Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà
Chương 36: Chuyện không có khả năng
"Hình như họ cãi nhau thật."
Cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng tranh luận của Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây, điều đáng ngạc nhiên nhất đối với những giáo sư già này chính là người dao động cảm xúc lớn nhất ấy vậy mà là chỉ huy Tư.
Đừng nhìn mấy giáo sư già nhận nhiều ân huệ từ chỉ huy Tư, bình thường đối xử với chỉ huy Tư cũng thập phần thân thiện khách khí, nhưng chỉ huy Tư không thích tiếp xúc với người khác, cả người đều toát ra vẻ lạnh lẽo xa cách.
Các giáo sư già cũng vì thế mà kính trọng hơn thân cận.
Lần đầu thấy thấy biểu cảm của chỉ huy Tư phong phú đến vậy, khuôn mặt tuần tú lộ ra cảm xúc tức giận ủy khuất, trông như cậu thanh niên vừa bước vào đại học trong độ tuổi thanh xuân dào dạt tràn đầy hormone tuổi trẻ.
So với hình tượng cường giả dị năng giả nghiêm túc thành thục trong quá khứ, dáng vẻ này Tư Hoài Tây mới là thanh niên vừa tròn hai mốt mà không phải chỉ huy Tư gánh vác toàn bộ vận mệnh và trách nhiệm của toàn bộ mọi người trong căn cứ Lô Thành.
Nhìn thấy chỉ huy Tư như đang tức giận, Bùi Chiêu Chu bên cạnh vẻ mặt lãnh đạm.
Một đám giáo sư già cũng không quá lo lắng cho Bùi Chiêu Chu, bọn họ tin tưởng cách làm người của chỉ huy Tư, hơn nữa chỉ huy Tư thật sự tức giận không được vân đạm phong kinh như vậy.
Thay vì nói chỉ huy Tư đang tức giận, không bằng nói đang giận dỗi với Bùi Chiêu Chu.
Các giáo sư già cười khanh khách, nhìn hai người trẻ tuổi đang cãi nhau, khó thấy được khoảnh khắc chỉ huy Tư uất nghẹn ăn mệt, đều không hẹn mà cùng cười.
"Quan hệ giữa hai người thật tốt, cuối cùng chỉ huy Tư cũng gặp được người bạn đến mức có thể giải bày tình cảm."
"Ha ha ha ha —— Cảnh này vậy chứ khó thấy được, bình thường thằng nhóc chỉ huy Tư này còn không cười nổi một cái, thế mà có ngày biểu cảm sinh động như vậy, thật muốn cầm máy chụp lại."
"Nhưng cũng đừng nháo thành giận thật, lát nữa khuyên nhủ hai người trẻ tuổi này, kẻo thầy Bùi lại phát giận lên chỉ huy Tư, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại một chuyên gia công nghệ lợi hại như vậy nữa, tôi đây đầy bụng thắc mắc, hận không thể lập tức bái cậu ta làm thầy, chỉ tiếc tính khí của thằng nhóc Bùi Chiêu Chu kia tương tự chỉ huy Tư, không dễ gần miễn cho chọc cậu ta không vui…"
Lão Hồ đầy tiếc nuối vuốt râu.
Lời nói của lão Hồ vừa ra làm mọi người chợt nhớ rằng Bùi Chiêu Chu là do Tư Hoài Tây mang về.
Sau khoảng thời gian này, mọi người trong viện nghiên cứu đều kiến thức được tri thức trong đầu Bùi Chiêu Chu vượt thời đại này, đối với mạt thế cái gì cũng cằn cỗi mà nói, anh quả thực là bảo vật trời ban.
Lấy việc siêu việt trình độ khoa học kĩ thuật ở mạt thế này của Bùi Chiêu Chu, dù đi đến căn cứ nào anh cũng là khách quý được cung phụng tôn trọng.
Tuy nói địa vị của các nhà khoa học trong mạt thế thấp, nhưng cũng là vì bọn họ là người thường yếu ớt, đã không thể xách súng cũng không thể đánh zombie, kém xa so với dị năng giả.
Nhưng nếu có thể tạo ra súng năng lượng có thể giết chết zombie cấp sáu mà không tốn sức lực như Bùi Chiêu Chu, có thể sánh với lực lượng của dị năng giả cường đại, vậy sự tình liền hoàn toàn long trời lở đất, hoàn toàn có thể chế tạo vũ khí theo lô và cuồn cuộn không ngừng sản xuất quân đội hùng hậu tiêu diệt zombie.
Mạnh như lực lượng của chỉ huy Tư vẫn quá cực hạn, số lượng dị năng giả vẫn còn quá ít.
Nếu toàn bộ quần thể con người đều có sức mạnh để chiến đấu chống lại zombie, tích cát thành tháp sẽ là một sức mạnh cường đại xưa nay chưa từng có, đoạt lại lãnh địa thuộc về con người!
Lần đầu tiên các giáo sư già có tầm nhìn xa nhìn thấy súng năng lượng liền kích động đến cả đêm không ngủ được, mấy lão già tình cảm mãnh liệt mênh mông thiết tưởng về tương lai tươi sáng của căn cứ Lô Thành.
Liên tục mấy ngày thức đêm đều nghiên cứu bản thiết kế súng năng lượng Bùi Chiêu Chu cấp, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, lượng kiến thức chứa đựng trong đó vượt qua những gì bọn họ có thể lý giải, viễn siêu với trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này với Bùi Chiêu Chu mà nói lại dễ như trở bàn tay.
Nếu Bùi Chiêu Chu và chỉ huy Tư giận nhau bỏ đi, bọn họ thật sự khóc cũng không có chỗ khóc…
Chúng giáo sư cho nhau cái liếc mắt, trao đổi ánh mắt đạt được sự đồng thuận, cảm thấy tội lỗi với chỉ huy Tư sao sao ấy.
Có một số việc chỉ huy Tư đại nhân có đại lượng, hy sinh một chút để ổn định Bùi Chiêu Chu cũng là cử chỉ chính nghĩa.
Giáo sư Nghiêm cầm đầu ho nhẹ một tiếng nói: "Hai người họ tuổi trẻ hỏa khí lớn, tóm lại cãi nhau là không tốt, chúng ta đi khuyên chỉ huy Tư thì tốt rồi."
"Ừ, đúng rồi!"
"Nói có lý!"
Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu đi tới, nhìn thấy vài vị giáo sư viện nghiên cứu tụ lại một chỗ như đang bàn cái gì, nghĩ rằng bọn họ có việc cần tìm liền mở miệng hỏi.
"Các vị có chuyện gì muốn tìm tôi sao, nếu là về bản vẽ súng năng lượng tôi đưa cho lúc trước, mọi người có thể hỏi."
Ngoài dự đoán các vị giáo sư già đều thần thần bí bí đưa mắt nhìn nhau, dường như lão Hồ muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị những giáo sư khác ấn xuống.
Cuối cùng vẫn là giáo sư Nghiêm vẻ mặt hòa ái mở miệng nói: "Chuyện này không vội, mấy ngày nay thầy Bùi bận rộn trong phòng thí nghiệm lâu vậy hẳn cũng rất mệt rồi, chờ thầy Bùi nghỉ ngơi đầy đủ, có rảnh lại đến giải đáp vấn đề của mấy lão già này cũng không muộn."
Bùi Chiêu Chu hơi khó hiểu, cảm thấy hôm nay mấy giáo sư này có chút kỳ lạ.
Anh vốn tưởng rằng họ đến đây để tìm anh giải đáp, không ngờ bọn họ ngược lại quan tâm đến việc nghỉ ngơi của anh, khi trước còn nhiệt tình bắt anh lại hỏi không ngừng, không chịu thả anh về nhà.
Thật ra anh không ghét, có những người tận trung cương vị công tác cho căn cứ Lô Thành như vậy, Tư Hoài Tây làm chỉ huy của căn cứ Lô Thành cũng có thể thoải mái một chút.
Bùi Chiêu Chu tùy ý gật đầu nói: "Được rồi, chờ vài ngày nữa tôi hoàn thành hạng mục đứng đầu các vị có thể tới tìm tôi."
Mắt nhìn Bùi Chiêu Chu sắp phải vào phòng thí nghiệm, cũng không biết bế quan mấy ngày mới đi ra.
Lão Hồ tính tình gấp gáp nhịn không được mở miệng nói: "Thầy Bùi ————"
Bùi Chiêu Chu dừng bước chân, ánh mắt lóe lên quả nhiên, bình tĩnh xoay người nói: "Có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Dưới ánh mắt không tán thành làm mặt quỷ của các giáo sư khác, Lão Hồ vẫn hỏi: "Chỉ là một vấn đề hỏi, lão Hồ này có hơi tò mò cái thứ to lớn bên trong phòng thí nghiệm dùng để làm gì, tôi chưa từng gặp qua thứ phát ra ánh xanh đặt trong đó."
Bùi Chiêu Chu tạm dừng, giải đáp bói: "Tháp năng lượng tháp năng lượng, các vị cũng có thể coi như một máy phát điện có thể cung nguồn điện khổng lồ, cũng có thể tổng hợp một số vật liệu cấu trúc đặc biệt, cũng có thể sử dụng để chế tạo súng năng lượng trong tương lai."
Lão Hồ vỗ đùi một cái thật vang, mừng rỡ hô: "Vậy thì quá tốt rồi!"
Giáo sư Nghiêm và các giáo sư khác cũng mặt mày hớn hở, trong mắt từng người là sự kích động và không thể tưởng tượng.
Nếu đổi thành người khác nói tốn mấy ngày là có thể chế tạo máy phát điện khiến bao nhiêu người đau đầu không thôi, bọn họ đánh chết cũng không tin, nhưng đổi lại trên người Bùi Chiêu Chu có thể lấy ra súng năng lượng, thứ vũ khí công nghệ cao siêu thời đại này, những nhận thức không có khả năng lại hoàn toàn bị đánh vỡ.
Giáo sư Nghiêm cố nén giọng nói run rẩy đầy phấn khích, ngưỡng mộ dò hỏi: "Vậy có yêu cầu gì không, chúng tôi có thể giúp gì được không?"
Bùi Chiêu Chu nói không cần, các giáo sư còn lại kìm nén tâm tình kích động chạy như điên, sôi nổi bày tỏ phối hợp để anh an tâm làm việc, tuyệt sẽ không quấy rầy anh.
Chỉ là chờ sau khi Bùi Chiêu Chu bước vào phòng thí nghiệm, vài vị giáo sư già bất ngờ chộp lấy Tư Hoài Tây đi theo phía sau.
"Này này —— Chỉ huy Tư đừng đi tới trước, mấy lão già này có chuyện muốn nói với cậu."
Tư Hoài Tây trả lời: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Đông đảo giáo sư già vây quanh Tư Hoài Tây nói chuyện.
Nghe được những lời này, Tư Hoài Tây chẳng hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt xanh biển, ngẩn ngơ bối rối tự hỏi trong đầu, sau đó gật gật đầu đồng ý.
Còn nhận hộp trái cây tươi mới và cà chua bi nhà trồng được rửa sạch sẽ của một giáo sư rất nhiệt tình, bảo chỉ huy Tư đưa cho Bùi Chiêu Chu ăn.
Phòng thí nghiệm.
Thiếu trợ thủ dùng tốt như Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu luôn cảm thấy có chút không quen, liền ngồi xuống ghế bên cạnh đọc số liệu thí nghiệm, chỉ là hướng ghế dựa trước sau vẫn luôn đối diện cửa.
Chờ Tư Hoài Tây cuối cùng cũng nói xong đi vào, trong tay còn cầm một hộp trái cây, thi thoảng chau mày.
Bùi Chiêu Chu nhận thấy vẻ mặt Tư Hoài Tây không giống như mọi khi, đột nhiên có chút tò mò không biết mấy vị giáo sư già vừa kéo hắn lại nói gì.
Bùi Chiêu Chu hỏi: "Bọn họ tìm cậu có chuyện gì à?"
Tư Hoài Tây mím môi, lắc đầu nói: "Thật ra không có chuyện gì."
Thấy chuyện này không có gì, Bùi Chiêu Chu cũng không tiếp tục hỏi thêm, lông mi thêm vài phần căng thẳng.
Anh cần phải nhanh chóng tạo ra tháp năng lượng trước kỳ mẫn cảm bảy ngày sau, dẫu cho trí não Ngân Hồ vẫn luôn theo dõi nồng độ pheromone của cơ thể anh, tuyến sinh dục sau cổ thỉnh thoảng sẽ ngứa ran, điều này tốt hơn đau nhức vĩnh viễn trong quá khứ nhiều.
Nhưng anh vẫn không thể xem nhẹ nó.
Chưa bao giờ có một Alpha bị rối loạn pheromone lại sống lâu như vậy, đặc biệt là Alpha cấp S, cấp bậc càng cao tính công kích của pheromone Alpha càng mạnh, khi chiến đấu, pheromone mãnh liệt có thể cải thiện đáng kể sức chiến đấu.
Nhưng khi bị rối loạn pheromone, pheromone mãnh liệt tính công kích sẽ thành vũ khí tự hủy bản thân, Alpha càng mạnh khi bị pheromone phản phệ càng thống khổ, nhiều người mắc bệnh nan y này không chết vì căn bệnh này, mà là không chịu nổi thống khổ phát cuồng vô cùng vô tận mà tự sát.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu đanh lại.
Anh sẽ không ngốc đến mức tự sát, nếu đã chú định phải chết, anh sẽ thản nhiên đối mặt…
Thật tệ là nó gần như đã thành công.
Khép tài liệu lại.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu bình tĩnh trở lại.
So với những thù hận đã qua hóa thành hoa trong gương trăng trong nước không thể chạm đến đó, hiện giờ tựa như là sự bù đắp cho số phận bi thảm cam chịu của anh, anh gặp được Tư Hoài Tây, một người tốt nhiệt tình thu nhận anh.
Đề phòng trường hợp không thể sống sót qua kỳ mẫn cảm, anh đã để lại một phần tư liệu liên quan đến tất cả kiến thức khoa học và công nghệ của tinh tế trong kho lưu trữ của trí não Ngân Hồ, những công nghệ tương đối quan trọng trong đó tương đối thích hợp cho sự phát triển của thế giới của Tư Hoài Tây, anh đã sắp xếp tất cả, sẽ nói với Tư Hoài Tây trước khi chết.
Vì vậy Bùi Chiêu Chu không chê phiền mà chịu khó dạy kiến thức nguyên lý hoạt động của súng năng lượng cho những giáo sư của viện nghiên cứu, một phần nguyên nhân cũng là hy vọng những tư liệu khoa học kĩ thuật trân quý anh để lại sẽ được người khác hiểu.
Đáng tiếc… Rốt cuộc chênh lệch trình độ khoa học kĩ thuật kém gần ba trăm năm, tiến độ hiểu biết chậm xa với tưởng tượng của Bùi Chiêu Chu, việc bắt đầu thực hiện vẫn phải dựa vào anh.
"Muốn ăn một miếng không?"
Tư Hoài Tây véo lá xanh của cà chua bi, nói với Bùi Chiêu Chu bên cạnh đang trầm tư suy nghĩ.
Do có mấy ngày cùng ở cùng ăn, Bùi Chiêu Chu đã quen với việc Tư Hoài Tây cho ăn từ lâu.
Bùi Chiêu Chu cũng không thấy có gì kỳ, trực tiếp cắn một miếng cà chua bi Tư Hoài Tây duỗi ra đút.
Cà chua bi tươi mới đặc biệt chua ngọt giúp dịu cơn khát, so với thuốc dinh dưỡng vị kỳ kỳ quái quái ở tinh tế, một loại trái cây đơn giản ở mạt thế cũng ăn ngon hơn nhiều.
Bùi Chiêu Chu nhai cà chua bi căng mọng, khẽ cắn vỏ trái, nước cà chua bi chua ngọt và hạt vỡ ra giữa răng môi, rồi chậm rãi hòa tan, đôi mắt hổ phách vàng hưởng thụ nheo lại, cánh môi cũng nhuộm một màu đỏ cam, nhìn qua chua ngọt mê người.
Ánh mắt Tư Hoài Tây thâm sâu, sau đó dần lộ ra ý cười.
Như thể quan sát meo meo tham ăn, ăn đến miệng đầy nước trái cây vụn, sung sướng hưởng thụ phe phẩy cái đuôi vô hình sau lưng.
Khi ăn thì an tĩnh ngoan hơn nhiều, không nói lung tung giận dỗi như nãy nữa.
Tư Hoài Tây vô thức dùng lòng bàn tay cọ qua cánh môi hồng nhuận, lại đút thêm một quả cà chua bi, cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Bùi Chiêu Chu không phát hiện chút nào, chỉ là lần này không có mặt mũi để Tư Hoài Tây đút mình vì vậy sửa thành dùng tay nhận, nói: "Ăn khá ngon."
Tư Hoài Tây cũng nhặt một quả cà chua bi, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào phần thịt đầy đặn của nó, cũng thử ăn như Bùi Chiêu Chu.
Hương vị… Quả thật không tồi.
Bùi Chiêu Chu ăn no, so với Tư Hoài Tây chỉ ăn thử một hai quả, anh bất tri bất giác đã ăn hơn ba mươi quả cà chua bi.
Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu định thần lại, anh đã chén sạch cả hộp cà chua bi.
Trải qua khoảng thời gian ở chung quen thuộc này.
Bùi Chiêu Chu nhìn cái hộp trống rỗng, đúng lý hợp tình nói với Tư Hoài Tây: "Không còn nữa."
Trước lời cáo buộc ăn không đủ của meo meo nhà mình, đôi mắt hổ phách vàng tròn hơi trừng, lý không thẳng khí lại tráng trực tiếp yêu cầu hắn cho ăn, nếu không sẽ làm bộ dạng lộ móng vuốt đáng yêu.
Thân là con sen, Tư Hoài Tây bật cười, nói: "Được rồi, đợi lát nữa tôi đến chỗ giáo sư Phương mang qua. Trước kia bà ấy học gieo trồng thuốc trung y, nhân tiện trồng rất nhiều rau quả tươi ở nhà, bởi vì trong nhà có đứa con là dị năng giả hệ thủy, rau quả được tưới bằng thủy dị năng hương vị sẽ càng thơm ngon, không mua được ở đâu khác…"
Bùi Chiêu Chu nghĩ đến giáo sư Phương gương mặt hiền từ kia, nếu làm phiền người già như bà vì chút chuyện nhỏ này cũng không tốt, anh cũng không phải người coi trọng dục vọng miệng lưỡi, liền lắc lắc đầu từ chối.
"Không cần, hôm nay bị trì hoãn một chút thời gian, phải nhanh chóng bắt đầu thí nghiệm để bù lại."
Bùi Chiêu Chu chuyển thái độ nghiên cứu nghiêm túc, giao nhiệm vụ mới cho Tư Hoài Tây.
"Dung dịch trong tháp năng lượng đã dần ổn định, nhưng tiếp theo vẫn còn một số thành phần đặc biệt cần thêm vào, tôi đã tìm ra nhưng yêu cầu càng nhiều thực vật do dị năng giả hệ mộc giục sinh để chiết xuất thành phần đó, dị năng giả hệ mộc càng mạnh càng tốt."
Bùi Chiêu Chu nhìn thẳng Tư Hoài Tây.
Anh muốn dị năng giả hệ mộc Vưu Tiểu Lâm không phải nói dối, bất luận một dị năng giả nào đều có giá trị nghiên cứu.
Tư Hoài Tây nhẹ gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ sắp xếp một dị năng giả hệ mộc khác cho anh."
Chính là im bặt không nhắc tới Vưu Tiểu Lâm thích hợp nhất.
Bùi Chiêu Chu cắn nhẹ môi, cũng không tiếp tục nói gì, thay vào đó giao nhiệm vụ quan trọng hơn cho Tư Hoài Tây.
"Nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tạo ra người máy sinh vật mini quan trọng nhất của tháp năng lượng, thay đổi con chip thu được thành lập thể, bản thiết kế cấu trúc lát nữa tôi sẽ vẽ cho cậu xem…"
"Phân tử cơ học và protein cơ học liên quan tôi đã điều chế ra, cậu chỉ cần lắp ráp thành người máy sinh vật mini nano, nó sẽ giống như một cơ thể sinh vật sống tinh diệu chân chính, phân hủy năng lượng, tổng hợp các chất, hoạt động tăng thực loại suy theo mệnh lệnh của chúng ta."
"Chỉ là trước tiên yêu cầu sản xuất một số lượng người máy sinh vật mini nhất định, chẳng hạn như mười gam người máy mini, nhưng số lượng người máy mini chứa trong mười gam lên tới hàng trăm nghìn, tổng số người máy mini tháp năng lượng cầu là cực lớn đến cấp hàng tỷ…"
"Chờ tạo được mười gam người máy mini, sau đó các linh kiện, chip, phân tử cơ học, protein cơ học vân vân cần thiết cho cùng loại người máy được đổ vào, chúng có thể được tăng sinh theo cách tương tự, liên tục cuồn cuộn sản xuất người máy sinh vật mini cùng loại hình."
Khi Bùi Chiêu Chu nói chuyện liên quan đến lĩnh vực chuyên môn, mắt vàng nhạt trở nên thanh lãnh đoan chính, cả người toát ra khí chất cấm dục bình tĩnh rõ ràng của nhà khoa học.
—— Meo meo nghiêm túc phá lệ hấp dẫn.
Tư Hoài Tây không tự giác mê mẩn trông theo sườn mặt Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh biển ánh lên ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.
"Tôi dự kiến sẽ mất ba ngày để hoàn thành, trong thời gian đó tôi vẫn cần chuẩn bị một số nguyên liệu, đêm nay có khả năng tôi sẽ rời phòng thí nghiệm rất khuya."
Bùi Chiêu Chu mặt mày gấp gáp nói.
Tư Hoài Tây nhận thấy áp lực Bùi Chiêu Chu tích tụ đáy lòng bấy lâu nay, sốt ruột gấp gáp với thời gian, dường như có điều gì đó đang không ngừng ép buộc anh.
Nhưng Bùi Chiêu Chu không chịu nói, Tư Hoài Tây cũng không cách biết được, chỉ có thể hỗ trợ bên cạnh, không cách nào trợ giúp một phân một hào nào cho nỗi sợ và áp lực ẩn sâu nhất trong lòng anh.
Nghĩ đến những gì nhóm giáo sư già ở viện nghiên cứu nói lúc vây quanh mình.
Bùi Chiêu Chu theo hắn đi vào căn cứ Lô Thành, đưa mắt cũng không quen biết bạn bè gì, xung quanh cũng chỉ có duy nhất hắn, nếu hắn không bao dung quan tâm Bùi Chiêu Chu, anh thực sự lẻ loi một mình.
Tốt nhất là đừng cãi nhau, có cãi cũng đại nhân đại lượng, không cần giận Bùi Chiêu Chu thật, cũng không thể mãi nhốt người ta trong phòng thí nghiệm, ai không biết còn tưởng xem người ta thành lao công, nên ra ngoài vui chơi thông khí nhiều hơn.
Nói tới cũng thật lâu rồi không đi ra ngoài.
Mắt Tư Hoài Tây hơi híp, liếc nhìn thời gian còn lại nói: "Được, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay thì sao?"
Hoàn thành việc lắp ráp hàng trăm nghìn người máy mini, ngay cả khi Tư Hoài Tây là dị năng giả hệ tinh thần cấp cao, trong mấy giờ còn lại cũng là chuyện không có khả năng!
Bùi Chiêu Chu nói một cách chắc chắn: "Không có khả năng, tôi dự tính cậu sẽ mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
Mắt Tư Hoài Tây hơi sáng lên, nói: "Nếu tôi làm được?"
Bùi Chiêu Chu nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Trong mắt Tư Hoài Tây hiện lên ý cười, nói: "Trước khi hoàng hôn buông xuống, sẽ làm hết một lần những việc đáp ứng anh."
Biết là không thể, không hiểu vì sao Bùi Chiêu Chu vẫn sinh ra một tia chờ mong.
Cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng tranh luận của Bùi Chiêu Chu và Tư Hoài Tây, điều đáng ngạc nhiên nhất đối với những giáo sư già này chính là người dao động cảm xúc lớn nhất ấy vậy mà là chỉ huy Tư.
Đừng nhìn mấy giáo sư già nhận nhiều ân huệ từ chỉ huy Tư, bình thường đối xử với chỉ huy Tư cũng thập phần thân thiện khách khí, nhưng chỉ huy Tư không thích tiếp xúc với người khác, cả người đều toát ra vẻ lạnh lẽo xa cách.
Các giáo sư già cũng vì thế mà kính trọng hơn thân cận.
Lần đầu thấy thấy biểu cảm của chỉ huy Tư phong phú đến vậy, khuôn mặt tuần tú lộ ra cảm xúc tức giận ủy khuất, trông như cậu thanh niên vừa bước vào đại học trong độ tuổi thanh xuân dào dạt tràn đầy hormone tuổi trẻ.
So với hình tượng cường giả dị năng giả nghiêm túc thành thục trong quá khứ, dáng vẻ này Tư Hoài Tây mới là thanh niên vừa tròn hai mốt mà không phải chỉ huy Tư gánh vác toàn bộ vận mệnh và trách nhiệm của toàn bộ mọi người trong căn cứ Lô Thành.
Nhìn thấy chỉ huy Tư như đang tức giận, Bùi Chiêu Chu bên cạnh vẻ mặt lãnh đạm.
Một đám giáo sư già cũng không quá lo lắng cho Bùi Chiêu Chu, bọn họ tin tưởng cách làm người của chỉ huy Tư, hơn nữa chỉ huy Tư thật sự tức giận không được vân đạm phong kinh như vậy.
Thay vì nói chỉ huy Tư đang tức giận, không bằng nói đang giận dỗi với Bùi Chiêu Chu.
Các giáo sư già cười khanh khách, nhìn hai người trẻ tuổi đang cãi nhau, khó thấy được khoảnh khắc chỉ huy Tư uất nghẹn ăn mệt, đều không hẹn mà cùng cười.
"Quan hệ giữa hai người thật tốt, cuối cùng chỉ huy Tư cũng gặp được người bạn đến mức có thể giải bày tình cảm."
"Ha ha ha ha —— Cảnh này vậy chứ khó thấy được, bình thường thằng nhóc chỉ huy Tư này còn không cười nổi một cái, thế mà có ngày biểu cảm sinh động như vậy, thật muốn cầm máy chụp lại."
"Nhưng cũng đừng nháo thành giận thật, lát nữa khuyên nhủ hai người trẻ tuổi này, kẻo thầy Bùi lại phát giận lên chỉ huy Tư, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại một chuyên gia công nghệ lợi hại như vậy nữa, tôi đây đầy bụng thắc mắc, hận không thể lập tức bái cậu ta làm thầy, chỉ tiếc tính khí của thằng nhóc Bùi Chiêu Chu kia tương tự chỉ huy Tư, không dễ gần miễn cho chọc cậu ta không vui…"
Lão Hồ đầy tiếc nuối vuốt râu.
Lời nói của lão Hồ vừa ra làm mọi người chợt nhớ rằng Bùi Chiêu Chu là do Tư Hoài Tây mang về.
Sau khoảng thời gian này, mọi người trong viện nghiên cứu đều kiến thức được tri thức trong đầu Bùi Chiêu Chu vượt thời đại này, đối với mạt thế cái gì cũng cằn cỗi mà nói, anh quả thực là bảo vật trời ban.
Lấy việc siêu việt trình độ khoa học kĩ thuật ở mạt thế này của Bùi Chiêu Chu, dù đi đến căn cứ nào anh cũng là khách quý được cung phụng tôn trọng.
Tuy nói địa vị của các nhà khoa học trong mạt thế thấp, nhưng cũng là vì bọn họ là người thường yếu ớt, đã không thể xách súng cũng không thể đánh zombie, kém xa so với dị năng giả.
Nhưng nếu có thể tạo ra súng năng lượng có thể giết chết zombie cấp sáu mà không tốn sức lực như Bùi Chiêu Chu, có thể sánh với lực lượng của dị năng giả cường đại, vậy sự tình liền hoàn toàn long trời lở đất, hoàn toàn có thể chế tạo vũ khí theo lô và cuồn cuộn không ngừng sản xuất quân đội hùng hậu tiêu diệt zombie.
Mạnh như lực lượng của chỉ huy Tư vẫn quá cực hạn, số lượng dị năng giả vẫn còn quá ít.
Nếu toàn bộ quần thể con người đều có sức mạnh để chiến đấu chống lại zombie, tích cát thành tháp sẽ là một sức mạnh cường đại xưa nay chưa từng có, đoạt lại lãnh địa thuộc về con người!
Lần đầu tiên các giáo sư già có tầm nhìn xa nhìn thấy súng năng lượng liền kích động đến cả đêm không ngủ được, mấy lão già tình cảm mãnh liệt mênh mông thiết tưởng về tương lai tươi sáng của căn cứ Lô Thành.
Liên tục mấy ngày thức đêm đều nghiên cứu bản thiết kế súng năng lượng Bùi Chiêu Chu cấp, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, lượng kiến thức chứa đựng trong đó vượt qua những gì bọn họ có thể lý giải, viễn siêu với trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này với Bùi Chiêu Chu mà nói lại dễ như trở bàn tay.
Nếu Bùi Chiêu Chu và chỉ huy Tư giận nhau bỏ đi, bọn họ thật sự khóc cũng không có chỗ khóc…
Chúng giáo sư cho nhau cái liếc mắt, trao đổi ánh mắt đạt được sự đồng thuận, cảm thấy tội lỗi với chỉ huy Tư sao sao ấy.
Có một số việc chỉ huy Tư đại nhân có đại lượng, hy sinh một chút để ổn định Bùi Chiêu Chu cũng là cử chỉ chính nghĩa.
Giáo sư Nghiêm cầm đầu ho nhẹ một tiếng nói: "Hai người họ tuổi trẻ hỏa khí lớn, tóm lại cãi nhau là không tốt, chúng ta đi khuyên chỉ huy Tư thì tốt rồi."
"Ừ, đúng rồi!"
"Nói có lý!"
Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu đi tới, nhìn thấy vài vị giáo sư viện nghiên cứu tụ lại một chỗ như đang bàn cái gì, nghĩ rằng bọn họ có việc cần tìm liền mở miệng hỏi.
"Các vị có chuyện gì muốn tìm tôi sao, nếu là về bản vẽ súng năng lượng tôi đưa cho lúc trước, mọi người có thể hỏi."
Ngoài dự đoán các vị giáo sư già đều thần thần bí bí đưa mắt nhìn nhau, dường như lão Hồ muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị những giáo sư khác ấn xuống.
Cuối cùng vẫn là giáo sư Nghiêm vẻ mặt hòa ái mở miệng nói: "Chuyện này không vội, mấy ngày nay thầy Bùi bận rộn trong phòng thí nghiệm lâu vậy hẳn cũng rất mệt rồi, chờ thầy Bùi nghỉ ngơi đầy đủ, có rảnh lại đến giải đáp vấn đề của mấy lão già này cũng không muộn."
Bùi Chiêu Chu hơi khó hiểu, cảm thấy hôm nay mấy giáo sư này có chút kỳ lạ.
Anh vốn tưởng rằng họ đến đây để tìm anh giải đáp, không ngờ bọn họ ngược lại quan tâm đến việc nghỉ ngơi của anh, khi trước còn nhiệt tình bắt anh lại hỏi không ngừng, không chịu thả anh về nhà.
Thật ra anh không ghét, có những người tận trung cương vị công tác cho căn cứ Lô Thành như vậy, Tư Hoài Tây làm chỉ huy của căn cứ Lô Thành cũng có thể thoải mái một chút.
Bùi Chiêu Chu tùy ý gật đầu nói: "Được rồi, chờ vài ngày nữa tôi hoàn thành hạng mục đứng đầu các vị có thể tới tìm tôi."
Mắt nhìn Bùi Chiêu Chu sắp phải vào phòng thí nghiệm, cũng không biết bế quan mấy ngày mới đi ra.
Lão Hồ tính tình gấp gáp nhịn không được mở miệng nói: "Thầy Bùi ————"
Bùi Chiêu Chu dừng bước chân, ánh mắt lóe lên quả nhiên, bình tĩnh xoay người nói: "Có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Dưới ánh mắt không tán thành làm mặt quỷ của các giáo sư khác, Lão Hồ vẫn hỏi: "Chỉ là một vấn đề hỏi, lão Hồ này có hơi tò mò cái thứ to lớn bên trong phòng thí nghiệm dùng để làm gì, tôi chưa từng gặp qua thứ phát ra ánh xanh đặt trong đó."
Bùi Chiêu Chu tạm dừng, giải đáp bói: "Tháp năng lượng tháp năng lượng, các vị cũng có thể coi như một máy phát điện có thể cung nguồn điện khổng lồ, cũng có thể tổng hợp một số vật liệu cấu trúc đặc biệt, cũng có thể sử dụng để chế tạo súng năng lượng trong tương lai."
Lão Hồ vỗ đùi một cái thật vang, mừng rỡ hô: "Vậy thì quá tốt rồi!"
Giáo sư Nghiêm và các giáo sư khác cũng mặt mày hớn hở, trong mắt từng người là sự kích động và không thể tưởng tượng.
Nếu đổi thành người khác nói tốn mấy ngày là có thể chế tạo máy phát điện khiến bao nhiêu người đau đầu không thôi, bọn họ đánh chết cũng không tin, nhưng đổi lại trên người Bùi Chiêu Chu có thể lấy ra súng năng lượng, thứ vũ khí công nghệ cao siêu thời đại này, những nhận thức không có khả năng lại hoàn toàn bị đánh vỡ.
Giáo sư Nghiêm cố nén giọng nói run rẩy đầy phấn khích, ngưỡng mộ dò hỏi: "Vậy có yêu cầu gì không, chúng tôi có thể giúp gì được không?"
Bùi Chiêu Chu nói không cần, các giáo sư còn lại kìm nén tâm tình kích động chạy như điên, sôi nổi bày tỏ phối hợp để anh an tâm làm việc, tuyệt sẽ không quấy rầy anh.
Chỉ là chờ sau khi Bùi Chiêu Chu bước vào phòng thí nghiệm, vài vị giáo sư già bất ngờ chộp lấy Tư Hoài Tây đi theo phía sau.
"Này này —— Chỉ huy Tư đừng đi tới trước, mấy lão già này có chuyện muốn nói với cậu."
Tư Hoài Tây trả lời: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Đông đảo giáo sư già vây quanh Tư Hoài Tây nói chuyện.
Nghe được những lời này, Tư Hoài Tây chẳng hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt xanh biển, ngẩn ngơ bối rối tự hỏi trong đầu, sau đó gật gật đầu đồng ý.
Còn nhận hộp trái cây tươi mới và cà chua bi nhà trồng được rửa sạch sẽ của một giáo sư rất nhiệt tình, bảo chỉ huy Tư đưa cho Bùi Chiêu Chu ăn.
Phòng thí nghiệm.
Thiếu trợ thủ dùng tốt như Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu luôn cảm thấy có chút không quen, liền ngồi xuống ghế bên cạnh đọc số liệu thí nghiệm, chỉ là hướng ghế dựa trước sau vẫn luôn đối diện cửa.
Chờ Tư Hoài Tây cuối cùng cũng nói xong đi vào, trong tay còn cầm một hộp trái cây, thi thoảng chau mày.
Bùi Chiêu Chu nhận thấy vẻ mặt Tư Hoài Tây không giống như mọi khi, đột nhiên có chút tò mò không biết mấy vị giáo sư già vừa kéo hắn lại nói gì.
Bùi Chiêu Chu hỏi: "Bọn họ tìm cậu có chuyện gì à?"
Tư Hoài Tây mím môi, lắc đầu nói: "Thật ra không có chuyện gì."
Thấy chuyện này không có gì, Bùi Chiêu Chu cũng không tiếp tục hỏi thêm, lông mi thêm vài phần căng thẳng.
Anh cần phải nhanh chóng tạo ra tháp năng lượng trước kỳ mẫn cảm bảy ngày sau, dẫu cho trí não Ngân Hồ vẫn luôn theo dõi nồng độ pheromone của cơ thể anh, tuyến sinh dục sau cổ thỉnh thoảng sẽ ngứa ran, điều này tốt hơn đau nhức vĩnh viễn trong quá khứ nhiều.
Nhưng anh vẫn không thể xem nhẹ nó.
Chưa bao giờ có một Alpha bị rối loạn pheromone lại sống lâu như vậy, đặc biệt là Alpha cấp S, cấp bậc càng cao tính công kích của pheromone Alpha càng mạnh, khi chiến đấu, pheromone mãnh liệt có thể cải thiện đáng kể sức chiến đấu.
Nhưng khi bị rối loạn pheromone, pheromone mãnh liệt tính công kích sẽ thành vũ khí tự hủy bản thân, Alpha càng mạnh khi bị pheromone phản phệ càng thống khổ, nhiều người mắc bệnh nan y này không chết vì căn bệnh này, mà là không chịu nổi thống khổ phát cuồng vô cùng vô tận mà tự sát.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu đanh lại.
Anh sẽ không ngốc đến mức tự sát, nếu đã chú định phải chết, anh sẽ thản nhiên đối mặt…
Thật tệ là nó gần như đã thành công.
Khép tài liệu lại.
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu bình tĩnh trở lại.
So với những thù hận đã qua hóa thành hoa trong gương trăng trong nước không thể chạm đến đó, hiện giờ tựa như là sự bù đắp cho số phận bi thảm cam chịu của anh, anh gặp được Tư Hoài Tây, một người tốt nhiệt tình thu nhận anh.
Đề phòng trường hợp không thể sống sót qua kỳ mẫn cảm, anh đã để lại một phần tư liệu liên quan đến tất cả kiến thức khoa học và công nghệ của tinh tế trong kho lưu trữ của trí não Ngân Hồ, những công nghệ tương đối quan trọng trong đó tương đối thích hợp cho sự phát triển của thế giới của Tư Hoài Tây, anh đã sắp xếp tất cả, sẽ nói với Tư Hoài Tây trước khi chết.
Vì vậy Bùi Chiêu Chu không chê phiền mà chịu khó dạy kiến thức nguyên lý hoạt động của súng năng lượng cho những giáo sư của viện nghiên cứu, một phần nguyên nhân cũng là hy vọng những tư liệu khoa học kĩ thuật trân quý anh để lại sẽ được người khác hiểu.
Đáng tiếc… Rốt cuộc chênh lệch trình độ khoa học kĩ thuật kém gần ba trăm năm, tiến độ hiểu biết chậm xa với tưởng tượng của Bùi Chiêu Chu, việc bắt đầu thực hiện vẫn phải dựa vào anh.
"Muốn ăn một miếng không?"
Tư Hoài Tây véo lá xanh của cà chua bi, nói với Bùi Chiêu Chu bên cạnh đang trầm tư suy nghĩ.
Do có mấy ngày cùng ở cùng ăn, Bùi Chiêu Chu đã quen với việc Tư Hoài Tây cho ăn từ lâu.
Bùi Chiêu Chu cũng không thấy có gì kỳ, trực tiếp cắn một miếng cà chua bi Tư Hoài Tây duỗi ra đút.
Cà chua bi tươi mới đặc biệt chua ngọt giúp dịu cơn khát, so với thuốc dinh dưỡng vị kỳ kỳ quái quái ở tinh tế, một loại trái cây đơn giản ở mạt thế cũng ăn ngon hơn nhiều.
Bùi Chiêu Chu nhai cà chua bi căng mọng, khẽ cắn vỏ trái, nước cà chua bi chua ngọt và hạt vỡ ra giữa răng môi, rồi chậm rãi hòa tan, đôi mắt hổ phách vàng hưởng thụ nheo lại, cánh môi cũng nhuộm một màu đỏ cam, nhìn qua chua ngọt mê người.
Ánh mắt Tư Hoài Tây thâm sâu, sau đó dần lộ ra ý cười.
Như thể quan sát meo meo tham ăn, ăn đến miệng đầy nước trái cây vụn, sung sướng hưởng thụ phe phẩy cái đuôi vô hình sau lưng.
Khi ăn thì an tĩnh ngoan hơn nhiều, không nói lung tung giận dỗi như nãy nữa.
Tư Hoài Tây vô thức dùng lòng bàn tay cọ qua cánh môi hồng nhuận, lại đút thêm một quả cà chua bi, cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Bùi Chiêu Chu không phát hiện chút nào, chỉ là lần này không có mặt mũi để Tư Hoài Tây đút mình vì vậy sửa thành dùng tay nhận, nói: "Ăn khá ngon."
Tư Hoài Tây cũng nhặt một quả cà chua bi, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào phần thịt đầy đặn của nó, cũng thử ăn như Bùi Chiêu Chu.
Hương vị… Quả thật không tồi.
Bùi Chiêu Chu ăn no, so với Tư Hoài Tây chỉ ăn thử một hai quả, anh bất tri bất giác đã ăn hơn ba mươi quả cà chua bi.
Chờ đến khi Bùi Chiêu Chu định thần lại, anh đã chén sạch cả hộp cà chua bi.
Trải qua khoảng thời gian ở chung quen thuộc này.
Bùi Chiêu Chu nhìn cái hộp trống rỗng, đúng lý hợp tình nói với Tư Hoài Tây: "Không còn nữa."
Trước lời cáo buộc ăn không đủ của meo meo nhà mình, đôi mắt hổ phách vàng tròn hơi trừng, lý không thẳng khí lại tráng trực tiếp yêu cầu hắn cho ăn, nếu không sẽ làm bộ dạng lộ móng vuốt đáng yêu.
Thân là con sen, Tư Hoài Tây bật cười, nói: "Được rồi, đợi lát nữa tôi đến chỗ giáo sư Phương mang qua. Trước kia bà ấy học gieo trồng thuốc trung y, nhân tiện trồng rất nhiều rau quả tươi ở nhà, bởi vì trong nhà có đứa con là dị năng giả hệ thủy, rau quả được tưới bằng thủy dị năng hương vị sẽ càng thơm ngon, không mua được ở đâu khác…"
Bùi Chiêu Chu nghĩ đến giáo sư Phương gương mặt hiền từ kia, nếu làm phiền người già như bà vì chút chuyện nhỏ này cũng không tốt, anh cũng không phải người coi trọng dục vọng miệng lưỡi, liền lắc lắc đầu từ chối.
"Không cần, hôm nay bị trì hoãn một chút thời gian, phải nhanh chóng bắt đầu thí nghiệm để bù lại."
Bùi Chiêu Chu chuyển thái độ nghiên cứu nghiêm túc, giao nhiệm vụ mới cho Tư Hoài Tây.
"Dung dịch trong tháp năng lượng đã dần ổn định, nhưng tiếp theo vẫn còn một số thành phần đặc biệt cần thêm vào, tôi đã tìm ra nhưng yêu cầu càng nhiều thực vật do dị năng giả hệ mộc giục sinh để chiết xuất thành phần đó, dị năng giả hệ mộc càng mạnh càng tốt."
Bùi Chiêu Chu nhìn thẳng Tư Hoài Tây.
Anh muốn dị năng giả hệ mộc Vưu Tiểu Lâm không phải nói dối, bất luận một dị năng giả nào đều có giá trị nghiên cứu.
Tư Hoài Tây nhẹ gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ sắp xếp một dị năng giả hệ mộc khác cho anh."
Chính là im bặt không nhắc tới Vưu Tiểu Lâm thích hợp nhất.
Bùi Chiêu Chu cắn nhẹ môi, cũng không tiếp tục nói gì, thay vào đó giao nhiệm vụ quan trọng hơn cho Tư Hoài Tây.
"Nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tạo ra người máy sinh vật mini quan trọng nhất của tháp năng lượng, thay đổi con chip thu được thành lập thể, bản thiết kế cấu trúc lát nữa tôi sẽ vẽ cho cậu xem…"
"Phân tử cơ học và protein cơ học liên quan tôi đã điều chế ra, cậu chỉ cần lắp ráp thành người máy sinh vật mini nano, nó sẽ giống như một cơ thể sinh vật sống tinh diệu chân chính, phân hủy năng lượng, tổng hợp các chất, hoạt động tăng thực loại suy theo mệnh lệnh của chúng ta."
"Chỉ là trước tiên yêu cầu sản xuất một số lượng người máy sinh vật mini nhất định, chẳng hạn như mười gam người máy mini, nhưng số lượng người máy mini chứa trong mười gam lên tới hàng trăm nghìn, tổng số người máy mini tháp năng lượng cầu là cực lớn đến cấp hàng tỷ…"
"Chờ tạo được mười gam người máy mini, sau đó các linh kiện, chip, phân tử cơ học, protein cơ học vân vân cần thiết cho cùng loại người máy được đổ vào, chúng có thể được tăng sinh theo cách tương tự, liên tục cuồn cuộn sản xuất người máy sinh vật mini cùng loại hình."
Khi Bùi Chiêu Chu nói chuyện liên quan đến lĩnh vực chuyên môn, mắt vàng nhạt trở nên thanh lãnh đoan chính, cả người toát ra khí chất cấm dục bình tĩnh rõ ràng của nhà khoa học.
—— Meo meo nghiêm túc phá lệ hấp dẫn.
Tư Hoài Tây không tự giác mê mẩn trông theo sườn mặt Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh biển ánh lên ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.
"Tôi dự kiến sẽ mất ba ngày để hoàn thành, trong thời gian đó tôi vẫn cần chuẩn bị một số nguyên liệu, đêm nay có khả năng tôi sẽ rời phòng thí nghiệm rất khuya."
Bùi Chiêu Chu mặt mày gấp gáp nói.
Tư Hoài Tây nhận thấy áp lực Bùi Chiêu Chu tích tụ đáy lòng bấy lâu nay, sốt ruột gấp gáp với thời gian, dường như có điều gì đó đang không ngừng ép buộc anh.
Nhưng Bùi Chiêu Chu không chịu nói, Tư Hoài Tây cũng không cách biết được, chỉ có thể hỗ trợ bên cạnh, không cách nào trợ giúp một phân một hào nào cho nỗi sợ và áp lực ẩn sâu nhất trong lòng anh.
Nghĩ đến những gì nhóm giáo sư già ở viện nghiên cứu nói lúc vây quanh mình.
Bùi Chiêu Chu theo hắn đi vào căn cứ Lô Thành, đưa mắt cũng không quen biết bạn bè gì, xung quanh cũng chỉ có duy nhất hắn, nếu hắn không bao dung quan tâm Bùi Chiêu Chu, anh thực sự lẻ loi một mình.
Tốt nhất là đừng cãi nhau, có cãi cũng đại nhân đại lượng, không cần giận Bùi Chiêu Chu thật, cũng không thể mãi nhốt người ta trong phòng thí nghiệm, ai không biết còn tưởng xem người ta thành lao công, nên ra ngoài vui chơi thông khí nhiều hơn.
Nói tới cũng thật lâu rồi không đi ra ngoài.
Mắt Tư Hoài Tây hơi híp, liếc nhìn thời gian còn lại nói: "Được, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay thì sao?"
Hoàn thành việc lắp ráp hàng trăm nghìn người máy mini, ngay cả khi Tư Hoài Tây là dị năng giả hệ tinh thần cấp cao, trong mấy giờ còn lại cũng là chuyện không có khả năng!
Bùi Chiêu Chu nói một cách chắc chắn: "Không có khả năng, tôi dự tính cậu sẽ mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
Mắt Tư Hoài Tây hơi sáng lên, nói: "Nếu tôi làm được?"
Bùi Chiêu Chu nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Trong mắt Tư Hoài Tây hiện lên ý cười, nói: "Trước khi hoàng hôn buông xuống, sẽ làm hết một lần những việc đáp ứng anh."
Biết là không thể, không hiểu vì sao Bùi Chiêu Chu vẫn sinh ra một tia chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất