Chương 8: Phố Ăn Vặt
Nghệ Tu cứ vậy cõng Tô Dập tới phố ăn vặt vô cùng náo nhiệt, thức ăn nóng hổi đầy đường, người tới người lui tấp nập. Tô Dập không khỏi ngẩng đầu, bắt đầu quan sát nơi mà mình chưa từng chặt chân tới này.
Bảng hiệu u ám nhìn không rõ, bóng đèn sáng ngời, nhân viên trong tiệm bận rộn tới lui, khách hàng đang đứng chờ trước tiệm. Những vỉ đồ nướng xèo xèo trên than, vô số món ăn nóng nổi, còn cả những tiểu quỷ lon ton chạy khắp nơi, cả con đường tựa hồ được bao trùm bởi một lớp khói mù, hòa hợp thành một cảnh đêm mơ hồ.
Hết thảy đều làm Tô Dập hiếu kỳ, cũng có chút sợ hãi. Cậu nhịn không được co rụt trên lưng Nghệ Tu, bàn tay đang vịn bả vai anh cũng dùng sức hơn.
Nghệ Tu tưởng Tô Dập bị đau, liền mở miệng phân tán sự chú ý của cậu: "Muốn ăn gì?"
Tô Dập sửng sốt, nhỏ giọng đáp: "Gì cũng được."
Nghe vậy, Nghệ Tu nhìn xung quanh một chút rồi đi vào một cửa tiệm nhỏ, thả Tô Dập ngồi xuống chiếc bàn trống vừa có người tính tiền, cúi đầu hỏi: "Ăn cay được không?"
Tô Dập có chút bối rối lắc đầu, Nghệ Tu liền đi ra ngoài nói với chủ quán: "Hai chén cháo hải sản."
"Có ngay." Chủ quán nhiệt tình nói, sau đó nhanh nhẹn thu dọn chén dĩa của khách trước.
"Ở đây chờ tôi." Nói xong, Nghệ Tu rời khỏi tiệm, đi tới những sạp đồ nướng ở bên ngoài.
Nghệ Tu vừa rời đi, Tô Dập nháy mắt căng cứng cả người, trái tim cũng co rút. Tiếng ồn ào của mọi người ở xung quanh giống như cơn sóng gầm thét chiếm cứ hết thảy giác quan của cậu.
Mức độ náo nhiệt vượt qua tình cảnh mà Tô Dập từng gặp qua trước kia, cũng vượt khỏi phạm vi chịu đựng của cậu, làm cậu cảm thấy bản thân bị chấn động tới không có cách nào bình tĩnh được. Tô Dập rúc vào chiếc ghế, chờ đợi đám người náo động kia dần dần giảm bớt.
Ánh sáng cùng sóng người tạo thành một cơn sóng cuốn trôi Tô Dập, linh hồn bé nhỏ của cậu cơ hồ hoàn toàn bị cắn nuốt, không có cách nào giãy dụa, im hơi lặng tiếng biến mất. Con ngươi Tô Dập không ngừng co rúc, trán ứa mồ hôi lạnh, co thành một đoàn ở trên ghế, cho dù lưng rất đau nhưng vẫn nhịn không được co rúm cơ thể.
"Lưng cậu không đau à?"
Tô Dập không nghe thấy, đến tận khi một bàn tay mang theo ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, bàn tay kia đặt thứ gì đó lên bàn, sau đó quơ quơ trước mắt cậu.
"Ngây ngốc gì vậy?"
Con ngươi run rẩy, Tô Dập từ từ ngẩng đầu, có chút mơ hồ chuyển dời tầm mắt về phía ánh sáng bất đồng với trắng đen vừa xuất hiện, còn cả gương mặt quen thuộc của đối phương.
"A... em..." Tô Dập ảm đạm mở miệng, nhìn Nghệ Tu nhướng mày cúi đầu nhìn mình, cậu nói không nên lời.
"Hai chén cháo hải sản tới rồi đây!"
Nhân viên bưng hai bát cháo lớn tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Hai vị mau ăn cho nóng!"
Nghệ Tu thu hồi tầm mắt sắc bén, ngồi xuống đối diện Tô Dập nói: "Đau thì mau ăn nhanh đi, ăn xong dẫn cậu đi khám. Dĩa không cay là của cậu, đừng cầm nhầm."
Hơi nóng màu trắng không ngừng bốc lên, Tô Dập cầm muỗng khuấy bát cháo hải sản thơm lừng, chỉ thấy là một hỗn hợp cháo trắng, gừng cắt sợi cùng hành lá cắt nhuyễn ở mặt trên, bên dưới là những nguyên liệu hải sản. Ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu cầm xiên đồ nướng ngồm ngoằm ăn, Tô Dập múc một muỗng cháo thổi nuội rồi bỏ vào miệng.
Hương vị thơm ngát của cháo lập tức tràn đầy khoang miệng, không bao lâu liền trượt xuống cổ họng, mang theo hơi ấm xua tan đi giá lạnh trong thân thể.
Hớp cháo nóng vào bụng, thân thể căng cứng của Tô Dập không khỏi thả lỏng. Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập hỏi: "Thế nào? Cháo tiệm này là ngon nhất."
Tô Dập thở hắt một hơi: "Ăn ngon lắm."
Nghệ Tu hai ba hớp ăn xong dĩa đồ nướng, sau đó bắt đầu uống từng ngụm từng ngụm cháo lớn.
Thấy Nghệ Tu ăn nhanh như vậy, con sâu thèm ăn trong bụng Tô Dập cũng bị cuốn theo, vô thức ăn nhanh hơn. Trong quá trình ăn, Tô Dập vẫn luôn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, hớp vài hớp cháo, ăn vài miếng đồ nướng, cứ hệt như Nghệ Tu là món ăn kèm vậy.
Nghệ Tu nhướng mày, buông chén cháo rỗng xuống, bắt gặp tầm mắt Tô Dập liền tựa tiếu phi tiếu mở miệng: "Nhìn tôi làm gì? Dễ nhìn à?"
Tô Dập vội vàng nuốt ngụm cháo trong miệng, nghiêm túc gật đầu: "Dễ nhìn, cả người anh tỏa ra ánh sáng không giống với thế giới xung quanh."
Lần này đến phiên Nghệ Tu bị nghẹn. Từ nhỏ đến lớn, người có thiện ý ác ý với dáng vẻ của anh nhiều vô số, thế nhưng Tô Dập là người khen ngợi thẳng thắn đến vậy.
Hơn nữa trong ánh mắt ẩn sau lớp tóc kia lại còn tràn đầy chân thành chết tiệt.
Nghệ Tu có chút buồn bực gãi gãi đầu, lúc này thân mình Tô Dập hơi nghiêng tới trước, gấp rút nói: "Trên người anh có màu sắc không giống, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy màu sắc khác ngoại trừ trắng đen, em, em muốn ở bên cạnh anh nhìn lâu thêm một chút..."
Nghe vậy, Nghệ Tu không khỏi quan sát Tô Dập từ trên xuống dưới, cười nhạo: "Ở bên cạnh tôi? Đặc vụ bộ môn à? Cái thân gà luộc của cậu, đối mặt với đám quỷ quái có thể làm được gì chứ?"
Tô Dập sửng sốt, á khẩu.
Chiều hôm nay nếu không phải Nghệ Tu vừa vặn cứu mạng, cho dù kích hoạt dây chuyền ông lão để lại cũng không biết có thể chống đỡ được bạch viên quỷ bao lâu. Sự thực làm Tô Dập không khỏi cúi đầu, nói không nên lời.
Nghệ Tu châm thuốc ngậm lên miệng, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, đặc vụ bộ môn không thu nhận những người không có năng lực vượt trội. Chờ con quỷ kia bị xử lý xong, cậu không thể tiếp tục ở trong tòa đặc vụ, cũng có nghĩa là ngày mai cậu phải quay về nhà."
Tô Dập cúi đầu nhìn chén cháo hải sản bắt đầu nguội dần, mùi tanh nhàn nhạt truyền tới làm cậu mất hẳn sự thèm ăn.
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, Nghệ Tu hít vài hơi thuốc, nhìn Tô Dập đang ho khan vì khói thuốc nói: "Dẫn cậu tới bệnh viện, tối nay ở ngủ ở tòa đặc vụ một đêm, sáng sớm mai cậu quay về nhà đi." Nói xong, anh đứng dậy, trực tiếp cõng đối phương.
Tô Dập trầm mặc nằm trên lưng Nghệ Tu, mùi thuốc lá nồng nặc trên người đối phương làm cậu nhịn không được không ngừng ho khan, phần lưng cũng vì thế mà đau đớn. Sau khi rời khỏi phố ăn vặt, mùi thuốc lá trên người Nghệ Tu bị gió thổi nhạt đi, Tô Dập cũng không bị sặc nữa.
Trời đã gần rạng sáng, nhìn ánh sáng màu đỏ bao trùm võng mạc cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt bên mũi, nằm trên lưng Nghệ Tu, thoạt nhìn Tô Dập giống như hòa thành một thể với quầng sáng này, thế nhưng kỳ thực là hai thân thể bất đồng. Nếu chủ tể của quầng sáng cự tuyệt cậu tới gần, cậu nên làm gì đây?
Tô Dập run run mí mắt, đột nhiên mở miệng: "Không cần tới bệnh viện."
"Hử?" Nghệ Tu nghi ngờ quay đầu nhìn lại, khoảng cách với gương mặt Tô Dập quá gần, anh không khỏi né tránh một chút, mở miệng: "Sao lại không tới bệnh viện?"
Tô Dập không để ý tới động tác vừa nãy của Nghệ Tu, cậu rũ thấp mi mắt nói: "Không cần tới bệnh viện, bôi chút thuốc là tốt rồi."
Một trận im lặng, Nghệ Tu quay đầu đi: "Tùy cậu."
Trầm mặc trở lại tòa đặc vụ, Nghệ Tu buông Tô Dập xuống, để cậu nằm trên chiếc giường xếp trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách: "Người của đặc vụ bộ môn đang đuổi giết con quỷ kia, tối nay ngủ ở đây đi, ngày mai cậu sẽ an toàn."
Gian phòng này thoạt nhìn giống như dành cho khách, vài chiếc ghế sô pha nhỏ đặt trên thảm mềm, bên cạnh còn có kệ rượu, rất rộng rãi, đủ để đặt một chiếc giường xếp.
Lúc ra ngoài Nghệ Tu thuận tay tắt đèn, ngồi trên giường xếp, Tô Dập nhanh chóng thích ứng với bóng tối. Ôm lấy tấm thảm lông trên người, cẩn thận nằm nghiêng xuống giường, ở trong một vùng tối tăm yên tĩnh thế này Tô Dập cảm thấy đặc biệt an toàn, nó làm cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sờ mặt dây chuyền hình bát quái trước ngực, nhớ lại những lời ông lão đã nói lúc bảo cậu học hội họa.
Dùng bàn tay to lớn đầy nếp nhăn của mình cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dập, ở trên giấy vẽ vẽ ra nét bút đầu tiên, ông trầm giọng nói: "Tiểu Dập, thế giới này không chỉ có màu trắng và đen, ông hi vọng con có thể thông qua hội họa quan sát thế giới này, phát hiện những điều tốt đẹp của nó."
Nếu thế giới cũng chói mắt sặc sỡ như ánh sáng trên người Nghệ Tu thì có lẽ cậu cũng không quá kháng cự nó đi.
Tô Dập suy nghĩ, chầm chậm nhắm mắt lại.
Ý thức dần dần chìm vào bóng tối, Tô Dập một lần nữa mở mắt, trong mảnh tối tăm vô biên trước mặt là hai cánh cửa lờ mờ ẩn sau lớp sương mù dày đặc.
Lại là giấc mơ này.
Thế nhưng màn sương mù tựa hồ nhạt hơn một ít, hình ảnh trước mắt cũng rõ ràng hơn.
Không phải ảo giác, thực sự nhạt hơn.
Tô Dập đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Không có dục vọng tìm tòi nghiên cứu, cũng không có dục vọng chọn lựa.
Lòng hiếu kỳ của Tô Dập có hạn.
Tô Dập nhàn nhạt nhìn hai cánh cửa, không nhúc nhích nhìn chúng dần dần biến mất, trước mắt lại là một mảnh tối tăm.
Ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua mí mắt, Tô Dập lấy lại tinh thần. Cậu mở mắt, phát hiện đã là sáng hôm sau. Âm thanh báo thức thường ngày ở khu nhà cũ không vang lên, nhất thời Tô Dập có chút không thích ứng, nằm trên giường một chút cậu mới nhớ ra tình cảnh của mình.
Cơn đau trên lưng trải qua một buổi tối cũng không biến mất, ngược lại lại càng đau đớn hơn, không ngừng kích thích thần kinh Tô Dập. Cậu vô lực nằm trên giường xếp, gian nan ngồi dậy, thế nhưng cơn đau truyền tới làm trước mắt Tô Dập tối sầm, một lần nữa xụi lơ trên giường.
Tô Dập gian nan chống đỡ nửa người trên, thế nhưng cánh tay yếu ớt run run không thể chống đỡ nổi thân thể. Cánh tay run bần bật, một lần nữa Tô Dập vô lực ngã xuống giường, hệt như cá rời khỏi nước khó khăn thở dốc, thực sự là không có chút sức lực nào cả.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng nữ dễ nghe từ bên ngoài truyền vào: "Vị khách trong phòng dậy chưa? Bữa sáng đã xong rồi a."
Tô Dập nằm trên giường không nhúc nhích, đau đến mức nói không nên lời.
Bên ngoài tựa hồ có người nói gì đó, thế nhưng quá xa nên cậu không nghe rõ, sau đó Tô Dập nghe thấy một giọng nam quen thuộc tràn đầy sức sống: "Ở đây à? Chúng tôi vào nha, được không vậy?"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cửa phòng bị mở ra, cái đầu của thanh niên tóc nhạt mặt baby từ khe cửa ló đầu vào. Người nọ đảo mắt, thấy Tô Dập thì hỏi: "Dậy rồi à, sao không nói chuyện?"
Tô Dập giật giật cánh tay, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Một lần nữa dùng sức chống tay ngồi dậy, thế nhưng sức lực tựa hồ đã bị rút cạn, Tô Dập không có cách nào chống đỡ thân thể nặng nề, chỉ có thể run rẩy một lần nữa ngã xuống.
Một thiếu nữ có mái tóc đen dài gợn sóng xuất hiện ở sau lưng thanh niên, kinh ngạc tròn mắt. Cô lướt qua người thanh niên mặt baby bước nhanh vào phòng, nhẹ nhàng đặt tay sau lưng Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Đừng động! Em bị thương, để chị hát cho em nghe là khỏe thôi!"
"Chờ chút, Bạch Tình..." Thanh niên mặt baby sửng sốt vươn tay muốn ngăn cản, thế nhưng thiếu nữ đã ngồi xổm xuống, làm xong chuẩn bị.
Nháy mắt, Tô Dập nghĩ là mình nghe lầm.
Hát, hát sao?
.*.
Kỷ Bạch Tình: [mặt nghiêm túc] nghe chị hát là có thể chữa thương a!
Tô Dập:...
Bảng hiệu u ám nhìn không rõ, bóng đèn sáng ngời, nhân viên trong tiệm bận rộn tới lui, khách hàng đang đứng chờ trước tiệm. Những vỉ đồ nướng xèo xèo trên than, vô số món ăn nóng nổi, còn cả những tiểu quỷ lon ton chạy khắp nơi, cả con đường tựa hồ được bao trùm bởi một lớp khói mù, hòa hợp thành một cảnh đêm mơ hồ.
Hết thảy đều làm Tô Dập hiếu kỳ, cũng có chút sợ hãi. Cậu nhịn không được co rụt trên lưng Nghệ Tu, bàn tay đang vịn bả vai anh cũng dùng sức hơn.
Nghệ Tu tưởng Tô Dập bị đau, liền mở miệng phân tán sự chú ý của cậu: "Muốn ăn gì?"
Tô Dập sửng sốt, nhỏ giọng đáp: "Gì cũng được."
Nghe vậy, Nghệ Tu nhìn xung quanh một chút rồi đi vào một cửa tiệm nhỏ, thả Tô Dập ngồi xuống chiếc bàn trống vừa có người tính tiền, cúi đầu hỏi: "Ăn cay được không?"
Tô Dập có chút bối rối lắc đầu, Nghệ Tu liền đi ra ngoài nói với chủ quán: "Hai chén cháo hải sản."
"Có ngay." Chủ quán nhiệt tình nói, sau đó nhanh nhẹn thu dọn chén dĩa của khách trước.
"Ở đây chờ tôi." Nói xong, Nghệ Tu rời khỏi tiệm, đi tới những sạp đồ nướng ở bên ngoài.
Nghệ Tu vừa rời đi, Tô Dập nháy mắt căng cứng cả người, trái tim cũng co rút. Tiếng ồn ào của mọi người ở xung quanh giống như cơn sóng gầm thét chiếm cứ hết thảy giác quan của cậu.
Mức độ náo nhiệt vượt qua tình cảnh mà Tô Dập từng gặp qua trước kia, cũng vượt khỏi phạm vi chịu đựng của cậu, làm cậu cảm thấy bản thân bị chấn động tới không có cách nào bình tĩnh được. Tô Dập rúc vào chiếc ghế, chờ đợi đám người náo động kia dần dần giảm bớt.
Ánh sáng cùng sóng người tạo thành một cơn sóng cuốn trôi Tô Dập, linh hồn bé nhỏ của cậu cơ hồ hoàn toàn bị cắn nuốt, không có cách nào giãy dụa, im hơi lặng tiếng biến mất. Con ngươi Tô Dập không ngừng co rúc, trán ứa mồ hôi lạnh, co thành một đoàn ở trên ghế, cho dù lưng rất đau nhưng vẫn nhịn không được co rúm cơ thể.
"Lưng cậu không đau à?"
Tô Dập không nghe thấy, đến tận khi một bàn tay mang theo ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, bàn tay kia đặt thứ gì đó lên bàn, sau đó quơ quơ trước mắt cậu.
"Ngây ngốc gì vậy?"
Con ngươi run rẩy, Tô Dập từ từ ngẩng đầu, có chút mơ hồ chuyển dời tầm mắt về phía ánh sáng bất đồng với trắng đen vừa xuất hiện, còn cả gương mặt quen thuộc của đối phương.
"A... em..." Tô Dập ảm đạm mở miệng, nhìn Nghệ Tu nhướng mày cúi đầu nhìn mình, cậu nói không nên lời.
"Hai chén cháo hải sản tới rồi đây!"
Nhân viên bưng hai bát cháo lớn tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Hai vị mau ăn cho nóng!"
Nghệ Tu thu hồi tầm mắt sắc bén, ngồi xuống đối diện Tô Dập nói: "Đau thì mau ăn nhanh đi, ăn xong dẫn cậu đi khám. Dĩa không cay là của cậu, đừng cầm nhầm."
Hơi nóng màu trắng không ngừng bốc lên, Tô Dập cầm muỗng khuấy bát cháo hải sản thơm lừng, chỉ thấy là một hỗn hợp cháo trắng, gừng cắt sợi cùng hành lá cắt nhuyễn ở mặt trên, bên dưới là những nguyên liệu hải sản. Ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu cầm xiên đồ nướng ngồm ngoằm ăn, Tô Dập múc một muỗng cháo thổi nuội rồi bỏ vào miệng.
Hương vị thơm ngát của cháo lập tức tràn đầy khoang miệng, không bao lâu liền trượt xuống cổ họng, mang theo hơi ấm xua tan đi giá lạnh trong thân thể.
Hớp cháo nóng vào bụng, thân thể căng cứng của Tô Dập không khỏi thả lỏng. Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập hỏi: "Thế nào? Cháo tiệm này là ngon nhất."
Tô Dập thở hắt một hơi: "Ăn ngon lắm."
Nghệ Tu hai ba hớp ăn xong dĩa đồ nướng, sau đó bắt đầu uống từng ngụm từng ngụm cháo lớn.
Thấy Nghệ Tu ăn nhanh như vậy, con sâu thèm ăn trong bụng Tô Dập cũng bị cuốn theo, vô thức ăn nhanh hơn. Trong quá trình ăn, Tô Dập vẫn luôn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, hớp vài hớp cháo, ăn vài miếng đồ nướng, cứ hệt như Nghệ Tu là món ăn kèm vậy.
Nghệ Tu nhướng mày, buông chén cháo rỗng xuống, bắt gặp tầm mắt Tô Dập liền tựa tiếu phi tiếu mở miệng: "Nhìn tôi làm gì? Dễ nhìn à?"
Tô Dập vội vàng nuốt ngụm cháo trong miệng, nghiêm túc gật đầu: "Dễ nhìn, cả người anh tỏa ra ánh sáng không giống với thế giới xung quanh."
Lần này đến phiên Nghệ Tu bị nghẹn. Từ nhỏ đến lớn, người có thiện ý ác ý với dáng vẻ của anh nhiều vô số, thế nhưng Tô Dập là người khen ngợi thẳng thắn đến vậy.
Hơn nữa trong ánh mắt ẩn sau lớp tóc kia lại còn tràn đầy chân thành chết tiệt.
Nghệ Tu có chút buồn bực gãi gãi đầu, lúc này thân mình Tô Dập hơi nghiêng tới trước, gấp rút nói: "Trên người anh có màu sắc không giống, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy màu sắc khác ngoại trừ trắng đen, em, em muốn ở bên cạnh anh nhìn lâu thêm một chút..."
Nghe vậy, Nghệ Tu không khỏi quan sát Tô Dập từ trên xuống dưới, cười nhạo: "Ở bên cạnh tôi? Đặc vụ bộ môn à? Cái thân gà luộc của cậu, đối mặt với đám quỷ quái có thể làm được gì chứ?"
Tô Dập sửng sốt, á khẩu.
Chiều hôm nay nếu không phải Nghệ Tu vừa vặn cứu mạng, cho dù kích hoạt dây chuyền ông lão để lại cũng không biết có thể chống đỡ được bạch viên quỷ bao lâu. Sự thực làm Tô Dập không khỏi cúi đầu, nói không nên lời.
Nghệ Tu châm thuốc ngậm lên miệng, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, đặc vụ bộ môn không thu nhận những người không có năng lực vượt trội. Chờ con quỷ kia bị xử lý xong, cậu không thể tiếp tục ở trong tòa đặc vụ, cũng có nghĩa là ngày mai cậu phải quay về nhà."
Tô Dập cúi đầu nhìn chén cháo hải sản bắt đầu nguội dần, mùi tanh nhàn nhạt truyền tới làm cậu mất hẳn sự thèm ăn.
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, Nghệ Tu hít vài hơi thuốc, nhìn Tô Dập đang ho khan vì khói thuốc nói: "Dẫn cậu tới bệnh viện, tối nay ở ngủ ở tòa đặc vụ một đêm, sáng sớm mai cậu quay về nhà đi." Nói xong, anh đứng dậy, trực tiếp cõng đối phương.
Tô Dập trầm mặc nằm trên lưng Nghệ Tu, mùi thuốc lá nồng nặc trên người đối phương làm cậu nhịn không được không ngừng ho khan, phần lưng cũng vì thế mà đau đớn. Sau khi rời khỏi phố ăn vặt, mùi thuốc lá trên người Nghệ Tu bị gió thổi nhạt đi, Tô Dập cũng không bị sặc nữa.
Trời đã gần rạng sáng, nhìn ánh sáng màu đỏ bao trùm võng mạc cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt bên mũi, nằm trên lưng Nghệ Tu, thoạt nhìn Tô Dập giống như hòa thành một thể với quầng sáng này, thế nhưng kỳ thực là hai thân thể bất đồng. Nếu chủ tể của quầng sáng cự tuyệt cậu tới gần, cậu nên làm gì đây?
Tô Dập run run mí mắt, đột nhiên mở miệng: "Không cần tới bệnh viện."
"Hử?" Nghệ Tu nghi ngờ quay đầu nhìn lại, khoảng cách với gương mặt Tô Dập quá gần, anh không khỏi né tránh một chút, mở miệng: "Sao lại không tới bệnh viện?"
Tô Dập không để ý tới động tác vừa nãy của Nghệ Tu, cậu rũ thấp mi mắt nói: "Không cần tới bệnh viện, bôi chút thuốc là tốt rồi."
Một trận im lặng, Nghệ Tu quay đầu đi: "Tùy cậu."
Trầm mặc trở lại tòa đặc vụ, Nghệ Tu buông Tô Dập xuống, để cậu nằm trên chiếc giường xếp trong căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách: "Người của đặc vụ bộ môn đang đuổi giết con quỷ kia, tối nay ngủ ở đây đi, ngày mai cậu sẽ an toàn."
Gian phòng này thoạt nhìn giống như dành cho khách, vài chiếc ghế sô pha nhỏ đặt trên thảm mềm, bên cạnh còn có kệ rượu, rất rộng rãi, đủ để đặt một chiếc giường xếp.
Lúc ra ngoài Nghệ Tu thuận tay tắt đèn, ngồi trên giường xếp, Tô Dập nhanh chóng thích ứng với bóng tối. Ôm lấy tấm thảm lông trên người, cẩn thận nằm nghiêng xuống giường, ở trong một vùng tối tăm yên tĩnh thế này Tô Dập cảm thấy đặc biệt an toàn, nó làm cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sờ mặt dây chuyền hình bát quái trước ngực, nhớ lại những lời ông lão đã nói lúc bảo cậu học hội họa.
Dùng bàn tay to lớn đầy nếp nhăn của mình cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dập, ở trên giấy vẽ vẽ ra nét bút đầu tiên, ông trầm giọng nói: "Tiểu Dập, thế giới này không chỉ có màu trắng và đen, ông hi vọng con có thể thông qua hội họa quan sát thế giới này, phát hiện những điều tốt đẹp của nó."
Nếu thế giới cũng chói mắt sặc sỡ như ánh sáng trên người Nghệ Tu thì có lẽ cậu cũng không quá kháng cự nó đi.
Tô Dập suy nghĩ, chầm chậm nhắm mắt lại.
Ý thức dần dần chìm vào bóng tối, Tô Dập một lần nữa mở mắt, trong mảnh tối tăm vô biên trước mặt là hai cánh cửa lờ mờ ẩn sau lớp sương mù dày đặc.
Lại là giấc mơ này.
Thế nhưng màn sương mù tựa hồ nhạt hơn một ít, hình ảnh trước mắt cũng rõ ràng hơn.
Không phải ảo giác, thực sự nhạt hơn.
Tô Dập đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Không có dục vọng tìm tòi nghiên cứu, cũng không có dục vọng chọn lựa.
Lòng hiếu kỳ của Tô Dập có hạn.
Tô Dập nhàn nhạt nhìn hai cánh cửa, không nhúc nhích nhìn chúng dần dần biến mất, trước mắt lại là một mảnh tối tăm.
Ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua mí mắt, Tô Dập lấy lại tinh thần. Cậu mở mắt, phát hiện đã là sáng hôm sau. Âm thanh báo thức thường ngày ở khu nhà cũ không vang lên, nhất thời Tô Dập có chút không thích ứng, nằm trên giường một chút cậu mới nhớ ra tình cảnh của mình.
Cơn đau trên lưng trải qua một buổi tối cũng không biến mất, ngược lại lại càng đau đớn hơn, không ngừng kích thích thần kinh Tô Dập. Cậu vô lực nằm trên giường xếp, gian nan ngồi dậy, thế nhưng cơn đau truyền tới làm trước mắt Tô Dập tối sầm, một lần nữa xụi lơ trên giường.
Tô Dập gian nan chống đỡ nửa người trên, thế nhưng cánh tay yếu ớt run run không thể chống đỡ nổi thân thể. Cánh tay run bần bật, một lần nữa Tô Dập vô lực ngã xuống giường, hệt như cá rời khỏi nước khó khăn thở dốc, thực sự là không có chút sức lực nào cả.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng nữ dễ nghe từ bên ngoài truyền vào: "Vị khách trong phòng dậy chưa? Bữa sáng đã xong rồi a."
Tô Dập nằm trên giường không nhúc nhích, đau đến mức nói không nên lời.
Bên ngoài tựa hồ có người nói gì đó, thế nhưng quá xa nên cậu không nghe rõ, sau đó Tô Dập nghe thấy một giọng nam quen thuộc tràn đầy sức sống: "Ở đây à? Chúng tôi vào nha, được không vậy?"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cửa phòng bị mở ra, cái đầu của thanh niên tóc nhạt mặt baby từ khe cửa ló đầu vào. Người nọ đảo mắt, thấy Tô Dập thì hỏi: "Dậy rồi à, sao không nói chuyện?"
Tô Dập giật giật cánh tay, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Một lần nữa dùng sức chống tay ngồi dậy, thế nhưng sức lực tựa hồ đã bị rút cạn, Tô Dập không có cách nào chống đỡ thân thể nặng nề, chỉ có thể run rẩy một lần nữa ngã xuống.
Một thiếu nữ có mái tóc đen dài gợn sóng xuất hiện ở sau lưng thanh niên, kinh ngạc tròn mắt. Cô lướt qua người thanh niên mặt baby bước nhanh vào phòng, nhẹ nhàng đặt tay sau lưng Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Đừng động! Em bị thương, để chị hát cho em nghe là khỏe thôi!"
"Chờ chút, Bạch Tình..." Thanh niên mặt baby sửng sốt vươn tay muốn ngăn cản, thế nhưng thiếu nữ đã ngồi xổm xuống, làm xong chuẩn bị.
Nháy mắt, Tô Dập nghĩ là mình nghe lầm.
Hát, hát sao?
.*.
Kỷ Bạch Tình: [mặt nghiêm túc] nghe chị hát là có thể chữa thương a!
Tô Dập:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất