[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 91: Chạy.
Đúng là trái đất thật tròn.
Ngồi trong phòng để xem lại bố trí cũng như cách sắp xếp cho buổi lễ ngày mai, đạo diễn chăm chú mà thưởng thức tách trà.
Nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm, Wakui Ken cong môi.
Hẳn là bọn họ đã gặp nhau rồi nhỉ...
Cách đây 15 phút trước.
Sau khi đến nơi đã được đạo diễn sắp xếp trước thì Sanzu và Takemichi vẫn không cảm thấy điều gì đặc biệt.
Nhìn qua quầy trưng bày vài mẫu carvat đẹp mắt, Takemichi tò mò đi qua.
Cầm lên một cái được xem là thuận mắt nhất trong vô số mẫu mã khác nhau, ít nhiều thì cậu nghĩ là vậy, bởi vì đúng là cái gì cũng thử qua nhưng áo vest cũng như carvat là thứ duy nhất mà Takemichi cậu chưa bao giờ đụng đến.
Thuận tay cầm thêm một cái màu đen đơn giản, Sanzu giúp Takemichi ướm vào.
Hắn nói:"Thử cái này đi."
Cự tuyệt lắc đầu, Takemichi từ chối:"Tôi không muốn mặc mấy cái này đâu, chả hợp với tôi."
"Nào, đưa anh đeo cho."
Đẩy cho Takemichi vào phòng thay đồ cùng với một chiếc áo sơ mi, Sanzu đưa lên ngón cái với cậu.
Miễn cưỡng đi vào trong mặc vào, Takemichi không cần mất quá nhiều thời gian đã có thể thay xong.
Nhìn cậu ở phía trên thì mặc áo sơ mi nhưng phía dưới thì lại mặc quần short ngắn.
Sanzu trầm mặc.
Takemichi em ấy không thấy mặc như vậy rất kì quặc à...
Bỏ qua vấn đề thuận mắt hay không thuận mắt đi, sau khi thấy Takemichi đã thay xong thì Sanzu lại kéo cậu ra đứng giữa một cái gương to đùng mà bắt đầu giúp cậu đeo vào.
Hiếm khi không phản kháng, Takemichi cũng vì bị cái tác phong thắt carvat điêu luyện của Sanzu làm cho thu hút mà không dám động đậy.
"Xong rồi."
"Vậy sao ?"
Kinh ngạc xoay người để nhìn vào gương, Takemichi mím môi.
Quả nhiên cậu không hợp với mấy cái phong cách này cho lắm.
Nghiêm túc như vậy chẳng quen mắt chút nào.
"Nhưng mà không nghĩ anh cũng biết cách thắt carvat đấy."
"Không đâu." Sanzu từ chối:"Là mỗi em không biết thôi."
Đúng vậy, Takemichi đối với thứ mình không hứng thú thì tuyệt nhiên sẽ không thử học hỏi qua.
Không phản bác lại lời nói của Sanzu, Takemichi vốn dĩ còn muốn lượn thêm một vòng thì lại bị hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho hơi giật mình mà quay phắc đầu lại.
Nhìn đến một hai ba bốn năm sáu người quen không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng mình, Takemichi triệt để sửng sốt.
Đừng nói là Takemichi mà ngay cả Sanzu cũng kinh ngạc không ít, chỉ là hắn đối với người ngoài vô cùng lãnh cảm nên chẳng biểu hiện gì nhiều.
Nguyên lai là vậy, đáng ra Sanzu nên nhận thấy điểm kì lạ là tại sao chỉ có tiệm buôn bán trang phục là được dặn dò cố định.
Xem ra bố Ken là muốn mọi người nhân dịp này "lại" tiếp tục giao lưu để tăng thêm hảo cảm.
Không hẹn nhau mà cùng gật đầu một cái xem như chào hỏi, Draken từ phía sau phóng khoáng mà đi đến trước mặt Sanzu.
"Ái chà! Vậy mà có người nói là không có hứng thú với việc đi mua sắm nha."
Lời nói gợi đòn như vậy...Takemichi thầm hít sâu, phải nói đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với Sanzu.
Im lặng chờ đợi chiến tranh, Takemichi chỉ hận khi bản thân không đem theo máy ảnh, nhỡ đâu bọn họ có đánh nhau thì còn biết cách mà quay lại làm bằng chứng.
Ngước đầu nhìn Draken, Sanzu sau khi bị khiêu khích cũng chẳng tỏ thái độ gì nhiều, hắn nhướn mi một một cái rồi tỏ vẻ nhìn Draken như thể muốn nói hắn đang lo chuyện bao đồng.
Từ phía sau, Mitsuya chậm rãi đi đến mà nhìn Sanzu, hắn cười nhạt khi thấy một bên tai Sanzu lấp lánh:"Cậu đeo khuyên tai sao?"
Không vội trả lời Mitsuya, Sanzu không biết giở cái chứng gì mà vào lúc này hắn lại dùng tay mà đẩy Takemichi ra phía sau lưng mình, thành công ngăn trở ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Khỏi phải nói, tất nhiên sự có mặt của Baji, Chifuyu và cả Kazutora là điều quá đỗi bình thường.
Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi Chifuyu nhìn thấy Takemichi đang được Sanzu thắt carvat cho, đi với nhau đã khó tin rồi, nay một người cao ngạo như Sanzu lại đang hạ mình mà giúp Takemichi chỉnh lại carvat thật khiến cho Chifuyu sau khi chứng kiến xong thì sốc không ít...
Từ chối khai thác biểu cảm của Baji cũng như Kazutora, bởi vì hai người bọn họ ngoại trừ đưa mắt nhìn thì thái độ gì cũng không biểu hiện.
Tự nhiên vì một cái "chở che" mà chính Takemichi cũng không hề mong muốn bởi vì nó khiến cậu cảm thấy ngộp thở.
Mọi người hình như đang nhìn về phía này...
Làm sao đây làm sao đây...
Đang lúc Takemichi không biết làm gì thì giọng của Sanzu lại vang lên:"Tôi đeo khuyên tai lạ lắm sao?"
Tỏ vẻ chẳng sao cả, Mitsuya nhún vai nói:"Chỉ là cậu từng nói rằng bản thân ghét nhất là việc phải đeo khuyên tai, bởi vì nó gợi lại nỗi đau thời niên thiếu-"
"Nói ít thôi Mitsuya."
Không vui nhìn Mitsuya đang đi quá xa vấn đề cần bàn bạc, bởi vì hắn nhận ra Takemichi đã khựng lại khi nghe câu nói đó.
Hơi kinh ngạc mà đưa mắt nhìn Sanzu, thế nhưng Takemichi tuyệt nhiên không mở miệng.
Thấy Takemichi vừa muốn nói nhưng lại thôi khiến hắn vừa khó chịu vừa lo lắng, đưa tay xuống một chút, Sanzu là đang muốn nắm lấy tay cậu.
Nhưng không hiểu là vì giật mình hay còn nguyên nhân nào khác mà Takemichi lại hơi thoái thác mà lùi người về phía sau, thành công tránh né cái chạm tay kia.
Đúng lúc không biết nên làm gì thì ý trời cho cậu nhìn thấy nhóm người của Takuya.
Như bắt được một con mồi lớn, Takemichi cố tỏ vẻ tự nhiên mà mỉm cười nhìn Sanzu.
"À tôi đi qua chỗ Akkun nhé...mọi người tuỳ tiện trò chuyện."
Không cần đợi Sanzu từ chối thì Takemichi đã như một con mèo nhỏ mà cong đuôi chạy đi.
Ngồi trong phòng để xem lại bố trí cũng như cách sắp xếp cho buổi lễ ngày mai, đạo diễn chăm chú mà thưởng thức tách trà.
Nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm, Wakui Ken cong môi.
Hẳn là bọn họ đã gặp nhau rồi nhỉ...
Cách đây 15 phút trước.
Sau khi đến nơi đã được đạo diễn sắp xếp trước thì Sanzu và Takemichi vẫn không cảm thấy điều gì đặc biệt.
Nhìn qua quầy trưng bày vài mẫu carvat đẹp mắt, Takemichi tò mò đi qua.
Cầm lên một cái được xem là thuận mắt nhất trong vô số mẫu mã khác nhau, ít nhiều thì cậu nghĩ là vậy, bởi vì đúng là cái gì cũng thử qua nhưng áo vest cũng như carvat là thứ duy nhất mà Takemichi cậu chưa bao giờ đụng đến.
Thuận tay cầm thêm một cái màu đen đơn giản, Sanzu giúp Takemichi ướm vào.
Hắn nói:"Thử cái này đi."
Cự tuyệt lắc đầu, Takemichi từ chối:"Tôi không muốn mặc mấy cái này đâu, chả hợp với tôi."
"Nào, đưa anh đeo cho."
Đẩy cho Takemichi vào phòng thay đồ cùng với một chiếc áo sơ mi, Sanzu đưa lên ngón cái với cậu.
Miễn cưỡng đi vào trong mặc vào, Takemichi không cần mất quá nhiều thời gian đã có thể thay xong.
Nhìn cậu ở phía trên thì mặc áo sơ mi nhưng phía dưới thì lại mặc quần short ngắn.
Sanzu trầm mặc.
Takemichi em ấy không thấy mặc như vậy rất kì quặc à...
Bỏ qua vấn đề thuận mắt hay không thuận mắt đi, sau khi thấy Takemichi đã thay xong thì Sanzu lại kéo cậu ra đứng giữa một cái gương to đùng mà bắt đầu giúp cậu đeo vào.
Hiếm khi không phản kháng, Takemichi cũng vì bị cái tác phong thắt carvat điêu luyện của Sanzu làm cho thu hút mà không dám động đậy.
"Xong rồi."
"Vậy sao ?"
Kinh ngạc xoay người để nhìn vào gương, Takemichi mím môi.
Quả nhiên cậu không hợp với mấy cái phong cách này cho lắm.
Nghiêm túc như vậy chẳng quen mắt chút nào.
"Nhưng mà không nghĩ anh cũng biết cách thắt carvat đấy."
"Không đâu." Sanzu từ chối:"Là mỗi em không biết thôi."
Đúng vậy, Takemichi đối với thứ mình không hứng thú thì tuyệt nhiên sẽ không thử học hỏi qua.
Không phản bác lại lời nói của Sanzu, Takemichi vốn dĩ còn muốn lượn thêm một vòng thì lại bị hình ảnh phản chiếu trong gương làm cho hơi giật mình mà quay phắc đầu lại.
Nhìn đến một hai ba bốn năm sáu người quen không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng mình, Takemichi triệt để sửng sốt.
Đừng nói là Takemichi mà ngay cả Sanzu cũng kinh ngạc không ít, chỉ là hắn đối với người ngoài vô cùng lãnh cảm nên chẳng biểu hiện gì nhiều.
Nguyên lai là vậy, đáng ra Sanzu nên nhận thấy điểm kì lạ là tại sao chỉ có tiệm buôn bán trang phục là được dặn dò cố định.
Xem ra bố Ken là muốn mọi người nhân dịp này "lại" tiếp tục giao lưu để tăng thêm hảo cảm.
Không hẹn nhau mà cùng gật đầu một cái xem như chào hỏi, Draken từ phía sau phóng khoáng mà đi đến trước mặt Sanzu.
"Ái chà! Vậy mà có người nói là không có hứng thú với việc đi mua sắm nha."
Lời nói gợi đòn như vậy...Takemichi thầm hít sâu, phải nói đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với Sanzu.
Im lặng chờ đợi chiến tranh, Takemichi chỉ hận khi bản thân không đem theo máy ảnh, nhỡ đâu bọn họ có đánh nhau thì còn biết cách mà quay lại làm bằng chứng.
Ngước đầu nhìn Draken, Sanzu sau khi bị khiêu khích cũng chẳng tỏ thái độ gì nhiều, hắn nhướn mi một một cái rồi tỏ vẻ nhìn Draken như thể muốn nói hắn đang lo chuyện bao đồng.
Từ phía sau, Mitsuya chậm rãi đi đến mà nhìn Sanzu, hắn cười nhạt khi thấy một bên tai Sanzu lấp lánh:"Cậu đeo khuyên tai sao?"
Không vội trả lời Mitsuya, Sanzu không biết giở cái chứng gì mà vào lúc này hắn lại dùng tay mà đẩy Takemichi ra phía sau lưng mình, thành công ngăn trở ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Khỏi phải nói, tất nhiên sự có mặt của Baji, Chifuyu và cả Kazutora là điều quá đỗi bình thường.
Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi Chifuyu nhìn thấy Takemichi đang được Sanzu thắt carvat cho, đi với nhau đã khó tin rồi, nay một người cao ngạo như Sanzu lại đang hạ mình mà giúp Takemichi chỉnh lại carvat thật khiến cho Chifuyu sau khi chứng kiến xong thì sốc không ít...
Từ chối khai thác biểu cảm của Baji cũng như Kazutora, bởi vì hai người bọn họ ngoại trừ đưa mắt nhìn thì thái độ gì cũng không biểu hiện.
Tự nhiên vì một cái "chở che" mà chính Takemichi cũng không hề mong muốn bởi vì nó khiến cậu cảm thấy ngộp thở.
Mọi người hình như đang nhìn về phía này...
Làm sao đây làm sao đây...
Đang lúc Takemichi không biết làm gì thì giọng của Sanzu lại vang lên:"Tôi đeo khuyên tai lạ lắm sao?"
Tỏ vẻ chẳng sao cả, Mitsuya nhún vai nói:"Chỉ là cậu từng nói rằng bản thân ghét nhất là việc phải đeo khuyên tai, bởi vì nó gợi lại nỗi đau thời niên thiếu-"
"Nói ít thôi Mitsuya."
Không vui nhìn Mitsuya đang đi quá xa vấn đề cần bàn bạc, bởi vì hắn nhận ra Takemichi đã khựng lại khi nghe câu nói đó.
Hơi kinh ngạc mà đưa mắt nhìn Sanzu, thế nhưng Takemichi tuyệt nhiên không mở miệng.
Thấy Takemichi vừa muốn nói nhưng lại thôi khiến hắn vừa khó chịu vừa lo lắng, đưa tay xuống một chút, Sanzu là đang muốn nắm lấy tay cậu.
Nhưng không hiểu là vì giật mình hay còn nguyên nhân nào khác mà Takemichi lại hơi thoái thác mà lùi người về phía sau, thành công tránh né cái chạm tay kia.
Đúng lúc không biết nên làm gì thì ý trời cho cậu nhìn thấy nhóm người của Takuya.
Như bắt được một con mồi lớn, Takemichi cố tỏ vẻ tự nhiên mà mỉm cười nhìn Sanzu.
"À tôi đi qua chỗ Akkun nhé...mọi người tuỳ tiện trò chuyện."
Không cần đợi Sanzu từ chối thì Takemichi đã như một con mèo nhỏ mà cong đuôi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất