Alpha… Cũng Không Phải Không Được

Chương 2: Trở thành bạn cùng bàn

Trước Sau
Thẩm Chi Khản đang buồn rầu không biết nên an ủi người trước mặt ra sao, bị Tống Gia quấy rối thêm vào, lòng càng bực bội.

Một cánh tay đưa tới trước mặt cậu, trong lòng bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài là quai đeo cặp sách của Thẩm Chi Khản.

Thẩm Chi Khản do dự nhận lấy cặp sách, nhìn Cố Quân Hi không nói một lời, nụ cười trên mặt đã khó mà giữ lại nổi nữa.

“Đều là bạn học, chuyện gì cũng dễ thương lượng. Sau này nếu cậu có gì cần giúp đỡ, có thể tìm tôi bất cứ…”

Lời còn chưa dứt, trước mặt cậu chỉ còn lại một bóng lưng đang dần dần đi xa, nhìn qua hơi yếu đuối.

Tống Gia: “Chi Khản, người này có gì đó là lạ.”

Thẩm Chi Khản kéo quai cặp sách lên bả vai, siết chặt bàn tay đang nắm quai đeo.

“Đi thôi, sau này có gặp thì đi đường vòng tránh xa cậu ấy một chút”.

Tống Gia: “Đoán chừng là khó có thể tránh nổi”.

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Mày có ý gì?”

Tống Gia: “Tao còn chưa nói cho mày biết. Chủ nhiệm lớp đã đào tên nhóc này về lớp chúng ta, có lẽ hôm nay sẽ tuyên bố cho nó trở thành lớp trưởng. Ôi, xem ra tháng ngày sau này không còn an ổn nữa rồi”.

Bước chân Thẩm Chi Khản tạm dừng, “Tại sao cậu ấy lại chuyển đến trường mình?”

Tống Gia: “Tao nào có biết, nhưng mà nghe nói nhà nó có tiền lắm, không phải loại người giống chúng ta đâu”.

Tiết trời đang độ mùa thu, lá rụng trong trường chất thành đống bên cạnh cây cối, xung quanh còn có các bạn học sinh trực nhật ngày hôm nay đang quét dọn. Tiếng chuông kết thúc tiết tự học sáng sớm vang lên, bước chân hai người vội hơn, nhanh chóng chạy vào lớp trước khi giáo viên tiết một kịp xuất hiện.

Nhưng thật không may, tiết một của ngày hôm nay là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp. Chân trước của hai người họ mới bước vào tới phòng học, chân sau đã bị cô giáo gọi lại.

Trên hành lang có một cô giáo đang ở độ tuổi trung niên, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khí thế mạnh mẽ hùng hổ đi về phía họ: “Thẩm Chi Khản!”

Vành tai bị túm lấy, Thẩm Chi Khản bất đắc dĩ khom lưng xuống: “Em đây em đây, em sai rồi cô Ngô ơi. Cô đừng véo tai em, cô cho em chút mặt mũi đi mà”.

Ngô Yến: “Em cũng biết mình sai rồi cơ đấy. Nhưng lần này biết nhận sai, lần sau vẫn tiếp tục, có phải không?”

Thẩm Chi Khản làm nũng, cần thận xoa xoa vành tai mới được buông ra, đứng sau lưng Ngô Yến nhẹ nhàng bóp vai cho cô.

“Cô Ngô, cô đừng giận nữa. Tức giận vì em mà hại đến cơ thể thì tội của em quá lớn rồi. Đây thực sự là lần cuối cùng đấy ạ, em cam đoan với cô”.

Ngô Yến: “Lần trước em cũng nói với tôi y như vậy! Nhóc con, lần sau còn mất liên lạc tôi sẽ trực tiếp thông báo cho gia đình. Suýt chút nữa tôi đã đi báo cảnh sát rồi đấy, em có biết không!”

Thẩm Chi Khản liếc nhìn Tống Gia, phụ họa: “Em biết em biết”.

Tống Gia nhận được tín hiệu, lập tức tiến lên, kéo Ngô Yến vào trong lớp.

Bên này Thẩm Chi Khản còn chưa kịp thở phào một hơi, âm thanh quen thuộc lại vang lên sau lưng khiến cậu vô thức run lên.

Cố Quân Hi: “Nhường đường một chút”.

Thẩm Chi Khản nghiêng người nhìn cậu trai bị cậu chắn đường ngoài cửa, cười rạng rỡ: “Là cậu hả? Trùng hợp ha. Nhưng có phải cậu đã đi nhầm lớp rồi không vậy, lớp chúng tôi có bạn học là cậu từ khi nào sao tôi không có ấn tượng nhỉ? Nhân tiện, tôi quên chưa hỏi tên của cậu là gì?”

Ngô Yến: “Thẩm Chi Khản! Em vào đây cho tôi! Em cản người ta làm gì!”

Thẩm Chi Khản bị cô giáo dạy dỗ thu bớt lại trò đùa dai, lười nhác đáp vâng, nhường đường cho Cố Quân Hi, về chỗ ngồi của mình.

Chuông vào lớp vang lên, ngoài cửa sổ còn có thể trông thấy mấy bóng người tranh thủ đi mua đồ ăn vặt trong thời gian nghỉ ngơi chưa kịp về đến lớp.

Thẩm Chi Khản ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, suy nghĩ lại bị âm thanh trên bục giảng hấp dẫn.

Ngô Yến: “Giới thiệu với các em một chút, đây là bạn học Cố Quân Hi mới chuyển đến trường chúng ta ít hôm trước. Từ hôm nay trở đi, bạn học Cố sẽ gia nhập lớp chúng ta, mong các em chăm sóc cho bạn nhiều hơn”.

“Bên cạnh đó, vị trí lớp trưởng của lớp chúng ta sau này sẽ do bạn học Cố Quân Hi đảm nhiệm. Hy vọng các em có thể càng ngày càng tuân thủ nội quy của nhà trường, đừng khiến lớp trưởng khó xử, nhất là những bạn học sinh cá biệt”.

Nghe thấy tiếng gõ nhẹ trên bục giảng, Thẩm Chi Khản thức thời quay đầu lại, nở nụ cười phụ họa: “Chắc chắn, chắc chắn rồi. Sau này mong lớp trưởng chiếu cố nhiều hơn nhé”.

Người trên bục giảng lia tầm mắt tới làm cho cậu chột dạ trong thoáng chốc, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Cố Quân Hi.



Bạn nhỏ theo sau cậu luôn miệng gọi “anh ơi” đã trưởng thành, vóc dáng cao ngang ngửa với cậu, cũng không biết có còn lớn tiếp nữa hay không. Tầm tuổi này hẳn là đã phân hóa rồi, chắc vẫn đang ở trong nhà họ Cố, không biết là Alpha hay Omega, bề ngoài thực sự rất xinh đẹp.

Nhưng tại sao cậu ấy lại ở chỗ này?

Ngô Yến: “Tiểu Cố, em xem xem mình muốn ngồi chỗ nào, nếu không có vị trí phù hợp thì đợi chiều nay họp lớp cô sắp xếp lại cho em. Hay là em ngồi vị trí bên cạnh Chi Khản nhé? Chỗ của bạn ấy ở gần trong góc, giờ ra chơi ồn ào cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến em”.

Thẩm Chi Khản giơ tay vuốt ve phần lưng ghế ngồi chiếc ghế trống không bên cạnh, còn chưa kéo ghế ra ngoài, thiếu niên lạnh lùng trên bục giảng đã lắc đầu. Bàn tay của cậu cứng đờ lại.

Ngô Yến thấy thế còn khuyên nhủ: “Em đừng thấy bình thường bạn ấy không đứng đắn, thành tích của bạn ấy đứng nhất toàn trường ta đấy. Hai em ngồi cạnh có thể trao đổi vấn đề học tập với nhau”.

Cố Quân Hi rũ mắt xuống: “Chắc là bạn ấy không thích ngồi cùng người lạ đâu cô. Em không sao, cô cứ sắp xếp cho em chỗ ngồi một mình là được ạ”.

Dáng vẻ có chút tủi thân, Thẩm Chi Khản thầm giật mình, cảm thấy cổ họng khô khô chát chát, cậu dời tầm mắt đi.

Ngô Yến: “Thẩm Chi Khản, em không muốn ngồi cùng bàn với bạn học mới hả?”

Thẩm Chi Khản lập tức nở nụ cười, bàn tay dùng sức kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, “Sao lại không ạ? Tới đây, tới đây, sau này tôi sẽ trở thành bạn cùng bàn với cậu, có vấn đề gì thì cứ hỏi”.

Nhìn người từ trên bục giảng đi về phía bên này, Thẩm Chi Khản thu tay lại. Lúc người ta ngồi xuống bên cạnh cậu rồi, cậu bỗng có cảm giác mình đã trải qua mấy đời.

Lần cuối cùng hai người họ sóng vai ngồi cạnh nhau thế này là từ khi nào…

Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.

Thẩm Chi Khản mỉm cười: “Chuyện bình thường thôi mà. Đừng khách khí”.

Cậu quay đầu, lá cây ngoài cửa sổ cản bớt ánh nắng, chỉ cón chút màu sắc ấm áp vụn vặt xuyên thấu qua, truyền tới bề mặt kính cửa sổ lạnh lẽo.

Giọng nói này rất hợp ý cậu, rất dễ nghe.

Thẩm Chi Khản ngủ chưa đủ giấc chống cằm một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi, vắt ngang một tay xuống bàn, úp mặt xuống.

Các giáo viên đã sớm không còn kinh ngạc, dù sao thành tích của cậu vẫn tốt, cho nên dù không có thái độ chịu học hành trong lớp họ cũng làm ngơ.

Chuông tan học vang lên, Thẩm Chi Khản chậm rãi tỉnh lại, mắt hẵng còn nhắm từ từ ngẩng đầu lên, vươn vai duỗi lưng như thường lệ.

Mở mắt ra, trên bàn có thêm một cốc nước, là cốc nước dùng một lần lớp học góp tiền vào để mua. Lòng bàn tay cậu chạm vào cốc, nhiệt độ bên trong vừa vặn để uống.

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu liếc nhìn, người bên cạnh cũng đang nhìn cậu.

Không hiểu sao lòng bàn tay bỗng dưng cảm thấy nóng bỏng, Thẩm Chi Khản cười cười: “Nước này của cậu hả?”

Cố Quân Hi: “Cho cậu, uống để tỉnh táo lại”.

Thẩm Chi Khản: “Sao tôi lại không biết xấu hổ đến thế, để bạn học mới chăm sóc cho mình chứ? Cốc nước này…”

Hàng lông mày của người trước mặt chau lại rồi lập tức giãn ra, nhóc quay đầu rũ mắt xuống, hàng lông mi chậm rãi phủ lên che giấu ánh mắt mất mát. Thẩm Chi Khản ngồi bên còn có thể trông thấy đuôi mắt hơi đỏ, đôi môi đẹp mở ra như định nói chuyện gì, nhưng lại nuốt về bụng.

Thẩm Chi Khản không chống cự được tưởng tượng của chính mình, đưa tay lấy chiếc cốc, uống cạn sạch nước trong đó: “… rất ngon”.

Thấy nét mặt Cố Quân Hi đã thoải mái hơn, tiếp tục cúi đầu ghi chép bài vở, Thẩm Chi Khản thầm thở dài.

Tống Gia ôm bóng đi tới: “Chào lớp trưởng! Chi Khản, tiết tiếp theo là tiết thể dục, mày có cần xin nghỉ không?”

Thẩm Chi Khản đứng dậy cởi áo khoác đồng phục bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo dài tay màu trắng: “Chưa đến mức độ ấy đâu. Cho dù tình trạng anh đây có không tốt đến mấy vẫn dư sức ngược đãi tụi mày”.

Bạn học khác đi tới khoác vai Tống Gia: “Có là da trâu thì anh tôi cũng thổi bay được nhá”.

“Trước mặt bạn học mới mà thua thì mất mặt lắm”.

“Nói đùa gì thế? Chi Khản có thể thua sao?”

“Mà rốt cuộc mày bị thương thế nào vậy? Có thật không cần anh em nương tay không đấy?”

“Đừng xấu hổ nha, Chi Khản. Mày có nói ra mày không được chúng tao cũng không cười nhạo mày đâu, ha ha ha ha”.

Thẩm Chi Khản tức cười, giơ tay nhận bóng của Tống Gia, ném vào người cậu bạn bịa đặt cậu không được, đối phương vững vàng đỡ lấy.



“Có đi không thì bảo?”

Tống Gia: “Lớp trưởng có muốn đi cùng không? Đúng rồi, quên không hỏi. Lớp trưởng có phải Alpha không vậy?”

Tầm mắt Thẩm Chi Khản chuyển hướng sang phía người nãy giờ vẫn yên lặng nhìn bọn họ đùa giỡn, trong lòng âm thầm căng thẳng.

Rõ ràng cậu không có ý muốn gặp lại người ta, nhưng hình như cậu lại không hề hi vọng nhận được kết quả không giống cậu mong đợi.

Ánh mắt của đám người chăm chú tụ tập trên người Cố Quân Hi, chỉ thấy nhóc cúi thấp đầu không nói một lời, thời gian trôi qua rất lâu vẫn không có đáp án, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Tống Gia gãi đầu một cái, “Ôi, cái này có là gì đâu. Lớp chúng tôi không phân biệt đối xử, lớp trưởng à, cậu là Beta hay Omega?”

Cố Quân Hi lắc đầu: “Mọi người chơi đi, tôi không chơi”.

Thẩm Chi Khản đẩy Tống Gia ra ngoài, “Đi nhanh lên, mày có thể im mồm một lát không hả?”

Thấy Cố Quân Hi đi ở phía đằng sau, Thẩm Chi Khản nghe bạn học nói ra mấy lời phát ngôn hùng hồn về trận so tài lát nữa, suy nghĩ đã không còn ở chỗ này.

Nhà họ Cố ở thành phố A là gia tộc nếu xưng hạng hai thì không ai dám nhận hạng nhất, thế nhưng chú Cố chỉ là một trong những đứa con dòng chính của nhà họ Cố, người thực sự nắm quyền trong gia tộc hiện tại vẫn đang là cụ Cố.

Cậu biết gia đình chú Cố nuôi rất nhiều đứa trẻ, phần lớn là trẻ mồ côi được nhận nuôi, phân hóa rồi mới được sắp xếp đi tới những nơi cụ thể.

Alpha đủ mạnh mẽ sẽ trở thành quân cờ tranh quyền thừa kế hộ con gái ruột chú Cố, về phần Omega, nhất là Omega có ngoại hình đẹp chất lượng cao, chỉ có thể biến thành vật hi sinh của nhà họ Cố với những gia tộc lớn mạnh khác.

Sau khi đi vào sân tập thể dục, giáo viên giải thích rõ nhiệm vụ tiết học ngày hôm nay. Trước hết, các bạn học sinh sẽ được đo đạc chiều cao và cân nặng, thời gian còn lại thì hoạt động tự do.

Tống Gia: “Chi Khản, được nha. Mày lại cao hơn rồi”.

Nhìn số liệu được ghi chép lại trong tay Cố Quân Hi – 186 cm – Thẩm Chi Khản nhướng mày: “Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Không phải đây là chuyện bình thường hả?”

Đo đạc xong xuôi, Thẩm Chi Khản thu lại tầm mắt, nhìn sang người ở phía sau lưng mới đập vai mình.

Tống Gia: “Còn làm gì đấy? Đo xong hết rồi, đi chơi bóng thôi”.

Thẩm Chi Khản: “… Thôi, để lần sau, bọn mày chơi trước đi”.

Tống Gia: “Sao thế? Mày không khỏe hả?”

Thẩm Chi Khản: “Không có gì, chỉ… hơi mệt”.

Tống Gia: “Thế thì mày nghỉ ngơi đi. Nói sớm thì tao đã xin nghỉ cho mày rồi, còn cố khoe khoang cậy mạnh làm gì”.

Thẩm Chi Khản cười cười, không giải thích thêm: “Được rồi, cút nhanh lên”

Chờ bạn cùng lớp đo đạc xong xuôi, Thẩm Chi Khản mới đi về phía trước, đưa tay chạm vào cánh tay Cố Quân Hi: “Tôi ghi chép hộ cậu?”

Cố Quân Hi quay đầu, không ngờ cậu vẫn ở nơi này, hàng lông mày nhướng lên mang theo ý cười mơ hồ.

Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.

Thẩm Chi Khản cầm tờ giấy ghi chép số liệu, hơi ngẩng đầu nhìn vào thiếu niên đang đứng trên máy đo. Màn hình trên đỉnh đầu hắn đột ngột hiện ra con số – 187 cm – đáy lòng Thẩm Chi Khản lập tức dâng lên nỗi thất bại nho nhỏ.

Lúc Cố Quân Hi bước xuống số liệu đã biến mất, Thẩm Chi Khản đối mặt với đôi mắt khó hiểu kia, cúi đầu ghi số liệu xuống.

“Lớp trưởng xịn ha, còn cao hơn tôi một cm đấy”.

Thẩm Chi Khản đưa tờ giấy ghi chép số liệu đến trước mặt nhóc.

Không biết có phải do được cậu khen ngợi hay không, mặt mày người trước mặt dịu dàng hơn một chút, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ bé khó ai nhìn ra được, vành tai ửng đỏ, càng đẹp mắt hơn.

Cao hơn một chút, cũng không hẳn là không được…

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Quân Hi: Em lắc đầu, không phải Beta cũng không phải Omega, là do anh tự hiểu lầm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau