Cầu ngươi hãy thành thật trả lời ta, chỉ cần như vậy, ta cái gì cũng tha thứ cho ngươi, cái gì cũng bỏ qua.
"Ta đang ở nhà Vương Dương a."
Giây phút đó, tim ta chợt lạnh, ta nghĩ sẽ khóc, nhưng không, cho dù có rơi lệ, ngươi cũng không xứng đáng, ta như vậy nói lời chia tay, là ta ngu ngốc, đem trái tim giao trọn cho hắn. Ta nghĩ muốn khép trái tim mình, ngày đó ở chỗ làm việc của Vương Dương, thân ảnh kia, quen thuộc tới như vậy, kinh ngạc nhìn ta.
So với trước kia, gầy hơn nhiều lần, dung mạo đã xấu xí, thật không nghĩ đến hắn sẽ làm tới công việc bán thân. Thật sự chán ghét. Ta ngó lơ hắn, hai ngày tìm đối tượng phát tiết, hung hăng hành hạ, bao nhiêu đau hận giày vò, ta liền trút hết vào bọn họ, hậu quả, ở đây trong mắt mọi người ta đều là một con ác thú, không ai nhìn đến ta, không ai nguyện ý dâng thân.
Ta tuyệt vọng, cả đêm như người mất hồn, ký ức kinh hoàng tràn về, phụ mẫu chửi mắng, bạn bè xa lánh, ta như một hài tử sợ hãi trong góc, lạnh lẽo vô cùng. Trịnh Phi tới tìm ta, nhìn ta bằng con mắt hoảng sợ.
"Chính Kỳ, ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi vì cái gì thành ra thế này?"
Nguyên lai tất cả đều là vỏ bọc bên ngoài, mọi người cho ta là một gã lạnh lùng vô tình, thực tế chỉ là một tên nhút nhát, ta vô dụng, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Ta cười, nụ cười quỷ dị.
"Ta và Mộng Hi đã chia tay rồi, ha ha ha."
Trịnh Phi nhìn ta câm nín, ha ha, đến ngay cả bạn thân nhất cũng sợ ta, quả thực không nên tin tưởng vào bất cứ ai nữa rồi.
Ngày đó, ta tìm đến nơi làm việc của Vương Dương, tên điếm kia cư nhiên nhìn ta hoảng sợ bỏ chạy, mà hắn lại khác, nhẹ nhàng gọi tên ta, ánh mắt mong đợi, bộ dạng lúng túng, khi hắn thốt ra những lời kia, ta đã kinh ngạc.
Không hối hận, đó là câu trả lời của hắn, sao có thể ngu ngốc như vậy. Ta hành hạ hắn cả đêm, không một lời oán giận, không hoảng sợ bỏ chạy, chỉ một câu hỏi thương tâm.
"Vì cái gì lại đối ta như vậy?"
Sửng sốt, con người này, nhu nhược tới mức đần độn, ta 10 năm trước cho dù có nhút nhát cũng không giống như hắn. Căm ghét, đó là hai từ duy nhất trong đầu ta, không chút lưu tình đuổi hắn đi.
Thống khổ, đau đớn cùng sợ hãi. Thối lui ở trong góc, ta tức giận gào thét, đồ đạc trong nhà đều gạt tứ tung. Trịnh Phi, đúng vậy, ta phải gọi cho hắn.
Hắn nhìn trên sô pha ướm máu, lập tức nghi hoặc nhìn ta, hung hăng đánh ta một trận. Được rồi, ngươi cứ đánh ta, ta thực sự không thể tỉnh táo được nữa.
"Chính Kỳ, ngươi điên rồi, ngươi biết ngươi đã tổn thương thân xác bao nhiêu người rồi không!"
"Không được, ta phải đưa ngươi tới bệnh viện."
Lần cuối hắn nói như vậy, ta đã dần tỉnh ngộ. Con đường tới bệnh viện phía trước, thật u ám lạ lẫm, bác sĩ ở trước mặt ta, thẳng thắn nói ra năm chữ: Chứng rối loạn tâm lý.
Năm chữ kia như một nhát dao đâm vào ngực. Mà Trịnh Phi ngồi bên cạnh dường như đã sớm biết chuyện này.
"Có nghiêm trọng không bác sĩ."
"Nghiêm trọng. Tôi nghĩ tiên sinh mắc chứng bệnh này từ nhỏ, nguyên nhân có thể là do áp lực từ gia đình."
Ta trầm mặc, một chữ cũng không thể thốt ra.
"Không sai. Hắn từ nhỏ vì chuyện học hành mà chịu áp lực từ cha mẹ, nhưng sau đó đã hảo hảo tốt lên rồi, vì cái gì lại tái phát." Trịnh Phi có vẻ sốt ruột, ta cười, hắn cư nhiên lại lo lắng cho một tên bạn thân khốn nạn như ta.
"Ngươi đừng hỏi nữa. Là do ta."
"Chính Kỳ, ngươi phải chữa bệnh càng sớm càng tốt, phụ mẫu ngươi nhất định sẽ lo lắng."
" Ngoài ngươi ra đừng nói chuyện này cho ai biết. Ta sẽ dùng số tiền sinh hoạt để chữa bệnh, ngươi đừng xen vào."
Nói như vậy, kỳ thật ta vẫn đến tìm Vương Dương, kết quả lại bị hắn mắng cho một trận, nói ta đã phá hoại kinh doanh làm việc của hắn. Ta cười lạnh, vốn dĩ ta như vậy một phần cũng không phải là vì loại bệnh kia, từ khi chia tay Mộng Hi, trái tim ta đã sớm đóng băng, nam nhân nữ nhân đều không có hứng thú, tất cả đều là giả tạo, tiền tài là tất cả, một đám người rẻ tiền.
Có gì đó không đúng, ta nghĩ nghĩ, dường như bỏ sót một người. Nam nhân kia, quan hệ với ta vì cái gì? Thụy Đường, hắn thực sự yêu ta?
Hoàn chương 30
Thiếu niên từ nhỏ bị mang tiếng nhược trí, ta rơi vào tuyệt vọng, luôn nghe phụ mẫu mắng nhiếc, sợ hãi, tủi thân, không bạn bè, đó là một ác mộng lớn, mà khi đó ta chỉ vừa 6 tuổi.
Ta cho rằng cuộc đời của ta sẽ sớm chấm dứt, ta không mong nhận thấy sự chán ghét trong ánh mắt của phụ mẫu. Năm ta 10 tuổi, ta đã quyết tâm, tự học cách trở nên mạnh mẽ, khi đó ta có một người bạn đầu tiên, hắn gọi là Trịnh Phi.
Theo hắn học tập suốt 4 năm, lần đầu tiên đứng nhì trong lớp, phụ mẫu như vậy đột nhiên yêu thương ta, đặt cậy mọi niềm tin vào ta. Hạnh phúc đến một cách đột ngột, chính ta cũng không ngờ đến, ta đã tự nhủ, sẽ quyết tâm cố gắng chỉ để có sự yêu thương của phụ mẫu, ta từng muốn là trụ cột của gia đình. Quả nhiên ta đã thành công bất ngờ.
16 tuổi, Trịnh Phi cùng ta đồng một trường, hắn với ta so với trước kia càng thân thiết, có một người bạn đồng hành cả đời, ta chưa từng nghĩ muốn phản bội hắn. Thời điểm mọi người trong trường ai ai cũng ngó nhìn đến ta, nổi tiếng chỉ nội trong một ngày, người khác gọi ta là "mẫu người bạn trai lý tưởng", có thành tích học tập cao ngất ngưỡng, ngoại hình điển trai. Chỉ trong 1 tháng, ngoài Trịnh Phi, ta đã có nhiều bạn bè bên cạnh.
Một ngày, Vương Dương đột nhiên gặp riêng ta, hắn nói muốn giới thiệu một người, nhìn thấy người kia, ta đã sớm ngây ngốc, lần đầu tiên trong đời có một nam nhân đẹp như vậy, ta cho rằng ta đã yêu, mà người kia không sai chính là Mộng Hi.
Mộng Hi, nam nhân cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà tự tin, mỗi một lần hắn cười, nụ cười trong veo như suối, trái tim ta đập mạnh, ta đã liều mạng ngỏ lời yêu, mà khi đó, bộ dạng hắn rụt rè ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn nhẹ ửng đỏ, hắn gật đầu, lòng ta tràn đầy kinh hỉ, chúng ta trao nhau nụ hôn đầu tiên, điên cuồng trải qua một đêm hoan ái.
Ta nghĩ một đời ta chỉ có hắn, trái tim chỉ dành trọn cho hắn. Ngay khi trở về nhà, ta đã dũng cảm nói với phụ mẫu, bọn họ cư nhiên không sinh khí, ngược lại còn muốn gặp hắn. Ta và Mộng Hi, chúng ta gần như đã là người một nhà.
Một năm học kế tiếp, ta cùng Mộng Hi trò chuyện trên tầng thượng, nhìn thấy đồng học chạy lên, thoạt nhìn có chuyện gì thú vị. Ta vốn không muốn để tâm, trong mắt ta hiện tại chỉ cần có hắn, Mộng Hi của ta.
"Chính Kỳ, ta nghĩ có trò chơi dành cho ngươi."
Nghe hắn nói, ta cũng có chút tò mò.
"Ngươi không phải có tiếng nhất trường sao?"
"Như vậy thì làm sao?"
Không rõ sau đó là như thế nào, ta cư nhiên cùng đồng học nghĩ trò đùa ác ý, lần đó gặp một nam sinh ở ngoài sân, thân ảnh thấp bé khiêng thùng bóng, không biết người nọ đã đứng bao lâu, gương mặt có chút xanh, mặt đỏ gay. Thời khắc ôm hắn, ta phát hiện, hắn chỉ là một nam sinh bình thường, mà dung mạo lại xấu xí, đôi mắt một mí nhìn ta, tràn ngập kinh ngạc.
Ta muốn dừng lại, Trịnh Phi trước đó từng nói với ta.
"Ta nghĩ ngươi đừng nên làm, chỉ sợ tổn thương đến hắn."
Vương Dương cũng vốn ít tham gia những chuyện thế này, hiện tại lại có cảm giác hứng thú, nói với Trịnh Phi.
"Ngươi làm sao căng thẳng thế, chỉ là trò chơi, cũng sẽ sớm kết thúc. Huống hồ hắn cũng là nam nhân, tổn thương hay không sau đó chúng ta sẽ biết.."
Sau đó lại nhìn sang phía ta.
"Mộng Hi cũng ủng hộ việc này, ngươi yêu hắn, cứ việc tiến tới đi."
Ta chỉ dừng lại ở mức độ nhất định, về việc cưỡng bức hắn, ta không muốn phản bội Mộng Hi, cho dù hắn vẫn cam nguyện đồng ý. Mọi việc trôi qua, ta không nghĩ nam sinh đó lại tới tìm ta, ánh mắt mong chờ, ánh mắt lưu luyến, thật quen thuộc, kia không phải từng là ánh nhìn của ta sao?
Nhìn thấy hắn, chỉ khiến ta nhớ đến quá khứ đau thương, ta chán ghét, ta căm hận, ta lạnh lùng với hắn. Mà đôi mắt kia, hiện ra tia tuyệt vọng, rồi bi thương. Liền nhanh rời khỏi đây đi, liền cút khuất mắt ta, thực sự chán ghét, ta vô tình, ta lãnh cảm, ta đã tổn thương một nam nhân đơn thuần, kể cả khi hắn cam đảm trước mắt mọi người thổ lộ, không chút lưu tình xé bức thư, hắn, lẽ ra nên sớm từ bỏ ta.
Ta tìm đến Mộng Hi, chỉ cần thấy hắn, tâm ta mới được tĩnh lặng. Ta nghĩ tim ta chỉ có hắn, hắn cũng thương ta, không nghĩ đến hắn sẽ phản bội ta. Hắn hôn môi, hắn âu yếm, mà người kia, không phải là ta. Đau quá. Ngón tay run rẩy ấn số, nghe thấy bên kia hô hấp nặng nề.
"Ngươi đang ở đâu?"
Cầu ngươi hãy thành thật trả lời ta, chỉ cần như vậy, ta cái gì cũng tha thứ cho ngươi, cái gì cũng bỏ qua.
"Ta đang ở nhà Vương Dương a."
Giây phút đó, tim ta chợt lạnh, ta nghĩ sẽ khóc, nhưng không, cho dù có rơi lệ, ngươi cũng không xứng đáng, ta như vậy nói lời chia tay, là ta ngu ngốc, đem trái tim giao trọn cho hắn. Ta nghĩ muốn khép trái tim mình, ngày đó ở chỗ làm việc của Vương Dương, thân ảnh kia, quen thuộc tới như vậy, kinh ngạc nhìn ta.
So với trước kia, gầy hơn nhiều lần, dung mạo đã xấu xí, thật không nghĩ đến hắn sẽ làm tới công việc bán thân. Thật sự chán ghét. Ta ngó lơ hắn, hai ngày tìm đối tượng phát tiết, hung hăng hành hạ, bao nhiêu đau hận giày vò, ta liền trút hết vào bọn họ, hậu quả, ở đây trong mắt mọi người ta đều là một con ác thú, không ai nhìn đến ta, không ai nguyện ý dâng thân.
Ta tuyệt vọng, cả đêm như người mất hồn, ký ức kinh hoàng tràn về, phụ mẫu chửi mắng, bạn bè xa lánh, ta như một hài tử sợ hãi trong góc, lạnh lẽo vô cùng. Trịnh Phi tới tìm ta, nhìn ta bằng con mắt hoảng sợ.
"Chính Kỳ, ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi vì cái gì thành ra thế này?"
Nguyên lai tất cả đều là vỏ bọc bên ngoài, mọi người cho ta là một gã lạnh lùng vô tình, thực tế chỉ là một tên nhút nhát, ta vô dụng, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Ta cười, nụ cười quỷ dị.
"Ta và Mộng Hi đã chia tay rồi, ha ha ha."
Trịnh Phi nhìn ta câm nín, ha ha, đến ngay cả bạn thân nhất cũng sợ ta, quả thực không nên tin tưởng vào bất cứ ai nữa rồi.
Ngày đó, ta tìm đến nơi làm việc của Vương Dương, tên điếm kia cư nhiên nhìn ta hoảng sợ bỏ chạy, mà hắn lại khác, nhẹ nhàng gọi tên ta, ánh mắt mong đợi, bộ dạng lúng túng, khi hắn thốt ra những lời kia, ta đã kinh ngạc.
Không hối hận, đó là câu trả lời của hắn, sao có thể ngu ngốc như vậy. Ta hành hạ hắn cả đêm, không một lời oán giận, không hoảng sợ bỏ chạy, chỉ một câu hỏi thương tâm.
"Vì cái gì lại đối ta như vậy?"
Sửng sốt, con người này, nhu nhược tới mức đần độn, ta 10 năm trước cho dù có nhút nhát cũng không giống như hắn. Căm ghét, đó là hai từ duy nhất trong đầu ta, không chút lưu tình đuổi hắn đi.
Thống khổ, đau đớn cùng sợ hãi. Thối lui ở trong góc, ta tức giận gào thét, đồ đạc trong nhà đều gạt tứ tung. Trịnh Phi, đúng vậy, ta phải gọi cho hắn.
Hắn nhìn trên sô pha ướm máu, lập tức nghi hoặc nhìn ta, hung hăng đánh ta một trận. Được rồi, ngươi cứ đánh ta, ta thực sự không thể tỉnh táo được nữa.
"Chính Kỳ, ngươi điên rồi, ngươi biết ngươi đã tổn thương thân xác bao nhiêu người rồi không!"
"Không được, ta phải đưa ngươi tới bệnh viện."
Lần cuối hắn nói như vậy, ta đã dần tỉnh ngộ. Con đường tới bệnh viện phía trước, thật u ám lạ lẫm, bác sĩ ở trước mặt ta, thẳng thắn nói ra năm chữ: Chứng rối loạn tâm lý.
Năm chữ kia như một nhát dao đâm vào ngực. Mà Trịnh Phi ngồi bên cạnh dường như đã sớm biết chuyện này.
"Có nghiêm trọng không bác sĩ."
"Nghiêm trọng. Tôi nghĩ tiên sinh mắc chứng bệnh này từ nhỏ, nguyên nhân có thể là do áp lực từ gia đình."
Ta trầm mặc, một chữ cũng không thể thốt ra.
"Không sai. Hắn từ nhỏ vì chuyện học hành mà chịu áp lực từ cha mẹ, nhưng sau đó đã hảo hảo tốt lên rồi, vì cái gì lại tái phát." Trịnh Phi có vẻ sốt ruột, ta cười, hắn cư nhiên lại lo lắng cho một tên bạn thân khốn nạn như ta.
"Ngươi đừng hỏi nữa. Là do ta."
"Chính Kỳ, ngươi phải chữa bệnh càng sớm càng tốt, phụ mẫu ngươi nhất định sẽ lo lắng."
" Ngoài ngươi ra đừng nói chuyện này cho ai biết. Ta sẽ dùng số tiền sinh hoạt để chữa bệnh, ngươi đừng xen vào."
Nói như vậy, kỳ thật ta vẫn đến tìm Vương Dương, kết quả lại bị hắn mắng cho một trận, nói ta đã phá hoại kinh doanh làm việc của hắn. Ta cười lạnh, vốn dĩ ta như vậy một phần cũng không phải là vì loại bệnh kia, từ khi chia tay Mộng Hi, trái tim ta đã sớm đóng băng, nam nhân nữ nhân đều không có hứng thú, tất cả đều là giả tạo, tiền tài là tất cả, một đám người rẻ tiền.
Có gì đó không đúng, ta nghĩ nghĩ, dường như bỏ sót một người. Nam nhân kia, quan hệ với ta vì cái gì? Thụy Đường, hắn thực sự yêu ta?
Hoàn chương 30
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất