Chương 39
Edit: Thỏ
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi, con tim tôi đập gấp gáp và hoảng loạn. Trần Hà đứng trước mặt cũng căng thẳng nhìn Trần phu nhân.
Trần phu nhân nghểnh cổ mỉm cười, tóc dài phất phơ trong gió, còn đưa cánh tay khô gầy hướng về phía tôi vẫy vẫy: “Con dâu ngoan, mau đến với mẹ nào, để mẹ tỉ mỉ ngắm con.”
Tôi bất giác lui về phía sau hai bước, nuốt nước bọt, trợn to hai mắt thấp thỏm nhìn Trần phu nhân.
Đôi con ngươi bà ta nhỏ bằng mũi kim, còn lại gần như là tròng trắng. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Tại sao đứng đó? Lại đây.”
Tôi hoảng sợ lắc lắc đầu, tay chân lạnh cóng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trần phu nhân thu tay về, cười điên dại với tôi, sau đó bà ta lướt đi, cứ thế trước mắt tôi biến mất; cuồng phong bên ngoài cũng đột nhiên im bặt. Tôi nhìn tứ phía theo bản năng: “Bả đi đâu?”
Trần Hà nhẹ nhàng lắc đầu.
“Trần Lập Châu đâu?”
Trần Hà còn chưa kịp trả lời tôi đã nghe ngoài phòng vang lên một vài âm thanh kỳ quái.
Két… két… Giữa màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng.
Trần Hà bước vội ra xem, tôi cũng cuống cuồng theo gót hắn. Bóng đêm dày đặc bao trùm, một vầng trăng sáng rỡ treo trên cao phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Lá cây lay động theo gió nhưng không nghe thấy tiếng chim kêu hay âm điệu của côn trùng, bầu không khí yên ắng, quỷ dị lan tràn khắp nơi.
Ngoài hiên trồng nhiều hoa quế, không gian tràn đầy hương vị mát lành của loài hoa nền nã kia, mùi thơm nồng nàn từng chút từng chút đánh vào khứu giác. Bên cạnh hoa quế có một lới nhỏ ngoằn ngoèo dẫn đến ngoại viện nằm khuất, chỉ nghe âm thanh kẽo kẹt sau cây vang lên ngày càng gần, tựa như có thứ gì đang tới đây.
Tôi và Trần Hà lo lắng nhìn đăm đăm con đường nhỏ. Chỉ thấy một người vận đồ đen đội mũ quả dưa bước ra, tranh sáng tranh tối khiến tôi không nhìn rõ mặt. Nương theo ánh trăng có thể thấy tay hắn đang nâng đồ vật. Chờ hắn đến gần, tôi mới nhận ra hắn đang khiêng cỗ kiệu. Hai thanh niên da dẻ trắng toát nhẹ nhàng đặt cỗ kiệu xuống cách đó không xa, tiếp theo biến mất.
Kiệu kia làm bằng gỗ được sơn màu đỏ tươi, cửa kiệu có hai tấm gỗ tạo thành, một khắc phượng, một khắc rồng, dùng nhũ vàng tô lên chói lọi, vô cùng lóa mắt. Trên nóc kiệu buộc một đóa lụa hoa đỏ thẫm, bốn góc rũ xuống những sợi tua rua.
Đây là kiệu cưới!
Tôi và Trần Hà nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khó ngờ.
Nhìn nó vẫn nằm đó lặng im không nghe động tĩnh gì, chẳng biết ngồi bên trong là vật còn sống hay đã chết. Trần Hà nhìn tôi, ra hiệu tôi đứng yên, sau đó hắn chậm rãi tiến lên. Giơ tay chạm vào cửa kiệu, cầm lấy tay vịn bằng đồng, nhẹ nhàng mở ra. Một đôi giày thêu đỏ tươi, bên trên là một mảnh khăn hỉ, có cô gái mặc hỉ phục thêu loan phượng đang nghiêm túc ngồi bên trong.
Trần Hà ngoảnh cổ liếc tôi, nương theo ánh trăng, tôi thấy mồ hôi hột giăng đầy đầu hắn. Trần Hà quay đi, chậm rãi đưa tay vén khăn voan. Khoảnh khắc mảnh khăn được lấy xuống, tim tôi như nhảy lên cuống họng. Cùng lúc cô nàng được giở khăn kia thân thể mềm oặt, đột nhiên ngã nhào. Trần Hà nhanh chóng đưa tay đón lấy, ôm nàng vào trong ngực. Tôi không nhìn rõ mặt nàng ta.
“Là ai?” Tôi lo âu hỏi hắn.
Trần Hà không trả lời, chỉ loay xoay ôm người rời khỏi kiệu. Cũng nhờ ánh trăng mà tôi thấy rõ dung mạo đó.
Không ai khác ngoài tam tiểu thư!
“Tiểu thư, tiểu thư!” Trần Hà khẽ gọi Trần Lập Viện vài tiếng.
Trần Lập Viện không có phản ứng gì, nước da vô cùng tái nhợt nhưng đôi môi lại tô màu son đỏ đẹp tươi. Tôi muốn đi lên kiểm tra chợt cảm thấy đằng sau lạnh toát, chưa kịp quay đầu nhìn lại thì một đôi tay xanh xao thò ra trước bóp lấy cổ tôi. Thanh âm dọa người vang lên the thé: “Bắt được mày.”
Tôi hoảng hồn trợn mắt, đang muốn mở miệng rống lên thì bà ta đã chặn họng tôi.
Trần Hà vội vã xoay người, trông thấy tôi gặp nguy định xông lên giải cứu thì Trần Lập Viện nằm trong ngực bỗng mở mắt ra, nàng ngắm hắn, tiếp theo ôm chặt cổ hắn, gương mặt hiện lên vẻ kích động: “Đại ca, đại ca, rốt cuộc anh cũng đến cưới em!”
Trần Hà muốn gỡ tay nàng, ai biết sức lực của Trần Lập Viện lại trở nên mạnh mẽ, cho dù cố gắng cách mấy cũng chào thua.
“Con dâu ngoan, hôm nay cùng mẹ đưa A Viện xuất giá.” Trần phu nhân kín đáo thì thầm.
Tôi sợ hãi trợn trừng mắt, muốn kêu nhưng không kêu được, đôi chân cũng có chút nhũn ra.
Trần Lập Châu, mẹ nó anh đang ở đâu hả!!!
Thoắt cái bà ta nắm cổ tôi, đem tôi lôi vào Trần gia từ đường. Vừa vào cửa đã thấy bài vị khắp nơi, trên bàn cắm hai cây nến nhỏ màu trắng dập dờn tỏa ra ánh sáng mờ mịt. Không biết Trần Hà đã đổi hỉ phục lúc nào, hắn bị Trần Lập Viện quấn lấy, tôi thấy trong đôi mắt thiếu nữ kia tràn đầy sự điên cuồng và thõa mãn.
Trần phu nhân ấn tôi ngồi trên cao đường, bà ta thì ngồi bên còn lại. Tôi toan nhổm dậy nhưng thân thể tựa hồ có tảng đá ngàn cân đè lên, không sao nhúc nhích.
Trần Hà lộ ra vẻ mặt đau khổ quỳ trên gối hỉ lót chân, mà Trần Lập Viện cứ ôm chặt cánh tay hắn như cũ.
“A Viện, yên tâm, nó chạy không thoát.” Trần phu nhân khanh khách cười.
Trần Lập Viện ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn say mê nhìn chằm chằm Trần Hà, ôm chặt hắn.
Trần phu nhân quay đầu nhìn tôi, “Con dâu ngoan, con đến chủ trì thay bọn nhỏ.”
Chưa đợi tôi há mồm, có cảm giác một ai đó ấn tôi cắm đầu về trước, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt vang lên.
“Nhất… bái… thiên… địa.” Thanh âm khàn khàn vang lên trong miệng tôi, thậm chí tôi không thể khống chế được chính mình.
Trần Lập Viện vui mừng kéo Trần Hà hướng ra ngoài kia dập đầu một phát.
Tôi biết giờ phút này hắn cũng giống như tôi, đều bị Trần phu nhân khống chế.
“Nhị… bái… cao… đường…”
Trần Lập Viện và Trần Hà hướng về tôi và mụ già kia dập đầu một cái.
Vẻ mặt quỷ quái của bà ta lộ ra nét thỏa mãn tươi cười.
“Phu… thê…” Lúc nói đến hai chữ trên, tôi cố cắn chặt môi, máu tươi cũng theo vết thương mà trào xuống. Trần phu nhân chậm rãi ngoảnh đầu nhìn tôi bằng con ngươi trắng dã: “Sắp xong hôn lễ rồi, con dâu đừng bướng. Mẹ không thích người khác bướng đâu.”
Tôi cắn chặt môi, hàm răng đâm sâu vào da thịt, cảm giác như đôi môi sắp bị tôi cắn nát. Dù đau đến phát run cả người cũng không dám nhả ra.
“Tại sao lũ chúng mày không nghe lời ta, tại sao hả!” Trần phu nhân đột nhiên trợn mắt, tơ máu giăng đầy, ngón tay khô gầy thò ra móng vuốt sắc lẻm muốn lao về phía tôi.
Bỗng một trận cuồng phong quét qua làm bài vị trong từ đường ngã trái, ngã phải, hai ngọn nến nhỏ cũng bị thổi tắt ngóm. Tôi vừa quay đầu đã thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa, đôi con ngươi đỏ ối lóe lên ánh sáng quỷ dị trong đêm.
Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi, con tim tôi đập gấp gáp và hoảng loạn. Trần Hà đứng trước mặt cũng căng thẳng nhìn Trần phu nhân.
Trần phu nhân nghểnh cổ mỉm cười, tóc dài phất phơ trong gió, còn đưa cánh tay khô gầy hướng về phía tôi vẫy vẫy: “Con dâu ngoan, mau đến với mẹ nào, để mẹ tỉ mỉ ngắm con.”
Tôi bất giác lui về phía sau hai bước, nuốt nước bọt, trợn to hai mắt thấp thỏm nhìn Trần phu nhân.
Đôi con ngươi bà ta nhỏ bằng mũi kim, còn lại gần như là tròng trắng. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Tại sao đứng đó? Lại đây.”
Tôi hoảng sợ lắc lắc đầu, tay chân lạnh cóng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trần phu nhân thu tay về, cười điên dại với tôi, sau đó bà ta lướt đi, cứ thế trước mắt tôi biến mất; cuồng phong bên ngoài cũng đột nhiên im bặt. Tôi nhìn tứ phía theo bản năng: “Bả đi đâu?”
Trần Hà nhẹ nhàng lắc đầu.
“Trần Lập Châu đâu?”
Trần Hà còn chưa kịp trả lời tôi đã nghe ngoài phòng vang lên một vài âm thanh kỳ quái.
Két… két… Giữa màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng.
Trần Hà bước vội ra xem, tôi cũng cuống cuồng theo gót hắn. Bóng đêm dày đặc bao trùm, một vầng trăng sáng rỡ treo trên cao phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Lá cây lay động theo gió nhưng không nghe thấy tiếng chim kêu hay âm điệu của côn trùng, bầu không khí yên ắng, quỷ dị lan tràn khắp nơi.
Ngoài hiên trồng nhiều hoa quế, không gian tràn đầy hương vị mát lành của loài hoa nền nã kia, mùi thơm nồng nàn từng chút từng chút đánh vào khứu giác. Bên cạnh hoa quế có một lới nhỏ ngoằn ngoèo dẫn đến ngoại viện nằm khuất, chỉ nghe âm thanh kẽo kẹt sau cây vang lên ngày càng gần, tựa như có thứ gì đang tới đây.
Tôi và Trần Hà lo lắng nhìn đăm đăm con đường nhỏ. Chỉ thấy một người vận đồ đen đội mũ quả dưa bước ra, tranh sáng tranh tối khiến tôi không nhìn rõ mặt. Nương theo ánh trăng có thể thấy tay hắn đang nâng đồ vật. Chờ hắn đến gần, tôi mới nhận ra hắn đang khiêng cỗ kiệu. Hai thanh niên da dẻ trắng toát nhẹ nhàng đặt cỗ kiệu xuống cách đó không xa, tiếp theo biến mất.
Kiệu kia làm bằng gỗ được sơn màu đỏ tươi, cửa kiệu có hai tấm gỗ tạo thành, một khắc phượng, một khắc rồng, dùng nhũ vàng tô lên chói lọi, vô cùng lóa mắt. Trên nóc kiệu buộc một đóa lụa hoa đỏ thẫm, bốn góc rũ xuống những sợi tua rua.
Đây là kiệu cưới!
Tôi và Trần Hà nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khó ngờ.
Nhìn nó vẫn nằm đó lặng im không nghe động tĩnh gì, chẳng biết ngồi bên trong là vật còn sống hay đã chết. Trần Hà nhìn tôi, ra hiệu tôi đứng yên, sau đó hắn chậm rãi tiến lên. Giơ tay chạm vào cửa kiệu, cầm lấy tay vịn bằng đồng, nhẹ nhàng mở ra. Một đôi giày thêu đỏ tươi, bên trên là một mảnh khăn hỉ, có cô gái mặc hỉ phục thêu loan phượng đang nghiêm túc ngồi bên trong.
Trần Hà ngoảnh cổ liếc tôi, nương theo ánh trăng, tôi thấy mồ hôi hột giăng đầy đầu hắn. Trần Hà quay đi, chậm rãi đưa tay vén khăn voan. Khoảnh khắc mảnh khăn được lấy xuống, tim tôi như nhảy lên cuống họng. Cùng lúc cô nàng được giở khăn kia thân thể mềm oặt, đột nhiên ngã nhào. Trần Hà nhanh chóng đưa tay đón lấy, ôm nàng vào trong ngực. Tôi không nhìn rõ mặt nàng ta.
“Là ai?” Tôi lo âu hỏi hắn.
Trần Hà không trả lời, chỉ loay xoay ôm người rời khỏi kiệu. Cũng nhờ ánh trăng mà tôi thấy rõ dung mạo đó.
Không ai khác ngoài tam tiểu thư!
“Tiểu thư, tiểu thư!” Trần Hà khẽ gọi Trần Lập Viện vài tiếng.
Trần Lập Viện không có phản ứng gì, nước da vô cùng tái nhợt nhưng đôi môi lại tô màu son đỏ đẹp tươi. Tôi muốn đi lên kiểm tra chợt cảm thấy đằng sau lạnh toát, chưa kịp quay đầu nhìn lại thì một đôi tay xanh xao thò ra trước bóp lấy cổ tôi. Thanh âm dọa người vang lên the thé: “Bắt được mày.”
Tôi hoảng hồn trợn mắt, đang muốn mở miệng rống lên thì bà ta đã chặn họng tôi.
Trần Hà vội vã xoay người, trông thấy tôi gặp nguy định xông lên giải cứu thì Trần Lập Viện nằm trong ngực bỗng mở mắt ra, nàng ngắm hắn, tiếp theo ôm chặt cổ hắn, gương mặt hiện lên vẻ kích động: “Đại ca, đại ca, rốt cuộc anh cũng đến cưới em!”
Trần Hà muốn gỡ tay nàng, ai biết sức lực của Trần Lập Viện lại trở nên mạnh mẽ, cho dù cố gắng cách mấy cũng chào thua.
“Con dâu ngoan, hôm nay cùng mẹ đưa A Viện xuất giá.” Trần phu nhân kín đáo thì thầm.
Tôi sợ hãi trợn trừng mắt, muốn kêu nhưng không kêu được, đôi chân cũng có chút nhũn ra.
Trần Lập Châu, mẹ nó anh đang ở đâu hả!!!
Thoắt cái bà ta nắm cổ tôi, đem tôi lôi vào Trần gia từ đường. Vừa vào cửa đã thấy bài vị khắp nơi, trên bàn cắm hai cây nến nhỏ màu trắng dập dờn tỏa ra ánh sáng mờ mịt. Không biết Trần Hà đã đổi hỉ phục lúc nào, hắn bị Trần Lập Viện quấn lấy, tôi thấy trong đôi mắt thiếu nữ kia tràn đầy sự điên cuồng và thõa mãn.
Trần phu nhân ấn tôi ngồi trên cao đường, bà ta thì ngồi bên còn lại. Tôi toan nhổm dậy nhưng thân thể tựa hồ có tảng đá ngàn cân đè lên, không sao nhúc nhích.
Trần Hà lộ ra vẻ mặt đau khổ quỳ trên gối hỉ lót chân, mà Trần Lập Viện cứ ôm chặt cánh tay hắn như cũ.
“A Viện, yên tâm, nó chạy không thoát.” Trần phu nhân khanh khách cười.
Trần Lập Viện ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn say mê nhìn chằm chằm Trần Hà, ôm chặt hắn.
Trần phu nhân quay đầu nhìn tôi, “Con dâu ngoan, con đến chủ trì thay bọn nhỏ.”
Chưa đợi tôi há mồm, có cảm giác một ai đó ấn tôi cắm đầu về trước, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt vang lên.
“Nhất… bái… thiên… địa.” Thanh âm khàn khàn vang lên trong miệng tôi, thậm chí tôi không thể khống chế được chính mình.
Trần Lập Viện vui mừng kéo Trần Hà hướng ra ngoài kia dập đầu một phát.
Tôi biết giờ phút này hắn cũng giống như tôi, đều bị Trần phu nhân khống chế.
“Nhị… bái… cao… đường…”
Trần Lập Viện và Trần Hà hướng về tôi và mụ già kia dập đầu một cái.
Vẻ mặt quỷ quái của bà ta lộ ra nét thỏa mãn tươi cười.
“Phu… thê…” Lúc nói đến hai chữ trên, tôi cố cắn chặt môi, máu tươi cũng theo vết thương mà trào xuống. Trần phu nhân chậm rãi ngoảnh đầu nhìn tôi bằng con ngươi trắng dã: “Sắp xong hôn lễ rồi, con dâu đừng bướng. Mẹ không thích người khác bướng đâu.”
Tôi cắn chặt môi, hàm răng đâm sâu vào da thịt, cảm giác như đôi môi sắp bị tôi cắn nát. Dù đau đến phát run cả người cũng không dám nhả ra.
“Tại sao lũ chúng mày không nghe lời ta, tại sao hả!” Trần phu nhân đột nhiên trợn mắt, tơ máu giăng đầy, ngón tay khô gầy thò ra móng vuốt sắc lẻm muốn lao về phía tôi.
Bỗng một trận cuồng phong quét qua làm bài vị trong từ đường ngã trái, ngã phải, hai ngọn nến nhỏ cũng bị thổi tắt ngóm. Tôi vừa quay đầu đã thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa, đôi con ngươi đỏ ối lóe lên ánh sáng quỷ dị trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất