Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng

Chương 7: Lần Nữa Sờ Thi

Trước Sau
Nhìn chiếc áo bông rất vừa người, Dược Tiểu Tiểu thầm nghĩ, chú rể tám phần là chê cô dâu thấp bé, chứ không phải sắp kết hôn rồi sao, tại sao lại cãi nhau rồi chia tay?

Dù sao thì có ai lại muốn cưới một cô dâu cao chưa đến một mét rưỡi đâu, chẳng phải người xưa có câu: "Cha mẹ thấp bé, con cái cũng chẳng khá hơn là bao" hay sao? Dược Tiểu Tiểu cảm thấy câu nói này thật đúng.

Nhưng mà, việc họ cãi nhau lại là may mắn cho cô. Dược Tiểu Tiểu hào phóng mua hai bộ quần áo bông, hai bộ đồ màu đen, thêm một chiếc chăn bông nặng sáu cân (Tất cả đều nhờ phúc của cặp đôi vô duyên kia).

Tuy rằng tiêu mất 10 đồng, nhưng Dược Tiểu Tiểu thấy rất xứng đáng. Những thứ này đâu phải dễ kiếm. Cô đây rõ ràng là gặp may mắn rồi, nếu đến muộn vài ngày nữa, người ta mang mấy bộ quần áo bông đi sửa lại hết rồi.

Dược Tiểu Tiểu khoác trên vai một bọc lớn, chậm rãi đi trong con hẻm nhỏ, thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh xem có ai không, sau đó mệt quá đi không nổi nữa, bèn tìm một góc khuất ngồi xuống.

Bóc một viên kẹo sữa Thỏ Trắng ra ăn cho thêm năng lượng, rồi lại cắn một miếng bánh quy bơ, Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cảm thấy thật hạnh phúc: "May mà mình xuyên vào gia đình như nhà họ Dược, chứ nếu không, cả đời này chắc cũng chẳng được ăn một viên kẹo sữa Thỏ Trắng..."

Đang lúc Dược Tiểu Tiểu còn đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động rất lớn, vật gì đó rơi xuống đất. Ôi trời ơi, chỉ một tiếng động thôi mà suýt chút nữa dọa cho Dược Tiểu Tiểu đứng tim.

Nhìn hắc y nhân ngã lăn ra đất trước mặt mình, Dược Tiểu Tiểu ngước lên nhìn trời, trong lòng thầm oán trách: "Ông trời ơi, ông có ý gì đây? Không lẽ ông ban cho con kỹ năng sờ mó xác chết sao?"

Dược Tiểu Tiểu đứng dậy, lấy chân đá vào người hắc y nhân một cái, không thấy động đậy gì cả. Xem ra là xác chết thật rồi, hơn nữa còn có chút quen mắt. "Ông trời ơi, chúng ta thương lượng một chút được không? Lần sau ông muốn cho xác chết rơi xuống thì báo trước một tiếng được không? Ông cứ bất ngờ như thế, có ngày tôi bị dọa chết mất."

Tuy rằng Dược Tiểu Tiểu bất mãn với sự sắp xếp của ông trời, nhưng động tác sờ mó xác chết của cô lại rất thuần thục: "Tên này nghèo quá, chỉ có hơn 30 đồng, nhưng mà phiếu thì không ít. Thôi được rồi, nể mặt số phiếu này, tôi miễn cưỡng chôn cất anh cho tử tế vậy."



Sau khi sờ mó xong, Dược Tiểu Tiểu rất nghiêm túc bốc ba nắm đất rắc lên người hắc y nhân. Cô cũng muốn chôn cất tử tế lắm, nhưng mà điều kiện không cho phép.

"Thôi, tôi đi đây, không cần phải cảm ơn đâu! Dù sao tôi cũng là anh hùng vô danh mà."

Dược Tiểu Tiểu ném bọc đồ vào trong không gian, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Xác chết nằm trên mặt đất: "Được lắm, tôi nhớ giọng cô rồi đấy. Chuyện này, sớm muộn gì tôi cũng báo thù."

Trong tay có phếu, Dược Tiểu Tiểu lại quay về cửa hàng bách hóa. Cô muốn dùng hết số phiếu này.

Phải mua ba thước vải thô, một cân bông nữa. Lỡ như hết hạn không dùng được thì uổng chết.

Lần thứ hai quay lại cửa hàng bách hóa, Dược Tiểu Tiểu rất hào phóng mua bốn bánh xà phòng cục, hai bánh xà phòng thơm, hai hộp dầu gội đầu, một hộp kem dưỡng da, hai cân giấy vệ sinh.

Cuối cùng trong tay chỉ còn lại mấy tấm vé thịt, một tấm vé xe đạp, và một tấm vé máy khâu. Hai thứ đồ lớn này Dược Tiểu Tiểu cũng muốn mua, nhưng hôm nay cô mua nhiều đồ quá rồi, sợ bị chú ý, định bụng hôm khác sẽ mua.

Nửa tiếng sau, Dược Tiểu Tiểu xuất hiện ở nhà ăn quốc doanh.

Trên tường nhà ăn có treo thực đơn hôm nay: một món mặn, một món chay, món mặn là thịt kho tàu, món chay là bắp cải xào, món chính có bánh bao chay, bánh bao nhân thịt, cơm.



Dược Tiểu Tiểu gọi một phần thịt kho tàu, một phần bắp cải xào, mười chiếc bánh bao chay, mười chiếc bánh bao nhân thịt, tổng cộng hết một tấm vé thịt, hai cân phiếu gạo, đồng, Dược Tiểu Tiểu lại mua thêm một chiếc bánh bao nhân thịt cho tròn tiền.

Trong nhà ăn không có nhiều người, rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên.

Miếng thịt kho tàu to bằng quân xúc xắc, tỏa ra mùi hương đường cháy, vừa cho vào miệng đã tan ra. Hương vị này khiến Dược Tiểu Tiểu suýt nữa thì rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Dược Tiểu Tiểu ăn uống vui vẻ, còn Mộ Khiếu Trần bị cô sờ mó hai lần thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, thề rằng nhất định phải tìm ra kẻ sờ mó xác chết kia.

Mang theo tiền, phiếu đi mua đồ, hai lần đều bị cùng một người sờ mó thân thể, chuyện này ai mà chịu đựng được chứ.

"Anh Trần, không phải anh đi mua đồ sao? Sao lại trở về tay không thế?"

Trang Ninh, một trong những tên chó săn của Mộ Khiếu Trần cố tình hỏi.

"Lại đây, đấu với tôi một trận."

Mộ Khiếu Trần đang bực bội trong người, Trang Ninh lại tự mình dâng lên, hắn ta nào có thể bỏ qua.

"Ấy ấy, anh Trần, chúng ta vừa mới đấu xong mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau