Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 51

Trước
Thân thế của mình, Tiêu Nhiên không cho là nó đơn giản. Hay chính xác hơn, bất cứ kẻ nào bị tia lazer bắn thành cái sàng mà vài phút sau vẫn có thể lắc lư đi khắp nơi thân thế sẽ đơn giản...Ngươi tin sao? Ngu cũng không tin!

Ái Cách Lạp...

Đó là điều duy nhất y biết về bản thân mình. Nhưng dòng họ Ái Cách Lạp lại chưa một lần xuất hiện trong lịch sử tinh tế thậm chí là xa hơn. Tiêu Nhiên luôn luôn muốn biết bản thân mình là ai, vì sao lại trống rỗng xuất hiện tại tinh tế.

 Thay đổi một cái tên đối với y mà nói cũng chẳng có nhiều ý nghĩa gì, dù mang lên bất kì cái tên nào, Tiêu Nhiên vẫn biết đâu mới là bản thân mình. Y sẽ không bị mê thất chỉ vì một cái tên hay bất cứ người nào khác, nhưng y không muốn bản thân mình sẽ là mối nguy hiểm cho những người xung quanh. Họ rất quan trọng đối với y.

Mất trí nhớ mà nói đối với Tiêu Nhiên mà nói là một điều rất nguy hiểm bởi vì bản thân y đã là một mối nguy hiểm đối với những người xung quanh. Tiêu Nhiên sẽ không cho phép bản thân mình mất đi dù chỉ là một giây kí ức. Nhanh chóng tìm lại kí ức mới là điều nên làm nhất bây giờ...

Nhưng...Khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, y lại một chút cũng không muốn rời bỏ cậu. Một chút cũng không muốn.

Tiêu Nhiên không phải chưa từng được người chăm sóc tận tình qua, không phải chưa từng được người thực sự lo lắng qua nhưng y thực sự hưởng thụ chăm sóc của thiếu niên trước mắt. Thậm chí y còn có cảm giác, nếu là ở cùng người này, thì có thể sẽ là vĩnh viễn.

Người này là đặc biệt, vậy tại sao lại đặc biệt?

Tiêu Nhiên không biết, nhưng y sẽ không quan tâm về điều đó...

"Đùng!"

"Đùng!"

Trên màn đêm đen, pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, đủ loại màu sắc. Những vụn nhỏ từ trên trời rơi xuống,  như những ngôi sao băng. Đẹp đẽ, mỹ lệ nhưng lại ngắn ngủi như thế...

Năm mới đã đến, phủ lên Paris một màu sắc đầm ấm đầy hào hứng. Xen lẫn vào với tiếng pháo hoa rộn ràng, những nhân ngư đang cất tiếng hát chúc phúc, cầu nguyện cho một năm mới vui vẻ bình yên cho giới pháp thuật.

Tiêu Nhiên ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài, cả người được bao trùm trong hơi thở ấm áp, bên tai vang lên tiếng cười khẽ, có chút trầm thấp du dương:

"Will, năm mới vui vẻ."



"Đây là lần đầu tiên chúng ta được đón năm mới cùng nhau..."

"Ta muốn lần sau, lần sau nữa cũng được cùng ngươi vượt qua thời khắc này..."

"Ta thích ngươi, thực sự rất thích..."

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau..."

"Được không?"

Trong thoáng chốc, Tiêu Nhiên thực sự muốn thời gian dừng lại ngay thời khắc này. Đây chính là lúc y cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Trong lòng cảm thấy ấm áp tràn trề. Trái tim đập nhanh đến nỗi cảm giác như sắp nổ tung ra.

Nhưng mà, làm sao đây? 

Y căn bản không thuộc về thế giới này.

Y không biết đây là đâu, liệu có cùng một thế giới với y hay không? Y không biết đây là khoảng thời gian nào, liệu có thể quay trở lại hay không?

Trong tiềm thức, y nhận thấy kí ức bị mất đi sẽ cho y biết rõ mọi thứ. Nhưng đồng thời, y cũng cảm thấy nó sẽ cho y biết thêm điều gì đó y không muốn biết.

Có thể là cách quay trở lại Tinh tế, cũng có thể là chân tướng của thế giới này. Nó có thể ảnh hưởng rất lớn với y, cũng có thể ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người xung quanh.

Thứ lỗi cho ta.

Tiêu Nhiên mỉm cười.

Ta thực sự rất ích kỉ.



"Ân."-Y nói.

Nha, ta hiểu rồi.

Ngón tay đan vào nhau, đôi mắt màu nâu nhạt dần chuyển sang hổ phách, sáng rực rỡ đầy ma mị.

Y thích người này.

Thích, thì sẽ không bao giờ buông tay.

Tom Riddle thực sự cảm thấy mình vô sỉ hết mức, nhân dịp người ta mất đi kí ức mà lừa gạt. Nhưng cậu sắp thực sự chịu không nổi nữa rồi. Cậu muốn đem người này nhốt lại, để cho một mình mình thấy. Muốn đem y khóa lại, bẻ gãy chân, để y không thể chạy đi đâu khác.

Will thực sự rất đẹp, cũng rất mạnh mẽ. Cho dù bị mất trí nhớ, y vẫn có thể dựa vào bản năng của mình để đánh bạn Examius, thậm chí còn vô sự tự thông sử dụng vô trượng vô thanh chú. Liếc nhìn sợi ruy băng màu đen đang cột trên ngón tay, Tom Riddle nhíu mày. 

Cậu thực sự phải mạnh hơn nữa...

Bàn tay bị cầm lấy, những ngón tay đan vào nhau, giống như sẽ không bao giờ tách ra. Không biết có phải là do ánh sáng bên ngoài hay không, Tom Riddle thấy đôi mắt kia chuyển sang màu hổ phách, tràn đầy ôn nhu.

"Ân."-Y nói.

Tom Riddle sững người, lăng lăng nhìn Tiêu Nhiên. Will đáp lại cậu? Will thực sự đáp lại cậu! Hạnh phúc như đang vỡ òa trong lồng ngực, Tom Riddle ôm lấy Tiêu Nhiên, lấy một loại gần như thành kính tôn thờ hôn lên trán y.

Nếu đây là mơ, cậu tình nguyện không bao giờ tỉnh lại.

Nếu đây chỉ là nói dối, cậu nguyện đắm chìm trong dối trá ngọt ngào này không bao giờ cần thoát ra.

Merlin a, cảm tạ người đã đem y đến nơi này.

Một lần thôi, chỉ duy nhất lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước