Chương 109
Khi hai anh em còn nhỏ, sự nghiệp của An Sinh cũng đạt đến đỉnh cao, đối với con trai đều có sự kỳ vọng cực lớn. Ông sẽ tự mình cầm tay dạy An Ký Viễn bốc thuốc nhưng nào quan tâm đến chuyện buộc dây giày nhỏ nhoi. Từ lúc An Ký Viễn bắt đầu có nhận thức đều được anh mang theo bên cạnh. Lúc đó, Quý Hàng rất có kiên nhẫn, cho dù cho em trai học thật lâu cũng không có một chút nóng nảy, một lần lại một lần làm mẫu.
Thỉnh thoảng ngay giữa phố xá xe cộ đông đúc bị tuột dây giày, hai đứa trẻ nhỏ cứ loay hoay sẽ không an toàn, Quý Hàng liền khom người xuống giúp em trai buộc dây giày. Cho nên đứa nhỏ bướng bỉnh kia thường xuyên chọn nơi phố xá đông đúc, cố ý làm tuột dây giày rồi hướng ánh mắt rất vô tội nhìn anh. Rất lâu sau đó, Quý Hàng mới biết, em trai đã sớm học được, chỉ là giả vờ không biết để muốn anh phải buộc dây giày cho mình.
Vì vấn đề mang tính nguyên tắc đã khắc sâu ấy, một thời gian dài An Ký Viễn không muốn mua bất cứ đôi giày có dây nào. Đến sau khi anh rời đi, thỉnh thoảng nhớ đến anh, tay buộc dây giày đều run rẩy.
Cậu vẫn cho rằng, những chuyện nhỏ nhặt này anh đại khái sẽ không nhớ nữa. Phía sau bóng lưng thẳng tắp, điềm đạm ấy rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu ưu tư mà cậu không hề biết.
Ngày thứ ba sau phẫu thuật đã có thể ăn những thức ăn lỏng thông thường. Món cháo buổi sáng vô vị, An Ký Viễn chỉ húp có hai muỗng đã bỏ ngang, múc trộm một miếng hoành thánh trong chén của anh hai, vừa cắn một miếng đã nhíu mày khó chịu.
“Thật là nặng vị gừng.”
Vừa muốn nhả ra, ánh mắt lạnh lùng bên cạnh quét ngang làm người lạnh sống lưng, đành cố nuốt cho hết.
Thật nhiều ngày không được ăn uống ra hồn, đoạn đường xuống đến xe cũng vẫn động khá nhiều, An Ký Viễn vừa ngồi vào xe thì cái bụng đã lên tiếng kháng nghị.
“Buổi trưa muốn ăn cái gì?”- Quý Hàng nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ trưa.
An Ký Viễn thu hồi ánh mắt, khi xe vừa quẹo cua liền nói ra sự nghi ngờ trong lòng.
“Không về nhà lớn sao?”
Quý Hàng hiếm thấy không truy cứu câu hỏi không đầu đuôi, nghiêm giọng nói:
“Em cảm thấy anh còn có thể cho phép em một mình tự do, muốn làm gì thì làm, chờ ngày nhận được tờ thông báo bệnh tình nguy kịch?”
Rõ ràng là một câu đầy ý châm chọc cùng giáo huấn, An Ký Viễn lại cảm giác trong lòng như được rót một dòng nước ấm làm lưu thông huyết dịch toàn thân, cả người tràn đầy sinh khí.
Mặt ghế sô pha ở phòng khách không quá mềm mại, quần áo mặc ở nhà đầy mùi hương quen thuộc của anh vẫn không giúp cậu tìm được tư thế ngủ thoải mái. Trong lúc trở người thì mũi liền ngửi được mùi thơm của bột gạo cùng tiếng nước sôi ùn ụt.
Phòng khách ở hướng nam, ánh sáng mặt trời có chút mãnh liệt, An Ký Viễn nhắm lại hai mắt, đè nén đi chút chua xót đang nhen nhóm hình thành.
Bất tri bất giác hương thơm thuần khiết lan truyền thông đến phòng khách, cậu chống tay dựa vào vách ngăn nhà bếp, sắc mặt hơi tái nhợt, hô hấp có chút gấp rút, ánh mắt nóng bỏng không rời bóng lưng quen thuộc.
Quý Hàng hơi cúi đầu, vớt cây cải xanh vừa trần qua nước sôi đặt lên tấm thớt, bàn tay cầm dao thoăn thoắt, gọn gàng như hình ảnh trong tạp chí nấu ăn. Bên cạnh là nồi nước sôi sùn sụt, cọng mì vừa chín vàng óng được vớt lên đảo nhanh qua tô nước lạnh được chuẩn bị sẵn. Khi anh xoay người định mở tủ lấy đồ thì mới chú ý đến bóng người ở phía xa.
“Đứng không đó làm gì?”- Quý Hàng tiện tay chỉ khăn lau treo trên tường.
“Đi lau qua qua cái bàn.”
Nước sôi dâng lên làn sương mù trong tầm mắt. An Ký Viễn cúi đầu, đưa tay quẹt ngang mắt, cắn môi tập tễnh bước chân đi ra phòng ăn
Chỉ mới nửa ngày đã vượt quá khối lượng vận động trong mấy ngày qua. An Ký Viễn cẩn thận lau qua một lượt chén đũa, đứng nghiêm chỉnh ở cạnh bàn anh chờ anh đem hai chén mì nóng bốc khói nghi ngút đặt lên bàn.
“Về nhà rồi sẽ không có chuyện nuông chiều như người bệnh.”- Quý Hàng tiện tay thả cái đệm lên ghế gỗ, chỉ về chén mì, nhẹ giọng nhưng đầy nghiêm túc.
“Không ăn hết không cho phép đứng lên.”
Bị buộc ăn cơm không phải chuyện vui vẻ gì, vốn tưởng đứa em sẽ bày ra vẻ mặt uất ức, ai ngờ nó không hề ngẩng đầu, chỉ nặng giọng nói:
“Em sẽ ăn hết.”
————
Thỉnh thoảng ngay giữa phố xá xe cộ đông đúc bị tuột dây giày, hai đứa trẻ nhỏ cứ loay hoay sẽ không an toàn, Quý Hàng liền khom người xuống giúp em trai buộc dây giày. Cho nên đứa nhỏ bướng bỉnh kia thường xuyên chọn nơi phố xá đông đúc, cố ý làm tuột dây giày rồi hướng ánh mắt rất vô tội nhìn anh. Rất lâu sau đó, Quý Hàng mới biết, em trai đã sớm học được, chỉ là giả vờ không biết để muốn anh phải buộc dây giày cho mình.
Vì vấn đề mang tính nguyên tắc đã khắc sâu ấy, một thời gian dài An Ký Viễn không muốn mua bất cứ đôi giày có dây nào. Đến sau khi anh rời đi, thỉnh thoảng nhớ đến anh, tay buộc dây giày đều run rẩy.
Cậu vẫn cho rằng, những chuyện nhỏ nhặt này anh đại khái sẽ không nhớ nữa. Phía sau bóng lưng thẳng tắp, điềm đạm ấy rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu ưu tư mà cậu không hề biết.
Ngày thứ ba sau phẫu thuật đã có thể ăn những thức ăn lỏng thông thường. Món cháo buổi sáng vô vị, An Ký Viễn chỉ húp có hai muỗng đã bỏ ngang, múc trộm một miếng hoành thánh trong chén của anh hai, vừa cắn một miếng đã nhíu mày khó chịu.
“Thật là nặng vị gừng.”
Vừa muốn nhả ra, ánh mắt lạnh lùng bên cạnh quét ngang làm người lạnh sống lưng, đành cố nuốt cho hết.
Thật nhiều ngày không được ăn uống ra hồn, đoạn đường xuống đến xe cũng vẫn động khá nhiều, An Ký Viễn vừa ngồi vào xe thì cái bụng đã lên tiếng kháng nghị.
“Buổi trưa muốn ăn cái gì?”- Quý Hàng nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ trưa.
An Ký Viễn thu hồi ánh mắt, khi xe vừa quẹo cua liền nói ra sự nghi ngờ trong lòng.
“Không về nhà lớn sao?”
Quý Hàng hiếm thấy không truy cứu câu hỏi không đầu đuôi, nghiêm giọng nói:
“Em cảm thấy anh còn có thể cho phép em một mình tự do, muốn làm gì thì làm, chờ ngày nhận được tờ thông báo bệnh tình nguy kịch?”
Rõ ràng là một câu đầy ý châm chọc cùng giáo huấn, An Ký Viễn lại cảm giác trong lòng như được rót một dòng nước ấm làm lưu thông huyết dịch toàn thân, cả người tràn đầy sinh khí.
Mặt ghế sô pha ở phòng khách không quá mềm mại, quần áo mặc ở nhà đầy mùi hương quen thuộc của anh vẫn không giúp cậu tìm được tư thế ngủ thoải mái. Trong lúc trở người thì mũi liền ngửi được mùi thơm của bột gạo cùng tiếng nước sôi ùn ụt.
Phòng khách ở hướng nam, ánh sáng mặt trời có chút mãnh liệt, An Ký Viễn nhắm lại hai mắt, đè nén đi chút chua xót đang nhen nhóm hình thành.
Bất tri bất giác hương thơm thuần khiết lan truyền thông đến phòng khách, cậu chống tay dựa vào vách ngăn nhà bếp, sắc mặt hơi tái nhợt, hô hấp có chút gấp rút, ánh mắt nóng bỏng không rời bóng lưng quen thuộc.
Quý Hàng hơi cúi đầu, vớt cây cải xanh vừa trần qua nước sôi đặt lên tấm thớt, bàn tay cầm dao thoăn thoắt, gọn gàng như hình ảnh trong tạp chí nấu ăn. Bên cạnh là nồi nước sôi sùn sụt, cọng mì vừa chín vàng óng được vớt lên đảo nhanh qua tô nước lạnh được chuẩn bị sẵn. Khi anh xoay người định mở tủ lấy đồ thì mới chú ý đến bóng người ở phía xa.
“Đứng không đó làm gì?”- Quý Hàng tiện tay chỉ khăn lau treo trên tường.
“Đi lau qua qua cái bàn.”
Nước sôi dâng lên làn sương mù trong tầm mắt. An Ký Viễn cúi đầu, đưa tay quẹt ngang mắt, cắn môi tập tễnh bước chân đi ra phòng ăn
Chỉ mới nửa ngày đã vượt quá khối lượng vận động trong mấy ngày qua. An Ký Viễn cẩn thận lau qua một lượt chén đũa, đứng nghiêm chỉnh ở cạnh bàn anh chờ anh đem hai chén mì nóng bốc khói nghi ngút đặt lên bàn.
“Về nhà rồi sẽ không có chuyện nuông chiều như người bệnh.”- Quý Hàng tiện tay thả cái đệm lên ghế gỗ, chỉ về chén mì, nhẹ giọng nhưng đầy nghiêm túc.
“Không ăn hết không cho phép đứng lên.”
Bị buộc ăn cơm không phải chuyện vui vẻ gì, vốn tưởng đứa em sẽ bày ra vẻ mặt uất ức, ai ngờ nó không hề ngẩng đầu, chỉ nặng giọng nói:
“Em sẽ ăn hết.”
————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất