Chương 13
Sau khi trở lại phòng Đổng Xán Xán nóng lòng lấy mấy bao thuốc từ trong vali ra. Cậu mang theo rất nhiều thuốc lá. Do sắp đến tết nên mẹ cậu nhập rất nhiều loại. Mặc dù Đổng Xán Xán không hút thuốc nhưng từ nhỏ ở cửa hàng bán sỉ, loại nào hàng xịn cậu đều biết. Mấy bao cậu lấy đều rất xịn đó.
"Không phải anh thích hút cái này sao?"
Đổng Xán Xán mở bao thuốc ra. Lễ Tiêu nhìn cậu xếp hết mấy bao thuốc lên khay trà, đi tới cầm một bao trên tay Đổng Xán Xán nói: "Sau này đừng mang thuốc lá cho tôi nữa."
Đổng Xán Xán ngẩng đầu hỏi: "Tại sao vậy anh?"
Lễ Tiêu cúi đầu nâng cằm Đổng Xán Xán, nhẹ in lên môi cậu một nụ hôn, vừa chạm đã tách ra: "Không có tại sao."
Đổng Xán Xán không ngờ bản thân đợi lâu như vậy lại chỉ nhận được một nụ hôn phớt chợt đến chợt đi, chưa cảm nhận được gì hắn đã rời môi rồi. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn đuôi mắt hơi cong lên của Lễ Tiêu thầm nghĩ nếu không phải do khí tràng của hắn quá mạnh mẽ, nhất định sẽ có rất nhiều người khen hắn xinh đẹp.
"Lễ Tiêu ơi, anh thích em đúng không? Anh thích em mới hôn em, đúng không nha?"
Sau khi Lễ Tiêu rút một điếu thuốc cho lên miệng châm lửa hút một ngụm rồi nhả khói mù mịt, Đổng Xán Xán mới chậm rãi hỏi.
Khói thuốc lờ mờ che khuất khuôn mặt Lễ Tiêu. Đổng Xán Xán mở to hai mắt, Lễ Tiêu rũ mắt nhìn cậu, trong mắt đem theo một tia cảm xúc khó nói thành lời. Hắn rời mắt quay đi, thản nhiên nói: "Đi tắm đi."
Đổng Xán Xán thất bại lần hai, thất vọng nhìn bóng lưng hắn, phụng phịu: "Chắc chắn là anh thích em rùi."
"Bụp" một tiếng, cái khăn tắm rơi trên đầu Đổng Xán Xán. Giọng nói của Lễ Tiêu lại vang lên: "Em đi tắm trước đi."
Trong phòng tắm, Đổng Xán Xán dùng bông tắm chà người. Cậu cúi sát đầu ngửi ngửi bông tắm, trong đầu xuất hiện một vài ý nghĩ không trong sáng. Mặt Đổng Xán Xán dính rất nhiều bọt xà phòng, hít một hơi sâu nghĩ thầm: "Đây là mùi của Lễ Tiêu nha." Mỗi ngày Lễ Tiêu đều sẽ trần truồng tắm rửa trong này mà mình hiện giờ cũng đang trần như nhộng mà tắm táp. Vậy dùng tính chất bắc cầu thì tính ra cậu và Lễ Tiêu cùng nhau khỏa thân tắm rửa trong phòng này đó.
Liên tưởng này khiến Đổng Xán Xán có hơi hưng phấn, em trai nhỏ cũng vì vậy mà xuất đầu lộ diện. Nhờ tiếng nước róc rách chảy trợ giúp, Đổng Xán Xán hiếm khi cả gan làm loạn mà vừa gọi tên Lễ Tiêu vừa tự an ủi.
Đến khi đi ra cậu có chút không dám đối mặt với Lễ Tiêu. Ánh mắt Lễ Tiêu sáng ngời nhìn Đổng Xán Xán mặc bộ đồ ngủ trẻ em hình bò nhỏ trèo lên giường, đáy mắt mang theo ý trêu chọc, cười nói: "Làm gì mà lâu thế?"
Đổng Xán Xán nghe hắn hỏi cả người hơi cứng lại, vô cùng mất tự nhiên mà kéo chăn che kín người, mặt mày còn đỏ hơn cả lúc vừa từ nhà tắm đi ra, mắt lung tung nhìn tới nhìn lui cũng không dám nhìn vào mắt Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu khẽ cười một tiếng rồi quay người đi vào phòng tắm. Lúc này Đổng Xán Xán mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghĩ mình làm đâu có lâu đến vậy, rõ ràng là Lễ Tiêu cố ý muốn lừa cậu, may là cậu không có lòi đuôi, hehe.
Lễ Tiêu tắm rửa thật sự rất nhanh, chưa đến mười phút đã đi ra. Hắn quấn khăn tắm trên eo, một tay cầm khăn lau tóc. Nửa người trên không mặc gì, để lộ cơ thể màu lúa mì khiêu gợi được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng manh. Đổng Xán Xán không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu nghĩ thầm: Đừng mặc áo, đừng mặc áo, đừng mặc áo, năm giây sau liền không cẩn thận mà thất vọng thở ra: "Àiii."
Bởi vì Lễ Tiêu mặc áo vào rùi huhu.
Lễ Tiêu quay đầu nhìn Đổng Xán Xán, hỏi: "Em sao thế?"
Đổng Xán Xán lắc đầu nguầy nguậy: "Không có gì." rồi nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta ngủ chung sao anh?"
Đáy mắt Lễ Tiêu xẹt qua ý cười: "Tôi ở bên cạnh."
Mặt Đổng Xán Xán lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tiu nghỉu xuống, hít hít hai lần không nói được gì, một lúc sau mới thấp giọng ồ một tiếng. Sau đó, Lễ Tiêu lại lên giường, vén một bên chăn nằm xuống. Đổng Xán Xán theo bản năng hơi dịch sang một bên: "Anh...không phải anh..."
Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu không nói, bỗng vươn người tắt đèn phòng. Đổng Xán Xán còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được có người đè lên mình trong bóng tối, rất nặng, cũng rất...thơm.
"Lễ Tiêu ơi?"
Âm thanh Đổng Xán Xán run rẩy, giống như trái tim cậu lúc này vậy.
"Ừm."
Lễ Tiêu trả lời còn mang theo chút giọng mũi, khiến thanh âm của hắn càng thêm gợi cảm.
"Anh đang muốn cùng em, làm cái đó sao?"
Đổng Xán Xán vô cùng cẩn thận hỏi. Lễ Tiêu im lặng vài giây rồi nghiêm giọng hỏi: "Lúc nãy em làm gì trong nhà tắm thế?"
Trong bóng đen không thể thấy rõ được gì, thính giác cùng các xúc giác trở nên vô cùng nhạy bén. Từng lời nói của Lễ Tiêu dường như đang cào xé màng nhĩ của Đổng Xán Xán, thậm chí từng hơi thở của hắn còn nhẹ nhàng mơn trớn gò má cậu, khiến cậu mất khống chế, không thể nghĩ được gì.
"Em...em tự an ủi..." Đổng Xán Xán vô cùng đáng thương mà nói ra.
"Ừm, tự an ủi thế nào?" Lễ Tiêu hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai Đổng Xán Xán, nhạy bén cảm giác được thân thể cậu run lên một cái.
"Kêu...kêu tên anh..."
Đổng Xán Xán khịt khịt mũi, hành động của Lễ Tiêu khiên cho toàn thân cậu run rẩy như bị điện giật.
"Lại kêu thêm chút nữa cho anh trai nghe nào."
Tay Lễ Tiêu hướng dần xuống phía dưới, trong chăn tối tăm vuốt nhẹ eo nhỏ trơn gầy mềm mại của Đổng Xán Xán rồi mò tới hai mông thịt căng tròn nhéo nhéo.
"Ừm~"
Đổng Xán Xán không nhịn được mà hừ một tiếng. Môi Lễ Tiêu chậm rãi di chuyển, bắt lấy môi thịt đầy đặn của Đổng Xán Xán rồi cắn xuống.
"Anh hai, anh ngủ chưa?"
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên. Đổng Xán Xán sợ đến mức không dám ho he, động tác của Lễ Tiêu cũng dừng lại. Hắn dùng sức nhéo nhéo Đổng Xán Xán một chút rồi mới lật người ngồi dậy mở đèn.
Ngay lập tức, Đổng Xán Xán vùi mình trốn trong chăn, đầu ngón tay lộ ra màu hồng phấn, gắt gao nắm chặt một bên chăn. Lễ Tiêu cảm giác phía dưới của mình có chút biến hóa, mặc áo vào rồi xuống giường, một mặt đầy lệ khí mà đi mở cửa.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu Lễ Tiêu vô cùng lạnh lùng, trong mắt để lộ vẻ tức giận hiếm thấy.
Tống Đào bưng một đĩa hoa quả đứng ở cửa, bộ dáng còn muốn đi vào bị Lễ Tiêu tiến lên ngăn lại.
"Em gọt ít hoa quả, Xán Xán đâu?"
Lễ Tiêu cầm lấy mâm hoa quả nói: "Em ấy ngủ rồi."
"Sớm vậy sao?"
Tống Đào ngạc nhiên nói. Lễ Tiêu ừ một tiếng: "Còn chuyện gì không?"
"Mẹ bảo ngày mai chúng ta đi dạo phố mua quần áo." Tống Đào nói. Lễ Tiêu nhíu mày: "Tự cậu đi đi."
Nói rồi hắn quay người đóng cửa thuận tay khóa luôn lại. Tống Đào đứng ngoài cửa nhíu mày, bĩu môi khinh thường.
Lễ Tiêu đặt hoa quả lên bàn trà. Đổng Xán Xán lộ ra một con mắt nhìn về phía Lễ Tiêu, hai mắt đầy nước. Lễ Tiêu nhướng cằm với cậu nói: "Lại đây ăn đi."
Cả người Đổng Xán Xán vẫn còn hơi mất sức, tay chân tê dại như bị điện giật. Lúc nãy Lễ Tiêu làm như vậy như vậy với cậu khiến cậu suýt khóc đó.
"Không làm tiếp sao anh?"
Đổng Xán Xán xoắn xuýt, âm thanh như muỗi kêu. Lễ Tiêu cầm miếng táo nhét vào miệng, nhìn Đổng Xán Xán bọc mình lại như đà điểu, nhàn nhạt nói: "Không phải em sợ à?"
"Em hổng sợ nha." Đổng Xán Xán lí nhí. Cậu thích chết cảm giác Lễ Tiêu dán sát vào người mình.
"Thế sao em lại phát run?" Lễ Tiêu nuốt táo xuống, hầu kết lăn lăn vài cái. Đổng Xán Xán thấy vậy không nhịn được mà cắn cắn môi dưới.
"Đó là em...rất thoải mái..."
Đổng Xán Xán có hơi không dám nhìn thẳng Lễ Tiêu, rời mắt nhìn gối tựa màu xám trên ghế sô pha. Cậu có thể cảm giác được Lễ Tiêu dùng loại ánh mắt chưa từng có mà chăm chú nhìn cậu. Nửa ngày sau hắn mới cười khẽ: "Em nghĩ vậy là xong rồi sao?"
Đổng Xán Xán lại nhìn về phía Lễ Tiêu, có chút oan ức nói: "Rõ ràng là anh bắt đầu trước."
Lễ Tiêu không nói gì, đứng lên đi tới bên giường. Ngay lúc Đổng Xán Xán tưởng Lễ Tiêu chuẩn bị tiếp tục làm chuyện đó thì hắn cúi người nhéo nhéo gương mặt nóng bừng của Đổng Xán Xán: "Giữ mông lại cho Tiêu ca của em, giờ tôi mượn tay em trước đã."
Lễ Tiêu nắm lấy tay Đổng Xán Xán, cậu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bế cậu lên ôm vào nhà tắm.
Đổng Xán Xán chân trần được Lễ Tiêu đặt ngồi trên thành bồn tắm. Hắn cúi đầu nhìn cậu, hơi thở nặng nề tràn đầy dục vọng: "Lần trước em giúp anh, giờ còn nhớ cách làm không?"
Đổng Xán Xán gật gật đầu, đỏ mặt cởi quần ngủ của Lễ Tiêu. Cái thứ phình to kia được bao bọc trong chiếc quần lót tối màu. Lần trước ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện, Đổng Xán Xán chỉ sờ nó chưa không biết nó trông ra làm sao. Giờ đây cậu cắn chặt môi dưới, luồn tay từ tuyến nhân ngư gợi cảm của Lễ Tiêu vào trong quần lót.
Chỗ đó nóng bỏng khiến hai má Đổng Xán Xán như phát hỏa. Cậu kéo quần lót Lễ Tiêu xuống, vật kia lập tức nảy ra đập vào mặt cậu. Cậu nghe thấy Lễ Tiêu hít sâu một hơi.
Đôi mắt của Đổng Xán Xán hơi ửng đỏ. Cậu ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu rồi chợt dán mặt vào vật kia. Ngay lập tức Lễ Tiêu duỗi tay đè vai cậu lại, âm thanh khàn khàn khắc chế: "Tôi bảo em dùng tay."
Đổng Xán Xán kiên quyết bĩu môi: "Hông muốn."
Rồi cậu nhắm mắt nắm chặt vật kia, hé môi ngậm vào.
Ngay khi ngậm vào, Đổng Xán Xán bị kích thích đến chảy cả nước mắt. Lễ Tiêu bóp chặt vai cậu. Đầu lưỡi Đổng Xán Xán duỗi ra thăm dò mà liếm láp phần thân cự vật to lớn, nóng bỏng kia. Sắc đèn vàng trong phòng tắm khiến cảnh tượng này càng thêm ám muội, kiều diễm.
Bộ lông rậm rạp của Lễ Tiêu chọc vào mặt Đổng Xán Xán có hơi đau, nhưng cậu vẫn cố gắng mà nuốt từng chút từng chút, như cách đã học được trong video. Đổng Xán Xán không nhìn Lễ Tiêu nhưng trong đầu chỉ toàn là mình đang khẩu giao cho Lễ Tiêu, mình thích anh ấy lắm lắm lắm.
Cậu không cảm thấy khó chịu tí nào, mà thậm chí còn cảm thấy hơi hơi hạnh phúc.
Lễ Tiêu nghe được tiếng nghẹn ngào trong cổ Đổng Xán Xán cùng tiếng nước lép nhép phía dưới. Hắn thừa nhận bản thân hiện tại có chút mất kiểm soát. Vừa nãy ở trên giường hắn chỉ muốn trêu chọc Đổng Xán Xán một chút thôi, nhưng hiện tại hắn thật sự rất muốn tiến vào trong cậu, tiến vào trong thân thể cậu trai mềm mại, không biết trời cao đất dày này.
Bọn họ cứ vậy sau mười phút thì Lễ Tiêu đẩy Đổng Xán Xán cằm còn vương nước bọt ra, nặng nề nhìn cậu cả gan làm loạn. Hắn ôm cậu dậy để cậu quay lưng chống tay lên thành bồn, rồi kẹp hai chân cậu lại, đem phân thân cắm vào giữa hai chân non mềm.
"Lễ Tiêu, anh có thể trực tiếp đi vào nha..."
Âm thanh của Đổng Xán Xán run run, vì động tác của Lễ Tiêu mà hơi ngắc ngứ. Lễ Tiêu lại đen mặt thêm mấy phần, xòe tay vỗ mạnh lên mông Đổng Xán Xán. Mông trứng núng nẩy hai lần, Đổng Xán Xán nức nở kêu lên. Lễ Tiêu lớn tiếng cảnh cáo: "Im nào."
"Không phải anh thích hút cái này sao?"
Đổng Xán Xán mở bao thuốc ra. Lễ Tiêu nhìn cậu xếp hết mấy bao thuốc lên khay trà, đi tới cầm một bao trên tay Đổng Xán Xán nói: "Sau này đừng mang thuốc lá cho tôi nữa."
Đổng Xán Xán ngẩng đầu hỏi: "Tại sao vậy anh?"
Lễ Tiêu cúi đầu nâng cằm Đổng Xán Xán, nhẹ in lên môi cậu một nụ hôn, vừa chạm đã tách ra: "Không có tại sao."
Đổng Xán Xán không ngờ bản thân đợi lâu như vậy lại chỉ nhận được một nụ hôn phớt chợt đến chợt đi, chưa cảm nhận được gì hắn đã rời môi rồi. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn đuôi mắt hơi cong lên của Lễ Tiêu thầm nghĩ nếu không phải do khí tràng của hắn quá mạnh mẽ, nhất định sẽ có rất nhiều người khen hắn xinh đẹp.
"Lễ Tiêu ơi, anh thích em đúng không? Anh thích em mới hôn em, đúng không nha?"
Sau khi Lễ Tiêu rút một điếu thuốc cho lên miệng châm lửa hút một ngụm rồi nhả khói mù mịt, Đổng Xán Xán mới chậm rãi hỏi.
Khói thuốc lờ mờ che khuất khuôn mặt Lễ Tiêu. Đổng Xán Xán mở to hai mắt, Lễ Tiêu rũ mắt nhìn cậu, trong mắt đem theo một tia cảm xúc khó nói thành lời. Hắn rời mắt quay đi, thản nhiên nói: "Đi tắm đi."
Đổng Xán Xán thất bại lần hai, thất vọng nhìn bóng lưng hắn, phụng phịu: "Chắc chắn là anh thích em rùi."
"Bụp" một tiếng, cái khăn tắm rơi trên đầu Đổng Xán Xán. Giọng nói của Lễ Tiêu lại vang lên: "Em đi tắm trước đi."
Trong phòng tắm, Đổng Xán Xán dùng bông tắm chà người. Cậu cúi sát đầu ngửi ngửi bông tắm, trong đầu xuất hiện một vài ý nghĩ không trong sáng. Mặt Đổng Xán Xán dính rất nhiều bọt xà phòng, hít một hơi sâu nghĩ thầm: "Đây là mùi của Lễ Tiêu nha." Mỗi ngày Lễ Tiêu đều sẽ trần truồng tắm rửa trong này mà mình hiện giờ cũng đang trần như nhộng mà tắm táp. Vậy dùng tính chất bắc cầu thì tính ra cậu và Lễ Tiêu cùng nhau khỏa thân tắm rửa trong phòng này đó.
Liên tưởng này khiến Đổng Xán Xán có hơi hưng phấn, em trai nhỏ cũng vì vậy mà xuất đầu lộ diện. Nhờ tiếng nước róc rách chảy trợ giúp, Đổng Xán Xán hiếm khi cả gan làm loạn mà vừa gọi tên Lễ Tiêu vừa tự an ủi.
Đến khi đi ra cậu có chút không dám đối mặt với Lễ Tiêu. Ánh mắt Lễ Tiêu sáng ngời nhìn Đổng Xán Xán mặc bộ đồ ngủ trẻ em hình bò nhỏ trèo lên giường, đáy mắt mang theo ý trêu chọc, cười nói: "Làm gì mà lâu thế?"
Đổng Xán Xán nghe hắn hỏi cả người hơi cứng lại, vô cùng mất tự nhiên mà kéo chăn che kín người, mặt mày còn đỏ hơn cả lúc vừa từ nhà tắm đi ra, mắt lung tung nhìn tới nhìn lui cũng không dám nhìn vào mắt Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu khẽ cười một tiếng rồi quay người đi vào phòng tắm. Lúc này Đổng Xán Xán mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghĩ mình làm đâu có lâu đến vậy, rõ ràng là Lễ Tiêu cố ý muốn lừa cậu, may là cậu không có lòi đuôi, hehe.
Lễ Tiêu tắm rửa thật sự rất nhanh, chưa đến mười phút đã đi ra. Hắn quấn khăn tắm trên eo, một tay cầm khăn lau tóc. Nửa người trên không mặc gì, để lộ cơ thể màu lúa mì khiêu gợi được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng manh. Đổng Xán Xán không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu nghĩ thầm: Đừng mặc áo, đừng mặc áo, đừng mặc áo, năm giây sau liền không cẩn thận mà thất vọng thở ra: "Àiii."
Bởi vì Lễ Tiêu mặc áo vào rùi huhu.
Lễ Tiêu quay đầu nhìn Đổng Xán Xán, hỏi: "Em sao thế?"
Đổng Xán Xán lắc đầu nguầy nguậy: "Không có gì." rồi nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta ngủ chung sao anh?"
Đáy mắt Lễ Tiêu xẹt qua ý cười: "Tôi ở bên cạnh."
Mặt Đổng Xán Xán lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tiu nghỉu xuống, hít hít hai lần không nói được gì, một lúc sau mới thấp giọng ồ một tiếng. Sau đó, Lễ Tiêu lại lên giường, vén một bên chăn nằm xuống. Đổng Xán Xán theo bản năng hơi dịch sang một bên: "Anh...không phải anh..."
Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu không nói, bỗng vươn người tắt đèn phòng. Đổng Xán Xán còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được có người đè lên mình trong bóng tối, rất nặng, cũng rất...thơm.
"Lễ Tiêu ơi?"
Âm thanh Đổng Xán Xán run rẩy, giống như trái tim cậu lúc này vậy.
"Ừm."
Lễ Tiêu trả lời còn mang theo chút giọng mũi, khiến thanh âm của hắn càng thêm gợi cảm.
"Anh đang muốn cùng em, làm cái đó sao?"
Đổng Xán Xán vô cùng cẩn thận hỏi. Lễ Tiêu im lặng vài giây rồi nghiêm giọng hỏi: "Lúc nãy em làm gì trong nhà tắm thế?"
Trong bóng đen không thể thấy rõ được gì, thính giác cùng các xúc giác trở nên vô cùng nhạy bén. Từng lời nói của Lễ Tiêu dường như đang cào xé màng nhĩ của Đổng Xán Xán, thậm chí từng hơi thở của hắn còn nhẹ nhàng mơn trớn gò má cậu, khiến cậu mất khống chế, không thể nghĩ được gì.
"Em...em tự an ủi..." Đổng Xán Xán vô cùng đáng thương mà nói ra.
"Ừm, tự an ủi thế nào?" Lễ Tiêu hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai Đổng Xán Xán, nhạy bén cảm giác được thân thể cậu run lên một cái.
"Kêu...kêu tên anh..."
Đổng Xán Xán khịt khịt mũi, hành động của Lễ Tiêu khiên cho toàn thân cậu run rẩy như bị điện giật.
"Lại kêu thêm chút nữa cho anh trai nghe nào."
Tay Lễ Tiêu hướng dần xuống phía dưới, trong chăn tối tăm vuốt nhẹ eo nhỏ trơn gầy mềm mại của Đổng Xán Xán rồi mò tới hai mông thịt căng tròn nhéo nhéo.
"Ừm~"
Đổng Xán Xán không nhịn được mà hừ một tiếng. Môi Lễ Tiêu chậm rãi di chuyển, bắt lấy môi thịt đầy đặn của Đổng Xán Xán rồi cắn xuống.
"Anh hai, anh ngủ chưa?"
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên. Đổng Xán Xán sợ đến mức không dám ho he, động tác của Lễ Tiêu cũng dừng lại. Hắn dùng sức nhéo nhéo Đổng Xán Xán một chút rồi mới lật người ngồi dậy mở đèn.
Ngay lập tức, Đổng Xán Xán vùi mình trốn trong chăn, đầu ngón tay lộ ra màu hồng phấn, gắt gao nắm chặt một bên chăn. Lễ Tiêu cảm giác phía dưới của mình có chút biến hóa, mặc áo vào rồi xuống giường, một mặt đầy lệ khí mà đi mở cửa.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu Lễ Tiêu vô cùng lạnh lùng, trong mắt để lộ vẻ tức giận hiếm thấy.
Tống Đào bưng một đĩa hoa quả đứng ở cửa, bộ dáng còn muốn đi vào bị Lễ Tiêu tiến lên ngăn lại.
"Em gọt ít hoa quả, Xán Xán đâu?"
Lễ Tiêu cầm lấy mâm hoa quả nói: "Em ấy ngủ rồi."
"Sớm vậy sao?"
Tống Đào ngạc nhiên nói. Lễ Tiêu ừ một tiếng: "Còn chuyện gì không?"
"Mẹ bảo ngày mai chúng ta đi dạo phố mua quần áo." Tống Đào nói. Lễ Tiêu nhíu mày: "Tự cậu đi đi."
Nói rồi hắn quay người đóng cửa thuận tay khóa luôn lại. Tống Đào đứng ngoài cửa nhíu mày, bĩu môi khinh thường.
Lễ Tiêu đặt hoa quả lên bàn trà. Đổng Xán Xán lộ ra một con mắt nhìn về phía Lễ Tiêu, hai mắt đầy nước. Lễ Tiêu nhướng cằm với cậu nói: "Lại đây ăn đi."
Cả người Đổng Xán Xán vẫn còn hơi mất sức, tay chân tê dại như bị điện giật. Lúc nãy Lễ Tiêu làm như vậy như vậy với cậu khiến cậu suýt khóc đó.
"Không làm tiếp sao anh?"
Đổng Xán Xán xoắn xuýt, âm thanh như muỗi kêu. Lễ Tiêu cầm miếng táo nhét vào miệng, nhìn Đổng Xán Xán bọc mình lại như đà điểu, nhàn nhạt nói: "Không phải em sợ à?"
"Em hổng sợ nha." Đổng Xán Xán lí nhí. Cậu thích chết cảm giác Lễ Tiêu dán sát vào người mình.
"Thế sao em lại phát run?" Lễ Tiêu nuốt táo xuống, hầu kết lăn lăn vài cái. Đổng Xán Xán thấy vậy không nhịn được mà cắn cắn môi dưới.
"Đó là em...rất thoải mái..."
Đổng Xán Xán có hơi không dám nhìn thẳng Lễ Tiêu, rời mắt nhìn gối tựa màu xám trên ghế sô pha. Cậu có thể cảm giác được Lễ Tiêu dùng loại ánh mắt chưa từng có mà chăm chú nhìn cậu. Nửa ngày sau hắn mới cười khẽ: "Em nghĩ vậy là xong rồi sao?"
Đổng Xán Xán lại nhìn về phía Lễ Tiêu, có chút oan ức nói: "Rõ ràng là anh bắt đầu trước."
Lễ Tiêu không nói gì, đứng lên đi tới bên giường. Ngay lúc Đổng Xán Xán tưởng Lễ Tiêu chuẩn bị tiếp tục làm chuyện đó thì hắn cúi người nhéo nhéo gương mặt nóng bừng của Đổng Xán Xán: "Giữ mông lại cho Tiêu ca của em, giờ tôi mượn tay em trước đã."
Lễ Tiêu nắm lấy tay Đổng Xán Xán, cậu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bế cậu lên ôm vào nhà tắm.
Đổng Xán Xán chân trần được Lễ Tiêu đặt ngồi trên thành bồn tắm. Hắn cúi đầu nhìn cậu, hơi thở nặng nề tràn đầy dục vọng: "Lần trước em giúp anh, giờ còn nhớ cách làm không?"
Đổng Xán Xán gật gật đầu, đỏ mặt cởi quần ngủ của Lễ Tiêu. Cái thứ phình to kia được bao bọc trong chiếc quần lót tối màu. Lần trước ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện, Đổng Xán Xán chỉ sờ nó chưa không biết nó trông ra làm sao. Giờ đây cậu cắn chặt môi dưới, luồn tay từ tuyến nhân ngư gợi cảm của Lễ Tiêu vào trong quần lót.
Chỗ đó nóng bỏng khiến hai má Đổng Xán Xán như phát hỏa. Cậu kéo quần lót Lễ Tiêu xuống, vật kia lập tức nảy ra đập vào mặt cậu. Cậu nghe thấy Lễ Tiêu hít sâu một hơi.
Đôi mắt của Đổng Xán Xán hơi ửng đỏ. Cậu ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu rồi chợt dán mặt vào vật kia. Ngay lập tức Lễ Tiêu duỗi tay đè vai cậu lại, âm thanh khàn khàn khắc chế: "Tôi bảo em dùng tay."
Đổng Xán Xán kiên quyết bĩu môi: "Hông muốn."
Rồi cậu nhắm mắt nắm chặt vật kia, hé môi ngậm vào.
Ngay khi ngậm vào, Đổng Xán Xán bị kích thích đến chảy cả nước mắt. Lễ Tiêu bóp chặt vai cậu. Đầu lưỡi Đổng Xán Xán duỗi ra thăm dò mà liếm láp phần thân cự vật to lớn, nóng bỏng kia. Sắc đèn vàng trong phòng tắm khiến cảnh tượng này càng thêm ám muội, kiều diễm.
Bộ lông rậm rạp của Lễ Tiêu chọc vào mặt Đổng Xán Xán có hơi đau, nhưng cậu vẫn cố gắng mà nuốt từng chút từng chút, như cách đã học được trong video. Đổng Xán Xán không nhìn Lễ Tiêu nhưng trong đầu chỉ toàn là mình đang khẩu giao cho Lễ Tiêu, mình thích anh ấy lắm lắm lắm.
Cậu không cảm thấy khó chịu tí nào, mà thậm chí còn cảm thấy hơi hơi hạnh phúc.
Lễ Tiêu nghe được tiếng nghẹn ngào trong cổ Đổng Xán Xán cùng tiếng nước lép nhép phía dưới. Hắn thừa nhận bản thân hiện tại có chút mất kiểm soát. Vừa nãy ở trên giường hắn chỉ muốn trêu chọc Đổng Xán Xán một chút thôi, nhưng hiện tại hắn thật sự rất muốn tiến vào trong cậu, tiến vào trong thân thể cậu trai mềm mại, không biết trời cao đất dày này.
Bọn họ cứ vậy sau mười phút thì Lễ Tiêu đẩy Đổng Xán Xán cằm còn vương nước bọt ra, nặng nề nhìn cậu cả gan làm loạn. Hắn ôm cậu dậy để cậu quay lưng chống tay lên thành bồn, rồi kẹp hai chân cậu lại, đem phân thân cắm vào giữa hai chân non mềm.
"Lễ Tiêu, anh có thể trực tiếp đi vào nha..."
Âm thanh của Đổng Xán Xán run run, vì động tác của Lễ Tiêu mà hơi ngắc ngứ. Lễ Tiêu lại đen mặt thêm mấy phần, xòe tay vỗ mạnh lên mông Đổng Xán Xán. Mông trứng núng nẩy hai lần, Đổng Xán Xán nức nở kêu lên. Lễ Tiêu lớn tiếng cảnh cáo: "Im nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất