Chương 53
.
Ban đêm yên tĩnh, chiếc giường vốn chật hẹp nay càng thêm hỗn loạn, chăn rơi một nửa trên mặt đất.
Nằm trên đầu giường là một chiếc áo sơ mi gần như nhìn không ra hình dáng, bị ai đó hung hăng xé làm đôi.
Cả hai đẫm mồ hôi, nằm cạnh nhau thở hổn hển.
Thời Chương vén lọn tóc ướt đẫm của Tống Phất Chi: “Đi tắm không?”
“Chờ chút đi.” Tống Phất Chi nghiêng đầu nhìn đồng hồ, liếm đôi môi khô khốc: “Chờ ba mẹ ngủ say một chút, không ai vô cớ đi tắm hai lần một đêm đâu.”
Đây không phải nhà mình, bọn họ ra khỏi phòng tắm rửa phỏng chừng sẽ gây ra tiếng động lớn.
Thời Chương cười cười, bàn tay trượt xuống thắt lưng mịn màng của Tống Phất Chi, dừng ở bên đùi y, dùng sức xoa nắn
“......”
Tống Phất Chi cười đẩy tay hắn ra: “Tê chết đi được, không còn cảm giác nữa rồi.”
Thời Chương ngoan ngoãn lấy ly nước từ trên tủ đầu giường, đưa cho Tống Phất Chi uống vài ngụm lớn, sau đó hắn ngửa đầu uống nốt phần còn lại.
Khát khô cả cổ.
Trong tình huống đặc biệt, bọn họ không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể hôn môi chặn tiếng nói của đối phương, im lặng thở dốc, đến lúc này môi đều khô cả lại.
“Quên đi, không tắm nữa, ngủ đi.” Tống Phất Chi mơ màng nói.
Y mệt đến mức gần như ngủ thiếp đi sau một lúc.
“Cũng may cái đồ không đứng đắn nhà anh còn mang theo bên người...”
Tống Phất Chi nhướng mí mắt, đôi mắt ướt át nhìn thoáng qua đồ vật cuối mép giường.
“Lát nữa anh dọn.” Thời Chương nói: “Sáng mai anh gói túi rác trong phòng em vứt đi.”
Tống Phất Chi thấp giọng cười, cười chính bọn họ.
Lớn rồi, hết biết xấu hổ rồi.
Hai ông lớn tướng chỉ ngủ ở nhà ba mẹ một đêm cũng không thành thật, nhất định phải lăn qua lộn lại, kết quả còn lén lút vứt đồ như kẻ trộm.
Tuy rằng không có gì ghê gớm, nhưng nếu để cho ba mẹ thấy được cũng quá kỳ cục.
Lúc ấy Tống Phất Chi bị kích động, còn Thời Chương đã chịu đựng đến cực hạn.
Trong lúc đối mặt giằng co, thế mà Thời Chương còn có thể dành ra chút lý trí, khó khăn di chuyển cánh tay bị trói ở phía sau, khàn giọng nói với Tống Phất Chi: “Trong túi áo anh có...... nếu không khó rửa sạch.”
Tống Phất Chi dùng một giây đồng hồ lấy đồ, sau đó tốn mười giây tự hỏi tại sao giáo sư lại như vậy.
Nhưng khi ngẫm lại người này chính là Bạch Tuộc, Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy có lý.
Chỉ nghĩ như vậy, cảm xúc của Tống Phất Chi lại bùng cháy một lần nữa.
Nằm thêm một lúc, hai người rón rén chạy vào phòng tắm, thậm chí không dám mở lớn vòi sen.
Trong tiếng nước tí tách, Thời Chương vùi đầu sau tai Tống Phất Chi, thấp giọng nói: “Thầy Tống tốt ơi là tốt.”
Tống Phất Chi nhếch môi, rất kiêu ngạo trả lời: “Chắc chắn rồi.”
Tắm rửa xong chẳng còn buồn ngủ, hai người chen chúc trên giường, không ai nhắm mắt.
Tống Phất Chi thay đổi tư thế ngủ vài lần nhưng không vừa ý, đành gác chân lên thắt lưng Thời Chương.
“Xoa đi.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương vừa tắm rửa xong không mặc áo, trên xương quai xanh còn đọng lại những giọt nước nhỏ.
Hắn quỳ xuống bên cạnh Tống Phất Chi, cơ bắp lộ ra rõ ràng, nhưng động tác lại rất cẩn thận, ngoan ngoãn xoa chân cho y.
Thời Chương vừa xoa vừa nói: “Chân vất vả rồi chân ha.”
Tống Phất Chi thiếu chút nữa sặc chết mình, tên đàn ông to xác này có thể đừng đột nhiên nói điệp từ hay không?
Được phục vụ như vậy, Tống Phất Chi lại cảm thấy hơi buồn ngủ, bàn tay vòng quanh thắt lưng Thời Chương buông lỏng, đầu ngón tay từ mép quần thăm dò vào bên trong, ấn xuống làn da gập ghềnh bí ẩn của Thời Chương.
Từ sau khi nhìn thấy vết sẹo này, Tống Phất Chi không có việc gì lại thích sờ vào nó.
Ban đầu Thời Chương rất phản kháng, còn chưa đụng tới đã trốn sang một bên.
Sau này bị Tống Phất Chi sờ mó quen, bị đụng chạm nửa ngày Thời Chương cũng không có phản ứng gì, chỉ bất lực nhìn y.
Bầu không khí lúc này rất êm dịu, sau khi làm chuyện thân mật nhất sẽ an tĩnh nằm cuộn tròn bên cạnh đối phương, trên người tỏa ra mùi hương của đối phương, có thể yên tâm thuần túy trần trụi, không cần ngụy trang.
Tống Phất Chi nhắm mắt lại, đầu ngón tay du đãng trên làn da Thời Chương, đầu óc thả lỏng, cho nên không chút suy nghĩ liền hỏi: “Lúc đó có đau không?”
Hỏi xong mới nhận ra hình như mình đã từng hỏi rồi.
Thời Chương nói vết thương này là khi còn bé do hắn nghịch ngợm, có đau hay không cũng không nhớ rõ.
Không ngờ lần này Thời Chương im lặng thật lâu, nhẹ giọng nói “Đau“.
Tống Phất Chi mở mắt, nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Thời Chương.
Thời Chương thuận theo lực tay của y, nằm xuống bên cạnh Tống Phất Chi.
“Ở ký túc xa trung học hoặc đại học, mấy anh có hay trò chuyện đêm khuya?” Tống Phất Chi đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Thời Chương cười: “Có chứ, trò chuyện nhiều lắm.”
“Vậy có muốn trò chuyện với bạn cùng phòng một chút không?”
Tống Phất Chi cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất có thể: “Nếu không muốn thì mình đi ngủ.”
Thời Chương chớp mắt, tâm tình cũng buông lỏng, khóe môi thậm chí còn mang theo ý cười: “Trò chuyện.”
Thực ra Thời Chương chưa từng nghĩ đời này sẽ nói ra chuyện này, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là không ai sẽ vén quần hắn nhìn một tấc da như vậy, thứ hai là hắn thực sự không muốn nói ra. Hắn cũng đã ngoài ba mươi, kể lại những chuyện xảy ra lúc mấy tuổi, nghe như là muốn được thương hại.
Nhưng nếu đối phương là Tống Phất Chi, Thời Chương cảm thấy không sao.
Tống Phất Chi nói y chấp nhận tất cả nhũng gì thuộc về Thời Chương, y vừa rồi... cũng quả thật làm được, cho dù rất gian nan, cho dù cả người mồ hôi đầm đìa.
Y đã cho Thời Chương sự bao dung mãnh liệt, bằng trái tim mạnh mẽ và dịu dàng của mình.
Thời Chương dùng hai tay siết áo sơ mi sau lưng, liều mạng cắn răng, mạch máu căng phồng bên cổ đập thật nhanh, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt ửng hồng mà cao ngạo của Tống Phất Chi.
Thời Chương thiếu chút nữa rơi lệ vào phút cuối cùng.
Người tốt như vậy, khiến Thời Chương nguyện ý giao một trái tim tan vỡ vào trong tay y, bởi vì hắn biết, Tống Phất Chi có thể chữa lành hắn.
“Ạnh sợ em nghe xong sẽ không vui.” Thời Chương vẫn không đành lòng.
Tống Phất Chi nói: “Chỉ cần có anh bên cạnh, tâm tình em sẽ ổn thôi.”
Đêm nay thầy Tống rất khác, Thời Chương thương xót kéo y lại, trao cho y một nụ hôn không hợp hoàn cảnh.
“Là mẹ anh làm bỏng, nhưng anh không trách bà được.”
Giọng điệu của Thời Chương rất bình tĩnh, giống như không phải kể câu chuyện của mình.
Thời Chương nói hắn muốn kể từ đầu, vì thế Tống Phất Chi yên lặng nghe từ đầu.
Mẹ Thời Chương là một nhân viên phục vụ khách sạn, có nhan sắc xinh đẹp, mục tiêu chủ chốt trong cuộc đời bà chính là gả cho một người có tiền, muốn bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng.
Vừa hay ba Thời Chương chính là người có tiền kia, việc ông muốn làm nhất ngày hôm đó là tìm một mỹ nhân xinh đẹp ngủ cùng.
Thế là vào mấy chục năm trước, trong một đêm bát đĩa bừa bộn, một người đàn ông ngoại tình và một đàn bà nghèo khổ va vào nhau, thế là có Thời Chương.
Mang thai mười tháng sinh ra một thằng nhóc mập mạp, người phụ nữ tưởng mình có thể bay lên đầu cành, ngờ đâu trong ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, bà biết được hắn đã kết hôn cùng một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Cứ như vậy người đàn ông bỏ người phụ nữ và đứa trẻ ở một góc ẩm ướt, chính mình sải bước rời đi.
Câu chuyện tầm thường cỡ nào, đặt trong chuyên mục chuyện xưa của một cuốn tạp chỉ cũng chẳng ai muốn xem.
Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra trong thực tế, nó trở thành một vở kịch câm buồn cười mà thảm hại.
Ảo mộng tan vỡ, người phụ nữ không trở thành vợ của người lắm tiền, vẫn chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ cũ nát của mình, mất việc làm, còn thêm một cái miệng chỉ biết oa oa khóc lớn.
Bà thường đột nhiên la hét, khóc lớn, ném đồ, bịt miệng mũi đứa bé, nhìn sinh mệnh nhỏ giãy dụa, bà lại sụp đổ buông tay ra.
Khi đó Thời Chương còn quá nhỏ quá nhỏ, thật sự không có trí nhớ.
May mắn là đứa bé không có trí nhớ.
Nhưng khi Thời Chương lớn lên một chút, chừng mấy tuổi, mẹ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, tuy không còn dữ dội như trước nữa, nhưng vẫn thường xuyên rơi vào trạng thái suy sụp kéo dài. Cảm xúc của bà có lúc đột nhiên nóng nảy, lời nói và hành vi kích động, Thời Chương chính là nơi trút giận thuận tay nhất của bà.
Vết thương sau lưng Thời Chương chính là như vậy.
Ngày đó mẹ mới vừa đun ấm nước sôi, đứa bé còn nhỏ như Thời Chương, đứng ở bên cạnh bà nói đói bụng, muốn ăn, bà không biết tại sao lại đột nhiên bộc phát.
Người phụ nữ tiều tụy lại có sức mạnh khủng khiếp, kéo đứa bé qua, kéo quần xuống đánh nó một cái, giây tiếp theo bà nhìn thấy ấm nước sôi đang rít lên, liền không chút do dự vươn tay ra.
Không biết sau bao lâu bà tỉnh lại, ôm đứa con trai đã sớm khóc đến choáng váng đi rửa nước lạnh, đi tìm bác sĩ, gào khóc trong phòng khám nhỏ.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Thời Chương học được rất nhiều tri thức và đi một quãng đường rất xa, thỉnh thoảng buộc phải nhớ lại chuyện cũ, hắn nhận ra rằng mẹ chắc hẳn đã mắc chứng trầm cảm sau sinh vào thời điểm đó.
Bị đàn ông vứt bỏ, đứa bé khóc lóc ầm ĩ, bà nghèo như vậy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói đến bác sĩ tâm lý, cũng không biết đây là một loại bệnh, bà bị bệnh.
Trong hoàn cảnh không có sự can thiệp, thậm chí tiếp tục nặng thêm, trầm cảm sau sinh ngắn ngủi sẽ trở thành bệnh tâm thần lâu dài, mà bà chỉ cảm thấy đau đớn, không biết làm thế nào để tự cứu mình.
Buồn cười thay, cuộc sống như vậy lại bị ba Thời Chương thay đổi.
Sau khi Thời Chương khập khiễng lên tiểu học, có một ngày sau khi tan học, người cha cực ít khi xuất hiện ở nhà đột nhiên xuất hiện.
Ông mặc âu phục phẳng phiu, không hợp với căn phòng nhỏ rách nát chật hẹp của bọn họ.
Quyền nuôi dưỡng đứa con ngoài giá thú thường thuộc về người mẹ, nhưng lúc này người cha đã xuất hiện và nhận nuôi Thời Chương. Từ đó về mặt pháp luật, Thời Chương chính là con trai của Thời Chính Lâm.
Tuy nhiên Thời Chính Lâm không để Thời Chương theo ông về nhà, mà vẫn để hắn ở trong ngõ nhỏ này.
Người cha cho hai mẹ con một số tiền lớn, sau đó mẹ dùng số tiền đó rời khỏi nơi địa ngục đó, có lẽ là ra nước ngoài.
Vì thế chỉ còn lại một mình Thời Chương, hắn chỉ có đủ tiền sinh hoạt hàng tháng và người cha thỉnh thoảng đến giám sát.
Là rất nhiều năm về sau, Thời Chương mới biết vì sao ba đột nhiên nhận lại đứa con trai về mặt pháp luật --
Bởi vì năm đó vợ của Thời Chính Lâm sinh con, sinh ra một đứa con gái, Thời Nghiên.
Rất hoang đường, rất xấu xí, đó là một sai lầm ngay từ đầu.
Giống như thân phận mà ngay cả trong tiểu thuyết dung tục kém chất lượng nhất cũng lười miêu tả, cứ như vậy nhẹ nhàng đáp xuống sinh mệnh Thời Chương.
Thời Chương cố gắng tóm tắt đơn giản ngắn gọn nhất có thể, loại bỏ mọi trạng từ chỉ mức độ và không có cảm xúc trong lời nói, nhưng hắn vẫn bất lực nhìn sắc mặt Tống Phất Chi ngày càng khó coi, tay chân khoác lên người mình cũng trở nên lạnh lẽo.
Vì thế nói đến lúc Thời Nghiên ra đời, Thời Chương không nói tiếp nữa.
Thời Chương hối hận, lẽ ra hắn không nên nói ra, Tống Phất Chi không cần phải nghe hắn kể những chuyện cũ rích tồi tệ này. Y là đứa nhỏ trong gia đình hạnh phúc, nên được vui vẻ, không nên nghe những thứ lộn xộn này.
“Không sao, chỉ như vậy thôi.”
Thời Chương hôn một cái, trấn an ngược lại Tống Phất Chi, che lại lông mi mỏng manh rung động của y, giọng nhẹ đi: “Ngủ đi, coi như em gặp ác mộng.”
Tống Phất Chi không nói gì, ấn đầu Thời Chương để hắn quay sang hướng khác.
Vì thế biến thành Thời Chương nằm nghiêng quay mặt vào tường, Tống Phất Chi ôm hắn từ phía sau.
“Em ngủ rồi à?” Thời Chương muốn quay đầu lại hỏi, lại bị Tống Phất Chi ấn đầu đẩy trở về.
Tống Phất Chi tựa trán vào lưng Thời Chương, nhẹ đáp: “Ừ.”
Gian phòng rơi vào yên lặng, ánh trăng nhạt nhòa mỏng manh bao bọc hai người.
Qua thật lâu thật lâu, giống như sông băng đều tan chảy, mặt trời đều rơi xuống, Thời Chương mới cảm thấy một mảnh ẩm ướt thầm lặng dần dần thấm vào xương bả vai mình.
Trái tim bị bóp mạnh, mũi Thời Chương đột nhiên rất chua xót.
-
Bọn họ cùng nhau ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời chói chang chiếu lên người cả hai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng của bà giáo Vương và ông Tống, còn có tiếng leng keng trong phòng bếp.
“Sao hai đứa nó còn chưa dậy nhỉ?”
Giọng nói lo lắng của ông Tống từ ngoài cửa truyền vào.
Tống Phất Chi lập tức tỉnh táo, cùng Thời Chương mở mắt nhìn nhau.
Hai người rất ăn ý, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào.
Thời Chương nhanh tay nhặt những thứ rải rác trên sàn nhà, giống như bộ đội đặc chủng ẩn núp đến cửa, lặng lẽ ném vào thùng rác, sau đó thắt nút lại.
Bà giáo Vương ở bên ngoài oán giận: “Ông cứ kệ chúng nó, không cần đến trường, khó lắm mới có ngày cuối tuần ngủ nướng, kêu la cái gì?”
“Nhưng hai đứa ngủ lâu quá.” Có vẻ ông Tống vẫn rất lo lắng: “Có bị ngủ ngu người luôn không?”
Trong phòng hai người im lặng cười rộ lên, sức lực thoáng cái thả lỏng.
“Anh có bị ngủ ngu người chưa đấy?” Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, cười nhẹ nhàng hỏi hắn.
Thời Chương vốn đang cười, quan sát vẻ mặt Tống Phất Chi vài giây, nụ cười dần dần biến mất.
Vẻ mặt Tống Phất Chi rất nhẹ nhàng nhưng mí mắt lại hơi sưng lên, phiếm hồng.
Đêm qua đã khóc bao lâu.
“......”
Thời Chương im lặng thở dài, ôm eo Tống Phất Chi, nhẹ nhàng hôn mí mắt run rẩy của y.
Hắn không muốn nhìn thấy thầy Tống buồn như vậy nữa.
“Nhưng em nhìn xem, bây giờ anh đã rất mạnh mẽ, đúng không?”
Thời Chương nói một câu không đầu không đuôi, vậy mà Tống Phất Chi nghe hiểu.
“Anh có công việc, có tiền lương, còn có một vị tiên sinh tốt thế này.” Thời Chương nói.
“Anh chính là người hạnh phúc nhất trên đời, tại sao em lại khóc vì người hạnh phúc nhất trên đời?”
Tống Phất Chi không nhịn được, quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Chỉ là mí mắt em mỏng thôi, khóc một lúc là sưng lên, không liên quan đến anh.”
“Ừ.” Thời Chương cười.
Hai người lề mề một hồi lâu mới ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã đối diện với vẻ mặt u sầu của bác sĩ Tống.
Ông Tống thiếu chút nữa vỗ đùi: “Các con của ba ơi, cuối cùng cũng dậy rồi.”
Nói xong lại lo lắng hỏi: “Có phải đi làm mệt quá không, ngày nào cũng thức đêm, ngủ không đủ phải không? Haiz, sức khỏe là vốn liếng, xin nghỉ phép một thời gian đi...”
Tống Phất Chi dạ dạ qua loa, rất không phúc hậu bỏ lại một mình Thời Chương mỉm cười nghe dạy bảo.
Y xách túi rác trong phòng chuồn ra ngoài, bị bà Vương gọi lại.
“Hôm nay sao lại chịu khó thế, chủ động đổ rác cơ à?” Bà Vương chỉ chỉ túi rác trong bếp: “Sẵn tiện đổ cái này luôn.”
Tống Phất Chi đã luyện ra chiêu “mặt không đổi sắc”, bình thản nhấc túi rác lên, tuân lệnh mà đi.
Buổi trưa sau khi nếm thử hai món ông Tống mới làm, Thời Chương thu dọn bát đũa, Tống Phất Chi được bà Vương gọi tới, muốn y giúp trộn nhân thịt, bà định làm ít sủi cảo.
Vì thế vào buổi chiều nhàn nhã, một nhà bốn người đứng ở bên cạnh bàn làm sủi cảo, phân công rõ ràng, hiệu suất lao động rất cao.
Thời Chương biết nấu ăn nhưng làm món từ bột mì thì hắn mù tịt, gói mấy cái nát be nát bét, Tống Phất Chi không biết lễ độ cười nhạo thật lâu.
Ông Tống không giận mà uy trừng mắt nhìn con trai: “Con nghĩ mình gói đẹp lắm sao?”
Tống Phất Chi đứng gói bốn cái sủi cảo liền cảm thấy mỏi thắt lưng, chân cũng không thoải mái, vì thế rất tự nhiên móc một cái ghế lại ngồi xuống.
Ngồi xuống hơi vội, sắc mặt Tống Phất Chi khẽ thay đổi, y hít một hơi, xê dịch trái phải.
Thời Chương yên lặng nhìn thấy, trong mắt tràn đầy áy náy.
Bà Vương thản nhiên liếc y: “Mới đứng vài phút đã chịu không nổi? Lười.”
Tống Phất Chi khổ không nói nên lời, huống chi hơn phân nửa cái khổ này là do chính y đòi ăn.
Cưỡi là một bài kiểm tra thể lực, y làm liên tục lâu đến nỗi cuối cùng cũng không biết là ê ẩm hay đau nhức, dù sao tất cả đều bị cảm giác sung sướng đổ ập xuống cuốn trôi.
Khi đó Thời Chương đã đến giới hạn chịu đựng, tiếng áo sơ mi buộc cổ tay bị xé rách khiến Tống Phất Chi nhận ra mình đang gặp nguy hiểm.
Thời Chương thậm chí không rút ra, trực tiếp xoay người đè Tống Phất Chi xuống, sau đó nâng chân y lên, gác lên vai mình.
Vận động như vậy ngày hôm sau đứng được lâu mới có quỷ.
Tống Phất Chi còn nghĩ trong lòng, cũng chỉ có mình mới làm được, đổi lại người khác thể lực kém là không làm được đâu.
Á **! Đổi cái quần què, Tống Phất Chi ở trong lòng vả mình một cái, sửa lại nói -- Thời Chương đời này chỉ có mình được cưỡi.
“Có phải trộn hơi nhiều nhân rồi không?” Ông Tống hỏi.
“Không nhiều.” Bà Vương nói ngắn gọn: “Gói lại không nhiều lắm.”
Ông Tống nói nghiêm túc: “Vậy sao, sao tôi cảm giác ăn đến tết được luôn.”
“Mới qua tết bao lâu đâu, chỉ ba bốn tháng.” Bà Vương chợt nhận ra: “À này, sắp đến sinh nhật con rồi đấy.”
Tống Phất Chi ngẩn người, cười nói: “Cuối năm mà mẹ, giờ vẫn còn sớm.”
“Còn sớm gì nữa?” Bà Vương đáp: “Kết thúc học kỳ là đến ngay.”
Thật ra khi Tống Phất Chi còn bé, ba mẹ vì bận rộn mà không thường xuyên tổ chức sinh nhật cho y.
Tống Phất Chi nhớ rất rõ vào năm sinh nhật mười ba tuổi của mình, y rất muốn ăn bánh kem việt quất mới ra của tiệm bánh ngọt. Y suy nghĩ rất lâu, cũng nói với mẹ rất sớm, bà Vương đồng ý mua cho y, kết quả ngày đó bà ở trường tăng ca đến đêm khuya, cuối cùng hai tay trống trơn về nhà.
Tống Phất Chi không khóc cũng không quấy, nhưng đã buồn một thời gian thật dài sau đó.
Khi đó y lặng lẽ oán giận trong lòng mẹ chỉ có đứa con khác, không có con mình, lớn lên mới hiểu được mẹ đã vất vả bao nhiêu.
Sau đó mỗi năm bà Vương đều nhớ rõ sinh nhật của Tống Phất Chi, sẽ chuẩn bị quà và bánh ngọt cho y, điều này ngược lại khiến Tống Phất Chi hơi xấu hổ.
Sinh nhật là ngày chịu khổ của mẹ, hẳn là Tống Phất Chi mua bánh kem cho mẹ mới đúng.
Hơn nữa, sinh nhật của mình sắp tới, điều này có nghĩa là -- sinh nhật Thời Chương cũng sắp tới rồi.
Lúc bọn họ đăng ký kết hôn đã xem giấy tờ của đối phương, sinh nhật Thời Chương vừa vặn trước Tống Phất Chi một ngày, hắn lớn hơn mình tròn hai tuổi lẻ một ngày.
Lúc ấy bọn họ còn nói đùa đây là duyên phận, ngay cả sinh nhật cũng rất gần nhau.
Nhưng bây giờ trong lòng Tống Phất Chi có một chút không thoải mái.
Họ sinh ra cách nhau một ngày nhưng lại trong hai gia đình có bầu không khí hoàn toàn khác nhau.
Tống Phất Chi gói xong một cái sủi cảo, nói: “Sinh nhật Thời Chương trước con một ngày, bọn con tổ chức cùng nhau.”
“Trùng hợp vậy à.” Ông Tống cười nói: “Là duyên phận đó.”
Thời Chương ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Sinh nhật nhà chúng ta có truyền thống gì không? Có biểu diễn tiết mục gì đó không?”
Mọi người cười rộ lên, Tống Phất Chi cười rồi lại ngừng.
Chỉ sợ khi còn bé Thời Chương chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng không có ai tặng anh bánh kem việt quất.
Tống Phất Chi rũ mắt làm sủi cảo, nghĩ thầm, y muốn cho Bạch Tuộc có một sinh nhật thật hạnh phúc.
Ban đêm yên tĩnh, chiếc giường vốn chật hẹp nay càng thêm hỗn loạn, chăn rơi một nửa trên mặt đất.
Nằm trên đầu giường là một chiếc áo sơ mi gần như nhìn không ra hình dáng, bị ai đó hung hăng xé làm đôi.
Cả hai đẫm mồ hôi, nằm cạnh nhau thở hổn hển.
Thời Chương vén lọn tóc ướt đẫm của Tống Phất Chi: “Đi tắm không?”
“Chờ chút đi.” Tống Phất Chi nghiêng đầu nhìn đồng hồ, liếm đôi môi khô khốc: “Chờ ba mẹ ngủ say một chút, không ai vô cớ đi tắm hai lần một đêm đâu.”
Đây không phải nhà mình, bọn họ ra khỏi phòng tắm rửa phỏng chừng sẽ gây ra tiếng động lớn.
Thời Chương cười cười, bàn tay trượt xuống thắt lưng mịn màng của Tống Phất Chi, dừng ở bên đùi y, dùng sức xoa nắn
“......”
Tống Phất Chi cười đẩy tay hắn ra: “Tê chết đi được, không còn cảm giác nữa rồi.”
Thời Chương ngoan ngoãn lấy ly nước từ trên tủ đầu giường, đưa cho Tống Phất Chi uống vài ngụm lớn, sau đó hắn ngửa đầu uống nốt phần còn lại.
Khát khô cả cổ.
Trong tình huống đặc biệt, bọn họ không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể hôn môi chặn tiếng nói của đối phương, im lặng thở dốc, đến lúc này môi đều khô cả lại.
“Quên đi, không tắm nữa, ngủ đi.” Tống Phất Chi mơ màng nói.
Y mệt đến mức gần như ngủ thiếp đi sau một lúc.
“Cũng may cái đồ không đứng đắn nhà anh còn mang theo bên người...”
Tống Phất Chi nhướng mí mắt, đôi mắt ướt át nhìn thoáng qua đồ vật cuối mép giường.
“Lát nữa anh dọn.” Thời Chương nói: “Sáng mai anh gói túi rác trong phòng em vứt đi.”
Tống Phất Chi thấp giọng cười, cười chính bọn họ.
Lớn rồi, hết biết xấu hổ rồi.
Hai ông lớn tướng chỉ ngủ ở nhà ba mẹ một đêm cũng không thành thật, nhất định phải lăn qua lộn lại, kết quả còn lén lút vứt đồ như kẻ trộm.
Tuy rằng không có gì ghê gớm, nhưng nếu để cho ba mẹ thấy được cũng quá kỳ cục.
Lúc ấy Tống Phất Chi bị kích động, còn Thời Chương đã chịu đựng đến cực hạn.
Trong lúc đối mặt giằng co, thế mà Thời Chương còn có thể dành ra chút lý trí, khó khăn di chuyển cánh tay bị trói ở phía sau, khàn giọng nói với Tống Phất Chi: “Trong túi áo anh có...... nếu không khó rửa sạch.”
Tống Phất Chi dùng một giây đồng hồ lấy đồ, sau đó tốn mười giây tự hỏi tại sao giáo sư lại như vậy.
Nhưng khi ngẫm lại người này chính là Bạch Tuộc, Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy có lý.
Chỉ nghĩ như vậy, cảm xúc của Tống Phất Chi lại bùng cháy một lần nữa.
Nằm thêm một lúc, hai người rón rén chạy vào phòng tắm, thậm chí không dám mở lớn vòi sen.
Trong tiếng nước tí tách, Thời Chương vùi đầu sau tai Tống Phất Chi, thấp giọng nói: “Thầy Tống tốt ơi là tốt.”
Tống Phất Chi nhếch môi, rất kiêu ngạo trả lời: “Chắc chắn rồi.”
Tắm rửa xong chẳng còn buồn ngủ, hai người chen chúc trên giường, không ai nhắm mắt.
Tống Phất Chi thay đổi tư thế ngủ vài lần nhưng không vừa ý, đành gác chân lên thắt lưng Thời Chương.
“Xoa đi.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương vừa tắm rửa xong không mặc áo, trên xương quai xanh còn đọng lại những giọt nước nhỏ.
Hắn quỳ xuống bên cạnh Tống Phất Chi, cơ bắp lộ ra rõ ràng, nhưng động tác lại rất cẩn thận, ngoan ngoãn xoa chân cho y.
Thời Chương vừa xoa vừa nói: “Chân vất vả rồi chân ha.”
Tống Phất Chi thiếu chút nữa sặc chết mình, tên đàn ông to xác này có thể đừng đột nhiên nói điệp từ hay không?
Được phục vụ như vậy, Tống Phất Chi lại cảm thấy hơi buồn ngủ, bàn tay vòng quanh thắt lưng Thời Chương buông lỏng, đầu ngón tay từ mép quần thăm dò vào bên trong, ấn xuống làn da gập ghềnh bí ẩn của Thời Chương.
Từ sau khi nhìn thấy vết sẹo này, Tống Phất Chi không có việc gì lại thích sờ vào nó.
Ban đầu Thời Chương rất phản kháng, còn chưa đụng tới đã trốn sang một bên.
Sau này bị Tống Phất Chi sờ mó quen, bị đụng chạm nửa ngày Thời Chương cũng không có phản ứng gì, chỉ bất lực nhìn y.
Bầu không khí lúc này rất êm dịu, sau khi làm chuyện thân mật nhất sẽ an tĩnh nằm cuộn tròn bên cạnh đối phương, trên người tỏa ra mùi hương của đối phương, có thể yên tâm thuần túy trần trụi, không cần ngụy trang.
Tống Phất Chi nhắm mắt lại, đầu ngón tay du đãng trên làn da Thời Chương, đầu óc thả lỏng, cho nên không chút suy nghĩ liền hỏi: “Lúc đó có đau không?”
Hỏi xong mới nhận ra hình như mình đã từng hỏi rồi.
Thời Chương nói vết thương này là khi còn bé do hắn nghịch ngợm, có đau hay không cũng không nhớ rõ.
Không ngờ lần này Thời Chương im lặng thật lâu, nhẹ giọng nói “Đau“.
Tống Phất Chi mở mắt, nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Thời Chương.
Thời Chương thuận theo lực tay của y, nằm xuống bên cạnh Tống Phất Chi.
“Ở ký túc xa trung học hoặc đại học, mấy anh có hay trò chuyện đêm khuya?” Tống Phất Chi đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Thời Chương cười: “Có chứ, trò chuyện nhiều lắm.”
“Vậy có muốn trò chuyện với bạn cùng phòng một chút không?”
Tống Phất Chi cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất có thể: “Nếu không muốn thì mình đi ngủ.”
Thời Chương chớp mắt, tâm tình cũng buông lỏng, khóe môi thậm chí còn mang theo ý cười: “Trò chuyện.”
Thực ra Thời Chương chưa từng nghĩ đời này sẽ nói ra chuyện này, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là không ai sẽ vén quần hắn nhìn một tấc da như vậy, thứ hai là hắn thực sự không muốn nói ra. Hắn cũng đã ngoài ba mươi, kể lại những chuyện xảy ra lúc mấy tuổi, nghe như là muốn được thương hại.
Nhưng nếu đối phương là Tống Phất Chi, Thời Chương cảm thấy không sao.
Tống Phất Chi nói y chấp nhận tất cả nhũng gì thuộc về Thời Chương, y vừa rồi... cũng quả thật làm được, cho dù rất gian nan, cho dù cả người mồ hôi đầm đìa.
Y đã cho Thời Chương sự bao dung mãnh liệt, bằng trái tim mạnh mẽ và dịu dàng của mình.
Thời Chương dùng hai tay siết áo sơ mi sau lưng, liều mạng cắn răng, mạch máu căng phồng bên cổ đập thật nhanh, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt ửng hồng mà cao ngạo của Tống Phất Chi.
Thời Chương thiếu chút nữa rơi lệ vào phút cuối cùng.
Người tốt như vậy, khiến Thời Chương nguyện ý giao một trái tim tan vỡ vào trong tay y, bởi vì hắn biết, Tống Phất Chi có thể chữa lành hắn.
“Ạnh sợ em nghe xong sẽ không vui.” Thời Chương vẫn không đành lòng.
Tống Phất Chi nói: “Chỉ cần có anh bên cạnh, tâm tình em sẽ ổn thôi.”
Đêm nay thầy Tống rất khác, Thời Chương thương xót kéo y lại, trao cho y một nụ hôn không hợp hoàn cảnh.
“Là mẹ anh làm bỏng, nhưng anh không trách bà được.”
Giọng điệu của Thời Chương rất bình tĩnh, giống như không phải kể câu chuyện của mình.
Thời Chương nói hắn muốn kể từ đầu, vì thế Tống Phất Chi yên lặng nghe từ đầu.
Mẹ Thời Chương là một nhân viên phục vụ khách sạn, có nhan sắc xinh đẹp, mục tiêu chủ chốt trong cuộc đời bà chính là gả cho một người có tiền, muốn bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng.
Vừa hay ba Thời Chương chính là người có tiền kia, việc ông muốn làm nhất ngày hôm đó là tìm một mỹ nhân xinh đẹp ngủ cùng.
Thế là vào mấy chục năm trước, trong một đêm bát đĩa bừa bộn, một người đàn ông ngoại tình và một đàn bà nghèo khổ va vào nhau, thế là có Thời Chương.
Mang thai mười tháng sinh ra một thằng nhóc mập mạp, người phụ nữ tưởng mình có thể bay lên đầu cành, ngờ đâu trong ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, bà biết được hắn đã kết hôn cùng một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Cứ như vậy người đàn ông bỏ người phụ nữ và đứa trẻ ở một góc ẩm ướt, chính mình sải bước rời đi.
Câu chuyện tầm thường cỡ nào, đặt trong chuyên mục chuyện xưa của một cuốn tạp chỉ cũng chẳng ai muốn xem.
Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra trong thực tế, nó trở thành một vở kịch câm buồn cười mà thảm hại.
Ảo mộng tan vỡ, người phụ nữ không trở thành vợ của người lắm tiền, vẫn chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ cũ nát của mình, mất việc làm, còn thêm một cái miệng chỉ biết oa oa khóc lớn.
Bà thường đột nhiên la hét, khóc lớn, ném đồ, bịt miệng mũi đứa bé, nhìn sinh mệnh nhỏ giãy dụa, bà lại sụp đổ buông tay ra.
Khi đó Thời Chương còn quá nhỏ quá nhỏ, thật sự không có trí nhớ.
May mắn là đứa bé không có trí nhớ.
Nhưng khi Thời Chương lớn lên một chút, chừng mấy tuổi, mẹ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, tuy không còn dữ dội như trước nữa, nhưng vẫn thường xuyên rơi vào trạng thái suy sụp kéo dài. Cảm xúc của bà có lúc đột nhiên nóng nảy, lời nói và hành vi kích động, Thời Chương chính là nơi trút giận thuận tay nhất của bà.
Vết thương sau lưng Thời Chương chính là như vậy.
Ngày đó mẹ mới vừa đun ấm nước sôi, đứa bé còn nhỏ như Thời Chương, đứng ở bên cạnh bà nói đói bụng, muốn ăn, bà không biết tại sao lại đột nhiên bộc phát.
Người phụ nữ tiều tụy lại có sức mạnh khủng khiếp, kéo đứa bé qua, kéo quần xuống đánh nó một cái, giây tiếp theo bà nhìn thấy ấm nước sôi đang rít lên, liền không chút do dự vươn tay ra.
Không biết sau bao lâu bà tỉnh lại, ôm đứa con trai đã sớm khóc đến choáng váng đi rửa nước lạnh, đi tìm bác sĩ, gào khóc trong phòng khám nhỏ.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Thời Chương học được rất nhiều tri thức và đi một quãng đường rất xa, thỉnh thoảng buộc phải nhớ lại chuyện cũ, hắn nhận ra rằng mẹ chắc hẳn đã mắc chứng trầm cảm sau sinh vào thời điểm đó.
Bị đàn ông vứt bỏ, đứa bé khóc lóc ầm ĩ, bà nghèo như vậy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói đến bác sĩ tâm lý, cũng không biết đây là một loại bệnh, bà bị bệnh.
Trong hoàn cảnh không có sự can thiệp, thậm chí tiếp tục nặng thêm, trầm cảm sau sinh ngắn ngủi sẽ trở thành bệnh tâm thần lâu dài, mà bà chỉ cảm thấy đau đớn, không biết làm thế nào để tự cứu mình.
Buồn cười thay, cuộc sống như vậy lại bị ba Thời Chương thay đổi.
Sau khi Thời Chương khập khiễng lên tiểu học, có một ngày sau khi tan học, người cha cực ít khi xuất hiện ở nhà đột nhiên xuất hiện.
Ông mặc âu phục phẳng phiu, không hợp với căn phòng nhỏ rách nát chật hẹp của bọn họ.
Quyền nuôi dưỡng đứa con ngoài giá thú thường thuộc về người mẹ, nhưng lúc này người cha đã xuất hiện và nhận nuôi Thời Chương. Từ đó về mặt pháp luật, Thời Chương chính là con trai của Thời Chính Lâm.
Tuy nhiên Thời Chính Lâm không để Thời Chương theo ông về nhà, mà vẫn để hắn ở trong ngõ nhỏ này.
Người cha cho hai mẹ con một số tiền lớn, sau đó mẹ dùng số tiền đó rời khỏi nơi địa ngục đó, có lẽ là ra nước ngoài.
Vì thế chỉ còn lại một mình Thời Chương, hắn chỉ có đủ tiền sinh hoạt hàng tháng và người cha thỉnh thoảng đến giám sát.
Là rất nhiều năm về sau, Thời Chương mới biết vì sao ba đột nhiên nhận lại đứa con trai về mặt pháp luật --
Bởi vì năm đó vợ của Thời Chính Lâm sinh con, sinh ra một đứa con gái, Thời Nghiên.
Rất hoang đường, rất xấu xí, đó là một sai lầm ngay từ đầu.
Giống như thân phận mà ngay cả trong tiểu thuyết dung tục kém chất lượng nhất cũng lười miêu tả, cứ như vậy nhẹ nhàng đáp xuống sinh mệnh Thời Chương.
Thời Chương cố gắng tóm tắt đơn giản ngắn gọn nhất có thể, loại bỏ mọi trạng từ chỉ mức độ và không có cảm xúc trong lời nói, nhưng hắn vẫn bất lực nhìn sắc mặt Tống Phất Chi ngày càng khó coi, tay chân khoác lên người mình cũng trở nên lạnh lẽo.
Vì thế nói đến lúc Thời Nghiên ra đời, Thời Chương không nói tiếp nữa.
Thời Chương hối hận, lẽ ra hắn không nên nói ra, Tống Phất Chi không cần phải nghe hắn kể những chuyện cũ rích tồi tệ này. Y là đứa nhỏ trong gia đình hạnh phúc, nên được vui vẻ, không nên nghe những thứ lộn xộn này.
“Không sao, chỉ như vậy thôi.”
Thời Chương hôn một cái, trấn an ngược lại Tống Phất Chi, che lại lông mi mỏng manh rung động của y, giọng nhẹ đi: “Ngủ đi, coi như em gặp ác mộng.”
Tống Phất Chi không nói gì, ấn đầu Thời Chương để hắn quay sang hướng khác.
Vì thế biến thành Thời Chương nằm nghiêng quay mặt vào tường, Tống Phất Chi ôm hắn từ phía sau.
“Em ngủ rồi à?” Thời Chương muốn quay đầu lại hỏi, lại bị Tống Phất Chi ấn đầu đẩy trở về.
Tống Phất Chi tựa trán vào lưng Thời Chương, nhẹ đáp: “Ừ.”
Gian phòng rơi vào yên lặng, ánh trăng nhạt nhòa mỏng manh bao bọc hai người.
Qua thật lâu thật lâu, giống như sông băng đều tan chảy, mặt trời đều rơi xuống, Thời Chương mới cảm thấy một mảnh ẩm ướt thầm lặng dần dần thấm vào xương bả vai mình.
Trái tim bị bóp mạnh, mũi Thời Chương đột nhiên rất chua xót.
-
Bọn họ cùng nhau ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời chói chang chiếu lên người cả hai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng của bà giáo Vương và ông Tống, còn có tiếng leng keng trong phòng bếp.
“Sao hai đứa nó còn chưa dậy nhỉ?”
Giọng nói lo lắng của ông Tống từ ngoài cửa truyền vào.
Tống Phất Chi lập tức tỉnh táo, cùng Thời Chương mở mắt nhìn nhau.
Hai người rất ăn ý, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào.
Thời Chương nhanh tay nhặt những thứ rải rác trên sàn nhà, giống như bộ đội đặc chủng ẩn núp đến cửa, lặng lẽ ném vào thùng rác, sau đó thắt nút lại.
Bà giáo Vương ở bên ngoài oán giận: “Ông cứ kệ chúng nó, không cần đến trường, khó lắm mới có ngày cuối tuần ngủ nướng, kêu la cái gì?”
“Nhưng hai đứa ngủ lâu quá.” Có vẻ ông Tống vẫn rất lo lắng: “Có bị ngủ ngu người luôn không?”
Trong phòng hai người im lặng cười rộ lên, sức lực thoáng cái thả lỏng.
“Anh có bị ngủ ngu người chưa đấy?” Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, cười nhẹ nhàng hỏi hắn.
Thời Chương vốn đang cười, quan sát vẻ mặt Tống Phất Chi vài giây, nụ cười dần dần biến mất.
Vẻ mặt Tống Phất Chi rất nhẹ nhàng nhưng mí mắt lại hơi sưng lên, phiếm hồng.
Đêm qua đã khóc bao lâu.
“......”
Thời Chương im lặng thở dài, ôm eo Tống Phất Chi, nhẹ nhàng hôn mí mắt run rẩy của y.
Hắn không muốn nhìn thấy thầy Tống buồn như vậy nữa.
“Nhưng em nhìn xem, bây giờ anh đã rất mạnh mẽ, đúng không?”
Thời Chương nói một câu không đầu không đuôi, vậy mà Tống Phất Chi nghe hiểu.
“Anh có công việc, có tiền lương, còn có một vị tiên sinh tốt thế này.” Thời Chương nói.
“Anh chính là người hạnh phúc nhất trên đời, tại sao em lại khóc vì người hạnh phúc nhất trên đời?”
Tống Phất Chi không nhịn được, quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Chỉ là mí mắt em mỏng thôi, khóc một lúc là sưng lên, không liên quan đến anh.”
“Ừ.” Thời Chương cười.
Hai người lề mề một hồi lâu mới ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã đối diện với vẻ mặt u sầu của bác sĩ Tống.
Ông Tống thiếu chút nữa vỗ đùi: “Các con của ba ơi, cuối cùng cũng dậy rồi.”
Nói xong lại lo lắng hỏi: “Có phải đi làm mệt quá không, ngày nào cũng thức đêm, ngủ không đủ phải không? Haiz, sức khỏe là vốn liếng, xin nghỉ phép một thời gian đi...”
Tống Phất Chi dạ dạ qua loa, rất không phúc hậu bỏ lại một mình Thời Chương mỉm cười nghe dạy bảo.
Y xách túi rác trong phòng chuồn ra ngoài, bị bà Vương gọi lại.
“Hôm nay sao lại chịu khó thế, chủ động đổ rác cơ à?” Bà Vương chỉ chỉ túi rác trong bếp: “Sẵn tiện đổ cái này luôn.”
Tống Phất Chi đã luyện ra chiêu “mặt không đổi sắc”, bình thản nhấc túi rác lên, tuân lệnh mà đi.
Buổi trưa sau khi nếm thử hai món ông Tống mới làm, Thời Chương thu dọn bát đũa, Tống Phất Chi được bà Vương gọi tới, muốn y giúp trộn nhân thịt, bà định làm ít sủi cảo.
Vì thế vào buổi chiều nhàn nhã, một nhà bốn người đứng ở bên cạnh bàn làm sủi cảo, phân công rõ ràng, hiệu suất lao động rất cao.
Thời Chương biết nấu ăn nhưng làm món từ bột mì thì hắn mù tịt, gói mấy cái nát be nát bét, Tống Phất Chi không biết lễ độ cười nhạo thật lâu.
Ông Tống không giận mà uy trừng mắt nhìn con trai: “Con nghĩ mình gói đẹp lắm sao?”
Tống Phất Chi đứng gói bốn cái sủi cảo liền cảm thấy mỏi thắt lưng, chân cũng không thoải mái, vì thế rất tự nhiên móc một cái ghế lại ngồi xuống.
Ngồi xuống hơi vội, sắc mặt Tống Phất Chi khẽ thay đổi, y hít một hơi, xê dịch trái phải.
Thời Chương yên lặng nhìn thấy, trong mắt tràn đầy áy náy.
Bà Vương thản nhiên liếc y: “Mới đứng vài phút đã chịu không nổi? Lười.”
Tống Phất Chi khổ không nói nên lời, huống chi hơn phân nửa cái khổ này là do chính y đòi ăn.
Cưỡi là một bài kiểm tra thể lực, y làm liên tục lâu đến nỗi cuối cùng cũng không biết là ê ẩm hay đau nhức, dù sao tất cả đều bị cảm giác sung sướng đổ ập xuống cuốn trôi.
Khi đó Thời Chương đã đến giới hạn chịu đựng, tiếng áo sơ mi buộc cổ tay bị xé rách khiến Tống Phất Chi nhận ra mình đang gặp nguy hiểm.
Thời Chương thậm chí không rút ra, trực tiếp xoay người đè Tống Phất Chi xuống, sau đó nâng chân y lên, gác lên vai mình.
Vận động như vậy ngày hôm sau đứng được lâu mới có quỷ.
Tống Phất Chi còn nghĩ trong lòng, cũng chỉ có mình mới làm được, đổi lại người khác thể lực kém là không làm được đâu.
Á **! Đổi cái quần què, Tống Phất Chi ở trong lòng vả mình một cái, sửa lại nói -- Thời Chương đời này chỉ có mình được cưỡi.
“Có phải trộn hơi nhiều nhân rồi không?” Ông Tống hỏi.
“Không nhiều.” Bà Vương nói ngắn gọn: “Gói lại không nhiều lắm.”
Ông Tống nói nghiêm túc: “Vậy sao, sao tôi cảm giác ăn đến tết được luôn.”
“Mới qua tết bao lâu đâu, chỉ ba bốn tháng.” Bà Vương chợt nhận ra: “À này, sắp đến sinh nhật con rồi đấy.”
Tống Phất Chi ngẩn người, cười nói: “Cuối năm mà mẹ, giờ vẫn còn sớm.”
“Còn sớm gì nữa?” Bà Vương đáp: “Kết thúc học kỳ là đến ngay.”
Thật ra khi Tống Phất Chi còn bé, ba mẹ vì bận rộn mà không thường xuyên tổ chức sinh nhật cho y.
Tống Phất Chi nhớ rất rõ vào năm sinh nhật mười ba tuổi của mình, y rất muốn ăn bánh kem việt quất mới ra của tiệm bánh ngọt. Y suy nghĩ rất lâu, cũng nói với mẹ rất sớm, bà Vương đồng ý mua cho y, kết quả ngày đó bà ở trường tăng ca đến đêm khuya, cuối cùng hai tay trống trơn về nhà.
Tống Phất Chi không khóc cũng không quấy, nhưng đã buồn một thời gian thật dài sau đó.
Khi đó y lặng lẽ oán giận trong lòng mẹ chỉ có đứa con khác, không có con mình, lớn lên mới hiểu được mẹ đã vất vả bao nhiêu.
Sau đó mỗi năm bà Vương đều nhớ rõ sinh nhật của Tống Phất Chi, sẽ chuẩn bị quà và bánh ngọt cho y, điều này ngược lại khiến Tống Phất Chi hơi xấu hổ.
Sinh nhật là ngày chịu khổ của mẹ, hẳn là Tống Phất Chi mua bánh kem cho mẹ mới đúng.
Hơn nữa, sinh nhật của mình sắp tới, điều này có nghĩa là -- sinh nhật Thời Chương cũng sắp tới rồi.
Lúc bọn họ đăng ký kết hôn đã xem giấy tờ của đối phương, sinh nhật Thời Chương vừa vặn trước Tống Phất Chi một ngày, hắn lớn hơn mình tròn hai tuổi lẻ một ngày.
Lúc ấy bọn họ còn nói đùa đây là duyên phận, ngay cả sinh nhật cũng rất gần nhau.
Nhưng bây giờ trong lòng Tống Phất Chi có một chút không thoải mái.
Họ sinh ra cách nhau một ngày nhưng lại trong hai gia đình có bầu không khí hoàn toàn khác nhau.
Tống Phất Chi gói xong một cái sủi cảo, nói: “Sinh nhật Thời Chương trước con một ngày, bọn con tổ chức cùng nhau.”
“Trùng hợp vậy à.” Ông Tống cười nói: “Là duyên phận đó.”
Thời Chương ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Sinh nhật nhà chúng ta có truyền thống gì không? Có biểu diễn tiết mục gì đó không?”
Mọi người cười rộ lên, Tống Phất Chi cười rồi lại ngừng.
Chỉ sợ khi còn bé Thời Chương chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng không có ai tặng anh bánh kem việt quất.
Tống Phất Chi rũ mắt làm sủi cảo, nghĩ thầm, y muốn cho Bạch Tuộc có một sinh nhật thật hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất