Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 17

Trước Sau
Ron há miệng ra định nói, nhưng không thốt được thành lời. Thay vì lời nói thì cậu ợ một cái dễ sợ và một con ốc sên văng ra khỏi miệng, rơi luôn xuống đùi.

Tiêu Nhiên thở dài che trán liếc nhìn đám Slytherin đang gập người cười làm cả đám im bặt:

"Quay về, đừng để tôi thấy trò hề nào nữa!"

Cả đội Gryffindor vây quanh Ron. Cậu vẫn cứ tiếp tục phun ra mấy con ốc sên bự. Không ai có vẻ muốn đụng vào Ron. Harry nói với Hermione:

"Tụi mình đem bạn ấy đến nhà bác Hagrid đi, nhà bác ấy gần đây nhất."

Hermione dũng cảm gật đầu, rồi hai đứa đỡ hai cánh tay Ron kéo lên.

Thằng nhóc Colin đã từ trên khán đài chạy xuống, bây giờ chạy loăng quăng bên cạnh Harry và Hermione khi hai đứa dìu Ron ra khỏi sân banh.

" Có chuyện gì vậy anh Harry? Chuyện gì vậy? Anh Ron bị bịnh hả? Anh chữa trị cho ảnh được không? "

Ron lại bụm miệng, và một con ốc sên nữa lại nhảy ra.

"Oái, anh Harry, anh giữ cho anh ấy yên được không? "

Thằng nhóc bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó, giơ máy chụp hình lên bấm.

Harry nổi giận quát:

"Đi chỗ khác chơi, Colin!"

Hermione và Colin chưa từng thấy Harry giận như vậy, trong cậu đáng sợ đến nỗi giống như giây tiếp theo có thể rút đũa phép ra nguyền rủa tụi nó. Tiêu Nhiên vừa tầm chạy tới rút đũa phép ếm cho Ron 1 bùa chú làm dịu rồi nói:

"Đem Ron tới nhà Hagrid đi. Hiện tại cậu ấy không sao rồi!"

Chúng chỉ còn sáu bảy thước nữa là tới được nhà lão Hagrid thì cánh cửa căn chòi được mở ra. Nhưng không phải lão Hagrid bước ra. Chính là Gilderoy Lockhart mặc tấm áo chùng màu hoa cà nhạt nhất hôm nay đang sải những bước dài, đi ra.

Harry vội suỵt mấy bạn:

" Lẹ lên, trốn vô đây. "

Cậu kéo Ron sau một bụi cây gần đó, Hermione và Tiêu Nhiên nhún vai đành phải trốn theo, vẻ bất đắc dĩ.

Lockhart đang nói to với lão Hagrid:

"Chỉ là vấn đề đơn giản thôi nếu bác biết bác đang làm gì. Khi nào bác cần tôi giúp, bác biết tìm tôi ở đâu mà! Tôi sẽ cho bác mượn cuốn sách của tôi. Tôi thật là ngạc nhiên thấy bác không có một cuốn nào. Tôi sẽ ký tặng một cuốn vào tối nay và gởi cho bác. Thôi, chào nhé! "



Nói rồi Lockhart sải bước về phía lâu đài.

Harry đợi đến khi Lockhart đi khuất mắt mới kéo Ron ra khỏi bụi cây và đi tới cửa nhà lão Hagrid. Chúng khẩn cấp đập cửa.

Lão Hagrid xuất hiện tức thì, vẻ mặt cáu kỉnh hết sức. Nhưng khi nhận ra khách là ai, mặt lão liền sáng rỡ lên ngay:

" Đang thắc mắc không biết chừng nào tụi bay mới đến chơi... Vô đi, vô đi! Cứ tưởng là giáo sư Lockhart quay trở lại."

Harry và Hermione đỡ Ron qua ngưỡng cua vào căn chòi một gian của lão Hagrid. Bên trong có một cái giường khổng lồ chiếm một góc, còn góc kia là bếp lửa ấm áp đang cháy bập bùng, củi nổ reo lép bép. Vừa đỡ Ron ngồi xuống một cái ghế, Harry vừa giải thích sự cố bọn chúng gặp phải, nhưng trông lão Hagrid không có vẻ gì lo lắng về cái tai họa ói ra sên của Ron. Lão đặt một cái chậu đồng to trước mặt Ron để hứng ốc sên, vui vẻ nói:

"Ói ra thì tốt hơn nuốt vô. Cho chúng ra hết đi Ron."

Lão Hagrid lăng xăng trong chòi pha trà đãi khách. Con chó săn to đùng cua lão là con Fang lại nhỏ dãi cùng người Harry. Tiêu Nhiên theo phản xạ hơi né tránh 1 chút. Thực sự, bẩn...

Vừa gãi tai Fang, Harry vừa hỏi:

" Thầy Lockhart muốn gì ở bác vậy? "

Lão Hagrid lầu bầu:

" Khuyên bảo bác về chuyện trục xuất hà bá ra khỏi giếng."

Lão dọn con gà trống vị vặt lông một nửa ra khòi cái bàn mòn vẹt, để đặt lên đó một ấm trà, rồi nói tiếp:

"Làm như bác không biết! Lại còn nổ về một mụ thần báo tử nào đó mà ổng đã trục xuất. Nếu ba mớ chuyện đó mà đúng tới một chữ thì bác nuốt trọn cái ấm này. "

Harry nhìn lão Hagrid ngạc nhiên vì trước đây lão chưa bao giờ chỉ trích một giáo sư nào của trường Hogwarts. Nhưng thực sự, sau buổi học đó, công thêm 1 chút ảnh hưởng từ việc dạy học của Tiêu Nhiên, cả 3 vốn cũng chẳng còn hào hứng với Lockhart.

Hermione vẫn có chút bị ảnh hưởng ảo não 1 phen. Lão Harrid tiếp tục nói:

"Và bác nói là người duy nhất. Rất khó mà tìm được người nào chịu lãnh môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Người ta không thích dây dưa với cái thứ đó, các cháu hiểu không? Người ta bắt đầu tin là cái môn đó hãm tài xúi quẩy lắm. Cho đến nay chưa có ai làm công việc đó lâu cả. Bây giờ kể cho bác nghe coi. Ron rủa ai vậy?"

"Goyle!"-Ron nghiến răng nói.

Tiêu Nhiên lạnh nhạt bổ sung:

"Thằng nhóc đó nói Máu bùn..."

Hermione nhún vai:

"Thực sự cháu không hiểu từ đó lắm, nhưng chắc là thô tục vì mọi người đều giận dữ."



Ron lại ngóc đầu lên vừa thở vừa nói:

"Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra. "Mudblood" là "Máu Bùn", tiếng miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra – tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy. Có những phù thủy – như Goyle chẳng hạn – cứ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng. "

Ron ợ một cái nhỏ, phun ra một con ốc sên vô lòng bàn tay đang xòe ra. Cậu quăng con sên vô chậu rồi nói tiếp:

" Tôi muốn nói, tất cả chúng ta đều biết huyết thống không cứ phải đặc quyền cho ai hết. Coi bạn Neville kìa – bạn ấy mang dòng máu phù thủy thuần túy ấy, vậy mà dựng một cái vạc cũng dựng không xong nữa là. "

Lão Hagrid bổ sung với vẻ tự hào:

"Và những kẻ thuần chủng đó cũng đâu có chế được lời nguyền nào mà Hermione của chúng ta không làm được đâu? "

Câu nói của lão làm cho mặt Hermione ửng đỏ như gấc chín. Cô bé lí nhí nhìn Tiêu Nhiên đang thản nhiên nhấp 1 ngụm trà nói:

"Draco có thể..."

"Úc, quên mất!"-Lão Hagrid tỏ vẻ hối lỗi nhìn Tiêu Nhiên-"Ta không nhớ trò ở đây, mà thực ra phải nói, Draco có vẻ không giống thuần huyết lắm nhỉ? Tuy là Malfoy, nhưng ta chưa từng nghe mọi người phàn nàn rằng cháu kiêu ngạo."

Tiêu Nhiên nhướn mi nở nụ cười:

"Thì sao chứ? Chẳng lẽ lại nói:"Xin chào Harry Potter, mình tên là Draco Malfoy. Mình xuất thân từ gia đình thuần chủng, mình khinh thường con nhỏ Granger và cái đám người Máu bùn. Mình ghét nguyên cái nhà Gryffindor. Ba mẹ mình làm việc cho Voldemort, người đã giết cha mẹ bạn đó. Làm bạn với mình nha, Potter?" hử?"

Harry và Ron sờ mũi cười hắc hắc. Lão Hagrid có vẻ giật mình. Hermione thì tỏ vẻ nghi hoặc sờ cằm:

"Thực sự thì nên là như vậy..."

"À, Harry, nghe nói cháu phát ảnh có chữ kí hả?"

Lão Hagrid nháy mắt hỏi. Harry tức giận vặn muốn trẹo quai hàm, cho hai hàm răng tách ra. Cậu nóng nảy nói:

" Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả. Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền... "

Hermione và Tiêu nhiên ăn ý liếc nhìn nhau rồi đồng thời đứng lên, bỏ mặc Ron vẫn còn nôn ra mấy con sên và Harry đa tức tối phân trần với lão Hagrid vụ ảnh chụp với chữ kí, chạy về thư viện.

Buổi tối hôm đó, Ron phải đi trực phòng truyền thống, Harry thì gặp phải rắc rối nho nhỏ với Lockhart, Hermione thì theo Tiêu Nhiên tới phòng bùa chú thực tập bùa Expelliarmus. Suốt buổi, vì chưa lần nào khiến cây đũa phép của Tiêu Nhiên rời khỏi tay mà ủ rũ đến bực tức.

Hermione rời khỏi phòng Tiêu Nhiên thu dọn mọi tứ chuẩn bị dời đi thì nghe thấy tiếng Basilick hầm hừ trong đường ống:

/ Lại đây... lại gần tao... cho tao xé xác mày... cho tao băm vằm mày... cho tao giết mày./

==, quả thực không để cho người ta yên mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau