Âm Dương Nhãn

Chương 63: Ký hiệu trận văn

Trước Sau
[Cáo] phần thưởng minigame 18.12

******

Tô Dập cần thận phân biệt từng con chữ, thế nhưng cậu nhận biết không nhiều chữ cổ, huống chi nó còn thiếu hơn phân nửa, một vết rách vừa vặn nằm ngay phía sau hai chữ hồng vân mơ hồ kia, cậu khó khăn nhận biết nửa ngày nhưng vẫn không thể biết trang sách này ghi cái gì.

Không còn cách nào, Tô Dập theo bản năng ngẩng đầu gọi nam nhân đang đứng bên cạnh mớ rương đá.

"Nghệ Tu."

"Tô Dập!"

Nghệ Tu cùng Tô Dập một đứng một ngồi có chút sửng sốt, hai người gần như là gọi tên đối phương cùng một lúc.

Nghệ Tu thấy Tô Dập quỳ gối dưới đất ngơ ngác nhìn mình, anh liền đi tới, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"

Tô Dập chỉ quyển cổ tịch cũ nát dưới đất, nhẹ giọng nói: "Hai chữ này hình như là "hồng" và "vân", anh xem thử xem đúng không?"

Nghệ Tu nghe vậy thì liền ngồi xổm xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn hai chữ mà Tô Dập chỉ. Dù sao anh cũng từng ở Thiên Huyền Tông vài năm, cũng nhận biết hơn phân nửa chữ cổ. Nhìn kĩ một hồi thì biểu tình có chút phức tạp: "Đúng là hai chữ hồng vân, thế nhưng cả trang này thì không nhìn ra nội dung, em cứ chụp lại quyển cổ tịch này đi."

Tô Dập gật đầu, cúi đầu tiếp tục cẩn thận lật từng trang sách yếu ớt, chụp lại từng tấm một.

Nghệ Tu không ngờ bọn họ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Nghê Hồng Vân, rốt cuộc lại tìm thấy tung tích ở đây, nếu Nghê Hồng Vân mà Phong Thanh Vi nói chính là Hồng Vân trong quyển cổ tịch này thì cô xuất hiện ở đây tựa hồ cũng không quá kỳ quái.

Chỉ là cô ta từng nói hãy ngăn cản Nghê Hồng Vân, nó rốt cuộc có ý gì...

Nghệ Tu nhìn thạch bài tỏa ra khí tức yếu ớt trong tay, chân mày nhíu chặt.

Liếc nhìn Tô Dập đang chậm rãi chụp hình, xoay người tiếp tục mở hai cái rương đá còn lại, phát hiện cả hai đều chứa một ít tài liệu luyện khí. Phần lớn tài liệu ở bên trong vẫn còn có thể sử dụng, có vài thứ hiện giờ đã rất ít ỏi, thậm chí có cả tài liệu đã tuyệt tích.

Nghệ Tu khó hiểu ngồi xuống, quan sát năm cái rương đá trước mặt, có chút nghĩ không thông.

Từng có người phát hiện năm cái rương đá này, thế nhưng lại có chủ đích rõ ràng là hai cái rương để pháp khí chưa hoàn thành, hoàn toàn không để tâm tới ba cái rương còn lại, chuyện này thấy thế nào cũng thực cổ quái.

Muốn làm được chuyện này thì chắc chắn phải biết bên trong ba cái rương chứa thứ gì. Trước đó Nghệ Tu đã từng kiểm tra, bên ngoài rương đá có khắc một ít hoa văn, từ bề ngoài không thể nào phân biệt. Hơn nữa chỉ lấy pháp khí mà không lấy tài liệu trân quý thì lại càng kỳ quái hơn, nó không giống hành vi của những kẻ tầm bảo bình thường.

Hơn nữa cả tòa nhà này trước khi bọn họ tới hoàn toàn không có dấu vết lục soát, có thể dễ dàng đoán ra trận văn bảo hộ bên ngoài tòa nhà là do người này tạo ra. Nói cách khác, người này sau khi tiến vào nhà đá đã chạy thẳng tới lầu ba, cầm khi số pháp khí chưa hoàn thành rồi lập trận văn che dấu tòa nhà này, cuối cùng rời đi.

Nghệ Tu tung hứng thạch bài, nhíu mày suy nghĩ xem rốt cuộc là người nào đã làm chuyện này.

Anh đảo mắt nhìn một vòng căn gác lửng này, nếu nói có người nào biết rõ tình huống trong bí cảnh nhất thì phỏng chừng chỉ có Hạo Ca Tông là có khả năng nhất.

Nghệ Tu "ba" một tiếng nắm chặt thạch bài từ trên không rơi xuống, khóe miệng nhếch lên một ý cười nhạt.

Không hổ là truyền thừa tông phái cổ xưa, bí mật cũng nhiều quá đi?

Bên kia Tô Dập cũng chầm chậm chụp xong quyển cổ tịch, cậu đặt quyển cổ tịch rách nát qua một bên, muốn đứng dậy. Thế nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu nên chân tê rần, vừa đau vừa tê, cảm giác từ bắp chân truyền tới làm sắc mặt Tô Dập tái nhợt, ngã ngồi xuống đất.

Nghệ Tu chú ý tới động tĩnh bên Tô Dập, vừa quay đầu qua thì thấy cậu nhíu mày ôm bắp chân, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Anh hướng mày, lập tức sải bước đi tới rồi ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai Tô Dập, đưa tay nắm lấy bắp chân cậu, dùng sức xoa bóp.

Xoa hồi lâu, Nghệ Tu thấy sắc mặt Tô Dập dễ coi hơn một chút thì hỏi nhỏ: "Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?"

Tô Dập đỡ cánh tay Nghệ Tu, thử dùng sức trên đùi, mặc dù bắp chân vẫn còn tê tê nhưng ít ra cũng có sức lại, có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Nghệ Tu đỡ cậu đứng dậy, xác nhận cậu có thể tự mình đứng vững với buông tay nói: "Lần sau đừng ngồi chồm hổm lâu như vậy, phải đứng lên nghỉ ngơi một chút."

Tô Dập ngoan ngoãn gật đầu, lúc cúi đầu dậm dậm chân, phát hiện cảm giác tê dại đang dần dần biến mất thì không khỏi thở phào.

Cậu ngẩng đầu hỏi: "Vừa nãy anh gọi em à?"

Nghệ Tu nhìn chằm chằm chân Tô Dập, giơ thạch bài trong tay, có chút không yên lòng hỏi: "Em có thấy được gì không?"

Tô Dập liếc nhìn một cái liền thấy những đường vân vặn vẹo quen thuộc: "Bên trên có trận văn, nhưng tựa hồ vẫn chưa hoàn thành."

Nghệ Tu nghe vậy thì sửng sốt, nhíu mày đánh giá thạch bài trong tay, sau đó nắm tay Tô Dập dẫn cậu từ từ đi tới xem hai thùng pháp khí chưa hoàn thành bên kia.

Tô Dập nhìn rương đá, cúi người lục một chút, còn cầm vài món pháp khí lên xem thử: "Trên những món đồ này đều có trận văn, chỉ là trận văn cũng chưa hoàn thành nên không thể phát huy tác dụng."

"Vô luận có phát huy tác dụng hay không, người kia lấy mớ bán thành phẩm này thì có lợi ích gì chứ..." Nghệ Tu một tay chống rương đá, lẩm bẩm.

Đột nhiên, Tô Dập ô một tiếng, cầm lấy một mặt dây chuyền sần sùi bằng thanh ngọc, cẩn thận quan sát ký hiệu trận văn.

Nghệ Tu quay đầu nhìn cậu hỏi: "Em phát hiện gì à?"

Tô Dập nhìn chằm chằm ký hiệu đó, nhẹ giọng nói: "Trận văn này... em hình như đã từng thấy rồi."

Nghệ Tu ngẩn người, vội vàng hỏi: "Em từng thấy ở đâu?"

Tô Dập nhìn chằm chằm ký hiệu trận văn trên mặt dây chuyền thanh ngọc: "Cảm giác này... còn có đường vân này..."

Cậu đột nhiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc nói: "Ngọc tỳ hưu... là trận văn trên ngọc tỳ hưu! Em nhớ trận văn của nó giống cái này y như đúc!"

Nghệ Tu khó tin hỏi ngược lại: "Là cái ngọc tỳ hưu thiếu một góc đó hả? Cái đó là vật bồi táng, làm sao có thể..." Anh khựng lại, kịp phản ứng: "Nói vậy là miếng ngọc tỳ hưu kia rất có thể là pháp khí do chủ nhân căn nhà đá này chế tạo ra."

Tô Dập siết chặt mặt dây chuyền thanh ngọc kia, nhẹ giọng mở miệng: "Nhưng mà Phong Thanh Vi đã tu bổ trận văn trên ngọc tỳ hưu."



Bầu không khí cả căn gác lửng chợt cứng lại, Tô Dập cùng Nghệ Tu trố mắt nhìn nhau, trong lòng dần dâng lên suy đoán kinh hãi khó tả.

Phong Thanh Vi có thể tu bổ trận văn trên ngọc tỳ hưu có thể là vì cô có quỷ thần chi trí. Thế nhưng khả năng cô ta sớm đã biết trận văn này lại càng cao hơn, nếu vậy thì quỷ thần chi trí và chủ nhân căn nhà đá này có liên quan, hoặc có thể nói quỷ thần chính là...

Phong Thanh Vi đứng trước căn nhà đá lại càng khẳng định suy đoán này hơn.

Tô Dập kinh hãi không thôi, mà Nghệ Tu thì trầm mặc ném thạch bài vào trong rương, lạnh giọng nói: "Vô luận thế nào thì quỷ thần cũng đã chết, hiện giờ điều chúng ta cần làm là ngăn cản tai kiếp diệt thế kia. Bây giờ đã tìm được chút manh mối về Nghê Hồng Vân, lần sau nếu Phong Thanh Vi lại xuất hiện, em nhất định phải hỏi rõ xem "Nghê Hồng Vân" kia có ý gì."

Giằng co một phen, thời gian cũng đến trưa. Bọn họ ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, Tô Dập tiếp tục sửa sang lại các loại cổ tịch rơi rớt tán loạn. Lần này là hai người hợp tác, Tô Dập cẩn thận lật cổ tịch, Nghệ Tu tay chân vụng về thì cầm di động chụp hình.

Hai người hợp tác nên hiệu suất cũng được đề cao, rất nhanh đã chụp xong toàn bộ số cổ tịch còn lại.

Tô Dập liếc nhìn đống mảnh vụn trên sàn, có chút áy náy nói: "Thật nhiều sách bị phá hủy..."

Nghệ Tu vỗ vỗ đầu cậu: "Chúng ta không có dụng cụ bảo vệ, bất đắc dĩ phải vậy thôi."

Tô Dập nhìn số cổ tịch đã được sửa sang lại: "Vậy số này làm thế nào?"

Nghệ Tu quay đầu nhìn một chút rồi nhấc bổng một rương đá chứa pháp khí chưa hoàn thành trút hết vào một cái rương khác, sau đó vỗ vỗ cái rương rỗng nói: "Bỏ vào trong này đi, có lẽ sẽ bảo vệ tốt hơn một chút."

Tô Dập gật đầu, bắt đầu cùng Nghệ Tu cẩn thận chất cổ tịch vào trong rương, sau đó nhẹ nhàng đậy kín nắp lại, coi như đã phong kín.

Cuối cùng Nghệ Tu đậy nốt lại cái rương còn dư lại rồi cùng Tô Dập rời khỏi nhà đá. Số tài liệu đặt trong rương đã bị Nghệ Tu càn quét sạch sẽ.

Vốn Tô Dập cảm thấy không muốn mang đi, bởi vì suy đoán trước đó là căn nhà đá này đã có chủ, tùy tiện lấy đồ có cảm giác rất kỳ quái, hơn nữa cũng không biết Phong Thanh Vi sẽ có phản ứng gì. Thế nhưng Nghệ Tu cảm thấy Phong Thanh Vi đã chết, không thể dùng được những thứ này nữa, không bằng để bọn họ mang đi.

Nghệ Tu: "Không phải cô ta nói mình chẳng qua chỉ có quỷ thần chi trí thôi sao? Nếu cô ta thật sự để ý thì trả lại là được."

Tô Dập có chút không biết làm sao, thế nhưng cuối cùng không thể lay chuyển được Nghệ Tu, chỉ có thể cùng anh nhét mớ tài liệu kia vào ba lô.

Từ nhà đá đi ra ngoài, thời gian đã là hơn ba giờ chiều. Vốn bọn họ định tìm thử xem có thể tìm thêm manh mối ở xung quanh hay không, thế nhưng trừ bỏ căn nhà được trận văn bảo hộ thì đều bị người khác vơ vét phá hủy, căn bản không thể tìm được gì.

Bọn họ cũng không có tâm tư tiếp tục dạo chơi nữa nên dứt khoác rời khỏi bí cảnh, trở về thuyền.

Vốn Tô Dập nghĩ rằng bọn họ phải trở về rìa bí cảnh mới có thể rời đi, kết quả Nghệ Tu ôm lấy vai cậu rồi bế bổng cậu lên!

Tô Dập trợn to hai mắt, ngây ngốc ngửa đầu nhìn Nghệ Tu, sau đó liền thấy Nghệ Tu cười một tiếng, ánh sáng tập trung xuống dưới chân rồi đột nhiên tăng tốc chạy nhanh tới trước!

Cơn gió gào thét thổi loạn tóc Tô Dập, cậu theo bản năng đưa tay ôm lấy bả vai Nghệ Tu, chỉ thấy Nghệ Tu chạy lấy đà một đoạn rồi nhảy vút lên!

Anh ôm Tô Dập lấy đà nhảy lên một nóc nhà đá ba bốn tầng rồi bắt đầu chạy thật nhanh, thật nhanh!

Sức mạnh ánh sáng tập trung ở chân anh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã tiến tới gần rìa bí cảnh. Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn lồng ngăn cách với đại dương lơ lửng trên không, khóe miệng mím lại, bắp thịt trên chân phát lực, anh ôm Tô Dập nhảy lên thật cao, xông thẳng lên lồng trận văn ở giữa không trung!

Tô Dập theo bản năng ôm chặt bả vai Nghệ Tu, quay đầu nhìn lại cổ thành vĩ đại đã mang đến biết bao nhiêu điều kinh ngạc cho mình.

Trong các tòa kiến trúc chi chít trong cổ thành tựa hồ có không ít người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bọn họ. Thế nhưng không chờ Tô Dập kịp phản ứng, bọn họ đã vọt ra khỏi lồng trận văn lơ lửng, thoát khỏi bí cảnh vĩ đại kia.

Bọt khí quen thuộc bọc lấy bọn họ không ngừng trồi lên trên, Tô Dập chậm rãi đẩy tay Nghệ Tu, từ bế chuyển thành ôm nhau.

Nghệ Tu thoạt nhìn có chút hưng phấn, ôm Tô Dập cười ha hả hỏi: "Sao? Có phải rất đã không? Thích không?"

Tô Dập ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Nghệ Tu mỉm cười vui vẻ đến như vậy.

Cậu trừng mắt, trái tim đột nhiên trở nên mềm mại. Cậu ôm lấy anh, thật nghiêm túc gật đầu.

Cậu thích nụ cười xuất hiện trên mặt Nghệ Tu.

Bọt khí trong suốt bao bọc lấy bọn họ, thông qua một mảnh bóng tối dao động đưa bọn họ về vùng hải vực quen thuộc. Vừa lên tới mặt biển, bọt khí ba một tiếng vỡ tan, bọn họ ngâm mình trong nước biển, nháy mắt liền ướt sũng. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, nhân viên du thuyền vẫn chưa chèo thuyền phao ra đón, thế nhưng trên thân thuyền có thả thang dây.

Ánh mặt trời chiếu mặt biển lóng lánh ấm áp, Nghệ Tu một tay ôm Tô Dập Không biết bơi, một tay lau bọt nước trên mặt rồi bơi về phía thang dây gần nhất.

Rất nhanh, bọn họ đã leo lên thang dây để lên du thuyền.

Boong thuyền trắng tinh bị ánh mặt trời chiếu sáng nóng bỏng, nhân viên trên thuyền thấy hai người ướt nhẹp leo lên thì có chút kinh ngạc. Thế nhưng Nghệ Tu không thèm đếm xỉa gì tới bọn họ, kéo Tô Dập cũng ướt nhẹp bước nhanh về phòng, sau khi đẩy Tô Dập vào phòng tắm, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt trên người.

Chờ hai người thu thập chính mình xong, chiếc máy giặt mini trong góc phòng ông ông vang lên âm thanh hoạt động, bọn họ thì ngồi trên sô pha xem lại hình chụp quyển cổ tịch có hai chữ hồng vân mà Tô Dập phát hiện.

Quyển cổ tịch này đã hư hại hơn phân nửa, hai người suy suy đoán đoán một hồi vẫn không biết quyển cổ tịch này ghi chép cái gì, thông qua nội dung còn nguyên vẹn thì quyển cổ tịch này tựa hồ là một quyển sách ghi chép lịch sử. Hai chữ Hồng Vân kia thực sự không có cách nào giải thích, chỉ mơ hồ biết được nó quả thực là nói về một người.

Thế nhưng có được đầu mối tức là có hướng tìm hiểu, Nghệ Tu cầm di động liếc nhìn một cái, phát hiện căn bản không có tín hiệu mạng. Anh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: "Anh tìm điện thoại vệ tinh trên thuyền gọi về cho Vu Hãn Âm, em ở trong phòng chờ anh một chút."

Tô Dập ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Nghệ Tu đi ra cửa, Tô Dập một lần nữa cúi đầu nhìn tờ giấy phiên dịch để trên bàn.

"Hồng Vân là người... tập... tập hợp toàn bộ... lực, có thể rung trời... là... một người... hiếm thấy..."

Tô Dập khó hiểu nhíu mày, rốt cuộc là có ý gì?

Bên kia, Nghệ Tu tùy tiện tìm một nhân viên trên tàu hỏi thăm, sau đó tìm được người phụ trách truyền tin đối ngoại trên thuyền.

Nhân viên này là một người nam trung niên, vừa nghe Nghệ Tu hỏi liền lập tức đưa một máy điện thoại vệ tinh cho anh, sau đó có chút sợ hãi mở miệng: "Thực xin lỗi Nghệ đội trưởng, chúng tôi tưởng tất cả mọi người đều xuống thuyền rồi nên mới tạm thời tắt tín hiệu..."



Nghệ Tu phất phất tay biểu thị mình không để ý, anh rời khỏi phòng truyền tin, tới góc vắng trên boong rồi bấm số Vu Hãn Âm, đối diện nhanh chóng tiếp máy.

"Xin chào, xin hỏi là ai vậy?"

Nghệ Tu nói: "Là tôi."

Vu Hãn Âm sửng sốt, rất nhanh liền nhận ra âm thanh Nghệ Tu: "Đội trưởng? Không phải cậu đang ở bí cảnh Nam Hải à?"

Nghệ Tu dựa lưng vào lan can, ngẩng đầu híp mắt nhìn thân thuyền cao lớn, thấp giọng nói: "Ừm, tôi đang trên thuyền, dùng điện thoại vệ tinh gọi cho anh. Chuyện về Nghê Hồng Vân, rất có thể bọn tôi vừa tìm được chút đầu mối."

Vu Hãn Âm không ngờ Nghệ Tu cùng Tô Dập lại tìm thấy đầu mối trong bí cảnh Nam Hải, sau đó liền nghe thấy Nghệ Tu nói: "Tô Dập nhìn thấy Phong Thanh Vi trong bí cảnh, sau đó tụi tôi tìm thấy một vài thứ. Nghê Hồng Vân rất có thể là cổ nhân, còn có liên quan tới Hạo Ca Tông cùng bí cảnh Nam Hải, anh có thể dựa vào manh mối này tìm hiểu một chút."

Vu Hãn Âm trầm ngâm: "Anh biết rồi."

Nghệ Tu cúp điện thoại, tựa hồ có chút suy nghĩ nheo mắt.

Xem ra lần tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông không thể không đi, phải nghĩ cách tìm kiếm chút tin tức mới được.

Nghệ Tu trả điện thoại vệ tinh lại cho nam trung niên, sau khi trở về phòng thì cùng Tô Dập tiếp tục dịch số cổ tịch khác xem còn đầu mối nào khác nữa hay không, bữa tối cũng gọi mang cơm tới phòng. Thế nhưng tìm hết tất cả số cổ tịch còn lại thì cũng không tìm thêm được tin tức về Hồng Vân, ngược lại bất ngờ tìm được một ít ghi chép về quỷ thần.

Nghệ Tu tổng hợp chút tin tức lẻ tẻ: "Quỷ thần có dung mạo như một cô gái bình thường, bên người có vô số quỷ quái vô cùng hung hiểm bầu bạn... thường ở chỗ sâu trong quỷ vực, có lúc thì quanh quẩn ở khu vực tiếp giáp nhân giới cùng quỷ vực... chậc, anh cứ tưởng quỷ thần người ba đầu sáu tay, kết quả lại có dáng dấp bình thường như vậy."

Tô Dập chậm rãi nói: "Nếu quỷ thần từng giao lưu với con người thì chuyện dáng vẻ quỷ thần giống con người có lẽ là thật."

Nghệ Tu chầm chậm tựa vào lưng ghế sô pha, sờ cằm nói: "Đám quỷ kia đúng là ngu si, thấy dáng dấp quỷ thần giống hệt như nhân loại mà vẫn ăn vào miệng được, hoàn toàn không có chút kính sợ. Dùng dáng vẻ như vậy ở chung với đám quỷ quái mà quỷ thần hoàn toàn không sợ chút nào sao?"

Tô Dập nghiêm túc nói: "Quỷ thần có năng lực thao túng quỷ quái, căn bản không sợ chúng ăn mình đi."

"Cũng đúng." Nghệ Tu liếc nhìn thời gian trên di động rồi đứng dậy xoa đầu Tô Dập: "Tốt lắm, cũng không còn sớm, ngủ sớm chút đi. Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, chúng ta tới xem chợ giao dịch kia một chút, sáng ngày mốt có thể trở về."

Tô Dập gật đầu, cùng Nghệ Tu đánh răng rửa mặt xong thì song song nằm trên giường.

Tô Dập chôn trong lòng Nghệ Tu, cả người rúc trong một mảnh ánh sáng nhún nhảy, có chút không ngủ được. Nghệ Tu hiển nhiên cũng vậy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng người trong lòng.

Một hồi lâu sau âm thanh trầm thấp của Nghệ Tu nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Tô Dập: "Sao vậy? Sao vẫn còn chưa ngủ?"

Tô Dập trầm mặc nằm trong lòng Nghệ Tu, an tĩnh nhìn ánh sáng ấm áp trong tầm mắt. Có lẽ bọn họ mơ hồ chộp được một cái đuôi, nếu tiếp tục tìm kiếm thì rất có thể sẽ bắt được người đứng sau kia, điều này làm bọn họ đột nhiên có chút bất an.

Có lẽ khi bọn họ tìm ra kẻ kia thì đó cũng là lúc cậu không thể không đối mặt với hai cánh cửa. Có thể cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng căn bản không biết thế giới phía sau cánh cửa mà tâm cậu lựa chọn là gì.

Nếu đến thời điểm không thể không chọn, cậu có thể chọn đúng thì sẽ ra sao?

Yên lặng một chốc, cậu chống tay nhấc đầu dậy nhìn đôi mắt cực kỳ thâm thúy bên dưới tia sáng, nhẹ giọng mở miệng: "Anh nói coi hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

Mặc dù Tô Dập không nói rõ nhưng Nghệ Tu lập tức hiểu được "hắn" là ai. Nghệ Tu giật giật, trán áp lên trán Tô Dập, cúi đầu nhìn cặp mắt sáng ngời của cậu: "Không sao cả, vô luận hắn muốn làm gì cũng sẽ không được như ý. Tô Dập, tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng anh."

Nghệ Tu hơi nhếch môi mỉm cười, chăm chú nhìn tròng mắt sâu thăm thẳm tràn đầy nghiêm túc cùng cố chấp của Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Em là "ánh mắt" của anh, anh là "sức mạnh" của em, mà em còn là người yêu của anh. Em phải tin tưởng anh, tin tưởng người yêu của em."

Nhìn ánh mắt cực kỳ chuyên chú của Nghệ Tu, Tô Dập nhìn thấy vô số hình ảnh nho nhỏ của mình bên trong đó, cậu nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tốt lắm, ngủ đi."

Nghệ Tu hôn lên môi Tô Dập một cái, kéo đầu Tô Dập trở về lòng ngực mình, lại hôn mái tóc đen mềm mượt rồi vỗ về lưng cậu.

"Ngô..." Tô Dập giật giật trong lòng Nghệ Tu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bóng đêm an tĩnh, ánh đèn pha bị rèm cửa sổ chặn kín, hai người trong phòng an tĩnh ngủ li bì, khí tức vững vàng hòa hợp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghệ Tu cùng Tô Dập ở trên giường cọ cọ, trước khi súng cướp cò, Nghệ Tu chật vật bật dậy chạy vào phòng tắm, lưu lại Tô Dập nằm trên giường với đôi môi sưng đỏ.

Tô Dập cào cào mái tóc bù xù, nằm an tĩnh một hồi lâu mới chậm rãi lấy quần áo muốn mặc ra để sẵn.

Sau đó ngồi trên ghế sô pha ngẩn người một hồi lâu thì Nghệ Tu mới đi ra.

Nhìn Tô Dập vô tội ngồi trên sô pha nhìn mình, Nghệ Tu dải bước đi tới hung hãn xoa xoa đầu cậu hai cái mới hả giận mở miệng: "Đi rửa mặt đi."

Tô Dập đỉnh mái tóc rối bời đi đánh răng rửa mặt, chờ bọn họ thay quần áo chuẩn bị sẵn sàng thì đã hơn bảy giờ.

Trước đó bọn họ đều ăn sáng rất sớm, hôm nay thì không tính là sớm.

Hai người tới phòng ăn trên tầng một thì quả nhiên thức ăn đã bày biện chỉnh tề, chỉ chờ bọn họ tới ăn.

Trong phòng đã có lác đác vài người, bọn họ vừa thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập tới thì đều quay đầu nhìn lại, giống hệt như ngày đầu tiên vậy.

Tầm mắt của bọn họ không làm Tô Dập quá khó chịu, cậu an tĩnh cùng Nghệ Tu cầm dĩa, bắt đầu kẹp thức ăn mình muốn dùng trong bữa sáng.

Rất nhanh, bọn họ đã bưng một khay đầy, sau đó tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống.

Lúc người tới ăn sáng ngày càng nhiều, đủ loại tầm mắt một lần nữa châm chích trên người bọn họ. Nghệ Tu đưa lưng về phía bàn chọn thức ăn chú ý tới Tô Dập đang uống sữa đầu nành ngày càng cúi thấp đầu hơn, anh nhướng mày quay đầu đảo mắt nhìn một vòng, đám người bị ánh mắt anh lia tới rối rít dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.

Nghệ Tu tăng nhanh tốc độ ăn, hệt như gió cuốn mây tan càn quét sạch sẽ khay thức ăn rồi đứng dậy kéo Tô Dập đi ra ngoài.

Mà trước lúc bọn họ định xuống nước thì có người gọi lại.

.*. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau