Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Chương 43: Sau Này Ngoan Ngoãn Một Chút
Sau khi cuộc thi kết thúc, Niệm Thanh ở bên ngoài đợi rất lâu, thẳng cho tới khi thấy Cố Thanh Hằng đi ra, cô chạy nhanh theo anh, muốn nói lại thôi. Cố Thanh Hằng nghiêng mắt nhìn Niệm Thanh, ánh mắt đó sâu thẳm, xẹt qua tinh quang.
“Về phía Niệm gia bên kia, vài ngày nữa tôi sẽ qua đó nói giúp em”. Cuối cùng anh cũng mở miệng nói lời Niệm Thanh muốn nghe.
“Điều kiện là gì?” Niệm Thanh thấp thỏm hỏi, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Đột nhiên, Cố Thanh Hằng dừng bước chân, xoay người nhìn chăm chú cô gái trước mặt. Niệm Thanh suýt chút nữa thì lao vào ngực anh, anh rất cao, khiến cô phải ngẩng đầu, ngửa mặt trông lên.
“Sau này ngoan ngoãn một chút”. Cố Thanh Hằng đưa ra điều kiện duy nhất.
Ngoan ngoãn một chút? Niệm Thanh nhíu chặt mày khó hiểu. Ý nghĩa của từ ngoan một chút rất hẹp, là muốn cô ngoan ngoãn một chút nghe lời của anh, hay là ngoan ngoãn một chút làm bạn tình của anh?
Cố Thanh Hằng không nói rõ, cứ như vậy liền rời đi. Niệm Thanh cũng không đuổi theo hỏi tới cùng. Có một số lời nói tới điểm trên là đủ rồi. Nếu cô đã tiếp nhận sự giúp đỡ của Cố Thanh Hằng. sau này có phát sinh chuyện gì cô chỉ có thể tự mình tùy thời cơ mà ứng biến.
Một tuần sau, thành tích của kỳ thi lại đã được thông báo. Sau khi Niệm Thanh xác định được thành tích của mình đủ tiêu chuẩn, ngày thứ hai liền từ chức ở công ty bảo hiểm. Lãnh đạo cực lực khuyên nhủ cô, không muốn để cô đi. Nhưng ý của Niệm Thanh đã quyết, nói gì cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Cô không muốn tiếp tục ở lại đây, các đồng nghiệp có quá nhiều sự cạnh tranh về hiệu suất, công ty lại coi cô trở thành cây tiền, thường xuyên ám thị cô “tiếp xúc” với cCố Thanh Hằng.
Thu dọn đồ đạc xong, Niệm Thanh rời khỏi công ty, vào khoảnh khắc bước ra cổng lớn, trong nháy mắt cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cuối cùng thì không phải ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, lo lắng bị người tính kế. Hiện giờ, chỉ chờ xem Cố Thanh Hằng có nói được phía Niệm gia hay không.
Thực ra Niệm Thanh không hề lo lắng. Dựa vào năng lực của Cố Thanh Hằng thì mười cái Nệm gia cũng không phải là đối thủ của anh. Ở nhà rảnh rỗi ba ngày, Niệm Thanh nhận được cuộc gọi tới của Niệm Dung nói: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
Niệm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lại: “Vâng mẹ.”
Tối đó, quay về Niệm gia, Niệm Hải và Tưởng Dung đều ở đó, còn có Niệm Tử. Niệm Thanh gọi: “Cha mẹ, chị.”
Niệm Tử khoa trương cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy.
“Bốp” một cái tát thật mạnh.
Khuôn mặt trắng nõn của Niệm Thanh đột nhiên đỏ bừng, thế nhưng cô cũng không hề hé răng, quật cường chịu đựng.
“Đánh cho sự hèn hạ của cô!” Niệm Tử hung hăng trừng mắt, vênh váo hung hăng “Tôi để cho cô nắm chắc Quan Thiếu Nghiên, thế nhưng cô lại đi câu dẫn Cố Thanh Hằng. Có phải cô nghĩ có chỗ dựa vững chắc muốn ngồi lên đầu của tôi”.
“Em không câu dẫn Cố Thanh Hằng”. Niệm Thanh cổ họng khô khốc tự bào chữa. Ngôn từ rất yếu ớt.
“Không có anh ấy sẽ vì cô mà chủ động mở miệng muốn người với chúng tôi?” Niệm Tử khuôn mặt vặn vẹo không tin.
“Về phía Niệm gia bên kia, vài ngày nữa tôi sẽ qua đó nói giúp em”. Cuối cùng anh cũng mở miệng nói lời Niệm Thanh muốn nghe.
“Điều kiện là gì?” Niệm Thanh thấp thỏm hỏi, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Đột nhiên, Cố Thanh Hằng dừng bước chân, xoay người nhìn chăm chú cô gái trước mặt. Niệm Thanh suýt chút nữa thì lao vào ngực anh, anh rất cao, khiến cô phải ngẩng đầu, ngửa mặt trông lên.
“Sau này ngoan ngoãn một chút”. Cố Thanh Hằng đưa ra điều kiện duy nhất.
Ngoan ngoãn một chút? Niệm Thanh nhíu chặt mày khó hiểu. Ý nghĩa của từ ngoan một chút rất hẹp, là muốn cô ngoan ngoãn một chút nghe lời của anh, hay là ngoan ngoãn một chút làm bạn tình của anh?
Cố Thanh Hằng không nói rõ, cứ như vậy liền rời đi. Niệm Thanh cũng không đuổi theo hỏi tới cùng. Có một số lời nói tới điểm trên là đủ rồi. Nếu cô đã tiếp nhận sự giúp đỡ của Cố Thanh Hằng. sau này có phát sinh chuyện gì cô chỉ có thể tự mình tùy thời cơ mà ứng biến.
Một tuần sau, thành tích của kỳ thi lại đã được thông báo. Sau khi Niệm Thanh xác định được thành tích của mình đủ tiêu chuẩn, ngày thứ hai liền từ chức ở công ty bảo hiểm. Lãnh đạo cực lực khuyên nhủ cô, không muốn để cô đi. Nhưng ý của Niệm Thanh đã quyết, nói gì cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Cô không muốn tiếp tục ở lại đây, các đồng nghiệp có quá nhiều sự cạnh tranh về hiệu suất, công ty lại coi cô trở thành cây tiền, thường xuyên ám thị cô “tiếp xúc” với cCố Thanh Hằng.
Thu dọn đồ đạc xong, Niệm Thanh rời khỏi công ty, vào khoảnh khắc bước ra cổng lớn, trong nháy mắt cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cuối cùng thì không phải ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, lo lắng bị người tính kế. Hiện giờ, chỉ chờ xem Cố Thanh Hằng có nói được phía Niệm gia hay không.
Thực ra Niệm Thanh không hề lo lắng. Dựa vào năng lực của Cố Thanh Hằng thì mười cái Nệm gia cũng không phải là đối thủ của anh. Ở nhà rảnh rỗi ba ngày, Niệm Thanh nhận được cuộc gọi tới của Niệm Dung nói: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
Niệm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lại: “Vâng mẹ.”
Tối đó, quay về Niệm gia, Niệm Hải và Tưởng Dung đều ở đó, còn có Niệm Tử. Niệm Thanh gọi: “Cha mẹ, chị.”
Niệm Tử khoa trương cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy.
“Bốp” một cái tát thật mạnh.
Khuôn mặt trắng nõn của Niệm Thanh đột nhiên đỏ bừng, thế nhưng cô cũng không hề hé răng, quật cường chịu đựng.
“Đánh cho sự hèn hạ của cô!” Niệm Tử hung hăng trừng mắt, vênh váo hung hăng “Tôi để cho cô nắm chắc Quan Thiếu Nghiên, thế nhưng cô lại đi câu dẫn Cố Thanh Hằng. Có phải cô nghĩ có chỗ dựa vững chắc muốn ngồi lên đầu của tôi”.
“Em không câu dẫn Cố Thanh Hằng”. Niệm Thanh cổ họng khô khốc tự bào chữa. Ngôn từ rất yếu ớt.
“Không có anh ấy sẽ vì cô mà chủ động mở miệng muốn người với chúng tôi?” Niệm Tử khuôn mặt vặn vẹo không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất