[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 66: Nhớ lại.

Trước Sau
Tạm biệt Takemichi tại toà chung cư xong thì rời đi, ngồi trên xe, Chifuyu suy ngẫm.

Nói mới nhớ thì hắn và Baji đã quen nhau từ rất lâu, thế nhưng chính vào cái ngày sau khi tin đồn khó nghe của Baji lộ ra thì mới khiến hắn chú ý.

Chifuyu cùng với Baji rõ ràng là học cùng một lớp, thế nhưng có lẽ là vì hai cá thể khác biệt nên hắn và Baji cho dù nhà chỉ cách nhau một bức tường cũng chưa hề giao lưu qua lại.

Nói đúng hơn là vì hảo cảm của cả hai bên gia đình đều không tốt, trưởng bối của nhà Baji và nhà Chifuyu không được thích nhau chỉ vì bất đồng quan điểm.

Nếu nói gia đình Baji không quan trọng độc tôn nhà mình trưởng thành thế nào, chỉ cần có một người thừa kế liền tốt thì nhà Chifuyu lại hoàn toàn trái ngược.

Hắn được sinh ra trong một gia đình không phải giàu sang phú quý từ đầu, những thứ mà hắn sở hữu cũng như nhà Matsuno có ở hiện tại đều là từ cố gắng mà đi lên.

Thế nên từ nhỏ Chifuyu đã được dạy đủ loại hình thức của một quý tộc chính tông, thậm chí trong chuyện tình cảm cũng như đời tư cũng bị xem xét, cái cuộc sống không khác gì giam cầm khiến hắn ao ước một ngày nào đó bản thân hắn sẽ được trả lại tự do như chính mình mong muốn.

Chifuyu năm 15 tuổi, ôm con mèo màu đỏ trên tay, hoặc nói đúng hơn là một con mèo lông trắng nhuộm đầy thứ chất lỏng màu đỏ tươi của máu trên tay mà đặt xuống dưới cái hố đã được hắn đào ra từ trước.

Đây là người bạn đầu tiên hắn nhặt được cách đây ba ngày trước, rõ ràng là đáng yêu đến nỗi khiến hắn từ cái nhìn đầu tiên đã không nhịn được mà mang về.

Thế nhưng bây giờ là gì đây.

Động vật không phải cũng là một sinh mạng sao ?

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh họ của mình ném nó từ trên sân thượng xuống, Chifuyu chết lặng.

Cái cảm giác đứng ở phía dưới mà nhìn "người bạn" của mình rơi xuống, tiếng kêu đau đớn của nó chỉ kịp vang lên ngay sau đó rồi từ từ nằm trong vũng máu mà chết đi, Chifuyu ngay cả một chút phản ứng bất ngờ cũng không kịp chuẩn bị, hắn cứ thế, ngồi xuống, ôm nó lên.

Sau lưng hắn, đủ loại tiếng cười đùa cợt nhã.

"Thằng nhà quê, một con mèo thôi mà, có cần tỏ ra buồn bã thế không ?"

"Nào nào! Để anh mua lại cho con khác, đâu có cần bày ra vẻ mặt vô cảm như thế, làm anh mày sợ quá đấy!"



"Đừng nói như vậy chứ! Chifuyu là con cưng của nhà Matsuno, ngay cả ông nội cũng cưng chiều nó nhất, mấy anh cứ thế sau này nó lại nhảy lên đầu mà ngồi cho xem."

"Nó dám sao? Haha!"

Những lời sau đó căn bản Chifuyu không nghe nỗi được một từ nào. Ngồi dưới mộ của mèo nhỏ, Chifuyu thì thầm.

"Xin lỗi nhé...nếu ngay từ đầu tao không mang mày về thì không có chuyện gì rồi."

"Tao vẫn chưa kịp đặt tên cho mày, gọi là Peke nhé, tao đã nghĩ ra nó khi vừa đi học về, lại chưa kịp nói với mày!"

"Peke này, lông mày đẹp thật đấy, một màu đỏ nổi trội cực kì..."

Cứ thế, cho đến khi trời đổ mưa thì Chifuyu vẫn không giác ngộ mà chỉ ngồi đó ngẩn ra, miệng vẫn không quên độc thoại một mình.

Thì ra người cô đơn sẽ hành xử như thế, lại chẳng khác gì một kẻ đáng thương.

Cũng như ai đó, một kẻ cô độc....

Nhìn chiếc ô không biết từ đâu ra lại đang che chắn cho mình, Chifuyu vô cảm ngước lên.

Khi nhận ra người trước măth là ai, Chifuyu khẽ nhíu mày.

Thế mà lại là hàng xóm.

"Thảm hại quá đấy!"

Baji một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm ô mà che chắn cho Chifuyu, đã quen biết từ lâu nhưng câu đầu tiên mà Baji cùng với Chifuyu nói lại chính là chê bai "Thảm hại!"

Tư vị này đúng là không ngon chút nào.

Không lưu tình liếc nhẹ hắn một cái, Chifuyu mở miệng:"Đến đây cười nhạo tôi?"



"Khóc đi!"

Baji nhếch môi:"Mưa cũng tốt, càng không thấy được nước mắt cậu, xả một lần rồi đứng dậy khiến từng người khiến mình phải rơi lệ phải cảm thấy thống khổ, như vậy không tốt hơn sao?"

"...." Im lặng nhìn Baji, Chifuyu mím môi, ngồi dưới mặt đất đủ loại dơ bẩn, Chifuyu đưa tay quơ đi những viên sỏi trước mắt.

Phải! Hắn hận, hận những con người đã đem Peke ra chơi đùa, càng hận bản thân mình không dám đứng dậy phản kháng.

Thế nhưng cho dù có đau lòng, tim gan bị dằn xé thì hắn vẫn không thể nào rơi được một giọt nước mắt.

Tay siết chặt mảnh thuỷ tinh nhặt được dưới đất, Chifuyu nghiến răng.

"Tôi không cam tâm, bọn họ là ai mà quyền đối xử với tôi như thế!"

"Tại sao không được ? Cậu chỉ là con thứ, lại càng không phải đích tôn, con một thì sao? Trên đầu cậu còn có những ba người cùng cậu tranh dành quyền thừa kế, Chifuyu, cậu cam tâm sao? Cậu cam tâm để bản thân mình phải chịu thiệt thòi sao?"

Cúi đầu nhìn Chifuyu, Baji cưỡng chế mà đem mảnh thuỷ tinh đang khiến tay hắn chảy máu ra.

Đem vết thương đẩy ra ngoài cơn mưa để cuốn trôi đi những vết máu, Baji nghiên đầu cười nhẹ.

"Chúng ta đều là người phải sống theo sự sắp đặt của người khác, một lần thôi, hãy hợp tác với tôi để đòi lại những thứ nên thuộc về mình, tôi lấy lại, cậu cướp đoạt, chúng ta đều là người bị đẩy đến bước đường cùng, Chifuyu, cậu có muốn cùng tôi chơi một trò chơi thời gian không ?"

Một trò chơi sao....

Lúc đó, Chifuyu vốn dĩ còn không hiểu ý của hắn là gì, cho đến khi thời gian thật sự trôi đi, này cũng đã tròn 9 năm rồi, Baji từ một học sinh cá biệt lại đứng top vào năm cuối cấp, Chifuyu cũng từ một người thích sống cô lập lại trở nên phóng khoáng hoạt bát hơn.

Sự thay đổi ngoạn mục cho một kế hoạch lâu dài, Baji ngày hôm đó cũng được xem là người đã cứu hắn thoát khỏi sự yếu đuối của bản thân, đem hắn từ vũng bùn kéo lên, ngay từ đầu cũng được xem là một quan hệ đối tác, thế nhưng không nghĩ sau này cũng có thể thân thiết như vậy...

Ngẫm lại đúng là hắn cũng thật có sức kiên nhẫn, thật sự thì làm sao mà hắn có thể ở bên cạnh một tên xàm lông như Baji lâu đến như vậy ? Nếu không phải thế thì có phải bây giờ hắn cũng đã được gặp Takemichi sớm hơn rồi không.

Gục đầu lên vô lăng, Chifuyu tức giận mà đập tay, hắn ủ rũ thản thốt:"Nếu người mình gặp đầu tiên là Takemichi thì tốt quá...."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau