Chương 5
Nụ hôn đầu bị mất, ngón tay mò huyệt, ɭϊếʍ núm иɦũ ɦσα chảy ɖâʍ thủy
Hạ Tùng nghe được câu này, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, trước giờ tính tình anh luôn bình thản, khuôn mặt chưa từng hồng trước mặt người khác, đụng đến chuyện cần tranh chấp cũng sẽ tình nguyện chịu thiệt mà nhường đường, trong lòng anh mặc dù tức giận Hoắc Văn Việt ti tiện, nhưng quả thực không có bất kỳ cách nào có thể cự tuyệt.
Hoắc Văn Việt xem sắc mặt của anh, đang mong đợi từ trêи mặt anh thấy được sự hoang mang hoặc sợ hãi, còn có thể nghe anh cần xin mình tha thứ, nhưng trêи mặt Hạ Tùng không hề lo sợ, bộ dạng lại tuyệt đối không muốn cầu xin tha thứ. Hoắc Văn Việt không biết vì điều gì mà thân thể ngày càng hưng phấn, cả ngón tay của hắn không vào sâu bên trong nhục huyệt ướt mềm, mà đào khoét tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong, khẽ cười nói: “Thế nào? Thầy đáp ứng không?”
Hạ Tùng nhắm hai mắt, giọng nói nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Cậu muốn làm thì nhanh lên chút.” Tay nam nhân kỹ thuật vô cùng cao siêu, rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi, kinh nghiệm tình ái thoạt nhìn đặc biệt phong phú, so với những lúc tự anh an ủi chính mình còn thoải mái hơn.
Hoắc Văn Việt dính đến, cố ý nói: “Không phải là thấy vốn muốn để tôi làm anh? Cho nên mỗi ngày ở lì nơi này không chịu đi, trong lòng rất vui mừng ha? Chờ chút nữa còn có ƈôи ȶɦϊ.t chính thức đút anh sẽ sướиɠ hơn.”
Hạ Tùng kinh ngạc với da mặt dày của hắn, cắn môi không chịu trả lời, đến khi ngón cái nam nhân đùa bỡn đến âm đế anh, anh lại không kiềm chế được phát ra rêи rỉ, đuôi mắt rơi nước mắt, cả khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Thường ngày hơn nửa gương mặt của y đều bị kính mắt quê mùa che khuất, Hoắc Văn Việt còn chẳng bao giờ nghiêm túc chứng kiến khuôn mặt tự nhiên của anh, quan sát kỹ mới phát hiện anh cũng không tệ, vừa đúng là kiểu hắn thích. Hoắc Văn Việt lại càng hưng phấn, ngón tay hắn dọc theo nhục huyệt khuếch trương, cố tình chui vào hai ngón tay, đem lỗ thịt ướt mềm kéo căng ra, con mắt theo dõi hắn thịt đói khát ᘻút̼ hắn, thấp giọng nói: “Thật ɖâʍ, nhan sắc vẫn non, chưa dùng đến bao giờ à?”
Sắc mặt Hạ Tùng đỏ lên, anh cố gắng cắn môi, mắt đánh sang nơi khác, tuyệt đối không muốn đối mặt với chuyện thật rằng mình gần như bị cưỡng gian. Hoắc Văn Việt lớn lên quả thực không tệ, vóc người đẹp, nhưng Hạ Tùng đối với hắn một chút thiện cảm cũng không có, càng không muốn làᘻ ȶìиɦ với hắn, hơn nữa hai người còn là quan hệ thầy trò, nếu như bị người khác phát hiện.
Hạ Tùng không dám nghĩ nữa, sau đó y nhanh chóng nghe được tiếng Hoắc Văn Việt thở dốc, một tay tiến vào đồ ngủ của anh, nam nhân tựa hồ cực kỳ chán ghét bộ đồ cũ kỹ trêи người y, “Đúng là tên nhà quê, loại đồ ngủ giặt đến trắng bệch này không biết mặc được bao nhiêu năm rồi? Tiền lương của anh ít lắm sao? Một bộ quần áo cũng không mua nổi.” Hắn kéo vài cái không cởi được bộ đồ ngủ của hạ Tùng, đơn giản vừa dùng lực, bộ đồ ngủ vốn dĩ cũ kỹ lập tức bị hắn xé ra một vết rách lớn. Hoắc Văn Việt nghe thấy tiếng xoẹt, dường như càng hưng phấn hơn, lực đạo trêи tay nặng hơn.
“Đừng kéo!” Hạ Tùng cuối cùng cũng mở miệng, anh cầm tay nam nhân, trong ánh mắt mang theo chút cầu xin.
Hoắc Văn Việt cười lạnh một tiếng, cũng không vì anh ngăn cản, lực đạo trêи tay ngược lại càng mạnh hơn, “Tôi sẽ trả lại cho anh đồ mới, mua cho anh hẳn tám mười bộ.” hắn đã thấy thân thể dưới bộ đồ cũ, thân thể trắng muốt sáng bóng đang phát tán ra, mặt trêи không có một điểm tỳ vết, núm иɦũ ɦσα hồng nhạt bằng phẳng, nhan sắc tươi mới, quầng иɦũ ɦσα không lớn, vừa nhìn đã biết còn chưa từng chơi đùa qua. Hoắc Văn Việt híp mắt lại, không kịp chờ đợi tiến đến, lè lưỡi ɭϊếʍ lên một viên đầu иɦũ ɦσα.
“Ô!” Hạ Tùng cố gắng kìm chế, đầu иɦũ ɦσα bị ɭϊếʍ cảm giác khiến anh có chút ngứa, còn chưa có người ɭϊếʍ lên da thịt của anh, lửa nóng trêи đầu lưỡi nhưng lửa, lan toả trêи da thịt anh, nhanh chóng một mảng thịt lớn đều biến thành lãnh địa của hắn, dính nước miếng ẩm ướt.
Kɧօáϊ cảm run sợ từng chút phát ra, huống hồ nơi mẫn cảm nhất trêи cơ thể Hạ Tùng còn đang bị Hoắc Văn Việt vỗ về chơi đùa, hai ngón tay nhanh chóng ra vào huyệt động anh, chậm rãi ma sát mang theo tiếng nước bắn ra, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại chen thêm một ngón tay nữa vào.
“Ưm. . . “Hạ Tùng cắn môi, kiếm chế rêи rỉ, anh tuyệt đối không muốn dưới người khác cưỡng gian mà lại rêи rỉ ɖâʍ đãng, mặc dù thân thể anh đang được chơi đùa đặc biệt thoải mái. Thịt huyệt của anh còn chưa ăn nuốt thứ lớn như thế, tiểu huyệt của anh rất nhỏ, bình thường tự mình an ủi cho dò hai ngón tay vào mà thôi, mà cây gậy xoa bóp so với hai ngón tay không lớn hơn được bao nhiên, lại càng không lớn như ba ngón tay của nam nhân này.
” Lẳng lơ, da thịt lại trơn trượt thế này.” Hoắc Văn Việt cảm giác mình giống như phát hiện được một khó báu, dưới lớp bên ngoài quê mùa mà Hạ Tùng che giấu lại là một thân thể khiến hắn say mê, hắn ᘻút̼ hai viên đầu иɦũ ɦσα nho nhỏ cứng rắn lên, lại ɭϊếʍ theo đường cổ đi lên, “Lại có hầu kết, tôi còn tưởng rằng anh không phải đàn ông đâu.”
Hạ Tùng đối mặt với khiêu khích của hắn cố gắng kiềm chế không mở miệng, Hoắc Văn Việt mắt nhìn thẳng anh, ánh mắt đối phương cất giấu ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng, thấy được căng thẳng trong lòng Hạ Tùng, một giây sau đó, cằm của anh còn bị ᘻút̼ lên.
Trong đầu Hạ Tùng đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh Hoắc Văn Việt hôn môi cùng tiểu nam sinh khác, hai đầu lưỡi đỏ thân mật quấn quít một chỗ, ɭϊếʍ ᘻút̼ lần nhau, lẽ nào hai người họ cũng sẽ làm chuyện như vậy?
Hạ Tùng có chút không tiếp nhận được, mặc dù anh không phải người sạch sẽ, nhưng cũng hiểu được lại chuyện hôn môi thân mật này cần phải làm cùng người mình yêu, anh không có người yêu, ngay cả nụ hôn đầu đời vẫn còn ở đây, người đàn ông trước mặt này lại không biết hôn qua bao nhiêu tên đàn ông khác rồi.
Hạ Tùng nghĩ lung tung, đầu lưỡi nhục hồng lại càng ngày càng gấp, ngón tay ra vào trong nhục huyệt anh cũng ngày càng kịch liệt, Hạ Tùng cắn chặt môi, muốn trốn tránh nam nhân công kϊƈɦ, cuối cùng đầu lưỡi kia vẫn ɭϊếʍ lên bờ môi anh, mạnh mẽ ᘻút̼ vào trong khoang miệng anh.
“Ưm. . . ” Hạ Tùng không kiềm chế được rêи một tiếng, đầu lưỡi kia ướt át nóng như lửa, tuỳ ý ɭϊếʍ lấy ɭϊếʍ để trong khoang miệng anh, lúc ma sát với thịt mềm trêи hàm trêи, khiến toàn thân anh ngứa ngáy. Hạ Tùng nghĩ nếu như bây giờ cắn xuống một cái sẽ xảy ra hậu quả gì, vừa nghĩ đến có lẽ ngày mai người trêи toàn thế giới đều có thể nhìn thấy ảnh chụp hạ thể của anh, lập tức bỏ qua quyết định này.
Một tháng ở chung đủ khiến Hạ Tùng thăm dò được bao nhiêu tính tình đối phương, Hoắc Văn Việt chẳng qua chỉ thích thưởng thức cảm giác mới mẻ!? Có lẽ chẳng mấy chốc hắn sẽ chán, giống như trong chuyện đùa cợt trêu chọc anh, ban đầu không phải rất nhiệt tình hay sao? Cũng chỉ kiên trì được hai tuần mà thôi, nên Hạ Tùng quyết định nhịn xuống, anh tin chắc Hoắc Văn Việt chẳng mấy chốc sẽ dần mất hứng thú với anh, e rằng cũng không cần đến hai tuần. Coi như bị chó cắn hoặc đang dùng một cây gậy xoa bóp bằng thịt người đi!?
Ưu điểm lớn nhất của Hạ Tùng là nghĩ thoáng, từ nhỏ gặp gỡ bao người hầu như anh chưa từng đặc biệt cố chấp lần nào, cho dù là tranh cướp đồ vật ưu thích hay sợ hãi chuyện gì, anh tự biết an ủi mình mọi chuyện sẽ qua đi thôi, mà những chuyện kia cũng chỉ là quá khứ rồi, biến mất giữa con đường trong cuộc đời của anh, khiến anh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ ra.
Chuyện này có lẽ cũng chỉ qua một năm, anh cũng sẽ quên.
Hạ Tùng buông lỏng một chút, đầu lưỡi nam nhân ma sát trêи đầu lưỡi anh, anh thậm chí còn cảm thấy không tệ, nhưng vẫn có chút chán ghét như trước, dù sao người đàn ông này cũng không biết hôn qua bao nhiêu người rồi.
Hoắc Văn Việt nhận thấy anh không chuyên tâm, hơi tức giận cắn cắn lên bờ môi anh, cắn Hạ Tùng đau đến nhíu mày, hắn nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi Hạ Tùng, mạnh mẽ ᘻút̼ vào.
“Ô. . .” Hạ Tùng cố gắng thừa nhận, nước bọt của thiếu niên xấu xa này chảy ra thúc ép anh nuốt xuống, Hạ Tùng nuốt nước miếng xa lạ, trong lòng có phần khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn có thể nhịn xuống, nhưng chờ đến lúc đầu lưỡi bị ᘻút̼, anh có chút chóng mặt, trong nhục huyệt càng lúc càng ướt, ga giường phía dưới hẳn bị ɖâʍ dịch của anh thấm ướt một mảng nhỏ rồi.
“Thật tao, hôn môi cũng rất sướиɠ? Rõ ràng ướt thế này.” Hoắc Văn Việt mở miệng châm chọc anh, hắn rút ngón tay ra, nhìn ɖâʍ dịch trong suốt dính trêи ngón tay, tản ra mùi vị khiến toàn thân hắn hưng phấn không thôi, hắn muốn lè lưỡi ɭϊếʍ, nếm thử ɖâʍ thuỷ của tên lẳng lơ này rốt cuộc là mùi vị gì, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được. Hắn nhìn Hạ Tùng đôi mắt ẩm ướt dính dính cùng cánh môi khẽ hở, ác liệt đem ngón tay chen vào trong khoang miệng anh, “Lẳng lơ, nếm thử ɖâʍ thuỷ của mình chút.”
“Không muốn.” Hạ Tùng xấu hổ toàn thân run rẩy, muốn ngăn cản động tác của hắn, vẫn không kịp, ba ngón tay nam nhân vừa mạnh mẽ vừa thô bạo chen vào khoang miệng anh, mùi vị chất nhầy đã lan tràn trong cổ họng anh, rất nhanh sau đó anh đã thưởng thức được mùi vị dịch nhờn của mình.
Mùi vị tanh nồng khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho dù cố gắng đã giả bộ bình tĩnh, vẫn để lộ ra một vẻ bối rối, bộ ngực anh thở gấp, ngón tay nam nhân đùa bỡn lưỡi mềm của anh, chuẩn bị khuấy nước bọt trong khoang miệng anh, cuối cùng lúc lấy ngón tay ra, ngón tay càng ướt hơn, mặt trêи đều là nước bọt Hạ Tùng.
Hoắc Văn Việt nhìn dáng vẻ anh bị chính mình đùa bỡn đến sắc mặt đỏ bừng, thân thể lại càng hưng phấn, cuối cùng quyết định hưởng thụ bữa tiệc lớn của mình. Ánh mắt hắn chứng kiến Hạ Tùng mang theo thần sắc khuất nhục, cố tình nói: “Thầy ơi, đến giúp tôi cởi quần áo.” Hắn xấu xa cười rộ lên, “Không phải ngay cả năng lực ấy anh cũng không có!?”
Hạ Tùng khó tin nhìn hắn, thấy hắn bộ dạng không giống đang nói đùa, mới không thể không đứng lên, vươn tay mở nút áo trêи người hắn.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng dài tay cùng quấn jean, mặc như vậy càng khiến hắn trông có vẻ đẹp trai hơn. Hạ Tùng ở trường này được một tháng, cũng biết trường này có hai vị hot boy, một vị chính là người trước mặt này. Thanh danh của hắn ở trong trường không được tốt lắm, tuy là thành tích xuất sắc, thế nhưng tính khí quá thối nát, nhiều lần suýt chút nữa thì mẫu thuẫn với người khác, lại thích bắt nạt bạn học, đơn giản là cực kỳ xấu xa. Nhưng nam sinh xấu xa như vậy lại có rất nhiền bạn gái thích, phong cách trường này tương đối thoáng, không yêu cầu học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, cho nên rất nhiều nữ sinh lớp trêи thích mắt trang phục gì thì mặc cái đó, thường ngày đều có nữ sinh đến trước cửa tìm hắn tỏ tình, sau khi Hạ Tùng đến, chuyện như vậy chắc mỗi ngày ba lần.
Nếu như có thể, Hạ Tùng thật muốn trở về cái ngày mới đến đó, cho dù thế nào anh cũng phải nói rõ cùng Lý tiên sinh, để người ta không nên xếp anh cùng một tên hỗn thế ma vương này ở chung một chỗ.
” Làm sao? Sợ?” Hoắc Văn Việt cảm nhận được ngón tay anh hơi run, trêи mặt lộ ra nụ cười vui thích.
Hạ Tùng cắn môi, cố gắng kiềm chế, anh chậm rãi cởi nút áo nam nhân ra, làn da màu mật ong phía dưới liền lộ ra. Ngày hôm qua Hạ Tùng mới nhìn thấy phần trêи trần của người này, nhưng đây mới là lần đầu tiên quan sát gần như vậy. Hoắc Văn Việt gần mười tám tuổi, da thịt ẩn phía dưưới khiến người ta sợ hãi về sức lực của hắn, Hạ Tùng biết hắn hoàn toàn có thể ngăn chặn mình. Anh cởi hết nút áo sơ mi của Hoắc Văn Việt ra, cơ bụng rắn chắc trêи bụng sáng loáng hiện ngay trước mặt anh, nhìn thấy mà sắc mặt anh có chút phát nhiệt.
Mắt Hạ Tùng chú ý nam nhân thả điện thoại trong túi trêи, anh tự tay cởi ra nút buộc, cố tình làm ra vẻ cực kỳ khẩn trương đi kéo khoá quần của hắn, thứ trong quần nhô lên căn bản khiến người ta không bỏ qua được, Hạ Tùng biết tính khí người đàn ông này phải nói đặc biệt to lớn.
Từ lúc anh nhìn trêи áo mưa hắn đã dùng qua, có thể biết được sự thật này.
Hạ Tùng chờ đợi thời cơ, chờ đến lúc Hoắc Văn Việt buông lỏng, đột nhiên tự tay rút ra điện thoại hắn trong túi, lấy tốc độ cực nhanh nhảy xuống giường chạy về phía cửa sổ. Anh chỉ cần cầm điện thoại ném xuống dưới tầng, độ cao như vậy nhất định điện thoại sẽ hỏng, hình ảnh bên trong sẽ không thể tìm lại được nữa. Hạ Tùng cố gắng chạy đến cửa sổ, lần đầu tiên anh cảm thấy chán ghét gian phòng rộng lớn này của mình.
Đột nhiên thay đổi khiến Hoắc Văn Việt chỉ đơ ra trong chớp mắt, rất nhanh sau đó hắn như một con báo giận dữ nhảy dựng lên, tự tay kéo một cánh tay Hạ Tùng lại, Hạ Tùng cố gắng giãy dụa, cả người quỳ trêи sàn nhà, gạch men sứ lạnh như băng khiến đầu gối anh dường như muốn gãy mất, lúc va chạm phát ra một tiếng vang giòn tan.
“Giỏi thật đấy, còn muốn ném điện thoại của tôi?” Hoắc Văn Việt cười lạnh một tiếng, hắn không biết tên thầy giáo thoạt nhìn nhẫn nhục chịu đựng lại làm ra hành động như vậy, rõ ràng làm ra trò này hoàn toàn chọc giận hắn.
“Buông ra!” Hạ Tùng đau đến khuôn mặt nhíu lại, điện thoại bị quăng ở phía trước, làm cho anh không với tay đến được, Sau đó anh nghe được một tiếng khoá kéo xuống, một giây sau đó, một cây cứng rắn nóng như lửa chống trêи miệng huyệt anh, hướng miệng huyệt ướt mềm ma sát vài cái, lúc anh đang trợn to hai mắt, không chút do dự thô bạo đâm vào.
Hạ Tùng nghe được câu này, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, trước giờ tính tình anh luôn bình thản, khuôn mặt chưa từng hồng trước mặt người khác, đụng đến chuyện cần tranh chấp cũng sẽ tình nguyện chịu thiệt mà nhường đường, trong lòng anh mặc dù tức giận Hoắc Văn Việt ti tiện, nhưng quả thực không có bất kỳ cách nào có thể cự tuyệt.
Hoắc Văn Việt xem sắc mặt của anh, đang mong đợi từ trêи mặt anh thấy được sự hoang mang hoặc sợ hãi, còn có thể nghe anh cần xin mình tha thứ, nhưng trêи mặt Hạ Tùng không hề lo sợ, bộ dạng lại tuyệt đối không muốn cầu xin tha thứ. Hoắc Văn Việt không biết vì điều gì mà thân thể ngày càng hưng phấn, cả ngón tay của hắn không vào sâu bên trong nhục huyệt ướt mềm, mà đào khoét tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong, khẽ cười nói: “Thế nào? Thầy đáp ứng không?”
Hạ Tùng nhắm hai mắt, giọng nói nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Cậu muốn làm thì nhanh lên chút.” Tay nam nhân kỹ thuật vô cùng cao siêu, rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi, kinh nghiệm tình ái thoạt nhìn đặc biệt phong phú, so với những lúc tự anh an ủi chính mình còn thoải mái hơn.
Hoắc Văn Việt dính đến, cố ý nói: “Không phải là thấy vốn muốn để tôi làm anh? Cho nên mỗi ngày ở lì nơi này không chịu đi, trong lòng rất vui mừng ha? Chờ chút nữa còn có ƈôи ȶɦϊ.t chính thức đút anh sẽ sướиɠ hơn.”
Hạ Tùng kinh ngạc với da mặt dày của hắn, cắn môi không chịu trả lời, đến khi ngón cái nam nhân đùa bỡn đến âm đế anh, anh lại không kiềm chế được phát ra rêи rỉ, đuôi mắt rơi nước mắt, cả khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Thường ngày hơn nửa gương mặt của y đều bị kính mắt quê mùa che khuất, Hoắc Văn Việt còn chẳng bao giờ nghiêm túc chứng kiến khuôn mặt tự nhiên của anh, quan sát kỹ mới phát hiện anh cũng không tệ, vừa đúng là kiểu hắn thích. Hoắc Văn Việt lại càng hưng phấn, ngón tay hắn dọc theo nhục huyệt khuếch trương, cố tình chui vào hai ngón tay, đem lỗ thịt ướt mềm kéo căng ra, con mắt theo dõi hắn thịt đói khát ᘻút̼ hắn, thấp giọng nói: “Thật ɖâʍ, nhan sắc vẫn non, chưa dùng đến bao giờ à?”
Sắc mặt Hạ Tùng đỏ lên, anh cố gắng cắn môi, mắt đánh sang nơi khác, tuyệt đối không muốn đối mặt với chuyện thật rằng mình gần như bị cưỡng gian. Hoắc Văn Việt lớn lên quả thực không tệ, vóc người đẹp, nhưng Hạ Tùng đối với hắn một chút thiện cảm cũng không có, càng không muốn làᘻ ȶìиɦ với hắn, hơn nữa hai người còn là quan hệ thầy trò, nếu như bị người khác phát hiện.
Hạ Tùng không dám nghĩ nữa, sau đó y nhanh chóng nghe được tiếng Hoắc Văn Việt thở dốc, một tay tiến vào đồ ngủ của anh, nam nhân tựa hồ cực kỳ chán ghét bộ đồ cũ kỹ trêи người y, “Đúng là tên nhà quê, loại đồ ngủ giặt đến trắng bệch này không biết mặc được bao nhiêu năm rồi? Tiền lương của anh ít lắm sao? Một bộ quần áo cũng không mua nổi.” Hắn kéo vài cái không cởi được bộ đồ ngủ của hạ Tùng, đơn giản vừa dùng lực, bộ đồ ngủ vốn dĩ cũ kỹ lập tức bị hắn xé ra một vết rách lớn. Hoắc Văn Việt nghe thấy tiếng xoẹt, dường như càng hưng phấn hơn, lực đạo trêи tay nặng hơn.
“Đừng kéo!” Hạ Tùng cuối cùng cũng mở miệng, anh cầm tay nam nhân, trong ánh mắt mang theo chút cầu xin.
Hoắc Văn Việt cười lạnh một tiếng, cũng không vì anh ngăn cản, lực đạo trêи tay ngược lại càng mạnh hơn, “Tôi sẽ trả lại cho anh đồ mới, mua cho anh hẳn tám mười bộ.” hắn đã thấy thân thể dưới bộ đồ cũ, thân thể trắng muốt sáng bóng đang phát tán ra, mặt trêи không có một điểm tỳ vết, núm иɦũ ɦσα hồng nhạt bằng phẳng, nhan sắc tươi mới, quầng иɦũ ɦσα không lớn, vừa nhìn đã biết còn chưa từng chơi đùa qua. Hoắc Văn Việt híp mắt lại, không kịp chờ đợi tiến đến, lè lưỡi ɭϊếʍ lên một viên đầu иɦũ ɦσα.
“Ô!” Hạ Tùng cố gắng kìm chế, đầu иɦũ ɦσα bị ɭϊếʍ cảm giác khiến anh có chút ngứa, còn chưa có người ɭϊếʍ lên da thịt của anh, lửa nóng trêи đầu lưỡi nhưng lửa, lan toả trêи da thịt anh, nhanh chóng một mảng thịt lớn đều biến thành lãnh địa của hắn, dính nước miếng ẩm ướt.
Kɧօáϊ cảm run sợ từng chút phát ra, huống hồ nơi mẫn cảm nhất trêи cơ thể Hạ Tùng còn đang bị Hoắc Văn Việt vỗ về chơi đùa, hai ngón tay nhanh chóng ra vào huyệt động anh, chậm rãi ma sát mang theo tiếng nước bắn ra, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại chen thêm một ngón tay nữa vào.
“Ưm. . . “Hạ Tùng cắn môi, kiếm chế rêи rỉ, anh tuyệt đối không muốn dưới người khác cưỡng gian mà lại rêи rỉ ɖâʍ đãng, mặc dù thân thể anh đang được chơi đùa đặc biệt thoải mái. Thịt huyệt của anh còn chưa ăn nuốt thứ lớn như thế, tiểu huyệt của anh rất nhỏ, bình thường tự mình an ủi cho dò hai ngón tay vào mà thôi, mà cây gậy xoa bóp so với hai ngón tay không lớn hơn được bao nhiên, lại càng không lớn như ba ngón tay của nam nhân này.
” Lẳng lơ, da thịt lại trơn trượt thế này.” Hoắc Văn Việt cảm giác mình giống như phát hiện được một khó báu, dưới lớp bên ngoài quê mùa mà Hạ Tùng che giấu lại là một thân thể khiến hắn say mê, hắn ᘻút̼ hai viên đầu иɦũ ɦσα nho nhỏ cứng rắn lên, lại ɭϊếʍ theo đường cổ đi lên, “Lại có hầu kết, tôi còn tưởng rằng anh không phải đàn ông đâu.”
Hạ Tùng đối mặt với khiêu khích của hắn cố gắng kiềm chế không mở miệng, Hoắc Văn Việt mắt nhìn thẳng anh, ánh mắt đối phương cất giấu ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng, thấy được căng thẳng trong lòng Hạ Tùng, một giây sau đó, cằm của anh còn bị ᘻút̼ lên.
Trong đầu Hạ Tùng đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh Hoắc Văn Việt hôn môi cùng tiểu nam sinh khác, hai đầu lưỡi đỏ thân mật quấn quít một chỗ, ɭϊếʍ ᘻút̼ lần nhau, lẽ nào hai người họ cũng sẽ làm chuyện như vậy?
Hạ Tùng có chút không tiếp nhận được, mặc dù anh không phải người sạch sẽ, nhưng cũng hiểu được lại chuyện hôn môi thân mật này cần phải làm cùng người mình yêu, anh không có người yêu, ngay cả nụ hôn đầu đời vẫn còn ở đây, người đàn ông trước mặt này lại không biết hôn qua bao nhiêu tên đàn ông khác rồi.
Hạ Tùng nghĩ lung tung, đầu lưỡi nhục hồng lại càng ngày càng gấp, ngón tay ra vào trong nhục huyệt anh cũng ngày càng kịch liệt, Hạ Tùng cắn chặt môi, muốn trốn tránh nam nhân công kϊƈɦ, cuối cùng đầu lưỡi kia vẫn ɭϊếʍ lên bờ môi anh, mạnh mẽ ᘻút̼ vào trong khoang miệng anh.
“Ưm. . . ” Hạ Tùng không kiềm chế được rêи một tiếng, đầu lưỡi kia ướt át nóng như lửa, tuỳ ý ɭϊếʍ lấy ɭϊếʍ để trong khoang miệng anh, lúc ma sát với thịt mềm trêи hàm trêи, khiến toàn thân anh ngứa ngáy. Hạ Tùng nghĩ nếu như bây giờ cắn xuống một cái sẽ xảy ra hậu quả gì, vừa nghĩ đến có lẽ ngày mai người trêи toàn thế giới đều có thể nhìn thấy ảnh chụp hạ thể của anh, lập tức bỏ qua quyết định này.
Một tháng ở chung đủ khiến Hạ Tùng thăm dò được bao nhiêu tính tình đối phương, Hoắc Văn Việt chẳng qua chỉ thích thưởng thức cảm giác mới mẻ!? Có lẽ chẳng mấy chốc hắn sẽ chán, giống như trong chuyện đùa cợt trêu chọc anh, ban đầu không phải rất nhiệt tình hay sao? Cũng chỉ kiên trì được hai tuần mà thôi, nên Hạ Tùng quyết định nhịn xuống, anh tin chắc Hoắc Văn Việt chẳng mấy chốc sẽ dần mất hứng thú với anh, e rằng cũng không cần đến hai tuần. Coi như bị chó cắn hoặc đang dùng một cây gậy xoa bóp bằng thịt người đi!?
Ưu điểm lớn nhất của Hạ Tùng là nghĩ thoáng, từ nhỏ gặp gỡ bao người hầu như anh chưa từng đặc biệt cố chấp lần nào, cho dù là tranh cướp đồ vật ưu thích hay sợ hãi chuyện gì, anh tự biết an ủi mình mọi chuyện sẽ qua đi thôi, mà những chuyện kia cũng chỉ là quá khứ rồi, biến mất giữa con đường trong cuộc đời của anh, khiến anh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ ra.
Chuyện này có lẽ cũng chỉ qua một năm, anh cũng sẽ quên.
Hạ Tùng buông lỏng một chút, đầu lưỡi nam nhân ma sát trêи đầu lưỡi anh, anh thậm chí còn cảm thấy không tệ, nhưng vẫn có chút chán ghét như trước, dù sao người đàn ông này cũng không biết hôn qua bao nhiêu người rồi.
Hoắc Văn Việt nhận thấy anh không chuyên tâm, hơi tức giận cắn cắn lên bờ môi anh, cắn Hạ Tùng đau đến nhíu mày, hắn nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi Hạ Tùng, mạnh mẽ ᘻút̼ vào.
“Ô. . .” Hạ Tùng cố gắng thừa nhận, nước bọt của thiếu niên xấu xa này chảy ra thúc ép anh nuốt xuống, Hạ Tùng nuốt nước miếng xa lạ, trong lòng có phần khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn có thể nhịn xuống, nhưng chờ đến lúc đầu lưỡi bị ᘻút̼, anh có chút chóng mặt, trong nhục huyệt càng lúc càng ướt, ga giường phía dưới hẳn bị ɖâʍ dịch của anh thấm ướt một mảng nhỏ rồi.
“Thật tao, hôn môi cũng rất sướиɠ? Rõ ràng ướt thế này.” Hoắc Văn Việt mở miệng châm chọc anh, hắn rút ngón tay ra, nhìn ɖâʍ dịch trong suốt dính trêи ngón tay, tản ra mùi vị khiến toàn thân hắn hưng phấn không thôi, hắn muốn lè lưỡi ɭϊếʍ, nếm thử ɖâʍ thuỷ của tên lẳng lơ này rốt cuộc là mùi vị gì, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được. Hắn nhìn Hạ Tùng đôi mắt ẩm ướt dính dính cùng cánh môi khẽ hở, ác liệt đem ngón tay chen vào trong khoang miệng anh, “Lẳng lơ, nếm thử ɖâʍ thuỷ của mình chút.”
“Không muốn.” Hạ Tùng xấu hổ toàn thân run rẩy, muốn ngăn cản động tác của hắn, vẫn không kịp, ba ngón tay nam nhân vừa mạnh mẽ vừa thô bạo chen vào khoang miệng anh, mùi vị chất nhầy đã lan tràn trong cổ họng anh, rất nhanh sau đó anh đã thưởng thức được mùi vị dịch nhờn của mình.
Mùi vị tanh nồng khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho dù cố gắng đã giả bộ bình tĩnh, vẫn để lộ ra một vẻ bối rối, bộ ngực anh thở gấp, ngón tay nam nhân đùa bỡn lưỡi mềm của anh, chuẩn bị khuấy nước bọt trong khoang miệng anh, cuối cùng lúc lấy ngón tay ra, ngón tay càng ướt hơn, mặt trêи đều là nước bọt Hạ Tùng.
Hoắc Văn Việt nhìn dáng vẻ anh bị chính mình đùa bỡn đến sắc mặt đỏ bừng, thân thể lại càng hưng phấn, cuối cùng quyết định hưởng thụ bữa tiệc lớn của mình. Ánh mắt hắn chứng kiến Hạ Tùng mang theo thần sắc khuất nhục, cố tình nói: “Thầy ơi, đến giúp tôi cởi quần áo.” Hắn xấu xa cười rộ lên, “Không phải ngay cả năng lực ấy anh cũng không có!?”
Hạ Tùng khó tin nhìn hắn, thấy hắn bộ dạng không giống đang nói đùa, mới không thể không đứng lên, vươn tay mở nút áo trêи người hắn.
Nam nhân mặc áo sơ mi trắng dài tay cùng quấn jean, mặc như vậy càng khiến hắn trông có vẻ đẹp trai hơn. Hạ Tùng ở trường này được một tháng, cũng biết trường này có hai vị hot boy, một vị chính là người trước mặt này. Thanh danh của hắn ở trong trường không được tốt lắm, tuy là thành tích xuất sắc, thế nhưng tính khí quá thối nát, nhiều lần suýt chút nữa thì mẫu thuẫn với người khác, lại thích bắt nạt bạn học, đơn giản là cực kỳ xấu xa. Nhưng nam sinh xấu xa như vậy lại có rất nhiền bạn gái thích, phong cách trường này tương đối thoáng, không yêu cầu học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, cho nên rất nhiều nữ sinh lớp trêи thích mắt trang phục gì thì mặc cái đó, thường ngày đều có nữ sinh đến trước cửa tìm hắn tỏ tình, sau khi Hạ Tùng đến, chuyện như vậy chắc mỗi ngày ba lần.
Nếu như có thể, Hạ Tùng thật muốn trở về cái ngày mới đến đó, cho dù thế nào anh cũng phải nói rõ cùng Lý tiên sinh, để người ta không nên xếp anh cùng một tên hỗn thế ma vương này ở chung một chỗ.
” Làm sao? Sợ?” Hoắc Văn Việt cảm nhận được ngón tay anh hơi run, trêи mặt lộ ra nụ cười vui thích.
Hạ Tùng cắn môi, cố gắng kiềm chế, anh chậm rãi cởi nút áo nam nhân ra, làn da màu mật ong phía dưới liền lộ ra. Ngày hôm qua Hạ Tùng mới nhìn thấy phần trêи trần của người này, nhưng đây mới là lần đầu tiên quan sát gần như vậy. Hoắc Văn Việt gần mười tám tuổi, da thịt ẩn phía dưưới khiến người ta sợ hãi về sức lực của hắn, Hạ Tùng biết hắn hoàn toàn có thể ngăn chặn mình. Anh cởi hết nút áo sơ mi của Hoắc Văn Việt ra, cơ bụng rắn chắc trêи bụng sáng loáng hiện ngay trước mặt anh, nhìn thấy mà sắc mặt anh có chút phát nhiệt.
Mắt Hạ Tùng chú ý nam nhân thả điện thoại trong túi trêи, anh tự tay cởi ra nút buộc, cố tình làm ra vẻ cực kỳ khẩn trương đi kéo khoá quần của hắn, thứ trong quần nhô lên căn bản khiến người ta không bỏ qua được, Hạ Tùng biết tính khí người đàn ông này phải nói đặc biệt to lớn.
Từ lúc anh nhìn trêи áo mưa hắn đã dùng qua, có thể biết được sự thật này.
Hạ Tùng chờ đợi thời cơ, chờ đến lúc Hoắc Văn Việt buông lỏng, đột nhiên tự tay rút ra điện thoại hắn trong túi, lấy tốc độ cực nhanh nhảy xuống giường chạy về phía cửa sổ. Anh chỉ cần cầm điện thoại ném xuống dưới tầng, độ cao như vậy nhất định điện thoại sẽ hỏng, hình ảnh bên trong sẽ không thể tìm lại được nữa. Hạ Tùng cố gắng chạy đến cửa sổ, lần đầu tiên anh cảm thấy chán ghét gian phòng rộng lớn này của mình.
Đột nhiên thay đổi khiến Hoắc Văn Việt chỉ đơ ra trong chớp mắt, rất nhanh sau đó hắn như một con báo giận dữ nhảy dựng lên, tự tay kéo một cánh tay Hạ Tùng lại, Hạ Tùng cố gắng giãy dụa, cả người quỳ trêи sàn nhà, gạch men sứ lạnh như băng khiến đầu gối anh dường như muốn gãy mất, lúc va chạm phát ra một tiếng vang giòn tan.
“Giỏi thật đấy, còn muốn ném điện thoại của tôi?” Hoắc Văn Việt cười lạnh một tiếng, hắn không biết tên thầy giáo thoạt nhìn nhẫn nhục chịu đựng lại làm ra hành động như vậy, rõ ràng làm ra trò này hoàn toàn chọc giận hắn.
“Buông ra!” Hạ Tùng đau đến khuôn mặt nhíu lại, điện thoại bị quăng ở phía trước, làm cho anh không với tay đến được, Sau đó anh nghe được một tiếng khoá kéo xuống, một giây sau đó, một cây cứng rắn nóng như lửa chống trêи miệng huyệt anh, hướng miệng huyệt ướt mềm ma sát vài cái, lúc anh đang trợn to hai mắt, không chút do dự thô bạo đâm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất