Chương 17: Thích
Khi hai người đến nơi ngồi vào chỗ ai cũng không nói chuyện.
Ngày thường Bạch Chi Yến nói khá nhiều, luôn tìm chủ đề với Tạ Dung.
Lúc đầu khi Bạch Chi Yến biết chuyện này mặc dù có hơi hoang mang, hoang mang qua đi rồi lại phấn chấn.
Mà bây giờ, nhìn nhân viên phục vụ bận rộn, Bạch Chi Yến không khỏi nghĩ có chút xấu hổ, tự nhiên không muốn nói chuyện, Tạ Dung cũng không nói chuyện với anh, chuyện này ở ngày thường rất bình thường, nhưng hôm nay không hiểu sao khiến Bạch Chi Yến có phần khó chịu.
Tâm trạng phức tạp này vừa xấu hổ vừa khó chịu đánh tan sự khống chế biểu tình của Bạch Chi Yến, anh nhẹ nhàng nhíu mày, đè khóe miệng xuống.
Bữa ăn này thật lúng túng ngượng ngùng, vốn là bầu không khí giữa hai người cũng không đúng lắm, kết quả là còn có một người phục vụ đứng bên cạnh.
Tạ Dung thở dài trong lòng, tính sai rồi.
Sau khi ăn xong họ đến khu trò chơi điện tử gần rạp chiếu phim chờ bộ phim bắt đầu.
“Xin lỗi, học trưởng.” Tạ Dung vừa nói vừa ném quả bóng rổ vào lưới đang chuyển động.
Bạch Chi Yến ở bên cạnh đập hai quả bóng bang bang, mới nghiêng nghiêng nói: “Xin lỗi cái gì?”
“Tự tiện quyết định, khiến anh không thoải mái.” Tạ Dung ném ba đồng tiền vào.
“Hở?” Bạch Chi Yến ném một quả bóng đi, “Quên đi, Tạ Dung, không vấn đề gì. Nói thật anh cũng không có nghĩ em tự tiện quyết định, trái lại rất ngạc nhiên. Anh là một người có rất nhiều thứ, thế nên người bên cạnh đều rất tôn trọng ý nghĩ của anh. Như vậy cũng tốt, nhưng cảm giác người khác thay anh làm chủ thật ra cũng không xấu. Hơn nữa em biết sở thích của anh, lựa chọn rất đúng, chỉ là sai thời điểm thôi. Lúc đó thật xấu hổ, em cũng phát hiện đúng không?”
Tiếng bóng rổ đập vào lưới không ngừng vang lên phía trước, hai người như đang đọ sức với nhau.
Khi Bạch Chi Yến bắt đầu nói “quên đi”, hai người lại ăn ý dừng động tác.
Lúc Bạch Chi Yến đang nói một chuỗi dài này, Tạ Dung xoay người nhìn sườn mặt của Bạch Chi Yến, “Vâng, thay đổi giữa chúng ta đã sớm bắt đầu, anh biết tại sao không?”
Bạch Chi Yến siết chặt nắm tay, sợ nghe được lời không muốn nghe.
“Bởi vì em thích anh.” Một câu nói không lường trước đập vào tai Bạch Chi Yến, có lẽ không chỉ đập vào tai.
“... Hả?” Bạch Chi Yến chợt quay đầu nhìn cậu.
“Bạch Chi Yến, em thích anh.”
Bạch Chi Yến đột nhiên nghe thấy tiếng của một vật gì đó đang sôi trào cuồn cuộn, máu xông thẳng lên thính tai.
Tạ Dung nói rất nhiều điều với anh trên đường, gồm có từ khi nào tình huynh đệ bắt đầu thay đổi, lại là khi nào mọi thứ bắt đầu nằm trong lòng bàn tay của Tạ Dung.
Trong một lúc, Bạch Chi Yến khó có thể tiêu hóa được lượng tin tức khổng lồ này, hoảng hốt theo Tạ Dung vào rạp chiếu phim.
Không lâu sau khi bộ phim bắt đầu chiếu, Bạch Chi Yến vẫn chưa hồi phục, mắt nhìn chăm chăm phía trước, tay phải lấy bỏng ngô bên cạnh.
Tay thử thăm dò tìm, lại sờ được mu bàn tay của Tạ Dung, nhưng Bạch Chi Yến vẫn chưa phản ứng gì, chỉ là ngón tay cọ cọ mu bàn tay cậu, rồi lại bắt đầu tìm kiếm vị trí của bỏng ngô.
Tạ Dung dùng tay che chở hộp bỏng ngô sợ nó bị rơi, lúc bị Bạch Chi Yến sờ, ngón tay cuộn tròn, nhịn xuống không nhúc nhích.
Không qua bao lâu, mu bàn tay Tạ Dung lại bị Bạch Chi Yến cọ đến, lần này trên bụng ngón tay đối phương dính một chút bỏng ngô, cọ mu bàn tay cậu làm người ta không thể không chú ý.
Tạ Dung vẫn là nhịn xuống, mãi đến lần thứ ba.
Đầu óc Bạch Chi Yến lờ mờ xem phim, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, tay mình cọ đến Tạ Dung cũng không biết.
Lần thứ ba cầm bỏng ngô mới phát hiện hình như chạm phải tay của Tạ Dung, nói xin lỗi rồi lấy một ít bỏng, lại bị nắm cổ tay.
Lòng bàn tay Tạ Dung khá nóng và khô, lòng bàn tay dán vào cổ tay truyền đến một luồng nhiệt. Trong đầu Bạch Chi Yến, câu nói “Em thích anh” như rượu ấm đột nhiên vang lên, anh đỏ mặt trong ánh sáng mờ ảo của màn hình chiếu phim.
Mà Tạ Dung nắm lấy tay của anh, khiến anh làm rơi bỏng ngô xuống. Tay phải cậu lấy khăn giấy từ trong túi, tay trái kéo tay của Bạch Chi Yến đến trước người mình và lau tay.
Lúc này, Tạ Dung cũng không buông tay Bạch Chi Yến ra, bàn tay dời xuống cổ tay của Bạch Chi Yến, để ngón tay của Bạch Chi Yến vào bên trong lòng bàn tay mình, bất động.
Bạch Chi Yến nhìn tay của mình bị Tạ Dung bắt được vài lần, không hề vùng ra như suy nghĩ trong đầu, chỉ là mặt phát nóng.
Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Bạch Chi Yến đột nhiên dùng ngón tay gãi gãi tay Tạ Dung, sau đó ngón tay của Tạ Dung chen vào khẽ tay anh, đan năm ngón tay của anh đặt trên tay vịn.
Ngày thường Bạch Chi Yến nói khá nhiều, luôn tìm chủ đề với Tạ Dung.
Lúc đầu khi Bạch Chi Yến biết chuyện này mặc dù có hơi hoang mang, hoang mang qua đi rồi lại phấn chấn.
Mà bây giờ, nhìn nhân viên phục vụ bận rộn, Bạch Chi Yến không khỏi nghĩ có chút xấu hổ, tự nhiên không muốn nói chuyện, Tạ Dung cũng không nói chuyện với anh, chuyện này ở ngày thường rất bình thường, nhưng hôm nay không hiểu sao khiến Bạch Chi Yến có phần khó chịu.
Tâm trạng phức tạp này vừa xấu hổ vừa khó chịu đánh tan sự khống chế biểu tình của Bạch Chi Yến, anh nhẹ nhàng nhíu mày, đè khóe miệng xuống.
Bữa ăn này thật lúng túng ngượng ngùng, vốn là bầu không khí giữa hai người cũng không đúng lắm, kết quả là còn có một người phục vụ đứng bên cạnh.
Tạ Dung thở dài trong lòng, tính sai rồi.
Sau khi ăn xong họ đến khu trò chơi điện tử gần rạp chiếu phim chờ bộ phim bắt đầu.
“Xin lỗi, học trưởng.” Tạ Dung vừa nói vừa ném quả bóng rổ vào lưới đang chuyển động.
Bạch Chi Yến ở bên cạnh đập hai quả bóng bang bang, mới nghiêng nghiêng nói: “Xin lỗi cái gì?”
“Tự tiện quyết định, khiến anh không thoải mái.” Tạ Dung ném ba đồng tiền vào.
“Hở?” Bạch Chi Yến ném một quả bóng đi, “Quên đi, Tạ Dung, không vấn đề gì. Nói thật anh cũng không có nghĩ em tự tiện quyết định, trái lại rất ngạc nhiên. Anh là một người có rất nhiều thứ, thế nên người bên cạnh đều rất tôn trọng ý nghĩ của anh. Như vậy cũng tốt, nhưng cảm giác người khác thay anh làm chủ thật ra cũng không xấu. Hơn nữa em biết sở thích của anh, lựa chọn rất đúng, chỉ là sai thời điểm thôi. Lúc đó thật xấu hổ, em cũng phát hiện đúng không?”
Tiếng bóng rổ đập vào lưới không ngừng vang lên phía trước, hai người như đang đọ sức với nhau.
Khi Bạch Chi Yến bắt đầu nói “quên đi”, hai người lại ăn ý dừng động tác.
Lúc Bạch Chi Yến đang nói một chuỗi dài này, Tạ Dung xoay người nhìn sườn mặt của Bạch Chi Yến, “Vâng, thay đổi giữa chúng ta đã sớm bắt đầu, anh biết tại sao không?”
Bạch Chi Yến siết chặt nắm tay, sợ nghe được lời không muốn nghe.
“Bởi vì em thích anh.” Một câu nói không lường trước đập vào tai Bạch Chi Yến, có lẽ không chỉ đập vào tai.
“... Hả?” Bạch Chi Yến chợt quay đầu nhìn cậu.
“Bạch Chi Yến, em thích anh.”
Bạch Chi Yến đột nhiên nghe thấy tiếng của một vật gì đó đang sôi trào cuồn cuộn, máu xông thẳng lên thính tai.
Tạ Dung nói rất nhiều điều với anh trên đường, gồm có từ khi nào tình huynh đệ bắt đầu thay đổi, lại là khi nào mọi thứ bắt đầu nằm trong lòng bàn tay của Tạ Dung.
Trong một lúc, Bạch Chi Yến khó có thể tiêu hóa được lượng tin tức khổng lồ này, hoảng hốt theo Tạ Dung vào rạp chiếu phim.
Không lâu sau khi bộ phim bắt đầu chiếu, Bạch Chi Yến vẫn chưa hồi phục, mắt nhìn chăm chăm phía trước, tay phải lấy bỏng ngô bên cạnh.
Tay thử thăm dò tìm, lại sờ được mu bàn tay của Tạ Dung, nhưng Bạch Chi Yến vẫn chưa phản ứng gì, chỉ là ngón tay cọ cọ mu bàn tay cậu, rồi lại bắt đầu tìm kiếm vị trí của bỏng ngô.
Tạ Dung dùng tay che chở hộp bỏng ngô sợ nó bị rơi, lúc bị Bạch Chi Yến sờ, ngón tay cuộn tròn, nhịn xuống không nhúc nhích.
Không qua bao lâu, mu bàn tay Tạ Dung lại bị Bạch Chi Yến cọ đến, lần này trên bụng ngón tay đối phương dính một chút bỏng ngô, cọ mu bàn tay cậu làm người ta không thể không chú ý.
Tạ Dung vẫn là nhịn xuống, mãi đến lần thứ ba.
Đầu óc Bạch Chi Yến lờ mờ xem phim, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, tay mình cọ đến Tạ Dung cũng không biết.
Lần thứ ba cầm bỏng ngô mới phát hiện hình như chạm phải tay của Tạ Dung, nói xin lỗi rồi lấy một ít bỏng, lại bị nắm cổ tay.
Lòng bàn tay Tạ Dung khá nóng và khô, lòng bàn tay dán vào cổ tay truyền đến một luồng nhiệt. Trong đầu Bạch Chi Yến, câu nói “Em thích anh” như rượu ấm đột nhiên vang lên, anh đỏ mặt trong ánh sáng mờ ảo của màn hình chiếu phim.
Mà Tạ Dung nắm lấy tay của anh, khiến anh làm rơi bỏng ngô xuống. Tay phải cậu lấy khăn giấy từ trong túi, tay trái kéo tay của Bạch Chi Yến đến trước người mình và lau tay.
Lúc này, Tạ Dung cũng không buông tay Bạch Chi Yến ra, bàn tay dời xuống cổ tay của Bạch Chi Yến, để ngón tay của Bạch Chi Yến vào bên trong lòng bàn tay mình, bất động.
Bạch Chi Yến nhìn tay của mình bị Tạ Dung bắt được vài lần, không hề vùng ra như suy nghĩ trong đầu, chỉ là mặt phát nóng.
Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Bạch Chi Yến đột nhiên dùng ngón tay gãi gãi tay Tạ Dung, sau đó ngón tay của Tạ Dung chen vào khẽ tay anh, đan năm ngón tay của anh đặt trên tay vịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất