Alpha Này Sao Lại Như Vậy

Chương 8: Nắm tay

Trước Sau
Editor: chentranho

"Nhẹ tí với, đau chết mất." Tưởng Vọng Thư gào lên một tiếng.

"Ăn hại!" Đoạn Di đánh giá.

Trường số 7 hoàn toàn đại bại, cả đám kẹp chặt đuôi mà bỏ chạy.

Đoạn Di mua nước sát trùng cùng băng dán sỉ, mỗi người tặng một ít làm phần thưởng.

Tưởng Vọng Thư là người đầu tiên thưởng thức dịch vụ băng bó của Đoạn Di, lại bị Nam Dã đẩy ra: "Kêu to vậy thì chắc cũng khỏe rồi nhỉ? Thương có xíu vậy mà kêu la cả nửa ngày."

Tưởng Vọng Thư đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Nè tiểu Nam, đừng ăn dấm bậy nhé, có biết bệnh nhỏ nếu không chữa kịp là thành bệnh nan y không. Còn có cậu nữa, có bị rách da chút thôi mà cũng không biết xấu hổ kêu Đoạn Di tới băng bó à, lát tự mà đi bệnh viện đi. Tưởng cả hai còn cặp kè muốn nối lại tình xưa à? Không có cửa đâu, cửa lớn Đông Cung vĩnh viễn vì cậu mà đóng lại nhé."

Tưởng Vọng Thư, Đoạn Di, Nam Dã, là ba người cùng nhau lớn lên từ thời tiểu học mặc quần hở đũng cho tới khi vào cấp 2.

Đoạn Di lúc tiểu học xinh xắn nhất nên lần lượt trở thành bạn gái nhỏ của Tưởng Vọng Thư cùng Nam Dã. Sau khi vào cấp 2 thì cậu cùng Nam Dã phản bội cách mạng cặp kè với nhau, chơi nổi yêu sớm, làm Tưởng Vọng Thư trở thành bóng đèn hơn nửa năm.

Sau đó hai người bọn họ lại cùng phân hoá thành Alpha, giữa cả hai sau đó xảy ra một số mâu thuẫn, Nam Dã xuất ngoại, Đoạn Di lên cấp 3, Tưởng Vọng Thư quyết định đứng về phía Đoạn Di, cùng Đoạn Di nhất trí đối ngoại, khinh bỉ đồng chí bạn trai cũ Nam Dã.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua một nửa tuổi thanh xuân, dù tình yêu không còn nhưng tình bạn thì mãi bền chặt. Mâu thuẫn giữa cả ba cũng không nghiêm trọng đến độ cả đời sẽ không qua lại với nhau.

Hơn nữa đối với Đoạn Di mà nói, chuyện cũ của cậu cùng Nam Dã cũng đã là hồi ức của ít nhất hai mươi năm trước, hiện tại trong lòng không hề gợn sóng, cậu thực sự không có cảm giác gì với Nam Dã cả.

Chỉ là người ngoài nhìn vào thì thấy, ba người họ đã tạo thành một vòng tròn nhỏ của riêng mình, không ai được phép xen chân vào.

—— mà cái "Người" khác ở đây chính là chỉ Thịnh Vân Trạch.

Hắn mặc áo khoác đồng phục học sinh của mình vào rồi không nói một lời bỏ đi.

Đoạn Di vội vội vàng vàng muốn đuổi theo, "Bẹp" một phát dán băng dán lên cho Nam Dã làm hắn ta đau đến hít hà một hơi.

"Đuổi theo làm cái gì." Nam Dã âm dương quái khí mở miệng: "Cậu xem người ta có để ý gì đến cậu không?"

Thịnh Vân Trạch biến mất ở lối vào con hẻm, thậm chí không để lại một bóng lưng. Đoạn Di mất mát đứng tại chỗ. Nhìn thấy cảnh này, Nam Dã cảm thấy chua xót trong lòng:"Này, Đoạn Di, cậu thích thằng đó à?"

Đoạn Di ngồi xuống: "Tôi thích cái cmn đầu cậu í, lăn đi! Chân có què không, không què thì tự mà đi đi."

Tưởng Vọng Thư một bên lắc đầu một bên thở dài: "Phi Phi thật không hổ là bông hoa băng giá của trường số 2, Đoạn Di ơi, khuyên cậu nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi, cậu đường đường làm một Alpha bình thường có gì không tốt, sao cứ một hai phải theo đuổi một tên Alpha khác như vậy?"

Đoạn di: "Phi Phi là ai?"

Tưởng Vọng Thư nằm xuống: "Biệt hiệu mà tớ vừa nghĩ ra cho chồng cũ của cậu đó, Đông Cung Thái Tử Phi, tên gọi tắt là ' Phi Phi '. Không tồi phải không, có phải nghe rất gần gũi hay không, Thái Tử gia?"

Đoạn Di đá hắn một cái: "Lăn đi, cmn chỉ biết xạo xạo thôi, con mắt chó nào của cậu nhìn ra tớ thích Thịnh Vân Trạch, tớ là quan tâm đến thân thể của bạn học thôi có được không."

Triệu Tới cùng Nhạc Thành Dương không tham dự vào trận đánh hội đồng này mà chỉ ở bên cạnh vây xem nửa ngày. Giữa trận còn cảm thấy nhàm chán bỏ đi ăn bữa cơm, trở về thì đã đánh xong.

"Thịnh bí thư đâu bây?" Triệu Tới ngó trái ngó phải.

Tưởng Vọng Thư: "Bí thư của cậu về trường học rồi."

Triệu Tới xách cái túi theo sau: "Tớ có mang theo mì với cơm nè, có ai đói bụng không?"

Đoạn Di đoạt lấy một chén cơm, ngấu nghiến ăn xong, sau đó hất móng chó của Tưởng Vọng Thư khỏi bát mì Lan Châu, cướp lấy ôm vào ngực mình.

"Ăn cái khác đi, cái này tớ muốn."

Tưởng Vọng Thư xoa xoa tay: "Cậu một người ăn hai phần chi?"

Đoạn Di: "Tớ đóng gói mang về ăn bữa khuya không được à?"

Nói xong cậu mang theo bát mì Lan Châu chạy như bay tới tiệm thuốc gần đó, như đứa nhóc nghịch ngợm trong thôn quét sạch một đống lớn thuốc đỏ, rượu sát trùng, ô-xy già, băng trắng, thuốc giảm đau bla bla về. —— Sau đó đứng cửa phòng ngủ của Thịnh Vân Trạch.

Nên gõ cửa hay không ta?

Đoạn Di rối rắm.

Thịnh Vân Trạch vừa rồi rất tàn bạo, một vài học sinh từ trường số 7 đã đánh trúng hắn, tuy rằng không khiến hắn bị ngã, nhưng khẳng định là có bị thương.

Tưởng Vọng Thư còn làm hắn bị lỡ bữa cơm chiều nên hiện tại nhất định vẫn chưa ăn no.

Đoạn Di ở cửa đi tới đi lui, nâng tay lên rồi lại buông xuống, nâng tay sờ đến cửa, sau đó lại buông xuôi. Đi tới đi lui, thậm chí còn tạo lên kỷ lục đi bộ trên WeChat tới 3000 bước mà chỉ ở ngay trước cửa ký túc xá của Thịnh Vân Trạch.

Cậu năm lần bảy lượt, gõ hay không gõ —— rốt cuộc cũng không có dũng khí.

A a a a a a a!

Mình rối rắm cái gì chứ!

Đoạn Di hít sâu một hơi, sau đó đối diện với cánh cửa tính gõ một cái.

Ai biết cửa ký túc xá bỗng nhiên mở ra, Đoạn Di không cẩn thận gõ thẳng vào ngực Thịnh Vân Trạch làm hắn đau đến rên lên một hơi.



Đoạn Di hoảng sợ: "Sao cậu lại đột nhiên mở cửa?"

Thịnh Vân Trạch từ trên cao nhìn xuống: "Không mở cửa thì cậu định đi catwalk ở bên ngoài đến bao giờ?"

Đoạn Di: =口=!

"Tôi nào có đi catwalk gì đâu?"

Thịnh Vân Trạch: "Vậy thì cậu đi tới đi lui làm gì, tính thực hiện nghi thức thần bí gì à?"

Đoạn Di nghẹn ngào: "Tôi —— sao cậu biết tôi cứ đi tới đi lui?" Mặt Đoạn Di đỏ lên.

Thịnh Vân Trạch khịt mũi một tiếng: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không nhìn lén cậu, tiếng bước chân của cậu to như quái vật ấy, tai tôi cũng không điếc."

Nghe thế sắc mặt hồng nhuận của Đoạn Di nhanh chóng tan thành mây khói vì tức giận:"Tôi không có nặng như vậy? Rất nhẹ!"

Nói xong, ánh mắt cậu mơ hồ, không cam lòng hỏi một câu: "Thế cậu, nãy có bị thương không?"

Thịnh Vân Trạch cúi đầu nhìn xuống vật dụng y tế trong tay cậu.

Đoạn Di đúng lý hợp tình mỉa mai đáp lại: "Đừng nghĩ nhiều, tôi đây cũng chỉ là quan tâm bạn học thôi, tôi là lớp trưởng mà."

Thịnh Vân Trạch lại nhìn đến bát mì Lan Châu trong tay cậu.

Đoạn Di mạnh miệng: "Cái này để tôi ăn." Nói rồi cậu đẩy Thịnh Vân Trạch ra: "Cho tôi vào đi, tôi đứng đến kiệt sức rồi đây này."

Trên eo Thịnh Vân Trạch có một khối bầm xanh tím, hắn không khách khí trực tiếp lấy thuốc cao Đoạn Di mang đến móc ra, sau đó bình tĩnh bôi cho bản thân.

Đoạn Di ở trong không gian nhỏ hẹp ngửi thấy được tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, trong lòng như bị mèo cào.

Mà bạn cũng biết đấy, họ nhà mèo mà ngửi thấy mùi bạc hà mèo thì muốn làm sao, cậu hiện tại chính xác liền muốn làm cái đó.

Cực kỳ muốn ở trên mặt đất lăn qua lộn lại vài vòng.

Đoạn Di ánh mắt né tránh, không dám nhìn Thịnh Vân Trạch. Chẳng bao lâu cậu liền nhận ra hành vi của mình, bỗng nhiên nhụt chí, không rõ ngọn nguồn từ đâu liền cảm thấy chán nản thật sự. Trong căn phòng này, chỉ có một mình cậu là để ý đến loạn tình mê ý, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Trái lại Thịnh Vân Trạch thì bình tĩnh tự nhiên, hắn đối với cậu căn bản là không chút phòng bị, thoa xong cao liền mặc vào áo ngắn tay, mái tóc bị rối tung bởi quần áo làm cho đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Cũng phải, đối với một "Alpha" như cậu thì phòng bị làm cái gì?

Đoạn Di thở dài gãi đầu.

Thịnh Vân Trạch đi vào phòng tắm rửa tay, đi ra đúng lúc nhìn thấy Đoạn Di đang mở bao nilon bát mì Lan Châu. Mở xong lại ghét bỏ nhìn thoáng qua, vừa mất mát mà đem bao nilon buộc lại.

Thịnh Vân Trạch đi qua, kéo ghế ngồi đối diện Đoạn Di, không chờ Đoạn Di kịp phản ứng lại, liền đem bát mì Lan Châu kéo tới trước mình, "Rắc" một tiếng tách làm hai chiếc đũa, mở bao nilon, thấy được một đống bên trong đã sớm đông thành một cục. Đôi đũa của hắn thậm chí còn không thể chọc vào.

Đoạn Di chột dạ mà nhìn hắn, rất chi là xấu hổ vừa định nói nếu không thì đừng ăn đã thấy Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc gắp một đống mì dính với nhau lên —— đem bát mì Lan Châu cạy ra, sau đó cắn một ngụm, không coi ai ra gì mà bắt đầu ăn mì.

Mất mát của Đoạn Di bị quét sạch, trong lòng cười khúc khích, dựa vào trên bàn nhìn hắn.

Đôi mắt của cậu rất tròn, đuôi mắt có chút chọn, tựa hồ như có một đường eyeliner được kẻ sẵn khiến đôi mắt của cậu càng trông giống như mắt mèo. Khi chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào một người, đôi mắt của cậu sáng lên lấp lánh, như thể phản chiếu toàn bộ dải ngân hà.

"Đoạn Di, tâm tình có vẻ tốt nhỉ? Ca hát cái gì thế?" Tưởng Vọng Thư ngậm cái nắp chai nước trong miệng, ngửa đầu ra sau.

Tiết tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, trong phòng học không có ai.

"Lý bá bá phải làm hồng quân." Đoạn Di từ trong tay hắn cầm chai nước uống một ngụm, nhíu mày: "Ê, khó uống thế, cái mùi vị gì lạ vậy?"

Hách San San đang phát bài thi nghe tiếng Anh, Tưởng Vọng Thư ngửa mặt lên trời thét dài: "Tớ không muốn làm bài nghe đâu, cậu cho tớ mượn chép một chút."

Bài kiểm tra nghe Tiếng Anh là để đối phó với tình trạng độ khó của đề thi tiếng Anh tăng lên hàng ngày trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là một trong những môn học mà các em học sinh cấp 3 phải hoàn thành vào mỗi buổi tối để tự học, thậm chí cuối tuần các em còn phải quay lại trường để ôn luyện bài nghe. Những học sinh ở xa thì không được tính.

Giáo viên tiếng Anh hiện tại đang vừa sửa, vừa giảng giải.

Trước khi cả lớp đông đủ, A Mễ đến.

A Mễ, tên tiếng Anh là Amy, là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường cấp 2. Cô đã tạo ra một giọng nói tiếng Anh theo phong cách Phúc Kiến với giọng riêng của mình. Khi mới giới thiệu bản thân, cô đã phát âm "Amy" thành "A Mễ". Và kể từ đó, không ai trong trường số 2 nhớ tên tiếng Anh của cô là gì:))))"

Ngay sau khi Amy đến, cô liền hỏi Đoạn Di, "Đoạn Di, em đã phát giấy kiểm tra chưa?"

"Hách san san đã phát rồi, mà cô A Mễ, em cũng không phải cán bộ học tập môn tiếng Anh, sao cô lại kêu em?"

A Mễ trừng lớn đôi mắt: "Em là lớp trưởng mà, không sai em thì sai ai? Được rồi, sắp tới giờ nghe rồi, mấy em về chỗ của mình mau đi."

Đoạn Di dáo dác nhìn xung quanh, tới đúng giờ linh mới thấy Thịnh Vân Trạch từ cửa sau phòng học xuất hiện.

Đoạn Di lúc này mới nhanh chóng quay đầu khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm bài thi tiếng Anh, làm bộ làm tịch mà cắn đầu bút giả vờ chuyên chú.

Tưởng Vọng Thư thấy thế thì hảo tâm lật ngược lại bài thi tiếng Anh cho cậu: "Ê này, bài thi tiếng Anh của cậu bị ngược rồi nè."

Đoạn Di:......

Tưởng Vọng Thư xong xuôi thì tự giác dịch xa hai mét: "Nhắc nhở một chút nha, tức giận giết người là vi phạm pháp luật đó."



Đoạn Di vừa định đập hắn thì đèn trong phòng học đã tắt, trường số 2 trước giờ luôn có một truyền thống được giữ gìn khá tốt từ xưa đến nay chính là: mỗi lần đội xây dựng đào đường ống nước đều sẽ gây ra sự cố mất điện.

A Mễ sững sờ trong giây lát, tức khắc trong phòng học hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng kêu la:

"Thế này chắc không học đâu nhỉ? Có được về không đây?" Đây là Hách San San.

"Cắt điện hả? Là cắt điện thật sao? Uỷ viên trường đi xem đi ủy viên ơi!" Đây là tóc húi cua.

"Mẹ, Đừng có gọi tớ là uỷ viên trường, sao không kêu lớp trưởng Đoạn Di đi ấy?" Đây là Tưởng Vọng Thư.

"Tối lửa tắt đèn cậu đừng sờ xoạn tớ nha." Đây là Đoạn Di.

"Lựa chọn:"

Thanh âm lạnh lẽo ở trong phòng học ồn ào đột ngột vang lên, nhưng chỉ có Đoạn Di mới có thể nghe thấy được, đây là ——

—— này mẹ nó là âm thanh của thần chết giáng xuống a a a a a!!

Đoạn Di trong nháy mắt lông tóc đều dựng hết cả lên.

"A: Lợi dụng lúc hỗn loạn để tìm Thịnh Vân Trạch, lén lút cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau."

"B: Lợi dụng lúc hỗn loạn trốn vào trong lồng ngực Thịnh Vân Trạch, nói với hắn xung quanh tối quá, đèn đuốc le lói, thật cô liêu trống vắng, em thật sự rất cô đơn ~"

"C: Lợi dụng lúc hỗn loạn đứng trước mặt Thịnh Vân Trạch, vì hắn biểu diễn một màn múa thoát y trong đêm tối đen thui."

Ô mẹ nói......

Đoạn Di chết mất thôi.

Này mẹ nó toàn loại lựa chọn gì không đâu á? Có lựa chọn nào mà người phàm có thể xem không?

Càng làm cho cậu điên nhất chính là thời gian đếm ngược để hoàn thành nhiệm vụ đã bắt đầu.

"Chọn A! Chọn A được chưa!" Đoạn Di cắn răng trả lời một câu.

Trong bóng đêm, cậu cong eo lén lút chuồn về phía Thịnh Vân Trạch. Trong phòng học loạn thành một đống, A Mễ ở trong mắt học sinh không có chút uy tín gì, hô nửa ngày cũng không ai quan tâm. Lại thêm mấy học sinh nghịch ngợm gây sự ồn ào càng giúp cho Đoạn Di dễ bề hành động hơn.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, hai mắt thoáng cái đã thích ứng được với bóng tối, thấy được Thịnh Vân Trạch đang ngồi nghiêm chỉnh ở một chỗ.

Ông xã không hổ là ông xã, sếp không hổ là sếp, dù ở trong môi trường tăm tối thế này mà hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh và phong cách riêng của mình.

Quả nhiên, ông vua dù mắc chút chứng ám ảnh cưỡng chế nhưng cũng đã đạt được đến cảnh giới kinh người, dù gặp nguy nhưng khí phách vẫn không loạn.

Đoạn Di nhanh chóng tìm được tay Thịnh Vân Trạch, trong lòng thầm nghĩ: Tối như vậy, loạn xà ngầu như vậy, mình lợi dụng hỗn loạn nắm tay hắn một chút, xong việc hắn cũng tìm không ra ai.

An ủi xong chính mình, Đoạn Di lấy hết can đảm, bất ngờ nắm lấy bàn tay của Thịnh Vân Trạch, sau đó chính xác cùng hắn năm ngón tay đan vào nhau.

Thịnh Vân Trạch như dự kiến giãy giụa rất kịch liệt, nhưng vừa định ném tay Đoạn Di ra thì đột nhiên ——

Điện về bản.

Đèn đuốc sáng trưng ——

Điện đã về làng.

Phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Đoạn Di, sau đó dừng ở trên tay Đoạn Di, sau đó dừng lại ở bàn tay phải nơi năm ngón tay của cậu và Thịnh Vân Trạch đang đan nhau —— hơn nữa vừa thấy liền nhận ra chính là Đoạn Di mạnh mẽ lợi dụng đêm đen để chiếm tiện nghi.

Đoạn Di vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất đáng khinh như thế, trên mặt còn chưa kịp làm ra phản ứng gì.

Ánh mắt giãy giụa của Thịnh Vân Trạch cũng nháy mắt biến mất, chỉ là sắc mặt một lời khó nói hết: "......"

Đoạn Di:......

"Đừng hỏi gì cả."

"Cái gì cũng đừng nói."

Nói xong hai câu di ngôn này, Đoạn Di chậm rãi nhắm mắt lại.

Giờ khắc này, cậu thực sự đã sẵn sàng để ra đi thanh thản, lúc đi trên mặt còn mang theo một nụ cười.

- ------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn Di: Cứ thống khoái mà cho tôi một đao đi, tôi cái gì cũng không muốn làm nữa đâu.

———————————————

Editor: Tôi đã nghỉ việc rồi nha! Nhưng tui chỉ còn 2 tuần trước khi ra nước ngoài nhận việc mới nên tui sẽ cố trong thời gian nghỉ ngơi edit rồi đăng được nhiều nhất có thể nha!!!!

Hãy chúc tôi thành công được nhận qua thời gian thử việc ở công ty mới nào mọi người! Tui đang cố gắng kiếm đủ tiền để nghỉ hưu sớm nhất có thể đây a~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau