Chương 14: Theo đuổi em ấy
Cập nhật, cảm ơn mọi người đã bao dung, nếu vậy tôi sẽ tiếp tục.
Gần đây có chút bận, lần trước nói đến tôi phát hiện mình cong, có lẽ nói chính xác là thích bạn cùng phòng.
Lúc phát hiện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó công khai với gia đình mình.
Đáng lẽ là không tính làm gì nữa, nhưng tôi hỏi qua chuyện em ấy thích con gái ở cập nhật trước của tôi, là giả.
Trước đó có bạn vô cùng khẳng định bạn cùng phòng là gay, các bạn đoán thật chuẩn.
Cho nên tôi đang định theo đuổi em ấy, chẳng qua theo đuổi như thế nào tôi còn chưa nghĩ ra.
Bây giờ nói về vấn đề liên quan đi.
Em ấy học lồng tiếng phim ảnh, lần đầu nghe được giọng đã cảm thấy em ấy sinh ra là dành cho khối này, âm thanh uyển chuyển lắm.
Bình thường nghe giọng của em ấy, sẽ có cảm giác như ngâm mình trong rượu Cocktail, và vào một số thời điểm đặc biệt, chẳng hạn như dán vào tai tôi gọi tôi thức dậy, tôi sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác rằng mình đã say rượu.
Tuy em ấy bị bạn học nói là kiêu ngạo, nhưng em thực sự rất thú vị.
Khi ở ký túc xá, thỉnh thoảng lại học cách nói chuyện của ba người chúng tôi, bắt chước giọng nói của chúng tôi, điều chỉnh âm thanh, bắt chước theo bạn cùng phòng A rất giống.
Tiếp đó bạn cùng phòng B mang giọng địa phương của người phía nam, nói chuyện nhẹ nhàng, lúc em ấy bắt chước theo lại cực kỳ buồn cười, như thể em ấy đã mặc quần áo không phù hợp cho giọng nói của mình, giọng nói rụt đầu rụt đuôi nhưng quần áo vẫn bị giãn ra mãi. Tất cả mọi người đều cười em ấy, tôi cũng cười, lúc đó em ấy trông giống đàn em nhất, đáng yêu một cách kỳ lạ.
Khi bắt chước theo tôi, tôi mới biết được tôi ở ký túc xá không có hình tượng chút nào, luôn luôn khóc lóc om sòm. Thế nhưng lúc em ấy bắt chước theo, khiến tôi một mặt cảm thấy xấu hổ mà muốn tìm một cái lỗ chui vào, một mặt bị âm thanh của em ấy, mãnh nam làm nũng có thể gây chết người.
Em ấy là người lồng tiếng tại bữa tiệc chào mừng, lồng tiếng cho một nhân vật trong phim mà tôi rất thích, nói bằng tiếng Anh, em ấy nói tiếng Anh quả thực như tát vào mặt.
Lúc ấy tôi còn có một ước ao nhỏ, nếu như tôi cũng có chất giọng như vậy thì tốt rồi.
Phơi bày mặt xấu của em ấy, em ấy hát cực khó nghe, cho dù có giọng như thế, cũng không thể khiến tiếng hát của em ấy tuyệt vời hơn được.
Nói nhiều như vậy, chút tôi thành công đi, theo đuổi được sẽ báo tin mừng với các bạn, không theo đuổi được thì sẽ không quay lại.
Sau khi đăng lên, Bạch Chi Yến cảm thấy mình công khai thay cho Tạ Dung, tuy những người này không ai quen biết anh, nhưng tên người dùng của anh nếu bị bại lộ thì rất nguy hiểm, nhỡ bị bắt gặp bởi một người quen, chẳng phải là không tốt sao.
Nghĩ vậy anh sửa lại tên người dùng, đổi thành “Bìa cứng”.
Hai người bạn cùng phòng đến thư viện chiến đấu hăng hái đến bảy giờ tối mới về, lúc này Bạch Chi Yến và Tạ Dung đã ăn cơm tối xong. Nhưng Hồ Việt nói muốn tự thưởng cho mình, vì thế bốn người cùng đi ra trường học ăn một bữa nữa.
Giữa bữa ăn, Bạch Chi Yến nhận được tin nhắn của Lâm Nhung, nói có việc cần anh giúp, thế nhưng muốn biểu thị sự chân thành của mình nên muốn nói trực tiếp. Bạch Chi Yến và Lâm Nhung hẹn sẽ gặp nhau ở căn tin vào sáng hôm sau.
Hôm sau, bốn người cùng nhau ăn sáng xong, hai người Hồ Việt đi thư viện, mà Tạ Dung nói muốn đợi anh nên ngồi lại chờ một bên.
Khi Lâm Nhung đến, Tạ Dung đột nhiên đứng dậy, nói: “Em đi vệ sinh.”
Bạch Chi Yến gật đầu, “Được thôi.”
Lâm Nhung nói muốn hỗ trợ là một bộ kịch truyền thanh, do bạn của Lâm Nhung viết tiểu thuyết, tìm trợ giúp của một người nào đó trong giới này.
Bạch Chi Yến đã làm việc trong câu lạc bộ lồng tiếng hai năm về trước, Lâm Nhung lúc đó cũng đã ở đấy. Anh cũng thuộc nhóm lồng tiếng mạng thông qua Lâm Nhung, nhưng năm ngoái anh đã rời khỏi nhóm, cuối cùng cũng đi theo hướng chủ trì.
Lâm Nhung nói cô và người bạn kia đều nghĩ giọng của Bạch Chi Yến rất giống với nhân vật chính, hy vọng anh có thể giúp chuyện này.
Bạch Chi Yến đồng ý, dù sao cũng thu âm trong kỳ nghỉ hè nên không làm lỡ việc.
Tạ Dung trở lại từ nhà vệ sinh vốn chuẩn bị ngồi xa hơn một chút, lại bị Bạch Chi Yến gọi lại: “Tiểu Tạ, qua đây.”
Anh chuyển lại lời đề nghị của Lâm Nhung —— Lâm Nhung và bạn của cô nhất trí mong muốn nhân vật chính còn lại sẽ là Tạ Dung.
Tạ Dung không nhìn Lâm Nhung, hỏi Bạch Chi Yến: “Anh đồng ý rồi?”
Thấy Bạch Chi Yến gật đầu, cậu lại chuyển sang Lâm Nhung, “Đàn chị, em có thể đọc kịch bản không?”
Lâm Nhung lập tức tìm thấy bản điện tử rồi gửi cho Tạ Dung, Tạ Dung đọc xong nhíu mày.
Khi Bạch Chi Yến và Lâm Nhung đều toát mồ hôi, cho rằng Tạ Dung muốn từ chối, Tạ Dung nói: “Có thể.”
Để cảm ơn bọn họ, Lâm Nhung mời họ ăn cơm trưa.
Gần đây có chút bận, lần trước nói đến tôi phát hiện mình cong, có lẽ nói chính xác là thích bạn cùng phòng.
Lúc phát hiện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó công khai với gia đình mình.
Đáng lẽ là không tính làm gì nữa, nhưng tôi hỏi qua chuyện em ấy thích con gái ở cập nhật trước của tôi, là giả.
Trước đó có bạn vô cùng khẳng định bạn cùng phòng là gay, các bạn đoán thật chuẩn.
Cho nên tôi đang định theo đuổi em ấy, chẳng qua theo đuổi như thế nào tôi còn chưa nghĩ ra.
Bây giờ nói về vấn đề liên quan đi.
Em ấy học lồng tiếng phim ảnh, lần đầu nghe được giọng đã cảm thấy em ấy sinh ra là dành cho khối này, âm thanh uyển chuyển lắm.
Bình thường nghe giọng của em ấy, sẽ có cảm giác như ngâm mình trong rượu Cocktail, và vào một số thời điểm đặc biệt, chẳng hạn như dán vào tai tôi gọi tôi thức dậy, tôi sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác rằng mình đã say rượu.
Tuy em ấy bị bạn học nói là kiêu ngạo, nhưng em thực sự rất thú vị.
Khi ở ký túc xá, thỉnh thoảng lại học cách nói chuyện của ba người chúng tôi, bắt chước giọng nói của chúng tôi, điều chỉnh âm thanh, bắt chước theo bạn cùng phòng A rất giống.
Tiếp đó bạn cùng phòng B mang giọng địa phương của người phía nam, nói chuyện nhẹ nhàng, lúc em ấy bắt chước theo lại cực kỳ buồn cười, như thể em ấy đã mặc quần áo không phù hợp cho giọng nói của mình, giọng nói rụt đầu rụt đuôi nhưng quần áo vẫn bị giãn ra mãi. Tất cả mọi người đều cười em ấy, tôi cũng cười, lúc đó em ấy trông giống đàn em nhất, đáng yêu một cách kỳ lạ.
Khi bắt chước theo tôi, tôi mới biết được tôi ở ký túc xá không có hình tượng chút nào, luôn luôn khóc lóc om sòm. Thế nhưng lúc em ấy bắt chước theo, khiến tôi một mặt cảm thấy xấu hổ mà muốn tìm một cái lỗ chui vào, một mặt bị âm thanh của em ấy, mãnh nam làm nũng có thể gây chết người.
Em ấy là người lồng tiếng tại bữa tiệc chào mừng, lồng tiếng cho một nhân vật trong phim mà tôi rất thích, nói bằng tiếng Anh, em ấy nói tiếng Anh quả thực như tát vào mặt.
Lúc ấy tôi còn có một ước ao nhỏ, nếu như tôi cũng có chất giọng như vậy thì tốt rồi.
Phơi bày mặt xấu của em ấy, em ấy hát cực khó nghe, cho dù có giọng như thế, cũng không thể khiến tiếng hát của em ấy tuyệt vời hơn được.
Nói nhiều như vậy, chút tôi thành công đi, theo đuổi được sẽ báo tin mừng với các bạn, không theo đuổi được thì sẽ không quay lại.
Sau khi đăng lên, Bạch Chi Yến cảm thấy mình công khai thay cho Tạ Dung, tuy những người này không ai quen biết anh, nhưng tên người dùng của anh nếu bị bại lộ thì rất nguy hiểm, nhỡ bị bắt gặp bởi một người quen, chẳng phải là không tốt sao.
Nghĩ vậy anh sửa lại tên người dùng, đổi thành “Bìa cứng”.
Hai người bạn cùng phòng đến thư viện chiến đấu hăng hái đến bảy giờ tối mới về, lúc này Bạch Chi Yến và Tạ Dung đã ăn cơm tối xong. Nhưng Hồ Việt nói muốn tự thưởng cho mình, vì thế bốn người cùng đi ra trường học ăn một bữa nữa.
Giữa bữa ăn, Bạch Chi Yến nhận được tin nhắn của Lâm Nhung, nói có việc cần anh giúp, thế nhưng muốn biểu thị sự chân thành của mình nên muốn nói trực tiếp. Bạch Chi Yến và Lâm Nhung hẹn sẽ gặp nhau ở căn tin vào sáng hôm sau.
Hôm sau, bốn người cùng nhau ăn sáng xong, hai người Hồ Việt đi thư viện, mà Tạ Dung nói muốn đợi anh nên ngồi lại chờ một bên.
Khi Lâm Nhung đến, Tạ Dung đột nhiên đứng dậy, nói: “Em đi vệ sinh.”
Bạch Chi Yến gật đầu, “Được thôi.”
Lâm Nhung nói muốn hỗ trợ là một bộ kịch truyền thanh, do bạn của Lâm Nhung viết tiểu thuyết, tìm trợ giúp của một người nào đó trong giới này.
Bạch Chi Yến đã làm việc trong câu lạc bộ lồng tiếng hai năm về trước, Lâm Nhung lúc đó cũng đã ở đấy. Anh cũng thuộc nhóm lồng tiếng mạng thông qua Lâm Nhung, nhưng năm ngoái anh đã rời khỏi nhóm, cuối cùng cũng đi theo hướng chủ trì.
Lâm Nhung nói cô và người bạn kia đều nghĩ giọng của Bạch Chi Yến rất giống với nhân vật chính, hy vọng anh có thể giúp chuyện này.
Bạch Chi Yến đồng ý, dù sao cũng thu âm trong kỳ nghỉ hè nên không làm lỡ việc.
Tạ Dung trở lại từ nhà vệ sinh vốn chuẩn bị ngồi xa hơn một chút, lại bị Bạch Chi Yến gọi lại: “Tiểu Tạ, qua đây.”
Anh chuyển lại lời đề nghị của Lâm Nhung —— Lâm Nhung và bạn của cô nhất trí mong muốn nhân vật chính còn lại sẽ là Tạ Dung.
Tạ Dung không nhìn Lâm Nhung, hỏi Bạch Chi Yến: “Anh đồng ý rồi?”
Thấy Bạch Chi Yến gật đầu, cậu lại chuyển sang Lâm Nhung, “Đàn chị, em có thể đọc kịch bản không?”
Lâm Nhung lập tức tìm thấy bản điện tử rồi gửi cho Tạ Dung, Tạ Dung đọc xong nhíu mày.
Khi Bạch Chi Yến và Lâm Nhung đều toát mồ hôi, cho rằng Tạ Dung muốn từ chối, Tạ Dung nói: “Có thể.”
Để cảm ơn bọn họ, Lâm Nhung mời họ ăn cơm trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất