Chương 2: Cái chết A B C
Editor: chentranho
"Theo như các thánh nhân đã từng nói, con đã phạm phải một sai lầm trong suy nghĩ, vì sai lầm của con, vì sự dại dột của con, nghiêm trọng nhất là vì hành vi phạm tội không thể chối cãi của con mà tại đây con xin được tha thứ với Chúa Giêsu, Amen..."
Đoạn Di an ổn nằm trên giường, hai tay giao nhau tạo thành hình chữ thập đặt ở trên ngực.
"Nói với lão Ban là thời điểm tớ ra đi rất bình yên, trên mặt còn mang theo nụ cười nữa."
"Ơ thế tiết tự học buổi tối cậu có đi hay không thế!" Tưởng Vọng Thư bị bộ dáng này của Đoạn Di chọc cười: "Mau cút xuống giường cho tớ!"
Đoạn Di như bệnh nhân đến giai đọa cuối ôm cột giường luống cuống: "Tớ không đi! Đánh chết tớ cũng không đi! Hoặc là cậu buông ra, hoặc là cậu chỉ có thể mang theo thi thể tớ rời đi thôi! Liệt sĩ cách mạng còn không sợ lưỡi lê của phái phản động, tớ còn sợ một tên Beta bị không điểm như cậu chắc?!"
Tưởng Vọng Thư dùng sức lôi kéo cậu: "Con mẹ nó nhà cậu nhé—— cậu cũng biết liệt sĩ cách mạng không sợ lưỡi lê của phái phản động cơ à, vậy con mẹ nó sao cậu còn sợ Thịnh Vân Trạch!"
Đoạn Di: "Liệt sĩ cách mạng không con mẹ nó trộm quần lót của Thịnh Vân Trạch!" Cậu bổ sung: "Còn con mẹ nó bị bắt tại trận! Tớ không muốn sống nữa!"
Đột nhiên cậu lăn xuống giường.
Liên tiếp mấy đoạn "Con mẹ nó" làm Đoạn Di chóng mặt đến sắp hôn mê.
Cậu miệng khát lưỡi khô ngồi dậy: "Cho tớ cốc nước với."
Tưởng Vọng Thư: "Sao còn chưa chết à?"
Đoạn Di: "Khát chết cũng coi như là chết đấy, không cho tớ thì tớ liền chết thật cho cậu xem."
Tưởng Vọng Thư đưa cho cậu, "Cậu thật sự không định đi học tiết tự học buổi tối à?"
Đoạn Di: "Tớ không đi, tớ không còn mặt mũi nào mà nhìn Thịnh Vân Trạch nữa, quá mất mặt."
Tưởng Vọng Thư chần chờ nói: "Thôi được rồi, tuy rằng hôm nay cậu có chút kỳ lạ cơ mà thôi. Tớ cầm ấm nước đi lấy nước sôi nhé, buổi tối cậu nhớ tới phòng nước xách ấm nước về đó."
Đoạn Di xua xua tay: "Lui đi lui đi, trẫm mệt rồi."
Nửa giờ sau, Đoạn Di bị cơn nóng trong người hành cho trở mình mấy cái.
Cậu mặc quần áo tử tế, mở cửa lẻn xuống từ tầng ba, dùng đèn pin điện thoại tìm kiếm chiếc áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch.
Cảnh tượng xấu hổ buổi chiều đúng là thảm đến không nỡ nhìn, không đành lòng hồi tưởng lại, Đoạn Di chua xót cầu nguyện: Tốt nhất là Thịnh Vân Trạch nên vội đi học mà không kịp nhặt cái áo ngắn tay kia đê.
Lượn một vòng, Đoạn Di hai mắt sáng ngời, ngửi được mùi hương sương tuyết nhàn nhạt như có như không, mát lạnh thấu tim, trong lòng cậu phải gọi là chắp cánh bay lên tận 9 tầng mây.
Cậu ở trong bụi cỏ lảo đảo dò la một trận, cuối cùng cũng tìm thấy cái áo ngắn tay kia của Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di hai mắt rưng rưng, vội vàng ôm lấy hít sâu một hơi, xúc động cảm khái nói: Mình bây giờ thật giống một tên biến thái.
Áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch được giặt rất sạch sẽ, ngoại trừ mùi tin tức tố giống như sương giá, thứ duy nhất còn sót lại là mùi hoa oải hương của nước giặt Kim Xe.
Đoạn Di phê đến lỗ chân lông đều nở ra, tin tức tố trong người cũng ổn định xuống không ít. Vì thế vội vàng đem áo ngắn tay nhét vào trong lồng ngực, từ trong bụi cỏ chạy như điên về ký túc xá.
Sau khi cậu cùng Thịnh Vân Trạch kết hợp, lúc nào cậu cũng cần tin tức tố của Thịnh Vân Trạch để trấn an, nếu không cậu sẽ dễ dàng mất kiểm soát cảm xúc của mình. Ở một thế giới khác, Thịnh Vân Trạch cùng cậu một tấc cũng không rời, nhưng ở thế giới hiện thực, Đoạn Di cùng Thịnh Vân Trạch dù một cọng lông quan hệ cũng chẳng có, thậm chí cậu ở trong mắt Thịnh Vân Trạch rất có thể đã trở thành một tên biến thái tâm lý vặn vẹo —— nghĩ đến đây, Đoạn Di sa sầm che mặt mình.
Đừng nói là một tấc cũng không rời, chính là dựa tới gần một tí cũng đủ để Thịnh Vân Trạch dùng ánh mắt lạnh băng giết chết cậu.
Con mẹ nó, kiếp góa phụ của con......
Đoạn Di lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra, định cắt ống tay áo ngắn của Thịnh Vân Trạch thành nhiều mảnh để mỗi ngày mang một mảnh đi học cho dễ. ( Ô idea đấy bạn:))))
Cậu tự an ủi mình, đây không phải là biến thái, con gái đi học không phải cũng mang theo từng miếng từng miếng...... Băng vệ sinh sao.
Áo ngắn tay cùng băng vệ sinh đều là màu trắng, mình và các chị em đều là vì nhu cầu sinh lý đẩy đưa cả thôi, không có gì khác biệt.
Vừa mới chuẩn bị cắt, tiết tự học buổi tối đã tan học.
Toàn bộ khu ký túc xá sôi lên như nước sôi, chạy nhảy, đùa giỡn, xô đẩy, cười nói la hét, mỗi âm thanh đều nhắc nhở Đoạn Di quả thực đã trở về thế giới hiện thực.
Hơn nữa còn cùng Thịnh Vân Trạch không hề liên quan.
"Rầm!"
Cửa phòng ngủ bị đạp mở rung trời nở đất, Tưởng Vọng Thư một bên cởi giày một bên cởi quần áo: "Hôm nay tớ tắm đầu tiên, ai cũng đừng mong tranh với tớ!"
Tòa nhà quốc tế bốn người một phòng, ở giữa hai ký túc xá có một phòng tắm công cộng, bốn vòi hoa sen, bốn toilet, tám người đang hối hả chạy đi tắm rửa, ai đến trước thì tắm.
Trong lúc trò chuyện, Tưởng Vọng Thư đã đem chính mình cởi đến không còn một mảnh vải, hai mắt Đoạn Di bị cay muốn chết: "Cậu có thể văn minh hơn một chút được không?"
Tưởng Vọng Thư: "Đều là đàn ông con trai sợ cái gì!"
Hắn cầm cái chậu rửa mặt chú dê con vui vẻ màu hồng phấn vọt vào phòng tắm, bật ra tiếng hét thiên nga có một không hai của nhà họ Tưởng: "Đậu! Bố đây chạy nhanh như vậy rồi mà còn không đuổi kịp mấy người, bọn bây con mẹ nó không đi học tiết tự học buổi tối có đúng không!"
Bạn nam giật được vòi tắm đầu tiên ở ký túc xá bên cạnh bật cười ha ha.
Tiếng nước, tiếng bàn luận, tiếng nói chuyện ồn ào của dì trong kí túc xá, đám sinh viên nhốn nháo quấn khăn chạy trong kí túc xá và tiếng máy sấy tóc ngoài hành lang trộn lẫn vào nhau, tạo nên một đêm bình thường của một ký túc xá nam bình thường.
Anh zai đầu húi cua phòng 306 thình lình hét lên một tiếng như gãy xương: "Trong bọn bay là đứa nào ăn trộm cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch đấy, thành thật khai báo ngay!"
Đoạn Di ở trong ký túc xá nghe được thanh âm mà trong lòng cả kinh, tự an ủi bản thân: Relax relax nào, tra không đến trên đầu mày đâu mà lo.
Hơn nữa cậu lấy chút đồ của chồng mình nào có thể kêu là ăn trộm, đây vốn là tài sản chung của vợ chồng!
Phòng 305 rống lên: "Ê húi cua, mày mẹ nó sao không rống sang ký túc xá Omega đối diện ấy, nơi này bọn tao ai lại đi lấy cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch làm cái quần gì?"
Tóc húi cua không cam lòng yếu thế lại rống lại: "Mẹ nó tao thấy một đám cơ khát đối với A đều có thể ra tay bọn bây ấy mà, để tao nói cho bọn bây biết chứ, bài tập học kỳ này của tao vẫn còn đang trông cậy vào ông thần long này đó, nên thành thật mà giao ra đây đi!"
Hắn một bên nói, một bên lần lượt lục soát giường ngủ từng phòng, lục soát đến chỗ của Đoạn Di thì bị Tưởng Vọng Thư vừa tắm rửa xong chặn lại: "Làm gì? Mày có lệnh khám xét không? Biết nơi này là địa bàn của ai không đấy?"
Tóc húi cua co rúm lại một chút.
Tưởng Vọng Thư chó cậy thế chủ, khoe khoang nói: "Mày biết Đoạn Di đang ở bên trong không, thế nào đây, học kỳ này mày chưa bị cậu ấy tẩn qua nên trong lòng ngứa ngáy à? Sao vội vàng tới tìm đánh thế?"
Tóc húi cua ho khan một tiếng: "Tưởng lão huynh này, lời này sao có thể nói như vậy được. Mỗi mảnh đất dưới chân chúng ta đều là phần đất không thể phân cách của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sao Đoạn ca còn phân liệt dân tộc này nọ thế? Đất của Quốc dân Đảng cũng là đất của nhân dân mà!"
Tưởng Vọng Thư: "Cút ngay!"
Đoạn Di nhìn Tưởng Vọng Thư chặn cửa, tóc húi cua trong chốc lát hẳn sẽ không vào được, liền đem cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch nhét vào trong gối đầu.
Cậu sâu sắc phỉ nhổ chính mình đáng khinh một phen, nhưng có đánh chết cũng không thay đổi.
—— Đây là cách sống của Đoạn Di: Kịp thời nhận sai, nhưng kiên quyết không thay đổi.
Giấu được cái áo ngắn tay xong xuôi, Đoạn Di nhẹ nhàng thở ra, đang định xuống giường thì đột nhiên trong đầu truyền ra một âm thanh lạnh lùng giống như máy móc:
"Lựa chọn:"
"A: Đi đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch để bày tỏ sự tiếc nuối về chiếc áo ngắn tay bị đánh rơi rồi mất tích luôn của cậu ấy, rồi hứa sẽ đưa cậu ấy đi mua một chiếc áo ngắn tay mới vào ngày mai."
"B: Trả lại áo ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch sau đó khóc lóc thảm thiết mà hô to 'Chồng, em sai rồi! Lần sau em không dám nữa!'"
"C: Nói với tóc húi cua là ' Áo ngắn tay chính là đây trộm đấy, đây chẳng những muốn trộm đi áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch mà còn muốn trộm đi trái tim của hắn đó ~ ~ "bắn tim* ~ piu piu ~'"
"Cái khỉ gì thế này?" Đoạn Di vừa cau mày.
Âm thanh lạnh băng lại tiếp tục: "Mười lăm giây đếm ngược, sau khi thời gian lựa chọn kết thúc mà vẫn chưa đưa ra lựa chọn thì mặc định chọn A."
Đoạn Di gõ xuống giường dưới hỏi: "Này, cậu có nghe thấy gì không?"
Hai người dưới giường đều tỏ vẻ khó hiểu: "Không nghe thấy, có chuyện gì vậy Đoạn ca?"
Trong đầu, thanh âm mười lăm giây đếm ngược rõ ràng vô cùng.
"Mười bốn, mười ba, mười hai......"
Đoạn Di tin tưởng chính mình không có khả năng nghe lầm, rõ ràng là có người nói chuyện.
Nhưng hỏi vài người khác đều tỏ vẻ không nghe được, cậu lại hỏi Tưởng Vọng Thư: "Tưởng Vọng Thư, cậu có nghe thấy giọng nói gì không? Là nam, nói chuyện lạnh lùng lắm, còn có chút đê tiện nữa."
Tưởng Vọng Thư: "Không nha, cậu cũng hỏi một vòng rồi, có phải bị tai nạn xe cộ nên để lại di chứng gì không đó. Tớ nghe người ta nói bị đụng vào đầu có thể sẽ xuất hiện ảo giác đấy."
Rồi hắn quay đầu lại nói với tóc húi cua: "Má! Ý mày là nói con mẹ nó ai trộm cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch cơ, mày bị điên à! Còn dám tới đây tra cơ đấy, quan hệ của Đoạn Di cùng Thịnh Vân Trạch mày còn không biết hả, chính là như Lương Sơn Bá với Mã Văn Tài đó! Mày có từng thấy Lương Sơn Bá đi trộm áo ngắn tay của Mã Văn Tài chưa! Sao mày không bịa luôn là Đoạn Di đi trộm quần lót của Thịnh Vân Trạch luôn đi?"
Đoạn Di nghe được con số đếm ngược trong đầu càng ngày càng nhỏ: "Bốn, ba......"
Cậu lắc lắc đầu: "Ảo giác, ảo giác thôi."
"Một."
Giây tiếp theo, Đoạn Di bỗng nhiên phát hiện tay chân mình không chịu sự khống chế của chính mình.
Cậu kinh hãi nhảy khỏi giường, sau đó vẫn giữ vẻ mặt kinh hoàng, lao ra cửa với tốc độ cực nhanh, sét đánh không kịp bưng tai, chạy như điên mà hất văng Tưởng Vọng Thư cùng tóc húi cua đang đứng ở cửa.
Hai người kia "Mẹ" một tiếng.
Tưởng Vọng Thư nhìn Đoạn Di lướt đi như một cơn gió thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu: "Chạy nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai chắc?"
Tóc húi cua: "Này, lộ tuyến của Đoạn ca nhà mày hình như đang hướng đến ký túc xá của bọn tao đó."
Đoạn Di: A a a a a a a a a a a a a a a!!!
Cậu giương mắt nhìn hai cái chân phế vật của mình không chịu sai sử, thình lình thô bạo đá văng cửa phòng Thịnh Vân Trạch toang hoang.
Hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với nhau.
Thịnh Vân Trạch mới vừa tắm rửa xong, đang cầm trên tay một cái áo ngắn tay, bình tĩnh mà nhìn cậu: -.-
Đoạn Di: =口=!
Cậu từng bước một không chịu sự kiểm soát của bản thân mà đi tới trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di: Không không không không không không không không......
Thịnh Vân Trạch mặt không biểu tình mà nhìn cậu.
Đoạn Di khuôn mặt vặn vẹo cũng nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Sau một lúc lâu, Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt phun ra một câu: "Cậu có chuyện gì à?"
Đoạn Di nghe được âm thanh chỉ thị kia trong đầu: "Nói!"
Nói, nói cái gì?
Âm thanh chỉ thị: "Hiện tại bắt đầu năm giây đếm ngược, sau khi thời gian kết thúc mà chưa hoàn thành lựa chọn A, tùy chọn B sẽ tự động được chọn."
B, lựa chọn B?
Lựa chọn B là cái gì?
——"B: Trả lại áo ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch sau đó khóc lóc thảm thiết mà hô to 'Chồng, em sai rồi! Lần sau em không dám nữa!'"
Cmn!
Cmn!
Ông fuck tổ tông cả nhà Thịnh Vân Trạch!
Đoạn Di suy sụp hô lên: "Chọn AAAAAAAAAA!!!! Tôi sẽ mua cho cậu mà!"
Thịnh Vân Trạch và toàn bộ người trong ký túc xá đều bị sự xuất hiện của Đoạn Di làm cho hú hồn, hiện tại lại bị tiếng gào của cậu làm cho giật mình.
Mọi người đều nhìn hai vị đại ca đối diện nhau, đến động mạnh cũng không dám.
Đoạn Di nuốt nuốt nước miếng, phát hiện mình có thể cử động.
Sự kiểm soát của cơ thể đã trở lại với cậu.
Thịnh Vân Trạch nhíu mày: "Cậu mua cái gì?"
Đoạn Di hoảng hốt nói: "Tôi mua......"
Ánh mắt cậu rơi xuống người sau lưng Thịnh Vân Trạch, nhìn thấy cậu ta chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Làm sao bây giờ?
Giải quyết thế nào bây giờ?
Trong nháy mắt, điện quang lóe lên, Đoạn Di kiên quyết nắm lấy tay bạn cùng phòng hung hăng lắc lắc hai cái "...... Mua, mua không được chính là tình nghĩa bạn học!"
Bạn cùng phòng:?
Đoạn Di cầm luôn tay bạn cùng phòng số 2: "...... Mua không được chính là thời gian thanh xuân!"
Bạn cùng phòng số 2:?
Đoạn dời đi ánh mắt thâm thúy, biên soạn càng thêm trôi chảy: "Thời gian luôn quá ngắn, năm tháng luôn quá dài, cuộc sống luôn cầu một chữ duyên, ba năm cấp ba luôn có quá nhiều lời nói không xong và vô vàn khoảnh khắc đẹp đẽ của những người bạn học đã cô đọng trong mấy năm trời, có duyên ngàn dặm làm bạn cùng lớp, vô duyên gặp mặt khó bắt tay. Trong những năm cấp 3 ngắn ngủi này, chúng ta đã đến từ khắp nơi trên tổ quốc, trở thành bạn học với nhau rồi trở thành một gia đình. Điều đó thật không dễ dàng gì, cũng quả thực là một duyên phận!"
"Cho nên ——" Ánh mắt Đoạn Di kiên định nói: "Tôi tới tuyên bố một tin tức, tôi định ngày mai trong buổi họp lớp sẽ dành 3000 tệ mua đồ ăn vặt cho mọi người. Mọi người có thể ăn uống thỏa thích, muốn ăn gì thì ăn, uống gì thì uống! Được không?! "
Vừa dứt lời, hành lang ào lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Trường trung học số 2 Hàng Thành phân bổ ký túc xá theo các lớp học, nghĩa là nam sinh ở hành lang này đều là từ Lớp Một đến Lớp Ba.
Mới vừa khai giảng, mới vừa phân lớp, mọi người cơ bản đều chưa có thân nên cần họp lớp làm quen.
Nghe được tin phú nhị đại Đoạn Di tự nguyện xuất tiền túi ở trong buổi họp lớp mời mọi người ăn đồ ăn vặt nháy mắt liền cảm động đến lệ nóng lưng tròng.
Đồng thời, cũng bỏ qua hành vi kỳ lạ vừa rồi của cậu.
Tưởng Vọng Thư đem Đoạn Di bị đám nam sinh vây quanh túm ra, nhìn Đoạn Di như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: "Cậu bị điên à?"
Thấy trong đầu mình không còn âm thanh chỉ thị nữa Đoạn Di mới nuốt nước miếng: "Tớ cũng cảm thấy tớ bị điên rồi. Cái tai nạn xe cộ kia có phải đã lưu lại di chứng gì cho tớ không thế, cuối tuần này tớ phải tới bác sĩ tâm lý ngay mới được."
"Theo như các thánh nhân đã từng nói, con đã phạm phải một sai lầm trong suy nghĩ, vì sai lầm của con, vì sự dại dột của con, nghiêm trọng nhất là vì hành vi phạm tội không thể chối cãi của con mà tại đây con xin được tha thứ với Chúa Giêsu, Amen..."
Đoạn Di an ổn nằm trên giường, hai tay giao nhau tạo thành hình chữ thập đặt ở trên ngực.
"Nói với lão Ban là thời điểm tớ ra đi rất bình yên, trên mặt còn mang theo nụ cười nữa."
"Ơ thế tiết tự học buổi tối cậu có đi hay không thế!" Tưởng Vọng Thư bị bộ dáng này của Đoạn Di chọc cười: "Mau cút xuống giường cho tớ!"
Đoạn Di như bệnh nhân đến giai đọa cuối ôm cột giường luống cuống: "Tớ không đi! Đánh chết tớ cũng không đi! Hoặc là cậu buông ra, hoặc là cậu chỉ có thể mang theo thi thể tớ rời đi thôi! Liệt sĩ cách mạng còn không sợ lưỡi lê của phái phản động, tớ còn sợ một tên Beta bị không điểm như cậu chắc?!"
Tưởng Vọng Thư dùng sức lôi kéo cậu: "Con mẹ nó nhà cậu nhé—— cậu cũng biết liệt sĩ cách mạng không sợ lưỡi lê của phái phản động cơ à, vậy con mẹ nó sao cậu còn sợ Thịnh Vân Trạch!"
Đoạn Di: "Liệt sĩ cách mạng không con mẹ nó trộm quần lót của Thịnh Vân Trạch!" Cậu bổ sung: "Còn con mẹ nó bị bắt tại trận! Tớ không muốn sống nữa!"
Đột nhiên cậu lăn xuống giường.
Liên tiếp mấy đoạn "Con mẹ nó" làm Đoạn Di chóng mặt đến sắp hôn mê.
Cậu miệng khát lưỡi khô ngồi dậy: "Cho tớ cốc nước với."
Tưởng Vọng Thư: "Sao còn chưa chết à?"
Đoạn Di: "Khát chết cũng coi như là chết đấy, không cho tớ thì tớ liền chết thật cho cậu xem."
Tưởng Vọng Thư đưa cho cậu, "Cậu thật sự không định đi học tiết tự học buổi tối à?"
Đoạn Di: "Tớ không đi, tớ không còn mặt mũi nào mà nhìn Thịnh Vân Trạch nữa, quá mất mặt."
Tưởng Vọng Thư chần chờ nói: "Thôi được rồi, tuy rằng hôm nay cậu có chút kỳ lạ cơ mà thôi. Tớ cầm ấm nước đi lấy nước sôi nhé, buổi tối cậu nhớ tới phòng nước xách ấm nước về đó."
Đoạn Di xua xua tay: "Lui đi lui đi, trẫm mệt rồi."
Nửa giờ sau, Đoạn Di bị cơn nóng trong người hành cho trở mình mấy cái.
Cậu mặc quần áo tử tế, mở cửa lẻn xuống từ tầng ba, dùng đèn pin điện thoại tìm kiếm chiếc áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch.
Cảnh tượng xấu hổ buổi chiều đúng là thảm đến không nỡ nhìn, không đành lòng hồi tưởng lại, Đoạn Di chua xót cầu nguyện: Tốt nhất là Thịnh Vân Trạch nên vội đi học mà không kịp nhặt cái áo ngắn tay kia đê.
Lượn một vòng, Đoạn Di hai mắt sáng ngời, ngửi được mùi hương sương tuyết nhàn nhạt như có như không, mát lạnh thấu tim, trong lòng cậu phải gọi là chắp cánh bay lên tận 9 tầng mây.
Cậu ở trong bụi cỏ lảo đảo dò la một trận, cuối cùng cũng tìm thấy cái áo ngắn tay kia của Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di hai mắt rưng rưng, vội vàng ôm lấy hít sâu một hơi, xúc động cảm khái nói: Mình bây giờ thật giống một tên biến thái.
Áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch được giặt rất sạch sẽ, ngoại trừ mùi tin tức tố giống như sương giá, thứ duy nhất còn sót lại là mùi hoa oải hương của nước giặt Kim Xe.
Đoạn Di phê đến lỗ chân lông đều nở ra, tin tức tố trong người cũng ổn định xuống không ít. Vì thế vội vàng đem áo ngắn tay nhét vào trong lồng ngực, từ trong bụi cỏ chạy như điên về ký túc xá.
Sau khi cậu cùng Thịnh Vân Trạch kết hợp, lúc nào cậu cũng cần tin tức tố của Thịnh Vân Trạch để trấn an, nếu không cậu sẽ dễ dàng mất kiểm soát cảm xúc của mình. Ở một thế giới khác, Thịnh Vân Trạch cùng cậu một tấc cũng không rời, nhưng ở thế giới hiện thực, Đoạn Di cùng Thịnh Vân Trạch dù một cọng lông quan hệ cũng chẳng có, thậm chí cậu ở trong mắt Thịnh Vân Trạch rất có thể đã trở thành một tên biến thái tâm lý vặn vẹo —— nghĩ đến đây, Đoạn Di sa sầm che mặt mình.
Đừng nói là một tấc cũng không rời, chính là dựa tới gần một tí cũng đủ để Thịnh Vân Trạch dùng ánh mắt lạnh băng giết chết cậu.
Con mẹ nó, kiếp góa phụ của con......
Đoạn Di lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra, định cắt ống tay áo ngắn của Thịnh Vân Trạch thành nhiều mảnh để mỗi ngày mang một mảnh đi học cho dễ. ( Ô idea đấy bạn:))))
Cậu tự an ủi mình, đây không phải là biến thái, con gái đi học không phải cũng mang theo từng miếng từng miếng...... Băng vệ sinh sao.
Áo ngắn tay cùng băng vệ sinh đều là màu trắng, mình và các chị em đều là vì nhu cầu sinh lý đẩy đưa cả thôi, không có gì khác biệt.
Vừa mới chuẩn bị cắt, tiết tự học buổi tối đã tan học.
Toàn bộ khu ký túc xá sôi lên như nước sôi, chạy nhảy, đùa giỡn, xô đẩy, cười nói la hét, mỗi âm thanh đều nhắc nhở Đoạn Di quả thực đã trở về thế giới hiện thực.
Hơn nữa còn cùng Thịnh Vân Trạch không hề liên quan.
"Rầm!"
Cửa phòng ngủ bị đạp mở rung trời nở đất, Tưởng Vọng Thư một bên cởi giày một bên cởi quần áo: "Hôm nay tớ tắm đầu tiên, ai cũng đừng mong tranh với tớ!"
Tòa nhà quốc tế bốn người một phòng, ở giữa hai ký túc xá có một phòng tắm công cộng, bốn vòi hoa sen, bốn toilet, tám người đang hối hả chạy đi tắm rửa, ai đến trước thì tắm.
Trong lúc trò chuyện, Tưởng Vọng Thư đã đem chính mình cởi đến không còn một mảnh vải, hai mắt Đoạn Di bị cay muốn chết: "Cậu có thể văn minh hơn một chút được không?"
Tưởng Vọng Thư: "Đều là đàn ông con trai sợ cái gì!"
Hắn cầm cái chậu rửa mặt chú dê con vui vẻ màu hồng phấn vọt vào phòng tắm, bật ra tiếng hét thiên nga có một không hai của nhà họ Tưởng: "Đậu! Bố đây chạy nhanh như vậy rồi mà còn không đuổi kịp mấy người, bọn bây con mẹ nó không đi học tiết tự học buổi tối có đúng không!"
Bạn nam giật được vòi tắm đầu tiên ở ký túc xá bên cạnh bật cười ha ha.
Tiếng nước, tiếng bàn luận, tiếng nói chuyện ồn ào của dì trong kí túc xá, đám sinh viên nhốn nháo quấn khăn chạy trong kí túc xá và tiếng máy sấy tóc ngoài hành lang trộn lẫn vào nhau, tạo nên một đêm bình thường của một ký túc xá nam bình thường.
Anh zai đầu húi cua phòng 306 thình lình hét lên một tiếng như gãy xương: "Trong bọn bay là đứa nào ăn trộm cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch đấy, thành thật khai báo ngay!"
Đoạn Di ở trong ký túc xá nghe được thanh âm mà trong lòng cả kinh, tự an ủi bản thân: Relax relax nào, tra không đến trên đầu mày đâu mà lo.
Hơn nữa cậu lấy chút đồ của chồng mình nào có thể kêu là ăn trộm, đây vốn là tài sản chung của vợ chồng!
Phòng 305 rống lên: "Ê húi cua, mày mẹ nó sao không rống sang ký túc xá Omega đối diện ấy, nơi này bọn tao ai lại đi lấy cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch làm cái quần gì?"
Tóc húi cua không cam lòng yếu thế lại rống lại: "Mẹ nó tao thấy một đám cơ khát đối với A đều có thể ra tay bọn bây ấy mà, để tao nói cho bọn bây biết chứ, bài tập học kỳ này của tao vẫn còn đang trông cậy vào ông thần long này đó, nên thành thật mà giao ra đây đi!"
Hắn một bên nói, một bên lần lượt lục soát giường ngủ từng phòng, lục soát đến chỗ của Đoạn Di thì bị Tưởng Vọng Thư vừa tắm rửa xong chặn lại: "Làm gì? Mày có lệnh khám xét không? Biết nơi này là địa bàn của ai không đấy?"
Tóc húi cua co rúm lại một chút.
Tưởng Vọng Thư chó cậy thế chủ, khoe khoang nói: "Mày biết Đoạn Di đang ở bên trong không, thế nào đây, học kỳ này mày chưa bị cậu ấy tẩn qua nên trong lòng ngứa ngáy à? Sao vội vàng tới tìm đánh thế?"
Tóc húi cua ho khan một tiếng: "Tưởng lão huynh này, lời này sao có thể nói như vậy được. Mỗi mảnh đất dưới chân chúng ta đều là phần đất không thể phân cách của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sao Đoạn ca còn phân liệt dân tộc này nọ thế? Đất của Quốc dân Đảng cũng là đất của nhân dân mà!"
Tưởng Vọng Thư: "Cút ngay!"
Đoạn Di nhìn Tưởng Vọng Thư chặn cửa, tóc húi cua trong chốc lát hẳn sẽ không vào được, liền đem cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch nhét vào trong gối đầu.
Cậu sâu sắc phỉ nhổ chính mình đáng khinh một phen, nhưng có đánh chết cũng không thay đổi.
—— Đây là cách sống của Đoạn Di: Kịp thời nhận sai, nhưng kiên quyết không thay đổi.
Giấu được cái áo ngắn tay xong xuôi, Đoạn Di nhẹ nhàng thở ra, đang định xuống giường thì đột nhiên trong đầu truyền ra một âm thanh lạnh lùng giống như máy móc:
"Lựa chọn:"
"A: Đi đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch để bày tỏ sự tiếc nuối về chiếc áo ngắn tay bị đánh rơi rồi mất tích luôn của cậu ấy, rồi hứa sẽ đưa cậu ấy đi mua một chiếc áo ngắn tay mới vào ngày mai."
"B: Trả lại áo ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch sau đó khóc lóc thảm thiết mà hô to 'Chồng, em sai rồi! Lần sau em không dám nữa!'"
"C: Nói với tóc húi cua là ' Áo ngắn tay chính là đây trộm đấy, đây chẳng những muốn trộm đi áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch mà còn muốn trộm đi trái tim của hắn đó ~ ~ "bắn tim* ~ piu piu ~'"
"Cái khỉ gì thế này?" Đoạn Di vừa cau mày.
Âm thanh lạnh băng lại tiếp tục: "Mười lăm giây đếm ngược, sau khi thời gian lựa chọn kết thúc mà vẫn chưa đưa ra lựa chọn thì mặc định chọn A."
Đoạn Di gõ xuống giường dưới hỏi: "Này, cậu có nghe thấy gì không?"
Hai người dưới giường đều tỏ vẻ khó hiểu: "Không nghe thấy, có chuyện gì vậy Đoạn ca?"
Trong đầu, thanh âm mười lăm giây đếm ngược rõ ràng vô cùng.
"Mười bốn, mười ba, mười hai......"
Đoạn Di tin tưởng chính mình không có khả năng nghe lầm, rõ ràng là có người nói chuyện.
Nhưng hỏi vài người khác đều tỏ vẻ không nghe được, cậu lại hỏi Tưởng Vọng Thư: "Tưởng Vọng Thư, cậu có nghe thấy giọng nói gì không? Là nam, nói chuyện lạnh lùng lắm, còn có chút đê tiện nữa."
Tưởng Vọng Thư: "Không nha, cậu cũng hỏi một vòng rồi, có phải bị tai nạn xe cộ nên để lại di chứng gì không đó. Tớ nghe người ta nói bị đụng vào đầu có thể sẽ xuất hiện ảo giác đấy."
Rồi hắn quay đầu lại nói với tóc húi cua: "Má! Ý mày là nói con mẹ nó ai trộm cái áo ngắn tay của Thịnh Vân Trạch cơ, mày bị điên à! Còn dám tới đây tra cơ đấy, quan hệ của Đoạn Di cùng Thịnh Vân Trạch mày còn không biết hả, chính là như Lương Sơn Bá với Mã Văn Tài đó! Mày có từng thấy Lương Sơn Bá đi trộm áo ngắn tay của Mã Văn Tài chưa! Sao mày không bịa luôn là Đoạn Di đi trộm quần lót của Thịnh Vân Trạch luôn đi?"
Đoạn Di nghe được con số đếm ngược trong đầu càng ngày càng nhỏ: "Bốn, ba......"
Cậu lắc lắc đầu: "Ảo giác, ảo giác thôi."
"Một."
Giây tiếp theo, Đoạn Di bỗng nhiên phát hiện tay chân mình không chịu sự khống chế của chính mình.
Cậu kinh hãi nhảy khỏi giường, sau đó vẫn giữ vẻ mặt kinh hoàng, lao ra cửa với tốc độ cực nhanh, sét đánh không kịp bưng tai, chạy như điên mà hất văng Tưởng Vọng Thư cùng tóc húi cua đang đứng ở cửa.
Hai người kia "Mẹ" một tiếng.
Tưởng Vọng Thư nhìn Đoạn Di lướt đi như một cơn gió thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu: "Chạy nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai chắc?"
Tóc húi cua: "Này, lộ tuyến của Đoạn ca nhà mày hình như đang hướng đến ký túc xá của bọn tao đó."
Đoạn Di: A a a a a a a a a a a a a a a!!!
Cậu giương mắt nhìn hai cái chân phế vật của mình không chịu sai sử, thình lình thô bạo đá văng cửa phòng Thịnh Vân Trạch toang hoang.
Hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với nhau.
Thịnh Vân Trạch mới vừa tắm rửa xong, đang cầm trên tay một cái áo ngắn tay, bình tĩnh mà nhìn cậu: -.-
Đoạn Di: =口=!
Cậu từng bước một không chịu sự kiểm soát của bản thân mà đi tới trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di: Không không không không không không không không......
Thịnh Vân Trạch mặt không biểu tình mà nhìn cậu.
Đoạn Di khuôn mặt vặn vẹo cũng nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Sau một lúc lâu, Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt phun ra một câu: "Cậu có chuyện gì à?"
Đoạn Di nghe được âm thanh chỉ thị kia trong đầu: "Nói!"
Nói, nói cái gì?
Âm thanh chỉ thị: "Hiện tại bắt đầu năm giây đếm ngược, sau khi thời gian kết thúc mà chưa hoàn thành lựa chọn A, tùy chọn B sẽ tự động được chọn."
B, lựa chọn B?
Lựa chọn B là cái gì?
——"B: Trả lại áo ngắn tay cho Thịnh Vân Trạch sau đó khóc lóc thảm thiết mà hô to 'Chồng, em sai rồi! Lần sau em không dám nữa!'"
Cmn!
Cmn!
Ông fuck tổ tông cả nhà Thịnh Vân Trạch!
Đoạn Di suy sụp hô lên: "Chọn AAAAAAAAAA!!!! Tôi sẽ mua cho cậu mà!"
Thịnh Vân Trạch và toàn bộ người trong ký túc xá đều bị sự xuất hiện của Đoạn Di làm cho hú hồn, hiện tại lại bị tiếng gào của cậu làm cho giật mình.
Mọi người đều nhìn hai vị đại ca đối diện nhau, đến động mạnh cũng không dám.
Đoạn Di nuốt nuốt nước miếng, phát hiện mình có thể cử động.
Sự kiểm soát của cơ thể đã trở lại với cậu.
Thịnh Vân Trạch nhíu mày: "Cậu mua cái gì?"
Đoạn Di hoảng hốt nói: "Tôi mua......"
Ánh mắt cậu rơi xuống người sau lưng Thịnh Vân Trạch, nhìn thấy cậu ta chỉ mặc mỗi một cái quần cộc, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Làm sao bây giờ?
Giải quyết thế nào bây giờ?
Trong nháy mắt, điện quang lóe lên, Đoạn Di kiên quyết nắm lấy tay bạn cùng phòng hung hăng lắc lắc hai cái "...... Mua, mua không được chính là tình nghĩa bạn học!"
Bạn cùng phòng:?
Đoạn Di cầm luôn tay bạn cùng phòng số 2: "...... Mua không được chính là thời gian thanh xuân!"
Bạn cùng phòng số 2:?
Đoạn dời đi ánh mắt thâm thúy, biên soạn càng thêm trôi chảy: "Thời gian luôn quá ngắn, năm tháng luôn quá dài, cuộc sống luôn cầu một chữ duyên, ba năm cấp ba luôn có quá nhiều lời nói không xong và vô vàn khoảnh khắc đẹp đẽ của những người bạn học đã cô đọng trong mấy năm trời, có duyên ngàn dặm làm bạn cùng lớp, vô duyên gặp mặt khó bắt tay. Trong những năm cấp 3 ngắn ngủi này, chúng ta đã đến từ khắp nơi trên tổ quốc, trở thành bạn học với nhau rồi trở thành một gia đình. Điều đó thật không dễ dàng gì, cũng quả thực là một duyên phận!"
"Cho nên ——" Ánh mắt Đoạn Di kiên định nói: "Tôi tới tuyên bố một tin tức, tôi định ngày mai trong buổi họp lớp sẽ dành 3000 tệ mua đồ ăn vặt cho mọi người. Mọi người có thể ăn uống thỏa thích, muốn ăn gì thì ăn, uống gì thì uống! Được không?! "
Vừa dứt lời, hành lang ào lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Trường trung học số 2 Hàng Thành phân bổ ký túc xá theo các lớp học, nghĩa là nam sinh ở hành lang này đều là từ Lớp Một đến Lớp Ba.
Mới vừa khai giảng, mới vừa phân lớp, mọi người cơ bản đều chưa có thân nên cần họp lớp làm quen.
Nghe được tin phú nhị đại Đoạn Di tự nguyện xuất tiền túi ở trong buổi họp lớp mời mọi người ăn đồ ăn vặt nháy mắt liền cảm động đến lệ nóng lưng tròng.
Đồng thời, cũng bỏ qua hành vi kỳ lạ vừa rồi của cậu.
Tưởng Vọng Thư đem Đoạn Di bị đám nam sinh vây quanh túm ra, nhìn Đoạn Di như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: "Cậu bị điên à?"
Thấy trong đầu mình không còn âm thanh chỉ thị nữa Đoạn Di mới nuốt nước miếng: "Tớ cũng cảm thấy tớ bị điên rồi. Cái tai nạn xe cộ kia có phải đã lưu lại di chứng gì cho tớ không thế, cuối tuần này tớ phải tới bác sĩ tâm lý ngay mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất