[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 123
Cậu đã từng nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó cậu gặp lại người bạn thuở nhỏ của thì mình trong tương lai thì cậu sẽ đối diện mà thẳng thắn hỏi hắn một câu là:"Tin tưởng tớ khó đến vậy sao?"
Thế nhưng thời gian làm thay đổi con người, cậu bây giờ căn bản không cần hỏi những câu vô nghĩa kia nữa...
***
Đi cùng với Kei vào bên trong, Takemichi quan sát thấy Raito đang ngồi ở ghế chờ thì vỗ vỗ vai anh ý muốn anh qua bên đó đợi, còn bản thân cậu thì cũng đã sớm bị đoàn người đang ngồi thành vòng tròn ở trung tâm của nhà chính làm cho choáng ngợp.
Đúng như đạo diễn nói, đây chắc chắn là những diễn viên chủ chốt của phim trường.
Lựa cho mình một góc khá khuất ở phía sau, Takemichi chớp mắt rồi bình tĩnh đảo một vòng đánh giá.
Hiện tại thì hình như trong căn phòng đang chia thành hai nhóm người, một nhóm là những thành viên đã "cũ", nhóm còn lại chính là những gương mặt cực kì mới và vô cùng ưu tú.
Hầu như toàn bộ đều là những người cậu không quen.
Khẽ vỗ vai Kazushi đang thẳng lưng ngồi bên cạnh, Takemichi hỏi nhỏ:"Bọn họ là ai thế?"
Quay đầu nhìn Takemichi, Kazushi trả lời.
"Bọn họ là sao hạng A đang đi lên đấy...không những gia thế được xếp vào hàng cực khủng mà tài năng cũng có thừa, chọn đại một người cũng là minh tinh hạng sang đó nha."
Ồ một tiếng rõ dài, Takemichi ngân giọng:"Nói vậy thì Ảnh Đế sắp hết thời rồi chăng?"
"Không, anh Shinichirou là ở một đẳng cấp khác rồi, không thể so sánh như vậy được."
Ngừng một chút, Kazushi bổ sung thêm:"Nói rõ hơn thì nên lấy Mikey, Draken, Mitsuya hay đại loại những người khác ra so sánh thì bọn họ, hẳn là cao hơn một bậc..."
Hơi lo sợ mà nhìn ngó xung quanh xem khả năng sẽ có ai nghe thấy cuộc đối thoại của y không, cũng may là hiện tại mọi người chỉ chú ý đến những gương mặt mới nên không có ai nghe thấy câu nói vừa rồi...
"Nhưng Mikey hay những người khác đều chưa được ra mắt chính thức phải không?"
"Tuy là như thế nhưng cũng đã được truyền thông biết đến, khác ở chỗ là bọn họ không nhận chụp ảnh hay đi quảng cáo gì nhiều, tóm lại hoạt động khá kín."
"Nhưng khoan, sao mày lại không biết được nhỉ? Đây đều là những ngôi sao đang lên của Started, người lần trước đến gặp mày làm ông chủ đấy."
Người lần trước, không có khả năng là Raito hoặc Kei đâu đúng không?
"Sam á?"
"Đúng...đúng rồi! Đây đều là ngựa chiến do anh ấy tích cực đào tạo một tháng qua, cực kì có tiếng vang đấy."
Nào, sốc thật đấy.
Vậy mà chuyện này Sam cũng giấu kín như bưng tận một tháng sau mới bung ra cho cậu biết.
Hay nói do cậu lười chú ý hoạt động của truyền thông nên không có hiểu biết gì về phương diện này.
"Mày, chẳng có triển vọng làm paparazzi hay phóng viên đâu! Qua làm diễn viên là con đường đúng đắn nhất đấy."
Hơi e ngại mà híp mắt nhìn Takemichi với một vẻ mặt cực kì thất vọng, Kazushi nhỏ giọng mỉa mai.
"Vậy thì tao nghĩ mình nên làm một kẻ lừa đảo, vì như vậy tao có thể loại bỏ được những thằng ngu."
Hoang mang nhìn Takemichi, Kazushi trố mắt:"Là sao? Mày đang nói gì đấy?"
"Còn không hiểu sao? Mày đưa tao 1000 yên tao nói cho mà nghe."
Sự tò mò khiến Kazushi không nhịn nổi mà thật sự lấy điện thoại ra chuyển khoản, ánh mắt mong đợi câu trả lời của cậu.
Nhận được tiền, Takemichi bình tĩnh nhún vai:"Là như vậy đấy."
"....?????"
Trở lại với câu chuyện không chỉ của riêng hai người, Takemichi sau khi phớt lờ cái gương mặt đang hoang mang tột độ của Kazushi thì cũng bắt đầu nghiêm túc với cuộc đối thoại của những người còn lại.
"Được rồi, tương lai mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Giọng của đạo diễn vang lên cũng là lúc mọi người bắt đầu đứng dậy.
"Một bữa tiệc làm quen, anh nghĩ thế nào, đạo diễn Ken?"
Mỉm cười bắt tay lại với đạo diễn, Sam cẩn thận hỏi ý một người có kinh nghiệm nhiều hơn mình.
"Tất nhiên rồi."
Nhận được sự đồng ý của đạo diễn, Sam thân thiện quay đầu nhìn những thành viên của công ty rồi mở miệng:"Các cậu hẳn là không bận nhỉ?"
Một trong số người kia lên tiếng.
"Không đâu, một bữa tiệc làm quen là điều hiển nhiên mà."
Người vừa nói là một cô gái có vẻ ngoài cực kì xinh xắn, da trắng như tuyết, đẹp đến một cách lạ lùng.
"Vẫn là Akane hiểu chuyện nhất, được rồi, bây giờ liền đi."
Nhìn bên kia đoàn kết bao nhiêu thì Takemichi lại thản nhiên liếc mắt về phía bên này.
"...Việc gì phải làm quen chứ."
Khó chịu lên tiếng, Sanzu nhíu mày khi thấy sự xuất hiện của Ran cùng Rindou.
Đừng nói là Sanzu, mà ngay cả Mikey hình như cũng vô cùng có định kiến với chàng trai có làn da nâu với mái tóc màu trắng đang đứng ở phía đối diện.
Chuyện gì thế nhỉ? Không khí âm u này là do cậu tưởng tượng ra sao?
"Tự nhiên thấy ớn lạnh."
"Cục cưng ơi!!!!!!"
Lời than thở vừa dứt thì Sam không biết từ đâu đã xuất hiện trước mặt cậu với một cái dang tay cực kì rộng lớn.
Không chần chừ mà lách người né tránh, Takemichi bình tĩnh nhún vai:"Lệnh! Cách xa ba bước."
"Sao...? Em nỡ đối xử với anh như thế á?"
Tỉ mỉ đếm đủ ba bước chân, Sam ủ rũ chớp mắt nhìn cậu.
Một tháng nay vì chuyện công ty mà hắn không liên lạc được cho Takemichi lấy một lần, với tư cách là một người anh cực kì thân thiết, Takemichi đúng là có quyền giận.
Không trả lời lại câu hỏi của Sam, Takemichi khoanh tay rồi quay lưng bước đi.
Đi được một bước, Sam sẽ cẩn thận đến một bước, cứ thêm hai bước thì Sam sẽ nhanh chân tiến thêm hai bước, cứ như thế cho đến khi Takemichi không chịu nổi mà quay đầu trừng mắt với hắn.
"Được rồi bỏ bỏ, em không muốn phải bị một người bám đuôi như thế."
"Đấy, ban đầu như vậy thì có phải hay hơn không."
Đi đến ôm Takemichi rồi lắc lư qua lại, Sam cưng chiều vỗ đầu cậu, nói:"Dọn qua ở với anh đi, chỉ còn ba tháng nữa thôi, cần gì phải cứ chịu khổ?"
"Mơ hả? Muốn trục xuất quyền tự do của em? Đã nói là không can thiệp thì cho dù một ngày cũng cấm anh hỏi, lúc trước đã hứa rồi mà?"
"Chẳng thấy người nào như em, được thôi, không can thiệp không hỏi được chưa, mau vào chuẩn bị đi rồi lên xe anh chở qua nhà hàng, coi như có cơ hội làm quen với những bạn diễn mới."
Hơi im lặng nhìn Sam, Takemichi gật đầu rồi đi vào bên trong thay áo quần.
Đưa tay mở chiếc tủ quần áo được sắp xếp sẵn cho từng người, Takemichi lặng lẽ lấy một bộ của mình ra rồi đi vào phòng tắm.
Thế nhưng quần còn chưa kịp cởi thì đã bị hình ảnh phản chiếu ở trong gương mà cho hoảng hốt, tay nắm ở lưng quần cũng vội buông ra.
Chỉ tiếc là vừa rồi cậu đã tháo thắt lưng nên vừa rời khỏi sự kiểm soát thì một đường thẳng tụt xuống, lộ ra hai cẳng chân trắng nõn.
Ngay cả Takemichi và người đứng đối diện cũng đều bị tình huống này làm cho sững cả người.
Chửi thề một tiếng ai oán, Takemichi không do dự mà cúi xuống túm quần lên, phẫn nộ trừng mắt với cái người không có một chút ý tứ phép tắc đang đứng ở trước mặt.
"Cậu...tôi muốn thay đồ, phiền cậu nhẹ nhàng nhấc chân và rời khỏi đây."
Bị tiếng nói của Takemichi kéo sự chú ý từ cái quần trở về, Chifuyu chuyên nghiệp che dấu đi đôi mắt không chút đứng đắn mà tiến lại gần cậu.
Cúi thấp đầu để đối diện với đôi mắt của người yêu, Chifuyu dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ, yêu chiều lên tiếng:"Em đừng giận nữa..."
Khoảng cách đột nhiên kéo gần khiến Takemichi vốn muốn dùng đôi mắt để giết người thì lại bị hắn nửa ép buộc phải nhắm hai mắt lại.
Tay bận cầm quần nên không thể đẩy đối phương ra, Takemichi lạnh giọng:"Buông tôi."
Đối với sự lạnh lùng của Takemichi Chifuyu cũng đã sớm đoán được, thế nên hắn không hề có ý định dừng lại.
Gọi tên cậu bằng một ngữ điệu cực kì kiềm nén, như bao nhiêu tích tụ đều đổ dồn vào cái gọi tên này, Chifuyu có chút không chịu nổi mà áp sát lại, còn không đợi Takemichi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nghiên đầu hôn lên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Takemichi chỉ có thể kịp trố mắt nhìn hắn làm càng.
Tay không thể buông ra để đẩy, Takemichi chỉ có thể bất lực mà để hắn chiếm thế thượng ưu.
Chifuyu hôn rất cẩn thận.
Hắn nhẹ nhàng mút mát hai cánh môi mềm mại của Takemichi, khi xác định cậu không có ác cảm thì liền vươn lưỡi ra, đảo một vòng quanh môi cậu.
Toàn bộ suy nghĩ hiện tại của Takemichi chỉ đặt trên chiếc quần nếu buông ra thì chỉ có nước thảm hơn nên khi bị hắn liếm môi thì Takemichi mới chú ý đến tình huống hiện tại.
Cậu rất căng thẳng, vội đưa một tay đẩy hắn ra, thế nhưng tay còn chưa kịp chạm thì đã bị Chifuyu nhanh mắt cầm lấy rồi vòng lên phía sau, ôm lấy cổ hắn.
Dùng một chân để chen vào giữa hai bắp đùi của Takemichi, Chifuyu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:"Nếu mà buông tay thì quần của em sẽ rơi đó..."
Đe doạ thành công, Takemichi nhắm mắt nhẫn nhịn.
Một lần nữa lại tiếp nhận nụ hôn của Chifuyu.
Nắm được quyền chủ động, Chifuyu rất rõ người đang ở trước mặt hắn đây có ý chí rất kiên cường nên nhân lúc cậu kiên quyết không hé môi thì hắn đã luồn tay vào áo của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, từ từ di chuyển đến bụng, Chifuyu thích thú mà miết nhẹ lỗ rốn của Takemichi.
Rùng mình vì sự chọc ghẹo của Chifuyu, Takemichi vì bị kích thích mà hơi bối rối mở miệng, cậu muốn hắn ngay lập tức dừng lại.
"Chi..."
Đầu lưỡi của Chifuyu nhân lúc Takemichi mở miệng thì tiến vào, bắt đầu ở trong khoang miệng cậu dây dưa.
Nụ hôn của Chifuyu mang theo một sự chiếm hữu, một chút dụ dỗ khiến đầu óc của Takemichi lập tức trở nên quay cuồng.
Ngậm lấy môi Takemichi.
Từng bước từng bước thao túng suy nghĩ của cậu.
Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Takemichi vì bị hôn mà có chút đỏ lên thì hắn mới nhẹ nhàng buông ra.
"...Takemichi à..."
Hôn được rồi, hắn cuối cùng cũng hôn được cậu.
Được ban cho không khí, Takemichi hít một hơi sâu rồi lãnh đạm mở miệng.
"Chifuyu, tôi muốn tát anh, nên anh hãy buông ra để tôi tát một cái."
Thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, Takemichi sau khi thở gấp xong thì bắt đầu đỏ mặt khi nhớ đến cái chuyện hoang đường vừa mới xảy ra ở hiện tại.
Hơi bất ngờ trước đề nghị của Takemichi, vốn còn tưởng cậu đùa nhưng khi khoảng cách vừa được hắn tự mình kéo dãn thì cậu đã vung tay.
Ban thẳng trên gương mặt điển trai kia năm dấu vân tay cực kì rõ rệt.
Thoáng hai giây vì kinh ngạc, nhưng sau đó Chifuyu rất bình tĩnh mà ngẩng đầu lên để nhìn vào cậu.
"Tại sao?"
Takemichi hỏi một câu không quá rõ ràng.
"Ý em là chuyện lần trước, hay nụ hôn lần này?" Hắn nhẹ nhàng hỏi cậu.
"Cả hai."
"Quyền lực. Nếu được lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ làm thế Takemichi, hiện tại anh đã có quyền lực, chỉ còn thiếu mỗi em."
"Anh bị điên đúng chứ? Tôi, xém chút nữa bị người ta cưỡng bức, anh xem đó là một trò đùa?"
"Anh...Takemichi, anh thật sự rất cần địa vị, chỉ cần có địa vị thì anh mới có thể giành được em, Takemichi, là anh biết mình vô dụng, là anh sai khi lợi dụng em, nhưng những gì trước đây anh từng nói đều là những lời thật lòng."
"Thật lòng con mẹ anh, nếu anh biết trước khi sự việc trên xảy ra tôi đã có suy nghĩ gì thì anh sẽ hối hận chết! Còn nữa, tôi không phải là một người muốn đến thì đến muốn đi thì đi, một tháng qua anh đã chọn tránh né thay vì đối chấp thì quả thật chúng ta không còn gì để nói nữa rồi."
Đưa tay xoa đi dấu tích vẫn còn vương lại sau nụ hôn kia, Takemichi không nghĩ đến việc thay quần nữa nên đã cầm thắt lưng rồi quay người đi ra ngoài.
"Takemichi...dù bao lâu cũng được, anh sẽ không bỏ cuộc đâu."
"...Tuỳ anh."
Hơi khựng lại một chút vì lời nói của Chifuyu, Takemichi chỉ thản nhiên để lại một câu rồi chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng sự đời ai oán, ông trời còn ngại cậu không đủ phiền phức thì để cậu vừa chuẩn bị tránh vỏ dưa thì đã gặp nguyên cái vỏ dừa đang đứng khoanh tay nhìn bọn họ.
Takemichi:"...."
Rốt cục hắn đã đứng ở đây từ bao giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất