Chương 2
Edit: Gins
“Chả lẽ Hà Viễn lại không nhận ra được bóng lưng người bên gối của mình???”
Về đến nhà, Hà Viễn đỡ Phó Thặng đi tắm trước, mở nước tắm cho y xong hắn liền vào phòng ngủ lấy đồ ngủ sạch, khi đi ngang qua thư phòng của mình hắn dùng lại một chút cuối cùng vẫn mở cửa đi vào tiêm một mũi pheromone.
Căn hộ bốn phòng, một phòng ngủ kết hợp với tủ quần áo, một căn dành cho khách không có người ở, hai phòng khác cải tạo thành phòng làm việc, một phòng của Hà Viễn, một phòng khác thuộc về Phó Thặng. Song phương không can thiệp lẫn nhau, Hà Viễn sẽ không vào phòng làm việc của Phó Thặng khi chưa có sự đồng ý, Phó Thặng cũng sẽ không tự tiện vào phòng làm việc của hắn.
Cho nên dù trong phòng làm việc của hắn giấu rất nhiều ống tiêm pheromone thì năm năm qua Phó Thặng vẫn không hề phát hiện.
Hà Viễn bình tĩnh tiêm tin tức tố rồi sờ lên vị trí tuyến thể sau gáy, chỗ đó có một vết sẹo, lần đầu tiên Phó Thặng cắn tuyến thể của hắn để đánh dấu từng hỏi nguyên nhân, hắn trả lời rằng trong một lần đánh nhau với bạn không may bị mảnh thủy tinh sượt qua, đã từng làm phẫu thuật xóa sẹo nhưng do đây là vị trí đặc thù nên vẫn để lại sẹo.
Vứt kim tiêm đi, cất ống tiêm về chỗ cũ xong Hà Viễn cầm quần áo ngủ vào phòng tắm: “Trong bếp có canh nóng, tí nữa anh nhớ uống cho ấm bụng.”
“Ừ.” Phó Thặng trả lời.
Hà Viễn giương mắt nhìn sang, hơi nước mịt mù khắp phòng, Phó Thặng đang nằm trong bồn tắm, nước trong bồn cao đến phần bụng, y ngửa đầu nhắm mắt thư giãn, mái tóc đen bóng vuốt ra sao đầu để lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng nhạt màu.
Phó Thặng bỗng mở mắt ra nhìn về phía Hà Viễn, khóe môi khẽ nhếch: “Hà Viễn, lại đây.”
Hà Viễn nuốt nước miếng, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đi tới, hắn luôn luôn không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của Phó Thặng, huống hồ cái hành động cầu hoan này là do hắn cố tình làm.
Bàn tay nóng rực nắm lấy cổ tay, Hà Viễn bị kéo vào trong bồn tắm, Phó Thặng bao trùm lên người hắn, bàn tay to lớn bóp lấy cổ hắn, y dùng một tư thế mạnh mẽ đè lên hắn rồi ngửi ngửi tuyến thể của hắn: “Mùi trở nên nồng rồi. Phát tình sao?”
Đôi mắt Hà Viễn có chút ẩm ướt, cả người cứ như bị hơi nước trong phòng tắm xông cho ướt đẫm, dần dần trở nên dính dấp run rẩy trong thế giới ngập tràn vẻ phấn hồng. Tuyến thể dần nóng lên, cảm giác trong không khí có hai mùi tin tức tố đang quấn quýt lấy nhau, trong đó hương bạc hà tươi mát bị mùi gỉ sắt nồng nặc bá đạo cuốn lấy rồi áp chế, không thể xoay người lại cũng không thể chạy thoát.
Hà Viễn không biết khi Omega và Beta thật sự phát tình sẽ có cảm giác gì, bởi vì hắn không phải Omega cũng không phải Beta có tin tức tố phù hợp với Phó Thặng. Tuyến thể của Hà Viễn đã bị tổn thương, phải dựa vào pheromone giả để khơi gợi phản ứng sinh lý, sau này tin tức tố thay thế không phù hợp với hắn nhưng lại có độ phù hợp rất cao với Phó Thặng vì vậy mỗi lần làm tình hắn luôn phản ứng chậm chạp, lâu dài, đồng thời cũng kịch liệt quá độ.
Phó Thặng cực kì yêu thương dáng vẻ thất thần này của hắn, thỏa mãn ham muốn khống chế bí ẩn trong lòng y.
Hà Viễn đã hoàn toàn bị tin tức tố áp chế, toàn thân đều run rẩy. Pheromone của Alpha cấp S quá mức mạnh mẽ, hắn chỉ là một Beta nên không có cách nào chịu nổi, mà dưới điều kiện tiên quyết đây còn là Phó Thặng đã cố ý khống chế, khó có thể tưởng tượng nếu Alpha hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình sẽ khủng bố đến nhường nào.
Trong lúc miên man suy nghĩ trên cổ Hà Viễn bỗng đau xót, hắn giương mắt nhìn về phía Phó Thặng vừa cắn một miếng trên tuyến thể của mình, Phó Thặng cũng từ trên cao nhìn xuống hắn đầy trịch thượng, bên môi y còn dính một giọt máu, dáng vẻ lạnh lùng gợi cảm, biểu tình thành thạo, sau lưng y là hào quang đèn điện chói lóa, chói đến mức Hà Viễn không thể mở mắt ra nổi.
Hà Viễn rất đau, Phó Thặng không hề kiềm chế trong mấy chuyện như thế này, càng không thể dịu dàng.
Bọn họ đều thích mạnh bạo, chỉ hận không thể giết chết hoặc bị làm đến chết.
Hà Viễn nghĩ, dù pheromone không phù hợp nhưng phương diện này lại hòa hợp vô cùng, hắn thích thô bạo một chút, như vậy mới có thể khiến hắn hoàn toàn mải mê đắm chìm trong đó.
“Sao lại mất tập trung vào ngay lúc này?”
Phó Thặng vuốt ve tuyến thể của Hà Viễn, tuyến thể đã bị cắn rách y chỉ cần dùng ngón tay ấn mạnh một cái đã khiến Hà Viễn kêu lên một tiếng đau đớn cũng tỉnh táo lại.
Hà Viễn nheo mắt, cho dù trên cổ và cả người đều đang đau hắn vẫn quàng hai tay lên cổ Phó Thặng, ngoan ngoãn dựa lên người y một cách không biết đau đớn, không phân rõ đúng sai mặc kệ Phó Thặng mang lại cho hắn điều gì dù là vui sướng hay đau khổ, hắn vẫn sẽ chấp nhận, dịu ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng.
“Anh đẹp quá.” Hà Viễn thở hổn hển, những nụ hôn như mưa lần lượt rơi xuống trên mặt Phó Thặng, si mê không ngớt, “Phó Thặng, em thích anh, thực sự… Anh mang dáng vẻ hoàn hảo, đẹp đẽ nhất trong lòng em.”
Mọi người ai cũng có thẩm mĩ quan của mình, sẽ vì đủ loại mĩ nhân muôn vàn sắc thái mà kinh diễm, nhưng không có mấy ai có thể đẹp đến mức khiến người khác phải động lòng.
Đương nhiên cũng phải nói, ngoài Hà Viễn không ai cảm nhận được vẻ đẹp bên ngoài của Phó Thặng. Phó Thặng là một người đẹp theo kiểu truyền thống, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lập thể, khí chất nguội lạnh, lại thêm địa vị cao trong quân đội càng thêm phần mạnh mẽ thẳng thắn, khôn ngoan và điềm tĩnh, là đối tượng lý tưởng của rất nhiều người.
“Dẻo miệng.” Phó Thặng bình luận.
Phó Thặng mặc cho Hà Viễn hôn mặt mình, mặc hắn trằn trọc trên môi và hầu kết của mình, đương nhiên y cũng rất hưởng thụ sự si mê này của Hà Viễn, sau đó y thả người ra rồi ăn sạch hắn.
…
Sau một tiếng, Phó Thặng ôm Hà Viễn đã mặc quần áo ngủ ra ngoài, đặt hắn cạnh bàn ăn có chút cứng rắn mà nói: “Ngồi với anh.”
Hà Viễn buồn ngủ gật đầu, xiêu vẹo ngã vào bên cạnh bàn ăn nhìn Phó Thặng uống hai bát canh ấm áp át hết mùi rượu, nói chuyện phiếm với y: “Hai ngày nữa em sẽ đi Vân Nam.”
Phó Thặng: “Đi đến đấy làm gì?”
Hà Viễn: “Tháng sau là sinh nhật bà nội, em đi Vân Nam tìm vài viên ngọc đẹp phẩm chất tốt”. Bà nội ở đây chính là bà của Phó Thặng, bà rất thích cất giữ ngọc.
Phó Thặng nhíu mày: “Bảo cấp dưới đi làm là được, việc gì phải tự mình đi một chuyến.”
“Đại thọ của bà, để người khác đi em không yên tâm, em tự đi cũng có thành ý hơn.” Hà Viễn cười nói: “Cũng định đưa mấy đứa học sinh qua đó sưu tầm mẫu vật, trường học cũng sắp xếp nhiệm vụ rồi.”
Hà Viễn là giáo sư giáo thụ địa chất của một trường đại học trọng điểm ở thủ đô, bốn bỏ năm lên cũng coi như một người đổ thạch chuyên nghiệp, tự đi Vân Nam một chuyến chọn đá coi như cũng đủ thành ý.
Phó Thặng: “Đi bao lâu? “
Hà Viễn: “Ba ngày.”
Phó Thặng: “Khi nào đi?”
Hà Viễn: “Ngày mai.”
Một hỏi một đáp, Hà Viễn còn buồn ngủ, Phó Thặng thấy thế không hỏi nhiều nữa chỉ nói câu ‘Cái công việc kia của em cũng tốn thời gian, còn không bằng từ chức đi’, Hà Viễn cười cười không đáp lại, lời này không biết đã nói biết bao nhiêu lần, chung quy Phó Thặng vẫn không bằng lòng cái việc hắn không ôm chí lớn.
Phó Thặng thấy dù hắn có làm giáo sư đại học cũng không được gì, người ta làm ngành học thuật có thể truyền lại cho gia tộc, học trò khắp thiên hạ, mạng lưới quan hệ trải rộng toàn quốc, trưởng thành rồi có thể trở thành nghệ thuật gia người người tôn kính, nhưng Hà Viễn chỉ là một giáo sư địa chất học bình thường, ngày nào cũng dạy học sinh đập đá, làm một nhân vật tầm thường không chút quan hệ.
Hà Viễn từng giải thích làm giáo sư địa chất học không chỉ là đi đào đá, nhưng Phó Thặng không kiên nhẫn nghe nên sau này hắn không nói lại nữa. Quả thực so sánh với Phó Thặng và những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thì hắn thật chẳng làm nên trò trống gì.
Phó Thặng cau mày, mới gần ba mươi mà đã có nếp nhăn nhàn nhạt, qua mười hai mươi năm nữa nói không chừng có thể dọa khóc trẻ con.
Nghĩ tới một màn trong tương lai Phó Thặng nghiêm túc dọa khóc trẻ con là Hà Viễn lại nhịn không được cười rộ lên.
Phó Thặng liếc Hà Viễn một cái, biết hắn lại suy nghĩ lung tung nên không để ý lắm, uống sạch hai chén canh lại vào bếp múc một bát thịt kho tàu vừa ninh xong ăn cùng cơm tẻ cũng no đến tám phần.
Phó Thặng: “Đi ngủ đi.”
Hà Viễn ngáp một cái lắc đầu: “Máy rửa bát hỏng rồi, bát đũa không để qua đêm được.”
Phó Thặng: “Anh rửa!”
Hà Viễn: “Vâng… “
Miễn cưỡng mở mắt, Hà Viễn suy tư vài giây rồi gật đầu quay về phòng, đầu vừa dính gối xong đã ngủ, trước khi ngủ hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện Phương Cao Mân nhắc tới Hòa Bắc Gia. Phó Thặng giải thích Hòa Bắc Gia từng giúp đỡ y, nhưng trong tình huống nào mà một kẻ như Hòa Bắc Gia mới có thể tiếp xúc được với người quyền cao chức trọng như Phó Thặng?
Trước khi chìm vào mộng đẹp Hà Viễn cảm nhận được Phó Thặng lại gần rồi nằm xuống cạnh mình, y khoát tay lên hông hắn. Pheromone dần tan ra trong không khí, Hà Viễn có thể ngửi được vị gỉ sắt dần trở nên nhạt nhòa như khói như sương.
***
Hà Viễn đã trải qua hai ngày bận rộn ở Vân Nam, hắn dẫn theo ba nghiên cứu sinh ngành địa chất đến một trấn nhỏ ở Vân Nam khảo sát sự hình thành núi đá vôi trên bề mặt trái đất, chụp ảnh và ghi lại hồ sơ. Sáng sớm đã ra khỏi cửa, đến khi mặt trời lặn chỉ có lê lết thân tàn mỏi mệt quay về khách sạn, ngày cuối cùng hắn còn chạy đến sàn đổ thạch chọn ra được một tảng đá có chất lượng khá tốt, mở ra được một khối ngọc bích Hòa Điền đủ để làm một bộ trang sức cho phụ nữ.
Hà Viễn dứt khoát giao ngọc cho một vị nghệ nhân khắc ngọc nổi tiếng ở đây để làm một bộ trang sức cho phụ nữ, sau khi thợ khắc ngọc lên bản vẽ xong có nói lại vẫn còn thừa một ít nguyên liệu Hà Viễn lại đặt thêm hai chiếc nhẫn kiểu nam bằng ngọc bích.
Thời gian vẫn còn hai tuần nữa vẫn kịp hôm đại thọ của bà nội Phó Thặng, Hà Viễn tính thời gian xong thì an lòng, cũng vừa lúc công việc thăm dò địa chất đã hoàn thành hắn liền tận dụng khoảng thời gian này đi thăm thú những địa điểm, thắng cảnh xung quanh.
Các nghiên cứu sinh mỗi người đi chơi một nơi, Hà Viễn một mình chậm rãi đi dạo trên đường đêm bỗng nhiên nhớ đến Phó Thặng lúc này đang ở phương xa cách cả ngàn dặm.
Khi họ vừa ở bên nhau cũng đã từng tình nồng ý mật, khi ấy Phó Thặng vẫn chưa đảm nhiệm vị trí quan trọng, hai người sẽ cùng nhau hẹn hò giữa phố đêm, cùng nhau chậm bước giữa dòng người rồi len lén nắm lấy tay nhau, cùng nhau hôn môi trong bóng tối, giống như hết thảy những cặp tình nhân đắm chìm trong giai đoạn yêu đương mặn nồng tỏa ra hương vị tình yêu chua chua ngọt ngọt.
Sau khi kết hôn Phó Thặng dần trở nên bận rộn, đi công tác mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, lâu thì có khi đi đến cả nửa năm. Y nhận chức trong quân đội, chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt phải giữ bí mật nên nhiều lúc rời đi cũng không thể thông báo cho Hà Viễn.
Hà Viễn đi lung tung không mục đích trong nhất thời đã rời xa dòng người từ bao giờ, xung quanh vắng lặng không người, xa xa là những ngôi nhà đèn đuốc sáng rực, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe trên đường lái về phía ấy, có lẽ đó là tụ điểm ăn chơi hưởng lạc của chốn nhà giàu.
Nghĩ như vậy Hà Viễn lại xoay người rời đi, bỗng nhiên một chiếc xe lao nhanh như chớp phóng vụt qua mặt hắn, mấy giây sau xe lùi lại dừng bên cạnh Hà Viễn, người bên trong kéo cửa kính xe xuống, gỡ kính râm để lộ ra nụ cười giễu cợt đầy quen thuộc: “Hà Viễn đấy à? “
Phương Cao Mân? Hà Viễn mặt không đổi sắc, “Chào anh, ngài Phương.”
Phương Cao Mân quan sát Hà Viễn từ đầu đến chân: “Thì ra cậu đang ở Vân Nam.” Khóe môi gã treo lên nụ cười như vừa ngộ ra chuyện gì đó, ánh mắt gã nhìn Hà Viễn cứ như đang hóng kịch vui đến nơi. “Cậu tới đây bao lâu rồi? Không liên lạc với Phó Thặng à? Cậu không biết là… “
“Không biết cái gì?” Hà Viễn đương nhiên vẫn liên hệ với Phó Thặng, bọn họ vẫn gửi tin nhắn cho nhau, chỉ là hôm nay y chưa trả lời.
“Không có gì.” Phương Cao Mân nhún vai: “Muốn vào trong không? Tôi đưa cậu vào.”
Hà Viễn hạ mắt, từ chối: “Không cần.”
Phương Cao Mân: “Đừng khách sáo, nói sao thì chỉ cần cậu và Phó Thặng chưa ly hôn cậu cũng coi như là chị dâu của tôi. Lên xe đi! Hà Viễn.”
Hà Viễn không nói.
Nụ cười trên mặt Phương Cao Mân dần trộn lẫn cả khinh thường, cứ như lúc này gã đang đứng cùng một mặt trận với Phó Thặng coi thường cái vẻ lề mề do dự của Hà Viễn, cái dáng vẻ không ôm chí lớn kia thật sự khiến người khác xốn mắt vô cùng.
Ngay khi Phương Cao Mân sốt ruột tính buông tha thì Hà Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Được thôi.”
Phương Cao Mân vô cùng kinh ngạc, Hà Viễn đã mở cửa xe tiến vào.
Hà Viễn lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Trong một giây nào đó Phương Cao Mân bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy Hà Viễn như đang từ trên cao nhìn xuống sai bảo tài xế là gã đây.
Lắc lắc đầu, gã nhấn cần ga đến cùng, Phương Cao Mân đưa Hà Viễn vào biệt thự đèn đuốc sáng trưng xa hoa phía trước, đó là nơi chốn tụ hội của giới chơi ngọc Vân Nam, lũ buôn lậu thuốc lá và giao dịch đen bằng ngọc thạch.
…
Đêm khuya, Hà Viễn quay về khách sạn.
Các nghiên cứu sinh cũng đi chơi rất muộn vừa mới trở về. Bọn họ thuê hai phòng đôi, hai Alpha một phòng, thừa lại một nghiên cứu sinh là Omega ở chung phòng với Hà Viễn. Nghiên cứu sinh Omega lúc này đang ngồi trên giường xoa chân oán giận mệt mỏi, lòng bàn chân bị ma sát đến mức nổi bọng nước.
Hà Viễn lau tóc, nhẹ nhàng thoải mái nói hai câu, hắn cũng quen với sự mảnh mai của Omega đành sắm vai người tốt quan tâm chăm sóc, đưa thuốc xịt cho cậu ta.
Nghiên cứu sinh Omega nói cảm ơn, sau đó nằm trên giường bắt đầu lướt ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại, bỗng nhiên cậu ta hét lên chói tai: “Á á á á!”
Hà Viễn bị dọa một cái, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Học sinh Omega trả lời: “Nam thần yêu dấu của em!”
Hà Viễn: “Nam thần của em là?”
Omega: “Hòa Bắc Gia! Là Hòa Bắc Gia hẹn hò đó!”
Hà Viễn lưỡng lự: “Không phải cậu ta là Omega à?”
Nghiên cứu sinh nói: “Nhưng mà anh ấy còn ngầu hơn cả Alpha!”
Hà Viễn bật cười: “Thế cậu ta yêu đương cũng là chuyện thường thôi.”
Nghiên cứu sinh Omega: “Nam thần yêu đương tức là em thất tình rồi, nhưng mà đối tượng hẹn hò với nam thần cũng thần bí lắm, Ngu Nhạc hóng vài ngày mà chỉ chụp được bóng lưng thôi. Thế nhưng! Thế nhưng! Thế nhưng hôm nay nam thần lại tuyên bố với cánh truyền thông là người yêu của anh ấy có tin tức tố phù hợp với mình trăm phần trăm, trăm phần trăm đó! Trong một triệu người chỉ có một cặp AO mới có thể ghép với nhau trăm phần trăm thôi!”
“Chúc may mắn.” Hà Viễn phụ họa một câu, nhìn chòng chọc điện thoại di động, rất nhanh đã đến 12 giờ mà người kia còn chưa trả lời tin nhắn, có lẽ nào Phó Thặng lại nhận nhiệm vụ rồi?
‘Bộp’, nghiên cứu sinh Omega quá kích động không cẩn thận quăng luôn điện thoại xuống chân Hà Viễn.
Hà Viễn nhặt lên giúp cậu ta, cười nói: “Bình tĩnh, không thì đã thất tình rồi còn hỏng đồ…” Giọng nói nhẹ nhàng bỗng im bặt khi nhìn thấy tấm ảnh paparazzi chụp được trên màn hình điện thoại.
Trong hình, khuôn mặt điềm tĩnh, tinh xảo đến diễm lệ của Hòa Bắc Gia ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi song song, trong mắt đuôi mày đều là vui mừng thuần túy. Tuy rằng không chụp được mặt người đang ngồi cạnh gã nhưng chả lẽ Hà Viễn lại không nhận ra được bóng lưng người bên gối của mình???
Hết chương 2.
Ngọc bích Hòa Điền: Ngọc Bích Tân Cương hay còn gọi là Ngọc Hòa Điền phân bố chủ yếu ở sườn bắc núi Côn Luân – Tân Cương, Trung Quốc. Ngọc Hòa Điền tuy được khai thác và phân bố chủ yếu ở huyện Hòa Điền thuộc tình Tân Cương nhưng thực chất tên gọi này lại không phải do địa danh mà là theo một dòng sản phẩm ngọc. Trung Quốc phân loại đá ngọc có thành phần hopfnerite (grammatite) trên 98% đều gọi là ngọc Hòa Điền, đây là quy định theo Tiêu chuẩn quốc gia. Màu ngọc gồm có trắng, xanh lục, đen, vàng, đa số là đơn sắc, có bộ phận ít là tạp sắc, chất ngọc trong đục, độ cứng 5,5 -6,5, trong đó ngọc Hòa Điền trắng nổi tiếng nhất. Trong truyện thì tác giả bị nhầm thành ngọc bích Hòa Điền ở Vân Nam haha =)))
Đặc tính của Ngọc bích Hòa Điền Tân Cương
Tên tiếng trung: Ngọc Hòa Điền
Tên nước ngoài:Nephrite
Nguồn gốc chính:Tân Cương, Trung Quốc
Thành phần hóa học:Canxi magiê canxi
Công thức hóa học:Ca2 (Mg, Fe2 +) 5 Si8O22 (OH) 2
Độ cứng:6.0-6.5
Mật độ:2,95–3,17
Chỉ số khúc xạ:1.606 Tiếng1.632
Hệ tinh thể:Hệ thống đơn hình
Sự phân tách: Vô hình
Độ dẻo dai: Ngọc mạnh nhất, đạt 9 trở lên
Phát quang: Không có ánh sáng
Phân loại sự cố:Vật liệu núi, nước núi, vật liệu trẻ em, vật liệu Gobi
Phân loại màu: Đỏ, vàng, trắng, xanh, lục lam, mực, màu quá mức.
“Chả lẽ Hà Viễn lại không nhận ra được bóng lưng người bên gối của mình???”
Về đến nhà, Hà Viễn đỡ Phó Thặng đi tắm trước, mở nước tắm cho y xong hắn liền vào phòng ngủ lấy đồ ngủ sạch, khi đi ngang qua thư phòng của mình hắn dùng lại một chút cuối cùng vẫn mở cửa đi vào tiêm một mũi pheromone.
Căn hộ bốn phòng, một phòng ngủ kết hợp với tủ quần áo, một căn dành cho khách không có người ở, hai phòng khác cải tạo thành phòng làm việc, một phòng của Hà Viễn, một phòng khác thuộc về Phó Thặng. Song phương không can thiệp lẫn nhau, Hà Viễn sẽ không vào phòng làm việc của Phó Thặng khi chưa có sự đồng ý, Phó Thặng cũng sẽ không tự tiện vào phòng làm việc của hắn.
Cho nên dù trong phòng làm việc của hắn giấu rất nhiều ống tiêm pheromone thì năm năm qua Phó Thặng vẫn không hề phát hiện.
Hà Viễn bình tĩnh tiêm tin tức tố rồi sờ lên vị trí tuyến thể sau gáy, chỗ đó có một vết sẹo, lần đầu tiên Phó Thặng cắn tuyến thể của hắn để đánh dấu từng hỏi nguyên nhân, hắn trả lời rằng trong một lần đánh nhau với bạn không may bị mảnh thủy tinh sượt qua, đã từng làm phẫu thuật xóa sẹo nhưng do đây là vị trí đặc thù nên vẫn để lại sẹo.
Vứt kim tiêm đi, cất ống tiêm về chỗ cũ xong Hà Viễn cầm quần áo ngủ vào phòng tắm: “Trong bếp có canh nóng, tí nữa anh nhớ uống cho ấm bụng.”
“Ừ.” Phó Thặng trả lời.
Hà Viễn giương mắt nhìn sang, hơi nước mịt mù khắp phòng, Phó Thặng đang nằm trong bồn tắm, nước trong bồn cao đến phần bụng, y ngửa đầu nhắm mắt thư giãn, mái tóc đen bóng vuốt ra sao đầu để lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng nhạt màu.
Phó Thặng bỗng mở mắt ra nhìn về phía Hà Viễn, khóe môi khẽ nhếch: “Hà Viễn, lại đây.”
Hà Viễn nuốt nước miếng, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn đi tới, hắn luôn luôn không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của Phó Thặng, huống hồ cái hành động cầu hoan này là do hắn cố tình làm.
Bàn tay nóng rực nắm lấy cổ tay, Hà Viễn bị kéo vào trong bồn tắm, Phó Thặng bao trùm lên người hắn, bàn tay to lớn bóp lấy cổ hắn, y dùng một tư thế mạnh mẽ đè lên hắn rồi ngửi ngửi tuyến thể của hắn: “Mùi trở nên nồng rồi. Phát tình sao?”
Đôi mắt Hà Viễn có chút ẩm ướt, cả người cứ như bị hơi nước trong phòng tắm xông cho ướt đẫm, dần dần trở nên dính dấp run rẩy trong thế giới ngập tràn vẻ phấn hồng. Tuyến thể dần nóng lên, cảm giác trong không khí có hai mùi tin tức tố đang quấn quýt lấy nhau, trong đó hương bạc hà tươi mát bị mùi gỉ sắt nồng nặc bá đạo cuốn lấy rồi áp chế, không thể xoay người lại cũng không thể chạy thoát.
Hà Viễn không biết khi Omega và Beta thật sự phát tình sẽ có cảm giác gì, bởi vì hắn không phải Omega cũng không phải Beta có tin tức tố phù hợp với Phó Thặng. Tuyến thể của Hà Viễn đã bị tổn thương, phải dựa vào pheromone giả để khơi gợi phản ứng sinh lý, sau này tin tức tố thay thế không phù hợp với hắn nhưng lại có độ phù hợp rất cao với Phó Thặng vì vậy mỗi lần làm tình hắn luôn phản ứng chậm chạp, lâu dài, đồng thời cũng kịch liệt quá độ.
Phó Thặng cực kì yêu thương dáng vẻ thất thần này của hắn, thỏa mãn ham muốn khống chế bí ẩn trong lòng y.
Hà Viễn đã hoàn toàn bị tin tức tố áp chế, toàn thân đều run rẩy. Pheromone của Alpha cấp S quá mức mạnh mẽ, hắn chỉ là một Beta nên không có cách nào chịu nổi, mà dưới điều kiện tiên quyết đây còn là Phó Thặng đã cố ý khống chế, khó có thể tưởng tượng nếu Alpha hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình sẽ khủng bố đến nhường nào.
Trong lúc miên man suy nghĩ trên cổ Hà Viễn bỗng đau xót, hắn giương mắt nhìn về phía Phó Thặng vừa cắn một miếng trên tuyến thể của mình, Phó Thặng cũng từ trên cao nhìn xuống hắn đầy trịch thượng, bên môi y còn dính một giọt máu, dáng vẻ lạnh lùng gợi cảm, biểu tình thành thạo, sau lưng y là hào quang đèn điện chói lóa, chói đến mức Hà Viễn không thể mở mắt ra nổi.
Hà Viễn rất đau, Phó Thặng không hề kiềm chế trong mấy chuyện như thế này, càng không thể dịu dàng.
Bọn họ đều thích mạnh bạo, chỉ hận không thể giết chết hoặc bị làm đến chết.
Hà Viễn nghĩ, dù pheromone không phù hợp nhưng phương diện này lại hòa hợp vô cùng, hắn thích thô bạo một chút, như vậy mới có thể khiến hắn hoàn toàn mải mê đắm chìm trong đó.
“Sao lại mất tập trung vào ngay lúc này?”
Phó Thặng vuốt ve tuyến thể của Hà Viễn, tuyến thể đã bị cắn rách y chỉ cần dùng ngón tay ấn mạnh một cái đã khiến Hà Viễn kêu lên một tiếng đau đớn cũng tỉnh táo lại.
Hà Viễn nheo mắt, cho dù trên cổ và cả người đều đang đau hắn vẫn quàng hai tay lên cổ Phó Thặng, ngoan ngoãn dựa lên người y một cách không biết đau đớn, không phân rõ đúng sai mặc kệ Phó Thặng mang lại cho hắn điều gì dù là vui sướng hay đau khổ, hắn vẫn sẽ chấp nhận, dịu ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng.
“Anh đẹp quá.” Hà Viễn thở hổn hển, những nụ hôn như mưa lần lượt rơi xuống trên mặt Phó Thặng, si mê không ngớt, “Phó Thặng, em thích anh, thực sự… Anh mang dáng vẻ hoàn hảo, đẹp đẽ nhất trong lòng em.”
Mọi người ai cũng có thẩm mĩ quan của mình, sẽ vì đủ loại mĩ nhân muôn vàn sắc thái mà kinh diễm, nhưng không có mấy ai có thể đẹp đến mức khiến người khác phải động lòng.
Đương nhiên cũng phải nói, ngoài Hà Viễn không ai cảm nhận được vẻ đẹp bên ngoài của Phó Thặng. Phó Thặng là một người đẹp theo kiểu truyền thống, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lập thể, khí chất nguội lạnh, lại thêm địa vị cao trong quân đội càng thêm phần mạnh mẽ thẳng thắn, khôn ngoan và điềm tĩnh, là đối tượng lý tưởng của rất nhiều người.
“Dẻo miệng.” Phó Thặng bình luận.
Phó Thặng mặc cho Hà Viễn hôn mặt mình, mặc hắn trằn trọc trên môi và hầu kết của mình, đương nhiên y cũng rất hưởng thụ sự si mê này của Hà Viễn, sau đó y thả người ra rồi ăn sạch hắn.
…
Sau một tiếng, Phó Thặng ôm Hà Viễn đã mặc quần áo ngủ ra ngoài, đặt hắn cạnh bàn ăn có chút cứng rắn mà nói: “Ngồi với anh.”
Hà Viễn buồn ngủ gật đầu, xiêu vẹo ngã vào bên cạnh bàn ăn nhìn Phó Thặng uống hai bát canh ấm áp át hết mùi rượu, nói chuyện phiếm với y: “Hai ngày nữa em sẽ đi Vân Nam.”
Phó Thặng: “Đi đến đấy làm gì?”
Hà Viễn: “Tháng sau là sinh nhật bà nội, em đi Vân Nam tìm vài viên ngọc đẹp phẩm chất tốt”. Bà nội ở đây chính là bà của Phó Thặng, bà rất thích cất giữ ngọc.
Phó Thặng nhíu mày: “Bảo cấp dưới đi làm là được, việc gì phải tự mình đi một chuyến.”
“Đại thọ của bà, để người khác đi em không yên tâm, em tự đi cũng có thành ý hơn.” Hà Viễn cười nói: “Cũng định đưa mấy đứa học sinh qua đó sưu tầm mẫu vật, trường học cũng sắp xếp nhiệm vụ rồi.”
Hà Viễn là giáo sư giáo thụ địa chất của một trường đại học trọng điểm ở thủ đô, bốn bỏ năm lên cũng coi như một người đổ thạch chuyên nghiệp, tự đi Vân Nam một chuyến chọn đá coi như cũng đủ thành ý.
Phó Thặng: “Đi bao lâu? “
Hà Viễn: “Ba ngày.”
Phó Thặng: “Khi nào đi?”
Hà Viễn: “Ngày mai.”
Một hỏi một đáp, Hà Viễn còn buồn ngủ, Phó Thặng thấy thế không hỏi nhiều nữa chỉ nói câu ‘Cái công việc kia của em cũng tốn thời gian, còn không bằng từ chức đi’, Hà Viễn cười cười không đáp lại, lời này không biết đã nói biết bao nhiêu lần, chung quy Phó Thặng vẫn không bằng lòng cái việc hắn không ôm chí lớn.
Phó Thặng thấy dù hắn có làm giáo sư đại học cũng không được gì, người ta làm ngành học thuật có thể truyền lại cho gia tộc, học trò khắp thiên hạ, mạng lưới quan hệ trải rộng toàn quốc, trưởng thành rồi có thể trở thành nghệ thuật gia người người tôn kính, nhưng Hà Viễn chỉ là một giáo sư địa chất học bình thường, ngày nào cũng dạy học sinh đập đá, làm một nhân vật tầm thường không chút quan hệ.
Hà Viễn từng giải thích làm giáo sư địa chất học không chỉ là đi đào đá, nhưng Phó Thặng không kiên nhẫn nghe nên sau này hắn không nói lại nữa. Quả thực so sánh với Phó Thặng và những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thì hắn thật chẳng làm nên trò trống gì.
Phó Thặng cau mày, mới gần ba mươi mà đã có nếp nhăn nhàn nhạt, qua mười hai mươi năm nữa nói không chừng có thể dọa khóc trẻ con.
Nghĩ tới một màn trong tương lai Phó Thặng nghiêm túc dọa khóc trẻ con là Hà Viễn lại nhịn không được cười rộ lên.
Phó Thặng liếc Hà Viễn một cái, biết hắn lại suy nghĩ lung tung nên không để ý lắm, uống sạch hai chén canh lại vào bếp múc một bát thịt kho tàu vừa ninh xong ăn cùng cơm tẻ cũng no đến tám phần.
Phó Thặng: “Đi ngủ đi.”
Hà Viễn ngáp một cái lắc đầu: “Máy rửa bát hỏng rồi, bát đũa không để qua đêm được.”
Phó Thặng: “Anh rửa!”
Hà Viễn: “Vâng… “
Miễn cưỡng mở mắt, Hà Viễn suy tư vài giây rồi gật đầu quay về phòng, đầu vừa dính gối xong đã ngủ, trước khi ngủ hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện Phương Cao Mân nhắc tới Hòa Bắc Gia. Phó Thặng giải thích Hòa Bắc Gia từng giúp đỡ y, nhưng trong tình huống nào mà một kẻ như Hòa Bắc Gia mới có thể tiếp xúc được với người quyền cao chức trọng như Phó Thặng?
Trước khi chìm vào mộng đẹp Hà Viễn cảm nhận được Phó Thặng lại gần rồi nằm xuống cạnh mình, y khoát tay lên hông hắn. Pheromone dần tan ra trong không khí, Hà Viễn có thể ngửi được vị gỉ sắt dần trở nên nhạt nhòa như khói như sương.
***
Hà Viễn đã trải qua hai ngày bận rộn ở Vân Nam, hắn dẫn theo ba nghiên cứu sinh ngành địa chất đến một trấn nhỏ ở Vân Nam khảo sát sự hình thành núi đá vôi trên bề mặt trái đất, chụp ảnh và ghi lại hồ sơ. Sáng sớm đã ra khỏi cửa, đến khi mặt trời lặn chỉ có lê lết thân tàn mỏi mệt quay về khách sạn, ngày cuối cùng hắn còn chạy đến sàn đổ thạch chọn ra được một tảng đá có chất lượng khá tốt, mở ra được một khối ngọc bích Hòa Điền đủ để làm một bộ trang sức cho phụ nữ.
Hà Viễn dứt khoát giao ngọc cho một vị nghệ nhân khắc ngọc nổi tiếng ở đây để làm một bộ trang sức cho phụ nữ, sau khi thợ khắc ngọc lên bản vẽ xong có nói lại vẫn còn thừa một ít nguyên liệu Hà Viễn lại đặt thêm hai chiếc nhẫn kiểu nam bằng ngọc bích.
Thời gian vẫn còn hai tuần nữa vẫn kịp hôm đại thọ của bà nội Phó Thặng, Hà Viễn tính thời gian xong thì an lòng, cũng vừa lúc công việc thăm dò địa chất đã hoàn thành hắn liền tận dụng khoảng thời gian này đi thăm thú những địa điểm, thắng cảnh xung quanh.
Các nghiên cứu sinh mỗi người đi chơi một nơi, Hà Viễn một mình chậm rãi đi dạo trên đường đêm bỗng nhiên nhớ đến Phó Thặng lúc này đang ở phương xa cách cả ngàn dặm.
Khi họ vừa ở bên nhau cũng đã từng tình nồng ý mật, khi ấy Phó Thặng vẫn chưa đảm nhiệm vị trí quan trọng, hai người sẽ cùng nhau hẹn hò giữa phố đêm, cùng nhau chậm bước giữa dòng người rồi len lén nắm lấy tay nhau, cùng nhau hôn môi trong bóng tối, giống như hết thảy những cặp tình nhân đắm chìm trong giai đoạn yêu đương mặn nồng tỏa ra hương vị tình yêu chua chua ngọt ngọt.
Sau khi kết hôn Phó Thặng dần trở nên bận rộn, đi công tác mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, lâu thì có khi đi đến cả nửa năm. Y nhận chức trong quân đội, chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt phải giữ bí mật nên nhiều lúc rời đi cũng không thể thông báo cho Hà Viễn.
Hà Viễn đi lung tung không mục đích trong nhất thời đã rời xa dòng người từ bao giờ, xung quanh vắng lặng không người, xa xa là những ngôi nhà đèn đuốc sáng rực, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe trên đường lái về phía ấy, có lẽ đó là tụ điểm ăn chơi hưởng lạc của chốn nhà giàu.
Nghĩ như vậy Hà Viễn lại xoay người rời đi, bỗng nhiên một chiếc xe lao nhanh như chớp phóng vụt qua mặt hắn, mấy giây sau xe lùi lại dừng bên cạnh Hà Viễn, người bên trong kéo cửa kính xe xuống, gỡ kính râm để lộ ra nụ cười giễu cợt đầy quen thuộc: “Hà Viễn đấy à? “
Phương Cao Mân? Hà Viễn mặt không đổi sắc, “Chào anh, ngài Phương.”
Phương Cao Mân quan sát Hà Viễn từ đầu đến chân: “Thì ra cậu đang ở Vân Nam.” Khóe môi gã treo lên nụ cười như vừa ngộ ra chuyện gì đó, ánh mắt gã nhìn Hà Viễn cứ như đang hóng kịch vui đến nơi. “Cậu tới đây bao lâu rồi? Không liên lạc với Phó Thặng à? Cậu không biết là… “
“Không biết cái gì?” Hà Viễn đương nhiên vẫn liên hệ với Phó Thặng, bọn họ vẫn gửi tin nhắn cho nhau, chỉ là hôm nay y chưa trả lời.
“Không có gì.” Phương Cao Mân nhún vai: “Muốn vào trong không? Tôi đưa cậu vào.”
Hà Viễn hạ mắt, từ chối: “Không cần.”
Phương Cao Mân: “Đừng khách sáo, nói sao thì chỉ cần cậu và Phó Thặng chưa ly hôn cậu cũng coi như là chị dâu của tôi. Lên xe đi! Hà Viễn.”
Hà Viễn không nói.
Nụ cười trên mặt Phương Cao Mân dần trộn lẫn cả khinh thường, cứ như lúc này gã đang đứng cùng một mặt trận với Phó Thặng coi thường cái vẻ lề mề do dự của Hà Viễn, cái dáng vẻ không ôm chí lớn kia thật sự khiến người khác xốn mắt vô cùng.
Ngay khi Phương Cao Mân sốt ruột tính buông tha thì Hà Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Được thôi.”
Phương Cao Mân vô cùng kinh ngạc, Hà Viễn đã mở cửa xe tiến vào.
Hà Viễn lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Trong một giây nào đó Phương Cao Mân bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy Hà Viễn như đang từ trên cao nhìn xuống sai bảo tài xế là gã đây.
Lắc lắc đầu, gã nhấn cần ga đến cùng, Phương Cao Mân đưa Hà Viễn vào biệt thự đèn đuốc sáng trưng xa hoa phía trước, đó là nơi chốn tụ hội của giới chơi ngọc Vân Nam, lũ buôn lậu thuốc lá và giao dịch đen bằng ngọc thạch.
…
Đêm khuya, Hà Viễn quay về khách sạn.
Các nghiên cứu sinh cũng đi chơi rất muộn vừa mới trở về. Bọn họ thuê hai phòng đôi, hai Alpha một phòng, thừa lại một nghiên cứu sinh là Omega ở chung phòng với Hà Viễn. Nghiên cứu sinh Omega lúc này đang ngồi trên giường xoa chân oán giận mệt mỏi, lòng bàn chân bị ma sát đến mức nổi bọng nước.
Hà Viễn lau tóc, nhẹ nhàng thoải mái nói hai câu, hắn cũng quen với sự mảnh mai của Omega đành sắm vai người tốt quan tâm chăm sóc, đưa thuốc xịt cho cậu ta.
Nghiên cứu sinh Omega nói cảm ơn, sau đó nằm trên giường bắt đầu lướt ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại, bỗng nhiên cậu ta hét lên chói tai: “Á á á á!”
Hà Viễn bị dọa một cái, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Học sinh Omega trả lời: “Nam thần yêu dấu của em!”
Hà Viễn: “Nam thần của em là?”
Omega: “Hòa Bắc Gia! Là Hòa Bắc Gia hẹn hò đó!”
Hà Viễn lưỡng lự: “Không phải cậu ta là Omega à?”
Nghiên cứu sinh nói: “Nhưng mà anh ấy còn ngầu hơn cả Alpha!”
Hà Viễn bật cười: “Thế cậu ta yêu đương cũng là chuyện thường thôi.”
Nghiên cứu sinh Omega: “Nam thần yêu đương tức là em thất tình rồi, nhưng mà đối tượng hẹn hò với nam thần cũng thần bí lắm, Ngu Nhạc hóng vài ngày mà chỉ chụp được bóng lưng thôi. Thế nhưng! Thế nhưng! Thế nhưng hôm nay nam thần lại tuyên bố với cánh truyền thông là người yêu của anh ấy có tin tức tố phù hợp với mình trăm phần trăm, trăm phần trăm đó! Trong một triệu người chỉ có một cặp AO mới có thể ghép với nhau trăm phần trăm thôi!”
“Chúc may mắn.” Hà Viễn phụ họa một câu, nhìn chòng chọc điện thoại di động, rất nhanh đã đến 12 giờ mà người kia còn chưa trả lời tin nhắn, có lẽ nào Phó Thặng lại nhận nhiệm vụ rồi?
‘Bộp’, nghiên cứu sinh Omega quá kích động không cẩn thận quăng luôn điện thoại xuống chân Hà Viễn.
Hà Viễn nhặt lên giúp cậu ta, cười nói: “Bình tĩnh, không thì đã thất tình rồi còn hỏng đồ…” Giọng nói nhẹ nhàng bỗng im bặt khi nhìn thấy tấm ảnh paparazzi chụp được trên màn hình điện thoại.
Trong hình, khuôn mặt điềm tĩnh, tinh xảo đến diễm lệ của Hòa Bắc Gia ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi song song, trong mắt đuôi mày đều là vui mừng thuần túy. Tuy rằng không chụp được mặt người đang ngồi cạnh gã nhưng chả lẽ Hà Viễn lại không nhận ra được bóng lưng người bên gối của mình???
Hết chương 2.
Ngọc bích Hòa Điền: Ngọc Bích Tân Cương hay còn gọi là Ngọc Hòa Điền phân bố chủ yếu ở sườn bắc núi Côn Luân – Tân Cương, Trung Quốc. Ngọc Hòa Điền tuy được khai thác và phân bố chủ yếu ở huyện Hòa Điền thuộc tình Tân Cương nhưng thực chất tên gọi này lại không phải do địa danh mà là theo một dòng sản phẩm ngọc. Trung Quốc phân loại đá ngọc có thành phần hopfnerite (grammatite) trên 98% đều gọi là ngọc Hòa Điền, đây là quy định theo Tiêu chuẩn quốc gia. Màu ngọc gồm có trắng, xanh lục, đen, vàng, đa số là đơn sắc, có bộ phận ít là tạp sắc, chất ngọc trong đục, độ cứng 5,5 -6,5, trong đó ngọc Hòa Điền trắng nổi tiếng nhất. Trong truyện thì tác giả bị nhầm thành ngọc bích Hòa Điền ở Vân Nam haha =)))
Đặc tính của Ngọc bích Hòa Điền Tân Cương
Tên tiếng trung: Ngọc Hòa Điền
Tên nước ngoài:Nephrite
Nguồn gốc chính:Tân Cương, Trung Quốc
Thành phần hóa học:Canxi magiê canxi
Công thức hóa học:Ca2 (Mg, Fe2 +) 5 Si8O22 (OH) 2
Độ cứng:6.0-6.5
Mật độ:2,95–3,17
Chỉ số khúc xạ:1.606 Tiếng1.632
Hệ tinh thể:Hệ thống đơn hình
Sự phân tách: Vô hình
Độ dẻo dai: Ngọc mạnh nhất, đạt 9 trở lên
Phát quang: Không có ánh sáng
Phân loại sự cố:Vật liệu núi, nước núi, vật liệu trẻ em, vật liệu Gobi
Phân loại màu: Đỏ, vàng, trắng, xanh, lục lam, mực, màu quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất