Chương 70: Tế Điển Trăm Năm
Nghệ Tu cười lạnh một tiếng, thả chân ngồi xổm xuống xách Hứa Gia Huy lên, cưỡng ép hắn quỳ trước mặt Tô Dập, lạnh lùng nói: "Nói với tao có ích lợi gì? Nói với em ấy! Vừa dập đầu vừa nói!"
Mặt Hứa Gia Huy đầy máu me, thê thảm quỵ xuống đất, vừa bị Nghệ Tu dùng lực ép dập đầu với Tô Dập vừa hoảng hốt lẩm bẩm: "Tôi sai rồi... thật xin lỗi.... Tô... Tô Dập.... tôi sai rồi...."
Tô Dập kinh ngạc nhìn Hứa Gia Huy đang lẩm bẩm, mi mắt run rẩy, không nhúc nhích đứng im tại chỗ. Chờ Hứa Gia Huy bị Nghệ Tu đè dập đầu mười mấy cái, trán là một mảnh tím bầm ứa máu, ánh mắt dần dần trống rỗng, Tô Dập mới chậm rãi lấy lại tinh thần, nhàn nhạt mở miệng: "Hứa Gia Huy, cậu từng nói với tôi, tôi không xứng có gia đình."
Động tác của Nghệ Tu ngừng lại, kiềm chặt cổ Hứa Gia Huy, ép hắn phải ngẩng đầu nhìn Tô Dập.
Tô Dập yên lặng nhìn Hứa Gia Huy, bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã có một đại gia đình rồi, hôm nay, những lời này tôi trả lại cho cậu. Hứa Gia Huy, cậu, không xứng có gia đình."
Nói xong, Tô Dập nhắm mắt xoay người đi, không muốn nhìn Hứa Gia Huy nữa.
Hứa Gia Huy mặt đầy mắt trừng to mắt nhìn Tô Dập, đột nhiên cả người run lên một cái rồi hoàn toàn tê liệt, mềm nhũn. Mà Nghệ Tu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hung hãn nện thêm một quyền vào mặt Hứa Gia Huy rồi hất tay ném hắn xuống đấy.
Thấy Tô Dập không muốn để ý tới Hứa Gia Huy nữa nhưng ngọn lửa trong lòng Nghệ Tu vẫn chưa dập tắt hẳn. Đánh giá đống bùn nhão Hứa Gia Huy nằm trên đất thỉnh thoảng lại đau đến co quắp người, anh lấy một cái khoen kim loại trong túi ra cường ngạnh chụp lên cổ Hứa Gia Huy, sau đó lấy di động gọi cho Vu Hãn Âm.
"Alo? Lần trước anh nói chi nhánh Tây Bắc tìm được mỏ tinh trần nhưng vì điều kiện hoàn cảnh quá kém nên không có bao nhiêu người nguyện ý đi khai thác đúng không?"
Liếc nhìn Hứa Gia Huy đang nằm trên đất, Nghệ Tu cười lạnh: "Nói với bên chi nhánh, chúng ta sẽ đưa vài người qua, bảo bọn họ hảo hảo sử dụng."
Vu Hãn Âm trầm mặc một chốc rồi đáp một tiếng biểu thị mình đã hiểu.
Cúp máy, Nghệ Tu cúi đầu nhìn Hứa Gia Huy đang trợn to mắt nhìn mình, một cước đạp lên đầu gối hắn, vừa dùng sức nghiền xương đầu gối yếu ớt vừa dùng vẻ mặt ôn hòa mở miệng: "Mày còn muốn cái chân này không? Muốn thì khai báo tung tích của đám kia cho tao."
Sau đó, đám nhóc từng bắt nạt Tô Dập ở cô nhi viện, trừ bỏ một kẻ ở lại làm việc ở cô nhi viện đã bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn trước đó, đám côn đồ cắc ké còn lại toàn bộ bị Nghệ Tu đập cho một trận rồi cài khoen khống chế hành động, tiếp đó cùng Hứa Gia Huy bị tống lên xe chuyển đi tới Tây Bắc.
Tô Dập không tham dự hành động này của Nghệ Tu, cậu chỉ an tĩnh chờ đợi ở đặc vụ bộ môn, nhìn Nghệ Tu khí thế hung hăng ra cửa rồi thần thanh khí sảng quay trở lại.
Sau khi trở lại đặc vụ bộ môn, mọi người biết chuyện dì Hứa đều rối rít an ủi Tô Dập, nhóm ba cô gái Kỷ Bạch Tình nướng cho cậu rất nhiều bánh bích quy xốp giòn, còn cố ý làm tiệc trà ở nhà kính trồng hoa.
Tô Dập chậm rãi uống một hớp trà hoa, chỉ cảm thấy nước trà ấm áp rót qua cổ họng trôi vào trong lòng.
Kỷ Bạch Tình nhìn Tô Dập, biểu tình lo lâu mở miệng: "Tiểu Dập, em muốn nghe ca hát không? Chị hát cho em nghe."
Trong mùi trà lượn lờ, Tô Dập ngẩng đầu nhìn cô một cái, lắc đầu nói: "Không cần, em không sao, hơn nữa ca hát cũng làm chị mệt mỏi."
Mao Thiên Tuyền nghiêng đầu nhìn Tô Dập, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Dập, em có cảm thấy khó chịu không? Có thì nói ngay đi, nếu không nói được với bọn chị thì nói với đội trưởng cũng được."
Khương Tu Hiền cầm miếng bánh gặm, lạnh nhạt nói: "Thật ra cũng không cần khổ sở, bà ta vĩnh viễn không hiểu được cậu đã làm đúng, chỉ cần không phụ lòng mình là được rồi. Người luôn muốn rũ bỏ trách nhiệm thì không thể nào đối mặt với thực tế, hơn nữa nếu không có cậu, phỏng chừng con trai bà ta đã không thể sống được, sớm đã bị lão đại đấm một quyền đi tong rồi."
Tô Dập lắc đầu, nhìn hoa trà có màu xám tro trong tay, thấp giọng nói: "Thật ra cũng không khổ sở đến vậy... chỉ là em cảm thấy.... có lẽ là em đã mang tai họa này tới cho bọn họ..."
Mao Thiên Tuyền phì cười: "Sao có thể trách cứ em được chứ?"
Đỗ Phái Tuyết bình thản nhìn Tô Dập, ôn nhu nói: "Cho dù bà ta vì thế mà giận cá chém thớt thì bọn chị tuyệt đối không dễ dàng bị lung lay hay rời đi, em vẫn còn bọn chị mà."
Khương Tu Hiền gặm hết miếng bánh, lại cầm miếng khác quơ quơ trong không khí hai cái rồi nhét nó vào miệng: "Cậu đừng nghĩ nhiều quá, biện pháp giải quyết hết thảy chính là xử lý kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này! Như vậy cũng có thể coi là thay bọn họ báo thù."
Kỷ Bạch Tình gật đầu, mỉm cười cong cong ánh mắt: "Không sai! Em luôn sẵn sàng tiếp viện mọi người!"
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười: "Nghê Hồng Vân kia rốt cuộc là người nào, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ, có lẽ sau tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông, hết thảy sẽ rõ ràng."
Tô Dập nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu.
Khương Tu Hiền đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngồi dậy cười hì hì nói: "A đúng rồi, mọi người biết vụ Luyện Khí Môn bị tập kích không? Trước đó Tử Vi Tông không phải vẫn luôn nhoi nhoi sao? Kết quả mọi người biết sao không? Ai u, bọn họ bị Thiên Huyền Tông cùng Luyện Khí Môn hợp lại gài bẫy, phải bồi thường một số lớn tài liệu cho Luyện Khí Môn."
Giọng nói Khương Tu Hiền phập phồng, mặt mày hớn hở, kết quả Tô Dập không phản ứng gì, Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh uống trà, Mao Thiên Tuyền cũng lộ ra biểu tình quả nhiên. Chỉ có Kỷ Bạch Tình nghẹo đầu nhìn cậu, có chút hiếu kỳ.
Khương Tu Hiền ho khan một tiếng, chuyển qua Kỷ Bạch Tình sinh động nói: "Hóa ra Luyện Khí Môn sớm đã cảm thấy không đúng, sau khi Nghệ tông chủ của Thiên Huyền Tông âm thầm phái người tới Luyện Khí Môn, nói những phát ngôn bậy bạ kia tuyệt đối không phải Thiên Huyền Tông làm, còn lấy danh tiếng Thiên Huyền Tông ra đảm bảo! Sau đó Thiên Huyền Tông cùng Luyện Khí Môn liên hiệp án binh bất động ép Tử Vi Tông chui đầu ra, kết quả Nghệ tông chủ dùng thủ đoạn sấm sét trực tiếp túm Nhâm Tinh Hỏa của Tử Vi Tông ra. Bây giờ Tử Vi Tông tiền mất tật mang, danh tiếng tổn hại, còn phải nói xin lỗi Luyện Khí Môn!"
Đỗ Phái Tuyết đặt ly trà xuống, yên tĩnh bình thản mở miệng: "Thủ đoạn của Vi tông chủ Tử Vi Tông vốn không sánh bằng Nghệ tông chủ, mấy năm nay vẫn luôn giở mánh giở khóe, nếu không phải có Nghê Nguyên Tư đứng sau hỗ trợ, Nghệ tông chủ lại tạm thời không có tính toán muốn phá vỡ thế cục chân vạc thì cũng không dễ dàng tha thứ cho bọn họ đến tận bây giờ."
Mao Thiên Tuyền nhíu mày: "Hạo Ca Tông suy thoái, chân vạc này liệu có vững chắc không?"
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đây chính là chỗ lợi hại của tông chủ Thiên Huyền Tông. Huyền tông hiện giờ chỉ mới khôi phục lại chút nguyên khí sau hạo kiếp cùng sự kiện quỷ quái phản phệ, nếu còn xảy ra chuyện thì không có chỗ tốt với bất kỳ ai. Hai lần thảm kịch liên tiếp đã có quá nhiều phải chết, không bằng tu sinh dưỡng túc, tạm hòa hoãn rồi nói sai."
"...thế chân vạc này căn bản không vững chắc, Hạo Ca Tông kỳ thực muốn thoát ra, muốn làm gì đó." Tô Dập đột nhiên mở miệng.
Nghe vậy, mọi người rối rít quay đầu, Tô Dập cúi đầu nhìn ly trà, nhẹ giọng nói: "Nghê Hồng Vân cùng Nghê Nguyên Tư tuyệt đối không thoát ly quan hệ được, Nghê Nguyên Tư.... phỏng chừng có ý đồ không nhỏ."
Khương Tu Hiền cả kinh nói: "Nói vậy, nói không chừng Nghê Hồng Vân ẩn núp phía sau Hạo Ca Tông, Nghê Nguyên Tư rất có thể chính là người ra mặt phụ trách làm việc thay hắn! Hoặc nên nói là Nghê Nguyên Tư đã bị bí mật thay đổi, hiện giờ không phải là Nghê Nguyên Tư chân chính, là kẻ giả trang..."
Phát hiện Đỗ Phái Tuyết cùng Mao Thiên Tuyền dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình, Khương Tu Hiền không khỏi sửng sốt hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"
Mao Thiên Tuyền nhún vai: "Có phải em đã quên lần quỷ quật hắn vẫn còn tụ hội sức mạnh Hạo Ca Tông phát động công kích tới quỷ khí triều à? Chuyện này không thể làm giả được, chỉ có thánh tử từ thánh trì bước ra làm được."
Tô Dập ngây ngốc nhìn Khương Tu Hiền đang lúng túng, lầm bầm mở miệng: "Không phải Nghê Nguyên Tư chân chính...."
Đỗ Phái Tuyết phát hiện Tô Dập có chút suy tư thì không khỏi hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Tô Dập suy tư một chốc rồi hỏi: "Năm đó khi Phong Thanh Vi tự sát, Nghê Nguyên Tư ở đâu?"
Khương Tu Hiền phụ trách điều tra Phong Thanh Vi cùng Hạo Ca Tông trả lời: "Mặc dù không sai khiến quỷ quái nhưng khi ấy tựa hồ cũng bị quỷ phản phệ nên bị thương, ở trong thánh trì chữa thương."
Ở thánh trì chữa thương?
Cực ác chi xử sinh thuần khiết.... cực thiện chi địa sinh ác linh...
Nghê Nguyên Tư đột nhiên gọi Phong Thanh Vi là Tuyết Nhi...
Tô Dập hơi mở to mắt, tựa hồ bắt được một manh mối ẩn dấu.
"Có khi nào... Nghê Nguyên Tư ở thánh trì bị thứ gì đó phụ thân, mà thứ đó chính là Nghê Hồng Vân không?"
Mao Thiên Tuyền sửng sốt: "Là sao?"
Tô Dập ngẩng đầu nhìn mọi người: "Trong giấc mộng về kí ức của Phong Thanh Vi, em đã gặp Nghê Nguyên Tư khi bé. Hắn vẫn luôn gọi là Thanh Vi, cái tên Tuyết Nhi này chưa từng có ai kêu, thế nhưng trước khi Phong Thanh Vi chết, hắn đột nhiên gọi ra cái tên Tuyết Nhi..."
Nhóm Đỗ Phái Tuyết nhìn nhau rồi bật dậy: "Đi, đi tìm Vu Hãn Âm."
"Phụ thân?!"
Vu Hãn Âm kinh ngạc nhìn bọn họ, có chút không thể tin nổi.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu thật sự thừa dịp hắn chữa thương ở thánh trì để phụ thân thì câu cực thiện chi địa sinh ác linh liền thông. Hơn nữa cũng giải thích được vì sao Nghê Hồng Vân lại có liên quan tới bí cảnh Nam Hải."
Khương Tu Hiền cả kinh: "Vậy là chúng ta đang chiến đấu với một tên cổ nhân?"
Nghệ Tu cười lạnh: "Cổ nhân thì sao? Vẫn là một quyền đánh bay hắn như thường."
Vu Hãn Âm nheo mắt, thấp giọng nói: "Cổ nhân.... Nghê Hồng Vân, rốt cuộc là ai?"
Tô Dập bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ lại cách câu trả lời gần hơn một bước.
Lại là một ngày bình tĩnh trôi qua, đêm đó, Nghệ Tu ôm Tô Dập non non mềm mềm, thỏa mãn hôn rồi hôn, tâm viên ý mã táy máy tay chân.
Mà Tô Dập cũng không hề ngăn cản, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêm túc hôn đáp lại.
Trước đó xảy ra chuyện Đào Hòa Phong, lại gặp Hứa Gia Huy, trong lòng Tô Dập trở nên rối loạn, cậu có chút khẩn cấp muốn cảm nhận sự tồn tại của Nghệ Tu.
Hô hấp Nghệ Tu có chút dồn dập, khàn khàn hỏi: "Bây giờ chúng ta tiến triển tới đâu rồi?"
Tô Dập nhìn Nghệ Tu, nghẹo đầu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Ừm.... có thể làm tới cuối cùng."
Hô hấp Nghệ Tu khựng lại, đè Tô Dập xuống giường, ngậm lấy đôi môi cậu, nụ hôn cũng dùng sức hơn mấy phần.
Tô Dập ngẩng đầu, thuận theo ôm lấy cổ anh.
....
Sáng sớm hôm sau, lúc Nghệ Tu thần thanh khí sảng thức dậy, Tô Dập vẫn còn vùi trong chăn ngủ li bì.
Nghệ Tu nhịn không được duỗi người, chỉ cảm thấy chính mình chưa từng sáng khoái đến vậy, ngay cả sức mạnh trong cơ thể cũng thực an tĩnh chảy xuôi trong thân thể, một chút thống khổ cũng không có.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là vì tối qua ôm Tô Dập ngủ nên an ủi nguồn sức mạnh kia không cuồn cuộn kích động, nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo rồi xuống lầu nói dì bếp nấu cháo cho Tô Dập.
Chờ Tô Dập mông lung mở mắt ra thì tủ đầu giường đã để sẵn một chén cháo trắng nóng hổi.
Thấy Tô Dập tỉnh, Nghệ Tu ngồi ở mép giường vội vàng đỡ Tô Dập có chút bủn rủn ngồi dậy, cẩn thận đút cậu uống cháo.
Phấn eo bủn rủn được gối nâng đỡ, Tô Dập ngoan ngoãn uống cháo, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiên nhẫn ôn nhu của Nghệ Tu, đột nhiên sửng sốt nói: "Ánh sáng trên người anh..."
Nghệ Tu ngừng một chốc, cúi đầu nhìn chính mình hỏi: "Sao?"
Chỉ thấy cơ thể trắng đen của Nghệ Tu đột nhiên nhiễm một tia màu sắc, nó rất mong manh rất nhỏ, hơi lóe lên ở lằn ranh trắng đen. Không đơn sắc mà có chút lóe mắt, Tô Dập thực khó hình dung.
Cậu suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh, có lẽ nó chính là cái gọi là màu sắc rực rỡ.
Có một màu có chút tương tự với màu ánh sáng, thế nhưng lại không quá giống, nó không lóng lánh sáng ngời như ánh sáng, nó rất ôn nhu ấm áp. Một màu sắc khác có chút nhạt hơn, nó làm Tô Dập có cảm giác thực bình yên. Hai màu sắc này rất yếu ớt nhưng ở giữa một vùng trắng đen thì nổi bật hệt như đèn pha mơ hồ chớp động trên người Nghệ Tu.
Đồng thời, ánh sáng bao bọc quanh người Nghệ Tu cũng thực bình ổn lóe sáng, giống như ánh nến trầm ổn nhưng sáng ngời.
Tô Dập không chớp mắt, quên cả muỗng cháo được đúc tới bên môi. Cậu chưa từng thấy dáng vẻ ánh sáng bình ổn đến vậy, cũng chưa từng thấy màu sắc nào ngoại trừ màu ánh sáng và trắng đen, không ngờ hôm nay lại thấy hai loại màu khác ở trên người anh.
"Trên người anh có thêm hai màu sắc.... còn ánh sáng nữa, nó rất vững vàng."
Tô Dập nói vậy thì Nghệ Tu mới nhận ra không đúng. Bình thường khi anh rời giường, sức mạnh trong cơ thể vẫn luôn nhanh chóng dâng trào chấn động toàn cơ thể, đau đớn cũng theo đó mà ập tới. Thế nhưng từ sáng nay tới giờ, sức mạnh dữ dằn trong cơ thể vẫn thực an ổn, giống như lúc ôm Tô Dập vậy.
Nghệ Tu nhất thời có suy đoán nhưng anh không nói ra, chỉ nói: "Tốt lắm, ăn cháo trước đã."
Tô Dập một lần nữa ngoan ngoãn hé miệng ngập lấy cái muỗng đút tới, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Nghệ Tu không chớp mắt, ngay cả cái muỗng ngậm trong miệng cũng không buông lỏng, cứ ngậm như vậy.
Nghệ Tu không biết làm sao phì cười, chỉ đành để Tô Dập nhìn xong.
Sau đó, bởi vì thân thể biến hóa nên bọn họ tìm Vu Hãn Âm làm kiểm tra, phát hiện không có vấn đề gì cả.
Vu Hãn Âm cúi đầu nhìn kết quả kiểm tra: "Phỏng chừng vì hai người kết hợp nên sức mạnh giao hòa. Thoạt nhìn thì có lẽ là chuyện tốt, chuyện này hai người có thể làm nhiều một chút."
Nghệ Tu nghe vậy thì không khỏi nhìn qua Tô Dập, phát hiện trên mặt cậu hoàn toàn không có ưu tư xấu hổ, chỉ chăm chú lắng nghe Vu Hãn Âm kết luận.
Anh bật cười, tâm tình cũng thả lỏng.
Sau đó đặc vụ bộ môn lại càng cố gắng tìm kiếm bất cứ ghi chép nào liên quan tới Nghê Hồng Vân, mà tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông cũng lặng lẽ tới.
Mặc dù sau lần quỷ quái phản phệ Hạo Ca Tông vẫn chưa gượng dậy nổi, nhóm trẻ cũng không có anh tài xuất hiện, thế nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, vô luận thế nào thì Hạo Ca Tông cũng là một trong ba tông môn lớn. Hơn nay là tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông, không chỉ Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông cho Hạo Ca Tông mặt mũi, các gia tộc có thế lực cũng rối rít tới chúc mừng.
Vu Hãn Âm sớm đã chuẩn bị một phần quà mừng, trước ngày hai mươi liền cùng mọi người trong ngành đi tới Hạo Lâm sơn W thị, cũng là trụ sở chính của Hạo Ca Tông.
Trừ Bình Hạo Diễm cùng Kỷ Bạch Tình, tất cả mọi người đều xuất hành. Kỷ Bạch Tình không nói, Bình Hạo Diễm thì vì không muốn thấy người của Tử Vi Tông nên dứt khoát ở lại đặc vụ cao ốc, không đi.
Trong phòng khách sạn, mọi người tập trung lại tiến hành thảo luận hành động sau khi tiến vào Hạo Ca Tông. Vu Hãn Âm nói: "Tế điển sẽ tiến hành hai mươi ngày, thế nhưng nhìn chương trình trong thiệp mời thì quan trọng nhất chỉ có bảy ngày đầu, Nghệ tông chủ và Vi tông chủ đại khái cũng chỉ ở Hạo Ca Tông bảy ngày. Nghê Nguyên Tư hiển nhiên phải bồi Nghệ Tông chủ cùng Vi tông chủ, bảy ngày này chính là thời cơ để chúng ta tìm kiếm."
Nghệ Tu sờ cằm nói: "Tốt nhất là mọi người cứ lộ mặt hấp dẫn sự chú ý, tôi cùng Tô Dập sẽ giả vờ như không có hứng thú, tìm kiếm cơ hội thoát khỏi chú ý tìm kiếm tông chủ tiền nhiệm, chắc chắn ông ta biết được gì đó."
Khương Tu Hiền vừa nghe vậy thì mở miệng: "Lão đại, em cũng..."
Nghệ Tu lắc đầu, ngắt lời: "Không được, người càng ít càng tốt."
Mao Thiên Tuyền khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế nhưng lão đại, dù sao thì lực chú ý của cậu lớn hơn đám bọn chị rất nhiều, cậu đi, nguy hiểm có phải quá lớn không?"
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đội trưởng cùng Tiểu Dập chính là tổ hợp tốt nhất, ánh mắt của Tiểu Dập có thể thấy nhiều thứ hơn chúng ta, nếu xảy ra chuyện, với sức mạnh của đội trưởng cũng có thể dễ dàng mang Tiểu Dập trốn thoát."
Nghệ Tu trực tiếp gõ nhịp nói: "Cứ quyết định như vậy. Minh Thành, anh không nên kích động. Hết thảy những thứ này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không thể trực tiếp trở mặt với Hạo Ca Tông cùng Nghê Nguyên Tư."
Ánh mắt sắc bén của Vưu Minh Thành nhìn chằm chằm tấm bản đồ trên bàn, âm thanh lãnh đạm mang theo một tia khàn khàn khó phát giác: "Nhiều năm như vậy cũng chờ được, không gấp nhất thời."
Vu Hãn Âm gật đầu, quay qua nói với Nghệ Tu cùng Tô Dập: "Tông chủ Hạo Ca Tông đã lâu rồi không lộ diện, nếu ông ta còn sống thì phỏng chừng đang ở một nơi khá bí ẩn." Anh dùng bút đánh dấu vài điểm trên bản đồ rồi nói tiếp: "Thế nhưng đây là bản đồ mười năm trước, cũng không nhất định là chính xác, có hơn phân nửa là suy đoán, hai đứa cứ xem tình thế mà làm."
Nghệ Tu nheo mắt, tay dùng sức chụp lên bản đồ, lạnh giọng nói: "Nghê Nguyên Tư... Nghê Hồng Vân... lần này tao nhất định phải lột da bọn mày!"
Hai mươi tháng mười một, tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông chuẩn bị bắt đầu, sơn môn mở rộng nghênh đón khách bát phương.
Tiếng chuông vang dài, tiếng trống ầm ầm, kèn hiệu vang dội.
Hạo Ca Tông cũng không biết đã trải qua mấy lần tế điển trăm năm, hôm nay tấu một khúc cổ nhạc không biết tên để đón khách, hai bên thềm đá thật dài, cứ đi một đoạn là thấy môn nhân Hạo Ca Tông cầm kèn cổ hoặc trống cổ. Cổ khúc này thản nhiên hùng hồn, hàm ý lâu dài, tinh tế biểu đạt lịch sử truyền thừa lâu đời của Hạo Ca Tông.
Dọc theo thềm đá đi lên Hạo Ca Tông, Tô Dập ngẩng đầu nhìn ra xa xa, chỉ thấy trong sơn cốc có một mảng thủy vực thật lớn, kiến trúc phục cổ tao nhã xây dựa vào nước, những dải lụa mỏng tung bay làm tòa kiến trúc tăng thêm phần mờ mịt. Xa xa còn có một dòng thác nước đổ xuống, không ít kiến trúc được xây dựng trên mặt nước hoặc ở nơi nước cạn được nối tiếp bằng một đoạn hành lang dài quanh co khúc chiết trên mặt nước, thực sự rất tinh tế.
Thời tiết tháng mười một khá giá rét, mảng lớn thủy vực ở Hạo Ca Tông trồng rất nhiều hoa sen. Chẳng qua trong thời tiết này thủy vực chỉ còn lại cành lá khô héo trơ trọi, trong bầu không khí trang nghiêm hân hoan hiện giờ mang tới một tia suy bại tiêu điều.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên tới nơi này nhưng Tô Dập hoàn toàn không xa lạ với cảnh trí ở đây. Bởi vì cậu đã từng thấy qua trong giấc mộng của Phong Thanh Vi, điều này cũng làm cậu càng khẳng định đó chính là trí nhớ của Phong Thanh Vi.
Liếc nhìn cảnh sắc trắng đen trước mặt, ánh mắt quay trở lại trên người Nghệ Tu, tiếp tục chuyên chú nhìn màu sắc mới xuất hiện trên người anh.
Hạo Ca Tông tọa lạc trong một sơn cốc ở dãy núi Hạo Lâm, ảnh sắc trong thung lũng này cực kỳ tuyệt mỹ, cho dù là tháng mười một có chút điều hiêu nhưng vẫn làm người ta có cảm giác đẹp như tranh vẽ.
Đến gần sơn môn Hạo Ca Tông, nhóm người dần dần đông đúc, có môn nhân mặc đồng phục quảng tụ của Hạo Ca Tông đứng trên đài cao hát xướng chúc mừng.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn ở lại đây chờ xướng lễ. Nếu muốn lưu thì lưu, không muốn thì cứ giao lễ vật cho Hạo Ca Tông, sau đó sẽ có người trực tiếp dẫn vào trong.
Nhóm Nghệ Tu vừa xuất hiện ở sơn môn Hạo Ca Tông, nhóm người lưu lại vì đủ loại nguyên nhân lập tức xôn xao, vừa kinh ngạc lại vừa tò mò đánh giá bọn họ.
Thế nhưng nhóm Nghệ Tu không có tâm tình ở đâu, sau khi đưa danh mục cùng quà tặng cho môn nhân Hạo Ca Tông liền trực tiếp tiến vào trong.
Vào trong sơn môn có một hành lang dài nằm trên mặt nước nối thẳng tới tòa đại điện cao lớn ở phía trước, xung quanh đại diện là những dải lụa mỏng tung bay, mờ mờ ảo ảo. Môn nhân Hạo Ca Tông dẫn đường là một cậu bé chỉ hơn mười tuổi, cậu nhóc cẩn thận đánh giá nhóm Nghệ Tu, nhỏ giọng nói: "Nghệ đội trưởng, rượu ngon và cao lương mỹ vị đều đã bày sẵn trong điện, mời các vị tới đại điện chờ một chút. Khi tới thời gian, thánh tử đại nhân sẽ mời các vị tới đế đài thưởng thức nghi thức tế thiên."
Tô Dập im lặng theo sát phía sau lưng Nghệ Tu biết rõ, nghi thức trong ngày đầu tiên của tế điển trăm năm chính là tế thiên, hôm nay cơ bản không tiện biến mất trước mặt mọi người, chỉ đành chờ sau đó tìm thời cơ.
Vu Hãn Âm nhìn cậu nhỏ, ánh mắt đào hoa híp lại cong cong, cười nói: "Vậy sao? Vậy cám ơn nhóc, nhóc tên gì?"
Cậu nhỏ hiển nhiên cũng nghe qua tin đồn về Vu Hãn Âm, nghe vậy mặt liền đỏ thẫm, lúng ta lúng nói: "Ta... tại hạ tên là Ngọc Thư."
"Ngọc Thư à? Tên rất hay." Vu Hãn Âm cười híp mắt khen ngợi, sau đó bắt đầu gợi chuyện.
Ngọc Thư đơn thuần ngây ngô bị Vu Hãn Âm moi ra không ít tin tức.
Đến khi đưa nhóm Nghệ Tu tới đại điện, Ngọc Thư có chút choáng đầu ngây ngốc cũng không biết mình đã nói gì, chỉ vội vàng chạy tới sơn môn tiếp tục nghênh đón khách nhân.
Đại điện trang hoàng theo phong cách cổ xưa phong nhã, rượu ngon món ngon bày đầy bàn trà, mọi người tụ thành từng nhóm trong đại điện, thường xuyên có tiếng chào hỏi cùng tiếng cười to truyền tới. Trên vải vóc trang trí có đồ đằng mơ hồ, Tô Dập không khỏi cẩn thận quan sát, cậu phát hiện chúng rất giống đồ đằng trong gian nhà đá ở bí cảnh Nam Hải, thế nhưng lại thiếu đi chút gì đó, đơn giản hơn một chút.
Người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông đã đến, chia ra chiếm cứ chỗ ngồi gần trung tâm đại điện. Nghệ tông chủ dửng dưng thưởng thức trà, dáng vẻ ung dung, mà Vi tông chủ thì trợn trừng mắt nhìn Nghệ tông chủ, thoạt nhìn rõ ràng canh cánh chuyện bị hố ngược trước đó.
Nhìn bóng lưng Ngọc Thư, Vu Hãn Âm nhìn xung quanh một chút rồi hạ thấp giọng nói: "Quả nhiên người phụ trách tiếp đón bên ngoài biết rất ít thông tin. Cậu nhóc Ngọc Thư này bình thường chỉ hoạt động ở các khu vực nhỏ, phỏng chừng đám kia ẩn núp ở bộ phận trung tâm."
Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không nói những người khác, chỉ Nghệ tông chủ thôi đã rất khó gạt gẫm. Người khách sáo giống như chúng ta không biết có bao nhiêu, phỏng chừng đám người này chỉ bày ra cho chúng ta nhìn mà thôi."
Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh quét nhìn đại điện, nhẹ giọng nói: "Lần này tông chủ Hạo Ca Tông bế quan, tế điển do Nghê Nguyên Tư chủ trì... xem ra Phong tông chủ đương nhiêm rất có thể đã bị khống chế."
Cô vừa dứt lời thì đột nhiên một âm thanh kinh ngạc pha lẫn vui mừng truyền tới: "Phái Tuyết! Không ngờ em cũng tới!"
Mọi người quay đầu nhìn lại thì phát hiện một cô gái có dáng dấp giống Đỗ Phái Tuyết như đúc đang vui sướng nhìn bọn họ rồi sải bước đi tới. Ở bên cạnh cô, Từ Nhạc Trạm mặc âu phục xám tro mỉm cười cùng đi tới.
Tô Dập sửng sốt, nhất thời ý thức được đây là chị em sinh đôi của Đỗ Phái Tuyết. Người chị sinh đôi này mặc dù có dáng dấp giống hệt như Đỗ Phái Tuyết nhưng khí chất lại không quá giống, một người tĩnh mịch như biển khơi, một người dịu dàng như nhành lan tinh khiết, thế nhưng đều là người nổi bật trong đám người.
Đỗ Phái Lan có chút câu nệ nhìn nhóm Nghệ Tu ở bên cạnh Đỗ Phái Tuyết, cô không quá quen thuộc với người của đặc vụ bộ môn. Cô mỉm cười nói: "Chào Nghệ đội trưởng, không ngờ đặc vụ bộ môn cũng tới tham dự tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu mặt không đổi sắc, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi không có thêm phản ứng nào nữa.
Đỗ Phái Lan có chút sợ Nghệ Tu, vì thế cô nhìn qua Đỗ Phái Tuyết đang an tĩnh nhìn mình nhẹ giọng nói: "Phái Tuyết, hay là chị em mình qua bên cạnh nói chuyện một chút đi? Cũng vài tháng rồi chúng ta không gặp nhau."
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, bình tĩnh mở miệng: "Em không quấy rầy chị với Từ tiên sinh, chuyện phiếm có thể để sau rồi nói."
Từ Nhạc Trạm ôn hòa nhìn Đỗ Phái Tuyết, mỉm cười nói: "Hôm nay bác trai bác gái cũng tới, em gái có muốn cùng bọn anh tới gặp bọn họ không?"
Đỗ Phái Lan ngẩn người, thấp giọng nói: "Đúng vậy, hôm nay ba mẹ cũng tới, em cũng lâu lắm rồi không gặp họ, ôn chuyện một chút cũng tốt...."
Đỗ Phái Tuyết vẫn trầm tĩnh lắc đầu.
Đỗ Phái Lan có chút suy sụp, thế nhưng biết rõ Đỗ Phái Tuyết đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dao động, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng Từ Nhạc Trạm rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Đỗ Phái Lan cùng Từ Nhạc Trạm, mọi người cũng không nhắc tới bọn họ nữa. Mao Thiên Tuyền thấp giọng nói: "Sau này chúng ta có thể lấy danh nghĩa viếng thăm để tra xét tình huống nội bộ Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu còn định nói thêm gì đó nhưng ngay lập tức ngập miệng lại. Hóa ra là Nghê Nguyên Tư tay cầm sáo ngọc, trên người khoác áo lông thật dày chậm rãi tiến vào đại điện, cười nói với mọi người: "Chư vị, nghi thức tế điển sắp bắt đầu, xin các vị theo nghê dời bước tới tế đài."
Tiếng nói vừa dứt, xoay người thấy được Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên cạnh, ánh mắt đen trầm của Nghê Nguyên Tư liền sáng lên, cười tủm tỉm mở miệng: "Không ngờ Nghệ đội trưởng cũng dắt người trong ngành tới tham gia, nghê cứ tưởng các hạ không rảnh, các vị thật sự làm Hạo Ca Tông chúng tôi bồng tất sanh huy!" [nhà tranh sáng rực]
Mặt Hứa Gia Huy đầy máu me, thê thảm quỵ xuống đất, vừa bị Nghệ Tu dùng lực ép dập đầu với Tô Dập vừa hoảng hốt lẩm bẩm: "Tôi sai rồi... thật xin lỗi.... Tô... Tô Dập.... tôi sai rồi...."
Tô Dập kinh ngạc nhìn Hứa Gia Huy đang lẩm bẩm, mi mắt run rẩy, không nhúc nhích đứng im tại chỗ. Chờ Hứa Gia Huy bị Nghệ Tu đè dập đầu mười mấy cái, trán là một mảnh tím bầm ứa máu, ánh mắt dần dần trống rỗng, Tô Dập mới chậm rãi lấy lại tinh thần, nhàn nhạt mở miệng: "Hứa Gia Huy, cậu từng nói với tôi, tôi không xứng có gia đình."
Động tác của Nghệ Tu ngừng lại, kiềm chặt cổ Hứa Gia Huy, ép hắn phải ngẩng đầu nhìn Tô Dập.
Tô Dập yên lặng nhìn Hứa Gia Huy, bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã có một đại gia đình rồi, hôm nay, những lời này tôi trả lại cho cậu. Hứa Gia Huy, cậu, không xứng có gia đình."
Nói xong, Tô Dập nhắm mắt xoay người đi, không muốn nhìn Hứa Gia Huy nữa.
Hứa Gia Huy mặt đầy mắt trừng to mắt nhìn Tô Dập, đột nhiên cả người run lên một cái rồi hoàn toàn tê liệt, mềm nhũn. Mà Nghệ Tu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hung hãn nện thêm một quyền vào mặt Hứa Gia Huy rồi hất tay ném hắn xuống đấy.
Thấy Tô Dập không muốn để ý tới Hứa Gia Huy nữa nhưng ngọn lửa trong lòng Nghệ Tu vẫn chưa dập tắt hẳn. Đánh giá đống bùn nhão Hứa Gia Huy nằm trên đất thỉnh thoảng lại đau đến co quắp người, anh lấy một cái khoen kim loại trong túi ra cường ngạnh chụp lên cổ Hứa Gia Huy, sau đó lấy di động gọi cho Vu Hãn Âm.
"Alo? Lần trước anh nói chi nhánh Tây Bắc tìm được mỏ tinh trần nhưng vì điều kiện hoàn cảnh quá kém nên không có bao nhiêu người nguyện ý đi khai thác đúng không?"
Liếc nhìn Hứa Gia Huy đang nằm trên đất, Nghệ Tu cười lạnh: "Nói với bên chi nhánh, chúng ta sẽ đưa vài người qua, bảo bọn họ hảo hảo sử dụng."
Vu Hãn Âm trầm mặc một chốc rồi đáp một tiếng biểu thị mình đã hiểu.
Cúp máy, Nghệ Tu cúi đầu nhìn Hứa Gia Huy đang trợn to mắt nhìn mình, một cước đạp lên đầu gối hắn, vừa dùng sức nghiền xương đầu gối yếu ớt vừa dùng vẻ mặt ôn hòa mở miệng: "Mày còn muốn cái chân này không? Muốn thì khai báo tung tích của đám kia cho tao."
Sau đó, đám nhóc từng bắt nạt Tô Dập ở cô nhi viện, trừ bỏ một kẻ ở lại làm việc ở cô nhi viện đã bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn trước đó, đám côn đồ cắc ké còn lại toàn bộ bị Nghệ Tu đập cho một trận rồi cài khoen khống chế hành động, tiếp đó cùng Hứa Gia Huy bị tống lên xe chuyển đi tới Tây Bắc.
Tô Dập không tham dự hành động này của Nghệ Tu, cậu chỉ an tĩnh chờ đợi ở đặc vụ bộ môn, nhìn Nghệ Tu khí thế hung hăng ra cửa rồi thần thanh khí sảng quay trở lại.
Sau khi trở lại đặc vụ bộ môn, mọi người biết chuyện dì Hứa đều rối rít an ủi Tô Dập, nhóm ba cô gái Kỷ Bạch Tình nướng cho cậu rất nhiều bánh bích quy xốp giòn, còn cố ý làm tiệc trà ở nhà kính trồng hoa.
Tô Dập chậm rãi uống một hớp trà hoa, chỉ cảm thấy nước trà ấm áp rót qua cổ họng trôi vào trong lòng.
Kỷ Bạch Tình nhìn Tô Dập, biểu tình lo lâu mở miệng: "Tiểu Dập, em muốn nghe ca hát không? Chị hát cho em nghe."
Trong mùi trà lượn lờ, Tô Dập ngẩng đầu nhìn cô một cái, lắc đầu nói: "Không cần, em không sao, hơn nữa ca hát cũng làm chị mệt mỏi."
Mao Thiên Tuyền nghiêng đầu nhìn Tô Dập, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Dập, em có cảm thấy khó chịu không? Có thì nói ngay đi, nếu không nói được với bọn chị thì nói với đội trưởng cũng được."
Khương Tu Hiền cầm miếng bánh gặm, lạnh nhạt nói: "Thật ra cũng không cần khổ sở, bà ta vĩnh viễn không hiểu được cậu đã làm đúng, chỉ cần không phụ lòng mình là được rồi. Người luôn muốn rũ bỏ trách nhiệm thì không thể nào đối mặt với thực tế, hơn nữa nếu không có cậu, phỏng chừng con trai bà ta đã không thể sống được, sớm đã bị lão đại đấm một quyền đi tong rồi."
Tô Dập lắc đầu, nhìn hoa trà có màu xám tro trong tay, thấp giọng nói: "Thật ra cũng không khổ sở đến vậy... chỉ là em cảm thấy.... có lẽ là em đã mang tai họa này tới cho bọn họ..."
Mao Thiên Tuyền phì cười: "Sao có thể trách cứ em được chứ?"
Đỗ Phái Tuyết bình thản nhìn Tô Dập, ôn nhu nói: "Cho dù bà ta vì thế mà giận cá chém thớt thì bọn chị tuyệt đối không dễ dàng bị lung lay hay rời đi, em vẫn còn bọn chị mà."
Khương Tu Hiền gặm hết miếng bánh, lại cầm miếng khác quơ quơ trong không khí hai cái rồi nhét nó vào miệng: "Cậu đừng nghĩ nhiều quá, biện pháp giải quyết hết thảy chính là xử lý kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này! Như vậy cũng có thể coi là thay bọn họ báo thù."
Kỷ Bạch Tình gật đầu, mỉm cười cong cong ánh mắt: "Không sai! Em luôn sẵn sàng tiếp viện mọi người!"
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười: "Nghê Hồng Vân kia rốt cuộc là người nào, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ, có lẽ sau tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông, hết thảy sẽ rõ ràng."
Tô Dập nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu.
Khương Tu Hiền đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngồi dậy cười hì hì nói: "A đúng rồi, mọi người biết vụ Luyện Khí Môn bị tập kích không? Trước đó Tử Vi Tông không phải vẫn luôn nhoi nhoi sao? Kết quả mọi người biết sao không? Ai u, bọn họ bị Thiên Huyền Tông cùng Luyện Khí Môn hợp lại gài bẫy, phải bồi thường một số lớn tài liệu cho Luyện Khí Môn."
Giọng nói Khương Tu Hiền phập phồng, mặt mày hớn hở, kết quả Tô Dập không phản ứng gì, Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh uống trà, Mao Thiên Tuyền cũng lộ ra biểu tình quả nhiên. Chỉ có Kỷ Bạch Tình nghẹo đầu nhìn cậu, có chút hiếu kỳ.
Khương Tu Hiền ho khan một tiếng, chuyển qua Kỷ Bạch Tình sinh động nói: "Hóa ra Luyện Khí Môn sớm đã cảm thấy không đúng, sau khi Nghệ tông chủ của Thiên Huyền Tông âm thầm phái người tới Luyện Khí Môn, nói những phát ngôn bậy bạ kia tuyệt đối không phải Thiên Huyền Tông làm, còn lấy danh tiếng Thiên Huyền Tông ra đảm bảo! Sau đó Thiên Huyền Tông cùng Luyện Khí Môn liên hiệp án binh bất động ép Tử Vi Tông chui đầu ra, kết quả Nghệ tông chủ dùng thủ đoạn sấm sét trực tiếp túm Nhâm Tinh Hỏa của Tử Vi Tông ra. Bây giờ Tử Vi Tông tiền mất tật mang, danh tiếng tổn hại, còn phải nói xin lỗi Luyện Khí Môn!"
Đỗ Phái Tuyết đặt ly trà xuống, yên tĩnh bình thản mở miệng: "Thủ đoạn của Vi tông chủ Tử Vi Tông vốn không sánh bằng Nghệ tông chủ, mấy năm nay vẫn luôn giở mánh giở khóe, nếu không phải có Nghê Nguyên Tư đứng sau hỗ trợ, Nghệ tông chủ lại tạm thời không có tính toán muốn phá vỡ thế cục chân vạc thì cũng không dễ dàng tha thứ cho bọn họ đến tận bây giờ."
Mao Thiên Tuyền nhíu mày: "Hạo Ca Tông suy thoái, chân vạc này liệu có vững chắc không?"
Đỗ Phái Tuyết mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đây chính là chỗ lợi hại của tông chủ Thiên Huyền Tông. Huyền tông hiện giờ chỉ mới khôi phục lại chút nguyên khí sau hạo kiếp cùng sự kiện quỷ quái phản phệ, nếu còn xảy ra chuyện thì không có chỗ tốt với bất kỳ ai. Hai lần thảm kịch liên tiếp đã có quá nhiều phải chết, không bằng tu sinh dưỡng túc, tạm hòa hoãn rồi nói sai."
"...thế chân vạc này căn bản không vững chắc, Hạo Ca Tông kỳ thực muốn thoát ra, muốn làm gì đó." Tô Dập đột nhiên mở miệng.
Nghe vậy, mọi người rối rít quay đầu, Tô Dập cúi đầu nhìn ly trà, nhẹ giọng nói: "Nghê Hồng Vân cùng Nghê Nguyên Tư tuyệt đối không thoát ly quan hệ được, Nghê Nguyên Tư.... phỏng chừng có ý đồ không nhỏ."
Khương Tu Hiền cả kinh nói: "Nói vậy, nói không chừng Nghê Hồng Vân ẩn núp phía sau Hạo Ca Tông, Nghê Nguyên Tư rất có thể chính là người ra mặt phụ trách làm việc thay hắn! Hoặc nên nói là Nghê Nguyên Tư đã bị bí mật thay đổi, hiện giờ không phải là Nghê Nguyên Tư chân chính, là kẻ giả trang..."
Phát hiện Đỗ Phái Tuyết cùng Mao Thiên Tuyền dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình, Khương Tu Hiền không khỏi sửng sốt hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"
Mao Thiên Tuyền nhún vai: "Có phải em đã quên lần quỷ quật hắn vẫn còn tụ hội sức mạnh Hạo Ca Tông phát động công kích tới quỷ khí triều à? Chuyện này không thể làm giả được, chỉ có thánh tử từ thánh trì bước ra làm được."
Tô Dập ngây ngốc nhìn Khương Tu Hiền đang lúng túng, lầm bầm mở miệng: "Không phải Nghê Nguyên Tư chân chính...."
Đỗ Phái Tuyết phát hiện Tô Dập có chút suy tư thì không khỏi hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Tô Dập suy tư một chốc rồi hỏi: "Năm đó khi Phong Thanh Vi tự sát, Nghê Nguyên Tư ở đâu?"
Khương Tu Hiền phụ trách điều tra Phong Thanh Vi cùng Hạo Ca Tông trả lời: "Mặc dù không sai khiến quỷ quái nhưng khi ấy tựa hồ cũng bị quỷ phản phệ nên bị thương, ở trong thánh trì chữa thương."
Ở thánh trì chữa thương?
Cực ác chi xử sinh thuần khiết.... cực thiện chi địa sinh ác linh...
Nghê Nguyên Tư đột nhiên gọi Phong Thanh Vi là Tuyết Nhi...
Tô Dập hơi mở to mắt, tựa hồ bắt được một manh mối ẩn dấu.
"Có khi nào... Nghê Nguyên Tư ở thánh trì bị thứ gì đó phụ thân, mà thứ đó chính là Nghê Hồng Vân không?"
Mao Thiên Tuyền sửng sốt: "Là sao?"
Tô Dập ngẩng đầu nhìn mọi người: "Trong giấc mộng về kí ức của Phong Thanh Vi, em đã gặp Nghê Nguyên Tư khi bé. Hắn vẫn luôn gọi là Thanh Vi, cái tên Tuyết Nhi này chưa từng có ai kêu, thế nhưng trước khi Phong Thanh Vi chết, hắn đột nhiên gọi ra cái tên Tuyết Nhi..."
Nhóm Đỗ Phái Tuyết nhìn nhau rồi bật dậy: "Đi, đi tìm Vu Hãn Âm."
"Phụ thân?!"
Vu Hãn Âm kinh ngạc nhìn bọn họ, có chút không thể tin nổi.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu thật sự thừa dịp hắn chữa thương ở thánh trì để phụ thân thì câu cực thiện chi địa sinh ác linh liền thông. Hơn nữa cũng giải thích được vì sao Nghê Hồng Vân lại có liên quan tới bí cảnh Nam Hải."
Khương Tu Hiền cả kinh: "Vậy là chúng ta đang chiến đấu với một tên cổ nhân?"
Nghệ Tu cười lạnh: "Cổ nhân thì sao? Vẫn là một quyền đánh bay hắn như thường."
Vu Hãn Âm nheo mắt, thấp giọng nói: "Cổ nhân.... Nghê Hồng Vân, rốt cuộc là ai?"
Tô Dập bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ lại cách câu trả lời gần hơn một bước.
Lại là một ngày bình tĩnh trôi qua, đêm đó, Nghệ Tu ôm Tô Dập non non mềm mềm, thỏa mãn hôn rồi hôn, tâm viên ý mã táy máy tay chân.
Mà Tô Dập cũng không hề ngăn cản, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêm túc hôn đáp lại.
Trước đó xảy ra chuyện Đào Hòa Phong, lại gặp Hứa Gia Huy, trong lòng Tô Dập trở nên rối loạn, cậu có chút khẩn cấp muốn cảm nhận sự tồn tại của Nghệ Tu.
Hô hấp Nghệ Tu có chút dồn dập, khàn khàn hỏi: "Bây giờ chúng ta tiến triển tới đâu rồi?"
Tô Dập nhìn Nghệ Tu, nghẹo đầu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Ừm.... có thể làm tới cuối cùng."
Hô hấp Nghệ Tu khựng lại, đè Tô Dập xuống giường, ngậm lấy đôi môi cậu, nụ hôn cũng dùng sức hơn mấy phần.
Tô Dập ngẩng đầu, thuận theo ôm lấy cổ anh.
....
Sáng sớm hôm sau, lúc Nghệ Tu thần thanh khí sảng thức dậy, Tô Dập vẫn còn vùi trong chăn ngủ li bì.
Nghệ Tu nhịn không được duỗi người, chỉ cảm thấy chính mình chưa từng sáng khoái đến vậy, ngay cả sức mạnh trong cơ thể cũng thực an tĩnh chảy xuôi trong thân thể, một chút thống khổ cũng không có.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là vì tối qua ôm Tô Dập ngủ nên an ủi nguồn sức mạnh kia không cuồn cuộn kích động, nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo rồi xuống lầu nói dì bếp nấu cháo cho Tô Dập.
Chờ Tô Dập mông lung mở mắt ra thì tủ đầu giường đã để sẵn một chén cháo trắng nóng hổi.
Thấy Tô Dập tỉnh, Nghệ Tu ngồi ở mép giường vội vàng đỡ Tô Dập có chút bủn rủn ngồi dậy, cẩn thận đút cậu uống cháo.
Phấn eo bủn rủn được gối nâng đỡ, Tô Dập ngoan ngoãn uống cháo, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiên nhẫn ôn nhu của Nghệ Tu, đột nhiên sửng sốt nói: "Ánh sáng trên người anh..."
Nghệ Tu ngừng một chốc, cúi đầu nhìn chính mình hỏi: "Sao?"
Chỉ thấy cơ thể trắng đen của Nghệ Tu đột nhiên nhiễm một tia màu sắc, nó rất mong manh rất nhỏ, hơi lóe lên ở lằn ranh trắng đen. Không đơn sắc mà có chút lóe mắt, Tô Dập thực khó hình dung.
Cậu suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh, có lẽ nó chính là cái gọi là màu sắc rực rỡ.
Có một màu có chút tương tự với màu ánh sáng, thế nhưng lại không quá giống, nó không lóng lánh sáng ngời như ánh sáng, nó rất ôn nhu ấm áp. Một màu sắc khác có chút nhạt hơn, nó làm Tô Dập có cảm giác thực bình yên. Hai màu sắc này rất yếu ớt nhưng ở giữa một vùng trắng đen thì nổi bật hệt như đèn pha mơ hồ chớp động trên người Nghệ Tu.
Đồng thời, ánh sáng bao bọc quanh người Nghệ Tu cũng thực bình ổn lóe sáng, giống như ánh nến trầm ổn nhưng sáng ngời.
Tô Dập không chớp mắt, quên cả muỗng cháo được đúc tới bên môi. Cậu chưa từng thấy dáng vẻ ánh sáng bình ổn đến vậy, cũng chưa từng thấy màu sắc nào ngoại trừ màu ánh sáng và trắng đen, không ngờ hôm nay lại thấy hai loại màu khác ở trên người anh.
"Trên người anh có thêm hai màu sắc.... còn ánh sáng nữa, nó rất vững vàng."
Tô Dập nói vậy thì Nghệ Tu mới nhận ra không đúng. Bình thường khi anh rời giường, sức mạnh trong cơ thể vẫn luôn nhanh chóng dâng trào chấn động toàn cơ thể, đau đớn cũng theo đó mà ập tới. Thế nhưng từ sáng nay tới giờ, sức mạnh dữ dằn trong cơ thể vẫn thực an ổn, giống như lúc ôm Tô Dập vậy.
Nghệ Tu nhất thời có suy đoán nhưng anh không nói ra, chỉ nói: "Tốt lắm, ăn cháo trước đã."
Tô Dập một lần nữa ngoan ngoãn hé miệng ngập lấy cái muỗng đút tới, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Nghệ Tu không chớp mắt, ngay cả cái muỗng ngậm trong miệng cũng không buông lỏng, cứ ngậm như vậy.
Nghệ Tu không biết làm sao phì cười, chỉ đành để Tô Dập nhìn xong.
Sau đó, bởi vì thân thể biến hóa nên bọn họ tìm Vu Hãn Âm làm kiểm tra, phát hiện không có vấn đề gì cả.
Vu Hãn Âm cúi đầu nhìn kết quả kiểm tra: "Phỏng chừng vì hai người kết hợp nên sức mạnh giao hòa. Thoạt nhìn thì có lẽ là chuyện tốt, chuyện này hai người có thể làm nhiều một chút."
Nghệ Tu nghe vậy thì không khỏi nhìn qua Tô Dập, phát hiện trên mặt cậu hoàn toàn không có ưu tư xấu hổ, chỉ chăm chú lắng nghe Vu Hãn Âm kết luận.
Anh bật cười, tâm tình cũng thả lỏng.
Sau đó đặc vụ bộ môn lại càng cố gắng tìm kiếm bất cứ ghi chép nào liên quan tới Nghê Hồng Vân, mà tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông cũng lặng lẽ tới.
Mặc dù sau lần quỷ quái phản phệ Hạo Ca Tông vẫn chưa gượng dậy nổi, nhóm trẻ cũng không có anh tài xuất hiện, thế nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, vô luận thế nào thì Hạo Ca Tông cũng là một trong ba tông môn lớn. Hơn nay là tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông, không chỉ Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông cho Hạo Ca Tông mặt mũi, các gia tộc có thế lực cũng rối rít tới chúc mừng.
Vu Hãn Âm sớm đã chuẩn bị một phần quà mừng, trước ngày hai mươi liền cùng mọi người trong ngành đi tới Hạo Lâm sơn W thị, cũng là trụ sở chính của Hạo Ca Tông.
Trừ Bình Hạo Diễm cùng Kỷ Bạch Tình, tất cả mọi người đều xuất hành. Kỷ Bạch Tình không nói, Bình Hạo Diễm thì vì không muốn thấy người của Tử Vi Tông nên dứt khoát ở lại đặc vụ cao ốc, không đi.
Trong phòng khách sạn, mọi người tập trung lại tiến hành thảo luận hành động sau khi tiến vào Hạo Ca Tông. Vu Hãn Âm nói: "Tế điển sẽ tiến hành hai mươi ngày, thế nhưng nhìn chương trình trong thiệp mời thì quan trọng nhất chỉ có bảy ngày đầu, Nghệ tông chủ và Vi tông chủ đại khái cũng chỉ ở Hạo Ca Tông bảy ngày. Nghê Nguyên Tư hiển nhiên phải bồi Nghệ Tông chủ cùng Vi tông chủ, bảy ngày này chính là thời cơ để chúng ta tìm kiếm."
Nghệ Tu sờ cằm nói: "Tốt nhất là mọi người cứ lộ mặt hấp dẫn sự chú ý, tôi cùng Tô Dập sẽ giả vờ như không có hứng thú, tìm kiếm cơ hội thoát khỏi chú ý tìm kiếm tông chủ tiền nhiệm, chắc chắn ông ta biết được gì đó."
Khương Tu Hiền vừa nghe vậy thì mở miệng: "Lão đại, em cũng..."
Nghệ Tu lắc đầu, ngắt lời: "Không được, người càng ít càng tốt."
Mao Thiên Tuyền khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế nhưng lão đại, dù sao thì lực chú ý của cậu lớn hơn đám bọn chị rất nhiều, cậu đi, nguy hiểm có phải quá lớn không?"
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đội trưởng cùng Tiểu Dập chính là tổ hợp tốt nhất, ánh mắt của Tiểu Dập có thể thấy nhiều thứ hơn chúng ta, nếu xảy ra chuyện, với sức mạnh của đội trưởng cũng có thể dễ dàng mang Tiểu Dập trốn thoát."
Nghệ Tu trực tiếp gõ nhịp nói: "Cứ quyết định như vậy. Minh Thành, anh không nên kích động. Hết thảy những thứ này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không thể trực tiếp trở mặt với Hạo Ca Tông cùng Nghê Nguyên Tư."
Ánh mắt sắc bén của Vưu Minh Thành nhìn chằm chằm tấm bản đồ trên bàn, âm thanh lãnh đạm mang theo một tia khàn khàn khó phát giác: "Nhiều năm như vậy cũng chờ được, không gấp nhất thời."
Vu Hãn Âm gật đầu, quay qua nói với Nghệ Tu cùng Tô Dập: "Tông chủ Hạo Ca Tông đã lâu rồi không lộ diện, nếu ông ta còn sống thì phỏng chừng đang ở một nơi khá bí ẩn." Anh dùng bút đánh dấu vài điểm trên bản đồ rồi nói tiếp: "Thế nhưng đây là bản đồ mười năm trước, cũng không nhất định là chính xác, có hơn phân nửa là suy đoán, hai đứa cứ xem tình thế mà làm."
Nghệ Tu nheo mắt, tay dùng sức chụp lên bản đồ, lạnh giọng nói: "Nghê Nguyên Tư... Nghê Hồng Vân... lần này tao nhất định phải lột da bọn mày!"
Hai mươi tháng mười một, tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông chuẩn bị bắt đầu, sơn môn mở rộng nghênh đón khách bát phương.
Tiếng chuông vang dài, tiếng trống ầm ầm, kèn hiệu vang dội.
Hạo Ca Tông cũng không biết đã trải qua mấy lần tế điển trăm năm, hôm nay tấu một khúc cổ nhạc không biết tên để đón khách, hai bên thềm đá thật dài, cứ đi một đoạn là thấy môn nhân Hạo Ca Tông cầm kèn cổ hoặc trống cổ. Cổ khúc này thản nhiên hùng hồn, hàm ý lâu dài, tinh tế biểu đạt lịch sử truyền thừa lâu đời của Hạo Ca Tông.
Dọc theo thềm đá đi lên Hạo Ca Tông, Tô Dập ngẩng đầu nhìn ra xa xa, chỉ thấy trong sơn cốc có một mảng thủy vực thật lớn, kiến trúc phục cổ tao nhã xây dựa vào nước, những dải lụa mỏng tung bay làm tòa kiến trúc tăng thêm phần mờ mịt. Xa xa còn có một dòng thác nước đổ xuống, không ít kiến trúc được xây dựng trên mặt nước hoặc ở nơi nước cạn được nối tiếp bằng một đoạn hành lang dài quanh co khúc chiết trên mặt nước, thực sự rất tinh tế.
Thời tiết tháng mười một khá giá rét, mảng lớn thủy vực ở Hạo Ca Tông trồng rất nhiều hoa sen. Chẳng qua trong thời tiết này thủy vực chỉ còn lại cành lá khô héo trơ trọi, trong bầu không khí trang nghiêm hân hoan hiện giờ mang tới một tia suy bại tiêu điều.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên tới nơi này nhưng Tô Dập hoàn toàn không xa lạ với cảnh trí ở đây. Bởi vì cậu đã từng thấy qua trong giấc mộng của Phong Thanh Vi, điều này cũng làm cậu càng khẳng định đó chính là trí nhớ của Phong Thanh Vi.
Liếc nhìn cảnh sắc trắng đen trước mặt, ánh mắt quay trở lại trên người Nghệ Tu, tiếp tục chuyên chú nhìn màu sắc mới xuất hiện trên người anh.
Hạo Ca Tông tọa lạc trong một sơn cốc ở dãy núi Hạo Lâm, ảnh sắc trong thung lũng này cực kỳ tuyệt mỹ, cho dù là tháng mười một có chút điều hiêu nhưng vẫn làm người ta có cảm giác đẹp như tranh vẽ.
Đến gần sơn môn Hạo Ca Tông, nhóm người dần dần đông đúc, có môn nhân mặc đồng phục quảng tụ của Hạo Ca Tông đứng trên đài cao hát xướng chúc mừng.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn ở lại đây chờ xướng lễ. Nếu muốn lưu thì lưu, không muốn thì cứ giao lễ vật cho Hạo Ca Tông, sau đó sẽ có người trực tiếp dẫn vào trong.
Nhóm Nghệ Tu vừa xuất hiện ở sơn môn Hạo Ca Tông, nhóm người lưu lại vì đủ loại nguyên nhân lập tức xôn xao, vừa kinh ngạc lại vừa tò mò đánh giá bọn họ.
Thế nhưng nhóm Nghệ Tu không có tâm tình ở đâu, sau khi đưa danh mục cùng quà tặng cho môn nhân Hạo Ca Tông liền trực tiếp tiến vào trong.
Vào trong sơn môn có một hành lang dài nằm trên mặt nước nối thẳng tới tòa đại điện cao lớn ở phía trước, xung quanh đại diện là những dải lụa mỏng tung bay, mờ mờ ảo ảo. Môn nhân Hạo Ca Tông dẫn đường là một cậu bé chỉ hơn mười tuổi, cậu nhóc cẩn thận đánh giá nhóm Nghệ Tu, nhỏ giọng nói: "Nghệ đội trưởng, rượu ngon và cao lương mỹ vị đều đã bày sẵn trong điện, mời các vị tới đại điện chờ một chút. Khi tới thời gian, thánh tử đại nhân sẽ mời các vị tới đế đài thưởng thức nghi thức tế thiên."
Tô Dập im lặng theo sát phía sau lưng Nghệ Tu biết rõ, nghi thức trong ngày đầu tiên của tế điển trăm năm chính là tế thiên, hôm nay cơ bản không tiện biến mất trước mặt mọi người, chỉ đành chờ sau đó tìm thời cơ.
Vu Hãn Âm nhìn cậu nhỏ, ánh mắt đào hoa híp lại cong cong, cười nói: "Vậy sao? Vậy cám ơn nhóc, nhóc tên gì?"
Cậu nhỏ hiển nhiên cũng nghe qua tin đồn về Vu Hãn Âm, nghe vậy mặt liền đỏ thẫm, lúng ta lúng nói: "Ta... tại hạ tên là Ngọc Thư."
"Ngọc Thư à? Tên rất hay." Vu Hãn Âm cười híp mắt khen ngợi, sau đó bắt đầu gợi chuyện.
Ngọc Thư đơn thuần ngây ngô bị Vu Hãn Âm moi ra không ít tin tức.
Đến khi đưa nhóm Nghệ Tu tới đại điện, Ngọc Thư có chút choáng đầu ngây ngốc cũng không biết mình đã nói gì, chỉ vội vàng chạy tới sơn môn tiếp tục nghênh đón khách nhân.
Đại điện trang hoàng theo phong cách cổ xưa phong nhã, rượu ngon món ngon bày đầy bàn trà, mọi người tụ thành từng nhóm trong đại điện, thường xuyên có tiếng chào hỏi cùng tiếng cười to truyền tới. Trên vải vóc trang trí có đồ đằng mơ hồ, Tô Dập không khỏi cẩn thận quan sát, cậu phát hiện chúng rất giống đồ đằng trong gian nhà đá ở bí cảnh Nam Hải, thế nhưng lại thiếu đi chút gì đó, đơn giản hơn một chút.
Người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông đã đến, chia ra chiếm cứ chỗ ngồi gần trung tâm đại điện. Nghệ tông chủ dửng dưng thưởng thức trà, dáng vẻ ung dung, mà Vi tông chủ thì trợn trừng mắt nhìn Nghệ tông chủ, thoạt nhìn rõ ràng canh cánh chuyện bị hố ngược trước đó.
Nhìn bóng lưng Ngọc Thư, Vu Hãn Âm nhìn xung quanh một chút rồi hạ thấp giọng nói: "Quả nhiên người phụ trách tiếp đón bên ngoài biết rất ít thông tin. Cậu nhóc Ngọc Thư này bình thường chỉ hoạt động ở các khu vực nhỏ, phỏng chừng đám kia ẩn núp ở bộ phận trung tâm."
Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không nói những người khác, chỉ Nghệ tông chủ thôi đã rất khó gạt gẫm. Người khách sáo giống như chúng ta không biết có bao nhiêu, phỏng chừng đám người này chỉ bày ra cho chúng ta nhìn mà thôi."
Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh quét nhìn đại điện, nhẹ giọng nói: "Lần này tông chủ Hạo Ca Tông bế quan, tế điển do Nghê Nguyên Tư chủ trì... xem ra Phong tông chủ đương nhiêm rất có thể đã bị khống chế."
Cô vừa dứt lời thì đột nhiên một âm thanh kinh ngạc pha lẫn vui mừng truyền tới: "Phái Tuyết! Không ngờ em cũng tới!"
Mọi người quay đầu nhìn lại thì phát hiện một cô gái có dáng dấp giống Đỗ Phái Tuyết như đúc đang vui sướng nhìn bọn họ rồi sải bước đi tới. Ở bên cạnh cô, Từ Nhạc Trạm mặc âu phục xám tro mỉm cười cùng đi tới.
Tô Dập sửng sốt, nhất thời ý thức được đây là chị em sinh đôi của Đỗ Phái Tuyết. Người chị sinh đôi này mặc dù có dáng dấp giống hệt như Đỗ Phái Tuyết nhưng khí chất lại không quá giống, một người tĩnh mịch như biển khơi, một người dịu dàng như nhành lan tinh khiết, thế nhưng đều là người nổi bật trong đám người.
Đỗ Phái Lan có chút câu nệ nhìn nhóm Nghệ Tu ở bên cạnh Đỗ Phái Tuyết, cô không quá quen thuộc với người của đặc vụ bộ môn. Cô mỉm cười nói: "Chào Nghệ đội trưởng, không ngờ đặc vụ bộ môn cũng tới tham dự tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu mặt không đổi sắc, chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi không có thêm phản ứng nào nữa.
Đỗ Phái Lan có chút sợ Nghệ Tu, vì thế cô nhìn qua Đỗ Phái Tuyết đang an tĩnh nhìn mình nhẹ giọng nói: "Phái Tuyết, hay là chị em mình qua bên cạnh nói chuyện một chút đi? Cũng vài tháng rồi chúng ta không gặp nhau."
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, bình tĩnh mở miệng: "Em không quấy rầy chị với Từ tiên sinh, chuyện phiếm có thể để sau rồi nói."
Từ Nhạc Trạm ôn hòa nhìn Đỗ Phái Tuyết, mỉm cười nói: "Hôm nay bác trai bác gái cũng tới, em gái có muốn cùng bọn anh tới gặp bọn họ không?"
Đỗ Phái Lan ngẩn người, thấp giọng nói: "Đúng vậy, hôm nay ba mẹ cũng tới, em cũng lâu lắm rồi không gặp họ, ôn chuyện một chút cũng tốt...."
Đỗ Phái Tuyết vẫn trầm tĩnh lắc đầu.
Đỗ Phái Lan có chút suy sụp, thế nhưng biết rõ Đỗ Phái Tuyết đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dao động, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng Từ Nhạc Trạm rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Đỗ Phái Lan cùng Từ Nhạc Trạm, mọi người cũng không nhắc tới bọn họ nữa. Mao Thiên Tuyền thấp giọng nói: "Sau này chúng ta có thể lấy danh nghĩa viếng thăm để tra xét tình huống nội bộ Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu còn định nói thêm gì đó nhưng ngay lập tức ngập miệng lại. Hóa ra là Nghê Nguyên Tư tay cầm sáo ngọc, trên người khoác áo lông thật dày chậm rãi tiến vào đại điện, cười nói với mọi người: "Chư vị, nghi thức tế điển sắp bắt đầu, xin các vị theo nghê dời bước tới tế đài."
Tiếng nói vừa dứt, xoay người thấy được Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên cạnh, ánh mắt đen trầm của Nghê Nguyên Tư liền sáng lên, cười tủm tỉm mở miệng: "Không ngờ Nghệ đội trưởng cũng dắt người trong ngành tới tham gia, nghê cứ tưởng các hạ không rảnh, các vị thật sự làm Hạo Ca Tông chúng tôi bồng tất sanh huy!" [nhà tranh sáng rực]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất