Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Chương 45: Loại Chuyện Kết Hôn Này Nhất Định Có Thể Đắc Thông
Quay trở lại căn nhà thuê cùng Yến Tử, Niệm Thanh mới cảm thấy có chút ấm áp của một căn nhà.
“Mặt của cậu!” Yến Tử vừa nhìn đã thấy vết sưng đỏ trên mặt Niệm Thanh kinh hô: “có chuyện gì vậy?”
Niệm Thanh vỗ vỗ mặt, cười: “Bị đánh.”
Yến Tử biết đêm nay Niệm Thanh quay về Niệm gia ăn cơm, rõ ràng vết thương này là do Niệm gia làm.
Cô tức giận nói: “Cậu đánh trả lại không?”
“Tại sao phải đánh trả lại?” Niệm Thanh mở tủ lạnh, lấy ra một túi chườm nước đá để chườm mặt: “Một vết bàn tay có thể để mình thuận lợi vào Cố Thị làm việc, đáng”. Chính là chuyện của Niệm Hải cô khó có thể làm được.
“Bọn họ đáp ứng cậu rồi?” Yến Tử khiếp sợ, cô vốn tưởng rằng hồng môn yến này Niệm Thanh khó mà qua được.
“Phải, có điều họ có yêu cầu”. Niệm Thanh ngồi bịch trên sô pha, hữu khí vô lực.
Yến Tử ôm gối ngồi xuống: “Yêu cầu gì?”
Niệm Thanh đem chuyện Niệm Hải muốn lấy được dự án trang trí tòa nhà mới của Cố Thị nói với Yến Tử.
Sau khi Yến Tử nghe xong, trầm tư hỏi: “Như cậu vậy có được tính là gián điệp không?”
Niệm thanh cười khổ, đầu rất đau.
“Cố Thanh Hằng thì sao? Anh ấy có ra điều kiện với cậu không?”
“Anh ấy muốn mình...” biểu tình của Niệm Thanh có chút cổ quái “ngoan một chút”.
Yến Tử cười ái muội: “Ngoan một chút ở phương diện nào?”
Niệm Thanh cho cô ấy một cái mắt trắng, không có tâm tình nói giỡn với cô ấy.
Yến Tử cũng không náo loạn, lắc lắc đôi dép xỏ ngón trên chân, nghiêm túc nói: “nếu như Cố Thanh Hằng muốn tiếp tục lên giường với cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
“Không dám tưởng tượng”. Niệm Thanh nhắm mắt, cự tuyệt nghĩ tới vấn đề này. Quá khó rồi, từ lúc cô bắt đầu tiếp nhận sự giúp đỡ của Cố Thanh Hằng thì đã là mạo hiểm. Có Cố Thanh Hằng làm chỗ dựa cho cô tất nhiên là tốt, nhưng cô cũng sẽ phải trả một cái giá thích hợp. Hiện giờ, chỉ mong Cố Thanh Hằng có thể chính nhân quân tử một chút...
Yến Tử vỗ vào đùi của Niệm Thanh, có chủ ý: “Thương a! Không quản có đức hay không có đức, cậu cứ lên giường với anh ấy rồi nói tiếp. Đợi tới khi đó cậu mang thai rồi, Niệm Tử chỉ có thể cút sang một bên”.
Cô cảm thấy người có uy có danh như Cố Thanh Hằng rất coi trọng thanh danh, việc kết hôn với người có con của mình là hoàn toàn khả thi.
Niệm thanh như nghe thấy chuyện cười. Kỹ xảo lén lút mang thai đã có người dùng trên người Quan Thiếu Nghiên rồi. Về phần kết quả như thế nào hiện giờ vẫn chưa rõ.
Nghĩ tới Quan Thiếu Nghiên, Niệm Thanh càng thêm đau đầu, cô quyết định trước tiên đem anh ta và Cố Thanh Hằng ném ra sau đầu, tạm thời không nghĩ tới nữa
“Mình đi tắm, sau đó đi ngủ”.
“Khi nào thì cậu tới Cố Thị làm việc?”
“Không biết”. Cố Thanh Hằng không nói với cô.
Sáng sớm ngày hôm sau. Niệm Thanh bị tiếng chuông điện thoại của mình làm tỉnh. Cô sờ soạng điện thoại, nhìn bên trên là một dãy số lạ.
“Ai vậy?”
Niệm thanh tiếp điện thoại.
“Em không lưu số của tôi?” một giọng nam thanh lãnh, từng câu từng chữ hỏi.
Niệm Thanh thoáng chốc liền trầm mặc, là số điện thoại của Cố Thanh Hằng.
“Mặt của cậu!” Yến Tử vừa nhìn đã thấy vết sưng đỏ trên mặt Niệm Thanh kinh hô: “có chuyện gì vậy?”
Niệm Thanh vỗ vỗ mặt, cười: “Bị đánh.”
Yến Tử biết đêm nay Niệm Thanh quay về Niệm gia ăn cơm, rõ ràng vết thương này là do Niệm gia làm.
Cô tức giận nói: “Cậu đánh trả lại không?”
“Tại sao phải đánh trả lại?” Niệm Thanh mở tủ lạnh, lấy ra một túi chườm nước đá để chườm mặt: “Một vết bàn tay có thể để mình thuận lợi vào Cố Thị làm việc, đáng”. Chính là chuyện của Niệm Hải cô khó có thể làm được.
“Bọn họ đáp ứng cậu rồi?” Yến Tử khiếp sợ, cô vốn tưởng rằng hồng môn yến này Niệm Thanh khó mà qua được.
“Phải, có điều họ có yêu cầu”. Niệm Thanh ngồi bịch trên sô pha, hữu khí vô lực.
Yến Tử ôm gối ngồi xuống: “Yêu cầu gì?”
Niệm Thanh đem chuyện Niệm Hải muốn lấy được dự án trang trí tòa nhà mới của Cố Thị nói với Yến Tử.
Sau khi Yến Tử nghe xong, trầm tư hỏi: “Như cậu vậy có được tính là gián điệp không?”
Niệm thanh cười khổ, đầu rất đau.
“Cố Thanh Hằng thì sao? Anh ấy có ra điều kiện với cậu không?”
“Anh ấy muốn mình...” biểu tình của Niệm Thanh có chút cổ quái “ngoan một chút”.
Yến Tử cười ái muội: “Ngoan một chút ở phương diện nào?”
Niệm Thanh cho cô ấy một cái mắt trắng, không có tâm tình nói giỡn với cô ấy.
Yến Tử cũng không náo loạn, lắc lắc đôi dép xỏ ngón trên chân, nghiêm túc nói: “nếu như Cố Thanh Hằng muốn tiếp tục lên giường với cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
“Không dám tưởng tượng”. Niệm Thanh nhắm mắt, cự tuyệt nghĩ tới vấn đề này. Quá khó rồi, từ lúc cô bắt đầu tiếp nhận sự giúp đỡ của Cố Thanh Hằng thì đã là mạo hiểm. Có Cố Thanh Hằng làm chỗ dựa cho cô tất nhiên là tốt, nhưng cô cũng sẽ phải trả một cái giá thích hợp. Hiện giờ, chỉ mong Cố Thanh Hằng có thể chính nhân quân tử một chút...
Yến Tử vỗ vào đùi của Niệm Thanh, có chủ ý: “Thương a! Không quản có đức hay không có đức, cậu cứ lên giường với anh ấy rồi nói tiếp. Đợi tới khi đó cậu mang thai rồi, Niệm Tử chỉ có thể cút sang một bên”.
Cô cảm thấy người có uy có danh như Cố Thanh Hằng rất coi trọng thanh danh, việc kết hôn với người có con của mình là hoàn toàn khả thi.
Niệm thanh như nghe thấy chuyện cười. Kỹ xảo lén lút mang thai đã có người dùng trên người Quan Thiếu Nghiên rồi. Về phần kết quả như thế nào hiện giờ vẫn chưa rõ.
Nghĩ tới Quan Thiếu Nghiên, Niệm Thanh càng thêm đau đầu, cô quyết định trước tiên đem anh ta và Cố Thanh Hằng ném ra sau đầu, tạm thời không nghĩ tới nữa
“Mình đi tắm, sau đó đi ngủ”.
“Khi nào thì cậu tới Cố Thị làm việc?”
“Không biết”. Cố Thanh Hằng không nói với cô.
Sáng sớm ngày hôm sau. Niệm Thanh bị tiếng chuông điện thoại của mình làm tỉnh. Cô sờ soạng điện thoại, nhìn bên trên là một dãy số lạ.
“Ai vậy?”
Niệm thanh tiếp điện thoại.
“Em không lưu số của tôi?” một giọng nam thanh lãnh, từng câu từng chữ hỏi.
Niệm Thanh thoáng chốc liền trầm mặc, là số điện thoại của Cố Thanh Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất