Chương 11
Năm giây sau Đổng Xán Xán thở dài. Lúc này Đổng Lâm mới lên tiếng hỏi cậu: "Là trường nào?"
"Ngoại ngữ Du thành ạ..."
"Tỉnh thành sao?!"
Vương Mỹ Hi sửng sốt, nghiêm túc phủ định kế hoạch của Đổng Xán Xán: "Con muốn chuyển đến trường tốt hơn, ba mẹ nhất định tìm trường tốt nhất cho con, nhưng muốn ra khỏi Phong Dương thì không có cửa đâu."
Đổng Xán Xán đã sớm đoán được chuyện này, ồ lên một tiếng. Giờ ông bà ngoại cũng không ai đứng ra nói đỡ cho cậu nữa. Nói đùa sao, bọn họ hận không thể để Đổng Xán Xán học đại học luôn tại Phong Dương này.
Năng lực hành động của Vương Mỹ Hi rất mạnh. Ngay khi Đổng Xán Xán vừa kết thúc thi học kỳ bà đã tìm được trường mới cho cậu rồi. Từ nhỏ thành tích của Đổng Xán Xán không tốt nên bà cũng không cưỡng cầu cậu phải học tập quá nhiều. Nhưng mà bây giờ Đổng Xán Xán muốn học hành thật tốt, bà là phụ huynh chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ kĩ càng cho cậu.
Trước khi thi cuối kỳ Đổng Xán Xán không gặp lại Lễ Tiêu. Điện thoại thì bị mẹ tịch thu. Mấy ngày hôm nay đi thi đều là ông ngoại lái xe đưa đón cậu đến trường. Đổng Xán Xán không có lúc nào lén đi được.
Thi học kỳ môn cuối xong Đổng Xán Xán đi cùng Vương Mỹ Hi đến văn phòng chủ nhiệm để làm thủ tục chuyển trường. Làm xong đi ra, Đổng Xán Xán ôm tay Vương Mỹ Hi khóc chít chít đòi điện thoại đi động. Cậu nhận ra dù cậu không đi tìm Lễ Tiêu thì hắn cũng không bao giờ đến tìm cậu.
Vương Mỹ Hi bị Đổng Xán Xán quấn lấy thì hết cách, về đến nhà đành phải trả di động cho cậu: "Mẹ tin anh mới giúp anh chuyển trường. Anh muốn học hành tử tế thì chơi điện thoại cái gì?"
Đổng Xán Xán lấy điện thoại xong thì nhanh chóng về phòng, căn bản không nghe được mẹ quở trách gì. Cậu lòng đầy mong đợi mà mở điện thoại lên, hi vọng sẽ thấy thật nhiều, thật nhiều tin nhắn. Kết quả sau khi mở điện thoại chỉ thấy mỗi âm báo pin yếu cùng một tin nhắn thông báo tiền điện thoại sắp hết mà thôi.
Đổng Xán Xán nằm bẹp trên giường, hai chân đung đưa, bĩu môi gọi điện thoại cho Lễ Tiêu. Điện thoại vang hai hồi chuông thì bên kia bắt máy, khiến Đổng Xán Xán vô cùng kinh ngạc. Cậu còn nghĩ rằng, theo tính cách của Lễ Tiêu thì chuông phải reo ít nhất năm lần hắn mới bắt máy.
Đầu dây bên kia cũng không nói gì, chỉ trầm thấp ừ một tiếng, hơi nâng giọng giống như đang hỏi.
Nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của Lễ Tiêu, Đổng Xán Xán cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, còn ngồi dựng lên nói: "Lễ Tiêu ơi! Em được nghỉ đông rồi!"
Lần này hắn thản nhiên ừ một cái. Tay kia của Đổng Xán Xán nắm chặt ga trải giường, nói: "Anh còn ở Phong Dương không? Em đến tìm anh chơi được không?"
Bên kia im ắng một giây, Đổng Xán Xán nghe thấy âm thanh quần áo ma sát, sau đó Lễ Tiêu trả lời: "Tôi ở Du thành."
Trong phút chốc Đổng Xán Xán không biết phải nói gì, tim bỗng nhói một cái. Hai người trầm mặc lắng nghe nhịp thở của nhau thông qua chiếc điện thoại. Rồi Lễ Tiêu mở miệng trước: "Đổng Xán Xán."
Đổng Xán Xán đang chăm chú nhìn chậu trầu bà* vừa được mẹ cậu tưới nước trên khung cửa sổ. Lá nhọn xanh biếc vẫn còn óng ánh nước. Cậu không muốn lên tiếng, sợ vừa nói liền để lộ tâm tình chua xót hiện giờ.
"Em có thể tới thăm tôi."
Lễ Tiêu nhàn nhạt nói. Đổng Xán Xán hơi nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng. Lễ Tiêu ngữ khí mãnh liệt hơn chút nói: "Tôi mua vé cho em, đọc số căn cước công dân cho tôi.
Đổng Xán Xán hãy còn đang chìm trong cảm xúc hụt hẫng, trong đầu chỉ toàn là: Lễ Tiêu đi mất rồi, không chào hỏi mình câu nào đã rời đi, buồn quá, buồn quá...
Vì vậy Đổng Xán Xán ngoan ngoãn đọc số căn cước công dân cho Lễ Tiêu. Nếu như cậu tinh ý hơn chút thì sẽ phát hiện hôm nay Lễ Tiêu đối với cậu đặc biệt kiên nhẫn, ngữ khí trong điện thoại cũng ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều. Trước khi kết thúc cuộc gọi hắn còn dỗ cậu cúp máy trước.
Sau khi cúp máy, Đổng Xán Xán nhào vào trong chăn. Lễ Tiêu rời đi rồi, cậu thấy trong lòng vẫn êm ả như mặt hồ, chỉ là trong hồ không còn chú cá nào tung tăng bơi lội nữa. Bên ngoài nhìn có vẻ không có gì khác biệt nhưng chỉ có Đổng Xán Xán hiểu rõ cảm giác này trống rỗng đến nhường nào.
Ngay sau đó, điện thoại cậu "Ting" một tiếng, nhận được một tin nhắn. Đổng Xán Xán uể oải cầm điện thoại lên, thấy Lễ Tiêu gửi một tin nhắn. Nội dung rất đơn giản, là ảnh chụp màn hình tấm vé tàu cao tốc mua online, khởi hành từ Phong Dương lúc một giờ chiều đến Du thành lúc bốn giờ.
Đổng Xán Xán nhìn ảnh mà sửng sốt vài giây, đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy trong nháy mắt. Cậu nắm chặt điện thoại di động, vùi mặt vào gối, mãi đến khi khó thở đỏ bừng cả mặt mới ngẩng đầu lên. Cậu lại nhìn nhìn điện thoại lần nữa, cái tin nhắn kia vẫn còn ở đó, không phải do mình hoa mắt rồi.
"Lễ Tiêu à, em rất thích anh nha!"
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia nhỏ giọng nói. Mặt cậu đỏ bừng bừng, khóe miệng đến khi ăn cơm tối vẫn không hạ xuống.
Buổi tối, Đổng Xán Xán cầu xin Vương Mỹ Hi một lúc lâu bà mới đồng ý để cậu đi tỉnh thành một mình, chỉ là trước khi cậu đi thì dặn đi dặn lại: Giữ tiền cẩn thận, mỗi ngày báo bình an một lần, sau năm ngày bắt buộc phải quay về.
Thế là Đổng Xán Xán lưng đeo cặp sách, trong đó có một ngàn tiền mặt Vương Mỹ Hi đưa và bài tập nghỉ đông, và một va ly trắng nho nhỏ xuất phát.
Trên tàu cao tốc tín hiệu lúc mạnh lúc yếu. Trước khi lên xe Đổng Xán Xán đã gửi một tin cho Lễ Tiêu. Hắn cũng rất nhanh trả lời lại là đang đứng ở ga Du thành rồi. Đổng Xán Xán ngồi trên tàu cao tốc nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Lễ Tiêu hai ngày nay một chút liền đỏ mặt. Chị gái bên cạnh mới vừa nói vài câu với Đổng Xán Xán liền nhìn cậu trêu chọc: "Bạn học à, cậu đi gặp bạn gái phải không?"
Đổng Xán Xán hai mắt sáng rực, hé miệng cười không nói, nghĩ thầm mình thể hiện rõ ràng vậy sao. Cậu vui vẻ một đường, tới khi đến ga Du thành thì không cười nổi nữa.
Sau khi loa phát thanh của tàu thông báo đã đến trạm cuối, Đổng Xán Xán cười hì hì kéo va li xuống tàu thì điện thoại cậu rung lên báo: "Điện thoại của bạn đã tắt."
Đổng Xán Xán đứng trong sân ga người người ra ra vào vào chăm chăm nhìn điện thoại. Cậu đang định gọi điện cho Lễ Tiêu, giờ chỉ có thể nắm chặt điện thoại mà xuôi theo dòng người rời ga. Người đến Du thành nhiều vô cùng, cửa ra vào đã có không khí tết rồi. Cậu không nhìn rõ ai với ai, không rõ ai với ai.
Nơi đón người cũng đông nghìn nghịt, Đổng Xán Xán căn bản không biết đi đâu về đâu, chỉ có thể ôm chặt cặp sách cùng va li mà bị người ta xô tới lấn lui.
"Lễ Tiêu ơi! Lễ Tiêu, em ở đây!"
Đổng Xán Xán người nhỏ con mà thanh âm lại không nhỏ, tuy rằng không nhìn thấy người nhưng cậu há miệng hét lớn trong đám đông. Bên cạnh có mấy người nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ khó hiểu. Đổng Xán Xán gom một hơi thật lớn, hét to: "Lễ Tiêu ơi!!!"
Một giây sau, vali trong tay Đổng Xán Xán bị người đoạt lấy, cổ tay cậu cũng bị người tóm được, một ngoại lực lớn kéo cậu ra khỏi đoàn người. Đổng Xán Xán cảm thấy cổ bị người kia ôm lấy, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Đừng kêu nữa."
Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu che chở trước ngực, đứng cạnh cửa soát vé thủ công duy nhất. Đổng Xán Xán thở hổn hển. Cậu không biết vừa nãy Lễ Tiêu kéo cậu dùng bao nhiêu sức mà cánh tay cậu hiện giờ cảm giác như đứt luôn rồi.
"Không phải tôi đã dặn rất kỹ là đến nơi thì gọi cho tôi sao?"
Lễ Tiêu nhàn nhạt hỏi. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn hắn không rời mắt, đôi mắt hạnh như mắt tượng sáp, không hề nhúc nhích. Lễ Tiêu đang muốn hỏi thêm thì Đổng Xán Xán chợt đâm đầu vào lồng ngực hắn. Nhân viên soát vé bên cạnh thấy thế cười nói: "Hai anh em cậu quan hệ tốt thật đấy."
Lễ Tiêu không đẩy Đổng Xán Xán ra chỉ thở dài nói: "Đúng vậy."
Đổng Xán Xán giống như cái bánh nếp nhỏ, mãi đến tận hầm để xe vần dính lên người Lễ Tiêu. Hai người xa nhau chưa đầy hai tuần mà Lễ Tiêu đối với Đổng Xán Xán giống như ma túy vậy, khiến cậu thấy hắn liền không nhịn được mà muốn hút cho đã đời.
"Tại sao người kia lại nói em là em trai anh nha?"
Đổng Xán Xán lôi kéo cánh tay Lễ Tiêu. Lễ Tiêu đi rất nhanh, lạnh lùng không trả lời cậu. Đổng Xán Xán lon ton đi theo hắn: "Lễ Tiêu ơi anh có nhớ em không nha? Em rất nhớ anh đó!"
Lễ Tiêu vẫn bước nhanh về trước như cũ, không trả lời cậu, chỉ là sắc mặt cũng không tồi, bước chân nhẹ như mây mang theo tâm tình vui vẻ.
Đến khu C Lễ Tiêu dừng trước một chiếc xe thương vụ lớn màu đen. Cửa xe tự động mở ra, Đổng Xán Xán theo sau hắn tò mò nhìn nhìn. Lễ Tiêu mang theo va li của cậu lên xen, sau khi lên thì nhướng cằm với Đổng Xán Xán: "Lên đi."
Biểu tình Đổng Xán Xán có chút mù mịt. Cậu không hiểu lắm, Lễ Tiêu ở Phong Dương nhìn qua rất nghèo, hút chính là loại thuốc lá sáu tệ năm chất lượng kém, giờ thì sao lại có xe cao cấp tới đón hắn như vậy?
Nhưng Đổng Xán Xán cũng không nghĩ nhiều mà lên xe. Lễ Tiêu nói với tài xế: "Quay về đi."
Tài xế đeo găng tay trắng, cung kính nói: "Được."
Đổng Xán Xán mới lạ nhổm dậy vịn vào ghế trước nhìn tài xế. Tài xế đầu trọc, dáng dấp khoảng hơn ba mươi tuổi. Trong mắt Đổng Xán Xán mang theo ý cười, đây là lần đầu cậu thấy tài xế riêng giống như trên ti vi đó.
"Chào bác tài, cháu là Đổng Xán Xán."
Cậu tự nhiên mà giới thiệu bản thân. Tài xế cũng hơi nghiêng đầu đáp: "Chào cậu, gọi tôi Nhâm thúc là được rồi."
"Được ạ, chào Nhâm thúc."
Đổng Xán Xán ngồi lại chỗ của mình. Cậu liếc nhìn gương chiếu hậu rồi bỗng dán vào Lễ Tiêu ngồi cạnh. Lễ Tiêu rũ mắt nhìn cậu. Đáy mắt Đổng Xán Xán giấu một ít tình cảm thầm kín, quay mặt kề sát tai Lễ Tiêu thủ thỉ: "Hôn một chút được không anh ơi?"
"Ngoại ngữ Du thành ạ..."
"Tỉnh thành sao?!"
Vương Mỹ Hi sửng sốt, nghiêm túc phủ định kế hoạch của Đổng Xán Xán: "Con muốn chuyển đến trường tốt hơn, ba mẹ nhất định tìm trường tốt nhất cho con, nhưng muốn ra khỏi Phong Dương thì không có cửa đâu."
Đổng Xán Xán đã sớm đoán được chuyện này, ồ lên một tiếng. Giờ ông bà ngoại cũng không ai đứng ra nói đỡ cho cậu nữa. Nói đùa sao, bọn họ hận không thể để Đổng Xán Xán học đại học luôn tại Phong Dương này.
Năng lực hành động của Vương Mỹ Hi rất mạnh. Ngay khi Đổng Xán Xán vừa kết thúc thi học kỳ bà đã tìm được trường mới cho cậu rồi. Từ nhỏ thành tích của Đổng Xán Xán không tốt nên bà cũng không cưỡng cầu cậu phải học tập quá nhiều. Nhưng mà bây giờ Đổng Xán Xán muốn học hành thật tốt, bà là phụ huynh chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ kĩ càng cho cậu.
Trước khi thi cuối kỳ Đổng Xán Xán không gặp lại Lễ Tiêu. Điện thoại thì bị mẹ tịch thu. Mấy ngày hôm nay đi thi đều là ông ngoại lái xe đưa đón cậu đến trường. Đổng Xán Xán không có lúc nào lén đi được.
Thi học kỳ môn cuối xong Đổng Xán Xán đi cùng Vương Mỹ Hi đến văn phòng chủ nhiệm để làm thủ tục chuyển trường. Làm xong đi ra, Đổng Xán Xán ôm tay Vương Mỹ Hi khóc chít chít đòi điện thoại đi động. Cậu nhận ra dù cậu không đi tìm Lễ Tiêu thì hắn cũng không bao giờ đến tìm cậu.
Vương Mỹ Hi bị Đổng Xán Xán quấn lấy thì hết cách, về đến nhà đành phải trả di động cho cậu: "Mẹ tin anh mới giúp anh chuyển trường. Anh muốn học hành tử tế thì chơi điện thoại cái gì?"
Đổng Xán Xán lấy điện thoại xong thì nhanh chóng về phòng, căn bản không nghe được mẹ quở trách gì. Cậu lòng đầy mong đợi mà mở điện thoại lên, hi vọng sẽ thấy thật nhiều, thật nhiều tin nhắn. Kết quả sau khi mở điện thoại chỉ thấy mỗi âm báo pin yếu cùng một tin nhắn thông báo tiền điện thoại sắp hết mà thôi.
Đổng Xán Xán nằm bẹp trên giường, hai chân đung đưa, bĩu môi gọi điện thoại cho Lễ Tiêu. Điện thoại vang hai hồi chuông thì bên kia bắt máy, khiến Đổng Xán Xán vô cùng kinh ngạc. Cậu còn nghĩ rằng, theo tính cách của Lễ Tiêu thì chuông phải reo ít nhất năm lần hắn mới bắt máy.
Đầu dây bên kia cũng không nói gì, chỉ trầm thấp ừ một tiếng, hơi nâng giọng giống như đang hỏi.
Nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của Lễ Tiêu, Đổng Xán Xán cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, còn ngồi dựng lên nói: "Lễ Tiêu ơi! Em được nghỉ đông rồi!"
Lần này hắn thản nhiên ừ một cái. Tay kia của Đổng Xán Xán nắm chặt ga trải giường, nói: "Anh còn ở Phong Dương không? Em đến tìm anh chơi được không?"
Bên kia im ắng một giây, Đổng Xán Xán nghe thấy âm thanh quần áo ma sát, sau đó Lễ Tiêu trả lời: "Tôi ở Du thành."
Trong phút chốc Đổng Xán Xán không biết phải nói gì, tim bỗng nhói một cái. Hai người trầm mặc lắng nghe nhịp thở của nhau thông qua chiếc điện thoại. Rồi Lễ Tiêu mở miệng trước: "Đổng Xán Xán."
Đổng Xán Xán đang chăm chú nhìn chậu trầu bà* vừa được mẹ cậu tưới nước trên khung cửa sổ. Lá nhọn xanh biếc vẫn còn óng ánh nước. Cậu không muốn lên tiếng, sợ vừa nói liền để lộ tâm tình chua xót hiện giờ.
"Em có thể tới thăm tôi."
Lễ Tiêu nhàn nhạt nói. Đổng Xán Xán hơi nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng. Lễ Tiêu ngữ khí mãnh liệt hơn chút nói: "Tôi mua vé cho em, đọc số căn cước công dân cho tôi.
Đổng Xán Xán hãy còn đang chìm trong cảm xúc hụt hẫng, trong đầu chỉ toàn là: Lễ Tiêu đi mất rồi, không chào hỏi mình câu nào đã rời đi, buồn quá, buồn quá...
Vì vậy Đổng Xán Xán ngoan ngoãn đọc số căn cước công dân cho Lễ Tiêu. Nếu như cậu tinh ý hơn chút thì sẽ phát hiện hôm nay Lễ Tiêu đối với cậu đặc biệt kiên nhẫn, ngữ khí trong điện thoại cũng ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều. Trước khi kết thúc cuộc gọi hắn còn dỗ cậu cúp máy trước.
Sau khi cúp máy, Đổng Xán Xán nhào vào trong chăn. Lễ Tiêu rời đi rồi, cậu thấy trong lòng vẫn êm ả như mặt hồ, chỉ là trong hồ không còn chú cá nào tung tăng bơi lội nữa. Bên ngoài nhìn có vẻ không có gì khác biệt nhưng chỉ có Đổng Xán Xán hiểu rõ cảm giác này trống rỗng đến nhường nào.
Ngay sau đó, điện thoại cậu "Ting" một tiếng, nhận được một tin nhắn. Đổng Xán Xán uể oải cầm điện thoại lên, thấy Lễ Tiêu gửi một tin nhắn. Nội dung rất đơn giản, là ảnh chụp màn hình tấm vé tàu cao tốc mua online, khởi hành từ Phong Dương lúc một giờ chiều đến Du thành lúc bốn giờ.
Đổng Xán Xán nhìn ảnh mà sửng sốt vài giây, đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy trong nháy mắt. Cậu nắm chặt điện thoại di động, vùi mặt vào gối, mãi đến khi khó thở đỏ bừng cả mặt mới ngẩng đầu lên. Cậu lại nhìn nhìn điện thoại lần nữa, cái tin nhắn kia vẫn còn ở đó, không phải do mình hoa mắt rồi.
"Lễ Tiêu à, em rất thích anh nha!"
Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia nhỏ giọng nói. Mặt cậu đỏ bừng bừng, khóe miệng đến khi ăn cơm tối vẫn không hạ xuống.
Buổi tối, Đổng Xán Xán cầu xin Vương Mỹ Hi một lúc lâu bà mới đồng ý để cậu đi tỉnh thành một mình, chỉ là trước khi cậu đi thì dặn đi dặn lại: Giữ tiền cẩn thận, mỗi ngày báo bình an một lần, sau năm ngày bắt buộc phải quay về.
Thế là Đổng Xán Xán lưng đeo cặp sách, trong đó có một ngàn tiền mặt Vương Mỹ Hi đưa và bài tập nghỉ đông, và một va ly trắng nho nhỏ xuất phát.
Trên tàu cao tốc tín hiệu lúc mạnh lúc yếu. Trước khi lên xe Đổng Xán Xán đã gửi một tin cho Lễ Tiêu. Hắn cũng rất nhanh trả lời lại là đang đứng ở ga Du thành rồi. Đổng Xán Xán ngồi trên tàu cao tốc nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Lễ Tiêu hai ngày nay một chút liền đỏ mặt. Chị gái bên cạnh mới vừa nói vài câu với Đổng Xán Xán liền nhìn cậu trêu chọc: "Bạn học à, cậu đi gặp bạn gái phải không?"
Đổng Xán Xán hai mắt sáng rực, hé miệng cười không nói, nghĩ thầm mình thể hiện rõ ràng vậy sao. Cậu vui vẻ một đường, tới khi đến ga Du thành thì không cười nổi nữa.
Sau khi loa phát thanh của tàu thông báo đã đến trạm cuối, Đổng Xán Xán cười hì hì kéo va li xuống tàu thì điện thoại cậu rung lên báo: "Điện thoại của bạn đã tắt."
Đổng Xán Xán đứng trong sân ga người người ra ra vào vào chăm chăm nhìn điện thoại. Cậu đang định gọi điện cho Lễ Tiêu, giờ chỉ có thể nắm chặt điện thoại mà xuôi theo dòng người rời ga. Người đến Du thành nhiều vô cùng, cửa ra vào đã có không khí tết rồi. Cậu không nhìn rõ ai với ai, không rõ ai với ai.
Nơi đón người cũng đông nghìn nghịt, Đổng Xán Xán căn bản không biết đi đâu về đâu, chỉ có thể ôm chặt cặp sách cùng va li mà bị người ta xô tới lấn lui.
"Lễ Tiêu ơi! Lễ Tiêu, em ở đây!"
Đổng Xán Xán người nhỏ con mà thanh âm lại không nhỏ, tuy rằng không nhìn thấy người nhưng cậu há miệng hét lớn trong đám đông. Bên cạnh có mấy người nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ khó hiểu. Đổng Xán Xán gom một hơi thật lớn, hét to: "Lễ Tiêu ơi!!!"
Một giây sau, vali trong tay Đổng Xán Xán bị người đoạt lấy, cổ tay cậu cũng bị người tóm được, một ngoại lực lớn kéo cậu ra khỏi đoàn người. Đổng Xán Xán cảm thấy cổ bị người kia ôm lấy, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Đừng kêu nữa."
Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu che chở trước ngực, đứng cạnh cửa soát vé thủ công duy nhất. Đổng Xán Xán thở hổn hển. Cậu không biết vừa nãy Lễ Tiêu kéo cậu dùng bao nhiêu sức mà cánh tay cậu hiện giờ cảm giác như đứt luôn rồi.
"Không phải tôi đã dặn rất kỹ là đến nơi thì gọi cho tôi sao?"
Lễ Tiêu nhàn nhạt hỏi. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn hắn không rời mắt, đôi mắt hạnh như mắt tượng sáp, không hề nhúc nhích. Lễ Tiêu đang muốn hỏi thêm thì Đổng Xán Xán chợt đâm đầu vào lồng ngực hắn. Nhân viên soát vé bên cạnh thấy thế cười nói: "Hai anh em cậu quan hệ tốt thật đấy."
Lễ Tiêu không đẩy Đổng Xán Xán ra chỉ thở dài nói: "Đúng vậy."
Đổng Xán Xán giống như cái bánh nếp nhỏ, mãi đến tận hầm để xe vần dính lên người Lễ Tiêu. Hai người xa nhau chưa đầy hai tuần mà Lễ Tiêu đối với Đổng Xán Xán giống như ma túy vậy, khiến cậu thấy hắn liền không nhịn được mà muốn hút cho đã đời.
"Tại sao người kia lại nói em là em trai anh nha?"
Đổng Xán Xán lôi kéo cánh tay Lễ Tiêu. Lễ Tiêu đi rất nhanh, lạnh lùng không trả lời cậu. Đổng Xán Xán lon ton đi theo hắn: "Lễ Tiêu ơi anh có nhớ em không nha? Em rất nhớ anh đó!"
Lễ Tiêu vẫn bước nhanh về trước như cũ, không trả lời cậu, chỉ là sắc mặt cũng không tồi, bước chân nhẹ như mây mang theo tâm tình vui vẻ.
Đến khu C Lễ Tiêu dừng trước một chiếc xe thương vụ lớn màu đen. Cửa xe tự động mở ra, Đổng Xán Xán theo sau hắn tò mò nhìn nhìn. Lễ Tiêu mang theo va li của cậu lên xen, sau khi lên thì nhướng cằm với Đổng Xán Xán: "Lên đi."
Biểu tình Đổng Xán Xán có chút mù mịt. Cậu không hiểu lắm, Lễ Tiêu ở Phong Dương nhìn qua rất nghèo, hút chính là loại thuốc lá sáu tệ năm chất lượng kém, giờ thì sao lại có xe cao cấp tới đón hắn như vậy?
Nhưng Đổng Xán Xán cũng không nghĩ nhiều mà lên xe. Lễ Tiêu nói với tài xế: "Quay về đi."
Tài xế đeo găng tay trắng, cung kính nói: "Được."
Đổng Xán Xán mới lạ nhổm dậy vịn vào ghế trước nhìn tài xế. Tài xế đầu trọc, dáng dấp khoảng hơn ba mươi tuổi. Trong mắt Đổng Xán Xán mang theo ý cười, đây là lần đầu cậu thấy tài xế riêng giống như trên ti vi đó.
"Chào bác tài, cháu là Đổng Xán Xán."
Cậu tự nhiên mà giới thiệu bản thân. Tài xế cũng hơi nghiêng đầu đáp: "Chào cậu, gọi tôi Nhâm thúc là được rồi."
"Được ạ, chào Nhâm thúc."
Đổng Xán Xán ngồi lại chỗ của mình. Cậu liếc nhìn gương chiếu hậu rồi bỗng dán vào Lễ Tiêu ngồi cạnh. Lễ Tiêu rũ mắt nhìn cậu. Đáy mắt Đổng Xán Xán giấu một ít tình cảm thầm kín, quay mặt kề sát tai Lễ Tiêu thủ thỉ: "Hôn một chút được không anh ơi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất