[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 35: Ngủ
Bế Takemichi đang nằm ngủ ngon lành trên lưng, Makoto tức giận than thở.
"Ép cậu ấy làm gì không biết, bây giờ người chịu khổ không phải vẫn là tao sao?"
"Nói cái gì ?" Akkun nhíu mày nhìn qua:"Từ đầu là do mày tự nguyện cõng cậu ấy mà?" Ngay cả hắn đã đề nghị trước cũng không được.
Vốn là thế, nhưng bây giờ Makoto lại đứng đây than vãn, Takuya hiền lành thấy vậy cũng phải lên tiếng theo:"Chịu khổ một chút đi, nguyên một buổi sáng bắt cậu ấy nhớ nhiều người như vậy là đã quá đáng lắm rồi."
Thật ra nói ép cũng không đúng, vì ban đầu Takemichi cho dù đã từ chối kịch liệt nhưng về sau lại vô cùng háo hứng.
Được Kazushi đặt những tấm ảnh thành hình tròn, chỉ cần lật trúng ai thì phải đọc đúng tên người đó.
4 giờ sáng, Takemichi chỉ cần một chút thời gian đã bắt đầu nhớ dần dần những cái tên.
"Đây là ai?"
Ngẫu hứng lật một tấm ảnh lên, Makoto đưa ra trước mặt Takemichi.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần liếc mắt một cái Takemichi đã hừ mũi.
"Đã lật trúng cậu ta ba lần rồi, còn không phải là Smiley sao?"
Hoàn hảo, Makoto nhìn ảnh xong gật gù...
Tiếp theo.
"Là Draken Draken, con rồng của cậu ta rất chất, tao rất thích nó."
Còn tiếp....
"Này còn không phải Mikey sao? Này đã trúng 4 lần rồi đó!"
Takemichi không hài lòng với việc chọn ngẫu hứng như vậy, tự động thay đổi cách chơi, Takemichi sau khi lật trúng ai thì sẽ loại người đó, như vậy chỉ cần đến người cuối cùng thì sẽ không phải chơi nữa.
Thế là mãi đến lúc xuất phát Takemichi mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, chỉ là sau đó đã không chịu nỗi mà ngồi sụp xuống đất, một thói quen xấu, mỗi khi buồn ngủ cậu sẽ tỏ ra không ngoan ngoãn và bắt đầu gây khó dễ với người đã khiến mình mất ngủ.
Nhìn Takemichi một mực không chịu đi nên Akkun chỉ có thể đưa tay đầu hàng.
"Sợ mày luôn, leo lên tao cõng đi."
Hừ mũi một cái, Takemichi dùng lực dẫm chân xuống đất.
"Người ta đã nói người ta mệt, người ta muốn ngủ, người ta không muốn nhớ, vậy mà lại ép người ta."
Người ta là đang hờn dỗi rồi...
Takuya nhìn đồng hồ, chỉ còn 30 phút nữa để đến chỗ xuất phát, nếu không dỗ thì sẽ trễ giờ mấy, nghĩ thế, y đi đến chỗ Takemichi mà vỗ vai cậu:"Takemichi, không còn nhiều thời gian đâu, đứng dậy để Akkun cõng mày đi được không?"
Akkun gật đầu:"Tao cõng mày."
Đứng kì kèo một hồi vẫn không có kết quả gì, Makoto thở dài mà quyết định đi đến vác Takemichi lên vai.
Lại vừa hay, Takemichi dù bị kéo lên vai như thế nhưng cũng không hề phản kháng, thậm chí còn tự sửa lại vị trí thoải mái cho chính mình, thế là ở trên xe, Takemichi ngồi gọn trong lòng Makoto mà ngủ, thậm chí khi đến nơi cũng được hắn cõng trên lưng.
Cũng may là không trễ giờ.
Tại trạm đỗ xe, đạo diễn còn sợ Takemichi sẽ đến trễ, lại không ngờ từ xa xa đã thấy nhóm Akkun đi đến.
Akkun áy náy nhìn đạo diễn:"Chúng tôi đến hơi trễ, không làm ảnh hướng mọi người chứ?"
"Không có, kia Takemichi làm sao thế ? Cậu ấy bệnh sao?"
Đạo diễn đã sớm để ý đến Takemichi đang nằm trên lưng của Makoto mà ngủ, thậm chí tay còn không quên buông hộp sữa ra...
Ái ngại nhìn đạo diễn, Makoto nhè nhẹ vỗ vào lưng Takemichi mà nhỏ giọng nói.
"Dậy đi, tới nơi rồi..."
Đáp lại bằng một tiếng ưm, Takemichi không những không chịu mở mắt mà còn đưa tay ôm chặt cổ hắn hơn, rõ ràng rồi, còn không phải là từ chối sao.
Sợ trễ thì giờ mọi người, Takuya nhỏ giọng đề nghị, thật giống như sợ Takemichi sẽ bị trách cứ.
"Đạo diễn, Takemichi mất ngủ, sau khi đến nơi cậu ấy sẽ tỉnh thôi, hay là chúng ta cứ xuất phát."
Bởi vì Takuya nhận ra có một số người đang nhìn về phía này, tò mò có, nhíu mày có, thản nhiên có, tóm lại đều đang để ý cái con người đang nằm trên lưng của Makoto...
Chifuyu vừa kinh ngạc lại vừa khó chịu nhìn qua, đi đến sớm chỉ để đợi xem Takemichi hôm nay sẽ như thế nào xuất hiện, lại không nghĩ đến sẽ xuất hiện với một trạng thái thiếu tỉnh táo như thế, lại còn....
"Làm sao đấy? Hộp sữa trên tay cũng bị mày bóp cho méo rồi."
"Không." Chifuyu thu tầm mắt, phất phất tay đối với Baji, Chifuyu tỏ vẻ không có gì.
"Đổi khẩu vị sao? Lại còn hai phần ăn sáng? Là mua cho tao à?"
Baji vừa định đưa tay lấy phần ăn đang được để trong balo của Chifuyu, thế mà lại bị hắn tàn nhẫn đập một cái.
"Làm cái gì? Không phải cho mày, không có của mày."
Cái gì!?
"Mày cứ bị làm sao ấy?"
Hừ lạnh một cái, Chifuyu không để ý Baji nữa mà đi đến một chỗ khác ăn sáng, để lại một Baji ngơ ngác khi bị đối xử lạnh nhạt.
"Thằng này bị ma nhập sao, cứ như biến thành một người khác."
Ở một nơi nào đó khác, Draken vừa uống bia vừa đánh giá Takemichi, hôm qua còn hùng hổ đưa ra lời chia tay như thế, vậy mà hôm nay đã thiếu ngủ sao?
Draken nhấp một hơi bia.
"Còn nghĩ cậu ta đủ tuyệt tình, lại không ngờ còn có mặt yếu đuối."
"Hứng thú sao?"
Mikey ngồi trên phiến đá đánh giá Draken, thật hiếm khi thấy hắn để ý người khác.
Thế nhưng Draken lại lắc đầu:"Không, chỉ là tưởng rằng cậu ta khác biệt, nhưng đồng dạng cũng chỉ là con người mà thôi."
Draken nói một câu không rõ ý tứ, lại đồng thời thu lui tầm mắt, chỉ là hắn vốn đâu biết Takemichi buồn ngủ là do phải ngồi nhớ tên của nhóm người bọn họ, càng không ngờ đến Takemichi thật sự là một người khác biệt, khác biệt đến mức khiến cho hắn phải một phen truy đuổi sau này.
"Ép cậu ấy làm gì không biết, bây giờ người chịu khổ không phải vẫn là tao sao?"
"Nói cái gì ?" Akkun nhíu mày nhìn qua:"Từ đầu là do mày tự nguyện cõng cậu ấy mà?" Ngay cả hắn đã đề nghị trước cũng không được.
Vốn là thế, nhưng bây giờ Makoto lại đứng đây than vãn, Takuya hiền lành thấy vậy cũng phải lên tiếng theo:"Chịu khổ một chút đi, nguyên một buổi sáng bắt cậu ấy nhớ nhiều người như vậy là đã quá đáng lắm rồi."
Thật ra nói ép cũng không đúng, vì ban đầu Takemichi cho dù đã từ chối kịch liệt nhưng về sau lại vô cùng háo hứng.
Được Kazushi đặt những tấm ảnh thành hình tròn, chỉ cần lật trúng ai thì phải đọc đúng tên người đó.
4 giờ sáng, Takemichi chỉ cần một chút thời gian đã bắt đầu nhớ dần dần những cái tên.
"Đây là ai?"
Ngẫu hứng lật một tấm ảnh lên, Makoto đưa ra trước mặt Takemichi.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần liếc mắt một cái Takemichi đã hừ mũi.
"Đã lật trúng cậu ta ba lần rồi, còn không phải là Smiley sao?"
Hoàn hảo, Makoto nhìn ảnh xong gật gù...
Tiếp theo.
"Là Draken Draken, con rồng của cậu ta rất chất, tao rất thích nó."
Còn tiếp....
"Này còn không phải Mikey sao? Này đã trúng 4 lần rồi đó!"
Takemichi không hài lòng với việc chọn ngẫu hứng như vậy, tự động thay đổi cách chơi, Takemichi sau khi lật trúng ai thì sẽ loại người đó, như vậy chỉ cần đến người cuối cùng thì sẽ không phải chơi nữa.
Thế là mãi đến lúc xuất phát Takemichi mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, chỉ là sau đó đã không chịu nỗi mà ngồi sụp xuống đất, một thói quen xấu, mỗi khi buồn ngủ cậu sẽ tỏ ra không ngoan ngoãn và bắt đầu gây khó dễ với người đã khiến mình mất ngủ.
Nhìn Takemichi một mực không chịu đi nên Akkun chỉ có thể đưa tay đầu hàng.
"Sợ mày luôn, leo lên tao cõng đi."
Hừ mũi một cái, Takemichi dùng lực dẫm chân xuống đất.
"Người ta đã nói người ta mệt, người ta muốn ngủ, người ta không muốn nhớ, vậy mà lại ép người ta."
Người ta là đang hờn dỗi rồi...
Takuya nhìn đồng hồ, chỉ còn 30 phút nữa để đến chỗ xuất phát, nếu không dỗ thì sẽ trễ giờ mấy, nghĩ thế, y đi đến chỗ Takemichi mà vỗ vai cậu:"Takemichi, không còn nhiều thời gian đâu, đứng dậy để Akkun cõng mày đi được không?"
Akkun gật đầu:"Tao cõng mày."
Đứng kì kèo một hồi vẫn không có kết quả gì, Makoto thở dài mà quyết định đi đến vác Takemichi lên vai.
Lại vừa hay, Takemichi dù bị kéo lên vai như thế nhưng cũng không hề phản kháng, thậm chí còn tự sửa lại vị trí thoải mái cho chính mình, thế là ở trên xe, Takemichi ngồi gọn trong lòng Makoto mà ngủ, thậm chí khi đến nơi cũng được hắn cõng trên lưng.
Cũng may là không trễ giờ.
Tại trạm đỗ xe, đạo diễn còn sợ Takemichi sẽ đến trễ, lại không ngờ từ xa xa đã thấy nhóm Akkun đi đến.
Akkun áy náy nhìn đạo diễn:"Chúng tôi đến hơi trễ, không làm ảnh hướng mọi người chứ?"
"Không có, kia Takemichi làm sao thế ? Cậu ấy bệnh sao?"
Đạo diễn đã sớm để ý đến Takemichi đang nằm trên lưng của Makoto mà ngủ, thậm chí tay còn không quên buông hộp sữa ra...
Ái ngại nhìn đạo diễn, Makoto nhè nhẹ vỗ vào lưng Takemichi mà nhỏ giọng nói.
"Dậy đi, tới nơi rồi..."
Đáp lại bằng một tiếng ưm, Takemichi không những không chịu mở mắt mà còn đưa tay ôm chặt cổ hắn hơn, rõ ràng rồi, còn không phải là từ chối sao.
Sợ trễ thì giờ mọi người, Takuya nhỏ giọng đề nghị, thật giống như sợ Takemichi sẽ bị trách cứ.
"Đạo diễn, Takemichi mất ngủ, sau khi đến nơi cậu ấy sẽ tỉnh thôi, hay là chúng ta cứ xuất phát."
Bởi vì Takuya nhận ra có một số người đang nhìn về phía này, tò mò có, nhíu mày có, thản nhiên có, tóm lại đều đang để ý cái con người đang nằm trên lưng của Makoto...
Chifuyu vừa kinh ngạc lại vừa khó chịu nhìn qua, đi đến sớm chỉ để đợi xem Takemichi hôm nay sẽ như thế nào xuất hiện, lại không nghĩ đến sẽ xuất hiện với một trạng thái thiếu tỉnh táo như thế, lại còn....
"Làm sao đấy? Hộp sữa trên tay cũng bị mày bóp cho méo rồi."
"Không." Chifuyu thu tầm mắt, phất phất tay đối với Baji, Chifuyu tỏ vẻ không có gì.
"Đổi khẩu vị sao? Lại còn hai phần ăn sáng? Là mua cho tao à?"
Baji vừa định đưa tay lấy phần ăn đang được để trong balo của Chifuyu, thế mà lại bị hắn tàn nhẫn đập một cái.
"Làm cái gì? Không phải cho mày, không có của mày."
Cái gì!?
"Mày cứ bị làm sao ấy?"
Hừ lạnh một cái, Chifuyu không để ý Baji nữa mà đi đến một chỗ khác ăn sáng, để lại một Baji ngơ ngác khi bị đối xử lạnh nhạt.
"Thằng này bị ma nhập sao, cứ như biến thành một người khác."
Ở một nơi nào đó khác, Draken vừa uống bia vừa đánh giá Takemichi, hôm qua còn hùng hổ đưa ra lời chia tay như thế, vậy mà hôm nay đã thiếu ngủ sao?
Draken nhấp một hơi bia.
"Còn nghĩ cậu ta đủ tuyệt tình, lại không ngờ còn có mặt yếu đuối."
"Hứng thú sao?"
Mikey ngồi trên phiến đá đánh giá Draken, thật hiếm khi thấy hắn để ý người khác.
Thế nhưng Draken lại lắc đầu:"Không, chỉ là tưởng rằng cậu ta khác biệt, nhưng đồng dạng cũng chỉ là con người mà thôi."
Draken nói một câu không rõ ý tứ, lại đồng thời thu lui tầm mắt, chỉ là hắn vốn đâu biết Takemichi buồn ngủ là do phải ngồi nhớ tên của nhóm người bọn họ, càng không ngờ đến Takemichi thật sự là một người khác biệt, khác biệt đến mức khiến cho hắn phải một phen truy đuổi sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất