Ái Tình Bán Sỉ

Chương 29

Trước Sau
Đổng Xán Xán ngơ ngác nhìn Lễ Tiêu. Cậu hiển nhiên không đoán được Lễ Tiêu có thể dễ dàng nói thích cậu như vậy. Lễ Tiêu quỳ lên cúi đầu hôn môi cậu, trên môi Đổng Xán Xán còn hơi có vị ngọt của bánh kem. Lễ Tiêu mút hai lần, ôn nhu nói: "Đổng Xán Xán, sao em lại ngốc nghếch vậy chứ?"

Não bộ Đổng Xán Xán giờ phút này như muốn nổ tung, chữ "thích" của Lễ Tiêu có ma lực quá lớn, khiến cậu mất hết thần trí, đầu óc trống rỗng, ngốc ngốc giống hệt Lễ Tiêu vừa nói, so với lúc ngồi học còn ngốc hơn chút.

Lễ Tiêu cũng không cho Đổng Xán Xán thêm thời gian suy nghĩ, nâng người dậy đè xuống giường, đè nửa người lên thân cậu mà hôn. Hôn lúc lâu, Đổng Xán Xán mới ưm ưm hai tiếng. Lễ Tiêu buông cậu ra, ngẩng đầu nhìn cậu. Đổng Xán Xán cũng nhìn hắn vài giây rồi từng giọt nước mắt tròn xoe chảy xuống từ trong hốc mắt. Cậu đưa tay lên che mắt. Lễ Tiêu thấy cậu cắn môi khóc thút thít, tim cũng mềm thành một vũng nước. Hắn nắm tay Đổng Xán Xán xuống, cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu, xượt qua hàng mi run rẩy lại mềm mại.

"Thích em, rất thích em, đừng khóc nữa nào."

Lễ Tiêu thấp giọng nói, mang theo hơi ấm nhàn nhạt, ngữ khí yêu chiều như muốn dìm chết Đổng Xán Xán trong đó.

Đổng Xán Xán run rẩy vâng một tiếng, chủ động mở chân để Lễ Tiêu thuận tiện nằm giữa hai đùi cậu, rồi vươn tay ôm cổ hắn kéo xuống, hôn lên môi hắn.

Hai tay Lễ Tiêu chống tại bên người Đổng Xán Xán, cúi đầu hôn cậu. Hai người nhẹ nhàng mơn trớn làn môi nhau lúc lâu mới dừng lại.

"Em muốn làm tình." Đổng Xán Xán nhỏ giọng nói, ánh mắt thẳng thắn mà ỷ lại nhìn Lễ Tiêu. Hắn không quá do dự, âm thanh trầm thấp nói: "Sẽ rất đau đấy."

Đổng Xán Xán lắc đầu: "Vậy anh làm nhẹ chút."

Lễ Tiêu nhắm mắt lại, bỗng Đổng Xán Xán khẽ nâng mông lên cọ cọ Lễ Tiêu, vô cùng chủ động. Lễ Tiêu đè eo cậu lại, nắm lấy vạt áo cậu muốn cởi ra. Đổng Xán Xán rất phối hợp mà nâng người cởi áo, lại tự mình cởi quần xuống, chưa tới nửa phút cả người đã trần như nhộng nằm dưới thân Lễ Tiêu. Một thân trắng nõn nà câu lấy ánh mắt hắn.

Đổng Xán Xán không hay vận động, thịt cả người mềm mụp. Cậu cũng không quá gầy, chỉ là khung xương nhỏ nên xúc cảm chạm vào vô cùng tốt. Lễ Tiêu cúi đầu gặm cắn điểm nhỏ trước ngực Đổng Xán Xán. Sức lực của hắn không nhỏ, khiến cậu vừa ngứa vừa đau. Đổng Xán Xán hừ nhẹ, cảm giác ẩm ướt trước ngực biến mất, Lễ Tiêu men theo bụng cậu rời dần xuống bụng dưới rồi ngậm vật nhỏ mềm nhũn kia vào miệng.

Ngay giây phút đó, Đổng Xán Xán như muốn cuộn cả người lại. Lễ Tiêu từng làm chuyện này cho cậu một lần nhưng cậu vẫn không thể chịu nổi. Đổng Xán Xán nắm chặt ga giường khẩn trương hừ hừ, nơi đó của cậu quá mức sung sướng, khiến cả người cậu run rẩy. Lễ Tiêu rất kiên nhẫn liếm cho cậu cương lên, sau khi cậu bé run rẩy đứng lên hắn mới lui lại, ngẩng đầu nhìn Đổng Xán Xán. Trong mắt Đổng Xán Xán lấp lánh ánh nước, nửa tỉnh nửa mê, đáy mắt còn mang theo tia dục vọng hiếm thấy: "Em...em..."

Đổng Xán Xán khó nhịn cọ cọ hai chân. Lễ Tiêu lại lần nữa đè lại đầu gối của cậu, tách ra, khàn giọng nói: "Còn muốn sao?"

Đổng Xan Xán lập tức nhắm chặt mắt lại, hai má đỏ bừng bừng, lông mi run rẩy. Lễ Tiêu khẽ cười một tiếng, lại ngậm cậu bé của cậu vào thêm lần nữa.

Mấy phút sau, Đổng Xán Xán gấp gáp hừ hừ hai tiếng, Lễ Tiêu buông cậu ra nhìn đỉnh đầu phấn nộn phun ra dịch trắng, đưa tay đón lấy. Hắn thăm dò hôn hôn Đổng Xán Xán: "Mở mắt ra nào."

Đổng Xán Xán từ từ mở mắt, ánh mắt mê man vẫn chưa thoát khỏi khoái cảm xuất tinh. Lễ Tiêu hôn lên quai hàm cậu: "Em quay người chút được không?"

Lễ Tiêu hiếm thấy mà trưng cầu ý kiến của Đổng Xán Xán. Đại đa số thời gian đều là hắn trực tiếp quyết định giùm Đổng Xán Xán. Cậu gật gật đầu, cằm nhỏ cũng đung đưa theo, trông vô cùng ngoan ngoãn. Lễ Tiêu ôm người lật mình.

Mông Đổng Xán Xán còn trắng hơn chút so với những nơi khác trên cơ thể, mông thịt mũm mĩm, phấn hồng như quả đào tiên. Lễ Tiêu lấy gel bôi trơn ở đầu giường đổ ra tay, tách hai mông Đổng Xán Xán ra, chạm vào lỗ nhỏ ửng hồng chặt chẽ của cậu.

Đổng Xán xán co rụt lại khiến hắn không thể nhìn kỹ nơi đó. Nhưng rất nhanh nơi đó lại co rút thêm hai lần khiến hai mắt Lễ Tiêu tối lại. Lễ Tiêu đưa ngón trỏ vào trong nơi đó, nhẹ nhàng mở rộng cho Đổng Xán Xán. Thế nhưng của cậu rất chặt, đến ngón thứ hai là không thể vào được nữa. Lễ Tiêu rút tay ra nằm lên người Đổng Xán Xán, cắn gáy cậu nói: "Hôm nay không làm."

Đổng Xán Xán nhíu mày quay đầu. Mới vừa nãy ngón tay Lễ Tiêu đi vào cậu thấy hơi là lạ, nhưng không đau chút nào, thậm chí còn hơi hưng phấn: "Tại sao hả anh?"

"Em còn quá nhỏ."

Giọng nói Lễ Tiêu khàn khàn, rõ ràng là đang nhẫn nại. Đổng Xán Xán quay người, da dẻ trơn nhẵn dán vào người Lễ Tiêu, duỗi tay ôm hắn: "Em không có nhỏ, em mười bảy rồi nha, không đau đâu..."

Vật kia của Lễ Tiêu đã cương lên, kích thước dần tăng. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Đổng Xán Xán, thở dài. Lần này hắn cũng không hỏi ý cậu mà trực tiếp lật người xuống.



Nửa tiếng sau

"Đau, a...đau quá Lễ Tiêu ơi, anh ơi... em đau..."

Đổng Xán Xán khóc nức nở. Gân xanh trên cổ Lễ Tiêu nổi lên, hắn cũng rất đau. Lễ Tiêu cắn chặt răng nắm eo Đổng Xán Xán, chính hắn đã vào được một nửa, khiến nơi đó của Đổng Xán Xán đỏ lên, nếp gấp xung quanh cũng thành bằng phẳng. Nhưng hiện tại hắn không thể tiến vào nữa, Đổng Xán Xán vừa kêu đau vừa khẩn trương kẹp lấy hắn.

Lại mười phút trôi qua, thân thể Đổng Xán Xán đã hơi thả lỏng, Lễ Tiêu đi vào thêm một ít, còn nửa non cây gậy bên ngoài, nhẹ nhàng cắm rút trong cơ thể Đổng Xán Xán. Hắn cũng chưa làm chuyện này bao giờ nhưng Đổng Xán Xán quá yếu ớt vô tri, hắn chỉ có thể tự chủ trương làm việc.

Kỳ thực cảm giác bên trong thân thể Đổng Xán Xán vô cùng tuyệt vời, vừa ẩm ướt vừa ấm áp. Vách tường trơn nhẵn chặt chẽ, quấn lấy Lễ Tiêu không chừa chút khe hở. Lễ Tiêu nằm nhoài trên người Đổng Xán Xán, eo chậm rãi dùng sức, tốc độ cắm rút càng nhanh hơn.

Đổng Xán Xán còn đang nghẹn giọng khóc, Lễ Tiêu đưa tay vuốt ve thân thể, dỗ dành cậu. Hắn không có cách nào đi vào toàn bộ, khoái cảm cũng không nhiều. Nhưng hiện tại hắn ở trong thân thể Đổng Xán Xán, ôm chặt cậu, để giữa hai người không có khe hở nào, Lễ Tiêu dần cảm nhận được sự sung sướng trong chuyện này, dường như cũng tìm được cách làm. Hắn không động nữa mà bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát vách tường của cậu, đến khi thấy được Đổng Xán Xán từ từ thả lỏng, cổ họng dần dần phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn...

Lần đầu của hai người không hoàn hảo như trong tưởng tượng. Nhưng cuối cùng Đổng Xán Xán khóc đỏ bừng hai mắt ngồi trên người Lễ Tiêu, bị hắn đỉnh từ dưới lên, khiến cậu hận không thể dính luôn vào người hắn. Tuy vẫn còn đau nhưng Đổng Xán Xán không hề muốn dừng lại. Cậu thích nhìn bộ dáng nhẫn nhịn kiềm chế sức lực của Lễ Tiêu, bộ dáng tràn đầy tình yêu và lửa dục với cậu, bộ dáng nguy hiểm mê người như muốn nuốt cậu vào trong bụng của hắn...

***

Đến khi Đổng Xán Xán tỉnh lại, nắng đã lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, hắt lên giữa trán cậu. Đổng Xán Xán cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là đằng sau, như bị đâm cho một dao. Cậu nhịn đau ngồi dậy, ai ai kêu hai tiếng. Ngoài phòng khách rất ồn ào, Đổng Xán Xán nghe được giọng của mấy người Hạ Thiên, lập tức mũi chua xót, nước mắt tràn ra hốc mắt: "Có ai ở đây không nha!"

Kỳ thật cậu cũng không gọi quá to, nhưng phòng khách vẫn hơi yên tĩnh lại. Rất nhanh sau đó, Lễ Tiêu mở cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ Đổng Xán Xán, vô cùng bình thản tới trước mặt cậu khom lưng tự nhiên mà hôn một cái: "Còn khó chịu sao?"

Đổng Xán Xán gật gật đầu, nhào vào lòng Lễ Tiêu làm nũng: "Đau nhắm..."

Lễ Tiêu ôm lấy cậu: "Anh bôi thuốc cho em rồi, giờ đừng xuống giường, có đói bụng không?"

Đổng Xán Xán giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Mấy người Hạ Thiên đến rồi sao?"

Lễ Tiêu gật đầu, Đổng Xán Xán bỗng thấy hơi ngượng: "Đừng để bọn họ vào đây nha."

Lễ Tiêu mỉm cười, Đổng Xán Xán nhanh chóng rời tầm mắt, thẹn thùng cúi thấp đầu. Lễ Tiêu ừ một tiếng: "Anh nói với bọn họ em uống nhiều nên không dậy nổi. Anh lấy bữa sáng đến cho em, em ngồi yên đừng nhúc nhích."

Đổng Xán Xán nhu thuận gật đầu, mắt dính chặt lên người Lễ Tiêu: "Vậy anh đi nhanh chút đi." Lễ Tiêu nhìn cậu cười rồi quay người ra ngoài.

Đến trưa, mấy người Hạ Thiên vẫn vào thăm Đổng Xán Xán. Hạ Thiên vô cùng hối hận nói không nên cho cậu uống nhiều rượu như vậy. Lúc Đổng Xán Xán dựa vào đầu giường cãi cọ với Hạ Thiên thì thấy khóe môi Tống Đào có vết bầm. Cậu vắt óc nhớ lại nhưng không nhớ ra tối qua Tống Đào bị thương lúc nào.

"Tống Đào, trên mặt anh bị gì thế?" Đổng Xán Xán quan tâm hỏi.

Nói đến đây, vẻ mặt Tống Đào bỗng chốc thay đổi, mang theo không cam lòng cùng một ít oán hận. Thanh âm của cậu ta hơi nhỏ, không biết có phải vì không muốn để Kỳ Tầm làm bài tập ở phòng khách nghe thấy hay không.

"Cậu đi mà hỏi bạn cùng bàn của cậu ấy. Cái gì mà học sinh giỏi toàn diện chứ, đạo đức lại chẳng ra làm sao."

Đổng Xán Xán kinh ngạc hít một hơi: "Kỳ Tầm đánh anh sao? Sao Kỳ Tầm lại đánh người được chứ?"

Tống Đào hừ một tiếng, không nói vì sao Kỳ Tầm lại đánh mình. Hạ Thiên hỏi cả buổi sáng cũng không có kết quả, chỉ thấy Tống Đào vẫn luôn khó chịu, ngược lại thì Kỳ Tầm vẫn mặt than như vậy, chẳng có biểu tình gì.



"Kỳ Tầm tốt như vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh anh đâu, chắc chắn là do anh chọc giận cậu ấy."

Đổng Xán Xán không nghe nổi người khác nói xấu Kỳ Tầm, vênh mặt bênh hắn ta. Tống Đào vẻ mặt khiếp sợ: "Kỳ Tầm là gì của cậu? Cậu đừng quên cậu là đối tượng của anh trai tôi đấy."

"Kỳ Tầm đương nhiên là bạn tốt của tôi. Anh đừng nói là anh đánh cậu ấy đấy nhá?"

Tống Đào phát hiện không thể nào nói xấu Kỳ Tầm với Đổng Xán Xán, cậu vô cùng bênh vực hắn ta. Tống Đào chỉ có thể lầu bầu: "Đánh cái rắm."

***

Hôm qua sau khi Lễ Tiêu và Đổng Xán Xán rời đi, Tống Đào vẫn không an phận. Không biết sao Hạ Thiên lại nằm trong phòng đơn, Tống Đào và Kỳ Tầm chỉ có thể ở chung một phòng. Kỳ Tầm không có ý định chăm sóc cho Tống Đào, chỉ đưa cậu ta về phòng rồi tự mình đi tắm. Sau khi hắn tắm rửa xong quay về. Tống Đào vẫn chưa ngủ, ở trên giường không biết nói chuyện điện thoại với ai. Đầu dây bên kia chắc cũng đoán được cậu ta uống nhiều, chỉ ứng phó hai câu rồi cúp máy.

Kỳ Tầm nằm trên giường đắp kín chăn. Tống Đào thấy vậy thì xuống giường tốc chăn hắn lên: "Này! Cậu giúp tôi tắm đi!"

Kỳ Tầm liếc Tống Đào một cái, không thèm để ý tới cậu ta. Tống Đào trợn mắt nhìn hắn: "Cậu điếc sao? Giúp tôi tắm mau!"

Kỳ Tầm nghiêng người làm như không nghe thấy. Tống Đào lại mắng thêm vài câu thô tục, rồi bật một bài EDM ồn ào ầm ĩ. Kỳ Tầm nằm trên giường nhịn hơn nửa tiếng, vẫn là không nhịn được mà xuống giường cướp lấy di động của Tống Đào tắt đi. Tống Đào thấy hắn đặt di động lên bàn trà phòng khách thì đuổi ra tới. Đến nơi thì Kỳ Tầm đã nhanh chóng trở về khóa cửa phòng lại.

"Này, mở cửa ra! Cậu làm vậy thì tôi ngủ đâu hả?"

Tống Đào giống như hòa thượng gõ mõ mà kiên nhẫn gõ cửa. Cậu ta uống nhiều nhưng giờ vẫn còn hưng phấn chán, vừa gõ cửa vừa nói chuyện.

"Không phải cậu là đức trí thể mỹ phát triển toàn diện sao? Sao không yêu thương bạn học chút nào thế hả?"

"Kỳ Tầm đúng không? Cậu tên là Kỳ Tầm nhỉ? Sao lại đặt tên như vậy thế? Cậu muốn tìm (đồng âm với Tầm trong Kỳ Tầm) cái gì sao? Chúng ta tâm sự chút đi mà!"

"Tôi không tắm đâu. Cậu nhanh mở cửa cho tôi vào ngủ cái, buồn ngủ chết mất. Cậu có tin tôi lấy chìa khóa mở cái cửa này ra không hả?"

"Kỳ Tầm, cậu thích Đổng Xán Xán đúng không? Tôi đã sớm nhìn ra rồi. Nhưng cậu đâu có ngầu bằng anh tôi nên Đổng Xán Xán mới không thích cậu. Cậu chính là cái kiểu nam hai trong phim truyền hình đó."

"Anh tôi, Lễ Tiêu ấy, rất biết đánh nhau, lớn lên lại đẹp trai, thân thế ly kỳ, cậu nói xem cậu lấy gì so với anh tôi? Điểm số sao? Ài, chẳng qua là do anh tôi không muốn học thôi."

"Cậu mà không mở cửa tôi sẽ nói cho Đổng Xán Xán biết cậu thích cậu ta, đến lúc đó cậu ta xa lánh cậu, rồi có khi còn thấy cậu...Á! Mở rồi à?"

Tống Đào dựa người vào cửa, ngơ ngác nhìn Kỳ Tầm một mặt lệ khí nắm chốt cửa. Tống Đào không chút do dự đi vào phòng. Kỳ Tầm nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: "ANh tốt nhất đừng có ăn nói linh tinh."

Tống Đào nằm trên giường thoải mái nói: "Tôi nói linh tinh cái gì? Tôi đây là nói sự thật."

Lúc này Kỳ Tầm đã đóng cửa, đi tới trước giường Tống Đào nói: "Tôi không định nói cho cậu ấy biết, cũng sẽ không phá rối bọn họ."

Tống Đào trừng mắt nhìn hắn, thấy đèn hơi chói, vươn tay tắt đèn. Kỳ Tầm trong ánh đèn đêm trông vô cùng mờ ảo, gương mặt vô cảm trong mắt Tống Đào hiện giờ lại vô cùng có mị lực. Cậu ta nói: "Được thôi, tôi sẽ không nói. Mà không nhìn ra cậu cũng là đồng tính đấy, người đồng tính giờ nhiều vậy sao?"

Tống Đào còn đang suy nghĩ linh tinh, Kỳ Tầm nghe được cậu ta bảo đảm thì yên tâm về giường. Vậy mà tên kia lại vừa xuống giường vừa nói: "Đồng tính chơi rất vui sao? Vậy để tôi thử xem."

Sau đó, cậu ta bị Kỳ Tầm đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau