Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 39

Trước Sau
"Xoẹt.....Kengggg!"

Tiếng vảy rắn chắc va chạm với lưỡi kiếm sắc bén lóe ra từng tia lửa đỏ rực rỡ. Tiêu Nhiên ném mạnh hỏa cầu về phía Ám long rồi mượn lực nhảy ra xa. Vết thương trên eo vì động tác quá mạnh mà lại 1 lần nữa nứt toác ra. Máu tươi chảy ra làm ướt sũng áo sơ mi đen làm nó càng thêm thẫm màu. 

Mùi máu tanh ngọt lan truyền trong không khí kích thích ham muốn chiến đầu cùng khát vọng hủy diệt trong Sibyad. Nhưng thay vì hung hăng thêm 1 kích nữa kết thúc nhân loại nhỏ bé trước mắt, Sibyad chần chừ.

Qua chiến đấu, Sibyad biết rằng nó không thể kết thúc nhân loại đó. Y rất mạnh mẽ, khôn ngoan. Từng đòn tấn công vô cùng hiểm hóc, ra tay là đoạt mạng. Từng đạo vết thương nhuốm đỏ lớp vảy xám của nó chứng minh điều đó. Ngay cả Ma tộc khát máu nhất, Sibyad tin tưởng, trước nhân loại này, mức độ tàn nhẫn của chúng chỉ đáng xách dép cho y!

Hơn nữa... 

Sibyad cảnh giác nhìn nhân loại trước mắt.

 Y, thực sự là nhân loại hay sao?

Mỗi lần nó ra 1 đòn, mà chắc chắn cho dù là 1 con rồng thực thụ cũng sẽ chết, y lại được bao bọc bởi 1 loại ánh sáng bạch kim lạ kì rồi vết thương nhanh chóng liền lại. Cho dù không phải hoàn toàn liền lại mà chỉ là mất đi mức nguy hiểm đến tính mạng, trận chiến này, nó định sẵn thua!

"Grào!"

Gầm lên 1 tiếng không cam lòng, Sibyad thúc dục toàn bộ lực lượng rồi lao tới. Cho dù không giết được y, chí ít nó cũng phải liều mạng lấy lại sợi lông vũ của Judy về!

Chết tiệt!

Tiêu Nhiên nhìn màu sắc đỏ như máu bao lấy Sibyad thầm rủa 1 tiếng. Y dĩ nhiên biết đó là thế nào. Cuồng hóa, hại địch 1 ngàn hại mình tám trăm. Không chỉ tốc độ, sức mạnh hay ma pháp đều được tăng mạnh. Duy nhất giảm đi, là phòng ngự.

Nhưng với khả năng của y hiện tại, không thể lại gần công kích Sibyad, cổ văn tự và ma lực không thương tổn được bao nhiêu. Mà hiện tại, y không có đũa phép!

"Rầm!"

Đuôi rồng như chiếc chùy sắt nặng cả vài tần nện mạnh xuống đất, Tiêu Nhiên thoát ra từ đám bụi mịt mù nhanh chóng ẩn nấp. Mất máu nhiều khiến y choáng váng, tầm nhìn cũng mơ hồ lên. Bạch kim đế lực bị phong ấn chỉ ngăn cách y với cái chết, chỉ có thể đẩy nhanh quá trình tự tái tạo của tế bào chứ không thể giúp y hồi lại lượng máu đã mất nhiều như vậy. Nó chỉ ngăn y khỏi cái chết, chứ không ngăn y bất tỉnh vì mất máu!

Bất quá...



Tiêu Nhiên nhìn bạch kim sắc bao lấy mình nhè nhẹ híp lại đôi mắt. Bảo hộ xuất hiện càng nhiều, y cảm thấy thứ gì đó trong mình giống như được nới lỏng xiềng xích mau chóng muốn thoát ra ngoài.

"Chiến thần bảo hộ!"

Lồng bảo hộ màu trắng nhạt bao lấy Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên ước lượng số ma lực còn dùng được trong cơ thể mình cùng với sức lực của Sibyad 1 chút rồi nhắm mắt.

Y có khoảng 1 phút trước khi ma lực tiêu hao quá giới hạn cho phép. Nếu như không thành công, Tiêu Nhiên có thể khẳng  định, cho dù có bạch kim đế bảo hộ, trận chiến hôm nay cũng muốn nửa cái mạng của y.

Chìm sâu vào trong suy nghĩ, Tiêu Nhiên vận dụng tinh thần lực tra xét 1 lượt trên linh hồn mình. Phong ấn của Bạch kim đế chi lực hóa ra không phải ở trên cơ thể của y, mà ở linh hồn của y. Linh hồn của y bị phong ấn, Tiêu Nhiên đã sớm biết. 

Y vốn không để tâm, bị thương thì cũng bị thương đi. Không phải y chưa từng bị thương qua. Nhưng mà...

Khuôn mặt cùng đôi mắt huyết sắc ẩn chứa mong chờ xoẹt qua tâm trí y, Tiêu Nhiên mở ra đôi mắt đã hoàn toàn chuyển sang màu hổ phách. Có người còn đang chờ y...

"Bạch kim đế, phong ấn tầng thứ 2, mở!"

Gió nổi lên mảnh mẽ khiến Sibyad và Javis đang nhìn trận đấu bị đẩy lui. Gió cũng cuốn bay lên mái tóc dài của Tiêu Nhiên, không biết có phải do bạch kim đế lực trên tay y hay không, mái tóc của y cũng thấp thoáng qua vài tia bạch kim nhàn nhạt.

Hổ phách đồng mâu, bạch kim phát, đẹp đến nỗi có thể cướp đoạt hô hấp của bất cứ sinh vật nào.

"Sao? Còn muốn thử nữa không?"

Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nâng cằm nhìn Sibyad nhếch môi hỏi, hoàn toàn không để ý đến giọng nói của y hiện giờ có gì khác. Nó lạnh, kiêu căng giống như toàn bộ sinh linh trên thế giới này đều hèn mọn hơn y. 

Tiêu Nhiên cũng rất nhanh nhận ra có điều không đúng, y đè ép sự kiêu ngạo phách lối nảy sinh trong lòng rồ vận chuyển Bế quan bí thuật. Bế quan bí thuật giông như 1 xô nước lạnh đóng băng những cảm xúc và suy nghĩ không cần thiết, sau đó chúng bị Tiêu Nhiên phá ta không để lại 1 hạt bụi.

Thu lại sự kiêu ngạo nhất thời, nhưng ma trận do bạch kim đế lực tạo thành thì không dễ thu như vậy.  Từng văn tự trong ma trận chốc chốc lại dịch chuyển như tự mình muốn đạt tới công phá mạnh nhất. 

Sibyad gầm gừ nhìn ma trận khổng lồ đang nhắm vào nó trước mắt. Uy hiếp rõ ràng, nhưng nó không muốn từ bỏ sợi lông vũ của Judy.



Hai bên giằng co hồi lâu, đến khi Tiêu Nhiên bắt đầu có ý định dùng ma trận oanh tạch chốn này thì sợi lông vũ của Hắc phượng hoàng đột ngột phát sáng. Ánh sáng mạc dù yếu ớt, nhưng lại khiến Sibyad quay đầu bỏ đi:

"Hắn chấp nhận ngươi, ta cũng không có lí do để níu lại."

Ám long quay đầu bỏ đi, Tiêu Nhiên cũng không còn lí do để giữ trận pháp lại nữa. Tiêu Nhiên phất phất tay định để bạch kim đế lực quay lại cơ thể, nhưng Javis ở 1 bên đã sớm thèm muốn thứ năng lượng mạnh mẽ đó thì làm sao có thể để y như ý nguyện? Nó há rộng miệng đến 3 thước, ra sức hút lấy năng lượng của bạch kim đế lực.

Cảm nhận sức mạnh bị thôn phệ nhanh chóng khiến Tiêu Nhiên nhíu mi, một lần nữa đánh giá lại bán phượng trước mắt. 

Thôn phệ...Thao thiết?

  Thao Thiết, một loài vật xuất hiện trong thần thoại phương Đông, là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời đại Hồng Hoàng, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn. 

 Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô. Thế nhưng, Tiêu Nhiên lại chưa từng được biết Thao Thiết cũng có khả năng cắn nuốt cả Hắc phượng hoàng.

Nhìn Thao Thiết đang ra sức cắn nuốt bạch kim lực trước mắt, Tiêu Nhiên đột nhiên muốn cười. Không ai nói cho nó biết, có những thứ có thể ăn, có những thứ không nên ăn. Đồng dạng, có thứ nó có thể thôn phệ, cũng có thứ, có thể thôn phệ lại nó.

So bì khả năng thôn phệ với bạch kim đế? Qủa thực không muốn chết cũng chính là đi tìm chết!

Thế gian vạn vật, Thập nhị Thuần huyết đứng đầu, Bạch kim đế lại là kẻ mạnh nhất. Năng lực mạnh nhất của bạch kim lực, không phải là không gian hay thời gian, mà là thôn phệ.

 Thôn phệ năng lực, thôn phệ huyết mạch, thôn phệ sức mạnh. Đó, là bạch kim đế.

Ngươi hỏi vì sao thế giới đồng ý để kẻ nghịch thiên như thế xuất hiện? 

<Vũ đại:*tỏ vẻ* Lão nương thích thì đồng ý thôi! Trời đất bao la, trong tiểu thuyết của lão nương lão nương lớn nhất!╰( ̄▽ ̄)╭ >

Một thế giới cho dù non nớt đến đâu cũng sẽ không để cho 1 kẻ toàn vẹn hoàn hỏa xuất hiện. 

Huyết tộc có thể bất tự nhưng sẽ bị ánh nắng tiêu diệt. Ma tộc có sức mạnh vượt trội nhưng lại kị quang minh. Thần tộc có quang minh nhưng lại dễ bị mê hoặc. Nhân loại không ngừng tiến tới, thông minh tìm tòi khai phá nhưng số mệnh ngắn ngủi. 

Còn Thập nhị Thuần huyết? Muốn có dung mạo có dung mạo, muốn có tiền có tiền, muốn có quyền có quyền, muốn có sức mạnh có sức mạnh. Nhưng, vì rằng buộc trực tiếp với  thế giới, họ lại không thể hiểu thể nào là tình cảm. Khi hiểu rồi, tình cảm đó sẽ là thứ không còn hoàn hảo của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau