[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 126
"Tôi đã bảo cậu chạy đi...?"
Ý thức đã không còn đủ tỉnh táo, thế nhưng Takemichi vẫn muốn mở mắt để nhìn vào gương mặt hiếm khi lại trở nên tuyệt vọng như vậy của hắn.
Cuối cùng thì cậu cũng đã biết hắn là ai rồi...
Nửa tiếng trước, sau khi cậu rời khỏi nhà hàng được một lúc thì tâm trạng liền thoải mái lên rất nhiều. Thong dong đi dạo trên một con đường khá hoang vắng, Takemichi lấy chiếc điện thoại của mình ra rồi mở một bản nhạc quen thuộc để thư giãn tinh thần.
Cả một đoạn đường dài Takemichi chỉ đặt lực chú ý hoàn toàn vào đôi bàn chân đang di chuyển mà không để ý đến người đàn ông trông có vẻ cao lớn đang đứng quan sát cậu ở bên đường.
Một tiếng chửi thể vang lên, gã tức tối dẫm điếu thuốc còn dang dở xuống chân rồi ra hiệu anh em tiến lại gần cậu.
Một cảm giác áp lực bao trùm tứ phía, Takemichi từ từ đi chậm lại, chậm lại, cho đến khi không thể di chuyển được nữa.
Bất động thanh sắc nhìn lên ba gã đàn ông có vẻ ngoài bặm trợn trước mặt, Takemichi không chút hứng thú mở miệng:"Muốn gì?"
Thấy được sự thờ ơ của Takemichi khiến một trong ba gã khó chịu mà nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi thô lỗ rống lớn:"Tao khinh, hẳn là mày không nhanh quên tụi tao đến như vậy đi..?"
Nghe vậy, Takemichi nhíu mày.
"Quên? Chúng ta căn bản có quen nhau sao?"
Trộm cướp thời nay còn có chiêu thức nhận người quen này để vơ của?
"Thằng chó má, bọn tao chính là gã bị mày cùng đồng bọn đe doạ ngày hôm đó đây! Đại ca tao cũng chỉ vì cái mũi kim chết tiệt kia mà gần như tàn phế, mày hôm nay tính thế nào?"
Nhướn mi trước một câu chuyện mà chính cậu cũng không có ấn tượng, Takemichi khó hiểu lên tiếng:"Nghiêm túc mà nói, nếu thật sự là đồng bọn của tôi làm thì "gần như tàn phế" hẳn là may mắn lắm rồi...? Nhưng quan trọng là chúng ta có quen biết chăng? Tại sao tôi phải tin những lời các người nói?"
"Mày..."
Bị chọc cho cứng cả cổ họng, một gã tai to mặt lớn quát lên:"Xông lên cho tao, toàn bộ đánh nó tàn phế."
"Rõ."
Đột nhiên bị tập kích khiến Takemichi dù không muốn tranh chấp cũng bắt buộc phải bắt đầu tránh né.
Tuy nhiên ba chọi một vẫn là một điều không có khả năng, mười lăm phút sau đó thì trên người cậu bắt đầu xuất hiện những vết thương chi chít nhỏ.
"Khốn thật...bọn mày rốt cục muốn gì?"
Lau đi vết máu ở khoé môi, Takemichi hiếm khi không tươi cười mà phẫn nộ trừng mắt.
"Bớt hỏi thừa thãi, tất nhiên là muốn giết-"
"Đối thủ của bọn mày là tao."
Trầm ấm, lạnh lẽo, không một chút cảm xúc.
Thanh âm vừa quen tai lại vừa xa lạ, ngữ điệu này, rõ ràng là hắn.
"M sao?"
Kinh ngạc hô lên tên của một người mà cậu vô cùng có ấn tượng, Takemichi phấn khích khi lâu rồi mới có cơ hội để gặp lại M.
Nhìn phong cách ăn mặc chỉ đơn giản là một chiếc quần bò với áo hoodie đơn điệu, Takemichi đoán hẳn là hắn chỉ vừa mới đi chơi về.
Không phải là một chiếc mặt nạ như lần trước, thế nhưng chiếc áo trùm mũ đã che đi nửa gương mặt của hắn, vả lại ở đây cũng vô cùng tối nên cậu căn bản không thể thấy rõ dung mạo của người kia.
Có chút đáng tiếc.
Chẳng hiểu sao nhưng sau khi thấy sự xuất hiện của hắn thì cậu đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của M, là một kẻ bất khả chiến bại.
Đứng dậy phủi phủi đi lớp bụi bẩn trên quần áo, Takemichi nhìn M tươi cười:"Chúng ta là đồng minh hay là địch thủ đây."
Dưới sự che chắn của chiếc mũ, Takemichi không rõ biểu cảm bây giờ của hắn là gì, nhưng có một điều cậu khá chắc chắn là hắn vẫn luôn nhìn cậu.
Takemichi khoanh tay chờ đợi câu trả lời, thế nhưng sau một hồi thì hắn cũng đáp lại, nhưng ý nghĩa lại chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của cậu.
"Chạy đi, chuyện còn lại cứ để tôi là được rồi."
"Một chọi ba? Anh chắc chứ?"
Nhìn chiếc mũ đen gật gù, Takemichi nhún vai.
"Vậy được, còn lại giao cho anh."
Để xem, nếu cậu đoán không nhầm thì ba người này chính là những người cậu đã đụng độ ở quán đô vật lần trước, M đã thắng họ một lần, thêm một lần nữa hẳn không phải là điều không có khả năng.
Không chần chừ mà quay gót rời đi, Takemichi rũ mắt.
Ít nhất thì cậu có thể nghi ngờ hắn bất cứ điều gì, ngoại trừ sức mạnh của hắn.
Thế nhưng, Takemichi lại không tin tưởng đám người kia, và cậu càng không tin sự tàn nhẫn và lạnh lùng của M là sự thật.
Trốn sau một góc cây để quan sát trận chiến của bốn người, không mất quá lâu thì kết quả đã vô cùng rõ ràng.
M chiến thắng mà không cần tốn quá nhiều thì giờ lẫn hơi sức, ngạo nghễ nhìn đám thua cuộc đang quằn quại nằm dưới đất rên rỉ vì đau, hắn chậm rãi lên tiếng.
"Đừng cố làm điều vô ích! Người thua cuộc vĩnh viễn sẽ thua cuộc, chấp nhận đi."
"Thằng...chó." Một tên đau đớn rên rỉ.
"Mày nói đúng, tao chính là một thằng chó! Một thằng chó đang đứng bằng hai chân để nhìn bọn mày nằm la liệt dưới đất."
Để lại một câu đầy khiêu khích, M không muốn phí quá nhiều thời gian nên đã quay lưng rời đi.
Thế nhưng.
"MÀY CHẾT ĐI!!!!!"
Đột nhiên từ phía sau lưng quần, một gã có khoảng cách gần M nhất đã rút một con dao găm không biết được chuẩn bị từ bao giờ ra rồi hướng đến phía của M để đâm tới.
Đó chính là vì sao cậu nói rằng cậu không tin tưởng bọn họ.
M có thể đủ bao dung để không dùng bạo lực mà giết luôn cả đối thủ của mình, nhưng sự căm phẫn cũng uất ức của đám người kia sẽ không để bọn chúng ngang nhiên nhận lấy phần nhân tình bố thí này.
Từ phía sau, Takemichi chạy đến phía của M rồi hét lên một tiếng:"Cẩn thận."
Một đường dao xẹt qua khiến cho tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Nắm chặt con dao ở trong tay, Takemichi kinh ngạc.
Cậu...đoán sai sao?
Một đường thẳng đâm tới rõ ràng là hướng về phía bụng, thế nhưng ngay khoảnh khắc Takemichi từ trong lao vụt ra thì nó lại bất ngờ chuyển sang hướng của cậu.
Không kịp nữa rồi.
Nhắm mắt đẩy M về phía trước, Takemichi nắm chặt con dao trong tay rồi trừng mắt với gã.
"Mày...biết được tao không đi...?"
Nhìn con dao vẫn đang ghim thẳng vào bụng của Takemichi, tên bặm trợn kia run rẩy.
"Không...tao...."
Đã có người dùng đá để ném vào tay của hắn, khiến cho hắn bị lệch mũi dao, đâm vào người của Takemichi.
Cứng nhắc quay đầu ra phía sau để kiểm chứng, quả nhiên là một tên đàn em đã hỗ trợ.
Xem ra hắn đã tinh tế nhận ra ngay sau khi cậu có ý định chạy ra giúp M.
Chết tiệt...vốn không hề muốn bản thân phải bị thương một chút nào...
Ngồi bệt xuống, Takemichi đem con dao lôi ra rồi ném đi, cả người ngã quỵ xuống đất.
Cũng may vết thương không sâu, bằng không ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.
"Tao đã có ý định tha cho bọn mày...mẹ nó!"
Sau khi ý thức được mọi chuyện đang dần tệ đi, M cúi người nhặt lấy con dao găm ở dưới đất lên rồi dùng một tốc độ cực kì đáng sợ mà lao về phía chúng.
Ngay lúc M chuẩn bị đưa tay đâm thẳng con dao vào tim của kẻ đã ra tay với Takemichi thì cậu đã nhanh mắt mà vội lên tiếng ngăn cản trước khi có điều gì đó tồi tệ xảy ra:"Không thể ở tim đâu M! Nếu cậu ta chết chúng ta cũng bị hệ luỵ."
Cười nhạt một tiếng, M buông lỏng hai tay.
"Đúng vậy...tao chẳng thể giết mày, nhưng tụi mày cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc chơi đấu vật thêm một lần nào nữa."
Phập.
Một phát xuyên tay, Takemichi trợn tròn mắt.
Khung cảnh này nhìn chung thì quả thật cũng khá kinh dị, Takemichi có chút khó mà thích nghi.
Kết cục của hai kẻ còn lại cũng y hệt, Takemichi không cần xem cũng đoán được nên đã quyết định nhắm mắt.
Máu đối với cậu vẫn là một thứ chất lỏng thật đáng sợ, chẳng có gì hay ho khi phải nhìn thấy chúng.
Bên tai, ngoài những tiếng kêu la thất thanh của đám người kia thì chẳng còn lại dư âm của bất cứ một loại âm thanh hỗn tạp nào.
Thật may mắn khi đây là một đoạn đường vắng vẻ, bằng không chuyện này nếu bị người khác bắt được thì quả thật không xong.
Một cảm giác nhẹ bâng đột nhiên bao trùm xung quanh cơ thể, Takemichi kinh ngạc mở mắt ra.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, một mái tóc vàng lộ ra cùng với đôi mắt vốn vô hồn, không, hiện tại thì nó lại xen lẫn chút u buồn và thương xót.
Đây...đúng vậy, tại sao cậu lại không nhận ra từ đầu cơ chứ...
Quả nhiên là hắn.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, Takemichi không biết sau đó mình đã đi về đâu, chỉ biết khi mơ màng cậu đã nghe ai đó nói bên tai.
"Vết thương cậu ấy ổn chứ?"
"Yên tâm đi, vết thương không sâu, qua ngày mai liền tốt."
"Cảm ơn bác sĩ."
Vậy là cậu qua cơn nguy kịch rồi phải không?
Hơi xoay người để tìm một điểm tựa thoải mái, một lần nữa, Takemichi lại rơi vào hôn mê.
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng mang một màu xanh dịu nhẹ, trên chiếc giường đơn nhỏ bé lại chen chút hai con người đang say sưa ôm nhau ngủ.
Cả người bị ôm khiến Takemichi hơi khó chịu mà muốn xoay người trở mình, thế nhưng lại vô tình chạm vào vết thương ở bụng nên bị làm cho tỉnh giấc.
"Đau đau!"
Giật mình mở to mắt ra nhìn trần nhà, Takemichi sửng sốt.
Một chùm pha lê được thiết kế tinh xảo chính là thứ đầu tiên đập vào mắt cậu.
Tiếp đến, chính là một người đàn ông khoả thân đang nằm ôm cậu ở bên cạnh.
Bàng hoàng ngồi bật dậy, Takemichi tròn xoe mắt nhìn hắn.
Dùng một tốc độ nhanh nhất để xử lí gương mặt bên cạnh mình, Takemichi hoảng hốt kêu lên.
"Mi...Mikey?"
"Manjiro? Manji...Mikey?"
Cái gì thế này.
Cậu tỉnh dậy, trong một ngôi nhà lạ, một người đàn ông khoả thân, là Mikey.
Ôm đầu để cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, cho đến khi tay chạm vào miệng vết thương ở bụng thì cậu mới nhớ ra được lí do vì sao cậu lại ở đây...
Đêm qua, ngay thời điểm sắp bất tỉnh thì cậu đã nhận ra M là Mikey.
Phải nói, chính vào lúc mất ý thức nhất thì cậu cũng đã kinh ngạc biết bao vì hung tin này.
Bởi lẽ mà nói thì M nhìn vào thì không ai nghĩ cái người đang ra tay đánh người tàn nhẫn này lại chính là thiếu gia nhà Sano danh giá với đủ loại huân chương khen thưởng.
Cứ như là một sát nhân giả danh tri thức, nghĩ đến thôi thì cũng khiến cho người ta đủ giật mình.
Cậu cũng chính là người ta, không hề ngoại lệ.
Như người mất hồn, Takemichi cắn môi.
Chuyện đưa về thì có thể hiểu, nhưng tại sao lại phải cởi truồng để ngủ cùng nhau như thế này, lại còn ngang nhiên ôm ấp?
Nếu nói về quan hệ thì hai người cũng đâu được tính là quá thân thiết? Vì sao không cho cậu ra sofa để ngủ?
Nhất thiết phải ngủ cùng một giường sao?
"Tỉnh rồi?"
Có lẽ vì Takemichi cứ nhúc nhích tới lui nên Mikey vốn đang yên giấc cũng buộc phải mở mắt ra để nhìn cậu.
Thấy Mikey đã tỉnh dậy, Takemichi hơi ngại ngùng mà gật gật đầu.
"Sao vậy? Có chuyện thắc mắc sao?"
Bị đoán đúng rồi! Chẳng lẽ trên mặt cậu viết rõ thế sao?
Lại gật gật đầu, Takemichi tính mở miệng thì lại nhớ ra bản thân chưa đánh răng nên đã quyết định ngậm miệng lại.
Đối diện với ánh mắt né tránh của Takemichi, Mikey xem như không thấy gì mà bắt đầu giúp cậu trả lời.
"Ngủ nude là thói quen của tôi, có chết cũng không bỏ được. Áo quần cậu bị dính máu, căn bản không thể mặc được nên tôi buộc phải cởi ra, còn ngủ chung giường là vì sofa khá cứng, không phù hợp với bệnh nhân như cậu, đối với chủ nhà như tôi lại càng không."
Nghe hắn như con sâu trong bụng mà nói toạc ra những điều mà cậu đã thắc mắc, Takemichi nhất thời rơi vào suy tư.
Phải nói thì hình như đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Mikey nói nhiều như vậy, quả thật là có chút kinh ngạc đi.
"Nhà vệ sinh ở bên kia, đã chuẩn bị đồ dùng dành cho cậu, tuỳ tiện dùng."
Nói xong, Mikey liền đứng dậy với cơ thể không một mảnh vải che thân rồi thản nhiên rời đi.
Sốc nặng nên phải lấy chăn trùm nửa gương mặt lại, Takemichi sau khi trấn an được bản thân xong thì mới có đủ tỉnh táo để đi vào vệ sinh cá nhân.
Xử lí xong mọi thứ và đi ra thì cũng là lúc chăn đệm lộn xộn ban đầu đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Một tờ giấy note nhỏ nhỏ được đính ở bộ đồ màu trắng cực kì mới, Takemichi đưa tay cầm lên đọc.
"Tôi đến đoàn phim giúp cậu xin nghỉ ba ngày, thay áo quần rồi xuống dưới ăn sáng, mọi thứ đã chuẩn bị cho cậu."
Nhanh vậy sao? Cậu chỉ mới rửa được cái mặt thôi.
Đem tờ giấy tỉ mỉ đặt qua một bên, Takemichi thay quần áo xong thì thành thật đi xuống phía dưới lầu ăn cháo, hương vị thanh đạm, xem ra đúng là được chuẩn bị riêng cho cậu.
"Trước giờ cứ nghĩ anh ta cũng không có gì mấy tốt đẹp, nhưng xem ra thì mình đã lầm rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất