Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Chương 27: Anh Ấy Đã Từng Tồn Tại, Nhưng Hiện Giờ Lại Hoàn Toàn Biến Mất Không Rõ Tung Tích
Sau khi tiễn Cố Thanh Hằng đi, Niệm Thanh gần như suy sụp.
“Đêm qua cậu và Cố Thanh Hằng, làm rồi?” Yến Tử chú ý tới quần áo trên người của Niệm Thanh đã được đổi rồi.
Niệm Thanh vô lực gật đầu, tiến vào phòng khách, nằm trên sô pha. Yến Tử cầm gối lên, ngồi bên cạnh Niệm Thanh hỏi: “cuối cùng cậu cũng nghĩ thông chuyện muốn cướp người đàn ông của Niệm Tử rồi?”
“Không phải”. Niệm Thanh nhíu mày cắn móng tay “có người gài mình.”
Nơi làm việc thật nguy hiểm.
Rượu tối qua cô uống, là lãnh đạo rót cho cô. Hiển nhiên, cô đã bị lãnh đạo bán đi, nhưng bán cho ai?”
Sự xuất hiện của Cù Nam đêm qua là trùng hợp hay là khả nghi?
Nhưng tại sao Cù Nam phải làm như vậy?
Đem cô đưa tặng cho Cố Thanh Hằng, Cù Nam có lợi ích gì?
Hay là nói, từ đầu tới cuối do Cố Thanh Hằng làm?
“Yến Tử, cậu thấy Cố Thanh Hằng đối với mình như thế nào?” Niệm Thanh có chút đắm chiêu hỏi.
Yến Tử nói ra suy nghĩ trong lòng “mình thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu có chút kỳ quái, có lẽ anh ta đối với cậu có ý”. Yến Tử thấy biểu tình của Niệm Thanh càng ngưng trọng, dần dần thấy lo lắng “đêm qua có phải anh ta dùng lực với cậu không? Nếu thực sự là như vậy, chúng ta có thể đi báo cáo anh ta.”
Cố Thanh Hằng? không thể nào, Niệm Thanh nói “đêm qua, là mình tự nguyện, mình coi anh ấy thành Lục Xuyên.”
Yến Tử nhất thời chán nản: “cậu còn thương nhớ Lục Xuyên làm gì? Người này nói không gặp liền không gặp nữa. địa chỉ nhà của anh ta là giả, người mẹ đó của anh ta cũng là giả, là anh ta dùng tiền mời về để lừa dối cậu, anh ta chính là một kẻ lừa tình!”
Niệm Thanh him lặng, không phản bác.
Lục Xuyên là người yêu đầu tiên của cô khi cô 15 tuổi, là người đàn đông duy nhất mà cô từng yêu. Tất cả của anh ta cô đều không rõ, cô chỉ biết anh ta tên Lục Xuyên.
Vào năm cô 18 tuổi, anh ta nói muốn đưa cô rời khỏi Niệm gia, muốn cùng cô bỏ trốn, nhưng sau cùng anh ta thực hiện điều hứa hẹn, anh ta bỏ lại cô, chỉ bỏ lại lời nói dối…
Anh ta thực sự đã từng tồn tại, hiện giờ, thế nhưng triệt để biến mất không rõ tung tích.
Yến Tử khuyên nhủ: “cậu nghe cho rõ, quên Lục Xuyên đi, đừng nghĩ tới người này nữa, trước mắt người cậu nên nhớ là Cố Thanh Hằng, anh ấy đã chiếm lần đầu tiên của cậu, tương lai anh ấy còn phải kết hôn với Niệm Tử. Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? cậu phải vì mình mà tranh thủ chút gì đó”.
Lời của cô ấy làm Niệm Thanh càng đau đầu. Quan hệ của cô và Cố Thanh Hằng đã loạn rồi, muốn để ý cũng để ý không rõ. Sau này cô phải đối diện với Cố Thanh Hằng như thế nào cô phải nghĩ thật kỹ mới được.
Niệm Thanh xua tay, đánh gãy lời nói lải nhải của Yến Tử: “đừng nói gì hết, để mình ngủ một lát.”
Trốn trong phòng, Niệm Thanh gọi điện cho công ty, xin nghỉ. Lãnh đạo rất sảng khoái phê chuẩn cho cô nghỉ, còn ân cần hỏi han cô, để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần gấp gáp đi làm.
Trong lòng Niệm Thanh lạnh lùng bật cười, xem ra người bán cô đi ra giá rất cao.
“Đêm qua cậu và Cố Thanh Hằng, làm rồi?” Yến Tử chú ý tới quần áo trên người của Niệm Thanh đã được đổi rồi.
Niệm Thanh vô lực gật đầu, tiến vào phòng khách, nằm trên sô pha. Yến Tử cầm gối lên, ngồi bên cạnh Niệm Thanh hỏi: “cuối cùng cậu cũng nghĩ thông chuyện muốn cướp người đàn ông của Niệm Tử rồi?”
“Không phải”. Niệm Thanh nhíu mày cắn móng tay “có người gài mình.”
Nơi làm việc thật nguy hiểm.
Rượu tối qua cô uống, là lãnh đạo rót cho cô. Hiển nhiên, cô đã bị lãnh đạo bán đi, nhưng bán cho ai?”
Sự xuất hiện của Cù Nam đêm qua là trùng hợp hay là khả nghi?
Nhưng tại sao Cù Nam phải làm như vậy?
Đem cô đưa tặng cho Cố Thanh Hằng, Cù Nam có lợi ích gì?
Hay là nói, từ đầu tới cuối do Cố Thanh Hằng làm?
“Yến Tử, cậu thấy Cố Thanh Hằng đối với mình như thế nào?” Niệm Thanh có chút đắm chiêu hỏi.
Yến Tử nói ra suy nghĩ trong lòng “mình thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu có chút kỳ quái, có lẽ anh ta đối với cậu có ý”. Yến Tử thấy biểu tình của Niệm Thanh càng ngưng trọng, dần dần thấy lo lắng “đêm qua có phải anh ta dùng lực với cậu không? Nếu thực sự là như vậy, chúng ta có thể đi báo cáo anh ta.”
Cố Thanh Hằng? không thể nào, Niệm Thanh nói “đêm qua, là mình tự nguyện, mình coi anh ấy thành Lục Xuyên.”
Yến Tử nhất thời chán nản: “cậu còn thương nhớ Lục Xuyên làm gì? Người này nói không gặp liền không gặp nữa. địa chỉ nhà của anh ta là giả, người mẹ đó của anh ta cũng là giả, là anh ta dùng tiền mời về để lừa dối cậu, anh ta chính là một kẻ lừa tình!”
Niệm Thanh him lặng, không phản bác.
Lục Xuyên là người yêu đầu tiên của cô khi cô 15 tuổi, là người đàn đông duy nhất mà cô từng yêu. Tất cả của anh ta cô đều không rõ, cô chỉ biết anh ta tên Lục Xuyên.
Vào năm cô 18 tuổi, anh ta nói muốn đưa cô rời khỏi Niệm gia, muốn cùng cô bỏ trốn, nhưng sau cùng anh ta thực hiện điều hứa hẹn, anh ta bỏ lại cô, chỉ bỏ lại lời nói dối…
Anh ta thực sự đã từng tồn tại, hiện giờ, thế nhưng triệt để biến mất không rõ tung tích.
Yến Tử khuyên nhủ: “cậu nghe cho rõ, quên Lục Xuyên đi, đừng nghĩ tới người này nữa, trước mắt người cậu nên nhớ là Cố Thanh Hằng, anh ấy đã chiếm lần đầu tiên của cậu, tương lai anh ấy còn phải kết hôn với Niệm Tử. Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy? cậu phải vì mình mà tranh thủ chút gì đó”.
Lời của cô ấy làm Niệm Thanh càng đau đầu. Quan hệ của cô và Cố Thanh Hằng đã loạn rồi, muốn để ý cũng để ý không rõ. Sau này cô phải đối diện với Cố Thanh Hằng như thế nào cô phải nghĩ thật kỹ mới được.
Niệm Thanh xua tay, đánh gãy lời nói lải nhải của Yến Tử: “đừng nói gì hết, để mình ngủ một lát.”
Trốn trong phòng, Niệm Thanh gọi điện cho công ty, xin nghỉ. Lãnh đạo rất sảng khoái phê chuẩn cho cô nghỉ, còn ân cần hỏi han cô, để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần gấp gáp đi làm.
Trong lòng Niệm Thanh lạnh lùng bật cười, xem ra người bán cô đi ra giá rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất