Ám Vệ Chi Ngụy Trang Thành Dương

Chương 5

Trước
Ngày hôm sau, tỳ nữ lại đem màn thầu mốc meo cùng dưa muối như mọi khi đặt lên bàn, ở ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm trầm thấp:"Mang đi"

Tỳ nữ ngẩng đầu nhìn, ai vậy nhỉ, tự nhiên sai mình như vậy? Thấy người đứng ở ngoài cửa liền sửng sốt một chút, đẹp trai quá nha, tuy nhiên lại làm người khác sợ hãi quá...

Thấy tỳ nữ sững sờ đứng đó, Ảnh Nghị tự mình đi qua đem hộp đồ ăn mình chuẩn bị đặt lên bàn, lạnh lùng lặp lại một lần nữa:"Mang đi". Hắn đã thu liễm sát khí của bản thân mình để bản thân giống như một người lạnh nhạt, xa cách sẽ không làm người khác sợ hãi đến phát run..

Tỳ nữ theo bản năng mà hồi tưởng lại "Ngươi là ai?!" lại nhìn lên cặp mắt của hắn, đen mà trầm lặng, không có ánh sáng, ngay lập tức nàng bưng đồ ăn lên vội vã lao đi...

Ảnh Nghị nghe thấy âm thanh quản gia triệu tập nô tỳ, ngày hôm qua nói chuyện thật là có ích, từ nay về sau, hắn sẽ phụ trách tất cả sinh hoạt thường ngày của chủ tử...

Sau khi chuẩn bị nước ấm, Ảnh Nghị chậm rãi đi tới gần giường chờ chủ tử tỉnh dậy..

Quý Mạt sau khi tỉnh lại đang bực mình vì mình không nghe được âm thanh tỳ nữ đưa đồ ăn thì liền nghe thấy bên cạnh mình vang lên một âm thanh trầm thấp:"Chủ tử, ngài đã tỉnh dậy rồi, để thuộc hạ hầu hạ ngài rửa mặt"

"Không.. không phải, sao ngươi vẫn còn ở đây, không phải là ngươi phải âm thầm bảo hộ ta sao?". Quý Mạt hướng đến nơi phát ra âm thanh mà nói

"Vào lúc ngài yêu cầu âm thầm bảo hộ thì thuộc hạ sẽ che giấu bản thân"

Quý Mạt gật gật đầu, y không hỏi người trong vương phủ biết chuyện này không? Phản ứng như thế nào?

Hắn đang định lăn xuống giường thì ngay lập tức có một đôi tay ôm hắn lên:"Để thuộc hạ mang ngài đi"

Đáy lòng Quý Mạt vang lên mạt cười lạnh, nếu hắn thấy mình không thể đi được vậy thì một lúc sau lại bế mình như vậy đi, nếu ngươi là âm hồn bất tán vẫn còn ở lại bên cạnh ta thì ta thử xem xem, ngươi là thần hay là ma, là ánh mặt trời hay ánh sáng của kiếm...

Ảnh Nghị mang y đến bên chậu rửa mặt phía trước, Quý Mạt cảm giác được rằng có một đôi tay chạm vào y, thời gian dài y chỉ rửa mặt sơ qua nên trên đầu y đều là tóc rối, thậm chí còn khá dơ.

"Chủ tử, sau khi ăn cơm xong thì thuộc hạ mang ngài đi tắm thật sạch được không ạ?"



Ngón tay Quý Mạt được chạm vào dòng nước ấm áp, đầu ngón tay khẽ run run, nước này so với nước lạnh thì tốt hơn nhiều, độ ấm này làm cho y có ảo giác rằng mình bị bỏng tay...

Y nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt bị che khuất bị đôi tay cầm kiếm kia nhẹ nhàng chà xát giống như ngày hôm qua. Ảnh Nghị hầu hạ y ăn sáng, đồ ăn sáng rất thanh đạm bởi vì trong một thời gian dài y không ăn đồ tanh, giờ mà ăn dầu mỡ sẽ có cảm giác như muốn nôn...

Ảnh Nghị đem chăn đệm của Quý Mạt thay hết, sau khi thay một cái đệm giường mềm mại mới toanh cho Quý Mạt hắn liền dẫn y đi đến sau núi, ở nơi đó có một suối nước nóng tự nhiên, hắn nhớ rất rõ.

Đường núi không dễ đi nên Ảnh Nghị liền cõng Quý Mạt rồi dùng khinh công bay tới nơi có suối nước nóng. Tuy nhiên khi Quý Mạt ở trên lưng, hắn liền khẽ run rẩy lông mi, quá nhẹ, có cảm giác như là không có gì trên lưng vậy. Thiếu niên nhà người khác ở độ tuổi như y chính là "Xuân phong đắc ý mã đề tật Nhất nhật khán tận Trường An hoa" mà chủ tử cơm còn ăn chưa được bao nhiêu, những người hoàng thất, hoàng tộc đó đã bị quyền thế chiếm ngập đầu nên sớm biến thành những cục đá lãnh ngạnh hết rồi.

(Dịch nghĩa: Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi, Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An. Nguồn cả 2 bản thơ: Thi Viện. Hai câu thơ trên được tác giả trích trong bài thơ "Đăng khoa hậu" của tác giả Mạnh Giao, vì thấy bản QT không dịch được hai câu này nên mình lên mạng bê về á TvT)

Tới suối nước nóng, Ảnh Nghị buông Quý Mạt:"Hồ ở trước mặt, ngài có thể rửa mặt, thuộc hạ cách đây không xa đợi ngài"

Vừa nới hắn vừa lấy một ít đồ dùng tẩy rửa đến tay Quý Mạt, chủ tử không thích lúc đang rửa mặt có người ở bên cạnh, điều này là quy củ nên tất nhiên Ảnh Nghị biết...

Nhưng Quý Mạt lại đột nhiên hỏi một câu:"Ngươi không rửa sao?"

Ảnh Nghị trả lời:"Điều này không đúng với quy củ". Chủ tử làm sao có thể cùng người hầu tắm rửa, điều này là vượt quá phép tắc.

"Giúp ta lau mình, có thể chứ?"

Ảnh Nghị xoay người lại, cung kính đáp:"Tuân mệnh"

Khóe miệng Quý Mạt chợt lóe lên ý cười không rõ, cởi quần áo của mình ra xong y liền chậm rãi đi vào trong hồ nước.

Ảnh Nghị tẩm cho khăn lông ướt, hơi nước bốc lên ở bên trong nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ thân hình của Quý Mạt, khuôn mặt không thể che giấu sát ý luôn luôn không mảy may có một gợn sóng hiện lên, đầu ngón tay hắn khẽ run. Sau đó, hắn nhẹ nhàng trầm mặc lau thân thể của Quý Mạt, y gầy đến nỗi có thể thấy được xương sườn, làn da thì tái nhợt đầy những mảnh xanh tím trông rất dữ tợn, vết thương cũ không được chăm sóc tốt lại chồng chất thêm vết thương mới. Ảnh Nghị liền nhanh chóng nhowslaij toàn bộ những người hầu ở trong phủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước