Chương 1
Cẩu Tử
Trăng lên giữa trời, côn trùng không phát ra tiếng kêu, là thời điểm thích hợp chìm sâu vào giấc ngủ ngon, thế nhưng nam nhân đang nằm trên giường lông mày nhíu chặt, lâm vào cơn mộng kỳ quái.
Y ngồi vững vàng trên kiệu, màn che đỏ thẫm, bên tai vang lên tiếng kèn tiếng sáo hoan hỉ, khiến người không nghe rõ tiếng chân của kiệu phu. Y cúi đầu nhìn chính mình, một thân quần áo hỉ sắc, đỏ đến chói mắt, đỏ đến quỷ dị, làm y sinh ra một cỗ lạnh lẽo. Tình cảnh này y đã trải qua vô số lần.
Ta gọi Trần Sinh, là tới kết thân.
Trong đầu mơ hồ hiện ra ý niệm như vậy, thú ai, điều này y không tài nào nhớ ra được. Bên ngoài vang lên tiếng khóc như có như không, tiếng khóc réo rắt thảm thiết đoạn trường, làm cho người nghe cảm thấy bi ai, cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt rơi trên vạt áo.
Trần Sinh vén mành che, muốn nhìn xem đó là ai, lại bị một làn sương trắng che đi tầm mắt, mơ hồ nghe tiếng kiệu phu trách mắng: “Thiếu gia đón dâu, mau tránh ra!”
Ai khóc kệ ai, cỗ kiệu tiếp tục hoan hỉ mà đi.
“Hạ kiệu.” Bà mối cao giọng hô, mở mành kiệu nghênh đón Trần Sinh. Hai kiệu phu hai bên sườn kiệu an tĩnh đứng thẳng, Trần Sinh nhìn gương mặt họ trắng bệch như giấy, còn chưa kịp hoang mang, đã bị bà mối nắm lấy đầu lụa đỏ dắt vào hỉ đường.
Chốc lát sau, liền nhìn thấy một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, đứng chờ y bên trong hỉ đường, vô luận như thế nào y cũng không thể nhìn rõ mặt người nọ, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nói: “Người để ta chờ rất cực khổ.”
Trần Sinh ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên choàng tỉnh.
Y há mồm thở dốc, thật lâu không thể từ trong cơn ác mộng hoàn hồn. Cơn ác mộng này gần đây thường xuyên xuất hiện, ban đầu chỉ là cỗ kiệu đi một đoạn đường y liền tỉnh, đến bây giờ đã bước vào trong hỉ đường.Trần Sinh yêu thích đọc thoại bản ma quái, làm sao có thể không rõ, đây rõ ràng là gặp tà, khiến y tâm thần nhiễu loạn. Trong lòng Trần Sinh càng kinh hoảng, nửa đêm không dám tiếp tục chợp mắt, run rẩy chờ tới hừng đông.
Trần lão gia cùng Trần thị đồng dạng gặp quái mộng, trong mộng một lão giả gương mặt hiền từ nói tổ tiên Trần gia thiếu nợ ân tình Triệu gia, cần đưa một nhi tử đến kết âm thân cùng Triệu gia, nếu không Trần gia liền gặp tai ương.
Phu thê hai người hét to tỉnh giấc, kể cho nhau nghe tình cảnh trong mơ, biết được lão giả kia không nói dối, không nhịn được ôm nhau khóc rống. Đây là muốn nhi tử của bọn thành thân cùng quỷ a!
Khóc xong, hai phu thê liền có chủ ý. Đại nhi tử của bọn họ Trần Sinh, tính tình lang thang ngu dốt, không yêu thi thư, chỉ thích những thứ bàng môn tả đạo, lớn lên giống như vũ phu lỗ mãng, đã hai mươi sáu còn chưa cưới được tức phụ. Tiểu nhi tử nhanh nhẹn tuấn dật, tướng mạo nho nhã, khảo trúng tú tài, lại ngại huynh trưởng chưa thành thân, chậm trễ đến việc hôn nhân. Phu thê Trần thị đã sớm sinh bất mãn với Trần Sinh, hiện tại ngẫm lại, trong lòng không tự giác nghiêng về phía tiểu nhi tử.
Thật sự không phải phu thê Trần thị đối xử bất công với Trần Sinh, mà là do triều đại này thượng văn, yêu thích vẻ đẹp thon gầy thanh tuấn, nếu lại có chữ nghĩa, thì chính là hoàn mỹ trong mắt mọi người. Diện mạo Trần Sinh tuy không phải thuộc dạng cường tráng hung ác, nhưng thân hình y cao lớn, tướng mạo bình thường, về tới nhà lại thường làm việc nặng của bọn hạ nhân, thường xuyên làm phu thê Trần thị cảm thấy nan kham.
Không bằng liền đưa đại nhi tử đi thôi, hai người họ chăm sóc Trần Sinh hơn hai mươi năm, chưa từng yêu cầu y làm cái gì, hiện tại y cũng nên hồi báo bọn họ.
Hai phu thê xem nhẹ tia áy náy không đáng kể trong lòng, quyết định đưa Trần Sinh đi kết âm thân.
Ngày thứ hai, lão giả lại hiện lên trong mộng của phu thê Trần thị, vẻ mặt tươi cười, nói ông đã biết thành ý của hai người, sính lễ đưa đến Trần gia sẽ là một rương hoàng kim cùng mấy rương châu báu. Trước khi tỉnh mộng, lão giả còn chỉ rõ vị trí Triệu gia.
Sáng hôm sau tỉnh lại, quả nhiên trong phòng có thêm mấy rương vàng bạc tài bảo, cùng với một hình nộm bằng giấy, bên trên viết hai chữ “Triệu Ân” cùng sinh thần bát tự, mặt mày người giấy sinh động như thật, tuy tinh xảo xinh đẹp những vẫn là xui xẻo. Phu thê Trần thị chạm cũng không muốn chạm đến, qua loa lấy vải bọc lên.
Hai người cầm vàng bạc châu báu trong tay, một chút áy náy cũng không có, có trách thì trách Trần Sinh, trách mệnh y không tốt!
Hai phu thê tính toán sử dụng số tiền này, một phần dùng để cho tiểu nhi tử đón dâu, một phần đưa đến quan phủ cầu cho tiểu nhi tử cái chức quan, nửa phần cũng không nghĩ đến Trần Sinh. Bọn họ tính toán đâu vào đấy, hỏi quản gia đại thiếu gia đi đâu, quản gia thành thật đáp, đại thiếu gia đến tiểu lâu gặp bằng hữu.
Ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng. Phu thê hai người chán ghét càng sâu, càng tin tưởng vào quyết định của mình.
Dùng điểm tâm xong Trần Sinh liền tới tửu lâu, thực sự làm người bằng hữu kia giật mình. Nói đến hai người bọn họ đều văn chương không nhiều, sở thích lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã giống nhau. Ngày thường ban đêm uống rượu sướng liêu quái dị văn liền thôi, sao hôm nay sáng sớm đã tìm đến hắn uống rượu?
Thấy Trần Sinh vẻ mặt u sầu, vị bằng hữu nọ liền cười ha hả: “Sao lại không vui như thế? Là bị cô nương nào cự tuyệt, hay là cha mẹ ngươi lại nói ngươi… Hoặc là sách thần quái số lượng có hạn bị người khác mua mất?”
Cả người Trần Sinh run a run, nói ra toàn bộ quái mộng y gặp gần đây, nói xong liền rơi lệ, hai mắt đỏ bừng. Nhìn y thật sự lo lắng hãi hùng, bằng hữu liền thu hồi tâm tư vui đùa, nghiêm túc cùng y nói chuyện.
“Ngươi nói trong mộng liên tục lặp lại hộ nhân gia họ Triệu?” Bằng hữu hỏi.
Trần Sinh vội vàng gật đầu, hộ nhân gia kia không những họ Triệu, gia thế cũng hiển hách đến cực điểm, trong mộng mơ hồ nhìn thấy quang cảnh, tuyệt đối không phải phú hộ bình thường có thể sở hữu. Đất đai, ruộng vườn hai bên đường đều thuộc sở hữu của Triệu gia. Gia thế hiển hách như vậy lại kỳ quái dây dưa với y, Trần Sinh hoang mang không thôi.
“Họ Triệu, lại là gia đình giàu có, nếu người không nói sai, hẳn là sẽ có người biết đến, ta cho người đi tra thử.” Bằng hữu sai quản gia đi làm việc, quay đầu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tới, uống rượu trước, hôm nay ta mua được thứ tốt, đang muốn cùng ngươi xem đây.”
Không bao lâu, quản gia đã trở lại. Trần Sinh ăn mà không biết vị, lập tức vui mừng: “Mau nói cho ta nghe!”
Quản gia nói, đương thời nơi đây xác thật có một gia tộc họ Triệu, mua vài tòa núi nghỉ chân, có thể xem như là giàu có bậc nhất. Nhưng sau đó không biết tại sao, cả họ ly kỳ chết thảm, trong núi cũng bốc lên ngập tràn sương mù độc, người ngoài không dám đặt chân đến.
“Nơi đó ta đã từng đi ngang qua, giống như lời đồn, muốn đi vào xem loanh quanh mấy vòng, lại bị sương mù dày đặc cản lại.” Quản gia nghĩ muốn khoe khoang chút, lại bị thiếu gia trừng mắt, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Trần Sinh hoảng sợ vạn phần, không nhịn được che mặt gạt lệ, khóc lóc kể lể nói: “Ta nên làm thế nào cho phải? Lệ quỷ quấn thân, chẳng mấy chốc sẽ mất mạng a!”
“Đừng vội, đợi thêm mấy ngày, ta thay ngươi tìm vài đạo trưởng đức cao vọng trọng, nhất định sẽ trừ bỏ được ác quỷ kia.” Bằng hữu trấn an Trần Sinh, muốn làm cho y yên lòng.
Cảm giác sợ hãi lo lắng giảm bớt, Trần Sinh uống liền mấy chén, say choáng váng mới từ biệt bằng hữu ra về.
Trần gia không khí dị thường ngưng trọng, Trần lão gia cùng Trần thị ngồi ở chủ vị, sắc mặt như thường bưng trà, một hồi lâu cũng không uống, trà trên tay đã nguội lạnh. Sợ lây vận đen, bọn họ đã phái người đi xem bát tự của Triệu Ân cùng Trần Sinh, chọn ngày lành tháng tốt, sớm ngày đem ôn thần tiễn đi. Mà tất cả những chuyện này, là gạt Trần Sinh.
Trăng lên giữa trời, côn trùng không phát ra tiếng kêu, là thời điểm thích hợp chìm sâu vào giấc ngủ ngon, thế nhưng nam nhân đang nằm trên giường lông mày nhíu chặt, lâm vào cơn mộng kỳ quái.
Y ngồi vững vàng trên kiệu, màn che đỏ thẫm, bên tai vang lên tiếng kèn tiếng sáo hoan hỉ, khiến người không nghe rõ tiếng chân của kiệu phu. Y cúi đầu nhìn chính mình, một thân quần áo hỉ sắc, đỏ đến chói mắt, đỏ đến quỷ dị, làm y sinh ra một cỗ lạnh lẽo. Tình cảnh này y đã trải qua vô số lần.
Ta gọi Trần Sinh, là tới kết thân.
Trong đầu mơ hồ hiện ra ý niệm như vậy, thú ai, điều này y không tài nào nhớ ra được. Bên ngoài vang lên tiếng khóc như có như không, tiếng khóc réo rắt thảm thiết đoạn trường, làm cho người nghe cảm thấy bi ai, cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt rơi trên vạt áo.
Trần Sinh vén mành che, muốn nhìn xem đó là ai, lại bị một làn sương trắng che đi tầm mắt, mơ hồ nghe tiếng kiệu phu trách mắng: “Thiếu gia đón dâu, mau tránh ra!”
Ai khóc kệ ai, cỗ kiệu tiếp tục hoan hỉ mà đi.
“Hạ kiệu.” Bà mối cao giọng hô, mở mành kiệu nghênh đón Trần Sinh. Hai kiệu phu hai bên sườn kiệu an tĩnh đứng thẳng, Trần Sinh nhìn gương mặt họ trắng bệch như giấy, còn chưa kịp hoang mang, đã bị bà mối nắm lấy đầu lụa đỏ dắt vào hỉ đường.
Chốc lát sau, liền nhìn thấy một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, đứng chờ y bên trong hỉ đường, vô luận như thế nào y cũng không thể nhìn rõ mặt người nọ, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nói: “Người để ta chờ rất cực khổ.”
Trần Sinh ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên choàng tỉnh.
Y há mồm thở dốc, thật lâu không thể từ trong cơn ác mộng hoàn hồn. Cơn ác mộng này gần đây thường xuyên xuất hiện, ban đầu chỉ là cỗ kiệu đi một đoạn đường y liền tỉnh, đến bây giờ đã bước vào trong hỉ đường.Trần Sinh yêu thích đọc thoại bản ma quái, làm sao có thể không rõ, đây rõ ràng là gặp tà, khiến y tâm thần nhiễu loạn. Trong lòng Trần Sinh càng kinh hoảng, nửa đêm không dám tiếp tục chợp mắt, run rẩy chờ tới hừng đông.
Trần lão gia cùng Trần thị đồng dạng gặp quái mộng, trong mộng một lão giả gương mặt hiền từ nói tổ tiên Trần gia thiếu nợ ân tình Triệu gia, cần đưa một nhi tử đến kết âm thân cùng Triệu gia, nếu không Trần gia liền gặp tai ương.
Phu thê hai người hét to tỉnh giấc, kể cho nhau nghe tình cảnh trong mơ, biết được lão giả kia không nói dối, không nhịn được ôm nhau khóc rống. Đây là muốn nhi tử của bọn thành thân cùng quỷ a!
Khóc xong, hai phu thê liền có chủ ý. Đại nhi tử của bọn họ Trần Sinh, tính tình lang thang ngu dốt, không yêu thi thư, chỉ thích những thứ bàng môn tả đạo, lớn lên giống như vũ phu lỗ mãng, đã hai mươi sáu còn chưa cưới được tức phụ. Tiểu nhi tử nhanh nhẹn tuấn dật, tướng mạo nho nhã, khảo trúng tú tài, lại ngại huynh trưởng chưa thành thân, chậm trễ đến việc hôn nhân. Phu thê Trần thị đã sớm sinh bất mãn với Trần Sinh, hiện tại ngẫm lại, trong lòng không tự giác nghiêng về phía tiểu nhi tử.
Thật sự không phải phu thê Trần thị đối xử bất công với Trần Sinh, mà là do triều đại này thượng văn, yêu thích vẻ đẹp thon gầy thanh tuấn, nếu lại có chữ nghĩa, thì chính là hoàn mỹ trong mắt mọi người. Diện mạo Trần Sinh tuy không phải thuộc dạng cường tráng hung ác, nhưng thân hình y cao lớn, tướng mạo bình thường, về tới nhà lại thường làm việc nặng của bọn hạ nhân, thường xuyên làm phu thê Trần thị cảm thấy nan kham.
Không bằng liền đưa đại nhi tử đi thôi, hai người họ chăm sóc Trần Sinh hơn hai mươi năm, chưa từng yêu cầu y làm cái gì, hiện tại y cũng nên hồi báo bọn họ.
Hai phu thê xem nhẹ tia áy náy không đáng kể trong lòng, quyết định đưa Trần Sinh đi kết âm thân.
Ngày thứ hai, lão giả lại hiện lên trong mộng của phu thê Trần thị, vẻ mặt tươi cười, nói ông đã biết thành ý của hai người, sính lễ đưa đến Trần gia sẽ là một rương hoàng kim cùng mấy rương châu báu. Trước khi tỉnh mộng, lão giả còn chỉ rõ vị trí Triệu gia.
Sáng hôm sau tỉnh lại, quả nhiên trong phòng có thêm mấy rương vàng bạc tài bảo, cùng với một hình nộm bằng giấy, bên trên viết hai chữ “Triệu Ân” cùng sinh thần bát tự, mặt mày người giấy sinh động như thật, tuy tinh xảo xinh đẹp những vẫn là xui xẻo. Phu thê Trần thị chạm cũng không muốn chạm đến, qua loa lấy vải bọc lên.
Hai người cầm vàng bạc châu báu trong tay, một chút áy náy cũng không có, có trách thì trách Trần Sinh, trách mệnh y không tốt!
Hai phu thê tính toán sử dụng số tiền này, một phần dùng để cho tiểu nhi tử đón dâu, một phần đưa đến quan phủ cầu cho tiểu nhi tử cái chức quan, nửa phần cũng không nghĩ đến Trần Sinh. Bọn họ tính toán đâu vào đấy, hỏi quản gia đại thiếu gia đi đâu, quản gia thành thật đáp, đại thiếu gia đến tiểu lâu gặp bằng hữu.
Ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng. Phu thê hai người chán ghét càng sâu, càng tin tưởng vào quyết định của mình.
Dùng điểm tâm xong Trần Sinh liền tới tửu lâu, thực sự làm người bằng hữu kia giật mình. Nói đến hai người bọn họ đều văn chương không nhiều, sở thích lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã giống nhau. Ngày thường ban đêm uống rượu sướng liêu quái dị văn liền thôi, sao hôm nay sáng sớm đã tìm đến hắn uống rượu?
Thấy Trần Sinh vẻ mặt u sầu, vị bằng hữu nọ liền cười ha hả: “Sao lại không vui như thế? Là bị cô nương nào cự tuyệt, hay là cha mẹ ngươi lại nói ngươi… Hoặc là sách thần quái số lượng có hạn bị người khác mua mất?”
Cả người Trần Sinh run a run, nói ra toàn bộ quái mộng y gặp gần đây, nói xong liền rơi lệ, hai mắt đỏ bừng. Nhìn y thật sự lo lắng hãi hùng, bằng hữu liền thu hồi tâm tư vui đùa, nghiêm túc cùng y nói chuyện.
“Ngươi nói trong mộng liên tục lặp lại hộ nhân gia họ Triệu?” Bằng hữu hỏi.
Trần Sinh vội vàng gật đầu, hộ nhân gia kia không những họ Triệu, gia thế cũng hiển hách đến cực điểm, trong mộng mơ hồ nhìn thấy quang cảnh, tuyệt đối không phải phú hộ bình thường có thể sở hữu. Đất đai, ruộng vườn hai bên đường đều thuộc sở hữu của Triệu gia. Gia thế hiển hách như vậy lại kỳ quái dây dưa với y, Trần Sinh hoang mang không thôi.
“Họ Triệu, lại là gia đình giàu có, nếu người không nói sai, hẳn là sẽ có người biết đến, ta cho người đi tra thử.” Bằng hữu sai quản gia đi làm việc, quay đầu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tới, uống rượu trước, hôm nay ta mua được thứ tốt, đang muốn cùng ngươi xem đây.”
Không bao lâu, quản gia đã trở lại. Trần Sinh ăn mà không biết vị, lập tức vui mừng: “Mau nói cho ta nghe!”
Quản gia nói, đương thời nơi đây xác thật có một gia tộc họ Triệu, mua vài tòa núi nghỉ chân, có thể xem như là giàu có bậc nhất. Nhưng sau đó không biết tại sao, cả họ ly kỳ chết thảm, trong núi cũng bốc lên ngập tràn sương mù độc, người ngoài không dám đặt chân đến.
“Nơi đó ta đã từng đi ngang qua, giống như lời đồn, muốn đi vào xem loanh quanh mấy vòng, lại bị sương mù dày đặc cản lại.” Quản gia nghĩ muốn khoe khoang chút, lại bị thiếu gia trừng mắt, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Trần Sinh hoảng sợ vạn phần, không nhịn được che mặt gạt lệ, khóc lóc kể lể nói: “Ta nên làm thế nào cho phải? Lệ quỷ quấn thân, chẳng mấy chốc sẽ mất mạng a!”
“Đừng vội, đợi thêm mấy ngày, ta thay ngươi tìm vài đạo trưởng đức cao vọng trọng, nhất định sẽ trừ bỏ được ác quỷ kia.” Bằng hữu trấn an Trần Sinh, muốn làm cho y yên lòng.
Cảm giác sợ hãi lo lắng giảm bớt, Trần Sinh uống liền mấy chén, say choáng váng mới từ biệt bằng hữu ra về.
Trần gia không khí dị thường ngưng trọng, Trần lão gia cùng Trần thị ngồi ở chủ vị, sắc mặt như thường bưng trà, một hồi lâu cũng không uống, trà trên tay đã nguội lạnh. Sợ lây vận đen, bọn họ đã phái người đi xem bát tự của Triệu Ân cùng Trần Sinh, chọn ngày lành tháng tốt, sớm ngày đem ôn thần tiễn đi. Mà tất cả những chuyện này, là gạt Trần Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất