[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 2: Làm Diễn Viên Sao?
Takemichi mím mím môi, cậu không dám đứng lại nhưng cũng không dám rời đi, người như bức tượng mà đứng yên nhìn cánh cửa.
Lao ra hay không lao ra?
Phải làm sao đây? Cậu trong lòng niệm chú ngàn vạn lần đừng để công việc của cậu ảnh hưởng đến người anh em tốt, mà nếu có thì cũng đừng có trách cậu, cậu đã chuyên nghiệp lắm rồi, là do bọn họ quá tinh ý.
Anh em tốt, kiếp sau tôi nhất định đầu thai thật tốt, sau đó đem cậu thành bảo bối mà đối đãi.
Takemichi nhắm mắt, đường nào cũng chết, thôi thì liều một phen.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Takemichi trong lòng quyết tâm, một hai ba liền lao ra ngoài, thế nhưng người tính không bằng trời tính, Takemichi vừa nắm chốt cửa lao ra thì đã bị một người nắm tay kéo lại.
Cảm giác muốn bào chữa xông lên, Takemichi lập tức quay đầu khẩn thiết nhìn người nọ.
"Anh em tốt, anh làm diễn viên cũng là kiếm tiền, tôi làm phóng viên cũng là kiếm tiền, chúng ta đồng dạng đều là người làm công ăn lương, anh không thể bắt tôi được, càng không thể tố cáo tôi."
Hai chữ phóng viên đối với những diễn viên chính là cấm kị, còn chưa kể đến hôm nay là buổi họp mặt bí mật, Takemichi vừa thốt lời ra đã làm cho tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, thậm chí là người chụp lấy tay cậu cũng chỉ có ý định hỏi "vì sao người khác kêu lại chạy" mà thôi.
Takemichi là đồ ngốc, không đánh mà khai, giờ thì hay rồi, người dễ tính cũng phải nổi giận.
Nhà hàng lớn cư nhiên để một phóng viên giả dạng lẻn vào, thế này còn ra thể thống gì?
Người anh em tốt sau khi đi ra lại thấy một phen hú tim này, thầm nghĩ lần này nhất định toang rồi...
"Cậu nói? Cậu là phóng viên?"
Người kia nắm tay cậu càng ngày càng chặt, gân xanh trên mặt cũng nổi lên từng đường gân dữ tợn.
Thế nhưng sao bằng cái câu nói vừa được thốt ra kia.
"Stop! Anh không biết tôi là phóng viên sao?"
Người anh em, hãy nói với tôi là anh biết, bằng không tôi cắn lưỡi tự vẫn cho anh xem.
"Nhờ ơn của cậu thì tôi đã biết."
Tuyệt vời, cậu chính là đồ ngu, tự vạch quần cho người xem mông, thật con mẹ nó tuyệt vời.
Người đứng bên cạnh là anh em tốt cũng lần đầu tiên cảm thấy mình chính là giao trứng cho ác, tự có người đào hố chôn chính mình rồi.
Lúc này, bảo an thấy động tĩnh cũng đi đến, nhìn gương mặt xa lạ của Takemichi cùng cử chỉ lúng túng của nhân viên quán mình thì ngầm hiểu sự việc.
Bảo an tức giận:"Akkun, cậu thế mà mang người lạ vào?"
Liên luỵ rồi liên luỵ rồi, Takemichi trăm vạn lần xin lỗi anh em tốt.
Thế nhưng dòng máu chính nghĩa dâng lên, Takemichi che chắn cho Akkun, tự mình nhận tội trước:"Là tôi ép cậu ấy làm thế, có sai cũng là tôi sai, chuyện này mong mọi người suy xét sự việc mà tính toán."
Takemichi tự làm tự chịu, chuyện này cũng là cậu ép Akkun thật, thế nên cậu không hề muốn vì mình mà Akkun mất đi công việc này.
Rõ ràng đã sợ đến chảy cả mồ hôi, thế mà còn đứng ra chịu tội một mình, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy cậu chính là kẻ ngốc.
Người duy nhất cảm thấy hứng thú có lẽ là người đã gọi cậu lại. Đạo diễn sau khi chứng kiến một màn này thì đã phư phư cười, vui vẻ chạy đến chụp lấy vai của Takemichi.
Ông hớn hở như một đứa trẻ tìm thấy của lạ, đôi mắt nhìn thẳng vào Takemichi:"Tốt tốt, chính là dáng vẻ này, cậu là người mà tôi đã tìm kiếm."
Takemichi ngờ ngợ nhìn lão đạo diễn, hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
"Cậu tên gì?"
"Hana...Hanagaki Takemichi...."
Takemichi thế mà lại đem tên thật nói ra, không hiểu sao cậu cảm thấy nếu nói ra thì sẽ không sao nữa...
"Tuổi?"
"23..."
"Chiều cao? Cân nặng?"
"1m65, 55 ký."
"Hoàn hảo, toàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, Hanagaki, cậu nghĩ sao về việc trở thành diễn viên?"
Như một tiếng sét ngang tai, dù Takemichi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hai chữ "diễn viên" cũng đủ làm cậu kích động.
"Ông điên rồi sao? Tôi tôi chỉ là phóng viên, sao có thể làm diễn viên chứ???"
Thế nhưng lão đạo diễn hình như không muốn bỏ lỡ cậu, ông ra sức thuyết phục.
"Cậu trai trẻ, cảm giác của tôi rất tốt, tôi cảm thấy tương lai cậu nhất định có tiền đồ, cậu không phải thiếu tiền sao? Một ngày 200 yên, đủ chứ??? Không không, ý tôi là 2000, cậu thấy sao?"
Đờ mờ, một ngày 2000, đùa sao?
Takemichi nhắm mắt cũng có thể thấy một tương lai rải tiền mà đi của chính mình.
Thế nhưng Takemichi vẫn đề phòng mà nhìn ông.
"Lỡ tôi diễn không tốt thì sao? Ông sẽ không chặn đường sống của tôi chứ??"
"Tất nhiên sẽ không." Lão đạo diễn khẳng định:"Tôi nhất định phủng cậu thành ngôi sao, cậu đi theo tôi nhất định sẽ giàu sang."
Có thể từ chối sao?
Cái lời mời mang mùi giàu sang này, cậu mà bỏ qua thì cậu chính là đồ ngu.
"Kia...bạn của tôi sẽ không bị đuổi việc chứ?"
Sau khi chắc chắn chuyện mình trà trộm vào không bị truy tố, Takemichi mới thở phào nhẹ nhỏm mà đi về.
Tất nhiên khi đi còn không quên nói số tài khoản của mình cho đạo diễn, để cho ông đỡ lật lộng, cậu phải nắm trong tay 2000 yên đã mới tính sau được.
Thế là tự nhiên, Takemichi trở thành diễn viên, còn là diễn viên chính, đúng là đi giữa đường vấp phải cục giàu sang.
Ai mà ngờ....
Lao ra hay không lao ra?
Phải làm sao đây? Cậu trong lòng niệm chú ngàn vạn lần đừng để công việc của cậu ảnh hưởng đến người anh em tốt, mà nếu có thì cũng đừng có trách cậu, cậu đã chuyên nghiệp lắm rồi, là do bọn họ quá tinh ý.
Anh em tốt, kiếp sau tôi nhất định đầu thai thật tốt, sau đó đem cậu thành bảo bối mà đối đãi.
Takemichi nhắm mắt, đường nào cũng chết, thôi thì liều một phen.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Takemichi trong lòng quyết tâm, một hai ba liền lao ra ngoài, thế nhưng người tính không bằng trời tính, Takemichi vừa nắm chốt cửa lao ra thì đã bị một người nắm tay kéo lại.
Cảm giác muốn bào chữa xông lên, Takemichi lập tức quay đầu khẩn thiết nhìn người nọ.
"Anh em tốt, anh làm diễn viên cũng là kiếm tiền, tôi làm phóng viên cũng là kiếm tiền, chúng ta đồng dạng đều là người làm công ăn lương, anh không thể bắt tôi được, càng không thể tố cáo tôi."
Hai chữ phóng viên đối với những diễn viên chính là cấm kị, còn chưa kể đến hôm nay là buổi họp mặt bí mật, Takemichi vừa thốt lời ra đã làm cho tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, thậm chí là người chụp lấy tay cậu cũng chỉ có ý định hỏi "vì sao người khác kêu lại chạy" mà thôi.
Takemichi là đồ ngốc, không đánh mà khai, giờ thì hay rồi, người dễ tính cũng phải nổi giận.
Nhà hàng lớn cư nhiên để một phóng viên giả dạng lẻn vào, thế này còn ra thể thống gì?
Người anh em tốt sau khi đi ra lại thấy một phen hú tim này, thầm nghĩ lần này nhất định toang rồi...
"Cậu nói? Cậu là phóng viên?"
Người kia nắm tay cậu càng ngày càng chặt, gân xanh trên mặt cũng nổi lên từng đường gân dữ tợn.
Thế nhưng sao bằng cái câu nói vừa được thốt ra kia.
"Stop! Anh không biết tôi là phóng viên sao?"
Người anh em, hãy nói với tôi là anh biết, bằng không tôi cắn lưỡi tự vẫn cho anh xem.
"Nhờ ơn của cậu thì tôi đã biết."
Tuyệt vời, cậu chính là đồ ngu, tự vạch quần cho người xem mông, thật con mẹ nó tuyệt vời.
Người đứng bên cạnh là anh em tốt cũng lần đầu tiên cảm thấy mình chính là giao trứng cho ác, tự có người đào hố chôn chính mình rồi.
Lúc này, bảo an thấy động tĩnh cũng đi đến, nhìn gương mặt xa lạ của Takemichi cùng cử chỉ lúng túng của nhân viên quán mình thì ngầm hiểu sự việc.
Bảo an tức giận:"Akkun, cậu thế mà mang người lạ vào?"
Liên luỵ rồi liên luỵ rồi, Takemichi trăm vạn lần xin lỗi anh em tốt.
Thế nhưng dòng máu chính nghĩa dâng lên, Takemichi che chắn cho Akkun, tự mình nhận tội trước:"Là tôi ép cậu ấy làm thế, có sai cũng là tôi sai, chuyện này mong mọi người suy xét sự việc mà tính toán."
Takemichi tự làm tự chịu, chuyện này cũng là cậu ép Akkun thật, thế nên cậu không hề muốn vì mình mà Akkun mất đi công việc này.
Rõ ràng đã sợ đến chảy cả mồ hôi, thế mà còn đứng ra chịu tội một mình, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy cậu chính là kẻ ngốc.
Người duy nhất cảm thấy hứng thú có lẽ là người đã gọi cậu lại. Đạo diễn sau khi chứng kiến một màn này thì đã phư phư cười, vui vẻ chạy đến chụp lấy vai của Takemichi.
Ông hớn hở như một đứa trẻ tìm thấy của lạ, đôi mắt nhìn thẳng vào Takemichi:"Tốt tốt, chính là dáng vẻ này, cậu là người mà tôi đã tìm kiếm."
Takemichi ngờ ngợ nhìn lão đạo diễn, hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
"Cậu tên gì?"
"Hana...Hanagaki Takemichi...."
Takemichi thế mà lại đem tên thật nói ra, không hiểu sao cậu cảm thấy nếu nói ra thì sẽ không sao nữa...
"Tuổi?"
"23..."
"Chiều cao? Cân nặng?"
"1m65, 55 ký."
"Hoàn hảo, toàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, Hanagaki, cậu nghĩ sao về việc trở thành diễn viên?"
Như một tiếng sét ngang tai, dù Takemichi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hai chữ "diễn viên" cũng đủ làm cậu kích động.
"Ông điên rồi sao? Tôi tôi chỉ là phóng viên, sao có thể làm diễn viên chứ???"
Thế nhưng lão đạo diễn hình như không muốn bỏ lỡ cậu, ông ra sức thuyết phục.
"Cậu trai trẻ, cảm giác của tôi rất tốt, tôi cảm thấy tương lai cậu nhất định có tiền đồ, cậu không phải thiếu tiền sao? Một ngày 200 yên, đủ chứ??? Không không, ý tôi là 2000, cậu thấy sao?"
Đờ mờ, một ngày 2000, đùa sao?
Takemichi nhắm mắt cũng có thể thấy một tương lai rải tiền mà đi của chính mình.
Thế nhưng Takemichi vẫn đề phòng mà nhìn ông.
"Lỡ tôi diễn không tốt thì sao? Ông sẽ không chặn đường sống của tôi chứ??"
"Tất nhiên sẽ không." Lão đạo diễn khẳng định:"Tôi nhất định phủng cậu thành ngôi sao, cậu đi theo tôi nhất định sẽ giàu sang."
Có thể từ chối sao?
Cái lời mời mang mùi giàu sang này, cậu mà bỏ qua thì cậu chính là đồ ngu.
"Kia...bạn của tôi sẽ không bị đuổi việc chứ?"
Sau khi chắc chắn chuyện mình trà trộm vào không bị truy tố, Takemichi mới thở phào nhẹ nhỏm mà đi về.
Tất nhiên khi đi còn không quên nói số tài khoản của mình cho đạo diễn, để cho ông đỡ lật lộng, cậu phải nắm trong tay 2000 yên đã mới tính sau được.
Thế là tự nhiên, Takemichi trở thành diễn viên, còn là diễn viên chính, đúng là đi giữa đường vấp phải cục giàu sang.
Ai mà ngờ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất