Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

Chương 38: Tử tước Robert

Trước Sau
Editor: AmiLee

Sáng hôm sau Kỷ Dao tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng chiếu đến vòm mái vàng của hoàng cung sáng rực rỡ.

Rời giường rửa mặt xong, Sophia vào phòng ngủ, chào hỏi:

"Ngài Evans, chào buổi sáng, tối hôm qua ngài ngủ có ngon không? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?"

"Không có, mọi thứ đều ổn, cảm ơn."

Xem ra có người cố ý nói với Sophia, kêu bà ấy chú ý tình trạng thân thể của mình, Kỷ Dao tâm tình thoáng chốc tươi sáng như nắng sớm ngoài cửa sổ.

Sau đó Sophia đưa qua một quyển sách bìa cứng màu đen có mấy chữ cổ màu vàng "Long tộc cuối cùng" rất bắt mắt:

"Bệ hạ vừa rồi đã tới một chuyến, tặng cho ngài quyển sách này, bất quá kêu tôi chuyển lời với ngài không cần đọc quá lâu, để tránh hại mắt."

"Được, tôi đã biết."

Kỷ Dao trên mặt hơi nóng lên mà tiếp nhận sách, mình hai ngày này quá tham ngủ, ngay cả lúc Louis tới cũng không biết.

Ăn xong bữa sáng, Kỷ Dao đến lầu một xem Cá Viên, tinh thần nhóc này so với hôm qua tốt hơn không ít. Mèo nhỏ khi nhìn thấy cậu thì cọ cọ liên tục vào mu bàn tay cậu, nhỏ giọng mà kêu meo meo.

Kỷ Dao xoa xoa gáy nó, đi lấy hòm thuốc ở quầy bên cạnh, chuẩn bị giúp Cá Viên đổi thuốc.

Hai nữ hầu vừa lúc ôm bó hoa tươi mới hái đi vào phòng ngủ, trong đó một người nhỏ giọng nói:

"Thật đáng tiếc, ngày hôm qua lúc Tử tước Robert tới tôi vừa lúc thay ca, chưa thấy được dung nhan của ngài ấy, tôi thích khuôn mặt của ngài ấy nhất."

Một người khác nói:

"Ôi, Tử tước đại nhân nói năng lỗ mãng chọc Bệ hạ tức giận, còn chửi bới vị khách đang ở trong cung của chúng ta, bị đuổi ra khỏi cung cũng không có gì kỳ quái.."

Hai người vừa nhấc đầu nhìn thấy Kỷ Dao, lập tức ngừng câu chuyện, cùng nhau khom người hành lễ với cậu:

"Ngài Evans, chúc ngài một buổi sáng tốt lành."

Kỷ Dao đáp lại:

"Chúc buổi sáng tốt lành."

Hai nữ hầu ở lúc Kỷ Dao mới vừa vào cung cũng không xem trọng cậu, nhưng ở chung mấy ngày đã bị sự nhân ái và rộng lượng của cậu thuyết phục.

Huống chi Đại đế đối đãi với vị này thế nào, phàm là mắt không mù đều thấy rõ ràng, trừ phi đầu óc vô nước muốn tìm đường chết, không thì nhất định phải cung kính với Kỷ Dao.

Trong đó một người lại đánh bạo hỏi:

"Ngài Evans, ngài thích hoa bách hợp hay hoa hồng vậy ạ?"

"Đều được."

"Hoa linh lan thì sao ạ? Bệ hạ gần nhất rất thích loại hoa tươi tắn và tao nhã này, có cần tôi thay ngài đặt một bó ở trên bàn làm việc hay không?"

"Ừm, được, cảm ơn."

Hai nữ hầu cười hì hì đi trang trí hoa tươi, Kỷ Dao thì dở khóc dở cười.

Sau khi giúp Cá Viên bôi thuốc xong rồi thu thập lồng mèo, Kỷ Dao trở lại phòng, quả nhiên nhìn thấy trên bàn nhiều thêm một lọ hoa linh lan, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.

Bỗng nhiên rất nhớ người kia, muốn nhắn tin hỏi anh đang làm gì.

Nhưng mà lúc này khẳng định đối phương đang bận phê duyệt công văn hoặc đang tiếp kiến đại thần, mình không nên quấy rầy, nếu không ban đêm anh lại phải tăng ca.

Nhớ lại tối hôm qua mình nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài thư phòng cùng với vừa rồi nghe được đối thoại, Kỷ Dao nhịn không được hỏi Sophia:

"Vị Tử tước Robert kia là người như thế nào?"

Sophia vừa suy nghĩ đã hiểu là chuyện gì, đúng sự thật mà trả lời: "Cha của Tử tước Robert năm đó đi theo Bệ hạ chinh chiến nhiều năm, trong quá trình lật đổ sự thống trị của hoàng đế tiền nhiệm tàn bạo có công lớn, cuối cùng anh dũng hy sinh, tước vị năm Robert mười tuổi kế thừa.

Bệ hạ nhớ ơn lão tử tước anh dũng, mang Robert theo bên người dạy dỗ tám năm, đến khi cậu ta trưởng thành phân một khối đất phong ở khu W cho cậu ta, khi đó Tử tước Robert mới rời khỏi Đế Đô.

Tôi nghĩ, đối với Bệ hạ mà nói, Tử tước Robert trước sau chỉ là một đứa nhỏ có chút tùy hứng. Nhưng với ngài thì hoàn toàn không giống, trước khi ngài tiến cung ba tháng, Bệ hạ mỗi ngày đều ăn ngủ không yên, đến khuya mới ngủ.

Sau khi ngài tiến cung mấy ngày nay ngài ấy vui vẻ và thoải mái nhất, e rằng số lần cười một ngày còn nhiều hơn một năm qua. Tôi đã hầu hạ Bệ hạ gần hai trăm năm, trước nay chưa thấy ngài ấy để ý tới ai như vậy."

Thì ra là thế, khó trách tối hôm qua Tử tước Robert nói ra những lời kia. Kỷ Dao cũng nghe ra lời này của Sophia là dụng tâm lương khổ*, vừa cảm động vừa có chút ngượng ngùng nói:

"Cảm ơn ngài, tôi hiểu rõ, tôi cùng Louis tối hôm qua đã xác định tâm ý, bây giờ với tôi mà nói anh cũng là người quan trọng nhất trên tinh cầu này."

* Dụng tâm lương khổ: Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

Sophia không khỏi vui mừng nói:

"Vậy thì tốt rồi, cuối cùng Bệ hạ cũng không còn đơn độc một mình nữa."

Kỷ Dao có chút kinh ngạc:

"Louis không có người thân khác hay sao?"

Sophia nói:

"Đã không còn, chủng tộc của Bệ hạ tương đối đặc biệt, thân thích cùng gia tộc đều đã chết dần theo năm tháng, ngài xem quyển sách này sẽ biết."

"Được."

Vì thế Kỷ Dao đến bên cửa sổ bắt đầu ngồi xem cuốn 《 Long tộc cuối cùng 》kia.

Quyển sách này không quá dày, Kỷ Dao đọc đến thập phần mê mẩn, đọc một hơi đến trước cơm chiều.

Hóa ra rồng là chủng tộc đứng đầu trên tinh cầu Alpha, trong chục ngàn năm lịch sử của Đế quốc phần lớn đều là vương giả trên tinh cầu.

Tuy Long tộc thực lực cường hãn, nhưng số lượng thưa thớt, sinh sản khó khăn, bệnh phát cuồng cũng nghiêm trọng hơn so với những tộc khác.

Bình thường tuổi thọ có thể đạt tới mấy trăm hoặc hơn một ngàn năm, đa phần ở thời kỳ thanh niên mà ngoài ý muốn bỏ mình, đến nỗi gần nhất một ngàn năm nay Long tộc càng ngày càng ít.

Tác giả của quyển sách này dường như là một nhà sử học nổi danh, ở cuối sách là lời tiếc nuối, ông may mắn có thể chứng kiến sự ra đời của đứa bé rồng cuối cùng trên tinh cầu Alpha.

Qua mấy trăm năm nữa, chờ đứa nhỏ này rời khỏi thế giới này, Long tộc trên tinh cầu Alpha sẽ bị diệt vong hoàn toàn.

Kỷ Dao đọc đến đây trong lòng lập tức cảm thấy xót xa, trong sách nói đứa bé rồng cuối cùng rất có khả năng chính là Louis, có thể tưởng tượng những năm qua anh có bao nhiêu cô độc.



Hiện tại cậu có thể ở bên Louis, nhưng tuổi thọ của cậu chỉ có trăm năm, chờ cậu qua đời rồi thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến lúc đó Louis lại biến thành một người lẻ loi, Kỷ Dao lại càng thêm đau lòng. Vấn đề này rất nghiêm trọng, cậu không thể trốn tránh như đà điểu mà dối gạt anh ấy, cần phải thẳng thắn mà nói cho đối phương biết mới được.

Nhưng hiện tại cậu không nói ra được, chờ một cơ hội thích hợp rồi nói, hai người vừa mới đính ước, cứ như vậy nói ra đối với Louis hay chính mình, đều quá mức tàn nhẫn.

Tới giờ ăn tối, Kỷ Dao đi hoa viên, Louis đi lên hỏi:

"A Dao, hôm nay em có nhớ anh không?"

Nỗi buồn lòng của Kỷ Dao thoáng chốc ném ra sau đầu, trên mặt hơi đỏ lên trả lời:

"Có."

Louis giống đứa nhỏ nằng nặc muốn ăn đường:

"Nhớ bao nhiêu?"

Kỷ Dao cũng không có thói quen trực tiếp thể hiện tình cảm, lại không biết diễn tả nó như thế nào, nhưng lại không thể cự tuyệt người đàn ông này, linh cơ vừa động liền trả lời:

"Giống như anh nhớ em."

Như vậy hẳn là sẽ không sai đi!

Louis khóe miệng ức chế không được cong lên, hỏi ngược lại:

"Phải vậy không? Anh chính là mỗi phút mỗi giây đều suy nghĩ đến em, ngay cả lúc họp cùng đại thần, ở nửa đầu bên trái tiếp thu thông tin, nửa bên phải đều nghĩ đến em."

"..."

Kỷ Dao thiếu chút nữa phun ra, Bệ hạ ngài thiên phú dị bẩm, người bình thường làm không được vậy đâu!

Xem ra cậu không thuận theo thì không buông tha, bất đắc dĩ chỉ có thể vuốt lông dỗ dành, không phải, là vuốt vảy rồng.

Kỷ Dao hơi hơi nhón chân lên, ngượng ngùng hôn khóe môi Louis.

Đồng tử vàng sẫm của Hoàng đế chợt vụt sáng lấp lánh, như nháy mắt bị nhiễm điện, không đợi Kỷ Dao lui về phía sau đã giữ chặt cái ót cậu, gia tăng nụ hôn này.

Mọi người hầu hạ trong ngoài hoa viên: "..."

Còn may là mọi người còn chưa có ăn cơm chiều, coi như là đồ ăn khai vị trước bữa cơm đi.

Bữa tối qua đi, Kỷ Dao muốn đi thư phòng đọc sách, Louis thì muốn đi phòng họp cùng quan viên địa phương mở hội nghị video, đưa cậu đi thư phòng, sau đó dặn dò cậu:

"Không cần đọc quá lâu, trước mười giờ là phải về phòng nghỉ ngơi, đi ngủ cũng phải nghĩ tới anh."

Kỷ Dao cười nói:

"Em biết rồi."

Lần thứ hai tiến vào thư phòng, Kỷ Dao tâm tình cùng lần đầu hoàn toàn xưa đâu bằng nay.

Tối hôm qua tới còn có chút hoảng sợ, bởi vì nơi này tràn ngập hơi thở của Louis mà tâm trạng bất an không dám ở lâu.

Hôm nay thì lại tương phản, cảm thấy vô cùng thân thiết và an tâm, từ trên kệ sách tìm một cuốn lịch sử rồi thư thả ngồi đọc trên ghế sô pha.

Cũng không biết qua bao lâu, trên vòng tay đột nhiên gửi đến một tin nhắn, vừa thấy cư nhiên là người nào đó gửi lại đây: Bảo bối, còn kém ba phút nữa là đến mười giờ, có cần anh đi qua đưa em về phòng hay không?

Kỷ Dao lập tức trả lời lại: Không cần, em về ngay đây!

Cậu đem thẻ kẹp lại trang sách đang đọc dở, đem sách đặt trên kệ nhỏ tạm bợ cạnh bàn, sau đó rời khỏi thư phòng.

Đi qua hành lang ngoài trời trên đường về phòng ngủ, Kỷ Dao bỗng nhiên nghe được tiếng tranh chấp mơ hồ truyền đến từ đằng sau một cây cột to cách đó mấy mét.

"Đội trưởng, anh cho tôi mượn thêm một trăm ngàn nữa đi, tôi bảo đảm là đây là lần cuối cùng!"

"Không được! Frank, hai lần trước cậu cũng nói như thế, nhưng đều không giữ lời, cậu con mẹ nó vận may kém thì đừng đi đánh bạc! Tôi mới mua nhà ở vòng hai, làm gì còn tiền cho cậu mượn, lúc này nói cái gì cũng vô dụng!"

"Đội trưởng, anh không có nghĩa khí! Chuyện lần trước nếu không phải tôi thay anh đỡ, vị trí đội trưởng của anh khẳng định ngồi không xong, làm không tốt còn phải ngồi tù, anh cũng không thể vong ân phụ nghĩa!

Nếu anh mua nổi nhà ở vòng hai, chỉ có một trăm ngàn đối với anh mà nói thì tính là cái gì! Đêm nay nếu tôi không lấy được một trăm ngàn này, ngày mai sẽ bị bọn Gấu xám chặt mất một ngón tay!"

"Ha hả, chặt hết mới tốt! Frank, nếu lấy chuyện đó tới uy hiếp lão tử, mi có ngon thì nói ra ngoài, không thì mi câm miệng lại cho tôi!"

"Bahrton, đây là anh ép tôi!"

Sau đó tiếng khặc khặc quái dị kêu lên, sau cây cột đột nhiên thay bằng một con linh cẩu, nhe răng trợn mắt đỏ nhào tới đội trưởng đội cận vệ hoàng gia Bahrton.

Bahrton không dám chậm trễ, một tiếng gầm nhẹ hóa thân thành một con báo đốm, cùng linh cẩu cắn xé.

Linh cẩu ngày thường cũng không phải đối thủ của Bahrton, nhưng mà bây giờ lâm vào trạng thái phát cuồng, so với tình huống bình thường hung tàn hơn mấy lần.

Lý trí của Báo đốm trong lúc nhất thời không thể đánh bại đối phương, ngược lại trái phải rơi vào thế hạ phong, một lát sau trên người đã thấy máu.

Lúc hai người lúc nói chuyện Kỷ Dao nghe được rõ ràng, không nghĩ tới đột nhiên đã đánh nhau, đang chuẩn bị kêu cận vệ khác lại đây xử lý.

Thì bên cạnh một cây cột khác trên hành lang có một nữ hầu đang đi lại đây, nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi thất thanh kêu lên:

"Xảy ra chuyện gì? Đội trưởng Bahrton, Frank, tại sao hai người các anh lại đánh nhau?"

Người bệnh phát cuồng sẽ công kích mọi sinh vật trong phạm vi trước mắt, Linh cẩu cắn một nhát lên vai Báo đốm tiếp theo máu thịt chảy đầm đìa, sau khi nghe được tiếng nữ hầu kêu lập tức thả Báo đốm xuống, máu trong miệng chảy ra và nhào qua người nữ hầu.

Người nữ hầu sợ tới mức hoa dung thất sắc*, muốn xoay người chạy trốn dưới chân lại lảo đảo té xuống.

* Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

Hành lang có động tĩnh khác thường đã khiến cho những người khác chú ý, tiếng chuông báo nguy hiểm trên tường vang lên.

Rất nhiều binh lính sôi nổi tụ tập lại nơi này, nhưng mà bọn họ cách hành lang lầu hai ít nhất còn hơn hai mươi mét, muốn cứu viện vẫn chậm một bước.

Cách gần nhất ngoại trừ Báo đốm bị thương cũng chỉ có Kỷ Dao, Kỷ Dao vội vàng xông lên phía trước, vỗ nhẹ lên thân linh cẩu, quát:

"Ngừng lại! Không được đả thương người!"

Linh cẩu như bị tròng lên một dây thừng rắn chắc vô hình, đột nhột dừng lại cách người nữ hầu nửa mét, biểu tình dại ra nhìn chằm chằm Kỷ Dao, tiếp theo một lần nữa biến thành hình người.

Báo đốm cũng biến trở về hình người, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Thấy một màn này nhóm cận vệ giống nhìn thấy chuyện thần quái đồng thời sửng sốt, qua hai giây mới chạy tới, đem Frank không rõ ràng lắm tình huống ba chân bốn cẳng mà đè lại, lại đâm lên cổ anh ta một mũi.

Người nữ hầu kia đồng dạng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì sao Kỷ Dao chỉ là vỗ Linh cẩu một cái hơn nữa quát lớn nó một câu, làm tên đang phát cuồng kia không tấn công mình nữa, nhưng cũng biết Kỷ Dao cứu mình, lập tức từ trên mặt đất bò dậy, cúi người hành đại lễ với Kỷ Dao, cảm kích không ngừng mà nói:

"Ngài Evans, cảm ơn ngài, nếu không vừa rồi chỉ sợ tôi đã lành ít dữ nhiều."



Kỷ Dao nói:

"Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

Bahrton cũng lập tức hành quân lễ với Kỷ Dao, trịnh trọng biểu đạt sự cảm ơn sâu sắc, tiếp theo giận dữ nói:

"Thằng nhóc Frank này hôm nay chỉ sợ là uống lộn thuốc, hoàn toàn giống như chó điên, không thể nói lý, quay về cần phải dạy dỗ lại mới được!"

Nói xong tay chặt xuống gáy Frank làm hắn lập tức ngất đi.

Mấy cận vệ còn lại đều là thuộc hạ của Bahrton, lại thấy anh bị thương không nhẹ, tự nhiên là không có ý kiến gì.

Chỉ có phó đội trưởng Yalman đưa ra nghi ngờ:

"Đội trưởng, Frank ngày thường không phải người xúc động như thế, trong này chắc có ẩn tình gì đó?"

Bahrton tức giận nói:

"Còn có ẩn tình gì, cậu không thấy được tôi bị thương nhiều như thế nào sao? Chẳng lẽ là do tôi ăn no rảnh rỗi đi tìm đánh!"

Yalman đành phải ngậm miệng không nói gì.

"A Dao! A Dao em không sao chứ?"

Louis nhận được báo cáo lo lắng sốt ruột mà chạy từ phòng họp tới, đem Kỷ Dao ôm chặt.

Vài cận vệ đang muốn nâng Frank rời đi, thấy Đại đế tới, lập tức dừng lại động tác cùng nhau hành lễ.

Kỷ Dao nắm Louis tay an ủi nói:

"Không có việc gì, anh xem em không phải còn đang rất khỏe mạnh hay sao?"

Louis thở dài một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng anh biết Kỷ Dao có được dị năng, nhưng quá quan tâm ắt sẽ loạn, chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhìn thấy người êm đẹp lông tóc vô thương mới có thể yên tâm.

Ngay sau đó anh nhìn về phía một nhóm cận vệ, trầm giọng nói:

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Bahrton che lại vai trái máu tươi chảy đầm đìa, đau lòng và tự trách mà trả lời:

"Hồi bẩm Bệ hạ, thuộc hạ của thần Frank bởi vì thích đánh bạc mà thiếu nợ, lúc trước thần cho cậu ta mượn tiền hai lần, nói cậu ta đừng đánh bạc nữa, cậu ta trước sau không nghe.

Vừa rồi Frank lại mượn thần một trăm ngàn, thần gần đây cũng không dư dả, nên cự tuyệt cậu ta. Ai ngờ Frank ghi hận trong lòng với thần rồi nổi cơn điên đánh nhau với thần, trong lúc nhất thời thần không phải là đối thủ của cậu ta nên rơi xuống thế hạ phong.

Đúng lúc có một nữ hầu đi qua đây, Frank quay lại tấn công cô ấy, may mắn có ngài Evans kịp thời xuất hiện, ngăn cản một hồi thảm kịch xảy ra.

Bệ hạ, là thần quản giáo không nghiêm, không có thể làm Frank từ bỏ tật xấu đánh bạc, thiếu chút nữa cùng nhau gây ra sự cố nghiêm trọng, xin Bệ hạ trách phạt!"

Louis mang theo hai phần phẫn nộ nói:

"Anh bỏ bê nhiệm vụ giám sát, cảnh cáo một lần, trừ ba tháng tiền lương, tên cận vệ này đánh bạc đả thương người ấn theo luật chuyển sang bên tư pháp xử lý.

Bahrton, về sau quản giáo tốt thuộc hạ của anh, tăng cường giám sát an toàn, đừng để ta nhìn thấy loại chuyện tương tự thế này xảy ra!"

Bahrton lớn tiếng đáp:

"Vâng thưa Bệ hạ, thuộc hạ bảo đảm tiếp thu giáo huấn, không có lần sau!"

Kỷ Dao lôi kéo tay áo Đại đế, thấp giọng nói:

"Louis, em cảm giác chuyện này không có đơn giản như thế, lại điều tra một chút nói không chừng sẽ có phát hiện khác."

Louis hơi nhíu mắt lại:

"Phải không? Bảo bối."

Bahrton sắc mặt thoáng chốc hơi đổi, khiêm tốn dò hỏi Kỷ Dao:

"Ngài Evans, xin hỏi ngài phát hiện chỗ nào khác thường hay sao?"

Kỷ Dao nhìn Louis liếc mắt một cái, có chút không biết trả lời như thế nào, rốt cuộc cậu chỉ nghe được một vài lời.

Nhưng là có thể khẳng định, Frank và Bahrton đêm nay cũng chưa chắc bởi vì vay tiền không được mới xảy ra trận xung đột này.

Cậu không biết rõ nội tình trong đó có gì khác hay không cũng không muốn nói dối, lại sợ Louis khinh suất mà xem nhẹ chuyện này.

Louis, lập tức bình tĩnh nói:

"Bảo bối, em lo lắng nhiều rồi, anh đưa em trở về nghỉ ngơi. Bahrton, các người nên làm gì thì làm đi."

Bahrton lại lần nữa đáp:

"Vâng thưa Bệ hạ!"

Louis đem Kỷ Dao đưa về phòng, Kỷ Dao còn không bỏ xuống được chuyện đó, liền nói:

"Louis.."

"Ừm, anh hiểu mà, A Dao của chúng ta thật là thông minh, anh sẽ cho người điều tra lại, tuyệt đối không buông tha một tên tâm thuật bất chính* âm thầm làm việc."

* Tâm thuật bất chính: Lòng không ngay thẳng.

Louis duỗi ngón tay ấn lên cánh môi mềm mại của Kỷ Dao, ngăn cản cậu nói tiếp, cái tay khác ôm lấy eo cậu, khắc chế nhẹ nhàng vuốt ve:

"Bất quá, bảo bối, em không cần vì loại việc nhỏ này hao tâm tổn sức, nhiệm vụ bây giờ của em chính là ăn ngon ngủ kĩ thả lỏng thể xác và tinh thần, đem bản thân dưỡng béo một chút."

Kỷ Dao trên mặt đỏ lên, dường như sợ ngứa muốn né tránh:

"Em đã mập hơn ba tháng trước hai ba ký, không thể lại mập thêm."

"Không được, còn chưa đủ, béo thêm một chút mới càng khỏe mạnh, xúc cảm cũng càng tốt hơn, anh thích."

Louis thoáng cúi đầu, ở bên tai cậu như gần như xa mà liếm hôn đụng vào, thì thầm với giọng nói mê hoặc.

Kỷ Dao ngăn không được mà cả người run rẩy, hoàn toàn không thể cự tuyệt:

"Vậy, vậy được rồi, em sẽ cố gắng.."

Louis lúc này mới hài lòng mà dời đi trận địa, hôn lên môi cậu.

Lời chưa nói hết đã biến mất giữa nụ hôn triền miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau