Âm Thầm Tìm Cách Đổi Khách Thành Chủ
Chương 1
Tôn Thiếu Kiều thích Lý Thời Khánh, ai cũng biết, ngay cả Lý Thời Khánh.
Lý Thời Khánh không có hứng thú với Tôn Thiếu Kiều, ai cũng biết, ngay cả Tôn Thiếu Kiều.
Từ nhỏ tới lớn Tôn Thiếu Kiều không có ba mẹ bên cạnh, chỉ sống với bà nội qua ngày, bà nội thương cậu không có ba mẹ ở bên nên rất chiều chuộng cậu, vì thế nên Tôn Thiếu Kiều mới trở thành một nhóc con tính tình xấu xa như bây giờ.
Lý Thời Khánh có ngoại hình trắng trẻo, thuần khiết, tạo ấn tượng là một người dịu dàng, nhưng thật chất nhà của Lý Thời Khánh mở một phòng tập quyền anh, cả nhà đều là võ sĩ, cố ý đặt một cái tên thư sinh cho con trai, Lý Thời Khánh bên ngoài yếu ớt nhưng hắn là khách quen của phòng tập.
Tôn Thiếu Kiều mới lên cấp 3, thích Lý Thời Khánh từ cái nhìn đầu tiên, không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng càng ngày càng thấy thích.
Lý Thời Khánh không có cảm tình với loại người ngày nào cũng lông bông quậy phá khắp nơi như cậu. Hắn thấy cậu rất phiền nên không thèm quan tâm tới, nhưng bản thân hắn lại là một tên nhan khống chính hiệu, thấy cậu đẹp mắt, bản thân cũng không thoát khỏi sự bám đuôi của cậu nên cứ để mặc cậu tung hoành.
Như thường lệ, Tôn Thiếu Kiều lấy mấy thứ tốt nhất mình vừa trấn lột được để trước mặt Lý Thời Khánh, hy vọng hắn thích.
Lý Thời Khánh không thèm nhìn, "Tôi không thích, cậu đem đi đi."
Tôn Thiếu Kiều cũng không để ý, dù sao cậu cũng đâu phải lần đầu bị từ chối, "Vậy cậu thích gì?"
"Cái gì cũng không thích." Lý Thời Khánh đẩy cặp kính rồi tiếp tục làm bài, thật ra hắn không bị cận, mắt kính cũng không có độ nhưng hắn tự cảm thấy đeo kính khiến mình ra dáng thư sinh hẳn.
"Vậy lần sau có đồ tốt nữa thì tôi sẽ đem tới cho cậu." Tôn Thiếu Kiều học lớp kế bên, để đồ trên bàn hắn rồi rời đi.
Tôn Thiếu Kiều không thích nghe giảng, ở trong lớp học không ngủ thì cũng chơi game, đánh bài với đàn em.
Một ngày nọ
"Cậu làm gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Lý Thời Khánh bắt chuyện với cậu, Tôn Thiếu Kiều hơi bối rối, cậu biết Lý Thời Khánh không thích chuyện mình đang làm.
"Anh Tôn, anh Tôn, em không có tiền mà." Người bên cạnh vẫn còn đang rên rỉ.
Tôn Thiếu Kiều lúc này hận không thể đánh chết cậu ta, nhưng Lý Thời Khánh đang đứng ở đây, cậu không dám, dù Lý Thời Khánh vốn dĩ không thích cậu, nhưng cậu cũng không muốn hắn ghét cậu thêm nữa.
"Đâu có làm gì đâu?" Lý Thời Khánh lúng túng, sửa lại quần áo cho người trước mặt, sát lại gần nói: "Mày liệu hồn dám nói bậy đi, ông giết mày tại chỗ."
Lý Thời Khánh không quay đầu bỏ đi, thay vào đó đột ngột bước lại gần cậu.
"Thả cậu ta ra." Lý Thời Khánh cụp mắt nhìn cậu, mở miệng nói.
Tôn Thiếu Kiều vội vàng trả lời, "Được, được."
Thấy cậu ta đi rồi, Lý Thời Khánh nhặt một cây gậy ở ven đường, nhìn qua chất lượng rất tốt.
Lý Thời Khánh càng lúc càng lại gần, Tôn Thiếu Kiều hơi sợ hãi, cậu ấy muốn làm gì vậy, mình có nên bỏ chạy không ta? Không được, không được, khó khăn lắm cậu ấy mới bắt chuyện với mình, nhưng mà nhìn cậu ấy đáng sợ quá à!
Tôn Thiếu Kiều chưa kịp suy nghĩ xong, Lý Thời Khánh đã đi tới.
"Quay lưng lại, chống tay lên tường." Giọng nói Lý Thời Khánh luôn lạnh lẽo, giờ phút này còn nghiêm mặt khiến Tôn Thiếu Kiều không dám động đậy.
Cậu ấy muốn làm gì? Đừng nói là đánh mình à nha? Mình có nên để cậu ấy đánh không ta? Không biết cậu ấy đánh có đau không nữa? Chắc không đau lắm đâu ha?
Dù Tôn Thiếu Kiều suy nghĩ rất nhiều, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn chống tay lên tường.
"Cậu muốn... làm gì? Tôi nói nè, cậu không đánh lại tôi đâu á."
Vút~
"Im." Đi đôi với tiếng mắng của Lý Thời Khánh là cái cây rơi trên lưng Tôn Thiếu Kiều.
Mẹ nó... đau vãi!
Tôn Thiếu Kiều đau muốn bỏ chạy.
Nhưng tay của Lương Thời Khánh lại nắm lấy tay đang chống lên tường của Tôn Thiếu Kiều.
Vừa mát vừa đẹp, Tôn Thiếu Kiều lập tức thỏa mãn, kệ, muốn đánh thì đánh đi, tay vợ yêu thật đẹp, quyến rũ quá à.
"Hạ eo xuống."
Tôn Thiếu Kiều chưa kịp nghĩ ngợi thì thân thể đã nghe theo chỉ đạo.
Tới lúc tỉnh hồn thì mông đã vểnh lên.
Vút~ vút~
Dù rất muốn chịu đựng nhưng mà đau quá chừng, Tôn Thiếu Kiều không nhịn được lớn tiếng kêu lên, mông lắc lư tìm chỗ tránh, nhưng tay hắn vẫn đang nắm chặt.
Vút~
Mỗi lần Lý Thời Khánh xuống tay đều chính xác trúng mông Tôn Thiếu Kiều, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng mạnh tay.
Vút~
...
Ăn mười cây roi xong Tôn Thiếu Kiều cảm giác cả người không ổn lắm, tỏ vẻ đáng thương nhìn Lý Thời Khánh.
Lý Thời Khánh cũng không dịu dàng chút nào: "Đây là lần đầu nên tôi chỉ đánh mười cái, lần sau là ba mươi, lần nữa là một trăm."
"Lần nữa nữa thì sao?" Tôn Thiếu Kiều tò mò hỏi.
"Hai trăm."
Éc... đáng ra mình không nên hỏi, dù không hiểu tại sao tự dưng Lý Thời Khánh có hứng thú quản lý mình nhưng Tôn Thiếu Kiều vẫn rất vui vẻ.
Đừng nói là trong lòng Lý Thời Khánh có mình rồi đó nha?
Lý Thời Khánh không có hứng thú với Tôn Thiếu Kiều, ai cũng biết, ngay cả Tôn Thiếu Kiều.
Từ nhỏ tới lớn Tôn Thiếu Kiều không có ba mẹ bên cạnh, chỉ sống với bà nội qua ngày, bà nội thương cậu không có ba mẹ ở bên nên rất chiều chuộng cậu, vì thế nên Tôn Thiếu Kiều mới trở thành một nhóc con tính tình xấu xa như bây giờ.
Lý Thời Khánh có ngoại hình trắng trẻo, thuần khiết, tạo ấn tượng là một người dịu dàng, nhưng thật chất nhà của Lý Thời Khánh mở một phòng tập quyền anh, cả nhà đều là võ sĩ, cố ý đặt một cái tên thư sinh cho con trai, Lý Thời Khánh bên ngoài yếu ớt nhưng hắn là khách quen của phòng tập.
Tôn Thiếu Kiều mới lên cấp 3, thích Lý Thời Khánh từ cái nhìn đầu tiên, không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng càng ngày càng thấy thích.
Lý Thời Khánh không có cảm tình với loại người ngày nào cũng lông bông quậy phá khắp nơi như cậu. Hắn thấy cậu rất phiền nên không thèm quan tâm tới, nhưng bản thân hắn lại là một tên nhan khống chính hiệu, thấy cậu đẹp mắt, bản thân cũng không thoát khỏi sự bám đuôi của cậu nên cứ để mặc cậu tung hoành.
Như thường lệ, Tôn Thiếu Kiều lấy mấy thứ tốt nhất mình vừa trấn lột được để trước mặt Lý Thời Khánh, hy vọng hắn thích.
Lý Thời Khánh không thèm nhìn, "Tôi không thích, cậu đem đi đi."
Tôn Thiếu Kiều cũng không để ý, dù sao cậu cũng đâu phải lần đầu bị từ chối, "Vậy cậu thích gì?"
"Cái gì cũng không thích." Lý Thời Khánh đẩy cặp kính rồi tiếp tục làm bài, thật ra hắn không bị cận, mắt kính cũng không có độ nhưng hắn tự cảm thấy đeo kính khiến mình ra dáng thư sinh hẳn.
"Vậy lần sau có đồ tốt nữa thì tôi sẽ đem tới cho cậu." Tôn Thiếu Kiều học lớp kế bên, để đồ trên bàn hắn rồi rời đi.
Tôn Thiếu Kiều không thích nghe giảng, ở trong lớp học không ngủ thì cũng chơi game, đánh bài với đàn em.
Một ngày nọ
"Cậu làm gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Lý Thời Khánh bắt chuyện với cậu, Tôn Thiếu Kiều hơi bối rối, cậu biết Lý Thời Khánh không thích chuyện mình đang làm.
"Anh Tôn, anh Tôn, em không có tiền mà." Người bên cạnh vẫn còn đang rên rỉ.
Tôn Thiếu Kiều lúc này hận không thể đánh chết cậu ta, nhưng Lý Thời Khánh đang đứng ở đây, cậu không dám, dù Lý Thời Khánh vốn dĩ không thích cậu, nhưng cậu cũng không muốn hắn ghét cậu thêm nữa.
"Đâu có làm gì đâu?" Lý Thời Khánh lúng túng, sửa lại quần áo cho người trước mặt, sát lại gần nói: "Mày liệu hồn dám nói bậy đi, ông giết mày tại chỗ."
Lý Thời Khánh không quay đầu bỏ đi, thay vào đó đột ngột bước lại gần cậu.
"Thả cậu ta ra." Lý Thời Khánh cụp mắt nhìn cậu, mở miệng nói.
Tôn Thiếu Kiều vội vàng trả lời, "Được, được."
Thấy cậu ta đi rồi, Lý Thời Khánh nhặt một cây gậy ở ven đường, nhìn qua chất lượng rất tốt.
Lý Thời Khánh càng lúc càng lại gần, Tôn Thiếu Kiều hơi sợ hãi, cậu ấy muốn làm gì vậy, mình có nên bỏ chạy không ta? Không được, không được, khó khăn lắm cậu ấy mới bắt chuyện với mình, nhưng mà nhìn cậu ấy đáng sợ quá à!
Tôn Thiếu Kiều chưa kịp suy nghĩ xong, Lý Thời Khánh đã đi tới.
"Quay lưng lại, chống tay lên tường." Giọng nói Lý Thời Khánh luôn lạnh lẽo, giờ phút này còn nghiêm mặt khiến Tôn Thiếu Kiều không dám động đậy.
Cậu ấy muốn làm gì? Đừng nói là đánh mình à nha? Mình có nên để cậu ấy đánh không ta? Không biết cậu ấy đánh có đau không nữa? Chắc không đau lắm đâu ha?
Dù Tôn Thiếu Kiều suy nghĩ rất nhiều, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn chống tay lên tường.
"Cậu muốn... làm gì? Tôi nói nè, cậu không đánh lại tôi đâu á."
Vút~
"Im." Đi đôi với tiếng mắng của Lý Thời Khánh là cái cây rơi trên lưng Tôn Thiếu Kiều.
Mẹ nó... đau vãi!
Tôn Thiếu Kiều đau muốn bỏ chạy.
Nhưng tay của Lương Thời Khánh lại nắm lấy tay đang chống lên tường của Tôn Thiếu Kiều.
Vừa mát vừa đẹp, Tôn Thiếu Kiều lập tức thỏa mãn, kệ, muốn đánh thì đánh đi, tay vợ yêu thật đẹp, quyến rũ quá à.
"Hạ eo xuống."
Tôn Thiếu Kiều chưa kịp nghĩ ngợi thì thân thể đã nghe theo chỉ đạo.
Tới lúc tỉnh hồn thì mông đã vểnh lên.
Vút~ vút~
Dù rất muốn chịu đựng nhưng mà đau quá chừng, Tôn Thiếu Kiều không nhịn được lớn tiếng kêu lên, mông lắc lư tìm chỗ tránh, nhưng tay hắn vẫn đang nắm chặt.
Vút~
Mỗi lần Lý Thời Khánh xuống tay đều chính xác trúng mông Tôn Thiếu Kiều, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng mạnh tay.
Vút~
...
Ăn mười cây roi xong Tôn Thiếu Kiều cảm giác cả người không ổn lắm, tỏ vẻ đáng thương nhìn Lý Thời Khánh.
Lý Thời Khánh cũng không dịu dàng chút nào: "Đây là lần đầu nên tôi chỉ đánh mười cái, lần sau là ba mươi, lần nữa là một trăm."
"Lần nữa nữa thì sao?" Tôn Thiếu Kiều tò mò hỏi.
"Hai trăm."
Éc... đáng ra mình không nên hỏi, dù không hiểu tại sao tự dưng Lý Thời Khánh có hứng thú quản lý mình nhưng Tôn Thiếu Kiều vẫn rất vui vẻ.
Đừng nói là trong lòng Lý Thời Khánh có mình rồi đó nha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất