Chương 21: Lại Phát Động Nhiệm Vụ Truyền Thuyết
Lâm Nhược Yên nhìn dáng vẻ của con trai, không khỏi cười khúc khích, giống như thiếu nữ hoài xuân vậy, một lúc sau mới nói:
- Quần áo cũ đã không vừa rồi, để mẫu thân bảo cung nữ đi Thiên Ngự Các mang về cho con y phục mới.
Sau đó nàng lại cực kỳ nghiêm túc nói:
- Vũ nhi, nhiệm vụ quan trọng nhất của con hiện tại là phải cố gắng tu luyện, đền bù lại những năm qua hoang phế, hơn nữa không nên vội đột phá Luyện Thần kỳ, chờ sau lễ hội săn bắn cuối năm, các hoàng tử công chúa tiến vào Tảng Viên Thần Sơn tẩy lễ, lại đột phá cũng không muộn, có căn cơ tốt, như vậy mới có thể sớm ngày trở thành cường giả, thậm chí trở thành chủ nhân của Đại Nam Thần Triều này, nếu không tương lai của chúng ta…
Hồ Nguyên Vũ cắt đứt nàng nói:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi sẽ không để cho người thất vọng, nhất định sẽ để người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này, những kẻ từng làm người chịu sỉ nhục, chịu uất ức, hài nhi sẽ để bọn hắn trả lại gấp trăm lần.
Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm của Tử Trúc:
- Phát động nhiệm vụ truyền thuyết, trở thành Đại Đế của Đại Nam Thần Triều, thời hạn 50 năm, thành công, ban thưởng 10 kiện Tiên khí, 100 vạn điểm tạo hóa, thất bại, quan hệ giữa hai mẹ con bại lộ, bị thiên hạ phỉ nhổ, Lâm Nhược Yên tự sát.
Hồ Nguyên Vũ sững người, nhưng không có kinh hoảng, mà càng kiên định quyết tâm trong lòng.
Lâm Nhược Yên hạnh phúc ôm lấy hắn, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc kia nói:
- Mẫu thân tin con sẽ làm được.
Trong đầu lại vang lên thanh âm của Tử Trúc:
- Thành công hoàn thành nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục dưỡng mẫu Lâm Nhược Yên, ban thưởng kiếm pháp Tiên cấp Long Hoa Kiếm Pháp, 1000 điểm tạo hóa, chúc mừng Thánh Tử, mong Thánh Tử không ngừng cố gắng.
Hồ Nguyên Vũ vui vẻ, biết trái tim của Lâm Nhược Yên đã hoàn toàn thuộc về hắn, không lo nàng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Ôm hắn một lúc, Lâm Nhược Yên mới buông ra, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng nói:
- Tu vi của mẫu thân mới đột phá, phải trở về ổn định cảnh giới, phải tới ngày đại điển mới có thể xuất quan, mấy ngày nay con và muội muội phải tự chăm sóc bản thân, biết không?
Hồ Nguyên Vũ cười nói:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi đã lớn rồi.
Chữ lớn hắn cắn rất nặng, làm Lâm Nhược Yên càng xấu hổ, xoay người chạy đi như làn gió, nháy mắt đã không còn thấy tung tích.
Lâm Nhược Yên đi rồi, Hồ Nguyên Vũ liền tiến vào trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp.
Vừa vào tháp đã vang lên thanh âm trêu đùa của Tử Trúc:
- Hì hì, chúc mừng Thánh Tử đạt được như nguyện, chinh phục được dưỡng mẫu.
Nàng là cố ý không nói dưỡng mẫu để trêu chọn hắn, nhưng Hồ Nguyên Vũ không để ý, mà vui vẻ hỏi:
- Tử Trúc, phần thưởng của ta đâu?
Trên bầu trời màu tím, một tia sáng bay thẳng xuống dưới, tiến vào trong mi tâm của hắn, Hồ Nguyên Vũ nhắm mắt lại, qua sát tin tức mới xuất hiện ở trong thức hải.
Long Hoa Kiếm Pháp, Tiên cấp, tổng cộng 10 chiêu, mỗi luyện thành một chiêu, cảnh giới kiếm pháp sẽ lên một bậc. Nếu là võ kỹ Tiên cấp bình thường, lấy tu vi của Hồ Nguyên Vũ hiện tại, là không có cách nào xem hiểu chứ đừng nói tu luyện, nhưng người sáng tạo kiếm pháp này là một đại tài, thế mà chia nhỏ cả bộ kiếm pháp ra, để cho tu sĩ từ cảnh giới thấp luyện lên, mỗi luyện thành một chiêu, uy lực của kiếm pháp sẽ tương ứng tăng theo, có thể nói cực kỳ tiện lợi.
Hồ Nguyên Vũ đắm chìm vào trong khẩu quyết huyền ảo, thật lâu sau mới mở mắt ra, chậc chậc tán thưởng:
- Không hổ là Tiên cấp, quả thật là bác đại tinh thâm.
Thanh âm của Tử Trúc truyền tới:
- Này là tất nhiên, chủ nhân chuẩn bị cho ngài, tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, hiện tại Thánh Tử có thể thử chức năng đổi vật phẩm. Vì chỉ có 1000 điểm tạo hóa, nên các vật phẩm đều sẽ ở trong phạm vi này.
Nàng vừa nói xong, không gian màu tím giống như bị xé mở, bên trong là vô số vật phẩm thiên kỳ bách quái, nhìn mãi cũng không thấy cuối, có công pháp, có bí tịch, có vũ khí, có đan dược, có tài liệu, có bảo y… chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ gì thiếu cả.
Hồ Nguyên Vũ nhìn hoa cả mắt, thật sự là quá nhiều, dưới mỗi vật phẩm đều có một hàng kí tự màu tím, ghi rõ tên gọi, công dụng, giá cả… rẻ có mắc có, rẻ nhất chỉ 1 điểm tạo hóa, cao nhất là 1000 điểm tạo hóa.
Nhìn một lúc, Hồ Nguyên Vũ vẫn không biết nên chọn thứ gì, vì vậy hỏi Tử Trúc:
- Ngươi thấy hiện tại ta nên chọn thứ gì là phù hợp nhất.
Thanh âm của Tử Trúc vang lên:
- Theo nô tỳ, hiện tại Thánh Tử không cần phải tham quá nhiều sẽ hóa dỡ, công pháp người đã có Âm Dương Tạo Hóa Kinh, hiện tại lại mới thu được võ kỹ Tiên cấp Long Hoa Kiếm Pháp, đã đủ để người tu luyện thời gian rất dài rồi, hiện tại ngài thiếu là một thanh kiếm tốt, một bộ bảo y, cùng với đan dược củng cố căn cơ, để ngài có thể dễ dàng bước vào Luyện Khí tầng mười hơn.
Hồ Nguyên Vũ nghe Tử Trúc nói Luyện Khí tầng mười, hắn cũng không có kinh ngạc, bởi vì từ trong ký ức truyền thừa, Âu Cơ Thánh Tôn đã có nhắc tới, Luyện Khí kỳ không phải chỉ có chín tầng, mà là mười tầng, chỉ là điều kiện đạt tới quá khó khăn, nên lâu dần nó đã trở thành truyền thuyết, ít người biết đến.
Lúc trước Lâm Nhược Yên nhắc hắn không vội đột phá, mà nên củng cố căn cơ, cũng chính là mong hắn có thể bước vào cảnh giới kia, dù đây là hi vọng rất xa vời.
Bất quá nàng không biết, lấy thể chất của Hồ Nguyên Vũ, là có tới 50% xác xuất đột phá thành công, 50% còn lại là phải xem hắn có cố gắng, cố chịu khổ nổi hay không mà thôi.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Uhm, vậy ngươi giới thiệu vài thanh kiếm cho ta xem.
Hắn vừa nói xong, tất cả vật phẩm trong khe không gian biến mất, chỉ còn lại tầm hơn 20 thanh kiếm hình dáng khác nhau.
Hồ Nguyên Vũ đảo qua, tất cả đều là Linh khí trở lên, trong đó thậm chí có 4 thanh là Vương khí, giá cả cũng khá đắt đỏ, đều trên 700 điểm tạo hóa.
Đột nhiên Hồ Nguyên Vũ chú ý tới một thanh kiếm khá bình thường, chỉ có giá 10 điểm tạo hóa, thân kiếm dài tầm hơn 3 thước (kiểu gọi ngày xưa, 1 thước = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm), khá cũ kỹ, chuôi kiếm tạo hình đầu rồng, nhưng ở nơi mắt rồng lại thiếu đi hai viên ngọc châu, làm cho nó không ra ngô ra khoai.
Để Hồ Nguyên Vũ chú ý nó chính là cái tên… Sơn Hà Kiếm. Cái tên này đối với người Việt Nam mà nói quá quen thuộc, kia chẳng phải là thanh kiếm mà Thần Kim Quy cho Lê thái tổ mượn sao?
Hơn nữa càng làm cho Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc là, ở trong sử sách của thế giới này, Lê thái tổ của triều Lê cũng từng được một Thần Quy cho mượn bảo kiếm, chỉ bất quá về sau gia hỏa kia không trả lại như Lê Lợi mà thôi.
- Quần áo cũ đã không vừa rồi, để mẫu thân bảo cung nữ đi Thiên Ngự Các mang về cho con y phục mới.
Sau đó nàng lại cực kỳ nghiêm túc nói:
- Vũ nhi, nhiệm vụ quan trọng nhất của con hiện tại là phải cố gắng tu luyện, đền bù lại những năm qua hoang phế, hơn nữa không nên vội đột phá Luyện Thần kỳ, chờ sau lễ hội săn bắn cuối năm, các hoàng tử công chúa tiến vào Tảng Viên Thần Sơn tẩy lễ, lại đột phá cũng không muộn, có căn cơ tốt, như vậy mới có thể sớm ngày trở thành cường giả, thậm chí trở thành chủ nhân của Đại Nam Thần Triều này, nếu không tương lai của chúng ta…
Hồ Nguyên Vũ cắt đứt nàng nói:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi sẽ không để cho người thất vọng, nhất định sẽ để người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này, những kẻ từng làm người chịu sỉ nhục, chịu uất ức, hài nhi sẽ để bọn hắn trả lại gấp trăm lần.
Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm của Tử Trúc:
- Phát động nhiệm vụ truyền thuyết, trở thành Đại Đế của Đại Nam Thần Triều, thời hạn 50 năm, thành công, ban thưởng 10 kiện Tiên khí, 100 vạn điểm tạo hóa, thất bại, quan hệ giữa hai mẹ con bại lộ, bị thiên hạ phỉ nhổ, Lâm Nhược Yên tự sát.
Hồ Nguyên Vũ sững người, nhưng không có kinh hoảng, mà càng kiên định quyết tâm trong lòng.
Lâm Nhược Yên hạnh phúc ôm lấy hắn, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc kia nói:
- Mẫu thân tin con sẽ làm được.
Trong đầu lại vang lên thanh âm của Tử Trúc:
- Thành công hoàn thành nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục dưỡng mẫu Lâm Nhược Yên, ban thưởng kiếm pháp Tiên cấp Long Hoa Kiếm Pháp, 1000 điểm tạo hóa, chúc mừng Thánh Tử, mong Thánh Tử không ngừng cố gắng.
Hồ Nguyên Vũ vui vẻ, biết trái tim của Lâm Nhược Yên đã hoàn toàn thuộc về hắn, không lo nàng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Ôm hắn một lúc, Lâm Nhược Yên mới buông ra, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng nói:
- Tu vi của mẫu thân mới đột phá, phải trở về ổn định cảnh giới, phải tới ngày đại điển mới có thể xuất quan, mấy ngày nay con và muội muội phải tự chăm sóc bản thân, biết không?
Hồ Nguyên Vũ cười nói:
- Mẫu thân yên tâm, hài nhi đã lớn rồi.
Chữ lớn hắn cắn rất nặng, làm Lâm Nhược Yên càng xấu hổ, xoay người chạy đi như làn gió, nháy mắt đã không còn thấy tung tích.
Lâm Nhược Yên đi rồi, Hồ Nguyên Vũ liền tiến vào trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp.
Vừa vào tháp đã vang lên thanh âm trêu đùa của Tử Trúc:
- Hì hì, chúc mừng Thánh Tử đạt được như nguyện, chinh phục được dưỡng mẫu.
Nàng là cố ý không nói dưỡng mẫu để trêu chọn hắn, nhưng Hồ Nguyên Vũ không để ý, mà vui vẻ hỏi:
- Tử Trúc, phần thưởng của ta đâu?
Trên bầu trời màu tím, một tia sáng bay thẳng xuống dưới, tiến vào trong mi tâm của hắn, Hồ Nguyên Vũ nhắm mắt lại, qua sát tin tức mới xuất hiện ở trong thức hải.
Long Hoa Kiếm Pháp, Tiên cấp, tổng cộng 10 chiêu, mỗi luyện thành một chiêu, cảnh giới kiếm pháp sẽ lên một bậc. Nếu là võ kỹ Tiên cấp bình thường, lấy tu vi của Hồ Nguyên Vũ hiện tại, là không có cách nào xem hiểu chứ đừng nói tu luyện, nhưng người sáng tạo kiếm pháp này là một đại tài, thế mà chia nhỏ cả bộ kiếm pháp ra, để cho tu sĩ từ cảnh giới thấp luyện lên, mỗi luyện thành một chiêu, uy lực của kiếm pháp sẽ tương ứng tăng theo, có thể nói cực kỳ tiện lợi.
Hồ Nguyên Vũ đắm chìm vào trong khẩu quyết huyền ảo, thật lâu sau mới mở mắt ra, chậc chậc tán thưởng:
- Không hổ là Tiên cấp, quả thật là bác đại tinh thâm.
Thanh âm của Tử Trúc truyền tới:
- Này là tất nhiên, chủ nhân chuẩn bị cho ngài, tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, hiện tại Thánh Tử có thể thử chức năng đổi vật phẩm. Vì chỉ có 1000 điểm tạo hóa, nên các vật phẩm đều sẽ ở trong phạm vi này.
Nàng vừa nói xong, không gian màu tím giống như bị xé mở, bên trong là vô số vật phẩm thiên kỳ bách quái, nhìn mãi cũng không thấy cuối, có công pháp, có bí tịch, có vũ khí, có đan dược, có tài liệu, có bảo y… chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ gì thiếu cả.
Hồ Nguyên Vũ nhìn hoa cả mắt, thật sự là quá nhiều, dưới mỗi vật phẩm đều có một hàng kí tự màu tím, ghi rõ tên gọi, công dụng, giá cả… rẻ có mắc có, rẻ nhất chỉ 1 điểm tạo hóa, cao nhất là 1000 điểm tạo hóa.
Nhìn một lúc, Hồ Nguyên Vũ vẫn không biết nên chọn thứ gì, vì vậy hỏi Tử Trúc:
- Ngươi thấy hiện tại ta nên chọn thứ gì là phù hợp nhất.
Thanh âm của Tử Trúc vang lên:
- Theo nô tỳ, hiện tại Thánh Tử không cần phải tham quá nhiều sẽ hóa dỡ, công pháp người đã có Âm Dương Tạo Hóa Kinh, hiện tại lại mới thu được võ kỹ Tiên cấp Long Hoa Kiếm Pháp, đã đủ để người tu luyện thời gian rất dài rồi, hiện tại ngài thiếu là một thanh kiếm tốt, một bộ bảo y, cùng với đan dược củng cố căn cơ, để ngài có thể dễ dàng bước vào Luyện Khí tầng mười hơn.
Hồ Nguyên Vũ nghe Tử Trúc nói Luyện Khí tầng mười, hắn cũng không có kinh ngạc, bởi vì từ trong ký ức truyền thừa, Âu Cơ Thánh Tôn đã có nhắc tới, Luyện Khí kỳ không phải chỉ có chín tầng, mà là mười tầng, chỉ là điều kiện đạt tới quá khó khăn, nên lâu dần nó đã trở thành truyền thuyết, ít người biết đến.
Lúc trước Lâm Nhược Yên nhắc hắn không vội đột phá, mà nên củng cố căn cơ, cũng chính là mong hắn có thể bước vào cảnh giới kia, dù đây là hi vọng rất xa vời.
Bất quá nàng không biết, lấy thể chất của Hồ Nguyên Vũ, là có tới 50% xác xuất đột phá thành công, 50% còn lại là phải xem hắn có cố gắng, cố chịu khổ nổi hay không mà thôi.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Uhm, vậy ngươi giới thiệu vài thanh kiếm cho ta xem.
Hắn vừa nói xong, tất cả vật phẩm trong khe không gian biến mất, chỉ còn lại tầm hơn 20 thanh kiếm hình dáng khác nhau.
Hồ Nguyên Vũ đảo qua, tất cả đều là Linh khí trở lên, trong đó thậm chí có 4 thanh là Vương khí, giá cả cũng khá đắt đỏ, đều trên 700 điểm tạo hóa.
Đột nhiên Hồ Nguyên Vũ chú ý tới một thanh kiếm khá bình thường, chỉ có giá 10 điểm tạo hóa, thân kiếm dài tầm hơn 3 thước (kiểu gọi ngày xưa, 1 thước = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm), khá cũ kỹ, chuôi kiếm tạo hình đầu rồng, nhưng ở nơi mắt rồng lại thiếu đi hai viên ngọc châu, làm cho nó không ra ngô ra khoai.
Để Hồ Nguyên Vũ chú ý nó chính là cái tên… Sơn Hà Kiếm. Cái tên này đối với người Việt Nam mà nói quá quen thuộc, kia chẳng phải là thanh kiếm mà Thần Kim Quy cho Lê thái tổ mượn sao?
Hơn nữa càng làm cho Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc là, ở trong sử sách của thế giới này, Lê thái tổ của triều Lê cũng từng được một Thần Quy cho mượn bảo kiếm, chỉ bất quá về sau gia hỏa kia không trả lại như Lê Lợi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất