Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài

Chương 1: Người Đàn Ông Có Ý Với Cô

Sau
Thanh Thành, tháng năm hoa tràn ngập, mùa thích hợp ngủ gật

Cốc! cốc!

Niệm Thanh đang ngủ, có người gõ vào bàn học của cô. Cô than nhẹ một tiếng, ánh mắt mông lung mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú với đường nét sâu thẳm và bí ẩn. Cố Thanh Hằng, giáo sư đại học trẻ tuổi nhất Thanh Thành, năm nay 32 tuổi.

Nghe nói anh là nhân tài được hiệu trưởng mời về giảng dạy với mức lương cao, anh chỉ đảm nhận dạy một năm, một tuần chỉ dạy một tiết.

Phòng học lớn như vậy, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người là Niệm Thanh và Cố Thanh Hằng, những sinh viên khác đã rời đi rồi, hiển nhiên giờ học này đã kết thúc rồi. Niệm Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, trực tiếp khởi động thắt lưng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, sửa sang lại dáng vẻ.

“Giáo sư Cố, đêm qua em viết luận văn tới rất khuya, ngủ không đủ, cho nên…” Niệm Thanh thanh thuần vui vẻ, cười hí mắt, giống như những em gái nhà bên, thân thiết đáng yêu. Cố Thanh Hằng coi như không thấy, thản nhiên mở miệng “Tới văn phòng tôi một chuyến.” Nói xong, anh cầm sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học. Niệm Thanh nản lòng, không thể không đi theo phía sau Cố Thanh Hằng, cô duy trì giữ một khoảng cách “an toàn” với anh.

Cố thanh hằng này vừa tới không lâu nhưng lại rất được lòng mọi người trong trường đại học, các cô gái coi anh như nam thần, các chàng trai coi anh như mục tiêu trong tương lại. Anh 32 tuổi, lái chiếc xe Audi A8 trị giá hơn trăm vạn, khí chất tôn quý, tướng mạo đường đường, sức hút của người đàn ông trưởng thành không phải là điều mà các cô gái nhỏ có thể cưỡng lại. Có điều, Niệm Thanh cảm thấy, nếu như anh bỏ kính xuống trông sẽ càng tuấn tú.

Một đường, xung quanh không ít thiếu nữ bạn học chào hỏi Cố Thanh Hằng, anh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhè nhẹ, rất thanh lãnh. Niệm Thanh ở phía sau anh, chậm chậm nuốt nuốt, rất thức thời bỏ mình ngoài cuộc.

Một gian văn phòng độc lập, thể hiện thân phận giáo sư đặc biệt của anh không giống người khác.

“Đóng cửa!” người đàn ông buông cuốn sách trên tay xuống, đưa ra mệnh lệnh với Niệm Thanh. Niệm Thanh đóng cửa lại nhưng không khóa, cô ngoan ngoãn đứng nghiêm, đợi lời giáo huấn của Cố Thanh Hằng.



Giáo sư Cố này, cô tổng cộng đã học được ba tiết của anh, bình thường cũng không giao lưu. Lần này, ngủ trong tiết học của anh, coi như là bị anh tóm được.

Cố Thanh Hằng ngồi trên ghế, cởi hai cúc ở cổ tay áo. Ngón tay thon dài chỉ vào chiếc ghế thư giãn bên cạnh nói ngắn gọn hai từ “ngồi đây.” Niệm Thanh nhíu mày, không hiểu chuyện gì, không phải muốn giáo huấn cô sao?. Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Cố Thanh Hằng, Niệm Thanh quyết định ngồi xuống xem chuyện gì xảy ra!

“Ngủ đi!” giọng người đàn ông không hiểu sao như nhiễm một tia động lòng người.

“A?” Niệm Thanh bị dọa, miệng mở rộng như quả trứng. Cố Thanh Hằng liếc mắt nhìn cô, dưới khúc xạ của kính mắt dường như có một tia gì đó xẹt qua “Không phải em nói ngủ chưa đủ sao, bây giờ ngủ đi.”

Niệm thanh thấp thỏm không yên “Thầy, thầy không phạt em viết bản kiểm điểm sao?”. Dựa theo trình tự bình thường, hẳn nên trước tiên giáo huấn, sau đó viết bản kiểm điểm, loại chuyện này, cô cũng từng làm không ít. Cố giáo sư này, thoạt nhìn rất có khoảng cách vậy nhưng đối với sinh viên lại tốt như vậy?

“Em muốn viết? cũng được, một ngàn chữ”. Nói xong Cố Thanh Hằng lấy ra một tập giấy bản thảo, muốn đưa cho Niệm Thanh, Niệm Thanh vội vàng xua tay, tức thời nói: “Không không, em ngủ, em muốn ngủ”. Cố Thanh Hằng nhìn cô vài giây, ánh mắt thâm trầm. Anh không nói nhiều, cất giấy đi, anh cầm cuốn sách lên mở ra xem, đọc sách một cách tao nhã. Niệm Thanh thoải mái nằm trên ghế thư giãn, buồn ngủ. Thỉnh thoảng cô nheo một mắt, lén nhìn Cố Thanh Hằng, xem anh có ác ý gì hay không. Chỉ thấy sự chú ý của anh đều đặt trên cuốn sách, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái. Hiển nhiên, đối với búp măng non như nàng không có hứng thú.

Cũng đúng, lấy điều kiện của anh không thể nào có hứng thú với cô, trừ phi anh khẩu vị nặng!

Niệm Thanh cảm thấy an tâm và nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cô nặng nề ngủ thiếp đi. Cô đã thức suốt đêm sửa sang lại đề cho học sinh cấp 3 để bán kiếm tiền, hiện giờ cô đã quá mệt.

Cuốn sách trên tay người đàn ông không tiếng động được buông xuống, anh tháo xuống mắt kính, lộ ra đôi mắt ngủ đông…Anh yên lặng nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say bên cạnh, dường như muốn đem mỗi tấc trên khuôn mặt nhỏ của cô đều nhìn kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau