Chương 31
Cơ thể còn chưa được lau khô, Chu Giai đã mặc luôn quần áo lên. Lúc khom lưng có tác động đến miệng huyệt sưng đỏ phía sau, nhìn cái giường lộn xộn bừa bãi, nghĩ đến mọi chuyện vừa xảy ra trên đó, hốc mắt cậu nóng lên nhanh chóng.
Cậu cố gắng mở to mắt ra để nước mắt không rơi xuống, Chu Giai không mặc áo khoác, xách balo trong tay rồi quay người bỏ đi, gần như là chạy, chịu đựng cơ thể đang khó chịu, cắn răng ra khỏi phòng ngủ của Hà Dã, chân trần đi xuống tầng.
Hà Dã nghe động tĩnh bên ngoài phòng tắm, mở mắt ngửa cổ đứng dưới dòng nước nóng, nước chảy vào mắt khiến cả mắt lẫn tim hắn đều đau.
Kiềm chế chịu đựng…Tự hành hạ bản thân…
Đột nhiên Hà Dã cảm thấy không thở được, hắn giơ tay lên giữ lấy cổ mình, há miệng vẫn không thể đỡ hơn. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, cứ lần lượt màn này đến màn khác, cuối cùng dừng lại ở gương mặt đầy tổn thương và bi phẫn của Chu Giai khi đẩy hắn ra, không chuyển cảnh nữa.
Hà Dã nắm chặt tay nện lên tường, hắn không đoái hoài đến vòi nước đã đóng chưa, vẻ mặt hốt hoảng, xoay người vội vàng mở chốt cửa phòng tắm.
Chu Giai dù chịu đựng đến mấy, đến khi chân trần sống chết phi xuống tầng vẫn không thể nhịn được mà rơi nước mắt.
Cậu vừa tủi thân vừa khổ sở, cảm thấy bản thân thật hèn hạ. Uổng công dâng đến cửa để cho Hà Dã làm, bây giờ lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Bây giờ phải làm gì? Rốt cuộc tại sao phải làm đến như vậy? Hà Dã hắn dựa vào cái gì mà khiến Chu Giai cậu phải nuốt lấy sự uất ức thế này?
Nếu không có ý định tốt với cậu, vậy đừng nói những lời muốn làm khiến cậu phải mong đợi đến thế chứ?
“ĐM…”
Chu Giai lau nước mắt, vừa khóc vừa bật cười.
Là cậu ngu ngốc, là cậu hiểu sai, Hà Dã muốn làm cậu, muốn chơi cậu, không phải muốn ở bên cậu, chỉ là đùa giỡn mà thôi!
Cậu đủ ngu xuẩn đủ đần độn mới dâng mình tới tận cửa để Hà Dã đùa giỡn, để cho hắn khinh thường bắt nạt mình!
“Fuck…Khốn kiếp…”
Chu Giai phát cáu đập đôi giày chưa đi xuống mặt đất, cậu không nhặt giày, cầm áo khoác trong tay, đứng lên đi mở cửa.
Hà Dã sợ người đã đi xa, chỉ mặc một cái quần chạy xuống cầu thang, kết quả đến khúc quanh cầu thang đã nhìn thấy Chu Giai đang đứng ở huyền quan nhà hắn, cứ tần ngần đối mặt với cánh cửa.
Hơi thở bị tắc nghẽn cuối cùng cũng thông, bả vai cương cứng của Hà Dã hạ xuống, hắn nhìn chằm chằm Chu Giai đang quay lưng về phía hắn, từng bước từng bước đi xuống, cũng may hắn đã sửa xong cánh cửa sắt bị phá hỏng kia mới khiến Chu Giai vào mà không ra được.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Giai giống như con mèo xù lông, cậu vứt áo và balo xuống đất, dùng hai tay nắm chốt cửa kéo ra sau nhưng mãi vẫn không mở được, trái lại còn khiến tay mình đỏ lên đau đớn, vừa tức vừa gấp.
Tiếng bước chân đã dừng ở sau lưng, Chu Giai từ bỏ đấu tranh, giơ tay lên lau mắt mình. Cậu xoay người nhìn thẳng Hà Dã, né tránh chỉ ra cửa, cáu bẳn nói: “Phá tung cái cửa nhà cậu đi, mở ra cho tôi nhanh lên.”
Hà Dã nhìn đôi mắt hồng hồng, nghe thấy giọng nói xen lẫn âm mũi, cũng biết cậu vừa khóc.
Tại sao Chu Giai lại khóc?
Hà Dã cũng biết hiểu, nhưng hắn tình nguyện không hiểu, tình nguyện bản thân không cần hiểu một chút nào.
Hà Dã thở ra, tiến lên một bước nhấc chân đá cánh cửa sắt, hai tay nắm chốt cửa dùng sức nhấc cửa lên.
Chu Giai nhìn cánh cửa kia mở ra theo cử động ung dung của Hà Dã, cậu ngây người. Đến khi cửa mở ra một khe lớn, cậu cúi người nhặt từng vật trên đất lên, đi thật. Nhưng cậu vừa giơ tay lên, còn chưa với được tới cánh cửa, Hà Dã lại đẩy mạnh một cái, cửa lại đóng vào.
Hà Dã không chỉ đóng cửa lại mà còn hạ khóa xuống.
Chu Giai nhìn Hà Dã như vậy lại kích động, cậu đẩy hắn ra muốn tự mở cửa. Nhưng Hà Dã túm tay cậu lại, cậu nhanh chóng giãy giụa, dưới chân đá, ngoài miệng chửi.
Cậu hỏi có phải Hà Dã bị bệnh không? Cậu phải đi, Hà Dã đuổi cậu đi, bây giờ hắn lại đang làm gì vậy?
Cảm xúc của Chu Giai dần mất kiểm soát, nước mắt cũng trào ra, cậu mắng Hà Dã rồi cũng tự chửi mình, cơ thể không thoải mái, trong lòng càng không dễ chịu.
“Tôi quá ti tiện, sao tôi lại cứ ti tiện như vậy chứ? Tại sao tôi phải như vậy?”
“Hà Dã có phải cậu bị bệnh rồi không? Ngay cả khi cậu bị điên, mẹ nó chứ cậu cũng nên giống người bình thường một tí đi chứ?”
“Cậu là rắn sao? Cậu là Tiểu Hắc Tử sao? Ngay cả một chút tình cảm cậu cũng không có sao?
“Con mẹ nó tại sao tôi phải thích cậu?”
“Tôi điên rồi mới thích cậu!”
“Tôi…A!”
Nhìn Chu Giai không thoải mái gì mới chịu phát tiết ra như vậy, nghe được hai chữ “thích cậu” được thống khổ nói ra từ miệng Chu Giai, Hà Dã tê dại. Hắn nhếch khóe miệng lên bật cười, giơ năm ngón tay vuốt tóc Chu Giai giữ cậu lại, không để cậu quay đầu ra đằng sau nữa.
Hắn há miệng, cắn lên yết hầu ở cổ họng cậu. Đến khi Chu Giai đau kêu thành tiếng, hắn lại nhả ra, ngẩng đầu lên chặn môi cậu bằng môi mình. Đầu lưỡi xông vào, chui tọt vào trong khoang miệng rồi lập tức lui ra ngoài, liếm qua cái lưỡi bên trong rồi sau đó ngậm môi mút lấy.
Chu Giai mở đôi mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt sắc lạnh ngập tràn sự tàn nhẫn trước mắt, nức nở thu hồi sự chống cự. Nước mắt rơi xuống bờ môi đang bị Hà Dã ngấu nghiến, cậu di chuyển đầu lưỡi nóng ran đáp trả Hà Dã.
Hà Dã thả lòng bàn tay đang vò tóc Chu Giai, lần mò xuống eo cậu, thân thể hắn dính sát lên người cậu, hắn đẩy người cậu dựa lên cửa, càng hôn sâu hơn.
Không có kỹ xảo hôn vẫn có thể khiến người ta rơi vào bẫy tình.
Nước mắt Chu Giai không chảy nữa, hơi thở dần dồn dập. Cậu nắm chặt tay, khoác cánh tay lên eo Hà Dã, muốn ôm hắn.
Cũng không chờ Chu Giai ôm Hà Dã, hắn đã dừng nụ hôn lại.
Hà Dã lau sạch sợi tơ nước bọt dính trên cằm Chu Giai. Hắn nhìn vào mắt cậu, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng nhưng lập tức giấu đi.
“Đừng thích tôi.” Hà Dã hôn Chu Giai, còn nói: “Không được thích tôi, không đáng.”
Chu Giai nhìn hắn, bị hắn hôn, nghe hắn nói, cả người tỉnh mộng đau đớn, giọng nói nghẹn ngào run rẩy như sắp sụp đổ: “Muộn rồi…Cậu như vậy…Tôi làm sao có thể…” Lấy lại tình cảm của mình đây?
Hà Dã, cậu nói cho tôi biết, dạy tôi đi, phải làm thế nào mới có thể không thích cậu nữa?
Làm sao mới có thể giống cậu, thích cũng có thể vờ như không thích?
Hà Dã nhìn Chu Giai, dần dần lùi lại cách xa cậu. Hắn giống như không có chuyện gì, nhặt đồ đạc của Chu Giai ném xuống lên, nhét vào tay cậu.
Chu Giai cứ duy trì tư thế được hắn ôm, không nhúc nhích.
Hà Dã nhìn cậu, dời ánh mắt đi, nói: “Chưa đầy ba tiếng nữa là trời sáng, lúc đó tôi sẽ đưa cậu về.”
Chu Giai động đậy chân, Hà Dã còn nói: “Sau này cậu đừng chọc tôi nữa, tôi cũng sẽ không giữ cậu lại, cứ như vậy đi.”
Hà Dã cảm thấy, trò chơi này đến tột cùng cũng nên kết thúc.
Hắn và Chu Giai, không thể.
Cậu cố gắng mở to mắt ra để nước mắt không rơi xuống, Chu Giai không mặc áo khoác, xách balo trong tay rồi quay người bỏ đi, gần như là chạy, chịu đựng cơ thể đang khó chịu, cắn răng ra khỏi phòng ngủ của Hà Dã, chân trần đi xuống tầng.
Hà Dã nghe động tĩnh bên ngoài phòng tắm, mở mắt ngửa cổ đứng dưới dòng nước nóng, nước chảy vào mắt khiến cả mắt lẫn tim hắn đều đau.
Kiềm chế chịu đựng…Tự hành hạ bản thân…
Đột nhiên Hà Dã cảm thấy không thở được, hắn giơ tay lên giữ lấy cổ mình, há miệng vẫn không thể đỡ hơn. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, cứ lần lượt màn này đến màn khác, cuối cùng dừng lại ở gương mặt đầy tổn thương và bi phẫn của Chu Giai khi đẩy hắn ra, không chuyển cảnh nữa.
Hà Dã nắm chặt tay nện lên tường, hắn không đoái hoài đến vòi nước đã đóng chưa, vẻ mặt hốt hoảng, xoay người vội vàng mở chốt cửa phòng tắm.
Chu Giai dù chịu đựng đến mấy, đến khi chân trần sống chết phi xuống tầng vẫn không thể nhịn được mà rơi nước mắt.
Cậu vừa tủi thân vừa khổ sở, cảm thấy bản thân thật hèn hạ. Uổng công dâng đến cửa để cho Hà Dã làm, bây giờ lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Bây giờ phải làm gì? Rốt cuộc tại sao phải làm đến như vậy? Hà Dã hắn dựa vào cái gì mà khiến Chu Giai cậu phải nuốt lấy sự uất ức thế này?
Nếu không có ý định tốt với cậu, vậy đừng nói những lời muốn làm khiến cậu phải mong đợi đến thế chứ?
“ĐM…”
Chu Giai lau nước mắt, vừa khóc vừa bật cười.
Là cậu ngu ngốc, là cậu hiểu sai, Hà Dã muốn làm cậu, muốn chơi cậu, không phải muốn ở bên cậu, chỉ là đùa giỡn mà thôi!
Cậu đủ ngu xuẩn đủ đần độn mới dâng mình tới tận cửa để Hà Dã đùa giỡn, để cho hắn khinh thường bắt nạt mình!
“Fuck…Khốn kiếp…”
Chu Giai phát cáu đập đôi giày chưa đi xuống mặt đất, cậu không nhặt giày, cầm áo khoác trong tay, đứng lên đi mở cửa.
Hà Dã sợ người đã đi xa, chỉ mặc một cái quần chạy xuống cầu thang, kết quả đến khúc quanh cầu thang đã nhìn thấy Chu Giai đang đứng ở huyền quan nhà hắn, cứ tần ngần đối mặt với cánh cửa.
Hơi thở bị tắc nghẽn cuối cùng cũng thông, bả vai cương cứng của Hà Dã hạ xuống, hắn nhìn chằm chằm Chu Giai đang quay lưng về phía hắn, từng bước từng bước đi xuống, cũng may hắn đã sửa xong cánh cửa sắt bị phá hỏng kia mới khiến Chu Giai vào mà không ra được.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Giai giống như con mèo xù lông, cậu vứt áo và balo xuống đất, dùng hai tay nắm chốt cửa kéo ra sau nhưng mãi vẫn không mở được, trái lại còn khiến tay mình đỏ lên đau đớn, vừa tức vừa gấp.
Tiếng bước chân đã dừng ở sau lưng, Chu Giai từ bỏ đấu tranh, giơ tay lên lau mắt mình. Cậu xoay người nhìn thẳng Hà Dã, né tránh chỉ ra cửa, cáu bẳn nói: “Phá tung cái cửa nhà cậu đi, mở ra cho tôi nhanh lên.”
Hà Dã nhìn đôi mắt hồng hồng, nghe thấy giọng nói xen lẫn âm mũi, cũng biết cậu vừa khóc.
Tại sao Chu Giai lại khóc?
Hà Dã cũng biết hiểu, nhưng hắn tình nguyện không hiểu, tình nguyện bản thân không cần hiểu một chút nào.
Hà Dã thở ra, tiến lên một bước nhấc chân đá cánh cửa sắt, hai tay nắm chốt cửa dùng sức nhấc cửa lên.
Chu Giai nhìn cánh cửa kia mở ra theo cử động ung dung của Hà Dã, cậu ngây người. Đến khi cửa mở ra một khe lớn, cậu cúi người nhặt từng vật trên đất lên, đi thật. Nhưng cậu vừa giơ tay lên, còn chưa với được tới cánh cửa, Hà Dã lại đẩy mạnh một cái, cửa lại đóng vào.
Hà Dã không chỉ đóng cửa lại mà còn hạ khóa xuống.
Chu Giai nhìn Hà Dã như vậy lại kích động, cậu đẩy hắn ra muốn tự mở cửa. Nhưng Hà Dã túm tay cậu lại, cậu nhanh chóng giãy giụa, dưới chân đá, ngoài miệng chửi.
Cậu hỏi có phải Hà Dã bị bệnh không? Cậu phải đi, Hà Dã đuổi cậu đi, bây giờ hắn lại đang làm gì vậy?
Cảm xúc của Chu Giai dần mất kiểm soát, nước mắt cũng trào ra, cậu mắng Hà Dã rồi cũng tự chửi mình, cơ thể không thoải mái, trong lòng càng không dễ chịu.
“Tôi quá ti tiện, sao tôi lại cứ ti tiện như vậy chứ? Tại sao tôi phải như vậy?”
“Hà Dã có phải cậu bị bệnh rồi không? Ngay cả khi cậu bị điên, mẹ nó chứ cậu cũng nên giống người bình thường một tí đi chứ?”
“Cậu là rắn sao? Cậu là Tiểu Hắc Tử sao? Ngay cả một chút tình cảm cậu cũng không có sao?
“Con mẹ nó tại sao tôi phải thích cậu?”
“Tôi điên rồi mới thích cậu!”
“Tôi…A!”
Nhìn Chu Giai không thoải mái gì mới chịu phát tiết ra như vậy, nghe được hai chữ “thích cậu” được thống khổ nói ra từ miệng Chu Giai, Hà Dã tê dại. Hắn nhếch khóe miệng lên bật cười, giơ năm ngón tay vuốt tóc Chu Giai giữ cậu lại, không để cậu quay đầu ra đằng sau nữa.
Hắn há miệng, cắn lên yết hầu ở cổ họng cậu. Đến khi Chu Giai đau kêu thành tiếng, hắn lại nhả ra, ngẩng đầu lên chặn môi cậu bằng môi mình. Đầu lưỡi xông vào, chui tọt vào trong khoang miệng rồi lập tức lui ra ngoài, liếm qua cái lưỡi bên trong rồi sau đó ngậm môi mút lấy.
Chu Giai mở đôi mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt sắc lạnh ngập tràn sự tàn nhẫn trước mắt, nức nở thu hồi sự chống cự. Nước mắt rơi xuống bờ môi đang bị Hà Dã ngấu nghiến, cậu di chuyển đầu lưỡi nóng ran đáp trả Hà Dã.
Hà Dã thả lòng bàn tay đang vò tóc Chu Giai, lần mò xuống eo cậu, thân thể hắn dính sát lên người cậu, hắn đẩy người cậu dựa lên cửa, càng hôn sâu hơn.
Không có kỹ xảo hôn vẫn có thể khiến người ta rơi vào bẫy tình.
Nước mắt Chu Giai không chảy nữa, hơi thở dần dồn dập. Cậu nắm chặt tay, khoác cánh tay lên eo Hà Dã, muốn ôm hắn.
Cũng không chờ Chu Giai ôm Hà Dã, hắn đã dừng nụ hôn lại.
Hà Dã lau sạch sợi tơ nước bọt dính trên cằm Chu Giai. Hắn nhìn vào mắt cậu, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng nhưng lập tức giấu đi.
“Đừng thích tôi.” Hà Dã hôn Chu Giai, còn nói: “Không được thích tôi, không đáng.”
Chu Giai nhìn hắn, bị hắn hôn, nghe hắn nói, cả người tỉnh mộng đau đớn, giọng nói nghẹn ngào run rẩy như sắp sụp đổ: “Muộn rồi…Cậu như vậy…Tôi làm sao có thể…” Lấy lại tình cảm của mình đây?
Hà Dã, cậu nói cho tôi biết, dạy tôi đi, phải làm thế nào mới có thể không thích cậu nữa?
Làm sao mới có thể giống cậu, thích cũng có thể vờ như không thích?
Hà Dã nhìn Chu Giai, dần dần lùi lại cách xa cậu. Hắn giống như không có chuyện gì, nhặt đồ đạc của Chu Giai ném xuống lên, nhét vào tay cậu.
Chu Giai cứ duy trì tư thế được hắn ôm, không nhúc nhích.
Hà Dã nhìn cậu, dời ánh mắt đi, nói: “Chưa đầy ba tiếng nữa là trời sáng, lúc đó tôi sẽ đưa cậu về.”
Chu Giai động đậy chân, Hà Dã còn nói: “Sau này cậu đừng chọc tôi nữa, tôi cũng sẽ không giữ cậu lại, cứ như vậy đi.”
Hà Dã cảm thấy, trò chơi này đến tột cùng cũng nên kết thúc.
Hắn và Chu Giai, không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất