Chương 48
Đồng tử Tống Phất Chi khẽ run lên khi nhìn dòng chữ “Động vật được bảo vệ cấp hai quốc gia” mà Thời Chương gửi tới.
Phản ứng đầu tiên của y là không hổ là giáo sư Thời, chim đến nhà xây tổ cũng có thân phận cao như vậy, phản ứng thứ hai là điều này coi bộ không hợp pháp, bọn họ có nên liên hệ với các cơ quan ban ngành liên quan hay không?
Sau khi hỏi Thời Chương thì nhận được câu trả lời thuyết phục, gặp động vật hoang dã bị thương cần phải liên hệ với cảnh sát, nhưng kiểu an cư bình thường như thế này thì không quấy rầy cuộc sống của chúng nó là được.
Thời Chương đếm trong chậu hoa có tổng cộng năm thằng nhãi con đang chen chúc, trong đó có một con nhìn rất suy yếu, thường không cướp được đồ ăn và luôn há cái miệng nhỏ nhắn kêu hu hu.
Vốn dĩ Thời Chương cảm thấy mình đừng nên quấy nhiễu đến cuộc sống của gia đình này, bởi vì năng lực săn mồi của chim cắt rất mạnh, tùy tiện cho ăn có thể phá vỡ thói quen sinh hoạt của chúng. Nhưng nhà này đông con lại có đứa bị ghẻ lạnh, chỉ sợ đồ ăn cung không đủ cầu.
Cuối cùng Thời Chương vẫn làm phiền ông giáo sư chuyên ngành chim học sát vách, còn lên mạng nghiên cứu rất nhiều, dựa theo phương pháp được chỉ dẫn, hắn ra bên ngoài mua thịt gà thịt bò tươi rói, định đút cho chúng ăn.
Đêm nay Tống Phất Chi không có tiết tự học buổi tối, y định về nhà sớm nấu cơm nhưng lúc này bèn đổi ý.
Y hỏi Thời Chương: “Có cần em đến xem không?”
Thời Chương ở một mình trong phòng bếp xử lý thịt sống, nhanh chóng nói “Được“.
Trong nhà đột nhiên có động vật nhỏ đến xây tổ là bất ngờ ngoài dự liệu, hắn rất muốn chia sẻ chuyện này với người yêu.
Thời Chương gửi địa chỉ và số nhà cho Tống Phất Chi, nói nếu đến bấm chuông cửa là được.
Tống Phất Chi nói y biết địa chỉ, đã từng tới rồi.
Lúc đó bọn họ mới vừa kết hôn không bao lâu, Thời Chương đi công tác trở về phát sốt, Tống Phất Chi đã tới nhà chăm sóc hắn.
Tuy rằng không ở lại lâu nhưng địa chỉ ở đâu thì Tống Phất Chi vẫn nhớ kỹ, đó một khu dân cư xanh hóa có môi trường sống rất tốt, chẳng trách bảo bối thứ hai quốc gia lại chọn nơi đây để định cư.
Thời Chương đang định giơ miếng thịt ra ngoài bệ cửa sổ thì chuông cửa vang lên, hắn buông bát cơm xuống chạy ra mở cửa.
Thầy Tống vừa vào phòng liền nói “Làm phiền“.
Sau đó y chằng buồn thay giày, nhìn trái nhìn phải, vội vã hỏi: “Lũ nhỏ đâu rồi?”
“Bệ cửa sổ.” Thời Chương lấy cho y đôi dép lê, cười nói: “Thay giày trước.”
Một ổ chim non biến hai ông chú trở nên đáng yêu chết đi được, dè dặt câu nệ gì đó đều để qua một bên, cái gì cũng không quan trọng bằng chim nhỏ.
Thật ra trong nhà có thể nghe rất rõ tiếng chim hót, Tống Phất Chi đại khái cũng biết tổ chim nằm ở đâu mà không cần Thời Chương chỉ vị trí.
Khi cách bệ cửa sổ còn khá xa, Tống Phất Chi đã thả nhẹ bước chân, cẩn thận từng li từng tí bước tới.
Mấy cái đầu nhỏ lông xù chen chúc trong chậu hoa, một con chim cắt đỏ trưởng thành đứng cạnh đó, trong miệng ngậm một con mồi mới bắt được, không rõ đó là loại côn trùng gì.
“Đây chắc là Cắt má.” Thời Chương từ xa chỉ vào nó nói: “Vừa rồi Cắt ba bay về xong lại bay đi.”
Cắt má đứng đó cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Phất Chi, ánh mắt tròn xoe trông đầy trí tuệ.
Tống Phất Chi không dám hành động liều lĩnh, chỉ đứng không xa không gần nhìn nó.
Cuối cùng dường như Cắt má nhận định hai người khổng lồ cao to này tạm thời sẽ không gây hại cho mình và lũ con, cho nên cúi đầu bắt đầu cho lũ con non ăn.
Chim cắt mẹ nhanh chóng đút xong, thức ăn lọt vào miệng hai chú chim nhỏ chộp lấy thức ăn giỏi nhất. Con nhỏ nhất vẫn đang gào thét thảm thiết, nằm nghiêng một bên trông vô cùng đáng thương, nó vẫn không ăn được gì nên suy yếu thấy rõ.
Tống Phất Chi cũng chú ý tới: “Thằng Năm hình như còn đói, trông nó yếu ớt quá.”
“Ừ.” Thời Chương gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Chọn lọc tự nhiên. Ở ngoài tự nhiên nếu thằng nhóc này vẫn yếu như vậy thì sau khi chết đi rất có thể sẽ bị ba má nó ăn hết, hoặc là bị đút cho những anh chị em khác, trở thành đồ ăn của chúng.”
Tống Phất Chi vô thức rùng mình một cái, biết rõ tự nhiên tàn khốc như vậy nhưng nghe Thời Chương bình thãn nói ra vẫn khiến y buồn thiu.
“Vậy chúng ta giúp một tay đi.” Tống Phất Chi cụp mắt nói: “Làm cha dượng đi.”
Thời Chương cười “Ừ” một tiếng, giơ miếng thịt đỏ tươi trên đĩa lên: “Cha dượng login.”
Bởi vì Cắt má còn ở bên ngoài, hai người không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ lũ chim hoảng sợ.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, Thời Chương cầm nhíp, gắp một miếng thịt dài, cẩn thận chậm rãi vươn ra ngoài.
Chim cắt má ngay lập tức chú ý, dang rộng đôi cánh, mở đôi mắt tròn xoe kêu lên một tiếng chói tai và cảnh giác nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang đến gần.
Thời Chương nín thở, động tác dứt khoát treo miếng thịt lên bệ cửa sổ, sau đó nhanh chóng thu tay về.
Cắt má dần dần im lặng, đôi cánh từ từ thu lại, nó nghiêng đầu quan sát hồi lâu rồi thử thăm dò tiến lại gần, vươn cổ ra, chộp lấy miếng thịt trong miệng rồi nhanh chóng rút lui.
Hai người im lặng nhìn chằm chằm, lúc này mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Thời Chương cười lau trán: “Đây là lần đầu tiên anh dùng nhíp căng thẳng như thế.”
Tống Phất Chi vỗ lưng hắn khen ngợi: “Giáo sư tuyệt vời.”
Chim cắt má đút miếng thịt cho đám nhỏ, lần này thằng Năm nhỏ yếu nhất cuối cùng cũng có cơ hội được chia một miếng, chiêm chiếp nuốt miếng thịt.
“Cho ăn thêm chút nữa đi, cả đại gia đình này ăn như gió cuốn mây tan.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương đưa đĩa thịt và nhíp dài cho Tống Phất Chi: “Đến em.”
Tay thầy Tống vững vàng hơn Thời Chương, y treo miếng thịt tới bên cửa sổ. Cũng có lẽ là do Cắt má dần dần tiếp nhận món quà từ thiên nhiên này, nó không còn cảnh giác như lúc nãy, nhảy hai bước tới gần tha thịt đi.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng thở ra, lại tiến về phía trước một chút, chớp mắt nói: “Con chim cắt mẹ thực ra cũng rất nhỏ, tròn tròn xù lông.”
“Nhỏ thì nhỏ.” Thời Chương nói: “Nhưng thực ra là loài chim dữ, rất hung.”
Tống Phất Chi gật đầu: “Vậy à.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn Thời Chương, mím môi cười cười: “Không giống một số sinh vật khác, nhìn thì hung dữ nhưng lại rất dịu dàng, sẽ cẩn thận từng li từng tí cho động vật nhỏ ăn.”
Thời Chương hơi ngẩn người, nhẹ nhàng nắm cổ Tống Phất Chi, không hề báo trước cúi người xuống đặt một nụ hôn ướt át dịu dàng.
Sau khi tách ra cả hai đều thở gấp, đôi mắt Tống Phất Chi đầy hơi nước.
Giọng Thời Chương khàn khàn: “Không chỉ biết cho động vật nhỏ ăn.”
Tiếng chim non ríu rít bên tai dường như lại náo nhiệt hơn một chút, Tống Phất Chi ngượng ngùng, lui ra nửa bước: “Bọn nhỏ ở bên cạnh nhìn kìa.”
Thời Chương vừa quay đầu, đối diện với năm đôi mắt đậu đen ngây thơ trong chậu hoa, không nhịn được bật cười.
Hai người luân phiên đút chúng nó ăn hết một đĩa thịt, trong lúc đó Cắt ba cũng bay trở về, bọn nhỏ hẳn là ăn no, mấy miếng thịt cuối cùng ba má chúng chia nhau ăn.
“Ăn dữ quá ha.” Tống Phất Chi chép miệng: “Không hổ là chim dữ.”
Thời Chương đi rửa dĩa: “Sợ là tháng này phải thường xuyên về nhà rồi.”
Hắn vừa nói như thế, Tống Phất Chi rốt cục nhớ tới, hỏi: “Sao hôm nay anh đột nhiên về nhà vậy?”
Động tác của Thời Chương khựng lại trong chớp mắt, căn phòng treo đầy quần áo cosplay và tiêu bản thực vật chợt lóe lên trong đầu.
Một lúc lâu sau mới nói như thường: “Về lấy ít đồ.”
Tống Phất Chi gật đầu, ngẫm lại mình thỉnh thoảng cũng về nhà xem mô hình và truyện tranh nên không hỏi nhiều nữa.
Thừa dịp Tống Phất Chi xử lý phần thịt còn lại, Thời Chương lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn phòng sưu tầm, thấy cửa phòng đóng chặt mới thu hồi ánh mắt.
Tống Phất Chi hỏi: Vậy chúng ta mỗi ngày phải đến cho chúng ăn một lần sao?”
“Hẳn là vậy.” Thời Chương gật đầu.
Tống Phất Chi suy nghĩ rất trực tiếp: “Vậy chúng ta mỗi người một ngày? Hay là ai rảnh thì đến.”
Suy cho cùng, theo kinh nghiệm sống trước đây, không có nhiều ngày mà hai thầy cùng rảnh cả đêm. Hầu hết thời gian một người rảnh, một người bận.
Hai người lấy lịch trình của mình ra đối chiếu, quả nhiên chỉ có thể như vậy.
Thời Chương đột nhiên nhận ra rằng điều này có nghĩa là Tống Phất Chi muốn tự mình đến nhà hắn.
Hắn vô thức liếc mắt nhìn phòng sưu tầm, lông mi run lên.
Thứ bên trong không thích hợp cho thầy Tống nhìn thấy.
Cho dù đó là quần áo cosplay với số lượng lớn hay tiêu bản hoa bách hợp trộn lẫn trong tiêu bản thực vật bình thường.
Thực ra những thứ này cũng không sao —— quan trọng hơn là trong ngăn tủ sâu nhất còn có vài thứ khác, tuyệt đối không thể để Tống Phất Chi phát hiện ra.
Nhưng vấn đề là phòng này không khóa, bình thường Thời Chương ở nhà một mình căn bản không cần phải giấu, ai ngờ còn có ngày này.
“Lịch trình sau này là vậy nha.”
Giọng nói Tống Phất Chi vang lên khiến Thời Chương định thần lại.
Tống Phất Chi khoa tay múa chân: “Em mua thịt tới, vào cửa đổi giày, trước tiên đi xem đám chim có bình an hay không, sau đó đến phòng bếp. Dao thái thịt dùng con dao ngoài cùng bên trái này, sau khi cắt xong bỏ vào cái đĩa này, dùng nhíp này cho chim ăn, nếu thịt ăn không hết thì treo ở ngoài bệ cửa sổ chờ chúng tự ăn.”
Tống Phất Chi đã định sẵn quỹ đạo hành động của mình, ngoại trừ phòng khách, bệ cửa sổ và phòng bếp, không liên quan đến những nơi khác.
Thực ra Tống Phất Chi nghĩ rất đơn giản, dù sao đây cũng là nơi hoàn toàn thuộc về Thời Chương, dùng dao gì đĩa gì cũng phải xác nhận tốt. Nhân tiện, y sẽ không đặt chân vào khu vực riêng tư, y chỉ đến để cho chim ăn.
Thầy Tống rất có chừng mực, truyền tải được ẩn ý trong lời nói.
Lúc này Thời Chương cảm thấy mình lo lắng quá mức, trong lòng hơi xấu hổ, thầy Tống rất biết tôn trọng người khác, cho dù cửa mở phỏng chừng em ấy cũng sẽ không vào.
Hắn nắm cổ tay Tống Phất Chi: “Thầy Tống không cần như vậy...... Anh không để ý.”
“Đúng rồi, chuyện quan trọng nhất.” Thời Chương kéo Tống Phất Chi đi tới cửa chính: “Nhà anh có khóa mật mã, mật mã là —— “
Tống Phất Chi nửa đường chặn hắn lại: “Anh muốn cho em mật khẩu nhà anh?”
Thời Chương nhướng mày: “Không nói cho em biết làm sao em vào được?”
Tống Phất Chi nói đùa: “Không sợ em đổi mật mã nhà anh à, căn nhà này sẽ thuộc về em.”
“Thuộc về em thì thuộc về em đi.” Thời Chương cười nói: “Anh cũng thuộc về em.”
Tống Phất Chi nhẹ nhàng à một tiếng, tim đập nhanh hơn, y phát hiện thỉnh thoảng giáo sư rất biết nói mấy câu tâm tình chân thành khiến người ta mê muội.
Thời Chương dừng một chút rồi nói: “Mật mã là 738944.”
Tống Phất Chi gật đầu: “Nhớ rồi.”
Cuối cùng sau khi chào gia đình chim cắt đỏ, cả hai cùng nhau rời khỏi nhà Thời Chương.
-
Buổi tối về đến nhà, trong phòng ngủ, Thời Chương mặc đồ ngủ ngồi nghiêm chỉnh bên giường, Tống Phất Chi đứng trước mặt hắn, sắc mặt không thân thiện lắm.
“Cởi đồ ra.”
Tống Phất Chi cầm thuốc mỡ trong tay, lạnh lùng nói.
Thời Chương cuối cùng vẫn chịu thua, khe khẽ thở dài, vừa cởi nút áo vừa nhỏ giọng lầu bầu: “Thật sự không cần thiết nữa, anh cũng không còn cảm giác gì nữa.”
“Chờ vết thương kết vảy rồi hãy nói.” Tống Phất Chi cau mày.
Cũng không biết tại sao Thời Chương lại không quan tâm đến vết thương trên người mình như vậy.
Thời Chương cởi áo, mặc quần ngủ, nghiêng người nâng cánh tay, thuận tiện cho Tống Phất Chi bôi thuốc.
Vết thương ở mặt sau cánh tay, Thời Chương không nhìn thấy, Tống Phất Chi quỳ một chân trên giường, cúi đầu làm cho hắn.
Ở góc độ này, Tống Phất Chi thu hết tấm lưng trần của Thời Chương vào đáy mắt.
Cơ bắp cánh tay bởi vì tư thế của Thời Chương mà nhô lên, Tống Phất Chi nhìn mà thèm thuồng, cuối cùng kiềm không đặng đưa tay sờ soạng một phen.
Săn chắc, đường cong mượt mà, mạnh mẽ có lực, sờ sướng chết đi được.
Nếu như không bị thương, Tống Phất Chi cảm giác Thời Chương có thể trực tiếp bế y lên.
Thời Chương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn y, cười cười: “Sao bác sĩ Tống lại quấy rối bệnh nhân vậy?”
Tống Phất Chi liếm môi, ra vẻ đạo mạo: “Đây là một phần trị liệu.”
“Ồ.” Thời Chương giống như bừng tỉnh mà gật đầu.
Nhìn nhiều thêm một chút, cảm giác trong lòng hai ngày trước của Tống Phất Chi lại bị đào ra.
Đêm hôm uống rượu say quá kích thích, đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng để nhớ lại nhiều lần, cho nên chờ sau khi Tống Phất Chi tỉnh táo, tất cả những gì y nhớ được là sức lực cùng nhiệt độ của người nào đó ở phía sau mình. Sau khi nghiền ngẫm xong mới loáng thoáng nhớ lại vài chuyện khác.
Khi còn đang lâng lâng nằm một mình trên giường, trong đầu Tống Phất Chi mơ hồ có hai bóng người, một là chồng y, một là coser Bạch Tuộc.
Khi đó y có xu hướng đem hai người hòa làm một, bây giờ Tống Phất Chi thanh tỉnh lại nghĩ, vẫn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, chắc đã say khướt.
Y và Thời Chương kết hôn lâu như vậy, trong đầu sớm đã không còn bóng dáng của những người mẫu nam coser trước đây.
Một người là người yêu sau này phải ở bên nhau cả đời, một người khác là người xa lạ trên màn hình, thật sự không nên lẫn lộn.
Tống Phất Chi rũ mắt nhìn cánh tay có đường nét rõ ràng của Thời Chương, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Giáo sư, dáng người anh rất tuyệt.”
Nửa người trên của Thời Chương thoáng nghiêng một góc, mạch đập trên cổ cũng khẽ động theo.
Hắn hỏi: “Thích?”
Lúc này Tống Phất Chi cũng không che giấu: “Thích.”
“Có người nói anh đô quá.”
“Không hề, vừa phải.”
Tống Phất Chi nói thật, cơ bắp của Thời Chương không phải là kiểu luyện tập cứng nhắc, mà rất tự nhiên, có sức bùng nổ tự nhiên.
“Anh là người đẹp nhất em từng nhìn.” Tống Phất Chi thấp giọng nói.
Thời Chương dừng một chút, hỏi: “Nhìn của người khác rồi?”
“Má.” Tống Phất Chi chớp mắt mấy cái, bật cười.
Giáo sư rất biết nắm bắt trọng điểm.
“Cũng không tính là từng nhìn thấy ——” Tống Phất Chi nói: “Dù sao cũng chỉ là tiện mắt nhìn thôi.”
Thời Chương “Ừm” một tiếng, trong lòng cũng có khái niệm nào đó.
Người trưởng thành sống lâu như vậy, có cái gì chưa từng nhìn thấy. Ngày nay hình ảnh và video rất phát triển, nghệ sĩ và người mẫu có rất nhiều, muốn xem gì cũng có.
Lúc này Thời Chương lại cảm thấy may mắn, bởi vì vừa hay mình là kiểu mà Tống Phất Chi thích.
Thời Chương không quay đầu lại, trực tiếp trở tay đè tay Tống Phất Chi, lấy ngón cái vuốt lên: “Vậy sau này em đừng nhìn người khác nữa.”
“Đương nhiên.” Tống Phất Chi nói.
Tống Phất Chi nói xong, lại từ dưới nhìn lên vai Thời Chương một lần.
Nếu như lúc này Thời Chương xoay người lại, có thể nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tống Phất Chi lộ liễu như thế nào.
Thực ra Tống Phất Chi rất ít khi nhìn cơ thể Thời Chương từ góc độ này.
Hầu hết thời gian, Thời Chương là người nhìn tấm lưng trần trụi của Tống Phất Chi, chứ không phải ngược lại.
Lúc trước cùng nhau ngâm mình, giữa hơi nước tràn ngập, sóng nước lăn tăn, Tống Phất Chi không nhìn rõ bóng lưng của Thời Chương.
Đôi vai mạnh mẽ dần hội tụ về vòng eo săn chắc, cột sống thẳng tắp và trũng xuống, giống như một thung lũng ngủ đông.
Thung lũng này kéo dài đến dưới quần ngủ rộng rãi, đường cong cơ mông như ẩn như hiện.
Tầm mắt Tống Phất Chi đuổi tới thắt lưng quần thì buộc phải dừng lại, khiến người ta miên man bất định.
Song Tống Phất Chi còn chưa kịp động tâm, đã ngây ngẩn cả người.
Vùng da phía dưới thắt lưng Thời Chương khác với những nơi khác, gập ghềnh như mạng nhện, màu da không đồng đều.
Vết sẹo kéo dài đến tận dưới quần ngủ.
Trong phòng yên lặng thật lâu, người phía sau vẫn không động đậy, Thời Chương khó hiểu quay đầu: “Sao...”
Nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của Tống Phất Chi, Thời Chương lập tức hiểu ra.
Thời Chương xoay người, đổi tư thế đối mặt với Tống Phất Chi, cười ôm eo y: “Không dọa em chứ.“.
Tống Phất Chi cau mày, giọng nói trầm thấp: “Làm sao vậy?”
“Thật lâu thật lâu trước đây, khi còn bé.” Thời Chương ung dung nói, thái độ rất bình thản: “Không cẩn thận bị bỏng.”
Tống Phất Chi vẫn nhíu mày, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống giường, xoay eo Thời Chương, một tay ấn hông hắn không cho hắn nhúc nhích, một tay trực tiếp kéo lưng quần hắn xuống.
Một nửa cặp mông đầy đặn và gợi cảm lộ ra ngoài nhưng Tống Phất Chi không có tâm tư nhìn.
Vết sẹo bỏng giống như một con nhện xấu xí nằm ở sau lưng Thời Chương, là khu vực thường được quần che khuất và hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy.
Thời Chương căng thẳng rụt lại, xoay người, mang theo ý cười giãy ra ngoài: “Đừng nhìn, ngứa...”
“Đừng nhúc nhích.” Tay Tống Phất Chi đè lên thắt lưng hắn rất mạnh, không cho Thời Chương tránh ra.
Thời Chương cười xin tha: “Đừng nhìn thầy Tống...”
Bàn tay của Tống Phất Chi không giảm đi chút sức lực nào, chỉ im lặng quan sát.
Thời Chương chậm rãi ngừng động tác, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài.
“Phải không cẩn thận đến mức nào mới bỏng ở chỗ này.” Tống Phất Chi cau mày hỏi.
Thời Chương vẫn cười: “Hồi nhỏ anh rất nghịch ngợm.”
“Vậy thì cũng nghịch quá đó giáo sư, thằng nhóc lì lợm.”
Tống Phất Chi dùng ngón cái xoa xoa làn da gập ghềnh của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
“Đừng nói anh trần truồng ngồi vào chậu nước sôi nhé, còn đến tận thắt lưng.”
“À.” Thời Chương không phản bác: “Chắc vậy quá.”
Tống Phất Chi mím môi hỏi lại một lần, rốt cuộc là làm sao mới thành như vậy, có đau hay không.
Thời Chương chỉ cười nhạt, nói khi đó hắn mới mấy tuổi, cụ thể bỏng như thế nào không nhớ rõ, có đau hay không cũng đã sớm không còn cảm giác.
Vì thế Tống Phất Chi không hỏi nữa.
Đêm đó Tống Phất Chi dùng phòng tắm bên ngoài, tắm xong trực tiếp lên giường, tháo nhẫn đặt đầu giường, xoay lưng về phía Thời Chương.
Thời Chương đi theo y ngồi lên giường, yên lặng xốc chăn lên nằm bên cạnh Tống Phất Chi.
Hắn vừa chui vào chăn liền nghiêng người ôm lấy Tống Phất Chi, ngón tay vuốt ve cánh tay y.
Bả vai Tống Phất Chi rũ xuống, lặng lẽ xoay người lại, bàn tay sờ đến thắt lưng Thời Chương, thuần thục kéo lưng quần ra, đặt tay lên làn da thô ráp, khẽ xoa đi xoa lại.
“Uổng cho một thân cơ bắp, thế mà để bị thương cả người.”
Tống Phất Chi bình thản nói.
Thời Chương cũng sờ hông Tống Phất Chi: “Thầy Tống cũng toàn thân dấu ấn, bây giờ ổn chưa?”
Tống Phất Chi đột nhiên mở mắt, vành tai đỏ bừng trừng hắn: “Giống nhau sao?”
Thời Chương thấp giọng cười, cười không đứng đắn cho lắm.
Tống Phất Chi rút tay ra, cách quần vỗ vỗ Thời Chương: “Ngủ đi.”
Cuối cùng lại thêm một danh xưng khác: “Bé đáng thương.”
-
Mấy ngày sau đó, Tống Phất Chi sống cuộc sống đi làm dạy trẻ học, tan làm cho trẻ ăn.
Giáo sư vừa vặn bận nhiều đêm liên tiếp, Tống Phất Chi chẳng thèm tăng ca ngày nào, dạy xong liền thu dọn đồ đạc chạy trốn khiến các giáo viên khác trong văn phòng kinh ngạc.
Kẻ cuồng tăng ca thế mà không tăng ca, các giáo viên rất tò mò, hỏi Tống Phất Chi vội vã về nhà như vậy làm gì, Tống Phất Chi cười mà không nói, y cũng không thể nói là phải vội về nhà cho con bú.
Bây giờ Tống Phất Chi rất có kinh nghiệm mua thịt, mấy cân mấy lạng vừa đủ để cho đám chim cắt ăn thịt tươi mà không để sót lại.
Những chú chim nhỏ dường như lớn nhanh hơn so với loài người, mỗi ngày đi qua nhìn đều thấy chúng khác đi một chút, thằng Năm cũng đuổi kịp anh em, bây giờ đớp thức ăn rất thành thạo.
Chúng dường như ngày càng lớn hơn, lông xù hơn và không gian trống trong chậu hoa ngày càng ít hơn.
Cắt ba Cắt má dần dần cũng không còn sợ Tống Phất Chi nữa, thậm chí Tống Phất Chi vừa mới đưa nhíp ra, Cắt ba liền bay tới cướp thịt, nghiễm nhiên coi y là ông chú múc cơm ở căn tin.
Tống Phất Chi cho ăn xong thì ngồi ở bên cạnh chụp ảnh chúng nó.
Ban đầu y không hiểu lắm về hành vi khoe con mình trên trang cá nhân, nhưng bây giờ y hiểu được một chút.
Trong nhà có đứa nhỏ gào khóc đòi ăn, thật sự là hận không thể mỗi ngày chụp tám trăm tấm, sau đó khoe khoang với mọi người, nhìn chúng nó đáng yêu bao nhiêu, nhìn chúng nó càng lớn càng dễ thương!
Nhưng Tống Phất Chi không thích đăng lên mạng xã hội, vì thế mỗi ngày đều đúng giờ oanh tạc hai người —— Thời Chương và Lạc Lưu Ly.
Thời Chương đương nhiên sẵn lòng xem nhiều hình ảnh chim nhỏ, chỉ cần giáo sư không bận rộn, hắn còn có thể gọi điện thoại cho Tống Phất Chi ngay lập tức để thảo luận về quá trình phát triển của từng con chim.
Hơn nữa Tống Phất Chi rất ngạc nhiên khi phát hiện mình nhận biết chim giỏi hơn Thời Chương.
Tống Phất Chi có trực giác của riêng mình, có thể phân biệt được đứa nào là đứa nào, còn đặt tên cho chúng nó, nhưng Thời Chương thường xuyên bị mù mặt, ngoại trừ thằng Năm nhỏ nhất ra, hắn không thể phân biệt được những đứa khác.
“Giáo sư Thời có phân biệt được củ cải với cải thìa không đấy?” Tống Phất Chi cười hắn.
Thời Chương cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, rất nghiêm túc trả lời y: “Động vật và thực vật là hai ngành học khác nhau.”
Một người khác bị oanh tạc không có nhiều kiên nhẫn như thế.
Ban đầu Lạc Lưu Ly còn trả lời Tống Phất Chi bằng rất nhiều dấu chấm than, nói “Đáng yêu thế”, “Dễ thương thế”, “Muốn sờ quá“. Qua vài ngày liền chỉ trích hành vi ném bom mấy chục tấm hình khoe chim của Tống Phất Chi.
“Cậu có biết tôi bật 4G không! Chiều nào bật 4G lên cũng điên cuồng nhận một mớ ảnh.” Lạc Lưu Ly gửi lại một giọng rít gào: “Hơn nữa tôi muốn tới sờ cậu lại không cho! Chỉ cho tôi xem ảnh để kích thích sự thèm ăn là có ý gì?”
Tống Phất Chi bình tĩnh trả lời: “Đây là động vật được bảo vệ thứ hai quốc gia, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể sờ mó dâm ô.”
Lạc Lưu Ly mắng chửi: “Mà hôm qua hôm nay khác nhau chỗ nào? Trừ phi cậu để tôi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi không tin.”
Đây là nhà riêng của Thời Chương, dù sao đi nữa Tống Phất Chi cũng không thể tự tiện cho Lạc Lưu Ly đến, chính y ở chỗ này cũng quy củ như khách, ngoại trừ phòng khách và phòng bếp, y không đụng đến những chỗ khác.
Tống Phất Chi rất biết lắng nghe ý kiến, sau khi nhận được lời phàn nàn, y giảm bớt số lượng hình ảnh gửi đi.
Hôm nay chọn lựa kỹ càng mới gửi cho Lạc Lưu Ly ba tấm ảnh chim non, nhân tiện thêm một tấm ảnh gia đình bao gồm cả Cắt ba Cắt má.
Thật bất ngờ, hôm nay Lạc Lưu Ly không bình luận về chim nhỏ, mười phút sau mới đột nhiên trả lời.
Lạc Lưu Ly: FuFu!
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm màn hình sửng sốt, thầm nghĩ đây là cái gì.
Tống Phất Chi: Gửi nhầm người?
Lạc Lưu Ly:?
Lạc Lưu Ly: Cậu sẽ không quên tên mình chứ ha ha ha!
Tống Phất Chi cẩn thận suy nghĩ, hình như y có chút ấn tượng với cái tên này, nhưng ấn tượng không sâu, bắt không được.
Lạc Lưu Ly: Cứu mạng, tôi đoán đêm đó cậu uống say thật rồi.
Lạc Lưu Ly: Đây là cái tên trong giới cậu tự đặt cho mình!
Tống Phất Chi lại sửng sốt: Giới nào?
Lạc Lưu Ly không nói nên lời: Cosplay! Tôi đã lập cho ngài một tài khoản để đăng tải video ngắn cosplay từ Hội chợ Manga đó, ngài nhớ ra rồi chứ?
Nghe đến đây thì cuối cùng Tống Phất Chi cũng nhớ ra.
Đêm hôm đó đúng là đặc sắc, hai ly rượu tây cao độ không chỉ đưa đẩy đến chuyện cả đêm, thì ra còn đặt luôn tên cho mình.
Trời ạ, sao lại đặt một cái tên nghe đáng yêu như vậy chứ.
Tống Phất Chi khẽ cau mày.
Hắn còn đang suy nghĩ, tin nhắn của Lạc Lưu Ly đến rất nhanh.
Lạc Lưu Ly: Thầy FuFu, thành thật mà nói, tình huống này tôi không hề ngờ tới.
Lạc Lưu Ly: Ba ngày trước tôi có lập một tài khoản mới, tùy tiện gắn vài thẻ và đăng video của cậu lên, cậu đoán xem thế nào?
Tống Phất Chi: Sao vậy?
Lạc Lưu Ly: [Chụp màn hình]
Lạc Lưu Ly: Ba ngày, đến bây giờ, 500.000 lượt xem, 100.000 lượt thích, 5.000 bình luận, tăng mấy ngàn fan.
Tống Phất Chi mở ảnh chụp màn hình Lạc Lưu Ly gửi tới, bìa video là ảnh cos của mình không sai, nhưng những con số bên cạnh khiến Tống Phất Chi, một giáo viên dạy toán, lần đầu tiên cảm thấy mình không thể hiểu được các con số.
Lạc Lưu Ly: Mấy ngày nay tôi cũng bận, đăng video xong thì thoát, không ngờ vừa đăng nhập tài khoản của cậu... hù chết chị rồi! Chị đây kiến thức nông cạn, chưa thấy nhiều tin nhắn như vậy.
Tống Phất Chi càng nông cạn hơn, đến bây giờ vẫn đang trong trạng thái không phản ứng.
Thấy Tống Phất Chi không trả lời, Lạc Lưu ly gấp gáp gõ một loạt dấu chấm than: Thầy Fu, thầy biết đây là ý gì không! Nghĩa là lần đầu tiên cậu đã hot đến thế! Ngày sau rất có triển vọng!
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình suy tư nửa ngày, gửi tin nhắn cho Lạc Lưu Ly: Tôi muốn biết thuật toán đẩy video của nền tảng này là gì, vì sao một tài khoản mới không có gì có thể đạt được nhiều lượt xem trong thời gian ngắn như vậy.
Lạc Lưu Ly:...
Lạc Lưu Ly: Thằng nhãi em đúng là nông cạn hết sức.
Lạc Lưu Ly: Nói thật đấy, cậu mau đi xem khu bình luận của cậu đi, đó gọi là náo nhiệt, tôi nghe được tiếng gào khóc au áu.
Lạc Lưu Ly tiếp tục quăng một đường link, cùng với tài khoản và mật khẩu, thúc giục y.
“Tài khoản này tôi đẻ ra, nhưng bây giờ là của cậu, cậu thích thì đổi mật khẩu, thầy Fu sau này phú quý đừng quên bạn nghèo nha, chỉ cần nhớ tôi là mẹ cậu là được.”
Tống Phất Chi cười, chân thành nói: “Cảm ơn Lạc nương nương“.
Nói thật, nếu như không có Lạc Lưu Ly cổ vũ và giúp y làm video này, thì sẽ không có thu hoạch đáng ngạc nhiên như vậy.
Thế là Tống Phất Chi đăng nhập vào tài khoản, thấy trên trang chủ của mình có một video, chỉ trong chốc lát, lượng xem lại tăng thêm mấy ngàn.
Tống Phất Chi bấm vào khu bình luận, chằng chịt “ahhhhhh“.
- Vung kiếm này, cơ bắp này, khí chất bá đạo này, đây chắc chắn là nhân vật sống rồi!!
- Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng cảm giác giống thiệt chớ ahhhhh.
- Đậu má, đẹp trai đến mức gào thét.
- Ahhh, tôi có mặt lúc đấy! Tôi thấy anh trai coser này rồi, người thật còn đẹp trai hơn và phong độ lắm nhé! Tôi còn chụp ảnh chung, nhưng không thể cho mấy người xem được, khà khà.
- Cho tôi xem đi lầu trên, pleaseeee!
- Cảm giác như tôi chưa từng thấy một cosplayer nào có dáng người chân thực đến vậy sau ông Bạch Tuộc... (lau nước miếng)
- Sao dáng người mạnh mẽ như vậy mà cái tên lại đáng yêu như thế ha ha ha?
- Chúa đã cho Bạch Tuộc lui giới, nhưng lại ban cho chúng con FuFu, Amen.
- Quỳ xuống cầu xin anh trai cos nhiều thêm nữa nhé! Cho bọn trẻ được xem thêm nhiều bộ cosplay đúng nguyên tác một tí đi!
- Uhuu, cám ơn anh bạn đã cos lại nhân vật kinh điển này, đã lâu không thấy tác phẩm giống nguyên tác như vậy. Đây là nhân vật yêu thích của tôi khi còn nhỏ, nam thần!! Bây giờ tôi đã làm mẹ rồi, tác phẩm gốc còn chưa kết thúc nên tôi cũng đã sớm nhạt nhẽo rồi... Nhưng tác phẩm của cậu đột nhiên khiến tôi tìm lại được tâm trạng nhiệt huyết ban đầu, thật muốn thoát khỏi hiện thực để cùng bọn họ phiêu lưu, chiến đấu vì bạn bè, tự do uống rượu ăn thịt, uhuhu!
Bình luận nhiều đến mức đọc không hết, lượt like cao đều là lời khen. Ban đầu Tống Phất Chi cảm thấy hơi khó tin, về sau dần dần ý thức được một việc —— bọn họ thích bộ cos của y.
Có một số là đơn thuần cảm thấy y đẹp trai, có một số bình luận lại rất dài, nói rất chân thành tha thiết, chia sẻ câu chuyện của mình hoặc là cái nhìn đối với tác phẩm gốc và nhân vật, điều này nói rõ tác phẩm của Tống Phất Chi khiến bọn họ cảm thấy đồng tình.
Chỉ là một đoạn video dài vài chục giây nhưng có rất nhiều người xem được và khiến họ có biết bao cảm xúc vì một nhân vật ảo. Quả là một điều kỳ diệu.
Tống Phất Chi nghĩ, dường như y đã làm được.
Làm hết sức mình, đưa một nhân vật giấy vào thực tế và nhận được rất nhiều sự công nhận.
Ngoài cửa sổ chim hót líu lo, hát ca khúc tân sinh, Tống Phất Chi an tĩnh ngồi ở trong nhà Thời Chương, cảm xúc lại không ngừng phập phồng.
Lần đầu tiên, trực giác của y cảm thấy mình có thể sở hữu năng lượng to lớn như vậy.
Phản ứng đầu tiên của y là không hổ là giáo sư Thời, chim đến nhà xây tổ cũng có thân phận cao như vậy, phản ứng thứ hai là điều này coi bộ không hợp pháp, bọn họ có nên liên hệ với các cơ quan ban ngành liên quan hay không?
Sau khi hỏi Thời Chương thì nhận được câu trả lời thuyết phục, gặp động vật hoang dã bị thương cần phải liên hệ với cảnh sát, nhưng kiểu an cư bình thường như thế này thì không quấy rầy cuộc sống của chúng nó là được.
Thời Chương đếm trong chậu hoa có tổng cộng năm thằng nhãi con đang chen chúc, trong đó có một con nhìn rất suy yếu, thường không cướp được đồ ăn và luôn há cái miệng nhỏ nhắn kêu hu hu.
Vốn dĩ Thời Chương cảm thấy mình đừng nên quấy nhiễu đến cuộc sống của gia đình này, bởi vì năng lực săn mồi của chim cắt rất mạnh, tùy tiện cho ăn có thể phá vỡ thói quen sinh hoạt của chúng. Nhưng nhà này đông con lại có đứa bị ghẻ lạnh, chỉ sợ đồ ăn cung không đủ cầu.
Cuối cùng Thời Chương vẫn làm phiền ông giáo sư chuyên ngành chim học sát vách, còn lên mạng nghiên cứu rất nhiều, dựa theo phương pháp được chỉ dẫn, hắn ra bên ngoài mua thịt gà thịt bò tươi rói, định đút cho chúng ăn.
Đêm nay Tống Phất Chi không có tiết tự học buổi tối, y định về nhà sớm nấu cơm nhưng lúc này bèn đổi ý.
Y hỏi Thời Chương: “Có cần em đến xem không?”
Thời Chương ở một mình trong phòng bếp xử lý thịt sống, nhanh chóng nói “Được“.
Trong nhà đột nhiên có động vật nhỏ đến xây tổ là bất ngờ ngoài dự liệu, hắn rất muốn chia sẻ chuyện này với người yêu.
Thời Chương gửi địa chỉ và số nhà cho Tống Phất Chi, nói nếu đến bấm chuông cửa là được.
Tống Phất Chi nói y biết địa chỉ, đã từng tới rồi.
Lúc đó bọn họ mới vừa kết hôn không bao lâu, Thời Chương đi công tác trở về phát sốt, Tống Phất Chi đã tới nhà chăm sóc hắn.
Tuy rằng không ở lại lâu nhưng địa chỉ ở đâu thì Tống Phất Chi vẫn nhớ kỹ, đó một khu dân cư xanh hóa có môi trường sống rất tốt, chẳng trách bảo bối thứ hai quốc gia lại chọn nơi đây để định cư.
Thời Chương đang định giơ miếng thịt ra ngoài bệ cửa sổ thì chuông cửa vang lên, hắn buông bát cơm xuống chạy ra mở cửa.
Thầy Tống vừa vào phòng liền nói “Làm phiền“.
Sau đó y chằng buồn thay giày, nhìn trái nhìn phải, vội vã hỏi: “Lũ nhỏ đâu rồi?”
“Bệ cửa sổ.” Thời Chương lấy cho y đôi dép lê, cười nói: “Thay giày trước.”
Một ổ chim non biến hai ông chú trở nên đáng yêu chết đi được, dè dặt câu nệ gì đó đều để qua một bên, cái gì cũng không quan trọng bằng chim nhỏ.
Thật ra trong nhà có thể nghe rất rõ tiếng chim hót, Tống Phất Chi đại khái cũng biết tổ chim nằm ở đâu mà không cần Thời Chương chỉ vị trí.
Khi cách bệ cửa sổ còn khá xa, Tống Phất Chi đã thả nhẹ bước chân, cẩn thận từng li từng tí bước tới.
Mấy cái đầu nhỏ lông xù chen chúc trong chậu hoa, một con chim cắt đỏ trưởng thành đứng cạnh đó, trong miệng ngậm một con mồi mới bắt được, không rõ đó là loại côn trùng gì.
“Đây chắc là Cắt má.” Thời Chương từ xa chỉ vào nó nói: “Vừa rồi Cắt ba bay về xong lại bay đi.”
Cắt má đứng đó cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Phất Chi, ánh mắt tròn xoe trông đầy trí tuệ.
Tống Phất Chi không dám hành động liều lĩnh, chỉ đứng không xa không gần nhìn nó.
Cuối cùng dường như Cắt má nhận định hai người khổng lồ cao to này tạm thời sẽ không gây hại cho mình và lũ con, cho nên cúi đầu bắt đầu cho lũ con non ăn.
Chim cắt mẹ nhanh chóng đút xong, thức ăn lọt vào miệng hai chú chim nhỏ chộp lấy thức ăn giỏi nhất. Con nhỏ nhất vẫn đang gào thét thảm thiết, nằm nghiêng một bên trông vô cùng đáng thương, nó vẫn không ăn được gì nên suy yếu thấy rõ.
Tống Phất Chi cũng chú ý tới: “Thằng Năm hình như còn đói, trông nó yếu ớt quá.”
“Ừ.” Thời Chương gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Chọn lọc tự nhiên. Ở ngoài tự nhiên nếu thằng nhóc này vẫn yếu như vậy thì sau khi chết đi rất có thể sẽ bị ba má nó ăn hết, hoặc là bị đút cho những anh chị em khác, trở thành đồ ăn của chúng.”
Tống Phất Chi vô thức rùng mình một cái, biết rõ tự nhiên tàn khốc như vậy nhưng nghe Thời Chương bình thãn nói ra vẫn khiến y buồn thiu.
“Vậy chúng ta giúp một tay đi.” Tống Phất Chi cụp mắt nói: “Làm cha dượng đi.”
Thời Chương cười “Ừ” một tiếng, giơ miếng thịt đỏ tươi trên đĩa lên: “Cha dượng login.”
Bởi vì Cắt má còn ở bên ngoài, hai người không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ lũ chim hoảng sợ.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, Thời Chương cầm nhíp, gắp một miếng thịt dài, cẩn thận chậm rãi vươn ra ngoài.
Chim cắt má ngay lập tức chú ý, dang rộng đôi cánh, mở đôi mắt tròn xoe kêu lên một tiếng chói tai và cảnh giác nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang đến gần.
Thời Chương nín thở, động tác dứt khoát treo miếng thịt lên bệ cửa sổ, sau đó nhanh chóng thu tay về.
Cắt má dần dần im lặng, đôi cánh từ từ thu lại, nó nghiêng đầu quan sát hồi lâu rồi thử thăm dò tiến lại gần, vươn cổ ra, chộp lấy miếng thịt trong miệng rồi nhanh chóng rút lui.
Hai người im lặng nhìn chằm chằm, lúc này mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Thời Chương cười lau trán: “Đây là lần đầu tiên anh dùng nhíp căng thẳng như thế.”
Tống Phất Chi vỗ lưng hắn khen ngợi: “Giáo sư tuyệt vời.”
Chim cắt má đút miếng thịt cho đám nhỏ, lần này thằng Năm nhỏ yếu nhất cuối cùng cũng có cơ hội được chia một miếng, chiêm chiếp nuốt miếng thịt.
“Cho ăn thêm chút nữa đi, cả đại gia đình này ăn như gió cuốn mây tan.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương đưa đĩa thịt và nhíp dài cho Tống Phất Chi: “Đến em.”
Tay thầy Tống vững vàng hơn Thời Chương, y treo miếng thịt tới bên cửa sổ. Cũng có lẽ là do Cắt má dần dần tiếp nhận món quà từ thiên nhiên này, nó không còn cảnh giác như lúc nãy, nhảy hai bước tới gần tha thịt đi.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng thở ra, lại tiến về phía trước một chút, chớp mắt nói: “Con chim cắt mẹ thực ra cũng rất nhỏ, tròn tròn xù lông.”
“Nhỏ thì nhỏ.” Thời Chương nói: “Nhưng thực ra là loài chim dữ, rất hung.”
Tống Phất Chi gật đầu: “Vậy à.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn Thời Chương, mím môi cười cười: “Không giống một số sinh vật khác, nhìn thì hung dữ nhưng lại rất dịu dàng, sẽ cẩn thận từng li từng tí cho động vật nhỏ ăn.”
Thời Chương hơi ngẩn người, nhẹ nhàng nắm cổ Tống Phất Chi, không hề báo trước cúi người xuống đặt một nụ hôn ướt át dịu dàng.
Sau khi tách ra cả hai đều thở gấp, đôi mắt Tống Phất Chi đầy hơi nước.
Giọng Thời Chương khàn khàn: “Không chỉ biết cho động vật nhỏ ăn.”
Tiếng chim non ríu rít bên tai dường như lại náo nhiệt hơn một chút, Tống Phất Chi ngượng ngùng, lui ra nửa bước: “Bọn nhỏ ở bên cạnh nhìn kìa.”
Thời Chương vừa quay đầu, đối diện với năm đôi mắt đậu đen ngây thơ trong chậu hoa, không nhịn được bật cười.
Hai người luân phiên đút chúng nó ăn hết một đĩa thịt, trong lúc đó Cắt ba cũng bay trở về, bọn nhỏ hẳn là ăn no, mấy miếng thịt cuối cùng ba má chúng chia nhau ăn.
“Ăn dữ quá ha.” Tống Phất Chi chép miệng: “Không hổ là chim dữ.”
Thời Chương đi rửa dĩa: “Sợ là tháng này phải thường xuyên về nhà rồi.”
Hắn vừa nói như thế, Tống Phất Chi rốt cục nhớ tới, hỏi: “Sao hôm nay anh đột nhiên về nhà vậy?”
Động tác của Thời Chương khựng lại trong chớp mắt, căn phòng treo đầy quần áo cosplay và tiêu bản thực vật chợt lóe lên trong đầu.
Một lúc lâu sau mới nói như thường: “Về lấy ít đồ.”
Tống Phất Chi gật đầu, ngẫm lại mình thỉnh thoảng cũng về nhà xem mô hình và truyện tranh nên không hỏi nhiều nữa.
Thừa dịp Tống Phất Chi xử lý phần thịt còn lại, Thời Chương lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn phòng sưu tầm, thấy cửa phòng đóng chặt mới thu hồi ánh mắt.
Tống Phất Chi hỏi: Vậy chúng ta mỗi ngày phải đến cho chúng ăn một lần sao?”
“Hẳn là vậy.” Thời Chương gật đầu.
Tống Phất Chi suy nghĩ rất trực tiếp: “Vậy chúng ta mỗi người một ngày? Hay là ai rảnh thì đến.”
Suy cho cùng, theo kinh nghiệm sống trước đây, không có nhiều ngày mà hai thầy cùng rảnh cả đêm. Hầu hết thời gian một người rảnh, một người bận.
Hai người lấy lịch trình của mình ra đối chiếu, quả nhiên chỉ có thể như vậy.
Thời Chương đột nhiên nhận ra rằng điều này có nghĩa là Tống Phất Chi muốn tự mình đến nhà hắn.
Hắn vô thức liếc mắt nhìn phòng sưu tầm, lông mi run lên.
Thứ bên trong không thích hợp cho thầy Tống nhìn thấy.
Cho dù đó là quần áo cosplay với số lượng lớn hay tiêu bản hoa bách hợp trộn lẫn trong tiêu bản thực vật bình thường.
Thực ra những thứ này cũng không sao —— quan trọng hơn là trong ngăn tủ sâu nhất còn có vài thứ khác, tuyệt đối không thể để Tống Phất Chi phát hiện ra.
Nhưng vấn đề là phòng này không khóa, bình thường Thời Chương ở nhà một mình căn bản không cần phải giấu, ai ngờ còn có ngày này.
“Lịch trình sau này là vậy nha.”
Giọng nói Tống Phất Chi vang lên khiến Thời Chương định thần lại.
Tống Phất Chi khoa tay múa chân: “Em mua thịt tới, vào cửa đổi giày, trước tiên đi xem đám chim có bình an hay không, sau đó đến phòng bếp. Dao thái thịt dùng con dao ngoài cùng bên trái này, sau khi cắt xong bỏ vào cái đĩa này, dùng nhíp này cho chim ăn, nếu thịt ăn không hết thì treo ở ngoài bệ cửa sổ chờ chúng tự ăn.”
Tống Phất Chi đã định sẵn quỹ đạo hành động của mình, ngoại trừ phòng khách, bệ cửa sổ và phòng bếp, không liên quan đến những nơi khác.
Thực ra Tống Phất Chi nghĩ rất đơn giản, dù sao đây cũng là nơi hoàn toàn thuộc về Thời Chương, dùng dao gì đĩa gì cũng phải xác nhận tốt. Nhân tiện, y sẽ không đặt chân vào khu vực riêng tư, y chỉ đến để cho chim ăn.
Thầy Tống rất có chừng mực, truyền tải được ẩn ý trong lời nói.
Lúc này Thời Chương cảm thấy mình lo lắng quá mức, trong lòng hơi xấu hổ, thầy Tống rất biết tôn trọng người khác, cho dù cửa mở phỏng chừng em ấy cũng sẽ không vào.
Hắn nắm cổ tay Tống Phất Chi: “Thầy Tống không cần như vậy...... Anh không để ý.”
“Đúng rồi, chuyện quan trọng nhất.” Thời Chương kéo Tống Phất Chi đi tới cửa chính: “Nhà anh có khóa mật mã, mật mã là —— “
Tống Phất Chi nửa đường chặn hắn lại: “Anh muốn cho em mật khẩu nhà anh?”
Thời Chương nhướng mày: “Không nói cho em biết làm sao em vào được?”
Tống Phất Chi nói đùa: “Không sợ em đổi mật mã nhà anh à, căn nhà này sẽ thuộc về em.”
“Thuộc về em thì thuộc về em đi.” Thời Chương cười nói: “Anh cũng thuộc về em.”
Tống Phất Chi nhẹ nhàng à một tiếng, tim đập nhanh hơn, y phát hiện thỉnh thoảng giáo sư rất biết nói mấy câu tâm tình chân thành khiến người ta mê muội.
Thời Chương dừng một chút rồi nói: “Mật mã là 738944.”
Tống Phất Chi gật đầu: “Nhớ rồi.”
Cuối cùng sau khi chào gia đình chim cắt đỏ, cả hai cùng nhau rời khỏi nhà Thời Chương.
-
Buổi tối về đến nhà, trong phòng ngủ, Thời Chương mặc đồ ngủ ngồi nghiêm chỉnh bên giường, Tống Phất Chi đứng trước mặt hắn, sắc mặt không thân thiện lắm.
“Cởi đồ ra.”
Tống Phất Chi cầm thuốc mỡ trong tay, lạnh lùng nói.
Thời Chương cuối cùng vẫn chịu thua, khe khẽ thở dài, vừa cởi nút áo vừa nhỏ giọng lầu bầu: “Thật sự không cần thiết nữa, anh cũng không còn cảm giác gì nữa.”
“Chờ vết thương kết vảy rồi hãy nói.” Tống Phất Chi cau mày.
Cũng không biết tại sao Thời Chương lại không quan tâm đến vết thương trên người mình như vậy.
Thời Chương cởi áo, mặc quần ngủ, nghiêng người nâng cánh tay, thuận tiện cho Tống Phất Chi bôi thuốc.
Vết thương ở mặt sau cánh tay, Thời Chương không nhìn thấy, Tống Phất Chi quỳ một chân trên giường, cúi đầu làm cho hắn.
Ở góc độ này, Tống Phất Chi thu hết tấm lưng trần của Thời Chương vào đáy mắt.
Cơ bắp cánh tay bởi vì tư thế của Thời Chương mà nhô lên, Tống Phất Chi nhìn mà thèm thuồng, cuối cùng kiềm không đặng đưa tay sờ soạng một phen.
Săn chắc, đường cong mượt mà, mạnh mẽ có lực, sờ sướng chết đi được.
Nếu như không bị thương, Tống Phất Chi cảm giác Thời Chương có thể trực tiếp bế y lên.
Thời Chương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn y, cười cười: “Sao bác sĩ Tống lại quấy rối bệnh nhân vậy?”
Tống Phất Chi liếm môi, ra vẻ đạo mạo: “Đây là một phần trị liệu.”
“Ồ.” Thời Chương giống như bừng tỉnh mà gật đầu.
Nhìn nhiều thêm một chút, cảm giác trong lòng hai ngày trước của Tống Phất Chi lại bị đào ra.
Đêm hôm uống rượu say quá kích thích, đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng để nhớ lại nhiều lần, cho nên chờ sau khi Tống Phất Chi tỉnh táo, tất cả những gì y nhớ được là sức lực cùng nhiệt độ của người nào đó ở phía sau mình. Sau khi nghiền ngẫm xong mới loáng thoáng nhớ lại vài chuyện khác.
Khi còn đang lâng lâng nằm một mình trên giường, trong đầu Tống Phất Chi mơ hồ có hai bóng người, một là chồng y, một là coser Bạch Tuộc.
Khi đó y có xu hướng đem hai người hòa làm một, bây giờ Tống Phất Chi thanh tỉnh lại nghĩ, vẫn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, chắc đã say khướt.
Y và Thời Chương kết hôn lâu như vậy, trong đầu sớm đã không còn bóng dáng của những người mẫu nam coser trước đây.
Một người là người yêu sau này phải ở bên nhau cả đời, một người khác là người xa lạ trên màn hình, thật sự không nên lẫn lộn.
Tống Phất Chi rũ mắt nhìn cánh tay có đường nét rõ ràng của Thời Chương, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Giáo sư, dáng người anh rất tuyệt.”
Nửa người trên của Thời Chương thoáng nghiêng một góc, mạch đập trên cổ cũng khẽ động theo.
Hắn hỏi: “Thích?”
Lúc này Tống Phất Chi cũng không che giấu: “Thích.”
“Có người nói anh đô quá.”
“Không hề, vừa phải.”
Tống Phất Chi nói thật, cơ bắp của Thời Chương không phải là kiểu luyện tập cứng nhắc, mà rất tự nhiên, có sức bùng nổ tự nhiên.
“Anh là người đẹp nhất em từng nhìn.” Tống Phất Chi thấp giọng nói.
Thời Chương dừng một chút, hỏi: “Nhìn của người khác rồi?”
“Má.” Tống Phất Chi chớp mắt mấy cái, bật cười.
Giáo sư rất biết nắm bắt trọng điểm.
“Cũng không tính là từng nhìn thấy ——” Tống Phất Chi nói: “Dù sao cũng chỉ là tiện mắt nhìn thôi.”
Thời Chương “Ừm” một tiếng, trong lòng cũng có khái niệm nào đó.
Người trưởng thành sống lâu như vậy, có cái gì chưa từng nhìn thấy. Ngày nay hình ảnh và video rất phát triển, nghệ sĩ và người mẫu có rất nhiều, muốn xem gì cũng có.
Lúc này Thời Chương lại cảm thấy may mắn, bởi vì vừa hay mình là kiểu mà Tống Phất Chi thích.
Thời Chương không quay đầu lại, trực tiếp trở tay đè tay Tống Phất Chi, lấy ngón cái vuốt lên: “Vậy sau này em đừng nhìn người khác nữa.”
“Đương nhiên.” Tống Phất Chi nói.
Tống Phất Chi nói xong, lại từ dưới nhìn lên vai Thời Chương một lần.
Nếu như lúc này Thời Chương xoay người lại, có thể nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tống Phất Chi lộ liễu như thế nào.
Thực ra Tống Phất Chi rất ít khi nhìn cơ thể Thời Chương từ góc độ này.
Hầu hết thời gian, Thời Chương là người nhìn tấm lưng trần trụi của Tống Phất Chi, chứ không phải ngược lại.
Lúc trước cùng nhau ngâm mình, giữa hơi nước tràn ngập, sóng nước lăn tăn, Tống Phất Chi không nhìn rõ bóng lưng của Thời Chương.
Đôi vai mạnh mẽ dần hội tụ về vòng eo săn chắc, cột sống thẳng tắp và trũng xuống, giống như một thung lũng ngủ đông.
Thung lũng này kéo dài đến dưới quần ngủ rộng rãi, đường cong cơ mông như ẩn như hiện.
Tầm mắt Tống Phất Chi đuổi tới thắt lưng quần thì buộc phải dừng lại, khiến người ta miên man bất định.
Song Tống Phất Chi còn chưa kịp động tâm, đã ngây ngẩn cả người.
Vùng da phía dưới thắt lưng Thời Chương khác với những nơi khác, gập ghềnh như mạng nhện, màu da không đồng đều.
Vết sẹo kéo dài đến tận dưới quần ngủ.
Trong phòng yên lặng thật lâu, người phía sau vẫn không động đậy, Thời Chương khó hiểu quay đầu: “Sao...”
Nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của Tống Phất Chi, Thời Chương lập tức hiểu ra.
Thời Chương xoay người, đổi tư thế đối mặt với Tống Phất Chi, cười ôm eo y: “Không dọa em chứ.“.
Tống Phất Chi cau mày, giọng nói trầm thấp: “Làm sao vậy?”
“Thật lâu thật lâu trước đây, khi còn bé.” Thời Chương ung dung nói, thái độ rất bình thản: “Không cẩn thận bị bỏng.”
Tống Phất Chi vẫn nhíu mày, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống giường, xoay eo Thời Chương, một tay ấn hông hắn không cho hắn nhúc nhích, một tay trực tiếp kéo lưng quần hắn xuống.
Một nửa cặp mông đầy đặn và gợi cảm lộ ra ngoài nhưng Tống Phất Chi không có tâm tư nhìn.
Vết sẹo bỏng giống như một con nhện xấu xí nằm ở sau lưng Thời Chương, là khu vực thường được quần che khuất và hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy.
Thời Chương căng thẳng rụt lại, xoay người, mang theo ý cười giãy ra ngoài: “Đừng nhìn, ngứa...”
“Đừng nhúc nhích.” Tay Tống Phất Chi đè lên thắt lưng hắn rất mạnh, không cho Thời Chương tránh ra.
Thời Chương cười xin tha: “Đừng nhìn thầy Tống...”
Bàn tay của Tống Phất Chi không giảm đi chút sức lực nào, chỉ im lặng quan sát.
Thời Chương chậm rãi ngừng động tác, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài.
“Phải không cẩn thận đến mức nào mới bỏng ở chỗ này.” Tống Phất Chi cau mày hỏi.
Thời Chương vẫn cười: “Hồi nhỏ anh rất nghịch ngợm.”
“Vậy thì cũng nghịch quá đó giáo sư, thằng nhóc lì lợm.”
Tống Phất Chi dùng ngón cái xoa xoa làn da gập ghềnh của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
“Đừng nói anh trần truồng ngồi vào chậu nước sôi nhé, còn đến tận thắt lưng.”
“À.” Thời Chương không phản bác: “Chắc vậy quá.”
Tống Phất Chi mím môi hỏi lại một lần, rốt cuộc là làm sao mới thành như vậy, có đau hay không.
Thời Chương chỉ cười nhạt, nói khi đó hắn mới mấy tuổi, cụ thể bỏng như thế nào không nhớ rõ, có đau hay không cũng đã sớm không còn cảm giác.
Vì thế Tống Phất Chi không hỏi nữa.
Đêm đó Tống Phất Chi dùng phòng tắm bên ngoài, tắm xong trực tiếp lên giường, tháo nhẫn đặt đầu giường, xoay lưng về phía Thời Chương.
Thời Chương đi theo y ngồi lên giường, yên lặng xốc chăn lên nằm bên cạnh Tống Phất Chi.
Hắn vừa chui vào chăn liền nghiêng người ôm lấy Tống Phất Chi, ngón tay vuốt ve cánh tay y.
Bả vai Tống Phất Chi rũ xuống, lặng lẽ xoay người lại, bàn tay sờ đến thắt lưng Thời Chương, thuần thục kéo lưng quần ra, đặt tay lên làn da thô ráp, khẽ xoa đi xoa lại.
“Uổng cho một thân cơ bắp, thế mà để bị thương cả người.”
Tống Phất Chi bình thản nói.
Thời Chương cũng sờ hông Tống Phất Chi: “Thầy Tống cũng toàn thân dấu ấn, bây giờ ổn chưa?”
Tống Phất Chi đột nhiên mở mắt, vành tai đỏ bừng trừng hắn: “Giống nhau sao?”
Thời Chương thấp giọng cười, cười không đứng đắn cho lắm.
Tống Phất Chi rút tay ra, cách quần vỗ vỗ Thời Chương: “Ngủ đi.”
Cuối cùng lại thêm một danh xưng khác: “Bé đáng thương.”
-
Mấy ngày sau đó, Tống Phất Chi sống cuộc sống đi làm dạy trẻ học, tan làm cho trẻ ăn.
Giáo sư vừa vặn bận nhiều đêm liên tiếp, Tống Phất Chi chẳng thèm tăng ca ngày nào, dạy xong liền thu dọn đồ đạc chạy trốn khiến các giáo viên khác trong văn phòng kinh ngạc.
Kẻ cuồng tăng ca thế mà không tăng ca, các giáo viên rất tò mò, hỏi Tống Phất Chi vội vã về nhà như vậy làm gì, Tống Phất Chi cười mà không nói, y cũng không thể nói là phải vội về nhà cho con bú.
Bây giờ Tống Phất Chi rất có kinh nghiệm mua thịt, mấy cân mấy lạng vừa đủ để cho đám chim cắt ăn thịt tươi mà không để sót lại.
Những chú chim nhỏ dường như lớn nhanh hơn so với loài người, mỗi ngày đi qua nhìn đều thấy chúng khác đi một chút, thằng Năm cũng đuổi kịp anh em, bây giờ đớp thức ăn rất thành thạo.
Chúng dường như ngày càng lớn hơn, lông xù hơn và không gian trống trong chậu hoa ngày càng ít hơn.
Cắt ba Cắt má dần dần cũng không còn sợ Tống Phất Chi nữa, thậm chí Tống Phất Chi vừa mới đưa nhíp ra, Cắt ba liền bay tới cướp thịt, nghiễm nhiên coi y là ông chú múc cơm ở căn tin.
Tống Phất Chi cho ăn xong thì ngồi ở bên cạnh chụp ảnh chúng nó.
Ban đầu y không hiểu lắm về hành vi khoe con mình trên trang cá nhân, nhưng bây giờ y hiểu được một chút.
Trong nhà có đứa nhỏ gào khóc đòi ăn, thật sự là hận không thể mỗi ngày chụp tám trăm tấm, sau đó khoe khoang với mọi người, nhìn chúng nó đáng yêu bao nhiêu, nhìn chúng nó càng lớn càng dễ thương!
Nhưng Tống Phất Chi không thích đăng lên mạng xã hội, vì thế mỗi ngày đều đúng giờ oanh tạc hai người —— Thời Chương và Lạc Lưu Ly.
Thời Chương đương nhiên sẵn lòng xem nhiều hình ảnh chim nhỏ, chỉ cần giáo sư không bận rộn, hắn còn có thể gọi điện thoại cho Tống Phất Chi ngay lập tức để thảo luận về quá trình phát triển của từng con chim.
Hơn nữa Tống Phất Chi rất ngạc nhiên khi phát hiện mình nhận biết chim giỏi hơn Thời Chương.
Tống Phất Chi có trực giác của riêng mình, có thể phân biệt được đứa nào là đứa nào, còn đặt tên cho chúng nó, nhưng Thời Chương thường xuyên bị mù mặt, ngoại trừ thằng Năm nhỏ nhất ra, hắn không thể phân biệt được những đứa khác.
“Giáo sư Thời có phân biệt được củ cải với cải thìa không đấy?” Tống Phất Chi cười hắn.
Thời Chương cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, rất nghiêm túc trả lời y: “Động vật và thực vật là hai ngành học khác nhau.”
Một người khác bị oanh tạc không có nhiều kiên nhẫn như thế.
Ban đầu Lạc Lưu Ly còn trả lời Tống Phất Chi bằng rất nhiều dấu chấm than, nói “Đáng yêu thế”, “Dễ thương thế”, “Muốn sờ quá“. Qua vài ngày liền chỉ trích hành vi ném bom mấy chục tấm hình khoe chim của Tống Phất Chi.
“Cậu có biết tôi bật 4G không! Chiều nào bật 4G lên cũng điên cuồng nhận một mớ ảnh.” Lạc Lưu Ly gửi lại một giọng rít gào: “Hơn nữa tôi muốn tới sờ cậu lại không cho! Chỉ cho tôi xem ảnh để kích thích sự thèm ăn là có ý gì?”
Tống Phất Chi bình tĩnh trả lời: “Đây là động vật được bảo vệ thứ hai quốc gia, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể sờ mó dâm ô.”
Lạc Lưu Ly mắng chửi: “Mà hôm qua hôm nay khác nhau chỗ nào? Trừ phi cậu để tôi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi không tin.”
Đây là nhà riêng của Thời Chương, dù sao đi nữa Tống Phất Chi cũng không thể tự tiện cho Lạc Lưu Ly đến, chính y ở chỗ này cũng quy củ như khách, ngoại trừ phòng khách và phòng bếp, y không đụng đến những chỗ khác.
Tống Phất Chi rất biết lắng nghe ý kiến, sau khi nhận được lời phàn nàn, y giảm bớt số lượng hình ảnh gửi đi.
Hôm nay chọn lựa kỹ càng mới gửi cho Lạc Lưu Ly ba tấm ảnh chim non, nhân tiện thêm một tấm ảnh gia đình bao gồm cả Cắt ba Cắt má.
Thật bất ngờ, hôm nay Lạc Lưu Ly không bình luận về chim nhỏ, mười phút sau mới đột nhiên trả lời.
Lạc Lưu Ly: FuFu!
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm màn hình sửng sốt, thầm nghĩ đây là cái gì.
Tống Phất Chi: Gửi nhầm người?
Lạc Lưu Ly:?
Lạc Lưu Ly: Cậu sẽ không quên tên mình chứ ha ha ha!
Tống Phất Chi cẩn thận suy nghĩ, hình như y có chút ấn tượng với cái tên này, nhưng ấn tượng không sâu, bắt không được.
Lạc Lưu Ly: Cứu mạng, tôi đoán đêm đó cậu uống say thật rồi.
Lạc Lưu Ly: Đây là cái tên trong giới cậu tự đặt cho mình!
Tống Phất Chi lại sửng sốt: Giới nào?
Lạc Lưu Ly không nói nên lời: Cosplay! Tôi đã lập cho ngài một tài khoản để đăng tải video ngắn cosplay từ Hội chợ Manga đó, ngài nhớ ra rồi chứ?
Nghe đến đây thì cuối cùng Tống Phất Chi cũng nhớ ra.
Đêm hôm đó đúng là đặc sắc, hai ly rượu tây cao độ không chỉ đưa đẩy đến chuyện cả đêm, thì ra còn đặt luôn tên cho mình.
Trời ạ, sao lại đặt một cái tên nghe đáng yêu như vậy chứ.
Tống Phất Chi khẽ cau mày.
Hắn còn đang suy nghĩ, tin nhắn của Lạc Lưu Ly đến rất nhanh.
Lạc Lưu Ly: Thầy FuFu, thành thật mà nói, tình huống này tôi không hề ngờ tới.
Lạc Lưu Ly: Ba ngày trước tôi có lập một tài khoản mới, tùy tiện gắn vài thẻ và đăng video của cậu lên, cậu đoán xem thế nào?
Tống Phất Chi: Sao vậy?
Lạc Lưu Ly: [Chụp màn hình]
Lạc Lưu Ly: Ba ngày, đến bây giờ, 500.000 lượt xem, 100.000 lượt thích, 5.000 bình luận, tăng mấy ngàn fan.
Tống Phất Chi mở ảnh chụp màn hình Lạc Lưu Ly gửi tới, bìa video là ảnh cos của mình không sai, nhưng những con số bên cạnh khiến Tống Phất Chi, một giáo viên dạy toán, lần đầu tiên cảm thấy mình không thể hiểu được các con số.
Lạc Lưu Ly: Mấy ngày nay tôi cũng bận, đăng video xong thì thoát, không ngờ vừa đăng nhập tài khoản của cậu... hù chết chị rồi! Chị đây kiến thức nông cạn, chưa thấy nhiều tin nhắn như vậy.
Tống Phất Chi càng nông cạn hơn, đến bây giờ vẫn đang trong trạng thái không phản ứng.
Thấy Tống Phất Chi không trả lời, Lạc Lưu ly gấp gáp gõ một loạt dấu chấm than: Thầy Fu, thầy biết đây là ý gì không! Nghĩa là lần đầu tiên cậu đã hot đến thế! Ngày sau rất có triển vọng!
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình suy tư nửa ngày, gửi tin nhắn cho Lạc Lưu Ly: Tôi muốn biết thuật toán đẩy video của nền tảng này là gì, vì sao một tài khoản mới không có gì có thể đạt được nhiều lượt xem trong thời gian ngắn như vậy.
Lạc Lưu Ly:...
Lạc Lưu Ly: Thằng nhãi em đúng là nông cạn hết sức.
Lạc Lưu Ly: Nói thật đấy, cậu mau đi xem khu bình luận của cậu đi, đó gọi là náo nhiệt, tôi nghe được tiếng gào khóc au áu.
Lạc Lưu Ly tiếp tục quăng một đường link, cùng với tài khoản và mật khẩu, thúc giục y.
“Tài khoản này tôi đẻ ra, nhưng bây giờ là của cậu, cậu thích thì đổi mật khẩu, thầy Fu sau này phú quý đừng quên bạn nghèo nha, chỉ cần nhớ tôi là mẹ cậu là được.”
Tống Phất Chi cười, chân thành nói: “Cảm ơn Lạc nương nương“.
Nói thật, nếu như không có Lạc Lưu Ly cổ vũ và giúp y làm video này, thì sẽ không có thu hoạch đáng ngạc nhiên như vậy.
Thế là Tống Phất Chi đăng nhập vào tài khoản, thấy trên trang chủ của mình có một video, chỉ trong chốc lát, lượng xem lại tăng thêm mấy ngàn.
Tống Phất Chi bấm vào khu bình luận, chằng chịt “ahhhhhh“.
- Vung kiếm này, cơ bắp này, khí chất bá đạo này, đây chắc chắn là nhân vật sống rồi!!
- Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng cảm giác giống thiệt chớ ahhhhh.
- Đậu má, đẹp trai đến mức gào thét.
- Ahhh, tôi có mặt lúc đấy! Tôi thấy anh trai coser này rồi, người thật còn đẹp trai hơn và phong độ lắm nhé! Tôi còn chụp ảnh chung, nhưng không thể cho mấy người xem được, khà khà.
- Cho tôi xem đi lầu trên, pleaseeee!
- Cảm giác như tôi chưa từng thấy một cosplayer nào có dáng người chân thực đến vậy sau ông Bạch Tuộc... (lau nước miếng)
- Sao dáng người mạnh mẽ như vậy mà cái tên lại đáng yêu như thế ha ha ha?
- Chúa đã cho Bạch Tuộc lui giới, nhưng lại ban cho chúng con FuFu, Amen.
- Quỳ xuống cầu xin anh trai cos nhiều thêm nữa nhé! Cho bọn trẻ được xem thêm nhiều bộ cosplay đúng nguyên tác một tí đi!
- Uhuu, cám ơn anh bạn đã cos lại nhân vật kinh điển này, đã lâu không thấy tác phẩm giống nguyên tác như vậy. Đây là nhân vật yêu thích của tôi khi còn nhỏ, nam thần!! Bây giờ tôi đã làm mẹ rồi, tác phẩm gốc còn chưa kết thúc nên tôi cũng đã sớm nhạt nhẽo rồi... Nhưng tác phẩm của cậu đột nhiên khiến tôi tìm lại được tâm trạng nhiệt huyết ban đầu, thật muốn thoát khỏi hiện thực để cùng bọn họ phiêu lưu, chiến đấu vì bạn bè, tự do uống rượu ăn thịt, uhuhu!
Bình luận nhiều đến mức đọc không hết, lượt like cao đều là lời khen. Ban đầu Tống Phất Chi cảm thấy hơi khó tin, về sau dần dần ý thức được một việc —— bọn họ thích bộ cos của y.
Có một số là đơn thuần cảm thấy y đẹp trai, có một số bình luận lại rất dài, nói rất chân thành tha thiết, chia sẻ câu chuyện của mình hoặc là cái nhìn đối với tác phẩm gốc và nhân vật, điều này nói rõ tác phẩm của Tống Phất Chi khiến bọn họ cảm thấy đồng tình.
Chỉ là một đoạn video dài vài chục giây nhưng có rất nhiều người xem được và khiến họ có biết bao cảm xúc vì một nhân vật ảo. Quả là một điều kỳ diệu.
Tống Phất Chi nghĩ, dường như y đã làm được.
Làm hết sức mình, đưa một nhân vật giấy vào thực tế và nhận được rất nhiều sự công nhận.
Ngoài cửa sổ chim hót líu lo, hát ca khúc tân sinh, Tống Phất Chi an tĩnh ngồi ở trong nhà Thời Chương, cảm xúc lại không ngừng phập phồng.
Lần đầu tiên, trực giác của y cảm thấy mình có thể sở hữu năng lượng to lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất