Âm Khách

Chương 30

Trước Sau
Chợ Yêu biển Bắc sắp mở đường biển rồi đấy!



Tạ Bạch nhìn theo hướng Lập Đông nói thì thấy phía dưới vách đá cạnh hồ nước có một cửa động đen kịt. Cửa động này chỉ cao bằng một người, bị dây leo ngoằn ngoèo trên vách đá che hết quá nửa, nửa còn lại thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh lửa lập loè quanh bờ hồ.

Lập Đông vén đám dây leo kia lên, để lộ góc bên cạnh cửa hang bị ai đó khắc hai chữ to bằng kiếm khí — Tràng Thạch.

Lập Đông nhác thấy Tạ Bạch tính bước vào bèn vội đưa tay can ngăn:

– Khoan! Đại nhân khoan hẵng vào, không biết trong hang này có giấu ám chiêu nào hay không.

Ân Vô Thư có vẻ cũng không hứng thú gì với hang động này, y nhấc chân đá lên xác yêu thú, đồng thời huơ tay thu lại đám lửa đang bao quanh bờ hồ, gom chúng thành một quả cầu lửa to bằng nắm tay rồi ném thẳng về phía Lập Đông và nói:

– Ám chiêu gì trong cái hang này? Soi vào nhìn thử xem.

Khi nói câu này, y thậm chí còn không màng ngoái đầu nhìn cửa động kia mà ngồi xổm xuống, khều ngón tay điều khiển từ xa gom xác chết lại rồi đẩy chúng xuống đáy hồ đã bị rút cạn nước và nói:

– Bọn chúng là cổ điêu, nhìn ngoại hình thì có cả âm cổ điêu thân báo và dương cổ điêu thân ưng (1).

(1) Cổ điêu: Một loại dị thú trong Sơn Hải Kinh. Dáng vẻ của nó giống chim đại bàng, trên đầu có sừng. Còn có lời kể khác Cổ Điêu có cơ thể của con báo, trên đầu có một cái sừng. Tiếng kêu như tiếng trẻ sơ sinh đang khóc.

Dù không hề chạm một tí ti nào vào những xác chết này nhưng sau khi chất chúng thành đống xong, Ân Vô Thư vẫn vô thức phủi tay như thể đứng trong không khí cũng có thể bị vấy bẩn vậy.

Lập Đông nghe vậy nhìn quanh đáy hồ một chốc:

– Ôi! Tôi đã nói gì nào, cái này gọi là toàn bộ không quân hải quân đầy đủ à ha!

Tạ Bạch: …

Lập Đông xoa quả cầu lửa trong tay:

– Nói thế chứ không phải xưa giờ cổ điêu chỉ sinh sống ở núi Lộc Ngô, sống tới chết không dời tổ sao? Chẳng lẽ mấy năm gần đây còn học theo thói quen di trú của bầy chim nên bắt đầu đi bắc về nam rồi?

Ân Vô Thư ngoảnh đầu nhìn toàn bộ khe núi, tặc lưỡi rồi hờ hững nói:

– Phải tốn bao nhiêu công sức mới dời tổ từ đó để bâu lại cái chốn quỷ khí tràn ngập này? Vẽ vời chi lắm? Chỉ tổ hiến mạng.

Tất cả rồng lửa quanh bờ hồ đều bị thu về cả nên trừ đốm lửa trên tay Lập Đông, cả khu vực này cơ bản không còn nguồn sáng nào, nhìn qua có hơi đìu hiu u ám. Tạ Bạch ngoái nhìn Ân Vô Thư thì thấy nửa mặt y hiện ra dưới vầng sáng mờ ảo, nửa mặt còn lại chìm vào bóng tối, biểu cảm có gì đó khó miêu tả.

Ân Vô Thư chợt chớp mắt một cái, thần sắc liền trở về như thường lệ, y quay sang Tạ Bạch vẫy vẫy tay:

– Ta chất chúng thành đụn cho cậu rồi này, sang nhận đi nào.

Tạ Bạch: …

Hành động này làm Tạ Bạch nhớ đến bác Lý đầu bếp ở trung tâm pháp y, bác ta ngày ngày đều làm bữa trưa cho mèo xong cũng gọi mèo bác nuôi đến ăn, cái phong cách y hệt không sai một ly.

Tạ Bạch nghiêm nét mặt nhìn Ân Vô Thư, đến khi y thả tay xuống không làm trò nữa, Tạ Bạch mới bước sang, nhảy xuống hồ.

Ân Vô Thư đứng trên bờ hơi buồn cười bồi thêm:

– Nếu ta không thả tay xuống thì cậu cứ đứng đơ ra đấy à?

Tạ Bạch ngó lơ y.

Lớp bùn dưới đáy hồ ngâm nước đã lâu nên nhão cực kỳ, song khi Tạ Bạch đáp xuống nhẹ nhàng vô cùng, thậm chí không để lại dấu chân.

Hắn đã làm cái việc thu yêu thi này bao lần rồi, huống hồ thi thể cổ điêu có lai lịch rõ ràng cụ thể, nguyên do cái chết rạch ròi tới không thể rạch ròi hơn. Đến độ hắn thật sự suy tính hay cứ hút thẳng đống xương thịt này vào không chừa tí gì cho tiện.

Khi hắn vừa đứng dậy toan bước lên bờ mới chợt nhớ đến lần trước Ân Vô Thư nói phía trên trận hiến tế có một loại dấu ấn gì đó giống với dấu ấn được khắc trên nền tuyết khi Ân Vô Thư tìm được hắn hồi hắn chưa lên bốn.

Lần trước còn chưa kịp nhìn trông ra sao đã bị Ân Vô Thư rạch mấy đường biến dạng hoàn toàn, lần này y chỉ bổ một đao, dù trận hiến tế đã bị phá nhưng chưa đến mức huỷ hoàn toàn dấu vết, không chừng có thể thấy được nguyên dạng của dấu ấn kia.

Tạ Bạch lướt nhìn từng đường từng nét bên trong lớp bùn nhão thì thấy có một ấn ký hình tròn trông tương tự đồ đằng nằm ở vị trí trung tâm. Đồ đằng này bị lưỡi đao rạch một đường ngay giữa nhưng không ảnh hưởng hình dạng tổng thể.

Hắn vẽ lại dấu ấn đó vào lòng bàn tay mình một lần, lòng cảm thấy dấu ấn này trông như sự kết hợp giữa mặt trời và mặt thú.



Ân Vô Thư đứng trên bờ bắt đầu xằng xiên:

– Sao ngồi xổm một đống vậy kia? Ăn một lần nhiều quá nên đau bụng rồi à?

Tạ Bạch lặng lẽ liếc y, đứng dậy nhảy lên bờ. Hắn chìa hình vẽ trong lòng bàn tay ra trước mặt Ân Vô Thư rồi hỏi:

– Dấu ấn ngài bảo lần trước là dấu này à?

Ân Vô Thư nhìn lướt qua rồi gật đầu:

– Ừm.

Thu được đáp án, Tạ Bạch xoá ngay ký hiệu trong lòng bàn tay rồi cất bước đến cạnh Lập Đông. Hắn chẳng chút ngần ngại tách một mảnh cầu lửa kia ra để trên đầu ngón tay rồi bước vào động Tràng Thạch.

– Này, đại nhân ngài…

Lập Đông vừa thốt được mấy chữ đã bị Tạ Bạch đứng trong hang ngắt lời:

– Không có sát khí yêu quỷ gì cả, đào đâu ra ám chiêu.

Ân Vô Thư nhàn nhã bước vào theo, đi sát sau lưng Tạ Bạch một cách từ tốn, không quên hùa thêm một câu:

– Có ám chiêu mà ban nãy khi đánh nhau không tung ra để bây giờ hiện ra thì dùng kiểu quỷ gì. Chiêu hồn à?

Lập Đông đút tay vào tay áo, run rẩy khịt mũi:

– Ừ, tôi thật là ngốc.

Con ruột với con ghẻ đúng là khác biệt… Ủa không đúng! Nuôi lâu ngày và nuôi ngắn ngày đúng là khác biệt… Ủa cũng không đúng!

Hắn vừa não động liên miên vừa bước theo chân họ vào hang động.

Vào hang rồi mới thấy cái hang Tràng Thạch này không rộng, con đường đá chỉ hẹp vừa đủ cho một người lách qua, bước được năm, sáu bước thì rẽ sang một bên sẽ thấy một gian phòng tròn trông khá giản dị và đơn điệu. Trong gian phòng tròn này chỉ có một bệ đá, xét kích cỡ thì hơi ngắn so với giường, chắc chỉ vừa đủ cho một người ngồi xếp bằng để thiền định mà thôi.

Cách bài trí này giống như do một nhà tu hành nào đó để lại.

Tạ Bạch nhấc ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay và cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách gian phòng, không bỏ sót ngay cả khe hở nơi giao nhau giữa vách đá và mặt đất.

Có lẽ thấy hắn sao mà tò mò quá đỗi với hang Tràng Thạch này, Lập Đông thắc mắc:

– Đại nhân thấy nơi này có vấn đề gì à?

Đã không có mai phục cũng không có ám chiêu, bài trí đơn sơ nhìn qua là thấy hết, còn cần soi từng tấc từng tấc vậy chi? Giống như là sợ để lỡ mất thông tin quan trọng nào vậy.

Tạ Bạch nhìn khắp một vòng dọc ven phòng, không sơ xẩy ngay cả những vách đá chưa mài phẳng, kế đó đứng thẳng người giữa phòng và giương mắt lên nhìn trần động:

– Lúc ở căn miếu cũ tôi có nằm mơ về một vài việc trong quá khứ, bao gồm đoạn ngắn trong một trang sách.

Hắn giẫm chân trên mặt đất và tiếp tục:

– Tình cờ thay, người viết sách ghi rằng gặp được một người áo đen đi cùng một con bạch hổ trong hang động tràng thạch.

Lập Đông ngạc nhiên:

– Hang động tràng thạch? Không phải chính là chỗ này ư? Đúng thật là tình cờ. Nhưng rồi sau đó thế nào? Người áo đen kia làm sao?

Tạ Bạch lắc đầu:

– Sau đó thế nào tôi không thấy được, lúc đó bị tiếng mở cửa miếu đánh thức mất. Nhưng tôi cảm thấy nội dung phía sau cực kỳ quan trọng, bởi trước lúc tỉnh lại tôi thấy mình như đã đọc thoáng được phần nội dung đó, thế mà khi mở mắt ra thì quên hết sạch.

Lập Đông: …

Khoé miệng hắn ta khẽ giật song thấy hình như không ổn lắm, nên tiếp lời:

– Hiểu hiểu, thường tôi nằm mơ cũng hay thế, vừa mới mở mắt ra thì như bị mất trí nhớ vậy.



Ân Vô Thư liếc hắn ta:

– Cậu là não phẳng, kém trí nhớ.

Lập Đông: … Sự kỳ thị này có hơi công khai quá không dị?

Ân Vô Thư nói xong bèn nhìn sang Tạ Bạch, hỏi:

– Cậu còn nhớ quyển sách đó là sách gì không?

Tạ Bạch xưa nay vốn có trực giác rất chuẩn, dĩ nhiên Ân Vô Thư cũng biết chuyện đó nên y cũng không thấy việc Tạ Bạch chú trọng quyển sách kia có điểm ngắc ngứ gì, trái lại còn muốn giúp Tạ Bạch nhớ lại việc đó.

Tạ Bạch chau mày, mắt nhìn đăm đăm trên mặt đất suy nghĩ, trong đầu như đang tua lại mấy đoạn không liền mạch, sau vài giây hắn mới ngẩng đầu lên:

– Lúc đó tôi không để ý tên sách lắm, chỉ thấy ba chữ đầu là “Chuyện kỳ bí”, bìa sách cũ lắm rồi, chữ viết bên trong cũng đã mờ, nét bút còn rất nguệch ngoạc như là viết nháp vậy.

Ân Vô Thư nghe hắn nói xong cũng chau mày, y suy nghĩ một hồi rồi hỏi:

– Bây nhiêu đây thông tin có hơi ít. Cậu thấy quyển sách ở đâu?

Tạ Bạch hé miệng, đắn đo một lúc mới nói:

– Lễ hội đèn lồng.

Ân Vô Thư hỏi tiếp:

– Lễ hội đèn lồng? Vào dịp nào?

Tạ Bạch dời mắt đi:

– Ngày rằm tháng giêng năm tôi vừa học được cách hoá khí âm thi thành thực thể.

Ân Vô Thư hơi ngỡ ngàng một lúc lâu rồi mới “À” nhẹ một tiếng, ra vẻ đã hiểu mới nói tiếp:

– Lần cậu làm bánh trôi nước nhân hỗn tạp cho ta.

Y nói đến đây thì nét mặt chợt vơi đi sự nghiêm cẩn và thêm phần dịu dàng, kế đó y cười thành tiếng:

– Hương vị đó rất chi…

Tạ Bạch nghiêm nét mặt nhìn y.

Ân Vô Thư ngừng đoạn, ho một tiếng mới tiếp:

– Rất chi không tệ lắm.

Lập Đông trố mắt, bần thần nhìn hai người nói qua nói lại. Từ sau khi hắn ta gia nhập Thái Huyền đạo đích thực có biết nhiều hơn, như việc Ân Vô Thư nuôi nấng Tạ Bạch hơn một trăm năm chẳng hạn. Thế nhưng khi hắn ta bị hợp nhất cơ thể và vào Thái Huyền đạo thì Tạ Bạch và Ân Vô Thư đã cắt đứt liên lạc rồi, không chỉ thế, cứ hễ nhắc tới Âm khách là tâm trạng Ân Vô Thư lại không vui. Đâm ra Lập Đông vẫn luôn cho rằng hồi còn ở chung, quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng tốt đẹp gì, bằng không cũng đâu đến mức ngượng nghịu từng ấy năm.

Thế nhưng những sự vụ be bé gần đây khiến hắn ta sáng mắt ra.

Đến tận hôm nay, hắn mới lần đầu nhận ra… kẻ lạnh lùng băng giá như Âm khách mà cũng từng làm bánh trôi nhân ngọt cho người khác! Ngẫm lại thấy… kinh dị quá!

Ân Vô Thư và Tạ Bạch cũng không ôn chuyện cũ nữa, cả hai đều hiểu rõ trong lòng rằng những yên bình hiện tại chỉ là một nỗ lực duy trì dáng bộ bên ngoài, đâm vào một cái sẽ tức khắc vỡ tan. Nhắc đến chuyện xưa với họ giờ đây cũng chẳng phải việc vui vẻ gì.

Ân Vô Thư cố nhiên còn nhớ những tiểu tiết khi xưa. Tạ Bạch vừa nhắc đến thời điểm, y đã có thể tiếp lời:

– Quầy hàng có trưng sách ngày hôm đó chỉ có quầy hàng của cò yêu. Cò yêu vẫn còn ở đó, năm nào ta cũng thấy ông ta ở chợ Yêu, nói không chừng ông ta vẫn còn ấn tượng với những quyển sách từng thu thập được.

Dù sao trí nhớ của yêu linh cũng tốt hơn người thường rất nhiều.

Lập Đông vỗ đùi nhắc nhở:

– À! Nhắc mới nhớ — đêm mai mở đường biển chợ Yêu biển Bắc đấy!

Ân Vô Thư đáp ừm rồi nhìn sang Tạ Bạch:

– Vừa khéo, thế thì đến gặp trực tiếp cò yêu hỏi thử, nếu có thể đọc được quyển sách kia luôn thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau