Chương 32
Quán bar White.
Nha Tịnh diện lên người chiếc váy đen ôm sát người. Phần tay váy làm bằng chất liệu xoan với nhiều nếp gấp, một bên sẽ khoác trên vai, bên còn lại sẽ là trễ vai. Phần viền váy ngắn vừa vặn ôm trọn bờ mông căng tròn của cô kết hợp với giày cao gót cùng màu. Mái tóc búi cao hờ hững càng tạo thêm nét quyến rũ mê người. Hàn Diên lúc đầu thấy Nha Tịnh mặc như vậy, anh nhất quyết không đồng ý, nhưng sau một hồi dùng hết câu từ lời lẽ mà giảng giải, thuyết phục thì anh mới miễn cưỡng mà gật đầu. Nha Tịnh bước vào quán lập tức mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, nam nhân thì xuýt xoa, khen ngợi, nữ nhân thì ghen ghét, đố kị. Nha Tịnh lơ đi những ánh mắt ấy, cô ung dung đi về phía cửa kính, đưa tay kéo mở cửa, tiến vào trong, sau đó đóng cửa để tách biệt tiếng nhạc xập xình phía bên ngoài. Nha Tịnh rất thích phong cách bày trí của quán bar này, đó là quầy bar và sàn nhảy sẽ tách biệt với nhau bởi một cửa kính cách âm, điều này rất thích hợp với những người muốn đi bar uống rượu nhưng cần không gian yên tĩnh. Nha Tịnh chọn cho mình một vị trí ngồi. Vừa ngồi xuống, một nam phục vụ tiến đến, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển, anh đứng sát vào Nha Tịnh, ngón tay nghịch lấy sợi tóc trên vai cô. Giọng quan tâm hỏi.
- Dạo này em có chuyện gì sao?
Nha Tịnh nghe vậy, lơ đãng đáp.
- Em không sao.
Nam phục vụ nghe vậy, như nghĩ ra điều gì đó, anh nghi hoặc nói.
- Không lẽ bị người ta đeo bám rồi bắt lên giường à.
Nói xong anh lấy tay che miệng mà cười thích thú. Nha Tịnh nghe vậy, lập tức đánh khẽ vào tay anh một cái, giận dữ nói.
- Chị nói gì vậy? Không hề có chuyện đó.
Nam phục vụ nghe vậy, càng tiến sát về phía Nha Tịnh tiếp tục trêu chọc.
- Vậy sao?
Nha Tịnh liền làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nam phục vụ thấy cô như vậy phần nào cũng nghĩ có chuyện gì đó. Nha Tịnh nhìn anh khẽ nói.
- Chị à, em nhờ chị chút chuyện được không?
- Chuyện gì?
Nha Tịnh ra hiệu cho anh ta tiến về phía mình.
- Chút nữa…
Phía sàn nhảy, Từ Ôn và San đang ngồi trong một góc quan sát hết nhất cử nhất động của Nha Tịnh, kể cả việc cô cùng với nam phục vụ kia có hành động thân thiết. Từ Ôn thầm cảm thấy may mắn khi không cho Hàn Diên bước vào quán mà chỉ ở ngoài xe chờ, Hàn Diên ngoại hình đẹp trai tuấn tú như vậy, vào đây không chừng sẽ bị các cô gái trong đây vây quanh, lúc đó vừa gây phiền phức, vừa khiến cho Tịch Sa nhận ra sự xuất hiện của Hàn Diên. Hơn nữa, khung cảnh vừa rồi nếu Hàn Diên nhìn thấy sợ rằng anh sẽ nổi điên lên mà đi đến kéo cô về nhà. Bỗng nhiên, tầm nhìn của Từ Ôn bị một thân hình của một cô gái chặn lại, cô ta mặt một chiếc váy xẻ ngực táo bạo, độ dài váy được tính mà miễn cưỡng ôm trọn bờ mông, ẻo lả mà đi đến trước mặt Từ Ôn.
- Xin lỗi, em có thể ngồi cùng anh không?
Từ Ôn nghe xong liền liếc cô ta một cái, anh tiến gần về phía San, đưa tay khoác lên vai cậu, lạnh lùng nói.
- Chắc là không được. Người yêu của tôi sẽ ghen đấy.
Cô gái thấy như vậy, vừa cảm thấy bất ngờ rồi lại ngượng ngùng mà rời đi. San nhìn Từ Ôn với vẻ chán ghét, lập tức hất tay anh ra, giọng khinh thường nói.
- Anh không phải gu của tôi.
Từ Ôn chỉ đành bất lực nói.
- Chỉ là giải quyết chút phiền phức, cậu có cần tỏ thái độ như vậy không?
Tầm 10 phút sau.
Tịch Sa bước vào quán, hôm nay cô diện cho mình chiếc váy ngắn màu trắng, phía trên ôm trọn cơ thể, làm nổi bật vòng một căng tròn, chiếc eo nhỏ nhắn, phần dưới là váy bồng tô điểm cho đôi chân thon dài kết hợp với giày cao gót màu trắng. Mái tóc tạo kiểu đơn giản rồi xõa dài ngang lưng. Lúc bước vào trong, mọi người bị thu hút bởi vẻ ngoài trông trẻo, ngây thơ của cô. Tịch Sa nhìn bao quát một lượt rồi đi đến vị trí quầy bar cách sàn nhảy không xa. Cô đi về phía Nha Tịnh, giọng nhẹ nhàng nói.
- Chị đợi em có lâu không?
Nha Tịnh nghe vậy, cười đáp.
- Không lâu.
Tịch Sa ngồi xuống bên cạnh Nha Tịnh, ánh mắt cô bắt đầu không ngừng nhìn ngó khắp nơi. Nha Tịnh thấy vậy, nghi hoặc hỏi.
- Lần đầu em đến đây à?
Tịch Sa nhìn Nha Tịnh cười thích thú.
- Vâng ạ.
- Sao không hẹn chị ở quán mà em thường hay đi?
Tịch Sa nghe vậy, khẽ xua tay, miễn cưỡng nói.
- À, không phải, đây là lần đầu tiên em đi bar.
Nha Tịnh nghe vậy cũng không quá bất ngờ, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, sao lại có thể tùy tiện lui tới mấy nơi hoan lạc như thế này được. Tịch Sa nhỏ giọng hỏi Nha Tịnh.
- Chị à, chị sẽ uống gì vậy?
- Em muốn uống cùng chị không?
Tịch Sa gật đầu, đáp.
- Vâng ạ.
Nha Tịnh vừa quơ tay ra hiệu cho người pha chế, anh ta lập tức tiến đến, niềm nở hỏi.
- Hai em dùng gì?
- Hai Negroni.
Người pha chế mỉm cười gật đầu, rồi bắt tay vào công việc. Qua một lúc, hai ly Negroni với sắc đỏ óng ánh đã được mang ra. Tịch Sa tò mò nhấp thử một ngụm, mặt lập tức nhăn lại. Nha Tịnh cười khẽ, hỏi.
- Không sao. Từ từ sẽ quen.
Tịch Sa gật đầu rồi lại chậm rãi nhấp thêm một ngụm nhỏ. Nha Tịnh cũng uống lấy một ngụm, giọng hờ hững hỏi.
- Hôm nay, em muốn gặp chị là có chuyện gì?
Nha Tịnh diện lên người chiếc váy đen ôm sát người. Phần tay váy làm bằng chất liệu xoan với nhiều nếp gấp, một bên sẽ khoác trên vai, bên còn lại sẽ là trễ vai. Phần viền váy ngắn vừa vặn ôm trọn bờ mông căng tròn của cô kết hợp với giày cao gót cùng màu. Mái tóc búi cao hờ hững càng tạo thêm nét quyến rũ mê người. Hàn Diên lúc đầu thấy Nha Tịnh mặc như vậy, anh nhất quyết không đồng ý, nhưng sau một hồi dùng hết câu từ lời lẽ mà giảng giải, thuyết phục thì anh mới miễn cưỡng mà gật đầu. Nha Tịnh bước vào quán lập tức mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, nam nhân thì xuýt xoa, khen ngợi, nữ nhân thì ghen ghét, đố kị. Nha Tịnh lơ đi những ánh mắt ấy, cô ung dung đi về phía cửa kính, đưa tay kéo mở cửa, tiến vào trong, sau đó đóng cửa để tách biệt tiếng nhạc xập xình phía bên ngoài. Nha Tịnh rất thích phong cách bày trí của quán bar này, đó là quầy bar và sàn nhảy sẽ tách biệt với nhau bởi một cửa kính cách âm, điều này rất thích hợp với những người muốn đi bar uống rượu nhưng cần không gian yên tĩnh. Nha Tịnh chọn cho mình một vị trí ngồi. Vừa ngồi xuống, một nam phục vụ tiến đến, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển, anh đứng sát vào Nha Tịnh, ngón tay nghịch lấy sợi tóc trên vai cô. Giọng quan tâm hỏi.
- Dạo này em có chuyện gì sao?
Nha Tịnh nghe vậy, lơ đãng đáp.
- Em không sao.
Nam phục vụ nghe vậy, như nghĩ ra điều gì đó, anh nghi hoặc nói.
- Không lẽ bị người ta đeo bám rồi bắt lên giường à.
Nói xong anh lấy tay che miệng mà cười thích thú. Nha Tịnh nghe vậy, lập tức đánh khẽ vào tay anh một cái, giận dữ nói.
- Chị nói gì vậy? Không hề có chuyện đó.
Nam phục vụ nghe vậy, càng tiến sát về phía Nha Tịnh tiếp tục trêu chọc.
- Vậy sao?
Nha Tịnh liền làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nam phục vụ thấy cô như vậy phần nào cũng nghĩ có chuyện gì đó. Nha Tịnh nhìn anh khẽ nói.
- Chị à, em nhờ chị chút chuyện được không?
- Chuyện gì?
Nha Tịnh ra hiệu cho anh ta tiến về phía mình.
- Chút nữa…
Phía sàn nhảy, Từ Ôn và San đang ngồi trong một góc quan sát hết nhất cử nhất động của Nha Tịnh, kể cả việc cô cùng với nam phục vụ kia có hành động thân thiết. Từ Ôn thầm cảm thấy may mắn khi không cho Hàn Diên bước vào quán mà chỉ ở ngoài xe chờ, Hàn Diên ngoại hình đẹp trai tuấn tú như vậy, vào đây không chừng sẽ bị các cô gái trong đây vây quanh, lúc đó vừa gây phiền phức, vừa khiến cho Tịch Sa nhận ra sự xuất hiện của Hàn Diên. Hơn nữa, khung cảnh vừa rồi nếu Hàn Diên nhìn thấy sợ rằng anh sẽ nổi điên lên mà đi đến kéo cô về nhà. Bỗng nhiên, tầm nhìn của Từ Ôn bị một thân hình của một cô gái chặn lại, cô ta mặt một chiếc váy xẻ ngực táo bạo, độ dài váy được tính mà miễn cưỡng ôm trọn bờ mông, ẻo lả mà đi đến trước mặt Từ Ôn.
- Xin lỗi, em có thể ngồi cùng anh không?
Từ Ôn nghe xong liền liếc cô ta một cái, anh tiến gần về phía San, đưa tay khoác lên vai cậu, lạnh lùng nói.
- Chắc là không được. Người yêu của tôi sẽ ghen đấy.
Cô gái thấy như vậy, vừa cảm thấy bất ngờ rồi lại ngượng ngùng mà rời đi. San nhìn Từ Ôn với vẻ chán ghét, lập tức hất tay anh ra, giọng khinh thường nói.
- Anh không phải gu của tôi.
Từ Ôn chỉ đành bất lực nói.
- Chỉ là giải quyết chút phiền phức, cậu có cần tỏ thái độ như vậy không?
Tầm 10 phút sau.
Tịch Sa bước vào quán, hôm nay cô diện cho mình chiếc váy ngắn màu trắng, phía trên ôm trọn cơ thể, làm nổi bật vòng một căng tròn, chiếc eo nhỏ nhắn, phần dưới là váy bồng tô điểm cho đôi chân thon dài kết hợp với giày cao gót màu trắng. Mái tóc tạo kiểu đơn giản rồi xõa dài ngang lưng. Lúc bước vào trong, mọi người bị thu hút bởi vẻ ngoài trông trẻo, ngây thơ của cô. Tịch Sa nhìn bao quát một lượt rồi đi đến vị trí quầy bar cách sàn nhảy không xa. Cô đi về phía Nha Tịnh, giọng nhẹ nhàng nói.
- Chị đợi em có lâu không?
Nha Tịnh nghe vậy, cười đáp.
- Không lâu.
Tịch Sa ngồi xuống bên cạnh Nha Tịnh, ánh mắt cô bắt đầu không ngừng nhìn ngó khắp nơi. Nha Tịnh thấy vậy, nghi hoặc hỏi.
- Lần đầu em đến đây à?
Tịch Sa nhìn Nha Tịnh cười thích thú.
- Vâng ạ.
- Sao không hẹn chị ở quán mà em thường hay đi?
Tịch Sa nghe vậy, khẽ xua tay, miễn cưỡng nói.
- À, không phải, đây là lần đầu tiên em đi bar.
Nha Tịnh nghe vậy cũng không quá bất ngờ, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, sao lại có thể tùy tiện lui tới mấy nơi hoan lạc như thế này được. Tịch Sa nhỏ giọng hỏi Nha Tịnh.
- Chị à, chị sẽ uống gì vậy?
- Em muốn uống cùng chị không?
Tịch Sa gật đầu, đáp.
- Vâng ạ.
Nha Tịnh vừa quơ tay ra hiệu cho người pha chế, anh ta lập tức tiến đến, niềm nở hỏi.
- Hai em dùng gì?
- Hai Negroni.
Người pha chế mỉm cười gật đầu, rồi bắt tay vào công việc. Qua một lúc, hai ly Negroni với sắc đỏ óng ánh đã được mang ra. Tịch Sa tò mò nhấp thử một ngụm, mặt lập tức nhăn lại. Nha Tịnh cười khẽ, hỏi.
- Không sao. Từ từ sẽ quen.
Tịch Sa gật đầu rồi lại chậm rãi nhấp thêm một ngụm nhỏ. Nha Tịnh cũng uống lấy một ngụm, giọng hờ hững hỏi.
- Hôm nay, em muốn gặp chị là có chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất