Chương 11: Thích hắn?
Editor: chentranho
Tưởng Vọng Thư nói: "Cậu lên cơn thần kinh sao mà ở trong vòng bạn bè đăng cái tấm ảnh ly trà sữa thế? Sắp về với đất mẹ rồi hả thím ơi, uống mãi từ hồi 2013 tới giờ rồi, cuối cùng cũng bị đám đường hóa học đầu độc thành công rồi à?"
Đoạn Di đăng bức ảnh ly trà sữa lên trang cá nhân, không rõ lý do vì sao mà cậu còn viết thêm một chữ "Hừ" vào phần cảm xúc.
Nam Dã cho cậu một cái like rồi bình luận: Thích uống thì lần tới tớ mua tiếp cho cậu.
Tưởng Vọng Thư "xì xì" cảm khái: "Nhìn xem, cái tấm thâm tình kia kìa, sao không đi đóng phim truyền hình luôn đi?"
Đoạn Di trả lời: Cậu có bệnh à, ly trà sữa này là tự tôi mua! [ khinh bỉ ]
Cậu không nói là Thịnh Vân Trạch mua, cậu sợ là bản thân có chút tự mình đa tình.
Tưởng Vọng Thư liếc mắt, như một lão thần có kinh nghiệm trong triều đình móc ra một lon nước uống, bình luận thêm: "Quê, cơm chó này ăn không ngon nha."
Đóng WeChat, tranh thủ thời gian nghỉ trưa chợp mắt, Đoạn Di đem số tài khoản Cầu Cầu của Thịnh Vân Trạch cậu viết xuống khi trước nhanh chóng đánh vào thanh tìm kiếm, mở xem động thái của hắn.
Thịnh Vân Trạch đã cập nhật một chữ ký mới, thay đổi từ "Thật phiền phức." thành biểu tượng cảm xúc lợn màu hồng.
Đoạn Di không hiểu ra sao, ngập ngừng quay đầu nhìn về phía cửa sau, Thịnh Vân Trạch đang đeo tai nghe không dây, nằm trên bàn ngủ say. Hắn quay mặt về phía bức tường nên Đoạn Di chỉ có thể nhìn thấy cái ót của hắn.
Tưởng Vọng Thư vừa cầm ấm rót nước, vừa khuyên răn cậu: "Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn nữa thì người ta cũng không nở nổi một bông hoa cho cậu đâu."
Đoạn Di: "Tớ không nhìn Thịnh Vân Trạch."
Tưởng Vọng Thư thổi một hơi khí nóng, trầm giọng chân thành lải nhải nói: "Tớ cũng chưa nói là cậu đang nhìn Thịnh Vân Trạch......"
Đoạn Di:......
"Cậu thật sự thích cậu ta à." Tưởng Vọng Thư hỏi.
"Ai, Thịnh Vân Trạch hả?" Đoạn Di đáp, uể oải mà nằm bò ra bàn: "Cũng không phải là thích, chỉ là không quen nhìn hắn làm lơ tớ như vậy thôi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu trả lời như thế mà không thấy chột dạ à?"
Đoạn Di:......
"Ừ thì một chút."
Tưởng Vọng Thư: "Yêu đương AA không có tương lai đâu bạn tôi ơi, cậu cùng Nam Dã không phải cũng đã thử một lần rồi sao, kết cục tồi tệ thế nào mà cậu vẫn không rút ra được bài học gì cho mình à."
Đoạn Di: "Hắn cùng Nam Dã không giống nhau."
Tưởng Vọng Thư: "Không giống nhau chỗ nào, nhiều hơn một con mắt, một cái chân à?"
Đoạn Di nghẹn nửa ngày, ghé vào trên bàn lẩm bẩm nói: "Chỉ là không giống nhau thôi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu thích người ta thì cũng phải nhìn xem người ta có thích cậu không nữa chứ, tiêu chuẩn của Thịnh bí thư vẫn luôn rất là A nha, quanh người ta lúc nào cũng đầy Omega xinh đẹp, làm gì phải cùng cậu dây dưa không rõ." Thấy mình nói cũng hơn quá, hắn còn chắp vá thêm: "Cũng không phải tớ nói cậu không tốt, tiểu Tưởng đây luôn ủng hộ cậu từ trái tim nè! Tình yêu đích thực không phân biệt giới tính! Hắn thi Bắc đại, thì cậu vào Bắc đại fake, hắn thi Thanh Hoa, thì cậu vào Thanh Hoa pha kè......"
Hắn dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Để tớ kéo cậu vô cái nhóm này."
Điện thoại di động của Đoạn Di rung lên một tiếng, Cầu Cầu thông báo cậu mới được thêm vào một nhóm có tên là "Hiệp hội những người cùng thích giáo hoa".
Biểu tình của Đoạn Di như nứt ra, mọi người trong nhóm bắt đầu hoan nghênh người mới.
Tưởng Vọng Thư nói: "Tớ mới tìm thấy cái nhóm này trên diễn đàn nè, bên trong đều là những người thích Thịnh Vân Trạch, một số người trong số họ đến từ bên ngoài trường học, cậu cứ theo chân bọn họ mà tham thảo, nói không chừng sẽ có tiếng nói chung đấy."
Đoạn Di: "Cái gì mà tiếng nói chung?"
Tưởng Vọng Thư: "Cùng chung thất tình!"
Đoạn Di: "Lăn lăn lăn!"
Nhưng cậu cũng không rời nhóm, Tưởng Vọng Thư nói thêm: "Trong nhóm toàn là Omega à, khéo cậu là Alpha duy nhất đó, nhưng cậu không cần nói giới tính thật của mình ra đâu, tự bịa ra một cái đi."
Đoạn Di chưa nói chính mình hiện tại là một Omega, cậu theo bản năng sờ soạng sau cổ chính mình, cảm giác đau như kim châm lại nổi lên.
Cậu cần một ít tin tức tố của Thịnh Vân Trạch.
"Tôi biết rằng tất cả các em đều buồn ngủ trong buổi học đầu tiên vào buổi chiều, nhưng có ngủ thì hãy ngủ với tư thế ngẩng cao đầu chứ đừng nằm bò lên bàn dùm tôi với. Giáo viên tuần tra mà thấy thì tôi khó nói lắm? Ngồi dậy, thẳng người lên -- lên!" Thầy Lý dạy toán dùng sức gõ lên mặt bàn.
Sau giờ nghỉ trưa, 2/3 số người còn chưa tỉnh ngủ.
Sau ba tiếng vang lớn mới có người từ từ ngẩng đầu lên, cưỡng ép chính mình mở to mắt nhìn lên bảng đen.
Đoạn Di ngủ đến trời đất u ám, quả thực muốn đem bàn học biến thành giường ngủ.
Tưởng Vọng Thư dựng cậu thẳng dậy: "Lão Lý tức lên rồi kìa, không muốn bị ăn đòn thì dậy nhanh lên má."
Đoạn Di muốn ngủ quá nên nói: "Cậu nói với Lão Lý rằng hôm nay tớ bị cảm, không khỏe nên đi phòng y tế đi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu đến phòng y tế ngủ mà không thèm mang theo tớ à?"
Đoạn Di: "Phòng y tế chỉ có mấy cái giường thôi! Cơ mà ai bảo tớ đi ngủ, tớ đi khám bệnh, tớ bị cảm đang phát sốt nè, cậu thấy không..."
Tưởng Vọng Thư giơ tay: "Thầy Lý ơi."
Thầy Lý gật đầu.
Tưởng Vọng Thư uyển chuyển nói: "Thân thể Đoạn Di không thoải mái, em đưa cậu ấy tới phòng y tế nha thầy."
Thầy Lý: "Chỗ nào không thoải mái?"
Đoạn Di giả vờ chóng mặt nhức đầu, suy yếu mà dựa vào trên vai Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư: "Cảm mạo đau đầu, chắc là bà dì cả tới đó thầy, cậu ấy chỗ nào cũng đều không thoải mái hết á."
Thầy Lý cười lạnh một tiếng: "Được thôi, Đoạn Di có thể đi, nhưng em thì không được theo. Thầy thấy hôm nay mà để Tưởng Vọng Thư em đưa Đoạn Di đi thì có giời mới thấy hai đứa trở về. Thịnh Vân Trạch, em đưa em ấy đi đi."
Đoạn Di lập tức ngồi thẳng dậy: "Why?!"
Còn có thể tại sao, bởi vì Thịnh Vân Trạch thành tích tốt, thầy cô đều tin tưởng hắn chứ sao chăng cái gì.
"Sao đã khỏi cảm rồi thế? Em có tiếp tục nghe giảng được không?", Thầy Lý hỏi.
Đoạn Di lại suy yếu ngã xuống: "Ai da đau đầu, dạ dày đau, còn phát sốt...... thôi xong rồi, không sống được bao lâu nữa rồi......"
Thịnh Vân Trạch tháo xuống tai nghe, đem Đoạn Di nâng lên từ ghế ngồi.
Đoạn Di: "Cậu đừng có túm tôi như bắt mèo như vậy, tôi tự mình đi được."
Thịnh Vân Trạch: "Cậu không thể bớt thêm phiền phức mỗi ngày cho tôi được à?"
Đoạn Di làm tư thế khoan khoan dừng khoảng chừng là 2 giây, nhìn về phía thầy Lý: "Thầy có nghe thấy không thầy Lý? Người ta nói đừng thêm phiền toái cho người khác kìa!"
Thầy Lý:......
Đoạn Di nhảy dựng lên liền muốn chạy, nhưng lại bị Thịnh Vân Trạch túm lấy cái ót lôi đến phòng y tế.
Đoạn Di là đang giả ốm, đến phòng y tế cũng không thể nói ra là mình khó chịu chỗ nào, vừa ngồi xuống giáo viên bệnh xá liền nhìn về phía cậu: Hửn Đoạn Di à, khách quen, khách quen nè.
Sau đó ân cần hỏi: "Lần này kinh nguyệt cũng không đều sao?"
Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch túm tới thì tức giận: "Hậu sản mất cân đối! Được không ạ?! Tại sao thầy cứ hỏi chuyện riêng tư của con gái chúng em vậy?"
Giáo viên bệnh xá: "Em tự nhận thức giới tính của mình một chút được không vậy?"
Đoạn Di làm thủ thế cấm nói thêm, nghiêm túc nói: "Làm con gái chút cũng không được à."
Thịnh Vân Trạch sắc mặt một lời khó nói hết.
Tính cách Đoạn Di hắn hiểu, là một cái miệng toàn nói phét, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, chín câu nói thì khéo bên trong cả chín câu đều là giả, không có một câu nào là thật.
Không đàng hoàng, không thể tin, không theo một quy tắc nào cả.
Giáo viên bệnh xá lắc đầu, "OK, vậy vitamin C ở trên bàn em tự lấy đi, mấy viên C sủi đó em ăn xong rồi thôi nha, lần trước tôi ngủ một buổi trưa thức dậy em liền đem mấy viên nhuốc của tôi như kẹo mà ăn hết sạch......"
Đoạn Di ngựa quen đường cũ mà tìm được giường bệnh thân quen của mình, nằm lên nhìn Thịnh Vân Trạch: "Anh Thịnh, bệnh nhân đã an vị xong xuôi, ngài có thể đi rồi ạ."
Nói xong còn rất sống động mà ngân lên một đoạn: "Cung tiễn nương nương khởi giá hồi cung --"
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu một cái liền xoay người đi ra ngoài.
Người vừa khuất Đoạn Di đã nhanh chóng từ trên giường như cá chép lộn mình xuống: "Lão Trương lão Trương! Cho em một liều thuốc ức chế đi, loại Omega hay dùng đó, loại mà cho nam xài đó thầy!"
Lão Trương là giáo viên trong bệnh xá, tên thật là Tống Bách kiều.
Đoạn Di thì cứ mặc kệ tên thật của người ta mà gọi là "Lão Trương", đơn giản là do lần đầu tiên lúc gặp mặt, hắn mặc áo blouse trắng bên trong kèm thêm một cái áo hoodie. (??? từ chối hiểu đoạn này nha!)
Kể từ đó Đoạn Di chưa bao giờ gọi chính xác tên của hắn.
"Có thể đừng gọi thầy là lão Trương được không, hiện tại mọi người trong phạm vi mười dặm đều cho rằng thầy họ Trương đấy."
"Họ Trương thì có gì không tốt thầy, họ Trương sống lâu trăm tuổi, là đối tượng được coi là quốc bảo của quốc gia đó." Đoạn Di ngồi ở trước mặt hắn: "Thôi thôi, thầy mau lấy cho em một ít thuốc ức chế đi."
"Cho ai uống, thuốc ức chế trong phòng y tế không thể cho bừa đâu, muốn lấy phải đăng ký."
"Tưởng Vọng Thư." Đoạn Di đem bán bạn không chút do dự, vô cùng đau lòng nói: "Chắc thầy cũng biết nó rồi ha, nó vốn là Beta á, nhưng mà...... Nhưng mà nó mới phân hoá thành Omega rồi, thầy nói coi đây là cái chuyện gì thế không biết?"
Lão Trương nửa tin nửa ngờ mà nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di tự bịa ra hai câu chuyện xưa, không kiên nhẫn nói: "Thầy chưa từng thấy qua trong tiểu thuyết hả, Beta đều là Omega giả dạng đó thầy, thôi thầy mau cho em thuốc ức chế đi! Xảy ra chuyện gì em chịu trách nhiệm mà, bằng không Đoạn Di em ngày mai sẽ tuyệt tự."
Lão Trương nghe cậu nói tuyệt tự thì rất là kính nể: "Này không phải là chuyện nhỏ à nha, người làm giáo viên như thầy nhất định sẽ chịu trách nhiệm với từng em học sinh mà."
Năm phút sau, Đoạn Di lấy được thuốc ức chế cho Omega, cậu mở ra, viên thuốc có vị như kẹo bạc hà, cậu nhanh chóng nuốt xuống hai viên, tiêm một liều cho mình sau đó nằm trên giường chờ tác dụng của thuốc.
Đoạn Di là một Omega đã bị đánh dấu, thuốc ức chế bình thường đối với cậu không có hiệu quả lớn, thậm chí còn có thể có phản ứng từ chối chất ức chế do bản năng của tin tức tố, nhưng cậu không biết điều này.
Thịnh Vân Trạch đi lấy một ly nước sôi, quay lại liền nhìn thấy Đoạn Di cả người đang nóng lên, hắn có chút kinh ngạc.
...... Tên ngốc này, thật sự có thể phát bệnh trong thời gian ngắn như vậy sao?
Đoạn Di ở trên giường bệnh lăn qua lộn lại, thần chí không rõ, vẫn luôn không ngừng dán vào lan can sắt.
Thịnh Vân Trạch mới vừa đi tới cậu liền chui cả người vào lồng ngực Thịnh Vân Trạch, trên tay Thịnh Vân Trạch là nước sôi thấy vậy đành phải nhanh chóng thối lui sợ nước sôi đổ lên đầu Đoạn Di, thay vào đó là dùng tay mình che lấy đầu cậu khiến nước nóng đều đổ lên tay hắn, vết thương lập tức đỏ lên một mảng.
Thịnh Vân Trạch buông ly nước, chần chờ mà sờ soạng cái trán của Đoạn Di.
Lão Trương vừa nghe thấy động tĩnh liền ngó qua, có chút bị dọa cho chết khiếp: "Ồ, em ấy bị làm sao vậy?"
Nhìn đến lọ tin tức tố rỗng rơi trên mặt bàn: "Ai da đứa nhỏ này, sao lại đem thuốc ức chế của Omega như kẹo mà ăn chứ? Tôi vừa không để ý cái là lại tái phạm rồi, thật đúng là."
Thịnh Vân Trạch: "Cậu ta ăn thuốc ức chế của Omega? Sao lại thế?"
Lão Trương: "Còn có thể vì cái gì, nhãi con thèm ăn đến điên rồi chứ sao, thuốc gì trong phòng y tế có vị ngọt trông giống đường mà em ấy chưa từng ăn qua? Cái gì cũng nhét vào trong miệng được đúng là?"
Thịnh Vân Trạch: "Đoạn Di thích ăn ngọt?"
"Ăn đồ ăn vặt linh tinh thôi, đứa nhỏ nào chả đều như vậy."
Lão Trương đưa chai nước cho hắn, qua nửa canh giờ, Đoạn Di mới chậm rãi dịu lại, mở mắt ra, Thịnh Vân Trạch đang ngồi ở bên cạnh cậu.
Cậu mơ mơ màng màng: "Ông xã......"
Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt ngưng tụ thành sát ý, phía sau lưng Đoạn Di chợt lạnh, nháy mắt thanh tỉnh: "Ông, ông thọ, chúc mừng phát phát phát tài......"
Thịnh Vân Trạch nhướng mày, "cậu đang làm gì vậy?"
Đoạn Di tình ý chân thành: "Chúc ngài năm mới vui vẻ ạ. Tôi sợ tối 30 Tết nhiều người chúc quá, cậu không kịp xem lời chúc của tôi......."
Thịnh Vân Trạch: "Im miệng." Hắn bất lực day day giữa hai mày, thở dài: "Tôi không có ý muốn giao tiếp với người coi chất ức chế như kẹo mà ăn."
Đoạn Di nghe xong liền nhớ ra chính mình tại sao lại nằm đây.
Giả vờ ốm lại thành bị ốm thật.
Cơ mà cậu cũng có chút ủy khuất, buồn hiu không chịu nói chuyện gì nữa.
Thịnh Vân Trạch có chút không quen khi thấy cậu an tĩnh như vậy, nghiêng đầu qua xem: "Bị đả kích rồi à?"
Đoạn Di: "Không có, tại sao cậu lại trở lại vậy?"
Thịnh Vân Trạch: "Tôi đi lấy nước cho con heo giả vờ bị bệnh, trở về liền phát hiện nó bị bệnh thật rồi."
Đoạn Di hít hít cái mũi, thanh âm rầu rĩ nói: "Có thể là dịch cúm lợn đấy."
Thịnh Vân Trạch:......
Nằm được một lát, Đoạn Di lại không chịu ngồi yên: "Ê chán quá Thịnh Vân Trạch, cậu trò chuyện với tôi một chút đi."
Thịnh Vân Trạch nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải về đi học." Hắn miệng thì nói thế nhưng người thì vẫn ngồi vững trên ghế không hề nhúc nhích.
Đoạn Di tư duy nhảy nhanh: "Ê mà tôi vẽ được lắm đó, bằng không để tôi vẽ cho cậu một cái đồng hồ nhé?"
Thịnh Vân Trạch: "Đã tàn tật rồi thì đừng có lộn xộn."
Đoạn Di phản bác: "Có mỗi tay phải của tôi tàn tật thôi, chứ tay trái của tôi còn xài tốt lắm, tôi vẽ bằng tay trái cũng đẹp lắm nè."
Cậu sợ chích nên tay phải quả nhiên vẫn không nhúc nhích, cậu dùng răng cắn chặt nắp cây bút dạ đen, cẩn thận vẽ một chiếc đồng hồ trên cổ tay của Thịnh Vân Trạch.
"Tôi vẽ cho cậu một cái Vacheron Constantin nha." Đoạn Di tập trung tinh thần vẽ cả nửa ngày.
Thịnh Vân Trạch không nhúc nhích, cũng không cản cậu, có vài phần dung túng.
( Đồng hồ của hãng Vacheron Constantin nằm trong phân khúc đồng hồ xa xỉ nhất thế giới và dùng gần 3 thế kỷ để giữ vững vị trí ngôi vương của mình trên thị trường đồng hồ Thụy Sĩ nè!)
Mãi đến năm phút sau, hắn mới mất kiên nhẫn: "Vẽ được không đó?"
Đoạn Di: "Đừng nói gì cả, tôi đang đến đoạn đánh bóng rồi."
Cậu vẽ cái đồng hồ có bằng một nét mà bày đặt đánh bóng đậm nhạt cái gì?
Thịnh Vân Trạch nhớ tới mạch não không giống người bình thường của Đoạn Di thì trong lòng nhảy dựng, bất an cúi đầu -- Đoạn Di ở trên tay hắn vẽ một cái đồng hồ đơn sơ xấu hoắc.
Hắn:......
"Xong!" Đoạn Di thưởng thức tác phẩm lớn của chính mình.
Thịnh Vân Trạch mặt không biểu tình mà đánh giá: "Xấu."
Nhưng vẻ mặt hắn lại hiện lên đôi chút ôn hòa, Đoạn Di nằm trên giường nhìn chằm chằm mặt hắn, bị Thịnh Vân Trạch vừa vặn bắt được.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí.
Bầu không khí thật tốt, Đoạn Di thậm chí nghe được tiếng tim mình đập.
Trong phòng y tế vắng vẻ, một tiếng bíp lạnh lùng đột nhiên vang lên-
Và tiếng nhịp tim của cậu cũng đột nhiên tăng tốc đến hai trăm lần, lần này là do sợ vãi mật ra ấy.
"Lựa chọn:"
Đoạn Di:...... Đậu, đừng nói là đúng những gì mình đang nghĩ đó nhé?
"A: Dò hỏi Thịnh Vân Trạch hôm nay hắn mặc đồ lót màu gì và hỏi cậu ấy xem có thể cho mình mượn dùng được không."
"B: Đem Thịnh Vân Trạch ấn lên trên bàn rồi tà mị nở nụ cười, sau đó sử dụng đầu lưỡi điên cuồng mà xâm chiếm môi của hắn rồi nói: ' Cậu đó, cậu đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi."
"C: Nâng cằm Thịnh Vân Trạch lên: ' Hôm nay thời tiết thật đẹp a~, hay chúng ta dứt khoát lên giường đi. '"
Thịnh Vân Trạch: "Sao thế?"
Sắc mặt Đoạn Di không thể dùng hai từ xấu hổ để hình dung, mà phải nói là không hề còn chút máu nào.
Căn cứ theo kinh nghiệm thảm thương của cậu lần trước, mặc kệ cậu có chọn hay không, hệ thống nhất định đều sẽ trực tiếp giúp cậu lựa chọn, đúng là mặt dày vô sỉ không nói đạo lý.
Thịnh Vân Trạch kiểm tra bình nước một chút, môi Đoạn Di run lên, lắp bắp mở miệng: "Cậu, cậu, cậu......"
"Tôi cái gì?" Thịnh Vân Trạch trầm mặc: "Không thoải mái à?"
Đoạn Di giống như hy sinh anh dũng: "Quần lót của cậu màu gì?"
Thịnh Vân Trạch:......
Cả mặt Đoạn Di lúc trắng lúc đỏ: "Có thể hay không, cho tôi mượn, dùng, dùng, dùng một chút......"
Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, bầu không khí ấm áp hoàn toàn bay sạch, hắn một lời khó nói hết mà nhìn Đoạn Di: "Cậu là biến thái à?"
Đoạn Di phảng phất đột nhiên bị thứ gì đó mở trói, ở trong lòng không tiếng động mà kêu lên thảm thiết:
- - Cái hệ thống ngày chó má này a a a a a!!
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn Di: Mình sớm hay muộn gì cũng sẽ bị cái hệ thống như lol này chơi đến chết.jpg
Tưởng Vọng Thư nói: "Cậu lên cơn thần kinh sao mà ở trong vòng bạn bè đăng cái tấm ảnh ly trà sữa thế? Sắp về với đất mẹ rồi hả thím ơi, uống mãi từ hồi 2013 tới giờ rồi, cuối cùng cũng bị đám đường hóa học đầu độc thành công rồi à?"
Đoạn Di đăng bức ảnh ly trà sữa lên trang cá nhân, không rõ lý do vì sao mà cậu còn viết thêm một chữ "Hừ" vào phần cảm xúc.
Nam Dã cho cậu một cái like rồi bình luận: Thích uống thì lần tới tớ mua tiếp cho cậu.
Tưởng Vọng Thư "xì xì" cảm khái: "Nhìn xem, cái tấm thâm tình kia kìa, sao không đi đóng phim truyền hình luôn đi?"
Đoạn Di trả lời: Cậu có bệnh à, ly trà sữa này là tự tôi mua! [ khinh bỉ ]
Cậu không nói là Thịnh Vân Trạch mua, cậu sợ là bản thân có chút tự mình đa tình.
Tưởng Vọng Thư liếc mắt, như một lão thần có kinh nghiệm trong triều đình móc ra một lon nước uống, bình luận thêm: "Quê, cơm chó này ăn không ngon nha."
Đóng WeChat, tranh thủ thời gian nghỉ trưa chợp mắt, Đoạn Di đem số tài khoản Cầu Cầu của Thịnh Vân Trạch cậu viết xuống khi trước nhanh chóng đánh vào thanh tìm kiếm, mở xem động thái của hắn.
Thịnh Vân Trạch đã cập nhật một chữ ký mới, thay đổi từ "Thật phiền phức." thành biểu tượng cảm xúc lợn màu hồng.
Đoạn Di không hiểu ra sao, ngập ngừng quay đầu nhìn về phía cửa sau, Thịnh Vân Trạch đang đeo tai nghe không dây, nằm trên bàn ngủ say. Hắn quay mặt về phía bức tường nên Đoạn Di chỉ có thể nhìn thấy cái ót của hắn.
Tưởng Vọng Thư vừa cầm ấm rót nước, vừa khuyên răn cậu: "Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn nữa thì người ta cũng không nở nổi một bông hoa cho cậu đâu."
Đoạn Di: "Tớ không nhìn Thịnh Vân Trạch."
Tưởng Vọng Thư thổi một hơi khí nóng, trầm giọng chân thành lải nhải nói: "Tớ cũng chưa nói là cậu đang nhìn Thịnh Vân Trạch......"
Đoạn Di:......
"Cậu thật sự thích cậu ta à." Tưởng Vọng Thư hỏi.
"Ai, Thịnh Vân Trạch hả?" Đoạn Di đáp, uể oải mà nằm bò ra bàn: "Cũng không phải là thích, chỉ là không quen nhìn hắn làm lơ tớ như vậy thôi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu trả lời như thế mà không thấy chột dạ à?"
Đoạn Di:......
"Ừ thì một chút."
Tưởng Vọng Thư: "Yêu đương AA không có tương lai đâu bạn tôi ơi, cậu cùng Nam Dã không phải cũng đã thử một lần rồi sao, kết cục tồi tệ thế nào mà cậu vẫn không rút ra được bài học gì cho mình à."
Đoạn Di: "Hắn cùng Nam Dã không giống nhau."
Tưởng Vọng Thư: "Không giống nhau chỗ nào, nhiều hơn một con mắt, một cái chân à?"
Đoạn Di nghẹn nửa ngày, ghé vào trên bàn lẩm bẩm nói: "Chỉ là không giống nhau thôi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu thích người ta thì cũng phải nhìn xem người ta có thích cậu không nữa chứ, tiêu chuẩn của Thịnh bí thư vẫn luôn rất là A nha, quanh người ta lúc nào cũng đầy Omega xinh đẹp, làm gì phải cùng cậu dây dưa không rõ." Thấy mình nói cũng hơn quá, hắn còn chắp vá thêm: "Cũng không phải tớ nói cậu không tốt, tiểu Tưởng đây luôn ủng hộ cậu từ trái tim nè! Tình yêu đích thực không phân biệt giới tính! Hắn thi Bắc đại, thì cậu vào Bắc đại fake, hắn thi Thanh Hoa, thì cậu vào Thanh Hoa pha kè......"
Hắn dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Để tớ kéo cậu vô cái nhóm này."
Điện thoại di động của Đoạn Di rung lên một tiếng, Cầu Cầu thông báo cậu mới được thêm vào một nhóm có tên là "Hiệp hội những người cùng thích giáo hoa".
Biểu tình của Đoạn Di như nứt ra, mọi người trong nhóm bắt đầu hoan nghênh người mới.
Tưởng Vọng Thư nói: "Tớ mới tìm thấy cái nhóm này trên diễn đàn nè, bên trong đều là những người thích Thịnh Vân Trạch, một số người trong số họ đến từ bên ngoài trường học, cậu cứ theo chân bọn họ mà tham thảo, nói không chừng sẽ có tiếng nói chung đấy."
Đoạn Di: "Cái gì mà tiếng nói chung?"
Tưởng Vọng Thư: "Cùng chung thất tình!"
Đoạn Di: "Lăn lăn lăn!"
Nhưng cậu cũng không rời nhóm, Tưởng Vọng Thư nói thêm: "Trong nhóm toàn là Omega à, khéo cậu là Alpha duy nhất đó, nhưng cậu không cần nói giới tính thật của mình ra đâu, tự bịa ra một cái đi."
Đoạn Di chưa nói chính mình hiện tại là một Omega, cậu theo bản năng sờ soạng sau cổ chính mình, cảm giác đau như kim châm lại nổi lên.
Cậu cần một ít tin tức tố của Thịnh Vân Trạch.
"Tôi biết rằng tất cả các em đều buồn ngủ trong buổi học đầu tiên vào buổi chiều, nhưng có ngủ thì hãy ngủ với tư thế ngẩng cao đầu chứ đừng nằm bò lên bàn dùm tôi với. Giáo viên tuần tra mà thấy thì tôi khó nói lắm? Ngồi dậy, thẳng người lên -- lên!" Thầy Lý dạy toán dùng sức gõ lên mặt bàn.
Sau giờ nghỉ trưa, 2/3 số người còn chưa tỉnh ngủ.
Sau ba tiếng vang lớn mới có người từ từ ngẩng đầu lên, cưỡng ép chính mình mở to mắt nhìn lên bảng đen.
Đoạn Di ngủ đến trời đất u ám, quả thực muốn đem bàn học biến thành giường ngủ.
Tưởng Vọng Thư dựng cậu thẳng dậy: "Lão Lý tức lên rồi kìa, không muốn bị ăn đòn thì dậy nhanh lên má."
Đoạn Di muốn ngủ quá nên nói: "Cậu nói với Lão Lý rằng hôm nay tớ bị cảm, không khỏe nên đi phòng y tế đi."
Tưởng Vọng Thư: "Cậu đến phòng y tế ngủ mà không thèm mang theo tớ à?"
Đoạn Di: "Phòng y tế chỉ có mấy cái giường thôi! Cơ mà ai bảo tớ đi ngủ, tớ đi khám bệnh, tớ bị cảm đang phát sốt nè, cậu thấy không..."
Tưởng Vọng Thư giơ tay: "Thầy Lý ơi."
Thầy Lý gật đầu.
Tưởng Vọng Thư uyển chuyển nói: "Thân thể Đoạn Di không thoải mái, em đưa cậu ấy tới phòng y tế nha thầy."
Thầy Lý: "Chỗ nào không thoải mái?"
Đoạn Di giả vờ chóng mặt nhức đầu, suy yếu mà dựa vào trên vai Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư: "Cảm mạo đau đầu, chắc là bà dì cả tới đó thầy, cậu ấy chỗ nào cũng đều không thoải mái hết á."
Thầy Lý cười lạnh một tiếng: "Được thôi, Đoạn Di có thể đi, nhưng em thì không được theo. Thầy thấy hôm nay mà để Tưởng Vọng Thư em đưa Đoạn Di đi thì có giời mới thấy hai đứa trở về. Thịnh Vân Trạch, em đưa em ấy đi đi."
Đoạn Di lập tức ngồi thẳng dậy: "Why?!"
Còn có thể tại sao, bởi vì Thịnh Vân Trạch thành tích tốt, thầy cô đều tin tưởng hắn chứ sao chăng cái gì.
"Sao đã khỏi cảm rồi thế? Em có tiếp tục nghe giảng được không?", Thầy Lý hỏi.
Đoạn Di lại suy yếu ngã xuống: "Ai da đau đầu, dạ dày đau, còn phát sốt...... thôi xong rồi, không sống được bao lâu nữa rồi......"
Thịnh Vân Trạch tháo xuống tai nghe, đem Đoạn Di nâng lên từ ghế ngồi.
Đoạn Di: "Cậu đừng có túm tôi như bắt mèo như vậy, tôi tự mình đi được."
Thịnh Vân Trạch: "Cậu không thể bớt thêm phiền phức mỗi ngày cho tôi được à?"
Đoạn Di làm tư thế khoan khoan dừng khoảng chừng là 2 giây, nhìn về phía thầy Lý: "Thầy có nghe thấy không thầy Lý? Người ta nói đừng thêm phiền toái cho người khác kìa!"
Thầy Lý:......
Đoạn Di nhảy dựng lên liền muốn chạy, nhưng lại bị Thịnh Vân Trạch túm lấy cái ót lôi đến phòng y tế.
Đoạn Di là đang giả ốm, đến phòng y tế cũng không thể nói ra là mình khó chịu chỗ nào, vừa ngồi xuống giáo viên bệnh xá liền nhìn về phía cậu: Hửn Đoạn Di à, khách quen, khách quen nè.
Sau đó ân cần hỏi: "Lần này kinh nguyệt cũng không đều sao?"
Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch túm tới thì tức giận: "Hậu sản mất cân đối! Được không ạ?! Tại sao thầy cứ hỏi chuyện riêng tư của con gái chúng em vậy?"
Giáo viên bệnh xá: "Em tự nhận thức giới tính của mình một chút được không vậy?"
Đoạn Di làm thủ thế cấm nói thêm, nghiêm túc nói: "Làm con gái chút cũng không được à."
Thịnh Vân Trạch sắc mặt một lời khó nói hết.
Tính cách Đoạn Di hắn hiểu, là một cái miệng toàn nói phét, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, chín câu nói thì khéo bên trong cả chín câu đều là giả, không có một câu nào là thật.
Không đàng hoàng, không thể tin, không theo một quy tắc nào cả.
Giáo viên bệnh xá lắc đầu, "OK, vậy vitamin C ở trên bàn em tự lấy đi, mấy viên C sủi đó em ăn xong rồi thôi nha, lần trước tôi ngủ một buổi trưa thức dậy em liền đem mấy viên nhuốc của tôi như kẹo mà ăn hết sạch......"
Đoạn Di ngựa quen đường cũ mà tìm được giường bệnh thân quen của mình, nằm lên nhìn Thịnh Vân Trạch: "Anh Thịnh, bệnh nhân đã an vị xong xuôi, ngài có thể đi rồi ạ."
Nói xong còn rất sống động mà ngân lên một đoạn: "Cung tiễn nương nương khởi giá hồi cung --"
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu một cái liền xoay người đi ra ngoài.
Người vừa khuất Đoạn Di đã nhanh chóng từ trên giường như cá chép lộn mình xuống: "Lão Trương lão Trương! Cho em một liều thuốc ức chế đi, loại Omega hay dùng đó, loại mà cho nam xài đó thầy!"
Lão Trương là giáo viên trong bệnh xá, tên thật là Tống Bách kiều.
Đoạn Di thì cứ mặc kệ tên thật của người ta mà gọi là "Lão Trương", đơn giản là do lần đầu tiên lúc gặp mặt, hắn mặc áo blouse trắng bên trong kèm thêm một cái áo hoodie. (??? từ chối hiểu đoạn này nha!)
Kể từ đó Đoạn Di chưa bao giờ gọi chính xác tên của hắn.
"Có thể đừng gọi thầy là lão Trương được không, hiện tại mọi người trong phạm vi mười dặm đều cho rằng thầy họ Trương đấy."
"Họ Trương thì có gì không tốt thầy, họ Trương sống lâu trăm tuổi, là đối tượng được coi là quốc bảo của quốc gia đó." Đoạn Di ngồi ở trước mặt hắn: "Thôi thôi, thầy mau lấy cho em một ít thuốc ức chế đi."
"Cho ai uống, thuốc ức chế trong phòng y tế không thể cho bừa đâu, muốn lấy phải đăng ký."
"Tưởng Vọng Thư." Đoạn Di đem bán bạn không chút do dự, vô cùng đau lòng nói: "Chắc thầy cũng biết nó rồi ha, nó vốn là Beta á, nhưng mà...... Nhưng mà nó mới phân hoá thành Omega rồi, thầy nói coi đây là cái chuyện gì thế không biết?"
Lão Trương nửa tin nửa ngờ mà nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di tự bịa ra hai câu chuyện xưa, không kiên nhẫn nói: "Thầy chưa từng thấy qua trong tiểu thuyết hả, Beta đều là Omega giả dạng đó thầy, thôi thầy mau cho em thuốc ức chế đi! Xảy ra chuyện gì em chịu trách nhiệm mà, bằng không Đoạn Di em ngày mai sẽ tuyệt tự."
Lão Trương nghe cậu nói tuyệt tự thì rất là kính nể: "Này không phải là chuyện nhỏ à nha, người làm giáo viên như thầy nhất định sẽ chịu trách nhiệm với từng em học sinh mà."
Năm phút sau, Đoạn Di lấy được thuốc ức chế cho Omega, cậu mở ra, viên thuốc có vị như kẹo bạc hà, cậu nhanh chóng nuốt xuống hai viên, tiêm một liều cho mình sau đó nằm trên giường chờ tác dụng của thuốc.
Đoạn Di là một Omega đã bị đánh dấu, thuốc ức chế bình thường đối với cậu không có hiệu quả lớn, thậm chí còn có thể có phản ứng từ chối chất ức chế do bản năng của tin tức tố, nhưng cậu không biết điều này.
Thịnh Vân Trạch đi lấy một ly nước sôi, quay lại liền nhìn thấy Đoạn Di cả người đang nóng lên, hắn có chút kinh ngạc.
...... Tên ngốc này, thật sự có thể phát bệnh trong thời gian ngắn như vậy sao?
Đoạn Di ở trên giường bệnh lăn qua lộn lại, thần chí không rõ, vẫn luôn không ngừng dán vào lan can sắt.
Thịnh Vân Trạch mới vừa đi tới cậu liền chui cả người vào lồng ngực Thịnh Vân Trạch, trên tay Thịnh Vân Trạch là nước sôi thấy vậy đành phải nhanh chóng thối lui sợ nước sôi đổ lên đầu Đoạn Di, thay vào đó là dùng tay mình che lấy đầu cậu khiến nước nóng đều đổ lên tay hắn, vết thương lập tức đỏ lên một mảng.
Thịnh Vân Trạch buông ly nước, chần chờ mà sờ soạng cái trán của Đoạn Di.
Lão Trương vừa nghe thấy động tĩnh liền ngó qua, có chút bị dọa cho chết khiếp: "Ồ, em ấy bị làm sao vậy?"
Nhìn đến lọ tin tức tố rỗng rơi trên mặt bàn: "Ai da đứa nhỏ này, sao lại đem thuốc ức chế của Omega như kẹo mà ăn chứ? Tôi vừa không để ý cái là lại tái phạm rồi, thật đúng là."
Thịnh Vân Trạch: "Cậu ta ăn thuốc ức chế của Omega? Sao lại thế?"
Lão Trương: "Còn có thể vì cái gì, nhãi con thèm ăn đến điên rồi chứ sao, thuốc gì trong phòng y tế có vị ngọt trông giống đường mà em ấy chưa từng ăn qua? Cái gì cũng nhét vào trong miệng được đúng là?"
Thịnh Vân Trạch: "Đoạn Di thích ăn ngọt?"
"Ăn đồ ăn vặt linh tinh thôi, đứa nhỏ nào chả đều như vậy."
Lão Trương đưa chai nước cho hắn, qua nửa canh giờ, Đoạn Di mới chậm rãi dịu lại, mở mắt ra, Thịnh Vân Trạch đang ngồi ở bên cạnh cậu.
Cậu mơ mơ màng màng: "Ông xã......"
Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt ngưng tụ thành sát ý, phía sau lưng Đoạn Di chợt lạnh, nháy mắt thanh tỉnh: "Ông, ông thọ, chúc mừng phát phát phát tài......"
Thịnh Vân Trạch nhướng mày, "cậu đang làm gì vậy?"
Đoạn Di tình ý chân thành: "Chúc ngài năm mới vui vẻ ạ. Tôi sợ tối 30 Tết nhiều người chúc quá, cậu không kịp xem lời chúc của tôi......."
Thịnh Vân Trạch: "Im miệng." Hắn bất lực day day giữa hai mày, thở dài: "Tôi không có ý muốn giao tiếp với người coi chất ức chế như kẹo mà ăn."
Đoạn Di nghe xong liền nhớ ra chính mình tại sao lại nằm đây.
Giả vờ ốm lại thành bị ốm thật.
Cơ mà cậu cũng có chút ủy khuất, buồn hiu không chịu nói chuyện gì nữa.
Thịnh Vân Trạch có chút không quen khi thấy cậu an tĩnh như vậy, nghiêng đầu qua xem: "Bị đả kích rồi à?"
Đoạn Di: "Không có, tại sao cậu lại trở lại vậy?"
Thịnh Vân Trạch: "Tôi đi lấy nước cho con heo giả vờ bị bệnh, trở về liền phát hiện nó bị bệnh thật rồi."
Đoạn Di hít hít cái mũi, thanh âm rầu rĩ nói: "Có thể là dịch cúm lợn đấy."
Thịnh Vân Trạch:......
Nằm được một lát, Đoạn Di lại không chịu ngồi yên: "Ê chán quá Thịnh Vân Trạch, cậu trò chuyện với tôi một chút đi."
Thịnh Vân Trạch nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải về đi học." Hắn miệng thì nói thế nhưng người thì vẫn ngồi vững trên ghế không hề nhúc nhích.
Đoạn Di tư duy nhảy nhanh: "Ê mà tôi vẽ được lắm đó, bằng không để tôi vẽ cho cậu một cái đồng hồ nhé?"
Thịnh Vân Trạch: "Đã tàn tật rồi thì đừng có lộn xộn."
Đoạn Di phản bác: "Có mỗi tay phải của tôi tàn tật thôi, chứ tay trái của tôi còn xài tốt lắm, tôi vẽ bằng tay trái cũng đẹp lắm nè."
Cậu sợ chích nên tay phải quả nhiên vẫn không nhúc nhích, cậu dùng răng cắn chặt nắp cây bút dạ đen, cẩn thận vẽ một chiếc đồng hồ trên cổ tay của Thịnh Vân Trạch.
"Tôi vẽ cho cậu một cái Vacheron Constantin nha." Đoạn Di tập trung tinh thần vẽ cả nửa ngày.
Thịnh Vân Trạch không nhúc nhích, cũng không cản cậu, có vài phần dung túng.
( Đồng hồ của hãng Vacheron Constantin nằm trong phân khúc đồng hồ xa xỉ nhất thế giới và dùng gần 3 thế kỷ để giữ vững vị trí ngôi vương của mình trên thị trường đồng hồ Thụy Sĩ nè!)
Mãi đến năm phút sau, hắn mới mất kiên nhẫn: "Vẽ được không đó?"
Đoạn Di: "Đừng nói gì cả, tôi đang đến đoạn đánh bóng rồi."
Cậu vẽ cái đồng hồ có bằng một nét mà bày đặt đánh bóng đậm nhạt cái gì?
Thịnh Vân Trạch nhớ tới mạch não không giống người bình thường của Đoạn Di thì trong lòng nhảy dựng, bất an cúi đầu -- Đoạn Di ở trên tay hắn vẽ một cái đồng hồ đơn sơ xấu hoắc.
Hắn:......
"Xong!" Đoạn Di thưởng thức tác phẩm lớn của chính mình.
Thịnh Vân Trạch mặt không biểu tình mà đánh giá: "Xấu."
Nhưng vẻ mặt hắn lại hiện lên đôi chút ôn hòa, Đoạn Di nằm trên giường nhìn chằm chằm mặt hắn, bị Thịnh Vân Trạch vừa vặn bắt được.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí.
Bầu không khí thật tốt, Đoạn Di thậm chí nghe được tiếng tim mình đập.
Trong phòng y tế vắng vẻ, một tiếng bíp lạnh lùng đột nhiên vang lên-
Và tiếng nhịp tim của cậu cũng đột nhiên tăng tốc đến hai trăm lần, lần này là do sợ vãi mật ra ấy.
"Lựa chọn:"
Đoạn Di:...... Đậu, đừng nói là đúng những gì mình đang nghĩ đó nhé?
"A: Dò hỏi Thịnh Vân Trạch hôm nay hắn mặc đồ lót màu gì và hỏi cậu ấy xem có thể cho mình mượn dùng được không."
"B: Đem Thịnh Vân Trạch ấn lên trên bàn rồi tà mị nở nụ cười, sau đó sử dụng đầu lưỡi điên cuồng mà xâm chiếm môi của hắn rồi nói: ' Cậu đó, cậu đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi."
"C: Nâng cằm Thịnh Vân Trạch lên: ' Hôm nay thời tiết thật đẹp a~, hay chúng ta dứt khoát lên giường đi. '"
Thịnh Vân Trạch: "Sao thế?"
Sắc mặt Đoạn Di không thể dùng hai từ xấu hổ để hình dung, mà phải nói là không hề còn chút máu nào.
Căn cứ theo kinh nghiệm thảm thương của cậu lần trước, mặc kệ cậu có chọn hay không, hệ thống nhất định đều sẽ trực tiếp giúp cậu lựa chọn, đúng là mặt dày vô sỉ không nói đạo lý.
Thịnh Vân Trạch kiểm tra bình nước một chút, môi Đoạn Di run lên, lắp bắp mở miệng: "Cậu, cậu, cậu......"
"Tôi cái gì?" Thịnh Vân Trạch trầm mặc: "Không thoải mái à?"
Đoạn Di giống như hy sinh anh dũng: "Quần lót của cậu màu gì?"
Thịnh Vân Trạch:......
Cả mặt Đoạn Di lúc trắng lúc đỏ: "Có thể hay không, cho tôi mượn, dùng, dùng, dùng một chút......"
Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, bầu không khí ấm áp hoàn toàn bay sạch, hắn một lời khó nói hết mà nhìn Đoạn Di: "Cậu là biến thái à?"
Đoạn Di phảng phất đột nhiên bị thứ gì đó mở trói, ở trong lòng không tiếng động mà kêu lên thảm thiết:
- - Cái hệ thống ngày chó má này a a a a a!!
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn Di: Mình sớm hay muộn gì cũng sẽ bị cái hệ thống như lol này chơi đến chết.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất