[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 125

Trước Sau




Một bữa tiệc BBQ ngoài trời đúng là một ý kiến cực kì không tồi, trời vừa chập tối, phù hợp với một khung cảnh lãng mạn với những ly rượu vang.

Ngồi kế bên Naoto, Takemichi vì không có tâm tình nên chỉ ăn thịt nướng mà không quan tâm những người xung quanh mình đang nói gì.

Nếu xét theo một phương diện nào đó thì nhân vật chính như cậu phải đi mời rượu từng người thì mới đúng, nhưng sau khi quan sát thấy ai ai cũng dễ hoà nhập thì Takemichi đã quyết định từ bỏ.

Căn bản sẽ làm quen, nhưng chắc chắn là không phải hôm nay.

Nhìn xuống chiếc bụng đã căng tròn, Takemichi thở dài một hơi, cầm một ly rượu vang rồi chuẩn bị đi ra ngoài, thế nhưng Naoto lại nhận thấy được vẻ mặt của cậu không được tốt nên đã chủ động hỏi hang.

"Đi đâu vậy, hay là ăn thêm chút đi?"

Nhận ra được ý tốt của Naoto, Takemichi miễn cưỡng cười một chút, ý bảo cậu không sao rồi nhanh chóng ly khai.

Đi ra phía trước lan can của nhà hàng, Takemichi vừa nhâm nhi một chút rượu vừa đưa mắt ngắm vầng trăng trên bầu trời.

Từ xa xa, dáng người cậu trông có vẻ hiu quạnh nhỏ bé, như một người bị tách biệt khỏi cuộc sống hiện tại.

Còn lí do, hẳn là phải nói về hai tiếng trước đó.

Khi Takemichi nhìn thấy bóng lưng của Rindou ly khai xong thì liền đi tìm Sam để chọc ghẹo.

Mỹ nhân Sam bị người khác để ý, thân là một người quen biết anh đã lâu, cậu không thể không đến chúc mừng.

Đưa mắt tìm kiếm bóng hình của Sam, rất nhanh, Takemichi đã thấy anh đang ở quầy phục vụ tỉ mỉ chọn món.

"Tìm thấy rồi-"

Vừa thốt lên một câu thì tay cậu đột nhiên bị một người nắm lấy rồi kéo vào một góc khuất sau bình phong của nhà hàng.

Như một cơn bão quét qua, Takemichi sau khi nhận ra người vô lễ vừa rồi là Sanzu thì lập tức thu đi ánh mắt kinh ngạc.

Một tháng qua không tìm cậu lấy một lần, bây giờ lại đột nhiên kéo cậu vào đây là có ý gì?

"Tình yêu ơi! Em với Rindou có quen nhau sao?"

Không cho Takemichi cơ hội hất tay ra, Sanzu tinh tế đan từng ngón tay của hắn vào đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu rồi nhẹ nhàng trêu chọc.

Áp trán mình lên trán của Takemichi, Sanzu cúi thấp đầu nhìn vào hai bàn tay của bọn họ.

Không gian xung quanh khá chật hẹp nên tiếng thỏ thẻ của Sanzu Takemichi nghe thấy rất rõ, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Sanzu, Takemichi cũng trầm ngâm khi thấy hắn đang ở trên các đầu ngón tay của cậu chơi đùa.

"Không quen."

Trả lời một câu ngắn gọn, Takemichi không hơi sức rụt tay lại nên để cho hắn tuỳ tiện chọc phá.

"Không quen?"

Lặp lại lời nói của Takemichi, Sanzu nhíu mày:"Vậy sao em lại nói chuyện với cậu ta?"

Hắn đã thấy, phải nói là đúng lúc bước vào đã nhìn thấy.



Là Takemichi không biết nhưng khi cậu đang nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại thì ánh mắt của Rindou đã vẽ ra vô vàn biểu cảm mà ngay cả hắn cũng chắc chắn nếu Takemichi nhìn thấy thì nhất định sẽ rùng mình.

Một đôi mắt như đang nhìn món đồ chơi của mình tự do di chuyển, như đang thưởng thức một điều gì đó có ở trên người này.

"Cậu ấy chỉ hỏi tôi một số chuyện. Nhưng mà anh đang làm gì đấy? Muốn kiểm soát tôi sao?"

Nhìn thấy Sanzu chỉ im lặng nhìn mình, Takemichi cười nhạt:"Đột nhiên xuất hiện rồi đeo bám tôi như thể chúng ta là người yêu, sau đó một tháng thì tiếp giáp mặt cũng không ngừng né tránh? Anh nghĩ tôi là con rối, tuỳ tiện anh muốn chi phối như nào thì chi phối sao?"

Hất tay của Sanzu ra khỏi người mình, Takemichi lạnh giọng:"Tâm trạng của tôi đang rất tệ, nếu anh muốn sau này chúng ta còn có thể nói chuyện thì ngưng cái kiểu bông đùa này lại đi..."

Càng chân thật càng đáng sợ.

Chỉ lo rằng một khi đã lún sâu thì người tổn thương duy nhất chỉ có thể là cậu.

Ông ngoại cũng là vì quá tin tưởng đối phương nên mới đem hết lòng hết dạ ra để đánh đổi, thế nhưng đến cuối cùng cũng phải cam chịu mà sống như một cái xác không hồn, vĩnh viễn không bao giờ có được một cuộc sống an nhàn như những người khác.



Cậu không muốn chính cậu cũng thế, cho đến khi không thể cứu vãn thì mới buông tay, bởi vì như vậy thì chắc chắn sẽ khổ sở lắm.

Kiên trì trong lúc này cũng chỉ là vô dụng, Sanzu không phải không có suy nghĩ, hắn tự biết lúc này nếu cố chấp thì chỉ đổi lấy nhiều sự bài xích hơn mà thôi.

Còn không rõ sao...tính cách ương bướng đó...?

Một tháng qua bỏ mặc Takemichi cũng là vì nhìn thấy cậu và Chifuyu từ trên du thuyền cùng nhau trở về, trong giây phút muốn bùng nổ thì hắn đã chọn cách né tránh vì không muốn bản thân sẽ thốt ra những điều gì khác để vô tình tổn thương cậu.

Hắn, cũng chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng thôi mà...

Bước ra khỏi góc khuất ở phía sau bình phong, Takemichi hít một hơi sâu để trấn an lại nhịp thở.

Đối diện với một ai cũng khiến cậu quên luôn cả việc phải hô hấp, như một gánh nặng đặt trên vai, thật khó mà có thể buông bỏ hoàn toàn được...

Ngước đầu lên nhìn bầu trời, Takemichi tự trấn an bản thân bằng một cái mỉm cười rồi chuẩn bị xoay lưng rời đi.

Thế nhưng, một cái xoay lưng này lại để cho cậu nhìn thấy một người.

Một người mà tưởng chừng đã không bao giờ muốn gặp lại.

Từ xa xa, hắn cũng đang nhìn cậu, nhìn một cách thật chăm chú.

Vết sẹo trên gương mặt khiến cho người khác phải rùng mình, khí thế áp bức như muốn cách biệt hoàn toàn với thế giới.

Như một ngòi nổ, nụ cười quen thuộc của 14 năm trước cong lên, thể như nó sinh ra là chỉ dành cho mỗi cậu.

Mấp môi vẫn không thể thốt ra được bất kì một lời nói nào.

Takemichi rũ mắt, tay siết chặt tay.

Không được, cố nhân thì sao, là ai lúc còn bé hứa sẽ ở bên cậu, chăm sóc cho cậu, vậy mà lúc cậu tuyệt vọng vì cái chết của ông ngoại thì hắn đã để cậu lại mà rời đi.

"Xin lỗi Takemichi, nhưng ngoài tớ ra, tớ chẳng thể tin thêm bất kì một ai nữa..."

Loạng choạng đứng ở bên ngoài vòng vây của vô số con người, Takemichi nghệch mặt ra, cậu hoàn toàn không hiểu...tại sao lại không tin tưởng cậu...?



"Đã hứa...đã hứa là sẽ để tớ giúp mà...sống cuộc đời của một tội nhân thì có gì là hạnh phúc chứ? Kakuchou!!!!"

Một đứa trẻ chỉ mới chín tuổi đầu đã phải đứng bơ vơ lẻ bóng mà thất thanh gọi tên của một người.

Xung quanh, không một ai hiểu, không ai biết hai đứa trẻ này rốt cục đã phải trải qua những gì mà chỉ vang vảng bên tai là những lời chỉ trích đầy khinh miệt.

Chín tuổi đã giết người thì nên chết sớm đi, pháp luật quả thật có mắt.

Nghe đồn là giết bố dượng đấy! Đúng là, thấy bố dượng thương nó như thế...

Đúng đấy, tên sát nhân này nếu mà để nó thong dong ngoài vòng pháp luật thì kiểu gì cũng sẽ có thêm người đổ máu vì nó...

Bọn họ - những người qua đường chỉ tuỳ tiện phán xét mà không có bất kì ai thật sự thấu hiểu vì sao một đứa trẻ lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

Ngay cả mẹ của nó của tố cáo nó, là người đã sinh nó ra, ban cho nó cuộc sống, vậy tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy...?

Người duy nhất hiểu cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng ai sẽ tin vào những điều được cho bịa đặt mà nó đã nói chứ...? Sẽ chẳng có ai.

Năm Takemichi chín tuổi, đứng bất lực nhìn người bạn duy nhất của mình mang theo một vết thương lớn ở mặt rồi bị người ta tàn nhẫn dùng còng số 8 còng đi.

Mặc cho cậu thảm thương gào thét cũng chỉ đổi lại của hắn một câu.

Xin lỗi, nhưng ngoài tớ ra, tớ chẳng thể tin thêm được một ai nữa...

Kết thúc dòng hồi tưởng, Takemichi mặt không cảm xúc mà bắt đầu uống thêm rượu.

Đôi khi cậu cảm thấy thật buồn cười, sống gần nửa đời năm mươi cũng khó mà nhớ rõ những thứ đã xảy ra, nhưng câu chuyện này lại in hằng trong tâm trí của cậu như một lời nhắc nhở.

Đã có những đêm cậu mơ thấy ác mộng, mơ thấy tay cậu chạm vào miệng vết thương của hắn rồi hốt hoảng nhìn bàn tay chỉ thấm đẫm một màu đỏ rực của máu, sợ hãi khiến Takemichi bừng tỉnh, thế nhưng sau đó thì cậu nhận ra trong căn phòng này ngoài cậu ra thì chẳng còn lại gì...

Học cách quên nhanh cũng tốt, vô tâm cũng tốt, đây hẳn là nguyên nhân khiến Takemichi tạo lập cho bản thân một lối sống buông thả, không để cho bất cứ điều gì có thể ràng buộc mình.

Cộp, cộp.

Tiếng đế giày va chạm với nền nhà vang lên một cách rõ rệt, Takemichi không quay đầu nhưng dựa vào hình ảnh phản chiếu ở ly rượu đã cạn đáy thì bất ngờ mở miệng.



"Tìm tôi?"

Hơi khựng lại vì câu hỏi của Takemichi, Baji cúi đầu cười một tiếng rồi đi đến đứng song song với cậu.

Đem một chai rượu vang lấy ra, Baji lắc nhẹ rồi chuyên nghiệp mở nắp.

"Tôi nghĩ em hết rượu nên có ý tốt mang đến."

Không từ chối ý tốt của Baji, Takemichi đem ly đẩy qua, để hắn rót rượu.

"Người phụ nữ kia, tôi nghe nói gia đình anh vẫn để cô ấy làm phu nhân của nhà Baji?"

Không phủ nhận, Baji thành thật gật đầu:"Phải, dù sao cũng là đương kim tiểu thư của gia tộc, nếu đột ngột biến mất thì sẽ không hay. Tuy nhiên ông nội đã buộc cô ấy rời khỏi nước để ra ngoài định cư, có khả năng sẽ không bao giờ trở về."

"Còn ba mẹ anh thì sao?"



Hơi khựng lại một chút, Baji đột nhiên cười dịu dàng:"Bọn họ...bằng một cách nào đó vẫn còn sống và trở lại bên cạnh tôi, mọi thứ đối với tôi ở hiện tại như vậy đã quá đủ, chỉ tiếc là..."

Hơi thâm ý mà đưa mắt nhìn Takemichi, Baji tỏ ra thần bí rồi ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Takemichi tiến lại gần hắn.

Ngoan ngoãn đưa tai kề sát vào, Takemichi chăm chú lắng nghe.

"Chỉ tiếc là ba mẹ tôi nói muốn mời em một bữa nhưng vẫn chưa có thời gian, chi bằng đầu tuần tới đây đi cùng tôi một chuyến, xem như là ra mắt."

Hơi thở của Baji cứ phà phà vào tai khiến Takemichi nhất thời không chịu được nhột mà bắt đầu cười khúc khích.

"Ra mắt gì chứ! Nói năng cho cẩn thận."

"Thế nào? Em không đồng ý?"

Tự động tách người ra, Takemichi đưa mắt nhìn lên mấy ánh đèn đường ở bên ngoài rồi bắt đầu kể chuyện.

"Baji, anh biết vì sao tôi đã thay anh thực hiện kế hoạch trước một bước không?"

Không thể nào không thắc mắc, Baji là một gã hồ ly giảo hoạt, chẳng lẽ thật sự không tò mò sao...?

Bị nói trúng tim đen, Baji trầm mặc, ý muốn cậu nói tiếp.

Hớp một ngụm rượu cay xè, Takemichi lắc nhẹ chiếc ly xinh xắn trong tay rồi đưa mắt nhìn thứ chất lỏng đang sóng sánh sóng sánh theo từng nhịp điệu.

"Đây xem như là một bài học, mong anh nhớ kĩ. Có những thứ không phải cứ được lập trình sẵn thì sẽ luôn mang một tính chất hoàn hảo, tôi làm như vậy cũng muốn anh biết một điều rằng, không phải mọi thứ đều nằm trong tính toán của anh, một nước đi sai cũng sẽ để cho đối phương có cơ hội chiếu tướng, với lại, trong một bàn cờ, có thể tôi chỉ là một con tốp của anh, mặc cho anh chi phối lợi dụng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ăn được Vua."

Đưa mắt nhìn Baji, Takemichi lắc đầu nhẹ:"Ngay từ đầu anh đã có ý định đẩy tôi vào đường cùng rồi, muốn tôi mặc một chiếc áo lạc quẻ để lão gia chú ý đến tôi nhưng thực chất là muốn phu nhân dễ dàng nhắm đến tôi để lợi dụng, rõ ràng anh đã đoán được mọi chuyện sẽ được thực hiện như thế nào nhưng không là ai cả, anh đã chọn tôi, một ván cược mà anh đã cho là toàn thắng.

Một nước đi sai thôi cũng sẽ khiến tôi bị đẩy vào con đường tù tội không lối thoát.

Sở dĩ tôi thay anh tính trước một bước là để cảnh cáo với anh, để cho anh hiểu cảm giác bị kiểm soát ván cờ là như thế nào, đôi khi, không phải chỉ có anh mới có thể nắm quyền chủ động đâu."

Chỉ tay vào huyệt thái dương, Takemichi đá lông mày như thể muốn hắn khắc ghi điều này vào tâm trí.

Đưa cho hắn ly rượu đã cạn đáy, Takemichi phẩy phẩy tay:"Tôi buồn ngủ, phiền anh thông báo cho mọi người một câu nếu như cần thiết."

Nhìn bóng lưng đầy kiêu hãnh rời đi, cúi thấp đầu để che dấu sự phấn khích trong lòng, Baji không nhịn nỗi mà phát ra một tiếng cười quỷ dị.

Hắn rốt cục đã chọc vào đại nhân vật nào đây...

Đưa đôi bàn tay còn run lên vì sự sợ hãi và phấn khích, Baji liếm môi.

Người này quả thật khiến cho hắn sa đà vào một cái hố không có lối thoát rồi.

***

Truyện có yếu tố máu chó, đề nghị mọi người không được chửi nhân vật.

Tịnh tâm tịnh tâm.

Giải thích: Baji không biết chuyện bố mẹ của mình là do Takemichi đưa về nhé, còn bố mẹ của Baji thì cũng bắt buộc phải giấu nên tương lai chúng ta mới có một dàn rể khốn nạn như nhau.

Đừng tưởng bở, tôi ngược cả lũ chứ không chừa đứa nào đâu :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau