Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
Chương 5: Trời ơi cứu tôi
Edit: Súp Sữa
Sau khi nghe Bùi Thư Thần dặn dò, hàng trăm câu hỏi bắn ra trong đầu thư ký Trần.
Cái gì?
Bùi tổng muốn anh gửi tiền cho Ôn Mộ?
Bùi tổng muốn Ôn Mộ chuyển đến nhà sống chung?
Bùi tổng không phải hai ngày trước mới vừa trừng trị Omega này, thái độ còn cực kì chán ghét sao?
Bùi tổng tại sao lại tự vả vào mặt mình?
...
Nhịn xuống nào.
Anh không thể hỏi, anh rất chuyên nghiệp.
Thư ký Trần chuyên nghiệp biểu cảm tự nhiên, mang theo Ôn Mộ từ thang máy chuyên dụng của Bùi Thư Thần rời khỏi cao tầng Hoàn Thái.
Ôn Mộ vừa rồi quá căng thẳng, hiện tại mới thả lỏng tinh thần nhìn kỹ tòa nhà cao năm trăm mét với 101 tầng này.
Phong cách kiến trúc của tòa nhà rất hiện đại, toàn bộ mặt tường bên ngoài đều được làm bằng kính. Văn phòng của Bùi Thư Thần nằm ở tầng 88, hai mươi tầng bên trên là khách sạn và sảnh tham quan. Ôn Mộ đứng trong thang máy trong suốt ngắm cảnh, không dám nhìn xuống dưới, cậu sợ đầu óc choáng váng chân run lẩy bẩy mất.
Toàn bộ tòa nhà này đều là của Bùi gia, thật có tiền nha... Trước mắt nhảy ra ¥¥, sau con số 1 là cả chuỗi số 0 thật dài, so với chuyện ở trên không trung mấy trăm mét còn làm cậu choáng váng hơn.
"Đúng rồi," thư ký Trần đưa cho Ôn Mộ một tấm thẻ ngân hàng, "Ngài Ôn có thể xác nhận số dư, tôi đã chuyển tiền vào rồi, mật khẩu ban đầu là sáu số không."
Thư ký Trần đột nhiên lên tiếng, kéo Ôn Mộ đang suy nghĩ lung tung trở về, cậu đồng ý nói: "À được, cảm ơn thư ký Trần, anh gọi tôi Ôn Mộ là được rồi."
Nhanh như vậy đã phát lương tháng đầu sao, cậu còn chưa bắt đầu làm việc mà. Theo một nghĩa nào đó mà nói, cậu và thư ký Trần xem như là đồng nghiệp rồi, Ôn Mộ ngượng ngùng nghĩ.
Thấy Ôn Mộ khách khí như thế, thư ký Trần hơi kinh ngạc, cười híp mắt nói: "Ngài Ôn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo dặn dò của Bùi tổng thôi. Tôi vẫn nên gọi là ngài Ôn đi, tránh cho Bùi tổng không vui."
Cũng đúng, hiện tại giữa cậu và Bùi Thư Thần có quan hệ tiền bạc khó nói, thư ký Trần hẳn cũng biết chuyện này. Không biết thư ký Trần sẽ nghĩ gì về cậu...
Ôn Mộ kiềm chế chính mình, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Ngay từ thời khắc đặt bút ký tên, cậu đã biết rằng trong tương lai mình sẽ phải đón nhận đủ loại ánh mắt tò mò soi mói, cậu nhất định phải luyện cho da mặt dày hơn mới được.
Cậu không nói gì nữa, tùy ý thư ký Trần khách khí gọi "ngài Ôn".
...
Thư ký Trần lái xe đưa Ôn Mộ về nhà, lễ phép hỏi có cần anh đi lên giúp thu dọn hành lý hay không, Ôn Mộ từ chối.
Cậu không thể để Hứa Mạn nhìn thấy thư ký Trần, cậu không muốn để Hứa Mạn biết chuyện cậu bị... bị bao dưỡng. Bất luận vì lý do gì, thì đó cũng không phải chuyện đáng tự hào cho lắm.
Dọc theo cầu thang u ám bẩn thỉu đi lên lầu, vừa mở cửa ra, một mùi thơm nức xộc vào mũi. Ôn Dao đi học, Hứa Mạn hôm nay xin nghỉ một ngày, đang hầm canh gà, định cho Ôn Mộ bồi bổ thân thể.
Ôn Mộ hít một hơi thật sâu, đi vào phòng bếp, nói với Hứa Mạn cậu muốn chuyển ra ngoài.
Hứa Mạn trợn tròn mắt: "Con muốn chuyển đi đâu? Không phải ký túc xá không cho con ở nữa sao?"
Nguyên chủ hồi còn là thực tập sinh rất ít khi về nhà, thà sống trong ký túc xá công ty cung cấp cho còn hơn quay về chen chúc trong căn phòng nhỏ cũ kỹ này cùng Hứa Mạn Ôn Dao.
Mới hai ngày vừa rồi, đồ đạc cậu ta để trong ký túc xá đều đã bị gửi về hết - công ty gấp không thể chờ muốn chấm dứt hợp đồng với cậu.
Đối mặt với nghi ngờ của Hứa Mạn, Ôn Mộ chột dạ nói dối: "Mẹ, công ty không chấm dứt hợp đồng với con. Chủ tịch Bùi nói là... ngài ấy đẩy con ra để bảo vệ thanh danh của mình, lương tâm cắn rứt nên đã bồi thường cho con một chút tài nguyên, cho nên giờ con phải vào đoàn quay phim."
Cố gắng nói xong hết câu, Ôn Mộ trong lòng gào thét, a a a, cậu đúng là nói khoác không biết ngượng! Người như Bùi Thư Thần mà lại cảm thấy tiếc cho cậu, thậm chí còn bồi thường á...
Nhưng cậu thật sự không nghĩ ra được cái cớ nào tốt hơn.
Ôn Mộ cân nhắc rất nhiều lời giải thích, tỷ như tìm được công việc mới, vì ở quá xa nên phải chuyển đi nơi khác... Nhưng xét về mặt thời gian, những lý do này đều không đáng tin.
Bùi Thư Thần muốn cậu chuyển đến ngay lập tức. Cậu cũng không thể nói là cậu đã tìm được công việc mới trong vỏn vẹn hai giờ sau khi ra ngoài, vậy nên chỉ có thể nói dối công ty vẫn chưa chấm dứt hợp đồng.
Hơn nữa chuyện quan trọng là Ôn Mộ muốn chuyển ba mươi vạn vừa nhận được cho Hứa Mạn, đột nhiên lấy được nhiều tiền như vậy cần có lý do hợp lý.
Trên đường trở về, cậu đã lặp đi lặp lại lời nói dối này trong lòng, cho nên khi nói ra cũng rất tự nhiên, nhưng Hứa Mạn hiển nhiên vẫn nghi ngờ.
Bùi tổng kia tốt bụng vậy sao? Nếu tốt bụng thật thì đã không biết gì nói nấy kể hết mọi chuyện với truyền thông như thế rồi. Nhưng bà không hỏi, bởi vì bà cảm thấy Ôn Mộ không có lý do gì để nói dối.
"Được, vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý." Hứa Mạn nói.
Ôn Mộ xếp vào một ít quần áo mùa hè cùng laptop của nguyên chủ -- cậu dự định khi nào có thời gian sẽ viết kịch bản, không thể đánh mất nghề kiếm cơm của mình.
Thu dọn hành lý xong, Hứa Mạn kéo Ôn Mộ vào phòng bếp: "Uống bát canh gà rồi hẵng đi con."
Canh gà đã được để nguội, nhiệt độ vừa phải. Thịt gà được ninh nhừ trong nửa giờ, nước dùng màu vàng óng ánh trong suốt, ăn vào miệng thơm ngon cực kỳ.
Ôn Mộ cảm động nói: "Thật sự rất ngon, mẹ cũng uống đi."
Hứa Mạn xua xua tay: "Mẹ không thích đâu." Vừa nói, bà vừa bỏ phần canh gà còn lại vào bình thủy, để dành một ít cho Ôn Dao, còn lại bảo Ôn Mộ mang về khách sạn để buổi tối uống.
Kỳ thật không phải Hứa Mạn không thích, chỉ là bà không nỡ mà thôi. Gà quê đắt hơn gà nuôi, cả con gà mất một trăm tệ, bằng với tiền công rửa bát một ngày của bà, vẫn nên để dành cho các con đi.
Chưa bao giờ được cảm nhận tình thương vô điều kiện từ người thân như vậy, Ôn Mộ cảm động đến hai mắt đỏ bừng: "Cảm ơn mẹ."
Hứa Mạn kinh ngạc nhìn Ôn Mộ, đứa trẻ này dạo gần đây dường như đã thay đổi rất nhiều.
Ôn Mộ được bà nội nuôi lớn, không thân thiết với Hứa Mạn lắm, đến năm mười mấy tuổi đi làm thực tập sinh càng ít khi về nhà, nếu có liên lạc với bà cũng chỉ để xin tiền. Hứa Mạn luôn hối hận vì đã không nghỉ việc sớm hơn tự mình chăm sóc Ôn Mộ, để bà nội chiều chuộng đứa nhỏ thành bộ dạng này.
Nhưng mấy ngày nay tính khí Ôn Mộ đột nhiên trở nên cực kỳ tốt. Hứa Mạn nghĩ, có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều biến cố, Ôn Mộ va vấp xã hội đã trở nên hiểu chuyện hơn.
Thỏa mãn uống hết một bát canh, Ôn Mộ mới nhớ tới việc chính, cậu lấy điện thoại di động ra chuyển 27 vạn cho Hứa Mạn, chỉ giữ lại cho mình 3 vạn phòng trường hợp khẩn cấp.
"Mẹ, đây là tiền đặt cọc đóng phim truyền hình, mẹ cầm thuê căn nhà nào tốt tốt, nhiều phòng ở hơn, gần trường Dao Dao một chút."
Biểu cảm trên mặt Hứa Mạn thay đổi từ khiếp sợ sang hoài nghi: "Tiểu Mộ à, con nói thật với mẹ đi, con kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Nếu không có vụ việc kia, bà còn có thể tin rằng Ôn Mộ may mắn nhận được công việc, nhưng hiện tại trên mạng đều đang mắng cậu thế kia, thật sự có kịch bản muốn mời cậu diễn sao?
Đừng nói Ôn Mộ vì tiền mà... Hứa Mạn nghĩ đến một số tin tức Omega bán khoang sinh dục lấy tiền, mặt mày đều tràn đầy sầu lo.
Ôn Mộ đã đoán trước Hứa Mạn sẽ nghi ngờ, cho nên bình tĩnh giải thích: "Là Bùi tổng lên tiếng giúp con, hơn nữa mẹ không biết sao, hắc hồng cũng là một loại hồng, huống chi con nhìn có chút giống đại minh tinh Cố Trì Thanh, tiền thuê lại rẻ hơn anh ta, cho nên có rất nhiều kịch bản tranh nhau mời con đó."
"Là vậy sao?" Hứa Mạn dần dần bị thuyết phục.
Hắc hồng cũng là hồng, chỉ sợ không có người chú ý đến thôi, quy tắc trong giới giải trí đúng là như thế. Đây chính là bí thuật nói dối dùng phương pháp thật giả lẫn lộn.
"Đương nhiên."
Ôn Mộ ngữ khí kiên định, Hứa Mạn tin lời của cậu, bà nghĩ nghĩ nói: "Vậy tiền cũng đừng đưa hết cho mẹ, con giữ lại nhiều hơn một chút."
"Mẹ yên tâm, con còn nhiều lắm. Con bận rộn nên không giúp mẹ tìm nhà được, khi nào mẹ tìm được chỗ thích hợp nhớ chụp hình gửi qua cho con nha."
Lúc này Ôn Dao đi học về, Ôn Mộ lại nói với cô bé vài câu, sau đó mới rời đi, ngồi lên chiếc xe đậu bên ngoài tiểu khu.
"Ngại quá, đã để anh chờ lâu rồi." Cậu nói xin lỗi với thư ký Trần.
Thư ký Trần mỉm cười, tốt tính nói: "Không sao, không lâu."
...
Chiếc xe ô tô chạy nhanh trên đường cao tốc, không quá một giờ đã lái vào trong một cánh cổng làm bằng kim loại cao lớn.
Ôn Mộ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, sân lớn đến mức nhìn không thấy điểm cuối, hai bên là hoa viên được cắt tỉa cẩn thận, sau một con đường bằng phẳng, lọt vào tầm mắt là... đài phun nước khổng lồ.
Từ đường đi vừa rồi mà đoán, nơi này cũng không phải vùng ngoại thành, chiếm cả một mảnh đất lớn như vậy trong nội thành làm tư gia, Ôn Mộ nhìn đến đờ cả mắt.
Chỉ có thể nói cuộc sống của người có tiền, cậu không thể nào tưởng tượng được.
Thư ký Trần giúp Ôn Mộ mở cửa xe, lấy hành lý từ trong cốp xe ra, cùng Omega vẻ mặt ngơ ngác đi vào nhà chính.
Anh sẽ không cho rằng Ôn Mộ không có kiến thức, bởi vì năm năm trước lần đầu tiên đến nơi này, vẻ mặt anh cũng giống y hệt.
Cơ mà chưa cần nói đến khả năng kiếm tiền của Bùi tổng mạnh đến mức nào, ba đời tổ tiên của Bùi gia đều là người có tiền, tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế này cũng không có gì lạ.
Tiến vào trong phòng, Ôn Mộ đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, biệt thự có tổng cộng bốn tầng, bên trong phong cách sạch sẽ gọn gàng, không có quá nhiều đồ trang trí, rất phù hợp với cảm giác Bùi Thư Thần đem lại cho người ta, lạnh lùng cấm dục.
Thư ký Trần hiểu biết cách bài trí của biệt thự, dẫn Ôn Mộ đi xung quanh làm quen một chút, đi cùng còn có quản gia của Bùi Thư Thần, là một dì Beta trông có vẻ nghiêm túc.
Dì Lý nói cho Ôn Mộ những quy tắc của Bùi Thư Thần, thật ra cũng không có quy tắc gì, chỉ có một cái, là không được đặt lộn xộn đồ vật trong nhà, Ôn Mộ cũng có một phòng ăn nhỏ riêng - Bùi Thư Thần không muốn ăn cơm cùng cậu.
Ôn Mộ gật đầu biểu thị đã nhớ, thư ký Trần nói: "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
"Chờ một chút." Ôn Mộ xấu hổ nói: "Tôi ở phòng nào?"
Thư ký Trần ánh mắt kinh ngạc, này còn cần hỏi à...
"Ngài cần ở chung phòng với Bùi tổng," Thư ký Trần không được dặn dò chuyện này, "Hoặc là chờ khi nào Bùi tổng về, ngài hỏi ngài ấy xem."
Đối với việc Bùi Thư Thần vạn năm băng sơn lại muốn đi nuôi một Omega, thư ký Trần cùng dì Lý phải nói là khiếp sợ sâu sắc. Đặc biệt là thư ký Trần, bởi vì anh đã tận mắt chứng kiến thái độ chán ghét của Bùi Thư Thần đối với Ôn Mộ.
Không hiểu sao hắn lại tự đi vả vào mặt, nhưng Bùi tổng thật sự có ý đó - hắn và vị Omega này có quan hệ giao dịch tiền bạc.
Đã như vậy, thư ký Trần và dì Lý mặc định rằng Ôn Mộ sẽ ngủ trong phòng Bùi Thư Thần, không có sắp xếp căn phòng khác cho cậu.
Nghe xong câu trả lời, Ôn Mộ liền khẩn trương.
Ngủ trên cùng một cái giường, đây chẳng phải là...
Trong hợp đồng đã nói rõ ràng rằng Bùi Thư Thần sẽ không làm thêm bất cứ cái gì với cậu ngoài đánh dấu tạm thời, nhưng... chỉ cần không thành kết, thì việc tiến vào cũng tính là đánh dấu tạm thời.
Mặc dù ngay từ khi ký hợp đồng, cậu đã nhận thức rõ ràng, nhưng nước đã đến tới chân rồi, nếu ngay trong đêm đầu tiên đã phải làm chuyện này, Ôn Mộ vẫn là sợ hãi cực độ.
Cậu chưa từng yêu đương, kinh nghiệm về yêu đương cũng bằng không, vừa đến đã nhảy vọt trực tiếp tới bước này...
Trời ơi cứu tôi.
Trong lòng lo lắng căng thẳng, màn đêm buông xuống từ khi nào. Ôn Mộ nghe thấy trong sân có tiếng đậu xe.
Bùi Thư Thần trở về rồi.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thư Thần: Cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Sau khi nghe Bùi Thư Thần dặn dò, hàng trăm câu hỏi bắn ra trong đầu thư ký Trần.
Cái gì?
Bùi tổng muốn anh gửi tiền cho Ôn Mộ?
Bùi tổng muốn Ôn Mộ chuyển đến nhà sống chung?
Bùi tổng không phải hai ngày trước mới vừa trừng trị Omega này, thái độ còn cực kì chán ghét sao?
Bùi tổng tại sao lại tự vả vào mặt mình?
...
Nhịn xuống nào.
Anh không thể hỏi, anh rất chuyên nghiệp.
Thư ký Trần chuyên nghiệp biểu cảm tự nhiên, mang theo Ôn Mộ từ thang máy chuyên dụng của Bùi Thư Thần rời khỏi cao tầng Hoàn Thái.
Ôn Mộ vừa rồi quá căng thẳng, hiện tại mới thả lỏng tinh thần nhìn kỹ tòa nhà cao năm trăm mét với 101 tầng này.
Phong cách kiến trúc của tòa nhà rất hiện đại, toàn bộ mặt tường bên ngoài đều được làm bằng kính. Văn phòng của Bùi Thư Thần nằm ở tầng 88, hai mươi tầng bên trên là khách sạn và sảnh tham quan. Ôn Mộ đứng trong thang máy trong suốt ngắm cảnh, không dám nhìn xuống dưới, cậu sợ đầu óc choáng váng chân run lẩy bẩy mất.
Toàn bộ tòa nhà này đều là của Bùi gia, thật có tiền nha... Trước mắt nhảy ra ¥¥, sau con số 1 là cả chuỗi số 0 thật dài, so với chuyện ở trên không trung mấy trăm mét còn làm cậu choáng váng hơn.
"Đúng rồi," thư ký Trần đưa cho Ôn Mộ một tấm thẻ ngân hàng, "Ngài Ôn có thể xác nhận số dư, tôi đã chuyển tiền vào rồi, mật khẩu ban đầu là sáu số không."
Thư ký Trần đột nhiên lên tiếng, kéo Ôn Mộ đang suy nghĩ lung tung trở về, cậu đồng ý nói: "À được, cảm ơn thư ký Trần, anh gọi tôi Ôn Mộ là được rồi."
Nhanh như vậy đã phát lương tháng đầu sao, cậu còn chưa bắt đầu làm việc mà. Theo một nghĩa nào đó mà nói, cậu và thư ký Trần xem như là đồng nghiệp rồi, Ôn Mộ ngượng ngùng nghĩ.
Thấy Ôn Mộ khách khí như thế, thư ký Trần hơi kinh ngạc, cười híp mắt nói: "Ngài Ôn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo dặn dò của Bùi tổng thôi. Tôi vẫn nên gọi là ngài Ôn đi, tránh cho Bùi tổng không vui."
Cũng đúng, hiện tại giữa cậu và Bùi Thư Thần có quan hệ tiền bạc khó nói, thư ký Trần hẳn cũng biết chuyện này. Không biết thư ký Trần sẽ nghĩ gì về cậu...
Ôn Mộ kiềm chế chính mình, không nghĩ tới những chuyện này nữa. Ngay từ thời khắc đặt bút ký tên, cậu đã biết rằng trong tương lai mình sẽ phải đón nhận đủ loại ánh mắt tò mò soi mói, cậu nhất định phải luyện cho da mặt dày hơn mới được.
Cậu không nói gì nữa, tùy ý thư ký Trần khách khí gọi "ngài Ôn".
...
Thư ký Trần lái xe đưa Ôn Mộ về nhà, lễ phép hỏi có cần anh đi lên giúp thu dọn hành lý hay không, Ôn Mộ từ chối.
Cậu không thể để Hứa Mạn nhìn thấy thư ký Trần, cậu không muốn để Hứa Mạn biết chuyện cậu bị... bị bao dưỡng. Bất luận vì lý do gì, thì đó cũng không phải chuyện đáng tự hào cho lắm.
Dọc theo cầu thang u ám bẩn thỉu đi lên lầu, vừa mở cửa ra, một mùi thơm nức xộc vào mũi. Ôn Dao đi học, Hứa Mạn hôm nay xin nghỉ một ngày, đang hầm canh gà, định cho Ôn Mộ bồi bổ thân thể.
Ôn Mộ hít một hơi thật sâu, đi vào phòng bếp, nói với Hứa Mạn cậu muốn chuyển ra ngoài.
Hứa Mạn trợn tròn mắt: "Con muốn chuyển đi đâu? Không phải ký túc xá không cho con ở nữa sao?"
Nguyên chủ hồi còn là thực tập sinh rất ít khi về nhà, thà sống trong ký túc xá công ty cung cấp cho còn hơn quay về chen chúc trong căn phòng nhỏ cũ kỹ này cùng Hứa Mạn Ôn Dao.
Mới hai ngày vừa rồi, đồ đạc cậu ta để trong ký túc xá đều đã bị gửi về hết - công ty gấp không thể chờ muốn chấm dứt hợp đồng với cậu.
Đối mặt với nghi ngờ của Hứa Mạn, Ôn Mộ chột dạ nói dối: "Mẹ, công ty không chấm dứt hợp đồng với con. Chủ tịch Bùi nói là... ngài ấy đẩy con ra để bảo vệ thanh danh của mình, lương tâm cắn rứt nên đã bồi thường cho con một chút tài nguyên, cho nên giờ con phải vào đoàn quay phim."
Cố gắng nói xong hết câu, Ôn Mộ trong lòng gào thét, a a a, cậu đúng là nói khoác không biết ngượng! Người như Bùi Thư Thần mà lại cảm thấy tiếc cho cậu, thậm chí còn bồi thường á...
Nhưng cậu thật sự không nghĩ ra được cái cớ nào tốt hơn.
Ôn Mộ cân nhắc rất nhiều lời giải thích, tỷ như tìm được công việc mới, vì ở quá xa nên phải chuyển đi nơi khác... Nhưng xét về mặt thời gian, những lý do này đều không đáng tin.
Bùi Thư Thần muốn cậu chuyển đến ngay lập tức. Cậu cũng không thể nói là cậu đã tìm được công việc mới trong vỏn vẹn hai giờ sau khi ra ngoài, vậy nên chỉ có thể nói dối công ty vẫn chưa chấm dứt hợp đồng.
Hơn nữa chuyện quan trọng là Ôn Mộ muốn chuyển ba mươi vạn vừa nhận được cho Hứa Mạn, đột nhiên lấy được nhiều tiền như vậy cần có lý do hợp lý.
Trên đường trở về, cậu đã lặp đi lặp lại lời nói dối này trong lòng, cho nên khi nói ra cũng rất tự nhiên, nhưng Hứa Mạn hiển nhiên vẫn nghi ngờ.
Bùi tổng kia tốt bụng vậy sao? Nếu tốt bụng thật thì đã không biết gì nói nấy kể hết mọi chuyện với truyền thông như thế rồi. Nhưng bà không hỏi, bởi vì bà cảm thấy Ôn Mộ không có lý do gì để nói dối.
"Được, vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý." Hứa Mạn nói.
Ôn Mộ xếp vào một ít quần áo mùa hè cùng laptop của nguyên chủ -- cậu dự định khi nào có thời gian sẽ viết kịch bản, không thể đánh mất nghề kiếm cơm của mình.
Thu dọn hành lý xong, Hứa Mạn kéo Ôn Mộ vào phòng bếp: "Uống bát canh gà rồi hẵng đi con."
Canh gà đã được để nguội, nhiệt độ vừa phải. Thịt gà được ninh nhừ trong nửa giờ, nước dùng màu vàng óng ánh trong suốt, ăn vào miệng thơm ngon cực kỳ.
Ôn Mộ cảm động nói: "Thật sự rất ngon, mẹ cũng uống đi."
Hứa Mạn xua xua tay: "Mẹ không thích đâu." Vừa nói, bà vừa bỏ phần canh gà còn lại vào bình thủy, để dành một ít cho Ôn Dao, còn lại bảo Ôn Mộ mang về khách sạn để buổi tối uống.
Kỳ thật không phải Hứa Mạn không thích, chỉ là bà không nỡ mà thôi. Gà quê đắt hơn gà nuôi, cả con gà mất một trăm tệ, bằng với tiền công rửa bát một ngày của bà, vẫn nên để dành cho các con đi.
Chưa bao giờ được cảm nhận tình thương vô điều kiện từ người thân như vậy, Ôn Mộ cảm động đến hai mắt đỏ bừng: "Cảm ơn mẹ."
Hứa Mạn kinh ngạc nhìn Ôn Mộ, đứa trẻ này dạo gần đây dường như đã thay đổi rất nhiều.
Ôn Mộ được bà nội nuôi lớn, không thân thiết với Hứa Mạn lắm, đến năm mười mấy tuổi đi làm thực tập sinh càng ít khi về nhà, nếu có liên lạc với bà cũng chỉ để xin tiền. Hứa Mạn luôn hối hận vì đã không nghỉ việc sớm hơn tự mình chăm sóc Ôn Mộ, để bà nội chiều chuộng đứa nhỏ thành bộ dạng này.
Nhưng mấy ngày nay tính khí Ôn Mộ đột nhiên trở nên cực kỳ tốt. Hứa Mạn nghĩ, có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều biến cố, Ôn Mộ va vấp xã hội đã trở nên hiểu chuyện hơn.
Thỏa mãn uống hết một bát canh, Ôn Mộ mới nhớ tới việc chính, cậu lấy điện thoại di động ra chuyển 27 vạn cho Hứa Mạn, chỉ giữ lại cho mình 3 vạn phòng trường hợp khẩn cấp.
"Mẹ, đây là tiền đặt cọc đóng phim truyền hình, mẹ cầm thuê căn nhà nào tốt tốt, nhiều phòng ở hơn, gần trường Dao Dao một chút."
Biểu cảm trên mặt Hứa Mạn thay đổi từ khiếp sợ sang hoài nghi: "Tiểu Mộ à, con nói thật với mẹ đi, con kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Nếu không có vụ việc kia, bà còn có thể tin rằng Ôn Mộ may mắn nhận được công việc, nhưng hiện tại trên mạng đều đang mắng cậu thế kia, thật sự có kịch bản muốn mời cậu diễn sao?
Đừng nói Ôn Mộ vì tiền mà... Hứa Mạn nghĩ đến một số tin tức Omega bán khoang sinh dục lấy tiền, mặt mày đều tràn đầy sầu lo.
Ôn Mộ đã đoán trước Hứa Mạn sẽ nghi ngờ, cho nên bình tĩnh giải thích: "Là Bùi tổng lên tiếng giúp con, hơn nữa mẹ không biết sao, hắc hồng cũng là một loại hồng, huống chi con nhìn có chút giống đại minh tinh Cố Trì Thanh, tiền thuê lại rẻ hơn anh ta, cho nên có rất nhiều kịch bản tranh nhau mời con đó."
"Là vậy sao?" Hứa Mạn dần dần bị thuyết phục.
Hắc hồng cũng là hồng, chỉ sợ không có người chú ý đến thôi, quy tắc trong giới giải trí đúng là như thế. Đây chính là bí thuật nói dối dùng phương pháp thật giả lẫn lộn.
"Đương nhiên."
Ôn Mộ ngữ khí kiên định, Hứa Mạn tin lời của cậu, bà nghĩ nghĩ nói: "Vậy tiền cũng đừng đưa hết cho mẹ, con giữ lại nhiều hơn một chút."
"Mẹ yên tâm, con còn nhiều lắm. Con bận rộn nên không giúp mẹ tìm nhà được, khi nào mẹ tìm được chỗ thích hợp nhớ chụp hình gửi qua cho con nha."
Lúc này Ôn Dao đi học về, Ôn Mộ lại nói với cô bé vài câu, sau đó mới rời đi, ngồi lên chiếc xe đậu bên ngoài tiểu khu.
"Ngại quá, đã để anh chờ lâu rồi." Cậu nói xin lỗi với thư ký Trần.
Thư ký Trần mỉm cười, tốt tính nói: "Không sao, không lâu."
...
Chiếc xe ô tô chạy nhanh trên đường cao tốc, không quá một giờ đã lái vào trong một cánh cổng làm bằng kim loại cao lớn.
Ôn Mộ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, sân lớn đến mức nhìn không thấy điểm cuối, hai bên là hoa viên được cắt tỉa cẩn thận, sau một con đường bằng phẳng, lọt vào tầm mắt là... đài phun nước khổng lồ.
Từ đường đi vừa rồi mà đoán, nơi này cũng không phải vùng ngoại thành, chiếm cả một mảnh đất lớn như vậy trong nội thành làm tư gia, Ôn Mộ nhìn đến đờ cả mắt.
Chỉ có thể nói cuộc sống của người có tiền, cậu không thể nào tưởng tượng được.
Thư ký Trần giúp Ôn Mộ mở cửa xe, lấy hành lý từ trong cốp xe ra, cùng Omega vẻ mặt ngơ ngác đi vào nhà chính.
Anh sẽ không cho rằng Ôn Mộ không có kiến thức, bởi vì năm năm trước lần đầu tiên đến nơi này, vẻ mặt anh cũng giống y hệt.
Cơ mà chưa cần nói đến khả năng kiếm tiền của Bùi tổng mạnh đến mức nào, ba đời tổ tiên của Bùi gia đều là người có tiền, tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế này cũng không có gì lạ.
Tiến vào trong phòng, Ôn Mộ đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, biệt thự có tổng cộng bốn tầng, bên trong phong cách sạch sẽ gọn gàng, không có quá nhiều đồ trang trí, rất phù hợp với cảm giác Bùi Thư Thần đem lại cho người ta, lạnh lùng cấm dục.
Thư ký Trần hiểu biết cách bài trí của biệt thự, dẫn Ôn Mộ đi xung quanh làm quen một chút, đi cùng còn có quản gia của Bùi Thư Thần, là một dì Beta trông có vẻ nghiêm túc.
Dì Lý nói cho Ôn Mộ những quy tắc của Bùi Thư Thần, thật ra cũng không có quy tắc gì, chỉ có một cái, là không được đặt lộn xộn đồ vật trong nhà, Ôn Mộ cũng có một phòng ăn nhỏ riêng - Bùi Thư Thần không muốn ăn cơm cùng cậu.
Ôn Mộ gật đầu biểu thị đã nhớ, thư ký Trần nói: "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
"Chờ một chút." Ôn Mộ xấu hổ nói: "Tôi ở phòng nào?"
Thư ký Trần ánh mắt kinh ngạc, này còn cần hỏi à...
"Ngài cần ở chung phòng với Bùi tổng," Thư ký Trần không được dặn dò chuyện này, "Hoặc là chờ khi nào Bùi tổng về, ngài hỏi ngài ấy xem."
Đối với việc Bùi Thư Thần vạn năm băng sơn lại muốn đi nuôi một Omega, thư ký Trần cùng dì Lý phải nói là khiếp sợ sâu sắc. Đặc biệt là thư ký Trần, bởi vì anh đã tận mắt chứng kiến thái độ chán ghét của Bùi Thư Thần đối với Ôn Mộ.
Không hiểu sao hắn lại tự đi vả vào mặt, nhưng Bùi tổng thật sự có ý đó - hắn và vị Omega này có quan hệ giao dịch tiền bạc.
Đã như vậy, thư ký Trần và dì Lý mặc định rằng Ôn Mộ sẽ ngủ trong phòng Bùi Thư Thần, không có sắp xếp căn phòng khác cho cậu.
Nghe xong câu trả lời, Ôn Mộ liền khẩn trương.
Ngủ trên cùng một cái giường, đây chẳng phải là...
Trong hợp đồng đã nói rõ ràng rằng Bùi Thư Thần sẽ không làm thêm bất cứ cái gì với cậu ngoài đánh dấu tạm thời, nhưng... chỉ cần không thành kết, thì việc tiến vào cũng tính là đánh dấu tạm thời.
Mặc dù ngay từ khi ký hợp đồng, cậu đã nhận thức rõ ràng, nhưng nước đã đến tới chân rồi, nếu ngay trong đêm đầu tiên đã phải làm chuyện này, Ôn Mộ vẫn là sợ hãi cực độ.
Cậu chưa từng yêu đương, kinh nghiệm về yêu đương cũng bằng không, vừa đến đã nhảy vọt trực tiếp tới bước này...
Trời ơi cứu tôi.
Trong lòng lo lắng căng thẳng, màn đêm buông xuống từ khi nào. Ôn Mộ nghe thấy trong sân có tiếng đậu xe.
Bùi Thư Thần trở về rồi.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thư Thần: Cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất