Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 52

Trước Sau
Chạng vạng tối, Thời Chương nhận được một tin nhắn đến từ Thời Chính Lâm, ông nói xe của ông đã đến dưới lầu văn phòng trường đại học.

Thời Chương chợt cảm thấy một cảm giác vô lực xa xưa mà quen thuộc ập đến, đó từng là một trong những ác mộng thời thơ ấu mà hắn không thể thoát khỏi.

Nhiều năm qua nhìn như Thời Chính Lâm thả hắn tự do, nhưng chỉ cần ông muốn điều tra thì việc biết hành tung của con cái không phải là vấn đề.

Một chiếc xe sang trọng đỗ dưới lầu, Thời Chính Lâm ngồi trên xe lăn, cả người thon gầy như que củi, tản ra vẻ lụi tàn của đèn cạn dầu.

Nhưng vào lúc nhìn thấy Thời Chương, trong con ngươi đen nhánh đột nhiên bùng lên ngọn lửa hy vọng.

“Tiểu Chương.” Ông kêu lên bằng giọng già nua.

Thời Chương dừng lại cách bọn họ vài bước, lạnh lùng nhìn ông.

Người bên cạnh không biết là vệ sĩ hay thư ký làm động tác mời lên xe: “Anh Thời, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối.”

“Không cần.” Thời Chương từ chối không do dự: “Có chuyện gì cứ nói ở đây đi, không nói tôi đi.”

Đợi vài giây, Thời Chương xoay người rời đi.

“Thời Chương!”

Thời Chính Lâm quát lên.

Thời Chương vẫn dừng bước một cách tượng trưng, sau đó chợt nghe thấy Thời Chính Lâm hỏi từ phía sau: “Tiểu Chương, con có biết là ai đã tài trợ cho dự án nghiên cứu khoa học của con gần đây không?”

Câu nói này thành công khiến Thời Chương quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thời Chính Lâm.

“Công ty đã quyên góp, nhưng ba yêu cầu giấu tên và nó đến với con dưới danh nghĩa chính phủ tài trợ. Ba cảm thấy dự án của các con rất tốt, có ý nghĩa lớn cho phát triển của xã hội nên đã giúp một chút.”

Thời Chính Lâm chậm rãi nói, cuối cùng mỉm cười: “Ba biết con không muốn nhận đồ của ba, cho nên ba không nói cho con biết.”

Nói thì rất vĩ đại, nhưng Thời Chương nghe ra uy hiếp trong đó.

Ông vẫn giống như trước đây, đối đãi với con cái lúc tốt lúc xấu, làm cho người ta không rõ hành vi của ông là xuất phát từ tình thương của cha hay là xuất phát từ mục đích khác.

“Vậy sao bây giờ ông lại nói cho tôi biết chứ?” Thời Chương cười châm chọc: “Có chuyện gì tôi phải đồng ý sao, không thì sẽ ngừng nghiên cứu của tôi?”

“Đương nhiên là không.” Thời Chính Lâm nói: “Đầu tư bao nhiêu tiền vào nghiên cứu khoa học cũng xứng đáng.”

Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, như thể ông thật sự là một nhà từ thiện mang lòng với thế giới.

Thời Chính Lâm mỉm cười nhìn Thời Chương: “Chúng ta phải nói chuyện ở đây sao?”

Đây là lối vào chính của tòa nhà, trong vài phút này ít có người qua lại nhưng bình thường sẽ có giáo viên và sinh viên ra vào.

Thời Chương nhìn chiếc xe sang trọng đậu ngang cửa, im lặng nhíu mày, lạnh mặt bỏ lại một câu: “Đến phòng làm việc của tôi đi.”

Nói xong, hắn bước vào một mình, theo sau là tiếng giày da của vệ sĩ và tiếng xe lăn nhẹ nhàng trượt trên mặt đất.

Thời Chương đổi tấm biển trước cửa văn phòng thành “Đừng làm phiền”, vệ sĩ đẩy ông lão vào phòng làm việc, sau đó khôn ngoan lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Một giây sau Thời Chương lại mở cửa ra, sắc mặt lãnh đạm nói với vệ sĩ mặc vest đen đeo găng tay bên ngoài: “Phiền các người đứng trước cửa văn phòng của tôi.”

Vệ sĩ bước vào xin chỉ thị của Thời Chính Lâm, ông liếc mắt nhìn hắn: “Cái này còn phải hỏi? Ta nói chuyện với con trai mình, có gì mà không an toàn?”

Thời Chương nhíu mày vì hai chữ “con trai“.

Vì thế vệ sĩ lui ra ngoài, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người ngồi đối diện, cha ruột của Thời Chương ngồi ở chỗ sinh viên thường ngồi.

Thời Chính Lâm ở bất cứ nơi nào cũng có năng lực ung dung kiểm soát tình hình, ông tự mình trò chuyện rất vui vẻ, quan tâm đến tiến triển nghiên cứu của Thời Chương, trên mặt hiện lên sự hiền lành và hòa ái rất tự nhiên.

Câu trả lời lạnh nhạt tích chữ như vàng của Thời Chương cũng không thể phá vỡ sự hiền lành của ông.

Nếu giờ phút này có một người lạ tận mắt chứng kiến tất cả, họ sẽ cảm thấy Thời Chính Lâm là một người cha tốt, còn Thời Chương là đứa con bất hiếu cố tình gây sự.

Thời Chính Lâm còn đang nói gì đó, nghiên cứu khoa học của con đã cống hiến rất nhiều cho giới học giả, Thời Chương bình tĩnh ngắt lời ông: “Vào việc chính đi.”

Không khí yên lặng một hai giây, Thời Chính Lâm cười ôn hòa nhưng cũng đủ thằng thắn, mở miệng nói: “Tiểu Chương, ba muốn đem toàn bộ gia sản cho con.”

Nghe một câu đột ngột như vậy, Thời Chương nhíu mày.

Thật vớ vẩn.

Vợ chồng Thời Chính Lâm sinh ra một trai một gái, là huyết mạch thuần khiết nhà họ Thời, bây giờ ông lại muốn đem toàn bộ gia sản đưa cho một đứa con riêng?

Thời Chương chỉ muốn cười, thật sự là buồn cười chết đi được.

Vì thế Thời Chương thực sự bật cười, một tiếng cười rất mỉa mai.

“Ngài Thời, ngài cho nhiều như vậy, là muốn tôi làm chuyện gì?”

Thời Chính Lâm không trực tiếp trả lời, mà giống như một người cha bình thường nói: “Tiểu Chương, đàn ông ba mươi tuổi, phải thành gia lập nghiệp. Bây giờ con đã lập nghiệp, có tương lai rồi, cũng là lúc thành gia đi thôi.”

Thời Chương không nói gì, sắc mặt rất lạnh.

“Nhiều năm qua không thấy bên cạnh con có người nào, vẫn chơi đùa mấy thứ trẻ con chơi, không sửa được cũng đành thôi.” Thời Chính Lâm cười khoan dung: “Nhưng con nên gánh vác trách nhiệm của đàn ông.”

“Cho nên đây là chuyện đương nhiên đối với con, không có tổn thất gì, ba sẽ không làm khó con.”

Thời Chính Lâm chắp hai tay đặt trên bàn, nói: “Cưới cô gái con thích và sinh một đứa bé mập mạp, ba sẽ đem toàn bộ sản nghiệp Thời gia đưa cho con.”

“Con không cần phải học kinh doanh, công ty sẽ có người chuyên môn quản lý, con chỉ ngồi nhận hoa hồng là được, đứa nhỏ cũng sẽ có chuyên gia bồi dưỡng.” Thời Chính Lâm cảm thấy kế hoạch của mình là một bản thiết kế hoàn mỹ.

Từ đáy lòng Thời Chương nổi lên một cảm giác buồn nôn mãnh liệt, hắn trực tiếp đứng lên, hai ba bước đi tới mở cửa văn phòng làm việc: “Ông cút đi cho tôi!”

Sắc mặt Thời Chính Lâm lập tức trở nên rất khó coi, đập mạnh xuống bàn: “Thời Chương, sao mày dám nói như thế với ba mày!”

Không muốn nói thêm lời nào, Thời Chương đi thẳng ra ngoài chuẩn bị tìm vệ sĩ tiễn ông già ngu ngốc này đi.

“Thời Chương, có phải mày đồng tính không?”

Thời Chính Lâm đột nhiên cao giọng chất vấn từ phía sau, Thời Chương chợt dừng bước.

“Mày có phải là đồng tính giống như đứa em trai không nên thân của mày không?”

Thời Chính Lâm gay gắt hỏi.

Thời Chương nhanh chóng hiểu ra, thì ra là chuyện như vậy.

Con trai của Thời Chính Lâm và vợ hợp pháp là một người đồng tính luyến ái, từ nhỏ được cưng chiều đã quen, đoán chừng đã trốn ra nước ngoài lăn lộn cùng đàn ông. Có lẽ Thời Chính Lâm đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn không quản được cậu ta nên đành phải gửi gắm hy vọng vào đứa con riêng như hắn.

Thời Nghiên sinh được hai cô con gái, nhưng trong mắt Thời Chính Lâm các cháu gái không có cách nào kéo dài hương khói của Thời gia, bởi vì bọn nhỏ theo họ cha, không tính là người Thời gia.

Có thể nhìn ra được Thời Chính Lâm thật sự rất gấp, trong lúc hấp hối chỉ muốn kéo dài huyết mạch “thuần khiết” nhất cho mình, có thể chắp tay đưa hết toàn bộ tài sản.

Ông thậm chí không điều tra trước, Thời Chương đã kết hôn với người đàn ông hắn thích.

Mà trong thời đại hôn nhân đồng giới là hợp pháp, người có suy nghĩ giống Thời Chính Lâm cũng không ít.

Thật buồn cười mà cũng thảm thương.

Thời Chương từ đáy lòng phát ra một tiếng cười khinh thường, không để ý đến ông, tìm được vệ sĩ ở cuối hành lang.

“Thời Chính Lâm phát bệnh, mau đưa ông ấy đến bệnh viện đi.” Thời Chương nói.

Mấy vệ sĩ nghe vậy thì mặt biến sắc, chạy vọt về văn phòng, lại chỉ thấy thần sắc tức sùi bọt mép của Thời Chính Lâm.

Thời Chương từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, cung kính nhét vào lòng bàn tay run rẩy khô héo của Thời Chính Lâm.

“Đơn tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế.” Thời Chương gằn từng chữ, giọng điệu vừa cung kính vừa cay nghiệt: “Tôi ký xong rồi, tôi không cần mấy đồng tiền bẩn của ngài.”

“Đoạn tử tuyệt tôn, đây là phúc khí ngài cả đời tu luyện được.”

Thời Chính Lâm trừng mắt nhìn tờ giấy trong tay, lại ngẩng đầu trừng Thời Chương, có lẽ là bị một từ nào đó kích thích đến thần kinh, ông đột nhiên giống như một cái ống thổi vỡ bắt đầu hô hấp khó khăn.

Lần này nhóm vệ sĩ hoảng hốt thực sự, luống cuống tay chân đẩy ông ra ngoài.

Thời Chính Lâm ho khan, eo cong thành một con tôm khô quắt.

Ông trợn mắt nhìn Thời Chương, trong lúc ho khan gian nan nặn ra một câu: “Mặc kệ bên cạnh mày có ai hay không, bất kể là ai, mày cảm thấy nếu như người ta biết trước đây mày là cái dạng gì, thấy được bản chất thật sự của giáo sư nho nhã...... Còn có thể ở bên mày được hay không?”

Sắc mặt Thời Chương lập tức tái nhợt, giống như bị một cái tát thật mạnh.

Thời Chính Lâm tựa như phát ra hai tiếng cười vặn vẹo khàn khàn từ sâu trong cổ họng.



Vệ sĩ cúi đầu hỏi ông có muốn về nhà hay không, Thời Chính Lâm tùy ý khoát tay, ý là đi thôi.

Tống Phất Chi tựa vào cửa xe, miệng nhai kẹo cao su đã sớm không còn mùi vị.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Ánh mắt y rất thờ ơ, vẫn nhìn chăm chú vào cửa tòa nhà, nhìn mọi người lui tới.

Tống Phất Chi đứng ở chỗ này gần một tiếng, thực ra y rất muốn hút thuốc, nhưng đây là khuôn viên trường đại học và việc hút thuốc là điều không thể.

Thế là y đến quầy bán đồ vặt mua một hộp kẹo cao su vị bạc hà, ném hai viên vào trong miệng, nhai từ mát kạnh kích thích đến khi nhạt nhẽo vô vị, từ mặt trời chiều ngã về phía tây đến bóng đêm mờ mịt, Tống Phất Chi không hề hay biết.

Nhóm người này gần như chạy ra khỏi tòa nhà.

Vệ sĩ đẩy xe lăn đi nhanh, ông lão ngồi trên ghế, sắc mặt bất ổn.

Tống Phất Chi ngay cả kẹo cao su cũng quên nhai, chỉ đứng đó nhìn bọn họ quay trở lại chiếc xe sang trọng rồi nhanh chóng rời đi.

Buổi chiều hôm nay Tống Phất Chi bắt gặp quá nhiều bí mật liên quan đến Thời Chương, bây giờ y có chút không kịp phản ứng, đầu óc hỗn loạn, thậm chí không thể đưa ra bất kỳ suy luận hợp lý nào.

Không đợi y kịp phản ứng, y đã nhìn thấy Thời Chương một mình đi ra khỏi tòa nhà, nhìn về hướng xe đang chạy đi, bóng lưng mờ mịt trong màn đêm nhạt nhẽo.

Thời Chương xoay người, bỗng dưng sửng sốt.

Tống Phất Chi cũng sửng sốt.

Ánh mắt bọn họ chạm nhau giữa khoảng không, chưa bao giờ trúc trắc và gian nan như thế.

Thực ra Tống Phất Chi đã muốn trốn vào trong xe, nhưng khi nhìn bóng lưng cao lớn cô độc của Thời Chương, thân thể không nhúc nhích được.

Cuối cùng vẫn là Thời Chương từng bước đi về phía Tống Phất Chi, sau đó ngừng lại khi cách y chỉ còn ba bước.

Giữa hai người cách một khoảng lặng thinh, không ai lên tiếng trò chuyện.

Khuôn mặt lạnh lùng và cay nghiệt vừa rồi đã sớm biến mất không thấy nữa, lúc này Thời Chương chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, đỉnh đầu như bị hắt một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân.

Giống như nỗi sợ hãi khi đứng trên bờ vực thẳm.

“Em... đã nhìn thấy cả sao?” Thời Chương khàn khàn mở miệng.

Tống Phất Chi im lặng gật đầu, muốn nói gì đó, lại chỉ phát ra một âm điệu mơ hồ.

Y hắng giọng một cái, mới nói: “Em vào trường cùng chiếc xe đó.”

Thời Chương há miệng, giải thích một cách hỗn loạn: “Ông ấy là ba ruột anh, ông ấy tới tìm anh để...”

Tống Phất Chi không cho hắn nói hết, y tiến lên dang hai tay ôm lấy Thời Chương, có lực mà ấm áp.

“Được rồi, được rồi.” Tống Phất Chi vỗ tấm lưng cứng ngắc của Thời Chương, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Trên đường về Thời Chương cố gắng mở miệng nói chuyện, nhưng lần nào cũng bị hai ba câu nói của Tống Phất Chi chặn lại.

Bất an cùng sợ hãi đều viết trên mặt, Tống Phất Chi đã bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của giáo sư?

Khi làm giáo sư, Thời Chương vĩnh viễn là cơn gió xuân ấm áp, khi làm coser vẫn luôn là trạng thái phóng khoáng vô tư, điều gì có thể khiến hắn mất bình tĩnh, giống như một con thú kích động khi bị vây khốn.

Mỗi lần chờ đèn đỏ, Tống Phất Chi đều đưa tay đến bên Thời Chương, im lặng nắm tay hắn để trấn an vỗ về.

Tay y vừa nắm lấy Thời Chương, hốc mắt hắn lập tức đỏ lên.

“Thực ra anh muốn nói với em ——”

“Trước tiên đừng nói gì cả, về nhà rồi nói.” Tống Phất Chi ôn hòa ngắt lời hắn: “Để em yên tâm lái xe.”

Vì thế Thời Chương cẩn thận ngậm miệng lại.

Thật ra trong lòng Tống Phất Chi cũng không yên, nhưng bây giờ y càng không thể hoảng hốt.

Sau khi về nhà tâm sự ổn thỏa, không có gì là không giải quyết được.

Vội cái gì chứ, không có gì phải vội.

Tống Phất Chi cảm thấy chuyện Thời Chương chính là Bạch Tuộc đã là điều khiến y sốc nhất trong đời, trên người Thời Chương có bao nhiêu chuyện giật gân hơn nữa cũng sẽ không khiến y kinh ngạc hơn.

Chiếc blind box nhân vật hoạt hình y mua trên đường tới đây vẫn đang nằm trong ngăn đựng đồ trên xe, thực ra Tống Phất Chi còn nhớ thương nó nhưng lúc này rõ ràng không phải là cơ hội tốt để tặng quà.

Sau khi về nhà, Thời Chương gần như ngay lập tức muốn bắt đầu thẳng thắn, Tống Phất Chi lại ung dung ở trong phòng bếp hâm nóng thức ăn rồi đặt lên bàn như thường lệ.

Y nhét hai đôi đũa vào lòng bàn tay Thời Chương: “Rửa đi.”

Thời Chương nghe lời đi rửa, cái đuôi cụp xuống.

Một bàn thức ăn nóng hổi đã được dọn ra, Tống Phất Chi múc cho Thời Chương một bát cơm tròn vo, đặt trước mặt hắn.

Tống Phất Chi ngồi xuống với tư thế tự nhiên, vung đôi chân dài, bá đạo gác lên đầu gối Thời Chương, cứ gác gác vậy, đôi dép lê treo bấp bênh trên đầu ngón chân.

Người dù có căng thẳng đến đâu thì bây giờ cũng đã thả lỏng hơn, Thời Chương cười lắc lắc đùi, chân Tống Phất Chi cũng lắc lắc theo.

Hắn nhìn Tống Phất Chi cười: “Em không mệt à?”

Tống Phất Chi gắp một đũa thịt heo thái sợi: “Thoải mái lắm.”

Thời Chương chọn miếng thịt ngon nhất, theo bản năng bỏ vào trong bát Tống Phất Chi.

Hắn rũ mắt nói: “Cảm ơn thầy Tống... Anh vẫn muốn xin lỗi, trước khi kết hôn anh đã giấu hoàn cảnh gia đình.”

“Anh có giấu diếm đâu.”Tống Phất Chi nói: “Anh nói với em ba mẹ anh đã xa nhau từ lâu rồi, em nói không sao cả.”

“Anh chưa nói hết.” Thời Chương dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Anh là con riêng. Khi đó ba anh đã đính hôn rồi“.

Lúc này Tống Phất Chi mới ngừng nhai, cả người run lên, đau đớn từ trái tim lan tràn ra.

“Từ lúc anh còn nhỏ ông ấy chưa bao giờ thừa nhận anh, cũng rất ít khi tới chỗ anh, chỉ mỗi lần nhớ ra có việc cần dùng anh thì ông ấy mới đến tìm.”

Thời Chương cười cười: “Ví dụ như lần này, ung thư giai đoạn cuối, sắp chết rồi, mới chạy tới tìm anh muốn anh nối dõi tông đường cho ông ấy.”

Tống Phất Chi cứng đờ, nhanh chóng nhìn Thời Chương.

“Anh bảo ông ấy cút đi.” Thời Chương nói.

Tống Phất Chi không biết nên nói cái gì, chỉ im lặng dùng ngón tay vuốt mu bàn tay của Thời Chương.

Thời Chương lại ngắt quãng kể một ít, giọng điệu nhàn nhạt, ví dụ như thành viên trong nhà Thời Chính Lâm, ví dụ như mấy năm nay thật ra anh không bị ảnh hưởng gì, sống cách nhà họ Thời rất xa. Ngoại trừ Thời Chính Lâm luôn muốn anh quay về nhận tổ quy tông, thì những chuyện khác cũng lười quản anh.

Tống Phất Chi nghe rất gian nan, bởi vì y cảm thấy loại chuyện này cách thế giới của y rất xa, nhưng khi nó phủ xuống người thân cận nhất, sau khi bối rối qua đi, y cảm giác vô cùng đau đớn.

Thời Chương nói không nhiều lắm, nhưng đủ để cho Tống Phất Chi chắp vá một cách đại khái.

Tóm lại, Thời Chương chắn chắn không có một tuổi thơ hạnh phúc.

“Giáo sư Thời vất vả rồi.” Tống Phất Chi nhẹ nhàng hôn khóe mắt Thời Chương: “Không dễ dàng cho anh.”

Thời Chương lắc đầu rất khẽ: “Anh đã quá may mắn rồi, chuyện trước kia không đáng nhắc tới.”

Tống Phất Chi xoa tóc hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy mẹ anh đâu, bà ấy có khỏe không?”

Bằng mắt thường có thể thấy Thời Chương cứng đờ người khi nghe hỏi điều này, còn cứng đờ hơn so với lúc nhắc đến ba mình.

Tống Phất Chi vội vàng nói: “Vậy không nói nữa, chờ lúc anh muốn nói rồi hãy nói.”

 “......”

Thời Chương nhắm mắt lại, sau một lúc lâu khàn giọng nói: “Phất Chi, em tốt quá, em đừng tốt như vậy.”

So sánh lại khiến bản thân hắn càng thêm xấu xí.

“Thầy Tống.” Thời Chương chậm rãi bộc bạch: “Anh là kẻ lừa gạt, anh không phải người tốt.”

Tống Phất Chi hỏi: “Sao nữa, còn có chuyện khác chưa nói cho em biết à?”

Thời Chương mấp máy môi.

“Vậy anh nghĩ kỹ rồi nói cho em biết, nếu thật sự muốn nói cho em biết thì nói.” Tống Phất Chi ngắt lời hắn: “Em muốn nghe chính anh nói.”

Trong lòng Tống Phất Chi không hề suy sụp, y nghĩ y đã sớm biết một phần đáp án.

Dường như Thời Chương còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tống Phất Chi đổi chủ đề lướt qua.

“Cuối tuần này đến chỗ ba mẹ em ăn cơm? Đã nói sẽ giúp ba em làm giám khảo.” Tống Phất Chi cười hỏi, hỏi xong lại nói: “Nếu cảm thấy mệt thì không đi, em nói ba mẹ đổi ngày.”



Thời Chương gật đầu, nói “Muốn đi“.

Cuối tuần, cả hai đi tới nhà ba mẹ Tống Phất Chi, cách cửa chống trộm đã ngửi thấy mùi thơm từ bên trong.

Tống Phất Chi không thèm nhấn chuông mà trực tiếp gõ cửa: “Ba, mẹ, đến rồi đây!”

Là cô Vương mở cửa đón bọn họ vào nhà, liếc mắt nhìn vào trong bếp: “Ông già này háo thắng lắm cơ, từ giữa trưa đã bắt đầu rần rần, liên tục làm loạn đến tối.”

Thời Chương đứng sau lưng Tống Phất Chi, khẽ cười.

Cô Vương nhìn Thời Chương một cái, lại đưa tay sờ sờ tay áo hắn, cau mày nói: “Tiểu Thời gầy rồi, gần đây vất vả phải không?”

Người lớn thực sự quan tâm đến bạn dường như đều có kỹ năng này, ánh mắt chính là chiếc cân, liếc mắt một cái là biết bạn gầy đi hay béo lên.

Thời Chương vừa định nói “Không có”, cánh tay kia đã bị Tống Phất Chi bắt được.

Tống Phất Chi cũng sờ sờ cánh tay hắn, đầu ngón tay ấn chặt vào cơ bắp hắn, ở nơi bà Vương không nhìn thấy, sờ lên sờ xuống: “Gầy nha, phải làm sao bây giờ.”

Nhịp thở Thời Chương đình trệ, đè lại cổ tay Tống Phất Chi, trong mắt hiện lên vẻ co quắp khó có thể miêu tả.

Mấy ngày nay Thời Chương đều ở trạng thái này, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, muốn thú nhận nhiều hơn nhưng cảm xúc lại không thể đạt đến mức đó.

Trong lòng có tâm sự, vì thế vận động trên giường trước khi đi ngủ cũng biến thành trò chuyện đêm khuya.

Mấy đêm nay, Thời Chương chống lại nụ hôn ướt át của Tống Phất Chi, sau đó trong lúc hai người thở dốc quá khích, Thời quý ông đắp kín chăn cho Tống Phất Chi.

Tống Phất Chi vùi mình trong chăn, rầu hết chỗ nói, y rất muốn hỏi, ngài Bạch Tuộc ơi, vì sao ngài lại ngừng chứ?

Haiz, nhưng gần đây tâm tình Thời Chương không tốt, không phải nói chuyện một hai lần là vơi đi được, cho nên Tống Phất Chi có thể hiểu cho hắn.

Hiểu xong, y lại đau lòng thay.

Khi nghĩ theo cách này, có thể hiểu được tại sao Thời Chương rất cố chấp với cosplay.

Cuộc sống hiện thực không hạnh phúc, hắn sẽ yêu thích loại vui vẻ và tự do trong không gian 2D, giống như một nơi trú ẩn an toàn vĩnh cửu, bản thân Tống Phất Chi cũng có trải nghiệm tương tự.

Y muốn xem lại các tác phẩm trước đây của Bạch Tuộc, Tống Phất Chi nghĩ.

Thời Chương nằm bên cạnh nhưng hắn cũng không ngủ được.

Hắn không thể nói cho Tống Phất Chi rằng hiện tại trong lòng hắn không an yên, đang ở trong giai đoạn khó chịu đựng nhất.

Trước đây bất cứ khi nào rơi vào trạng thái lo lắng và bất an như vậy, Thời Chương sẽ vùi mình làm việc để quên đi.

Ví dụ như ngày đêm xem anime, cosplay, ví dụ như tham gia nhiều môn thể thao mạo hiểm, ví dụ như trực tiếp giam mình trong phòng thí nghiệm và ở đó từ ban ngày đến sáng hôm sau, khiến những đứa trẻ trong phòng thí nghiệm đều bị hắn dọa sợ.

Nhưng cùng lắm chỉ là thuốc giảm đau tạm thời, tất cả những thứ này cộng lại cũng không bằng được một Tống Phất Chi.

Mà bây giờ Tống Phất Chi ở bên cạnh hắn, nằm không hề phòng bị, trên người chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, giống như một miếng thịt sống tươi ngon đặt bên cạnh một con hổ đói khát.

Mỗi đêm Thời Chương đều cố gắng chịu đựng, hắn muốn hung hăng vò người này vào trong thân thể mình cỡ nào, khóa chặt y trong tay mình, nhìn y nghẹn ngào run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ mới có thể trấn an dục niệm âm u thâm căn cố đế trong lòng hắn.

Mà mỗi khi như vậy, Thời Chương đều đột nhiên nghĩ đến câu nói cuối cùng của Thời Chính Lâm bỏ lại trước khi rời đi ——

Nếu người đó biết mày là người như thế nào, liệu có tiếp tục ở bên mày không?

Thời Chương chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay, ép buộc mình đi vào giấc ngủ.

“Tiểu Thời, giờ con đánh giá đi, nói xem nào, tay nghề của ba thế nào?”

Giọng nói của ông Tống kéo suy nghĩ của Thời Chương trở về.

Ông Tống bình thường khá ngại ngùng, nhưng lại rất thích cãi lý khi nhắc đến kỹ năng nấu nướng của mình. Ông rất nghiêm túc và đáng yêu, mặt đầy vẻ mong chờ Thời Chương chấm điểm.

Thời Chương cẩn thận nếm thử, khách quan đánh giá: “Thật sự rất ngon.”

Ông Tống cười vui vẻ, khoe khoang nhìn về phía vợ mình.

Cô Vương không nhịn được cười, dùng đũa chỉ ông: “Được, ăn ngon, ăn của ông đi.”

Bầu không khí trong bữa tối luôn vui vẻ khiến Thời Chương tạm thời quên đi nhiều chuyện không vui.

Bọn họ ở nhà cô Vương ăn cơm tối xong thì dự định rời đi, ông Tống tiếc nuối nói thực ra ông còn hai món ăn mới chưa làm, tiếc quá.

Cô Vương “à” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Vậy các con có muốn ở lại không, trưa mai ăn thêm bữa nữa?”

Tống Phất Chi đã ở cửa thay giày, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thời Chương: “Anh muốn không?”

Ở lại nhà ba mẹ Tống Phất Chi là điều Thời Chương chưa từng trải qua trước đây.

Thời Chương gần như không chút suy nghĩ liền nói: “Được.”

Cô Vương chỉ vào trong phòng nói: “Chỉ là giường Tống Phất Chi hơi nhỏ, hai đứa đàn ông tụi con chắc phải chen chúc rồi, chăn khỏi phải lo, mẹ đổi cho hai đứa cái mới.”

“Chen chúc thì chen chúc.” Thời Chương cười nói: “Cảm ơn cô giáo Vương.”

Thiết bị nhà ba mẹ tương đối cũ, cả hai thay phiên tắm rửa rồi cùng nằm trên giường Tống Phất Chi.

Chăn đệm mới thay rất dễ ngửi, thoang thoảng mùi thơm ấm áp của nắng.

Giường quả nhiên rất chật, Tống Phất Chi và Thời Chương phải dán sát vào nhau ngủ, nằm nghiêng quay mặt vào nhau là thoải mái nhất.

Cánh tay bọn họ kề cạnh, hai trái tim cùng đập liền mạch.

Thời Chương nhắm hai mắt, thoáng ngẩng đầu là có thể cọ vào môi Tống Phất Chi.

Vì thế hắn hôn, Tống Phất Chi cũng mở môi đáp lại hắn.

Trong nụ hôn vụn vặt, Thời Chương mơ hồ nói: “Ba mẹ em tốt quá... ở nhà em, anh thấy rất hạnh phúc.”

“Ưm, vậy à...... vậy em có tốt không?”

Tống Phất Chi vươn tay, nhẹ nhàng ấn vào bụng Thời Chương.

Thời Chương nhắm mắt lại: “Em là tốt nhất.”

Xúc cảm về đường nét cơ bắp vẫn tuyệt vời như xưa, nhưng đối với Tống Phất Chi bây giờ, nó còn mang ý nghĩa sâu sắc hơn.

Hắn là Bạch Tuộc của y.

Thậm chí giờ đây Bạch Tuộc cũng có ý nghĩa khác hoàn toàn đối với Tống Phất Chi.

Trước đây nhiều lắm được coi là một coser mà Tống Phất Chi ngưỡng mộ, nhưng bây giờ Bạch Tuộc là chồng y, là người chồng - một phần cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của y.

Trong gang tấc, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.

Tống Phất Chi kéo ra một chút khoảng cách, lại hôn Thời Chương nhưng bị hắn né đi một góc độ rất nhỏ.

Thời Chương cố định gáy Tống Phất Chi, giọng nói khàn khàn.

“Thầy Tống...”

Ánh mắt Thời Chương sâu thẳm: “Anh sợ anh không xứng với em.”

“Chó má.”

Tống Phất Chi nhíu mày, xoay người bật dậy, ngồi lên người Thời Chương.

“Anh có biết anh là ai không? Anh nói anh không xứng với em?” Tống Phất Chi tức điên, đột nhiên chế trụ hai cổ tay Thời Chương, ghim về phía sau lưng hắn.

Tống Phất Chi vớ đại chiếc áo sơ mi từ bên cạnh tới, nắm tay áo hai bên kéo ra, miễn cưỡng dùng làm dây thừng.

Y lấy áo sơ mi trói hai tay Thời Chương ở phía sau lưng hắn, dùng sức buộc chặt.

Hô hấp Thời Chương hỗn loạn: “Em...”

Tống Phất Chi “Suỵt” một tiếng.

“Hôm nay ở nhà em.” Tống Phất Chi thấp giọng nói: “Phải nghe lời em.”

Trong nháy mắt, cơ bắp toàn thân Thời Chương đều căng thẳng, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Ba mẹ em ở phòng bên cạnh.” Tống Phất Chi nhếch khóe môi, tựa như không biết mình đẹp trai cỡ nào. “Anh chú ý một chút.”

Thời Chương cảm thấy mình sắp nổ tung, mọi thứ còn chưa bắt đầu mà hắn đã muốn nổ tung.

Trong nhịp tim dồn dập, Tống Phất Chi chống lên bả vai hắn, thong thả nằm sấp bên tai hắn nói: “Thời Chương, em chấp nhận mọi thứ về anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau