Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 43

Trước Sau
Sau khi nghe điện thoại, Tống Phất Chi quay trở lại với vẻ mặt đăm chiêu.

Lạc Lưu Ly nhìn vẻ mặt y thì vui vẻ: “Không phải chứ, bị chồng kiểm tra rồi à?”

Tống Phất Chi ho khan một tiếng: “Không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, làm anh ấy lo.”

Lạc Lưu Ly hỏi: “Giáo sư gọi mấy cuộc vậy?”

Tống Phất Chi giơ một bàn tay lên: “Năm.”

Lạc Lưu Ly kinh ngạc: “Giáo sư quan tâm cậu thật đấy.”

Lúc sau Tống Phất Chi mở âm lượng điện thoại lên mức tối đa nhưng không thấy Thời Chương gọi lại.

Có lẽ lúc này giáo sư Thời đang ngồi trong xe van đi qua vùng núi ở phía Tây Nam.

Nhìn không khí vui vẻ của Lễ hội truyện tranh trước mắt, Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy giáo sư hơi thảm thảm.

Tuy nhiên vui vẻ nơi đây nhanh chóng bao phủ Tống Phất Chi một lần nữa, vừa rồi y chỉ tùy ý đi loanh quanh chứ không nghiêm túc ghé thăm từng con phố.

Tống Phất Chi thật sự bội phục tất cả các chủ gian hàng, sao họ có thể làm ra mọi thứ chỉnh chu được như thế.

Những tấm băng rôn treo trước mỗi quầy hàng rất thú vị, câu đối đỏ viết mấy lời hề hước bằng bút lông và cách nhận quà miễn phí cũng vô cùng kỳ lạ.

Có một chiếc móc khóa miễn phí khá dễ thương và bên cạnh là điều kiện nhận nó: nói một câu thoại đầy cảm xúc của nhân vật anime.

Bộ anime này đã cũ, tuy rằng Tống Phất Chi xem rất nhiều bộ mới nhưng những tác phẩm kinh điển mà y đã xem khi còn nhỏ luôn có một vị trí không thể thay thế trong lòng.

Mấy lời thoại này rất trẻ trâu, Tống Phất Chi ấp úm nửa ngày, nghẹn đến căng cơ vẫn không mở miệng được.

Nhưng chiếc móc khóa này quá đẹp và y muốn nó.

Tống Phất Chi: “Cho hỏi cái này có bán lẻ không?”

Chủ quầy cười híp mắt: “Không bán lẻ nha, chỉ có thể hô lời thoại nha.”

Nhìn bộ dạng rối rắm của Tống Phất Chi, Lạc Lưu Ly đứng bên cạnh cười muốn sặc.

“Cậu ta nhát cáy, không hô hào được đâu.”

Không thể trách Tống Phất Chi được, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lại còn là giáo viên, đây là lần đầu tiên y đi dạo Lễ hội truyện tranh nên thật khó để thầy Tống đọc mấy câu như vậy ở một quầy hàng đông người.

Một cô gái nhỏ mặc quần áo nhân vật trong game thò đầu ra hỏi: “Uhu bất ngờ thế, không ngờ có thể nhìn thấy bộ truyện này luôn đấy! Có được nhận miễn phí không ạ?”

Chủ quầy chỉ vào điều kiện nhận hàng và làm động tác mời.

Không ngờ cô gái nhỏ như vậy cũng từng xem bộ phim này, bởi vì cô ấy thậm chí làm ra động tác đặc trưng của nhân vật ——

Cô gái lấy lòng bàn tay che một mắt, ánh mắt sắc bén ngạo nghễ nhìn đời, lạnh lùng nói: “Thế giới, thần phục ta!”

Bên cạnh có người cười nói “cool”, “đỉnh thế“.

Chủ quầy cầm chiếc móc khóa bằng cả hai tay, cúi người đưa cho cô bé, cô bé cũng nhận lấy bằng hai tay: “Cám ơn ạ!”

Sốc thật, dựng lại bản gốc quá hoàn chỉnh, tuy rằng rất trẩu nhưng bên cạnh không ai cười nhạo cũng không ai chế giễu, chơi đến vui sướng.

Cô bé gọi tên nhân vật Tống Phất Chi cosplay, chớp mắt nói: “Không sao đâu, đọc lời thoại thôi mà. Cái này đã đỡ ngượng lắm rồi, lần trước em còn hô “Tan vỡ đi, hiện thực! Rạn nứt đi, tinh thần! Đó mới là trẻ trâu thực sự.”

Mọi người xung quanh đều bật cười, Tống Phất Chi cũng không nhịn được cười.

Những người xung quanh thật tốt bụng và bao dung. Dường như ở đây dù bạn bao nhiêu tuổi, làm hành động “ấu trĩ” đến đâu thì cũng đều hợp lý.

Cuối cùng Tống Phất Chi cúi đầu đọc ra câu thoại này, tuy rằng giọng điệu rất căng thẳng, không thoải mái bằng cô bé kia, đọc xong còn ngẩng đầu nhìn chủ quầy, hỏi cô: “Đọc như vậy có được không?”

Chủ quầy che miệng cười, gật đầu nói OK rồi bỏ móc chìa khóa vào trong tay Tống Phất Chi.

Ở Lễ hội truyện tranh, người ta cởi mở hơn nhiều so với trong trường học, nhiều người ngồi ở bãi đất trống diễn theo cốt truyện, nhảy nhạc anime, mở ra những tác phẩm sống động, nhiều không đếm xuể.

Giữa những con người kỳ diệu như thế, bản thân cũng không còn gò bó nữa.

Buổi chiều trong sân lễ hội càng đông người hơn, Tống Phất Chi và Lạc Lưu Ly đứng cùng nhau rất thu hút ánh nhìn, nhiều người tiến lên hỏi có thể chụp ảnh chung không.

Lạc Lưu Ly khá hào phóng, bày ra đủ tư thế và biểu cảm chụp ảnh chung với các cô nàng.

Nhưng không phải ai đến cô cũng chào đón, vài ông chú vác máy ảnh ghé sát lại muốn chụp đều bị Lạc Lưu Ly cau mày từ chối.

Lúc đó Tống Phất Chi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, cơ bắp hờ hững lộ trông ra rất kiêu ngạo, bọn họ không dám nói gì liền xoay người rời đi.

Thế giới 2D rất tốt đẹp nhưng trong hiện thực vẫn có một số điều làm người ta không thoải mái.

So với sự thành thạo của Lạc Lưu Ly, Tống Phất Chi không giỏi đáp lại yêu cầu chụp ảnh chung của người khác.

Cũng may các bạn nhỏ tới tìm y chụp ảnh đều rất lễ phép, còn có vài người ngại giao tiếp xã hội, nói “Xin hỏi có thể chụp ảnh với anh không”, còn chưa nói xong đã đỏ mặt lên.

Tống Phất Chi dần dần cũng thích nghi được với việc chụp ảnh, nhưng y chỉ có một yêu cầu duy nhất nói với tất cả mọi người.

“Xin đừng đăng ảnh chụp chung của chúng ta lên mạng, cảm ơn.”

Bản thân Tống Phất Chi có khí chất mạnh mẽ, nhân vật cosplay cũng là một chàng trai có khí phách rắn rỏi cùng với giọng điệu nghiêm túc của y, sau khi chụp ảnh, mọi người nghe thấy yêu cầu của Tống Phất Chi, hầu hết đều vội vàng gật đầu, cam đoan nói sẽ không đăng lên.

Khi chụp chung tại lễ hội, việc tôn trọng coser là ưu tiên hàng đầu.

Có một anh chàng otaku tiếc nuối “Hả” một tiếng: “Không được đăng lên thật sao? Đã nhiều năm rồi tôi không thấy coser nào giống như anh! Bản thân tôi là fan lớn tuổi còn thích chết đi được, đẹp điên. Nếu như đăng lên mạng chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích anh.”

Tống Phất Chi lắc đầu: “Xin lỗi.”

“OK, không sao.” Otaku gật đầu, bùi ngùi nói: “Hôm nay nhìn thấy bản cos của anh, tôi đã rất hài lòng rồi.”

Chờ anh chàng otaku đi rồi, Lạc Lưu Ly hỏi: “Sao không đăng lên mạng, sợ bị nhìn thấy à?”

Tống Phất Chi gật đầu: “Chủ yếu không muốn bị học sinh nhận ra.”

Lạc Lưu Ly quan sát y vài giây, cười nói: “Thật ra không nhận ra đâu.”

“Tôi sợ lỡ như.” Tống Phất Chi đáp.

Tống Phất Chi không muốn chụp ảnh nhưng Lạc Lưu Ly lại thích.

Cô đặc biệt thuê nhiếp ảnh gia chụp giúp cô rất nhiều ảnh cận cảnh và video.

Sợ lúc mình chụp ảnh sẽ làm Tống Phất Chi cảm thấy nhàm chán, Lạc Lưu Ly bảo y đi dạo quầy hàng khác, Tống Phất Chi lắc đầu nói không sao, y đi cũng mệt rồi, ở chỗ này xem Lạc Điện chụp ảnh.

Lạc Lưu Ly chụp xong thì ôm máy ảnh lật qua lật lại nửa ngày, đại khái chọn ra những bức ảnh cần chỉnh sửa.

“Tôi định đăng ảnh hôm nay lên trang cá nhân, tôi muốn nhận được bão like.”

Tống Phất Chi: “Ừ, like cho bồ.”

Cô nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Phất Chi: “Này, hay là để tôi chụp giúp cậu vài tấm đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu cos, không lưu lại tấm hình nào tử tế đúng là hết nói nổi!”

Ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, cho dù sau này có tiếp tục cosplay hay không cũng nên lưu lại hình ảnh video mới không để lại tiếc nuối.

Sáng sớm hôm nay thầy Tống còn sắp xếp chụp hình cho đám học sinh nữa kìa.

Thật ra Tống Phất Chi là người thích ghi lại cuộc sống bằng hình ảnh, dù là của chính mình hay là của học trò.

“Được.” Tống Phất Chi gật đầu: “Vậy phiền Lạc Điện làm quân sư cho tôi nhé.”

Lạc Lưu Ly cười ha ha: “Cậu mới là người quen thuộc với động tác kinh điển của nhân vật hơn tôi. Tôi chỉ giúp cậu điều chỉnh góc độ là căng.”

Chắc chắn rằng việc đóng vai nhân vật ở sân chơi có nhiều người đến và đi vẫn gây đôi chút xấu hổ, nhưng bên cạnh có rất nhiều coser chụp ảnh thì Tống Phất Chi chỉ như một giọt nước trong đại dương mênh mông, rất bình thường.

Lạc Lưu Ly chụp rất nhiều tấm rồi đưa cho Tống Phất Chi xem.

Tống Phất Chi nhìn kỹ tác phẩm của mình, nâng cằm: “Tôi cảm thấy không đúng lắm. Biểu cảm không đủ, trang điểm cũng không như bản gốc nữa.”

Vẻ ngoài của Tống Phất Chi rất điển trai, cho dù hơn ba mươi tuổi vẫn có cảm giác thanh tú, ánh mắt rất đẹp, tuy rằng bình thường lạnh lùng nhưng lúc cười rộ lên lại dịu dàng.

Cho nên đối với nhân vật này, tướng mạo của Tống Phất Chi có phần quá đẹp trai, không đủ thô kệch, không đủ hoang dã, trang điểm còn thiếu chút mùi vị.

“Thầy cố gắng quá rồi thầy Tống.” Lạc Lưu Ly cảm thán: “Thật ra tôi cảm thấy đã đủ giống nhân vật rồi, thái độ của thầy nghiêm túc quá, như muốn làm coser chuyên nghiệp luôn rồi.”

Tống Phất Chi cười cười: “Dù sao cũng là nhân vật yêu thích từ nhỏ, muốn nhập vai cho tốt.”

“Vậy thì.” Lạc Lưu Ly nói: “Cậu không cần lộ mặt, quay lưng lại, giơ kiếm lên, sau đó xoay người lại thực hiện chiêu múa kiếm. Yukata và áo choàng bay lên, chắc chắn trông rất ngầu.”

Tống Phất Chi cười “Đệt” một tiếng: “Yêu cầu còn cao hơn tôi nữa.”

Lạc Lưu Ly hưng phấn thúc giục y: “Thử xem, thử xem.”

Thử chụp một tấm, Lạc Lưu Ly kinh ngạc mở to mắt: “Không tệ đâu nha.”

Tống Phất Chi lại gần nhìn, cũng thấy khá ổn.

Động tác cùng dáng người cộng thêm rất nhiều điểm, không thể nhìn rõ khuôn mặt do chuyển động nhưng càng làm nổi bật lên khí chất nhân vật.

Nghiêm túc, quyết đoán, có sức mạnh và ý chí tuyệt đối.

Tống Phất Chi thể hiện rất tốt khí chất này.



Lạc Lưu Ly lại chụp mấy bô, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Tuyệt vời. Hay tôi thêm nhạc và hiệu ứng rồi đăng Douyin nhé.”

Tống Phất Chi: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả.” Lạc Lưu Ly bất mãn nhìn y: “Hay là cậu muốn đăng lên trang cá nhân?”

Đăng ảnh và video cosplay lên trang cá nhân, đây là điều Tống Phất không dám nghĩ.

Tống Phất Chi quả quyết nói: “Không có chuyện đó.”

“Đúng vậy!” Lạc Lưu Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chụp hàng ngon không đăng thì cũng như không chụp!”

“Video này vừa phải nè, không lộ mặt cũng không lộ bao nhiêu da thịt, động tác siêu ngầu và kỹ năng bắt góc của tôi siêu đỉnh. Tạo cho cậu một tài khoản mới, ai nhận ra được cậu nào?”

Nghe đến đây, Tống Phất Chi có hơi lung lay.

Thật ra Tống Phất Chi cũng thích được khen ngợi, chỉ là không muốn bạn bè trong thế giới 3D biết mình có sở thích này mà thôi.

Đề nghị của Lạc Lưu Ly không tệ, sẽ tốt hơn nếu đăng nó ở một nơi không ai biết đến y.

Nếu sau này còn có cơ hội chơi cosplay, lại đăng lên tài khoản này cũng là một nơi lưu giữ tốt.

Tống Phất Chi nói: “Vậy bồ đừng thêm hiệu ứng ô dề quá.”

Lạc Lưu Ly cười lớn, nói được với thầy Tống.

Chơi suốt một ngày, Lạc Lưu Ly mệt lả, mặc quần áo cosplay cả ngày cũng rất hao tổn thể lực.

Ngược lại Tống Phất Chi vẫn ổn, chủ yếu là y cảm thấy mệt mỏi về tinh thần sau khi có quá nhiều điều phấn khích.

Mỗi lần rời khỏi triển lãm truyện tranh và trở về thành phố có gam màu lạnh, y đều có cảm giác mất mát không thể giải thích được.

Lần này cởi quần áo nhân vật, xóa bỏ từng lớp trang điểm và trở về với thầy Tống bình thường nói năng thận trọng, y càng trải nghiệm quá trình mất mát này một cách rõ ràng hơn.

Những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi.

Tống Phất Chi trở về nhà mình một chuyến, bỏ tất cả quần áo cosplay và đạo cụ vào phòng.

Y hỏi Lạc Lưu Ly nên xử lý những đạo cụ này như thế nào, bởi vì rất có thể y sẽ không cos nhân vật này nữa.

Lạc Lưu Ly nói phần lớn mọi người sẽ bán quần áo ở chợ đồ cũ, đương nhiên nếu thầy Tống muốn giữ quần áo lại làm kỷ niệm thì để ở nhà cũng được.

Tống Phất Chi dự định để trong nhà, nếu sau này xác định không cần dùng nữa thì bán ra cũng không muộn.

Rời khỏi ổ nhỏ của mình, Tống Phất Chi trở về ngôi nhà hiện tại của mình và Thời Chương.

Về đến nhà đẩy cửa ra, đập vào mắt là một mảnh tối đen vắng ngắt, không có một ngọn đèn nào bật sáng.

Tống Phất Chi ngẩn người, không quen với việc về nhà không có ai chào đón này.

Đã là buổi tối, Tống Phất Chi còn nhớ rõ nhiệm vụ buổi sáng Thời Chương giao cho mình.

Tống Phất Chi tùy ý vùi ở góc sofa, gọi điện thoại cho Thời Chương.

Thời Chương nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc và tiếng điện từ yếu ớt truyền đến: “Phất Chi, em về nhà rồi à?”

Tống Phất Chi gật đầu: “Về rồi. Bên anh mọi việc ổn chứ? Bắt đầu làm việc rồi sao?”

“Hôm nay làm quen với môi trường ở đây, nghỉ ngơi nửa ngày rồi ngày mai chính thức bắt đầu.”

Thời Chương nói xong dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Có tiện mở video không?”

Tống Phất Chi rụt người vào sofa, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Đoán chừng là giọng nói của y hơi nhỏ, tín hiệu bên Thời Chương không tốt nên nghe không rõ.

Thế là Thời Chương lại nói thêm: “Muốn nhìn em một chút.”

Tống Phất Chi thấy nửa người tê dại.

Thầm nghĩ còn chưa qua một ngày mà Thời Chương đã dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, như thể rất nhớ mình.

Tống Phất Chi điều chỉnh tư thế ngồi, nhấn mở cuộc gọi video.

Thời Chương đang mặc bộ đồ ngủ mà Tống Phất Chi xếp vào vali cho hắn, phía sau là mặt tường màu trắng không được sạch sẽ lắm, ánh sáng trong phòng hơi heo hắt.

Tống Phất Chi khẽ nhíu mày: “Đổi hướng điện thoại đi, em muốn xem chỗ ở của anh.”

“Không có gì đẹp.” Thời Chương có chút bất đắc dĩ.

Tống Phất Chi lặp lại: “Xem một chút.”

Hết cách, Thời Chương đành phải đứng dậy cho Tống Phất Chi nhìn gian phòng của hắn một lượt.

Thật ra căn bản không cần đứng dậy, chỉ cần ngồi trên giường xoay điện thoại một vòng là thấy hết.

Căn phòng rất nhỏ, một cái giường, một cái bàn và một cánh cửa phòng tắm đang mở ra, bên trong là máy nước nóng kiểu cũ, tắm hai mươi mấy phút là hết nước nóng.

Nhìn tổng thể coi như sạch sẽ, chỉ là quá nhỏ nếu so với điều kiện ở nhà.

Tống Phất Chi mím môi: “Vất vả cho anh rồi, phải ở lâu như vậy.”

Thời Chương lắc đầu nói không vất vả, đây đã là nơi có điều kiện tốt nhất mà địa phương có thể tìm được, hắn không kén chọn những thứ này, ngủ chỗ nào không phải là ngủ.

Thời Chương đổi đề tài: “Hôm nay thầy Tống thế nào?”

Tống Phất Chi lập tức nở nụ cười: “Vui lắm.”

“Thử những thứ trước đây chưa từng thử?” Thời Chương hỏi.

Tống Phất Chi cười gật đầu.

“Em sẽ cho anh thấy, đây là những gì em nhận được ngày hôm nay.”

Tống Phất Chi trút hết đồ đạc trong túi ra, gạt mấy món đồ nhỏ mình mua và quà tặng miễn phí liên quan đến hoạt hình sang một bên, chỉ lựa ra đồ ăn vặt cùng quà linh tinh mà người khác tặng cho.

Phần lớn là đồng bọn gặp được trong lễ hội truyện tranh tặng, cũng có một ít quà là buổi sáng các học sinh cho.

Tống Phất Chi chỉa camera lên đống đồ ăn vặt này, cao gọng nói: “Đều là đồ hôm nay người khác cho em đấy.”

Tống Phất Chi chỉ nói với Thời Chương mình sẽ đến trường tham gia ngày hội CLB, cho nên đương nhiên Thời Chương nghĩ rằng y nhận được những thứ này trong ngày hội của trường.

Cái gì mà kẹo bông gòn, bánh bích quy, chocolate, đủ màu sắc rực rỡ.

“Đều là đồ ăn vặt mà.” Thời Chương bình thản nói: “Đừng ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe.”

Tống Phất Chi nói “Biết rồi”, vốn dĩ y cũng muốn nghiền ngẫm xong sẽ cân nhắc có nên ăn hay không, tuy nói tất cả mọi người đều rất tốt nhưng chung quy trong lễ hội vẫn nên đề phòng một số người có ý đồ xấu bỏ vật lạ vào đồ ăn.

Thời Chương: “Em ra tủ lạnh nhìn xem.”

“Ò.” Tống Phất Chi mơ hồ đi tới phòng bếp, không biết vì sao Thời Chương đột nhiên muốn y đi xem tủ lạnh.

Tống Phất Chi mở cửa tủ lạnh và ngây ngẩn cả người.

Bên trong tủ lạnh hơn phân nửa là nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, trong ngăn lạnh là các loại rau dưa đã được rửa sạch cắt sẵn, thịt ướp được bọc kín, hoa quả thái sẵn, sủi cảo và hải sản được sơ chế đặt ở ngăn đông, chỉ cần đem ra nấu nướng đơn giản là có thể ăn ngay.

Thời Chương: “Trái cây phải ăn nhanh một chút, những thứ khác không vội, đủ cho em ăn một tuần. Bình thường em tăng ca muộn, về nhà nấu nướng chút là ăn được ngay, ở nhà một mình cũng phải ăn cơm thật ngon.”

Tống Phất Chi há miệng, nửa ngày mới nói ra một câu: “Cám ơn.”

Tại sao giáo sư Thời lại ân cần như vậy, trước khi đi công tác đã chuẩn bị xong lương khô cho mình.

Không quá lời khi nói rằng lúc nhỏ Tống Phất Chi còn chưa được ba mẹ chuẩn bị đồ đạc tỉ mỉ như vậy bao giờ, hai người bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, ngược lại là y phải nhắc nhở ba mẹ ăn uống đầy đủ đúng giờ.

“Anh chuẩn bị khi nào vậy?” Tống Phất Chi nhẹ giọng hỏi.

“Chiều hôm qua.” Thời Chương nói: “Lúc ở nhà thu dọn hành lý.”

Tống Phất Chi cười: “Thật ra không cần đâu, mười mấy năm nay em đều như thế, tự mua dồ nấu ăn.”

Thời Chương nói như lẽ đương nhiên: “Nhưng bây giờ em đã kết hôn.”

Em kết hôn rồi, em có chồng, đương nhiên sẽ được người khác chăm sóc, khác với khi còn độc thân.

Tống Phất Chi lại nói “Cảm ơn giáo sư”, trong lòng ấm áp lạ thường.

Thời Chương đưa ra tổng kết: “Vậy nên ít ăn đồ vặt lại, thèm thì ăn trái cây.”

Tống Phất Chi gật đầu đồng ý.

“Tắm chưa?” Thời Chương hỏi.

Tống Phất Chi: “Vẫn chưa.”

Thời Chương: “Vậy bây giờ em vào phòng tắm đi.”

Hắn bổ sung: “Phòng ngủ chính ấy, có bồn tắm.”



Tống Phất Chi đi vào, Thời Chương ở bên kia chỉ huy: “Mở tủ đồ tầng một, anh mới mua vài loại xà phòng thủ công, có thể thư giãn tinh thần, em dùng thử xem.”

Đúng như thế, Tống Phất Chi nhìn thấy trong ngăn tủ có thêm mấy cục xà phòng thủ công được đóng gói trang nhã, trông rất có cảm xúc, hẳn là trải nghiệm không tệ.

Tống Phất Chi bỗng không nói nên lời.

Giáo sư Thời chỉ đi công tác một chuyến mà chuẩn bị cho y nhiều đồ ở nhà như vậy, giống như một con sóc nhỏ đang giúp y tích trữ lương thực qua mùa đông.

Cách tốt nhất để cảm ơn Thời Chương là ngoan ngoãn dùng những gì hắn chuẩn bị.

Tống Phất Chi dịu dàng nhìn Thời Chương: “Bây giờ em đi tắm, thử xà phòng mới của giáo sư.”

Thời Chương: “Ừ.”

Tống Phất Chi vào phòng ngủ lấy đồ ngủ và khăn tắm, vẫy tay trước ống kính: “Em cúp trước, giáo sư nghỉ ngơi sớm đi.”

Thời Chương gọi y lại: “Phất Chi.”

Trái tim Tống Phất Chi sẽ rung động mỗi khi được Thời Chương gọi như vậy.

Tống Phất Chi hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Thời Chương hờ hững, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp: “Cứ tắm như vậy đi.”

Đầu ngón tay Tống Phất Chi run lên.

“Không cần mở video, mở âm thanh là được.” Thời Chương nói.

Tầm mắt Tống Phất Chi thoáng mơ hồ, hỏi: “Vậy còn anh, anh tắm chưa?

Thời Chương nói: “Anh tắm rồi.”

“Anh không định nghỉ ngơi sao? Ngày mai phải bắt đầu bận rồi.”

“Nghe thầy Tống tắm chính là nghỉ ngơi.”

Nói xong, Thời Chương chuyển camera, cầm điện thoại nằm trên giường, tựa vào gối đầu mềm mại để những sợi tóc buông xõa tùy ý.

Tim Tống Phất Chi đập nhanh một cách khó hiểu.

Ở phương diện này, giữa người trưởng thành có một loại ăn ý.

Không cần vạch trần, bọn họ đều ngầm hiểu.

Phần còn lại không ai nói gì, Tống Phất Chi im lặng tắt camera bên mình, bắt đầu xả nước vào bồn tắm, sau đó từ từ cởi bỏ quần áo.

Y không nho nhã như giáo sư, tắm rửa còn phải gấp quần áo bẩn chỉnh tề.

Động tác của Tống Phất Chi rất tùy ý, một tay kéo áo khỏi đỉnh đầu rồi ném vào sọt quần áo bẩn.

Cởi quần áo xong, bồn nước cũng gần đầy.

Tống Phất Chi tắt nước, phòng tắm lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân vào bồn tắm của y bỗng trở nên rất rõ ràng.

Điện thoại di dộng được đặt trên bàn cạnh bồn tắm, giọng nói đều đều của Thời Chương từ bên trong truyền ra.

“Nằm vào rồi?”

Tống Phất Chi nằm nửa người trong bồn tắm rộng rãi, trầm giọng “Ừ” một tiếng.

“Còn nhớ chức năng của bồn tắm không?” Thời Chương hỏi.

“Nhớ.” Tống Phất Chi nói: “Nhưng hôm nay em không muốn mở.”

Thời Chương khẽ cười: “Ừ.”

Hắn nói tiếp: “Chọn một miếng xà phòng em thích đi.”

Tống Phất Chi duỗi cánh tay, tỉ mỉ nhìn chữ viết trên mỗi cục xà phòng.

Lúc này y mới muộn màng nhận ra buổi tối hôm nay hình như y vẫn luôn nghe theo chỉ thị của Thời Chương.

Bảo y đi xem tủ lạnh thì y đi xem tủ lạnh, bảo y mở điện thoại đi tắm là y mở điện thoại đi tắm, cho tới bây giờ giáo sư muốn y chọn xà phòng, y cũng làm theo lời hắn.

Tống Phất Chi rũ ánh mắt, ngón trỏ khều một cái, chọn một cục có mùi hoa nguyệt quế, trên màu trắng ngà nhàn nhạt điểm xuyết một ít màu vàng vụn.

“Biết dùng lưới tạo bọt thế nào không?” Thời Chương hỏi.

Tống Phất Chi hơi sửng sốt: “Cái gì?”

Trong ấn tượng của Tống Phất Chi, xà phòng chỉ cần chà trực tiếp lên người là được, còn cần lưới gì nữa?

Thời Chương nói: “Bên cạnh chỗ đựng xà phòng có một cái túi nhỏ, em lấy lưới tạo bọt ra, thấm nước làm ướt, ma sát bề mặt xà phòng là đánh ra bọt rồi.”

Tống Phất Chi làm theo, quả nhiên chà xát ra một mớ bong bóng trắng mịn dày đặc, hương thơm ngọt ngào ngay lập tức tràn ngập phòng tắm đầy hơi nước.

“Rất nhiều bọt.” Tống Phất Chi cầm bọt trong lòng bàn tay, để chúng run run nhún nhảy.

Thời Chương: “Ừ, bây giờ tắm được rồi đấy.”

Bong bóng trong lòng bàn tay quá mềm làm cho người ta không biết làm sao với chúng.

Tống Phất Chi do dự hỏi một câu: “À, xoa ở đâu?”

Thời Chương cười khẽ: “Thầy Tống, ngay cả cái này cũng cần phải dạy à? Thầy cảm thấy nên xoa ở đâu?”

Thật ra Tống Phất Chi chỉ muốn hỏi xà phòng này dùng cho mặt hay hay cho cơ thể, vốn không có gì, nhưng câu hỏi ngược của giáo sư Thời lại mang theo hàm xúc không nói nên lời.

Tống Phất Chi còn chưa kịp giải thích, Thời Chương đã nói tiếp: “Trên mặt, tay chân, thân thể, chỗ nào cũng dùng được.”

“Muốn anh dạy cụ thể hơn không?” Tốc độ nói của Thời Chương rất chậm.

“Em ngồi dậy một chút, để nửa người trên lộ ra mặt nước. Bắt đầu xoa từ cổ, đến xương quai xanh, bả vai, cánh tay...”

Giọng nói của giáo sư Thời vẫn bình tĩnh như mọi khi, ấm áp lành lạnh, giờ phút này lại kích thích thần kinh của Tống Phất Chi một cách kỳ lạ, khiến nhiệt độ cơ thể y tăng lên từng chút một.

Tống Phất Chi khép hai mắt lại, không tự chủ được mà làm theo lời của Thời Chương.

Bọt trắng trong lòng bàn tay bị y bôi lên thân thể, từ xương quai xanh đến cánh tay, rồi quay lại ngực, từ từ đi xuống.

Phần từ thắt lưng trở xuống ngâm ở trong nước, khi bọt chạm vào nước liền nhanh chóng tan ra.

Lúc này giọng Tống Phất Chi đã khàn đi: “Phía dưới không xoa được.”

Thời Chương im lặng vài giây mới mở miệng hỏi ý kiến Tống Phất Chi: “Vậy không cần bọt nữa, thầy Tống cảm thấy sao?”

Tống Phất Chi cúi đầu nhìn mình, cổ lập tức đỏ lên.

Y vội vàng nhìn đi chỗ khác, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Không dùng bọt là có ý gì?”

Trên thực tế họ đều hiểu có nghĩa là chỉ cần sử dụng tay.

Thời Chương hỏi đột ngột: “Trước kia thầy Tống có tự mình thử chưa?”

Yết hầu Tống Phất Chi nhanh chóng trượt vài cái, há miệng không phát ra được tiếng nào.

“Hửm?”

Tống Phất Chi hỏi ngược lại: “Còn giáo sư?”

Thời Chương đáp rất thẳng thắn: “Có, nhưng không nhiều lắm.”

Nói chính xác thì Thời Chương sẽ kiềm chế bản thân, cố gắng không nghĩ tới những chuyện này.

“À...” Âm cuối Tống Phất Chi thoáng kéo dài: “Em cũng vậy.”

Giọng Thời Chương lúc này nghe có vẻ không yên, hắn hỏi: “Phất Chi, muốn không?”

Đầu óc Tống Phất Chi quay cuồng, không khỏi vùi thân mình vào sâu trong nước nóng, ánh mắt mông lung, ngón tay kiềm chế đặt trên bụng.

Y thở ra nhẹ nhàng: “Muốn...”

Thời Chương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Tống Phất Chi khẽ cười: “Giáo sư, bây giờ anh đang làm gì? Nhịp thở của anh thay đổi rồi.”

Thời Chương nói: “Đang nghe em.”

Tống Phất Chi lại hít sâu một hơi: “Em còn chưa bắt đầu.”

Thời Chương: “Anh cũng chưa.”

Tống Phất Chi nhịn đến cổ nổi gân xanh, nói gấp gáp hơn: “Vậy bắt đầu được chưa.”

Đối phương không có phản hồi trong vài giây, đáp lại y là khoảnh không gian lặng thinh.

Thẳng đến khi Tống Phất Chi sắp nhịn không được định bỏ chạy thì mới nghe được giọng nói dịu dàng của giáo sư Thời.

“Phất Chi, không được nhúc nhích.” Thời Chương nhẹ giọng nói: “Trước khi anh trở về, không cho phép đụng vào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau