[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 19: Cảm xúc
"Tôi đã nghĩ...rốt cuộc như thế nào mới là hoá thân thành chính mình một cách hoàn hảo."
Hai câu nói không đi đến bất cứ một mục đích nào, thế nhưng đã khiến Shinichirou vốn không nhìn cậu đã phải đưa mắt nhìn qua.
Takemichi nhìn chính mình trong gương, vâng, đó là một gương mặt đẹp trai.
Nhưng nó không phải là vấn đề, Takemichi đưa tay chỉ vào gương.
"Ảnh đế! Anh nghĩ xem, trên đời này có ai là 100 điểm cơ chứ? Nếu như đã hoá thân thành chính mình thì sao có thể đạt đến tính tuyệt đối."
Shinichirou không trả lời, thế nhưng anh không thể không công nhận câu nói của cậu.
Dù môi mấp máp nhưng vẫn không thể thốt lên một câu nào, nhìn Takemichi đưa mắt nhìn vào gương, trong một khoảnh khắc đó, không hiểu vì sao anh lại thấy cậu mang một dáng vẻ ưu thương đến kì lạ.
"Cảnh diễn hôm nay rõ ràng là hoàn hảo đến kì lạ, thế nhưng tại sao tôi không thể cảm nhận được..."
Không thể cảm nhận được niềm vui của bọn họ.
"Nhân vật được bọn họ hoàn hảo hoá đến mức ngay cả nét cười, sự gượng gạo, tức giận và thậm chí là chỉ dửng dưng cười cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự chuyên nghiệp, thế nhưng tại sao, tôi không thể thấy được linh hồn của bọn họ trong chính nhân vật của mình."
Takemichi cúi đầu, nhớ lại cảnh quay hôm nay, Takemichi đã không thể cảm nhận được sự sống trong chính bạn diễn đang cùng mình đứng chung một thế giới, thậm chí là có cảm giác bị đẩy ra thật xa, là không phải vì cậu yếu kém, mà là do cách diễn xuất của cậu và bọn họ hoàn toàn khác nhau.
"Bọn họ chọn lối diễn xuất độc mộc mà hoàn toàn không quan tâm đến ai là người đang diễn cùng mình, đối với một diễn viên chuyên nghiệp, nếu không thể khiến bạn diễn nổi bật cùng mình mà dùng chính sự chuyên nghiệp của bản thân để kéo người khác xuống, thì đó không phải là diễn xuất nữa. Đó chính là sự thất bại của một diễn viên, hôm nay, tôi đã nhìn ra bọn họ không hề đặt tình cảm vào nhân vật của mình, rõ ràng chỉ là đang cố hoàn thành tốt vai mà họ phải diễn mà thôi."
Một nụ cười chế giễu hiện lên, Takemichi quay đầu nhìn Shinichirou:"Anh hôm nay xem có cảm nhận được một chút liên kết từ chúng tôi không? Bộ phim này sẽ tốt chứ? Bọn họ rõ ràng không quá yêu thích vai diễn này, tôi tự hỏi, liệu diễn viên chính là thế sao?"
Ngay cả cậu còn chưa học qua lớp diễn xuất nào cũng có thể dễ dàng biến bản thân thành nhân vật mà cậu phải hoá thân một cách xuất sắc, bởi vì bất cứ là vai diễn nào, chỉ cần đặt tình cảm của chính mình vào thì không có gì là không thể.
Nhưng những bạn diễn của cậu hôm nay đã không làm thế, bọn họ đã biến vai diễn của chính mình thành một công cụ để thể hiện mà không hề có trái tim.
Nếu ngay cả tình cảm cũng không có thì làm sao có thể truyền tải cảm xúc đến với người xem được, còn chưa nói đến tính liên kết của từng người có mặt trong một bộ phim...
Tóm lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một người sẽ sống vì vai diễn của mình như cậu cũng không thể cùng bọn họ đứng chung một ngọn núi, không sớm cũng muộn thì cậu sẽ bị đẩy ra sớm thôi.
Chuyên nghiệp quá cũng không tốt, nếu không thể đem chính mình vào nhân vật thì không thể tính là hoàn hảo được.
Nói đau cả họng, Takemichi lại lắc lắc đầu để xua đi những phiền muộn trong lòng.
Nói gì thì nói, dù sao cũng đã lỡ nhận tiền hối lộ của bố Ken nên cậu cũng không thể "chuồn" đi được, thôi thì cứ làm robot cùng bọn họ đọc thoại, sau này đem tiền dồn lại rồi trốn sau cũng được.
Takemichi nhìn ra ngoài đường để xác định một chút rồi mới quay sang mỉm cười nhìn Shinichirou.
"Ảnh đế, ở đây vừa hay gần nhà bạn tôi, tôi xuống trước nhé, chúc anh có một buổi tối vui vẻ."
Một lần nữa cảm ơn vì bữa ăn, Takemichi không đợi Shinichirou mở miệng thì đã chạy trước, để lại anh vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Thật ra 6/10 hôm nay anh cũng đã nhận ra cách diễn của bọn họ đã bị đơn điệu một cách chuyên nghiệp, nhưng thật sự không nghĩ lại còn có một mặt sâu xa đến như vậy, Takemichi cậu ấy thế nhưng chỉ nhờ vào một vở diễn nhỏ đã nhìn thấu tất cả.
Cúi đầu xuống vô lăng, Shinichirou mấp môi mà nhìn vào điện thoại.
"Em nghe hết rồi chứ?"
Không có tiếng trả lời, người bên kia không nói lời nào đã trực tiếp cúp máy, để lại anh một mình mà suy nghĩ về những gì Takemichi đã nói.
Hai câu nói không đi đến bất cứ một mục đích nào, thế nhưng đã khiến Shinichirou vốn không nhìn cậu đã phải đưa mắt nhìn qua.
Takemichi nhìn chính mình trong gương, vâng, đó là một gương mặt đẹp trai.
Nhưng nó không phải là vấn đề, Takemichi đưa tay chỉ vào gương.
"Ảnh đế! Anh nghĩ xem, trên đời này có ai là 100 điểm cơ chứ? Nếu như đã hoá thân thành chính mình thì sao có thể đạt đến tính tuyệt đối."
Shinichirou không trả lời, thế nhưng anh không thể không công nhận câu nói của cậu.
Dù môi mấp máp nhưng vẫn không thể thốt lên một câu nào, nhìn Takemichi đưa mắt nhìn vào gương, trong một khoảnh khắc đó, không hiểu vì sao anh lại thấy cậu mang một dáng vẻ ưu thương đến kì lạ.
"Cảnh diễn hôm nay rõ ràng là hoàn hảo đến kì lạ, thế nhưng tại sao tôi không thể cảm nhận được..."
Không thể cảm nhận được niềm vui của bọn họ.
"Nhân vật được bọn họ hoàn hảo hoá đến mức ngay cả nét cười, sự gượng gạo, tức giận và thậm chí là chỉ dửng dưng cười cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự chuyên nghiệp, thế nhưng tại sao, tôi không thể thấy được linh hồn của bọn họ trong chính nhân vật của mình."
Takemichi cúi đầu, nhớ lại cảnh quay hôm nay, Takemichi đã không thể cảm nhận được sự sống trong chính bạn diễn đang cùng mình đứng chung một thế giới, thậm chí là có cảm giác bị đẩy ra thật xa, là không phải vì cậu yếu kém, mà là do cách diễn xuất của cậu và bọn họ hoàn toàn khác nhau.
"Bọn họ chọn lối diễn xuất độc mộc mà hoàn toàn không quan tâm đến ai là người đang diễn cùng mình, đối với một diễn viên chuyên nghiệp, nếu không thể khiến bạn diễn nổi bật cùng mình mà dùng chính sự chuyên nghiệp của bản thân để kéo người khác xuống, thì đó không phải là diễn xuất nữa. Đó chính là sự thất bại của một diễn viên, hôm nay, tôi đã nhìn ra bọn họ không hề đặt tình cảm vào nhân vật của mình, rõ ràng chỉ là đang cố hoàn thành tốt vai mà họ phải diễn mà thôi."
Một nụ cười chế giễu hiện lên, Takemichi quay đầu nhìn Shinichirou:"Anh hôm nay xem có cảm nhận được một chút liên kết từ chúng tôi không? Bộ phim này sẽ tốt chứ? Bọn họ rõ ràng không quá yêu thích vai diễn này, tôi tự hỏi, liệu diễn viên chính là thế sao?"
Ngay cả cậu còn chưa học qua lớp diễn xuất nào cũng có thể dễ dàng biến bản thân thành nhân vật mà cậu phải hoá thân một cách xuất sắc, bởi vì bất cứ là vai diễn nào, chỉ cần đặt tình cảm của chính mình vào thì không có gì là không thể.
Nhưng những bạn diễn của cậu hôm nay đã không làm thế, bọn họ đã biến vai diễn của chính mình thành một công cụ để thể hiện mà không hề có trái tim.
Nếu ngay cả tình cảm cũng không có thì làm sao có thể truyền tải cảm xúc đến với người xem được, còn chưa nói đến tính liên kết của từng người có mặt trong một bộ phim...
Tóm lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một người sẽ sống vì vai diễn của mình như cậu cũng không thể cùng bọn họ đứng chung một ngọn núi, không sớm cũng muộn thì cậu sẽ bị đẩy ra sớm thôi.
Chuyên nghiệp quá cũng không tốt, nếu không thể đem chính mình vào nhân vật thì không thể tính là hoàn hảo được.
Nói đau cả họng, Takemichi lại lắc lắc đầu để xua đi những phiền muộn trong lòng.
Nói gì thì nói, dù sao cũng đã lỡ nhận tiền hối lộ của bố Ken nên cậu cũng không thể "chuồn" đi được, thôi thì cứ làm robot cùng bọn họ đọc thoại, sau này đem tiền dồn lại rồi trốn sau cũng được.
Takemichi nhìn ra ngoài đường để xác định một chút rồi mới quay sang mỉm cười nhìn Shinichirou.
"Ảnh đế, ở đây vừa hay gần nhà bạn tôi, tôi xuống trước nhé, chúc anh có một buổi tối vui vẻ."
Một lần nữa cảm ơn vì bữa ăn, Takemichi không đợi Shinichirou mở miệng thì đã chạy trước, để lại anh vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Thật ra 6/10 hôm nay anh cũng đã nhận ra cách diễn của bọn họ đã bị đơn điệu một cách chuyên nghiệp, nhưng thật sự không nghĩ lại còn có một mặt sâu xa đến như vậy, Takemichi cậu ấy thế nhưng chỉ nhờ vào một vở diễn nhỏ đã nhìn thấu tất cả.
Cúi đầu xuống vô lăng, Shinichirou mấp môi mà nhìn vào điện thoại.
"Em nghe hết rồi chứ?"
Không có tiếng trả lời, người bên kia không nói lời nào đã trực tiếp cúp máy, để lại anh một mình mà suy nghĩ về những gì Takemichi đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất