Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 10: Hôn môi

Trước Sau
"A" Mộ Thanh hoa mắt hét một tiếng, thân thể bởi vì đột nhiên bay lên không trung mà trở nên cứng đờ, cánh tay vội vàng ôm chặt lấy cổ Siren, phía trên bỗng truyền đến một tiếng trách móc nhàn nhạt, "Sao không mang giày mà chạy lung tung vậy?" Mộ Thanh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì tôi lo lắng cho anh á."

Siren hơi sững người, mặt không đổi sắc mà đặt bé con xuống chiếc giường lớn mềm mại duy nhất trong căn phòng, sau đó đứng dậy nhìn xuống đỉnh đầu Mộ Thanh, mặt không biến sắc nói: "Đừng lo, ta đã uống thuốc ức chế rồi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Ta rất khỏe mạnh!" giọng điệu thản nhiên mà bình thản, như thể đang nói đến một sự thật đã được làm rõ, nhưng lại có sức thuyết phục đến mức khiến người ta không khỏi tin vào lời nói đó.

Tất nhiên trong lời nói của Siren còn có một ý nghĩ khác.

Nếu sau lưng bé con có người, bây giờ tốt nhất là nên bỏ tà theo chính, bọn họ đánh không lại hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn giết chết, đi theo bọn họ cũng không có tương lai! Chi bằng đi theo hắn đi!!!

Ánh mắt Siren sáng quắc nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh bị ánh mắt khó hiểu của Siren nhìn chằm chằm cảm thấy không được thoải mái.

Cậu khó khăn nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mình vô cùng căng thẳng, đầu óc hỗn loạn, khoang mũi tràn ngập mùi hương lạnh lẽo mà buổi sáng cậu vô tình ngửi thấy được, lại nghĩ đến đây có thể là tin tức tố của omega mà Miên Miên đã nói sẽ tỏa ra trong thời kỳ động dục, đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Cơn đỏ ửng không ngừng lan rộng, Mộ Thanh vội vàng cúi đầu xuống, ấp úng nói: "Ngài Siren không sao là tốt rồi! Tôi, tôi chỉ là... ưm, Siren?" Chiếc cằm nhỏ của cậu bị nắm mạnh.

Bàn tay to dùng sức nâng lên, đau đớn khiến đôi mắt của Mộ Thanh lập tức nổi lên một tầng hơi nước, con ngươi đen lấp lánh được phản chiếu bởi ánh đèn trong phòng ngủ, ánh sáng tỏa ra như hàng vạn ngôi sao bị đánh cắp, Mộ Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to, cảm nhận được vẻ đẹp ập tới ở cự ly gần, ngài Siren thực sự quá đẹp.

Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã cảm nhận được một luồng ấm áp trên đôi môi hơi lạnh của mình, cái chạm mềm mại nhẹ nhàng cọ xát, tinh tế và dịu dàng, nhưng không thể từ chối.

Mộ Thanh con ngươi chợt co rút lại, cậu không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, toàn thân như bị đứt mạch, mãi đến khi bị Siren đẩy ngã xuống giường mới kịp phản ứng.

Toàn bộ cơ thể cậu được ôm trong vòng tay của Siren, mặc dù eo cậu được ôm lỏng lẻo, nhưng bàn tay lại không phút nào rời khỏi da thịt cậu, bầu không khí trong phòng không hiểu sao trở nên ám muội.



Mộ Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Siren, vừa muốn biết lại vừa không muốn biết tại sao Siren lại hôn mình, cậu dường như hiểu được tình cảm của mình dành cho Siren rồi lại dường như cũng không hiểu lắm.

Nhưng còn Siren thì sao, hắn có biết mình là một omega, tương lai sẽ phải kết hôn với một alpha mạnh mẽ, Siren lợi hại như vậy, alpha kia nhất định cũng sẽ rất mạnh đi.

Nhưng còn cậu thì sao, trong thế giới xa lạ này, cậu vừa yếu đuối lại thất học, sau này có thể sống sót hay không đoán chừng là cả một vấn đề, bản thân mình còn lo chưa xong, thì làm sao có thể nuôi sống Siren đây?

Mộ Thanh trong thoáng chốc suy nghĩ rất nhiều, rồi lại cảm thấy như không nghĩ tới cái gì, cậu yên lặng vùi đầu vào lồng ngực của Siren, hít vào mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của hắn, cố gắng thả lỏng chính mình.

Siren giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của bé con, vừa nãy trong lúc nhất thời xúc động mà hôn bé con, nhưng hắn không hối hận, hơn nữa, hắn phát hiện ra bé con không có cảm giác gì với mình, không phải sao, không vội, cứ từ từ, chỉ cần cuối cùng bé con thuộc về mình là được, vừa rồi chỉ là hắn hơi kích động một chút, Siren nghĩ thầm.

Tuy nhiên, hắn vẫn muốn xác nhận lại tiểu thiên sứ trong lòng mình một lần nữa, Siren chậm rãi mở miệng, giọng nói vốn đã trầm thấp lại trở nên dịu dàng, mang theo âm điệu tuyệt vời, khiến người ta vô thức chìm vào đó: "Bé con, em thích ta sao?"

Mạch não vốn đã không rõ ràng của Mộ Thanh càng cảm thấy bối rối hơn, trong lòng vốn đã đau buồn vì sắp phải mất đi mối tình đầu, nhưng khi nghe được lời này, mắt cậu lập tức đỏ lên, không chút suy nghĩ trả lời: "Đương nhiên là thích!"

Siren vui mừng khôn xiết, vội vàng ổn định lại tâm trí, đang định hỏi lại lần nữa thì nghe thấy bé con nức nở nói tiếp: "Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau." bé con thực sự rất đau khổ, vẻ mặt buồn bã hiện rõ, mũi và khóe mắt nhíu lại, miệng mím chặt cố tỏ ra quật cường.

Siren đột nhiên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, không biết phải làm sao, chỉ muốn đặt những thứ tốt đẹp nhất trong toàn bộ thiên hà đến trước mặt cậu, chỉ hy vọng khuôn mặt cậu có thể giãn ra một chút.

"Đừng khóc." Hắn dùng đầu ngón tay hơi chai sần nhẹ nhàng lau đi khóe mắt cậu, "Có chuyện gì hãy nói với ta, ta sẽ giúp em giải quyết!" Nhưng lần này dù cho có hỏi thế nào bé con cũng không chịu trả lời.

Siren nghĩ thầm, có vẻ như thực sự có người nào đó đứng đằng sau bé con, nhưng không biết bé con đến từ gia tộc nào. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Mộ Thanh chỉ là vì lòng tự trọng mà thôi, dù sao cậu cũng thích Siren, cậu chỉ không muốn Siren biết được ngay cả bản thân cậu cũng không thể tự nuôi sống chính mình mà thôi.



Mặc dù Mộ Thanh không nói ra, nhưng có lẽ bản thân Mộ Thanh cũng không nhận ra rằng ở trước mặt Siren mình có một "cảm giác nam tính".

Dù sao thì Siren cũng là một omega, hơn nữa còn thuộc nhóm omega thân thể yếu đuối, sau này còn phải sinh con, tất cả những điều này khiến Mộ Thanh có ảo tưởng rằng Siren chính là "phái nữ", khiến cậu có một chút mong muốn được bảo vệ người mình yêu.

Chỉ là không biết Mộ Thanh sẽ có biểu cảm và tâm trạng như thế nào khi nhìn thấy Siren có thể tháo rời bộ giáp máy tinh tế chỉ bằng một tay.

Không lâu sau Siren liền nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của bé con, hắn lẳng lặng nhìn, không nhịn được mà bật cười, bé con thực sự đã ngủ thiếp đi, vừa rồi còn khóc dữ dội như vậy, bây giờ lại không phòng bị mà ngủ thiếp đi, đúng là không có lương tâm, Siren nhìn Mộ Thanh đang nắm chặt góc áo mình, dường như rất phụ thuộc vào hắn, bất giác cong khóe môi, nụ cười chợt thoáng qua.

Bất chợt, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, kéo bé con vào trong lòng mình ôm thật chặt, lần đầu tiên ngủ được ngon giấc.

Không lâu sau Mộ Thanh đã tỉnh dậy, cậu vì đói mà tỉnh, căn phòng trống rỗng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu rột rột, cả hai lập tức tỉnh dậy, thấy mình giống như một con bạch tuộc quấn lấy Siren, cậu vội vàng buông tay chân ra, đáng tiếc là không thành công, bởi vì Siren không cho phép.

Ngăn lại bé con không ngừng lộn xộn, lại lần nữa ôm cậu vào lòng, bàn tay to lớn vói vào trong vạt áo, sờ bụng bé con, nghiêm túc nói: "Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải ăn cơm đúng giờ, biết chưa!"

Mộ Thanh bị tay của hắn làm cho có chút ngứa ngáy, nghe được Siren nói, cậu xấu hổ vội vàng gật đầu: "Biết, biết rồi!" Sau đó lại đáng thương nói: "Mau lấy tay ra, ngứa quá, ha ha."

Siren nhìn bé con lúc này trông đặc biệt trẻ con, trong lòng không khỏi thở dài: Thật là ngây thơ!

Miễn cưỡng rời khỏi cái bụng ấm áp, Siren đột nhiên cảm thấy người yêu còn quá nhỏ cũng không tốt lắm, hắn cùng cậu tán tỉnh cậu lại cho rằng hắn đang chơi đùa với cậu, nhưng nhìn Mộ Thanh mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt của Siren cũng trở nên dịu dàng khiến ngay cả hắn cũng không thể tin được.

Đã từng cho rằng mình sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại, bị hàng ngàn người sỉ nhục, không có kết cục tốt đẹp, nhưng bây giờ, hắn lại nghĩ, cho dù cuộc đời của mình có kết thúc như thế nào thì ít nhất hắn cũng biết rằng mình không phải là một kẻ máu lạnh vô tình mà người ta hay nói, bởi vì, hiện tại hắn đã có người mình yêu.

Vuốt ve trái tim đang đập nhanh hơn một chút của mình, Siren nhẹ nhàng nở nụ cười, trong trẻo và tươi sáng, đập tan sương mù, Mộ Thanh trong vô thức nhìn đến ngây người, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ ơi, mau đến đây nhìn thiên sứ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau